Liệt Thiên lãnh đạm hỏi:
- Ngươi nghĩ thế nào?
Vô Vọng nghe thấy sắc mặt hơi biến đổi, cất tiếng hỏi:
- Ngươi nếu đã là chủ nhân của hắn, vậy ngày đó hắn tiêu diệt toàn bộ Đạo viên của ta là chỉ thị của ngươi hay là chủ ý của hắn?
Liệt Thiên hững hờ đáp lại:
- Giờ phút này, những điều ngươi hỏi có cần thiết không? Bổn Hoàng một khi hiện thân, tự nhiên sẽ gánh chịu tất cả.
Vô Vọng thân thể run lên, giọng căm phẫn đáp:
- Nói như vậy, giữa chúng ta có mối thù không đội trời chung?
Đan Thanh kiếm hiệp đang nằm trong lòng hắn khẽ thì thào:
- Vô Vọng, không nên quá kích động, người này bá đạo tuyệt luân, xem ra không thể đấu lại được, ngươi hãy để mặc ta mau mau rời khỏi nơi đây, trước hết hãy bảo trọng tấm thân hữu dụng mới là thượng sách.
Vô Vọng chầm chậm lắc đầu, có phần cố chấp đáp lại:
- Gặp mặt đã là định sẵn, không gặp chính là số mệnh. Hôm nay bất luận thế nào, tiểu bối cũng phải thử một lần.
Nghe vậy, Đan Thanh kiếm hiệp vội vàng nói:
- Vô Vọng, ngươi hãy nghe ta nói, ngươi còn rất trẻ, cơ hội nâng cao tu vi còn rất lớn, ngươi muốn báo thù không có nghĩa là nóng vội nhất thời. Hơn nữa, Đạo viên chỉ còn lại một mình ngươi, ngươi phải tính toán vì tương lai của Đạo viên, không được hy sinh tính mạng vô ích.
Đau thương cười một tiếng, Vô Vọng tự chế giễu:
- Tiểu bối tồn tại chỉ vì cừu hận, nếu như gặp được kẻ thù mà không thể ra tay, cuộc sống này cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Sau giây lát xúc động, giọng nói của Vô Vọng chợt biến đổi, cặp mắt sắc bén nhìn về phía bầu trời, giọng đầy cừu hận:
- Liệt Thiên, ngươi hãy xuống đây, ta muốn giết chết ngươi.
Trên tầng mây, Yêu Hoàng Liệt Thiên thản nhiên cười, giọng khinh miệt nói:
- Tu vi của ngươi không tồi, chỉ có điều căn cơ hơi nông cạn một chút, rõ ràng là gần đây mới có tiến bộ, đáng tiếc là tốc độ quá nhanh có ảnh hưởng đến thân thể. Còn về giao đấu, với tình hình hiện nay của ngươi vốn không thể tiếp được một chiêu của ta, càng không thể nói đến chuyện giết ta để báo thù.
Vô Vọng hừ giận một tiếng, quát lên:
- Cuồng vọng, ngươi xuống đây để xem ta xử lí ngươi thế nào.
Liệt Thiên cặp lông mày kiếm khẽ cau lại, lạnh lùng nói:
- Ngươi là kẻ đầu tiên dám nói với Bổn Hoàng như vậy. Ngươi đã khăng khăng cố chấp muốn ra tay thử, Bổn Hoàng sẽ cho ngươi một cơ hội!
Nói rồi hào quang nhiều màu quanh thân Liệt Thiên hơi biến động, một luồng sức mạnh chấn động hủy trời diệt đất bay đến, làm cho không gian phương viên vài chục dặm vặn vẹo. Luồng sức mạnh đó tập trung lại một điểm, xuất hiện quanh Vô Vọng, chỉ một chiêu đã áp chế hắn trên mặt đất, toàn thân ngay cả một chút dư địa để tranh đấu cũng không có được.
Gầm lên một tiếng giận dữ, ánh tím quanh thân Vô Vọng lấp lánh, từng bước từng bước chống đỡ kết giới phòng ngự trước địch nhân đáng sợ, ý đồ thoát khỏi lực trói buộc của đối phương. Nhưng mà khoảng cách thực lực lúc này mới thể hiện rõ rệt, với thực lực của hắn đối phó với Yêu Hoàng Liệt Thiên, cho dù cố gắng hết sức cũng gần như chỉ có thể bố trí được phòng ngự yếu ớt, bảo vệ được Đan Thanh kiếm hiệp trong lòng, còn bản thân căn bản khó có thể di động được.
