Kiếm khí mạnh mẽ, dòng khí xoay chuyển khiến cho không gian xung quanh biến hình méo mó. Uy lực như vậy, đừng nói Giới Thiện trọng thương khó đủ sức chống lại, ngay cả hắn không chút thương tích, thực lực khôi phục đến mức mạnh nhất cũng khó mà đủ sức chống lại được.
Như vậy, kết cục không còn gì để bàn luận, Giới Thiện chết là điều tất nhiên. Thấy vậy, Ngưng Hương cười hơi âm trầm, Giới Thiện trong lòng ảm đảm, miệng ngâm nhẹ một tiếng Phật pháp, từ từ nhắm mắt lại.
Sinh mệnh mất đi, đó là một quá trình âm thầm. Khi tốc độ mất đi quá nhanh, đến mức khiến cho người ta không kịp nhận ra, cái chết lại không làm cho người ta sợ hãi. Nhưng khi tốc độ chết đi quá chậm, chậm đến mức khiến người ta có thể cảm thấy rõ ràng từng tích tắc, đó lại là một loại hình phạt khốc liệt.
Đợi chờ cái chết, đó là một hành động bất lực. Nhưng Giới Thiện đợi mãi, đến khi không thấy thống khổ tăng thêm nữa, mà lại có một luồng âm thanh sấm sét liên tục, cùng với tiếng rống lên giận dữ vô cùng của Ngưng Hương.
Lúc đó, Giới Thiện nghĩ rằng chắc mình phải chết rồi, Ngưng Hương cũng cho rằng mọi chuyện chắc chắn kết thúc, một hình bóng nhàn nhạt từ xa bay đến, âm thầm xuất hiện bên cạnh Giới Thiện, ngăn trở một chiêu công kích sắc bén của Ngưng Hương.
Người này đến quá đột nhiên, trước đó không ai phát hiện ra khí tức của người đó. Vì thế, khi Ngưng Hương đang còn đắc ý quên cảnh giác, cảm nhận được có chuyện không ổn, bóng kiếm đầy trời đã bị người mới đến đánh tan.
Giữa tiếng rống giận dữ, Ngưng Hương nhanh chóng thoái lui, vừa ngầm đánh giá người mới đến, vừa kinh ngạc la lên:
- Thì ra là ngươi! Sao có thể như vậy được?
Trước mắt, một hình bóng rực lửa đỏ đang đứng yên bất động, những ngọn lửa vây phủ bên ngoài, tạo thành một vòng ánh sáng tuyệt đẹp, khiến cho vẻ đẹp tuyệt mỹ của người đó tăng thêm ba phần.
Vẻ đẹp của người nữ này, không thể so sánh được, cho dù Ngưng Hương tự phụ tướng mạo phi thường, nhưng khi thấy người này rồi, trong lòng liền phát sinh cảm giác ghen tỵ. Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
- Ngươi thay đổi rồi, không những tu vi tăng rất mạnh, mà khí chất cũng đã thay đổi khá nhiều.
Người đẹp nghe vậy vẻ mặt hơi thay đổi, khuôn mặt tuyệt đẹp mờ hiện nét cười khổ sở, né tránh ánh mắt của Ngưng Hương, nhìn lại Giới Thiện trên mặt đất. Lúc này Giới Thiện đang nhìn người này, trong ánh mắt vô thần lộ ra mấy phần kinh ngạc hoan hỉ, đáng tiếc hai môi hắn mấp máy cũng không cách nào nói được ý tứ trong lòng.
Hơi hơi lắc đầu, người đẹp đó vừa phát ra kình khí chân nguyên liệt hỏa phong bế hết yếu huyệt toàn thân hắn, vừa than nhẹ:
- Không cần phải nói, ngươi còn chưa đến mức tuyệt vọng, nhất định không được đầu hàng.
Quay đầu lại, người đẹp nhìn Ngưng Hương, giọng lạnh lùng nói:
- Nghe giọng của ngươi, hẳn đã gặp ta ở đâu rồi, nếu không gặp thì không biết được ta. Trước mắt, Giang Nam tài tử cũng ở nơi này, chiếu theo suy đoán, ngươi hẳn chính là người nữ đã đi cùng Giang Nam tài tử trong trận chiến chánh tà ngày đó.
