Hư Ảo cư sĩ không thèm để ý đáp lại:

- Cuồng vọng, bổn cư sĩ vừa rồi chỉ mới là ra tay nhẹ nhàng, sau này mới thật sự lợi hại.

Cười quỷ dị một tiếng, Lục Vân hỏi ngược lại:

- Phải vậy chăng, vậy ngươi còn không nhanh ra tay đi, nếu không trễ quá sẽ không kịp.

Chữ "kịp" vừa mới thoát ra, ánh mắt Lục Vân lóe lên ánh sáng ma quái, "Tâm Dục Vô Ngân" của Ma tông âm thầm xông đến, cùng với tinh thần dị lực hùng hậu vô cùng, lập tức đột phá được phòng tuyến đại não của Hư Ảo cư sĩ, độc ác đánh trúng trung tâm thần kinh yếu ớt của Hư Ảo cư sĩ. Đồng thời, tay trái Lục Vân múa lên, lòng bàn tay ánh đen lóe lên như điện, Hóa Hồn đại pháp của Quỷ vực mang theo sức mạnh tà ác vô cùng hội tụ thành một đám mây đen bao phủ lấy Hư Ảo cư sĩ, không ngừng phập phồng đoạt lấy hồn phách.

- Đáng ghét!

Giữa tiếng rống giận dữ, vẻ mặt Hư Ảo cư sĩ hung tợn, thân thể di động nhanh chóng, ý đồ muốn thoát khỏi tiến công của Lục Vân. Nhưng điểm này Lục Vân cũng đã sớm phòng bị, công kích tinh thần không hình không dạng vốn không cách nào tránh được, Hóa Hồn đại pháp đó của Quỷ vực cũng như bóng với hình, hoàn toàn không cho Hư Ảo cư sĩ cơ hội né tránh.

Phát hiện thấy không cách nào né tránh, Hư Ảo cư sĩ không động đậy, miệng gào lên như sấm, hai tay giơ cao lên không, hào quang màu u lan toàn thân biến thành màu xanh lục đậm, cả cơ thể như chuyển biến hẳn, một cơn cuồng phong màu xanh lục đột nhiên xuất hiện đánh tan Hóa Hồn đại pháp của Lục Vân, đồng thời cũng ngăn cản được công kích tinh thần của chàng.

Lùi lại vài trượng, Lục Vân thoát được khỏi hấp lực của cơn cuồng phong, trong mắt ánh kim lấp lánh, chàng đang dùng bí pháp của Phật gia để dò xét tình huống của Hư Ảo cư sĩ. Đối với địch nhân cổ quái này, Lục Vân thật ra cũng hơi bội phục, ít ra từ trước đến giờ chàng chưa từng gặp phải loại pháp quyết cổ quái như vậy. Tuy chàng sử dụng kiến thức uyên bác của mình để suy đoán Hư Ảo cư sĩ tinh thông thuật "Đạo Bổn Quy Hư", nhưng đã hai lần liên tục đối phương thi triển đều không phải bộ pháp quyết này, như vậy có thể thấy được Hư Ảo cư sĩ đúng là có chỗ hơn người.

Đang suy nghĩ, Lục Vân phát giác khí thế của đối thủ đang nhanh chóng tăng lên. Để cho đối thủ không có thêm nhiều cơ hội, tay phải Lục Vân vừa múa vừa quay, hào quang Như Ý Tâm Hồn kiếm bộc phát, ánh kiếm năm màu vút ra, theo sự khống chế của Lục Vân liền hóa thành một cột kiếm to lớn dài đến ba trăm trượng. Cùng với tiếng quát nhỏ của chàng, cột kiếm nhanh chóng chém thẳng vào cột gió màu lục đang không ngừng gia tăng.

Chiêu này thật kinh thế hãi tục, tựa như hai con thần long một đỏ một xanh lục đang giao đấu giữa không trung, cả hai cắt thẳng vào nhau cùng lúc, bộc phát ra những làn sáng năm màu sáu sắc, kèm theo là tiếng sấm động rung trời, cuối cùng hóa thành từng mảnh sáng trôi dạt phiêu tán trong tầng mây.

