Thiên Tuyết Nhã Tiên cực lực khuyên ngăn, nhưng mâu thuẫn giữa hai bên quá sâu, lại không hề nhượng bộ. Cuối cùng Thiên Tuyết Nhã Tiên không đành thấy hai bên ra tay tàn sát lẫn nhau, sau khi khuyên bảo không có được kết quả, bất ngờ chọn lựa phương pháp tự sát, sử dụng chính sinh mạng của mình để khuyên giải hai bên, hy vọng bọn họ có thể hóa giải đoạn ân oán này.

Chỉ có điều Thiên Tuyết Nhã Tiên không hề nghĩ đến, cái chết của bà đã có ảnh hưởng rất lớn đối với Thiên Tung, đứa con từ nhỏ đã rất thông minh lanh lẹ trong mắt bà, cuối cùng lửa giận ngập lòng, lập thề sẽ áp đảo Dao Trì, chiếm lấy nơi đó.

Lúc đó, mọi người Dao Trì chỉ nghĩ là lời giận dữ của hắn mà thôi, chưa từng để trong lòng. Ai cũng không ngờ được, mười năm sau Thiên Tung bất ngờ lần nữa đến Thiên Sơn, chỉ dùng sức mạnh một mình đánh bại nhiều cao thủ của Dao Trì, đoạt được một trong hai bảo vật của Dao Trì là Tuyết Vực Băng Tinh, đuổi tất cả người nữ Dao Trì ra khỏi Thiên Sơn, từ đó đặt lại tên cho Dao Trì là Thiên Trì, sáng lập nên môn phái Thiên Trì.

Nghe đến đây, Kiếm Vô Trần hơi xúc cảm, than nhẹ:

- Không ngờ bên trong lại có nguyên nhân như vậy, thật là không nghe được không biết, nghe rồi nổi giận. Từ sau đó, môn hạ Dao Trì rời khỏi Thiên Sơn, làm sao lại chọn Trường Bạch sơn, chưa từng nghĩ đến việc đoạt lại nơi cũ sao?

Diệp Tâm Nghi nhè nhẹ lắc đầu, ánh mắt kỳ dị nhìn về xa xa, nhỏ giọng thì thào:

- Bị người đuổi khỏi núi, Dao Trì môn hạ tự nhiên không chịu phục. Chỉ có điều Thiên Tung tu vi cao cường, môn hạ Dao Trì không người nào bì kịp, vì thế sau khi trưởng lão khuyên nhủ, Diệu Hương tiên tử thống lĩnh mọi người rời khỏi Thiên Sơn, đi xa vào Trung Nguyên tìm nơi thích hợp.

Trung thổ vốn rộng lớn, muốn tìm một nơi thích hợp lúc đó tuyệt đối không phải là khó, nhưng Dao Trì rút cuộc dương danh thánh địa của thiên hạ, nếu như chọn nơi trong trung thổ hẳn sẽ bị người ta chế nhạo, vì thế Diệu Hương tiên tử khảo sát thật lâu, cuối cùng né tránh trung thổ, chọn lựa phía Đông Bắc. Còn vì sao lại tuyển chọn Trường Bạch sơn, đó chủ yếu bởi vì nguyên nhân Thiên Trì.

Ban đầu ở tại Trường Bạch sơn, có một cái hồ thần thánh, được người ta tôn xưng là Thiên Trì, có một lọai truyền thuyết thần kỳ. Diệu Hương tiên tử nghe được truyền thuyết này, tự mình đi đến xem xét. Khi kiểm chứng được những loại vết tích thần thoại ở trong đó rồi, cuối cùng quyết định dừng chân ở Thiên Trì. Hơn nữa, để đối lại với Thiên Sơn của Thiên Tung, bà cố ý đổi tên Thiên Trì thành Dao Trì,để biểu đạt tâm ý của chính bà.

Hiểu rõ những nguyên nhân sự tình, Kiếm Vô Trần cất tiếng:

- Nói như vậy, Dao Trì chân chánh là ở Thiên Sơn, còn Dao Trì ở Trường Bạch Sơn chỉ là chuyện sau này mà thôi.