Ngưng Hương ánh mắt hơi biến đổi, hừ lạnh nói:
- Không hổ là Ngọc Vô Song của Phượng Hoàng thư viện, quả nhiên thông minh vô cùng. Chỉ có ngươi mới thẳng thắn nói ra như vậy, lại không sợ dẫn đến họa sát thân chăng?
Té ra người đang đứng đó chính là Ngọc Vô Song, không trách được Ngưng Hương vừa nhìn thấy nàng liền cảm thấy kinh ngạc như vậy.
- Không nói, lẽ nào ngươi lại bỏ qua chăng? Với tâm tính của ngươi, cho dù ta có biết hay không, ngươi sẽ có sách lược khác nhau chăng?
Lạnh lùng đáp lại, Ngọc Vô Song không chút sợ hãi.
Ngưng Hương hừ giận một tiếng, quát lên:
- Nói như thế, giữa chúng ta cũng không có gì để nói, chỉ còn cách ra tay phân cao thấp thôi.
Nói rồi tay phải chuyển động, một vòng bóng kiếm dày đặc đột nhiên xuất hiện, nhắm thẳng về phía Ngọc Vô Song.
Thấy vậy, vẻ mặt Ngọc Vô Song nghiêm lại, tay phải vừa chuyển vừa lật, một luồng lửa đỏ hóa thành kiếm ánh sáng, theo sự khống chế của nàng bộc phát ánh kiếm sắc bén, lập tức đánh tan thế công của Ngưng Hương. Đồng thời, Ngọc Vô Song cũng tiến lên một bước, một luồng khí to lớn đột nhiên sinh ra, kèm theo khí thế thần thánh mà uy nghiêm, chấn cho thân thể Ngưng Hương lắc lư, vội vàng lùi lại vài thước.
- Muốn động thủ thì ta cũng sẵn sàng tiếp đón, bất quá ta cần phải hỏi qua trước đã, ngươi phải là người nữ ngày đó đã chủ mưu hủy diệt Dịch viên không?
Ngưng Hương biến hẳn sắc mặt, bất quá lập tức khôi phục lại bình tĩnh, lạnh lùng thản nhiên nói:
- Có hứng ta sẽ trả lời ngươi, đáng tiếc hôm nay bổn cô nương không có hứng, vì thế không cách nào trả lời. Bây giờ ngươi hãy tiếp chiêu đi thôi.
Thân hình và kiếm chuyển động theo nhau, một người biến thành trăm bóng. Ngưng Hương triển khai thế công mãnh liệt, trong vòng phương viên cả chục trượng, bóng kiếm dày đặc như sóng biển nhấp nhô, ánh kiếm màu xanh lục cùng với khí tức tử vong từ tám phương bốn hướng ập vào Ngọc Vô Song.
Thấy vậy, Ngọc Vô Song thản nhiên không chút sợ hãi, vừa ra tay phản kích vừa lạnh giọng nói:
- Ngươi rất giỏi việc che dấu lòng mình, nhưng đáng tiếc vừa rồi ánh mắt của ngươi đã bán đứng ngươi. Bây giờ nếu ta đã biết ngươi chính là hung thủ hủy diệt Dịch viên, ta sẽ đại diện cho những đệ tử Dịch viên đã chết đi, thu hồi tất cả lại.
Ngọc Vô Song lúc này tu vi đã mạnh đến cực hạn, cử động tay chân không những tư thế đẹp đẽ thanh nhã, mà uy lực tuyệt luân, từng chiêu từng thức đều tự nhiên đạt được, sử dụng pháp quyết Phượng Hoàng cực dương cực cứng của bản thân, khắc chế mạnh mẽ khí âm tà của Phệ Tâm kiếm.
Cứ như vậy, Phệ Tâm kiếm mà Ngưng Hương ỷ vào cũng đã mất đi uy lực, cuộc chiến giữa hai người nữ trở thành cuộc đối đầu thực lực. Về phương diện này, tu vi Ngưng Hương tuy không yếu, những không cách nào so lại với Ngọc Vô Song, may mà pháp quyết của nàng vô cùng quỷ dị, chiếm được chút ưu thế về phương diện chiêu thức, lại thêm nàng ta tinh thông thuật ẩn thân, khiến nhất thời Ngọc Vô Song cũng không làm gì được.