Sau một chiêu này, thân thể Lục Vân hơi run lên, phản lực mạnh mẽ khiến chàng phải thối lui vài trượng mới có thể chống cự được. Dừng thân giữa không trung, Lục Vân nhìn ra phía trước, cơn cuồng phong màu xanh lục dĩ nhiên đã tan nát, Hư Ảo cư sĩ bị hất bay cả vài chục trượng, y phục toàn thân nát bét, thê thảm không chịu nổi.

Không hề đuổi theo, Lục Vân chỉ cười âm lạnh một tiếng, cất tiếng chất vấn:

- Kiếm này mùi vị như thế nào?

Hiểu rõ ý tứ của chàng, Hư Ảo cư sĩ giận dữ trừng mắt nhìn chàng, rống lên:

- Lục Vân ngươi chớ vội khoa trương, trước đây chẳng qua là ta sơ ý quá thôi. Bây giờ bổn cư sĩ sẽ cho ngươi biết được, Vân Chi Pháp giới ta không dễ khinh thường được.

Dứt lời thân ảnh lóe lên, ngàn vạn bóng sáng phân khắp bầu trời, tư thế các loại đan xen khiến cho người ta không phân biệt được người thật sự ở nơi đâu. Ngàn vạn thân ảnh này của Hư Ảo cư sĩ rất kỳ dị đặc biệt, không phải đơn giản như những ảo ảnh, mà giữa những hình bóng này còn ngầm chứa một loại huyền cơ nào đó, đang phát sinh biến đổi khác thường theo sự đan xen của những ảo ảnh.

Lục Vân thấy vậy đứng yên không động, dùng Ý Niệm Thần Ba đơn giản để tìm kiếm ra thân thể đích thực của địch nhân. Nhưng khi chàng tưởng rằng như vậy, Ý Niệm Thần Ba lại truyền về một kết quả bất ngờ, trên ngàn vạn thân ảnh của Hư Ảo cư sĩ không ngờ lại có cùng khí tức. Điều này khiến cho Ý Niệm Thần Ba không cách nào xác định được thật ra cái nào mới là thân thể thật sự.

Hơi kinh ngạc, Lục Vân nhanh chóng suy nghĩ tìm kiếm đối sách. Theo tình thế trước mắt, Lục Vân hoàn toàn có thể nhờ vào sức mạnh to lớn đến kinh người của mình để ngưng đọng toàn bộ không gian. Như vậy mọi thế công kích của Hư Ảo cư sĩ đều là uổng phí, chàng dễ dàng hủy diệt địch nhân. Nhưng Lục Vân lại không muốn làm như vậy, chàng không muốn chỉ vì một Hư Ảo cư sĩ mà bộc lộ thực lực của mình, chàng muốn dùng phương thức khác biệt để chiến thắng đối phương.

Dưới mắt chàng, trừ biện pháp này ra, Lục Vân còn có hai chọn lựa khác. Thứ nhất chính là thi triển pháp quyết phòng ngự "Thiên Địa Vô Cực", thứ hai là thi triển pháp quyết "Hư Vô Không Ngân". Ngoài những điều này ra, tạm thời chưa có một đối sách tốt hơn. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Nghĩ đến đây, Lục Vân chọn ngay cách sau, toàn thân từ từ mờ dần, ngay sát na trước khi công kích của Hư Ảo cư sĩ đánh đến, cả thân hình chuyển vào trạng thái Không Linh Hư Vô, khiến cho mọi công kích đều không có chỗ đánh vào, cuối cùng tuyệt đối không làm được gì.

Hư Ảo cư sĩ vốn hy vọng rất nhiều vào chiêu công kích này, cho rằng Lục Vân cho dù tu vi tinh thâm hẳn cũng phải chịu thương tích dưới tay mình. Ai ngờ kết quả hoàn toàn không như vậy, chiêu tấn công sắc bén lợi hại tuy đánh trúng vào Lục Vân, nhưng lại hoàn toàn trống rỗng, không hề có chút vướng bận, mọi thứ đều uổng phí đi cả.

Hư Ảo cư sĩ tinh thông thuật "Đạo Bổn Quy Hư", tuy không biết tên pháp quyết Lục Vân đang thi triển, nhưng tính chất của nó lại hiểu được, vì thế không khỏi thở dài nhè nhẹ, nhanh chóng thu lại thế công, lùi lại vài trượng.