Diệp Tâm Nghi điềm nhiên cười một tiếng, có chút mất mát nói:

- Đúng thế, bọn muội ở tại Dao Trì hiện tại, tuy thần kỳ khó dò nhưng thật ra không phải là nơi ở ngày xưa. Bởi vì đã hai ngàn năm trôi qua, bọn muội không lúc nào không nghĩ về Thiên Sơn, muốn đoạt lại tất cả mọi thứ đã mất. Chỉ có điều môn phái độc nhất Thiên Trì của Thiên Sơn cũng quái lạ, bọn họ chỉ đơn truyền từng đời, nhưng tu vi người thừa kế kinh khiếp, Dao Trì bọn muội trước sau chín lần phái đệ tử kiệt xuất nhất đến đó tỉ thí, ý đồ muốn dùng phương thức vũ lực thu phục Thiên Sơn, nhưng kết quả đều bị thảm bại quay về.

- Có chuyện này?

Kiếm Vô Trần thất kinh, rõ ràng lời của Diệp Tâm Nghi khiến hắn cảm thấy chấn động kinh ngạc.

Diệp Tâm Nghi vẻ mặt khổ sở, yếu ớt thú nhận:

- Chuyện này là bí mật của Dao Trì bọn muội, người ngoài tự nhiên không biết. Được rồi, tiến bước nhanh, nếu không đến sáng mai không đến kịp.

Nói rồi nàng gia tăng tốc độ, giây lát đã biến mất trong rừng.

Kiếm Vô Trần mấp máy đôi môi muốn hỏi thêm nữa, nhưng nghĩ lại có một số chuyện quá khứ, không cần phải nhiều lời.Vì thế hắn bỏ hết tạp niệm, truy đuổi theo Diệp Tâm Nghi, chớp mắt cũng biến mất trong rừng rậm không thấy bìa.

***************

Rời khỏi khu rừng, Lục Vân tiếp tục nhắm theo hướng Tây Nam tiến lên. Trước đó, cái kiệu thần bí đó, nữ nhân thần bí đó, khiến cho Lục Vân nghi hoặc, chỉ có điều trước mắt chàng không có lòng nghĩ kỹ, chàng lần này chỉ muốn tìm ra Hắc Long đàm, tiến vào Vân Chi Pháp giới, tiêu diệt địch nhân liên tục đối đầu với chàng.

Trên đường đi, Lục Vân ngự kiếm bay trên không, liên tục giữ nguyên cao độ trăm trượng so với mặt đất, ánh mắt lưu ý hoàn cảnh bốn phía. Cao độ này nói thật có phần hơi thấp, bởi vì chỉ cần bá tánh bình thường, hơi có chút lưu ý cũng có thể phát hiện được tung tích của chàng. May mà mặt đất Tây Nam toàn núi hoang dã, vì thế tuyệt đối không làm cho người nào chú ý đến.

Mải miết tiến lên, Lục Vân sau khoảng nửa thời thần đến một sơn cốc, trong đó xem ra đất đai phì nhiêu, một số bá tính cư ngụ. Từ lúc tiến vào Nam Hoang, đây là lần thứ nhất Lục Vân thấy có nơi nhiều người cư ngụ như vậy, vì thế chàng hơi có chút trầm tư suy nghĩ một lúc, rồi âm thầm hạ xuống mặt đất, đi bộ nhắm thẳng vào trung tâm của sơn cốc.

Rất nhanh, thân ảnh Lục Vân khiến cho mọi người trong sơn cốc chú ý, ai nấy chia nhau đi đến, vẻ mặt đầy cảnh giác.

Lục Vân cân nhắc những người trước mắt, thấy y phục xem ra khác biệt so với trung thổ, biết đây là một số dân tộc thiểu số, trong lòng cũng không để ý lắm.

- Chào mọi người. Ta đến từ trung thổ, đang tìm kiếm một nơi, muốn hỏi thăm các vị.

Thấy Lục Vân khuôn mặt tươi cười, những người dân thường ở đó bỏ đi vẻ cảnh giác, một đại hán thô kệch khoảng trên ba mươi tuổi ra mặt nói:

- Thiếu niên lãng tử, ngươi muốn tìm nơi nào, nói cho nghe xem.