Trên vùng hoang dã, hai bóng ảnh nhấp nhô bất định, bốn phía lửa rực đỏ vút lên, từng luồng gió lạnh thổi qua, chỉ trong một lúc cả hai liền hiểu rất rõ. Về phía Ngọc Vô Song, pháp quyết quỷ dị của Ngưng Hương đang từ từ bị nàng nhìn rõ. Còn về phía Ngưng Hương, thực lực kinh người của Ngọc Vô Song lại cao thâm khó lường, khiến nàng ta mơ hồ xuất hiện sự khiếp sợ.
Trong khi giao chiến, tối kị nhất chính là lòng khiếp sợ. Một khi đã khiếp sợ, nhuệ khí sẽ mất đi, đó cũng là dấu hiện bắt đầu thất bại. Ngưng Hương hiểu rõ đạo lý này, vì thế nàng ta quyết định bỏ chạy. Nhưng nàng ta hiểu rõ, Ngọc Vô Song nhất định sẽ không dễ dàng buông tay, vì thế nàng ta không dám lộ điều này ra chút nào, một mực tìm kiếm cơ hội.
Cuối cùng, khi đã để ý thật lâu, Ngưng Hương tìm được một khe hở, liền lợi dụng Ngọc Vô Song không chuẩn bị, đột nhiên bộc phát sức mạnh toàn thân, dùng lòng ngoan độc âm hiểm điều khiển Phệ Tâm kiếm phát ra một chiêu tấn công kinh thiên động địa.
Ngọc Vô Song trong lòng thất kinh, mắt thấy thế đánh hung mãnh, cũng không thể cố gắng bảo trì uy thế được, lập tức gia tăng chân nguyên đến mức tối đa, sau lưng liền xuất hiện một con phượng hoàng rực máu lắc lư giữa không trung, khiến nàng hệt như một thiên nữ uy nghiêm thần thánh. Hai tay bắt quyết, Ngọc Vô Song thi triển Phượng Hoàng pháp quyết, thúc động lửa đỏ cực mạnh trong cơ thể phát ra một chiêu công kích rất mạnh.
Nhưng đúng lúc đó, Ngọc Vô Song đột nhiên nhạy bén phát hiện có một chút kỳ lạ, miệng lập tức ngâm lên một tiếng như chim phượng, quát to:
- Muốn trốn chăng, không dễ thế đâu.
Tay đổi thế, liệt hỏa chân nguyên từ bốn phía tụ lại, ý đồ muốn hình thành một kết giới để phong bế, nhằm ngăn Ngưng Hương lại.
Suy nghĩ của Ngọc Vô Song rất đúng, hơn nữa cũng đã hoàn thành được kết giới, đáng tiếc nàng không thể ngăn được Ngưng Hương, bởi vì trong tay Ngưng Hương đang nắm binh khí cực độc, hoàn toàn không mất chút sức lực nào đã chém nát được kết giới của nàng.
Nhìn thấy bóng hình biến mất xa xa, Ngọc Vô Song nhẹ than:
- Có lẽ cô ta đã bị định sẵn chết trong tay của môn hạ Dịch viên.
Xoay mình, Ngọc Vô Song nhẹ nhàng hạ xuống bên mình Giới Thiện, cặp mày thanh tú nhướng lên chăm chú nhìn hắn.
Lâu sau, Ngọc Vô Song nhẹ ngâm:
- Thành bại được mất, hẳn phải trông vào mệnh vận của ngươi.
Nói rồi bàn tay phải lóe lên ánh sáng đỏ, sau đó một luồng lửa màu tím theo sự khống chế của nàng, từ đỉnh đầu chậm rãi tiến vào cơ thể Giới Thiện.
Luồng lửa này dường như rất có uy lực, khi đã tiến vào trong cơ thể Giới Thiện, liền ép cả chục luồng khí âm tà màu xanh lục xuất ra, vẻ mặt hắn liền có vài phần sinh cơ. Quá trình này cứ tiếp tục một lúc, cuối cùng Ngọc Vô Song thu tay phải lại, ánh mắt có chút than thở.