Giữa không trung, hình bóng Lục Vân từ hư không chuyển lại thật, ánh mắt kỳ dị nhìn Hư Ảo cư sĩ, cười lạnh cất tiếng:

- Uổng công có làm cho ngươi hơi kinh ngạc không? Nếu quả đúng là như vậy, ngươi có muốn thử thách nữa không, tiếp theo ngươi sẽ làm như thế nào.

Hư Ảo cư sĩ hừ lạnh đáp:

- Nhiều lúc thắng bại không phải lúc bắt đầu, mà là lúc kết thúc. Ta và ngươi ai có thể cất tiếng cười cuối cùng, lúc này nói còn quá sớm.

Cười lạnh nhạt, Lục Vân đưa mắt nhìn về phương xa, giọng nói ngạo nghễ:

- Nếu như cả ngươi mà cũng không làm gì được, ta còn đến Vân Chi Pháp giới làm gì đây?

Khí thế miệt thị trời đất, một mình tự cao đó khiến cho Hư Ảo cư sĩ giận dữ trong lòng, miệng rống lên lợi hại:

- Lục Vân ngông cuồng, hôm nay ta nếu không giáo huấn ngươi thật nặng một phen, hẳn ngươi còn xem Vân Chi Pháp giới không có người. Xem chiêu đây!

Một hình hóa thành ngàn vạn, dùng tốc độ cực nhanh phân bố bốn phía hình thành một tấm màn ảnh, sóng ánh sáng rung động tới lui, chỉ trong một sát na đã hình thành một kết giới màu u lan, với sức mạnh tà ác ngập đầy khí tức thôn tính, tất cả bao vây chặt chẽ Lục Vân vào bên trong.

Cười khinh miệt một tiếng, Lục Vân hừ giọng:

- So về tốc độ thân pháp, ngươi còn yếu lắm. Bây giờ ta cũng lĩnh giáo qua, xem thử bản lĩnh chân chánh của ngươi mạnh đến thế nào.

Tay phải khoát lên, thần kiếm trong tay rung nhẹ, ba trăm sáu mươi đường kiếm cùng với tiếng kiếm ngâm động trời, chỉ chớp mắt đã phân bố bốn phía, hình thành một màn kiếm hình khối, mỗi phía đều thể hiện sắc thái khác nhau, phân ra đại biểu cho Phật, Ma, Nho, Đạo. Trong chiêu này cũng ẩn chứa bốn loại kiếm quyết khác nhau, vừa hỗ trợ vừa bài xích lẫn nhau, thế công như vậy khắp trên thiên hạ, ngoại trừ Lục Vân ra cũng khó mà kiếm được người thứ hai.

Giao chiến kịch liệt đến lúc này mới bắt đầu. Hai người ai nấy thi triển sở trường, luồng sáng nhanh chóng yếu ớt đan xen qua lại giữa cả hai, hình bóng vốn nhìn không rõ được, mọi công kích đều khống chế bằng ý thức, nhưng có thể nói là ý vừa nghĩa là hình bóng đi liền, hơi chậm trễ liền tan hồn mất phách.

Về phía Lục Vân, lúc này chàng gần như đã thể hiện đến năm tầng thực lực, phối hợp kiếm thuật năm phái bá tuyệt thiên hạ, vô song trên thế gian, hoàn toàn ngăn trở Hư Ảo cư sĩ ở khoảng cách ba trượng, căn bản không cách nào tiến gần được.

Về phía Hư Ảo cư sĩ, với học thuật quỷ dị của mình, cùng với những làn sáng màu u lan có thể phá vỡ mọi pháp quyết khác nhau, từ những phương vị, góc độ khác nhau để tổ chức thế công, không hề để sót bất cứ chỗ nào, liên tục tìm kiếm khe hở trong phòng ngự của Lục Vân để chuẩn bị phá vỡ.

Một công một thủ, ngươi đánh ta đỡ. Lục Vân và Hư Ảo cư sĩ đều dùng tốc độ nhanh đến kinh người trong phương viên vài trượng, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã giao chiến cả trăm lần, khiến cho cả một khu vực đầy sấm sét và hoa lửa tung tóe.