Đứng yên giữa không trung, Liệt Thiên lạnh lùng ngạo mạn hỏi:
- Thế nào rồi, còn muốn tiếp tục hay không đây?
Trên mặt đất, Vô Vọng không cam lòng gầm lên:
- Ngươi đừng đắc ý, ngươi bất ngờ đánh lén, hơn nữa ta còn phải bảo vệ một người trong tay, tự nhiên ngươi đã chiếm hết thượng phong. Có giỏi chúng ta công bình đấu một trận, xem thử ta có dễ bị khinh thường không.
Liệt Thiên cười cười, không thèm để ý cất tiếng:
- Được, bổn Hoàng đáp ứng đầy đủ yêu cầu của ngươi, cho ngươi cơ hội đấu một trận công bằng, hy vọng ngươi không làm cho bổn Hoàng phải thất vọng đó.
Chữ đó vừa thoát ra, áp lực đáng sợ xung quanh Vô Vọng chớp mắt đã tan biến, tất cả không còn chút dấu tích, điều này khiến cho Vô Vọng chấn động mạnh mẽ trong lòng, ánh mắt kinh hãi nhìn lên trời cao.
Đứng dậy, Vô Vọng liếc nhìn Đan Thanh kiếm hiệp trong tay mình, giọng có phần thương cảm nói:
- Tiểu bối biết tiền bối muốn nói gì, nhưng đáng tiếc có một số chuyện tiểu bối không thể dừng lại được. Bây giờ tiểu bối sẽ đưa tiền bối rời khỏi đây, còn sống hay chết còn phải trông vào vận khí rồi.
Đan Thanh kiếm hiệp trầm buồn nói:
- Vô Vọng, tại sao, tại sao lại làm như vậy? Rõ ràng ngươi biết là không thể, lại muốn thử, như vậy là mất đi lý trí.
Vô Vọng cười một tiếng ngây ngô, ánh mắt nhìn về phía xa, khẽ thì thào:
- Ngày đó rời khỏi Hoa Sơn, tiểu bối đã không được lựa chọn. Bây giờ nói những điều này cũng đã quá muộn rồi.
Đan Thanh kiếm hiệp khuyên giải:
- Ngươi vẫn còn trẻ, con đường tương lai còn dài, vì sao không thấy được thiệt hơn vậy? Từ lúc ngươi rời Hoa Sơn đến nay còn chưa đầy nửa tháng, tu vi của ngươi lại bất ngờ tăng tiến mãnh liệt, ta tin rằng chỉ cần thêm một quãng thời gian ngắn nữa, tu vi của ngươi chắc chắn sẽ tăng thêm một bậc, đến lúc đó báo thù cũng chưa muộn.
Vô Vọng liếc nhìn ông, ánh mắt chất chứa thần sắc Đan Thanh kiếm hiệp không cách nào hiểu được, giọng đau thương tang tóc nói:
- Tu vi tăng tiến chủ yếu là do khổ luyện, còn tu vi của tiểu bối lại đạt được quá bất ngờ, tiền bối không thấy kì lạ sao? Thực ra ngày đó sau khi Đạo viên bị tiêu diệt, sư phụ lại truyền chức vị chưởng giáo cho tiểu bối, còn cho biết một bí mật có liên quan tới Đạo viên. Sư phụ nói, Đạo viên cất giữ một loại cổ vật có lịch sử hơn ba ngàn năm, nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, các môn hạ của Đạo viên tuyệt đối không được lấy vật đó ra.
Trên khuôn mặt Đan Thanh kiếm hiệp lộ ra vẻ kinh ngạc, vội hỏi:
- Ý của ngươi nói tu vi của ngươi có liên quan đến cổ vật đó? Đã như vậy, ngươi càng phải cố gắng giữ lại tấm thân của mình, đợi sau khi tu vi đạt được thành quả to lớn, mới đi tìm kẻ địch để báo thù.
Vô Vọng đau khổ nói:
- Tiểu bối không còn thời gian để đợi nữa, tiểu bối sợ không đợi được đến ngày đó.