Trên mặt đất, Giới Thiện uốn mình đứng lên, vẻ mặt yếu ớt lên tiếng:
- Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối, đệ tử vĩnh viễn nhớ mãi trong lòng.
Ngọc Vô Song lắc đầu nói:
- Ta vốn vô tình đi qua, cũng không ngờ sẽ cứu được ngươi, đây có lẽ cũng là duyên phận định sẵn, ngươi không cần để ý lắm. Bây giờ thân thể ngươi còn yếu ớt, khí của Phệ Tâm kiếm tuy được ta ép ra quá nửa, nhưng tàn dư của nó có ngày lại vùng lên, ngươi cần phải tự mình đối mặt.
Giới Thiện gật đầu nói:
- Lời của tiền bối, đệ tử sẽ nhớ kỹ! Bây giờ tiền bối đã có tính toán chuẩn bị đi đâu?
Ngọc Vô Song vẻ mặt hơi biến đổi, ánh mắt lộ ra nét phức tạp, u oán than thở:
- Đi đâu? Ta cũng không rõ, có lẽ lòng ta còn chưa an tĩnh.
Dứt lời liền tự phát hiện không được thỏa đáng, lập tức lên tiếng:
- Thôi, không nói chuyện đó nữa, thời gian cũng không còn sớm, ta cũng phải đi thôi, ngươi hãy cẩn thận.
Nói rồi không chờ Giới Thiện trả lời, liền nhẹ nhàng bay vút ra xa.
Hai môi Giới Thiện mấp máy, muốn nói điều gì đó, nhưng Ngọc Vô Song đã đi rồi, hắn chỉ có thể lẳng lặng nhìn theo hình bóng xa xa, miệng thở dài nhè nhẹ.
Giây lát, Giới Thiện ngưng nhìn, liếc khắp chung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên thi thể của Giang Nam tài tử, sau đó xoay mình đón gió bay đi.
Giữa không trung, âm thanh Giới Thiện nhẹ nhàng vang lên, giống như một bài ca, vọng mãi trong gió.
- Sanh tử thành bại, ảo diệt bất định, khi đến cuối cùng, như tỉnh giấc mộng. Mộng đã trôi qua, người cũng qua rồi, chỉ có tuế nguyệt là vô tình, những chuyện xưa cả ngàn đời quay trở lại. Trước mắt đi đâu, lòng ta không rõ, tùy duyên mà làm, ứng với kiếp nạn thế gian.
Gió thổi nhè nhẹ, thổi tan thanh âm, thổi tan ký ức. Mọi thứ đều không còn dấu vết. Trên vùng hoang dã, chỉ còn một thân thể nằm đó im lặng.
Đột nhiên, thân thể đó có chút động đậy, sau đó liền chìm vào yên tĩnh. Lại một lúc sau, thân thể lại động đậy. Lần này, không ngờ thân thể Giang Nam tài tử lại từ từ đứng dậy. Ánh mắt hơi ngây ngốc, Giang Nam tài tử hệt như một cái thây sống, không nói lời nào, đứng yên cả nửa thời thần.
Lúc này, gió nhẹ bốn phía từ từ nhẹ đi, còn con mắt Giang Nam tài tử lại đột nhiên chuyển động trở lại, miệng phát ra tiếng cười chói tai.
- Độc ác thay con tiện nhân, ngươi sợ là cũng không thể nào ngờ được, Hỏa Thần phù cực dương cực cứng của Hồng Vân lão tổ, cuối cùng lại trở thành vũ khí lợi hại giúp ta đề kháng được khí cực âm cực tà của Phệ Tâm kiếm. Hai bên tương hỗ tiêu trừ lẫn nhau, giúp ta thoát khỏi được cảnh tuyệt vọng. Cứ đợi đi, đợi thương thế ta thuyên giảm, ta sẽ đi tìm ngươi…
Giống như một lời nguyền, vang vọng giữa bầu trời thể hiện tâm tình phẫn nộ của lão.