Thấy vậy, Hư Ảo cư sĩ trong lòng hơi mừng, vừa gia tăng thế công, vừa cất tiếng tạo áp lực:

- Lục Vân, kiếm thuật ngươi đúng là tuyệt diệu trên đời không có người thứ hai, nhưng cho dù ta không phá được, thời gian không lâu nữa, những cao thủ còn lại của Vân Chi Pháp giới ta sẽ phát hiện được, đến lúc đó ngươi chỉ còn một con đường chết.

Hừ một tiếng tỏ vẻ không quan tâm, Lục Vân trào phúng:

- Vừa rồi mới nói sẽ giáo huấn ta, sao giờ lại xuống nước, tâm lý yếu ớt như vậy? Có phải đã thấy tiến công cả nửa ngày mà không có hiệu quả, cũng biết tình hình không ổn, dự tính tìm người trợ giúp chăng? Ngươi không phải là cao nhân của Vân Chi Pháp giới sao, đối phó với một người đến từ nhân gian như ta còn cảm thấy kinh khủng bất an chăng?

Hư Ảo cư sĩ biến hẳn sắc mặt, giận dữ trả lời:

- Cuồng vọng! Ngươi tuy tu vi không yếu, nhưng còn chưa mạnh đến mức khiến cho bổn cư sĩ phải sợ hãi. Ta nói cho ngươi biết như vậy, chẳng qua là nhắc nhở ngươi tình trạng hiện nay, cho ngươi biết cao thủ Vân Chi Pháp giới đều là người quang minh chánh đại, tuyệt đối không như ngươi nghĩ đâu.

- Đúng vậy chăng? Cao thủ Vân Chi Pháp giới ngươi nếu đúng là như vậy, sao ta hôm nay phải chạy đến nơi đây? Nếu bọn họ thật sự quang minh chánh đại, bọn họ có liên thủ hội đồng tấn công một mình ta chăng? Trong mắt của ngươi, mọi điều bọn ngươi làm đều là đúng đắn cả, đều có mục đích cả, nêu cao khẩu hiệu vì thiên hạ bá tính, nhưng sự thật đúng như vậy chăng?

Lục Vân hơi kích động tàn nhẫn chất vấn lại.

Hư Ảo cư sĩ biện luận:

- Ngươi thân mình mang pháp quyết tà ác còn dám cưỡng từ đoạt lý, thật là đáng cười. Chánh tà thế gian đối lập từ xưa đến nay, Vân Chi Pháp giới được liệt vào một trong ba giới của trời, vài ngàn năm nay chưa từng hỏi đến chuyện nhân gian thế tục, lần này nếu không phải ngươi mang trên người sứ mệnh tà ác, chúng ta đã không cùng nhau tìm kiếm ngươi, tuyệt đối ra tay vì muốn ngươi trở về chánh đạo. Điều này, theo lời ngươi nói có khả năng chúng ta đã sai, nhưng về phía thiên hạ, chúng ta lại đúng đắn.

- Sứ mệnh tà ác? Ha ha ha… Thật là mượn lời rất hay. Có lúc nào, Vân Chi Pháp giới các ngươi muốn đối phó với một người mà không dùng đến những lời vay mượn như vậy? Đường thiện đường ác, là ở trong lòng chứ không phải vẻ bề ngoài! Các ngươi tự cho mình bất phàm, cho rằng mình thay trời hành đạo, thật ra cũng chỉ tự mình điều chỉnh, dùng ý chí chủ quan để điều khiển, khinh suất phán xét sinh tử một người là đúng hay sai, sau đó mới dùng sức mạnh của các ngươi để thực hiện, cái này gọi là chánh đạo đó sao. Hễ ai cực lực phản kháng, hay là các ngươi không loại trừ đối tượng thành công, thì miệng các ngươi lại cho là hóa thân của tà ác, tỏ ra thương hại đối phương, che dấu thất bại của các ngươi, để tỏ ra mình là chánh trực và lương thiện.

Trong khi chất vấn, Lục Vân múa kiếm tấn công, khí thế không ngờ lại tăng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play