Lục Vân cười cười, nhẹ giọng nói:

- Nghe nói Tây Nam có một ngọn Ngọc Hư Tuyết phong rất có tiếng, nơi đó cảnh vật tuyết trắng rất đẹp đẽ, ta đến muốn thưởng thức vẻ đẹp của nó.

Đại hán thô kệch vẻ mặt hơi nghi hoặc, không hiểu hỏi:

- Nơi đó đỉnh nhỏ vách đứng, căn bản không cách nào trèo lên. Cho dù cảnh tuyết trắng có đẹp, cũng chỉ có thể quan sát từ xa. Ngươi làm sao nghe được lời truyền tụng của người khác đây?

Nghe thấy ý tốt của đối phương, Lục Vân cười nói:

- Đa tạ vị đại ca nhắc nhở, ta đến chỉ là một lòng thưởng thức, cho dù quan sát từ xa cũng tính là hoàn thành được tâm nguyện rồi.

Thấy chàng cố chấp muốn đi, đại hán đó cũng không ngăn trở nhiều, chỉ về hướng trời tây nói:

- Ngươi cứ đi thẳng theo phương hướng này, qua khỏi ba tòa núi tuyết, liền sẽ thấy một ngọn núi tuyết đầu nhọn hoắc chính là Ngọc Hư Tuyết phong ngươi muốn tìm.

Lục Vân mừng vui trong lòng, cảm kích nói:

- Đa tạ các vị, xin cáo từ!

Xoay người, Lục Vân từ từ đi mất.

Theo sự hướng dẫn của đại hán, Lục Vân nhanh chóng bay qua được ba ngọn núi tuyết, nhìn thấy một ngọn núi tuyết đỉnh nhọn như dao. Dừng lại giữa không trung, Lục Vân từ xa ngắm nhìn ngọn Ngọc Hư Tuyết phong, vẻ mặt có chút quái dị. Có lẽ tìm được nơi cần tìm, chàng vốn lòng đầy nóng nảy nay lại trầm tĩnh trở lại, trong đầu lóe lên một số suy nghĩ tạp niệm.

Cúi đầu, Lục Vân vuốt ve nhẹ nhàng Như Ý Tâm Hồn kiếm, tự nói: "Từ lúc ngươi theo ta, luôn chinh chiến cho đến nay, đã mấy lần khó khăn sinh tử, chúng ta đều cùng nhau vượt qua. Bây giờ chúng ta lại cùng nhau hủy diệt đám địch nhân tự cao tự đại mà không biết phân biệt thị phi." Thần kiếm có linh ứng, phát ra một loạt những tiếng ngâm nho nhỏ, đáp lại lời Lục Vân.

Nghe thấy âm thanh cười lên một tiếng, Lục Vân bỏ hết tạp niệm, ánh mắt thần quang lóe lên như điện, toàn thân phát ra niềm tự tin vô cùng, trầm giọng nói:

- Được, bây giờ chúng ta xuất phát.

Nói rồi ngự khí bay lên không trung, giây lát đã đến vùng phụ cận của Ngọc Hư Tuyết phong.

Theo lời Sát Huyết Diêm La có thể biết, Hắc Long đàm chính là ở cách Ngọc Hư Tuyết phong khoảng ba mươi dặm về phía Tây Nam. Vì thế, Lục Vân xoay người đi về phía Tây, chỉ chốc lát đã đi được hơn ba mươi dặm, phát hiện nơi đó có một địa điểm kỳ diệu.

Nói là kỳ diệu, bởi vì nơi này không ngờ là một sơn cốc tuyết trắng, bốn phương có bốn ngọn núi nằm theo hình tròn.

Theo phân tích lời nói của Sát Huyết Diêm La, Hắc Long đàm hẳn phải ở vùng phụ cận, chỉ có điều có bốn ngọn núi, ngọn nào mới là núi Phiếu Miễu đây?

Nhớ lại lời của Thiên Hạo đạo trưởng thuộc Vô Vi đạo phái, núi Phiếu Miễu hẳn ở trong dãy Tu Di, Hắc Long đàm ở bên cạnh. Theo lời này hẳn phải ở phía Tây Bắc. Còn Sát Huyết Diêm La lại nói ở vùng phụ cận Tây Nam của Ngọc Hư Tuyết phong, cuối cùng lời người nào mới đáng tin đây?