Ánh mắt Đan Thanh kiếm hiệp hơi biến đổi, mơ hồ hiểu ra được mấy phần hàm nghĩa của câu nói đó, không nhịn được cất tiếng truy vấn:
- Ý ngươi lẽ nào muốn nói, pháp quyết hiện nay ngươi tu luyện, tuy có thể làm cho tu vi của ngươi tiến bộ rất lớn, nhưng cái giá phải trả thì cũng thê thảm nặng nề?
Khuôn mặt Vô Vọng lộ ra vẻ buồn man mác thê lương, chầm chậm gật đầu:
- Trên thế gian này không có việc gì hoàn mĩ cả, muốn đạt được sức mạnh chắc chắn phải mất một cái gì đó, đây chính là định luật của ông trời.
Đan Thanh kiếm hiệp nhìn hắn, ánh mắt đầy sự thống khổ. Những lời Vô Vọng tuy không rõ ràng, nhưng phần ý tứ đó ông có thể cảm nhận trong lòng, mơ hồ có nỗi thê lương đau khổ không nói được nên lời.
Thở dài nhè nhẹ, Đan Thanh kiếm hiệp hỏi:
- Sự mạnh mẽ của Liệt Thiên, Hắc Sát Hổ Vương không sao bì được, ngươi có nắm được chăng?
Vô Vọng trầm mặc không nói, khá lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn lên trời cao, giọng nói kiên định:
- Hắn tuy mạnh nhưng không thể mạnh hơn trời đất, chỉ cần ta cố gắng, lại sẽ có một tia hy vọng.
Giữa không trung, Liệt Thiên tỏ ra phong độ cao cả, hoàn toàn không hề ra tay cũng không hề hối thúc, chỉ nhìn điềm nhiên nhìn Vô Vọng, cho hắn một chút tự do. Lúc này, khi nghe thấy Vô Vọng nói những điều này, hắn không nhịn được hừ nhẹ một tiếng, thản nhiên ngạo nghễ nói:
- Ta có mạnh hơn trời đất hay không, ngươi thử sẽ biết ngay.
Vô Vọng ương ngạnh đáp trả:
- Ta sẽ thử, ngươi hãy đợi đó.
Cúi đầu, Vô Vọng liếc nhìn khuôn mặt Đan Thanh kiếm hiệp đầy âu lo, nhỏ giọng nói:
- Tiền bối, nếu như hôm nay tiểu bối không chết, hy vọng sau này chúng ta sẽ có thể gặp nhau, bây giờ tiểu bối tiễn tiền bối rời khỏi đây.
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULLĐan Thanh kiếm hiệp ánh mắt bi ai thê lương nhìn hắn, khổ sở nói:
- Bảo trọng, hy vọng ngươi hãy cẩn thận hơn.
Vô Vọng khe khẽ gật đầu, sau đó vẻ mặt thất thần mất đi, toàn thân lộ ra thái độ kiên nghị, trầm giọng nói:
- Tiền bối yên tâm, tiểu bối không dễ bị đánh bại đâu.
Nói xong hắn đẩy thân thể Đan Thanh kiếm hiệp bay lên không trung, sau đó hai tay đan lại thành hình hoa sen, lòng bàn tay phát ra hào quang sắc xanh nhạt, hình thành một lưới sáng bao phủ ông vào trong. Hoàn thành những điều này, Vô Vọng khẽ quát hự một tiếng, hai tay múa lên phía trước, thân thể Đan Thanh kiếm hiệp chịu ảnh hưởng bay nhanh về phía xa, chớp mắt đã biến mất ở tít tắp.
Thấy vậy, Liệt Thiên chỉ liếc nhìn không hề ra tay, đợi Vô Vọng rút tay về, hắn mới lạnh lùng quát lên:
- Thời gian không còn sớm nữa, ngươi cũng mượn cơ hội khôi phục được không ít nguyên khí, hẳn phải đến lúc ra tay rồi.
Vô Vọng cụp mắt xuống, liếc nhìn nguyên thần của Hắc Sát Hổ Vương, sau đó nói với Yêu Hoàng Liệt Thiên:
- Đúng là không còn sớm nữa, chúng ta bắt đầu thôi.
Liệt Thiên nhẹ nhàng hạ xuống, dừng lại cách mặt đất khoảng mười trượng, thản nhiên nói:
- Trước khi động thủ, ta muốn nhắc nhở ngươi một câu, trận chiến này ngươi chỉ có con đường chết, ngươi có thể có di ngôn nào đó muốn để lại chăng?