Điểm này trước đây Lục Vân chưa từng để ý. Nhưng lúc này nghĩ lại, chàng mới phát giác trong đó có mâu thuẫn. Theo phán đoán của chàng, Thiên Hạo đạo trưởng của Vô Vi Đạo phái hẳn không khi nào lừa chàng, nhưng mặt Sát Huyết Diêm La lúc nói cũng không có vẻ gì giả dối, thế thì thật ra là chuyện như thế nào? Nếu như một trong hai người muốn lừa dối chàng, thế thì mục đích của bọn họ là gì? Suy nghĩ cẩn thận, Lục Vân không tìm được chút manh mối, cuối cùng đành phải bỏ qua.

Giây lát, Lục Vân thôi không nghĩ nữa, ngửng đầu nhìn lên không trung, chỉ thấy bốn ngọn núi tuyết hình dáng tương tự, cao khỏi mặt đất ước chừng năm trăm trượng, liền thấy một tầng sương tuyết phủ kín hết đỉnh của bốn ngọn núi tuyết, khiến người ta nhìn không rõ tình cảnh trên bề mặt. Nguồn truyện: Truyện FULL

Đứng yên ngắm nhìn giây lát, Lục Vân tự nói: "Nếu như lời của Sát Huyết Diêm La là đúng, trong này hẳn có núi Phiếu Miễu, bốn ngọn núi này hẳn có ba ngọn tồn tại để nhiễu loạn mắt người ta, chỉ có một ngọn mới là nơi ta tìm kiếm. Chỉ có điều ngọn núi này thực sự ở nơi đâu, căn bản không phải là vật hư ảo, lẽ nào nói …" Nghĩ đến một số điểm nghi vấn, Lục Vân lập tức biến hẳn sắc mặt, ánh mắt quái dị nhìn vào địa hình lân cận.

Hồi lâu sau, Lục Vân ngưng nhìn, cau mày nói: "Lẽ nào ta đã sai rồi? Hẳn không phải như vậy. Nếu như không phải như vậy, giải thích như thế nào đây?" Nhẹ giọng tự nói, Lục Vân rõ ràng có chút không hiểu được.

Nhưng mà nghĩ một lúc vẫn không có được kết quả, Lục Vân cũng không nghĩ nhiều nữa, thân thể bay vụt lên cao, nhắm thẳng sương tuyết bay đến. Rất rõ ràng, Lục Vân dò xét cả nửa ngày không có được chút thu thập nào, liền tính toán trước tiên hiểu rõ tình huống trên mặt đã rồi mới suy đoán quyết định.

Suy nghĩ của Lục Vân rất đúng, đổi là người khác cũng chọn lựa như vậy, chỉ có điều khiến chàng không ngờ đến, khi chàng tiến gần đến trước vùng sương tuyết, một luồng sức mạnh vô hình đột nhiên cuốn đến, lập tức ép thân thể chàng đang tiến lên phải hạ sầm xuống.

Biến cố âm thầm bất ngờ, lại thêm tu vi của chàng lúc này chưa đến tám phần cảnh giác, nên chàng cảm thấy chấn động kinh hãi. Hạ nhẹ xuống mặt đất, Lục Vân không lập tức hành động, mà chỉ phát xuất Ý Niệm Thần Ba để cẩn thận dò xét động tĩnh tầng sương tuyết đó.

Thông qua dò xét cẩn thận, lại thêm Lục Vân liên tục bốn mươi tám lần gia tăng tần suất của Ý Niệm Thần Ba, cuối cùng Lục Vân tìm ra tầng sương tuyết đó tuyệt đối không phải là tầng sương tuyết thật sự, mà là một loại khí thể rất kỳ diệu.

Khí thể này rất tà môn, mặt ngoài cho thấy chính là sương mù, nhưng trên thực tế lại là một chuyển động với vận tốc cao, hơn nữa khí thể áp suất to lớn do tần suất cực cao. Nó không ngừng biến đổi, hơn nữa còn sinh ra lực hủy diệt rất mạnh. Vì thế khi Lục Vân đến gần mới bị khí lưu tiết ra bên ngoài của nó gây thương tích. Nếu như một khi xông vào bên trong, kết quả thế nào khó mà đoán được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play