Vô Vọng hừ giận một tiếng, đang định phản bác lại liền bị khí thế ép người của Liệt Thiên làm cho run sợ, lời trong lòng muốn nói lập tức ngừng lại ở khóe miệng. Đưa mắt nhìn cơ thể vây bọc bảy màu của Liệt Thiên, cảm nhận được khí thế bá đạo uy nghiêm đó của hắn, Vô Vọng tâm lòng chấn động, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý niệm.
Trầm tư một lúc, Vô Vọng lạnh lùng nói:
- Các hạ nếu đã tự phụ như vậy, chi bằng hôm nay chúng ta hãy đánh cược một phen.
Ánh mắt Liệt Thiên hơi lạnh, cẩn thận nhìn hắn một lúc, hỏi lại:
- Đánh cược? Ngươi muốn đặt cược cái gì?
Vô Vọng lạnh lùng tàn khốc nói:
- Chúng ta hãy cược tính mạng của Hắc Sát Hổ Vương, nếu ta thắng, giao hắn cho ta, còn nếu thua ta để mạng ta lại.
Liệt Thiên nghe xong cười lớn, gật đầu nói:
- Được, bổn Hoàng sẽ đánh cược với ngươi một phen, ngươi nói đi, cách đánh cược như thế nào?
Vô Vọng nhìn chằm chằm Liệt Thiên, giọng lạnh lùng và cao ngạo:
- Lúc trước ngươi nói đến một chiêu của ngươi ta cũng không thể tiếp nổi, bây giờ chúng ta hãy lấy ba chiêu làm giới hạn. Nếu ta đỡ được ba chiêu của ngươi, Hắc Sát Hổ Vương để ta xử lý. Nếu ta không đỡ qua được ba chiêu, coi như ta thua. Ngươi thấy thế nào?
Liệt Thiên nói:
- Được, hãy lấy ba chiêu làm giới hạn. Nếu sau ba chiêu mà ngươi có thể không chết, coi như bổn Hoàng sẽ phá lệ tha thứ cho ngươi một lần.
Vô Vọng cười cười một tiếng, thần sắc phức tạp đáp lại:
- Ngươi rất mạnh mẽ, cũng rất bá đạo, bất quá phải tính là quang minh lỗi lạc. Bây giờ ngươi hãy chuẩn bị đi, ta muốn bắt đầu.
Liệt Thiên không để ý chút gì, lãnh đạm nói:
- Có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, bổn Hoàng không cần phải chuẩn bị gì cả.
Vô Vọng khẽ gầm lên một tiếng, quát lên:
- Như vậy ngươi hãy cẩn thận.
Tay phải giơ cao, lòng bàn tay hướng lên trời, hào quang màu vàng trong lòng bàn tay hắn hút vào phát ra, phảng phất như từ trường mạnh mẽ đang nhanh chóng hấp thu mây khí xung quanh, khiến cho nơi đó cuồng phong gào thét, binh khí tản mác bốn phía tấp nập bay lên không trung, tiến sát về phía tay phải của hắn.
- Kiếm trong tay, thiên hạ của ta!
Chộp lấy một thanh trường kiếm đang bay tới, cánh tay Vô Vọng rung động, kiếm khí cuồn cuộn như rồng giận dữ gầm thét trên biển, từ trung tâm là hắn, nhanh chóng lan rộng ra xung quanh, chớp mắt đã tạo thành một kiếm trận khổng lồ phủ lên không gian vài dặm xung quanh.
Nhìn từ xa xa, Vô Vọng lúc này đang từng bước từng bước bay lên, xung quanh vây phủ bởi vô số ánh kiếm liên tục, xuất hiện bốn màu tím, đỏ, vàng, xanh. Bốn luồng ánh kiếm này phân bố bốn phương, lại chuyển động với tốc độ cao, cảm giác như mây bốn màu đang từng tầng từng tầng bao phủ Vô Vọng.
Ngạo nghễ giữa không trung, tay phải Vô Vọng nhanh chóng múa lên, kiếm trận ngoài thân chịu sự khống chế của hắn, phát ra tám nhóm kiếm mang phân theo tám hướng phát động tấn công về phía Liệt Thiên. Thấy vậy, Liệt Thiên cười thản nhiên lạnh lùng một tiếng, hào quang bảy sắc quanh thân lóe lên, một luồng khí thế to lớn mạnh mẽ toả ra xung quanh, dễ dàng đánh bại lượt tấn công thứ nhất của Vô Vọng.