Đòn công kích này của Lục Vân có phần bất ngờ đối với ngọn núi trữ tình này. Chỉ thấy trong màn đêm, ánh sáng rực rỡ lóe lên, quang mang nhiều màu giống như vầng mây màu rực rỡ bay lên trời cao, chiếu sáng trong phạm vi vài chục trượng. Đồng thời, một âm thanh cực lớn vang lên, cả đỉnh núi đột nhiên chấn động, dường như ẩn chứa trong đó là cả vài âm thanh cực kỳ nhỏ bé.

Nhìn lên đỉnh núi, Lục Vân dáng vẻ lạnh lùng ngạo nghễ, trầm giọng nói:

- Biết ta đã đến rồi, sao còn lẩn trốn?

Lời này rất quái lạ nhưng còn chưa dứt, một thanh âm liền truyền tới đáp lời:

- Ngọn núi này vốn không thuộc trần thế, không tiếp đón người phàm trần, xin hãy trở về đi.

Lục Vân cười lạnh hỏi:

- Nếu đã không thuộc trần thế, vậy luồng khí tức lúc trước từ đâu mà tới? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Thanh âm đó liền trả lời:

- Các hạ khẳng định từ nơi này sao, không nhầm lẫn đó chứ?

Lục Vân hừ giọng đáp:

- Nếu nhầm lẫn, ta đã không tới đây rồi.

- Nếu đã như vậy, xin mời các hạ vào. Nhưng ta có một số điểm cần nói rõ, tiến vào rất dễ, nhưng nếu phát sinh chuyện gì, tất cả sẽ do các hạ tự mình chịu trách nhiệm.

Ngữ khí rất bình thản, nhưng ý tứ lại vô cùng rõ ràng.

Nở nụ cười ngạo nghễ, Lục Vân đáp:

- Như vậy ta càng phải tiến vào xem, cũng chứng kiến xem qua cái nơi tự nhận không hề thuộc trần thế, rốt cuộc ẩn chứa những điều huyền diệu gì.

Nói xong nhẹ nhàng bay lên, toàn thân ám mang lóe sáng, rất nhanh đã tới bên ngoài kết giới.

Lúc này người thần bí đã giải khai kết giới, do vậy Lục Vân không gặp bất kỳ trở ngại nào, dễ dàng xuất hiện trên đỉnh núi, ánh mắt chăm chú nhìn huyệt động trên thạch trụ.

Quan sát một lát, Lục Vân hỏi:

- Ta tiến vào đây, ngươi chuẩn bị kỹ chưa?

Trong hư không, thanh âm đó đáp lời:

- Xin các hạ cứ tự nhiên, ta không cần gì phải chuẩn bị cả, người cần chuẩn bị là các hạ.

Lục Vân cười nói:

- Ta cũng không cần chuẩn bị, bắt đầu thôi.

Nói xong tay phải Lục Vân vung lên, Như Ý Tâm Hồn Kiếm trong tay phát ra âm thanh chấn động trời đất, mang theo uy lực xé tan mây mù, bắn thẳng tới một huyệt động trên thạch trụ.

Phát hiện hành động này của Lục Vân, thanh âm đó hơi có chút kinh ngạc nói:

- Tu vi của các hạ quả là kinh người, hiềm nỗi các hạ làm như vậy, không thấy có chút quá phận hay sao?

Lục Vân phản bác:

- Có khách từ xa tới, chủ nhà không ra cửa nghênh tiếp, ngươi có thấy như vậy là thất lễ hay không?

Trong lúc còn đang nói, Lục Vân đã theo kiếm, bay thẳng vào trong huyệt động.

Trên thạch trụ có tất cả bảy huyệt động, vị trí loạn xạ không có chút hàng lối, cửa động khoảng gần một xích, không đủ lớn để thân thể Lục Vân lọt qua được. Do vậy khi người đó nhận thấy cử động này của Lục Vân, nhận ra chàng muốn dùng thần kiếm để mở rộng cửa động, liền cất tiếng ngăn trở.

Nhưng trên thực tế, mặc dù Lục Vân khí thế kinh người, nhưng vẫn không hành động bất chấp tất cả, do vậy thần bí nhân cuối cùng đã im lặng, không gian khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

Sau khi tiến vào huyệt động, Lục Vân tỏ rõ tinh thần trấn định. Mặc dù cảnh tượng nơi này vô cùng kỳ diệu, vách đá bốn phía lấp lóe kỳ quang, nhưng Lục Vân, dưới sự giúp đỡ của Ý Niệm Thần Ba, đã sớm có được thuận lợi chiếm lấy tiên cơ, trên khuôn mặt tuấn mỹ nở ra nụ cười.

Ngự kiếm bay đi, Lục Vân xuyên qua lỗ hổng trên vách tường, rất nhanh bay tới một quang trì, bỗng bị bức dừng lại. Tập trung quan sát quang trì này, ánh mắt Lục Vân hơi biến đổi, trầm giọng nói:

- Thật không thể nghĩ được, thế gian này vốn còn tồn tại một nơi kỳ diệu như vậy.

Đây là một nơi rất kỳ dị đặc biệt, gọi là bên trong lòng núi, nhưng không gian rõ ràng rất rộng lớn. Bốn phía, những bức tường đá màu xám phản xạ hào quang nhàn nhạt, còn kỳ quang lại phát ra từ phía dưới. Phía trên quang trì là vô số các đường hầm giao nhau, chính là chỗ Lục Vân vừa đi qua.

Cái gọi là quang trì chính ở phía dưới chân, là một vùng mây lấp lánh rực rỡ, không ngừng chuyển động lên xuống, giống như nước hồ, do vậy mới gọi là quang trì. Quang trì này rất kỳ quái, mặc dù cực kỳ rực rỡ, nhưng lại không giống như mặt trời, phát ra ánh sáng mạnh mẽ chói mắt. Ngược lại, nó tựa như mặt trăng, mang theo hào quang nhu hòa nhàn nhạt.

Khám phá sự huyền diệu của quang trì, sắc mặt Lục Vân không ngừng biến đổi, với tu vi hiện giờ của chàng, việc dưới gầm trời khiến chàng kinh ngạc tất không nhiều. Nhưng nơi này, vì sao lại khiến cho sắc mặt Lục Vân biến đổi lớn như vậy? Điều huyền diệu này ngoại trừ bản thân chàng ra, không ai biết được. Lúc này, Lục Vân cặp môi mím chặt, thần sắc ngưng trọng, thân thể đang từ từ hạ xuống, từng bước, từng bước tới gần quang trì.

Trong khoảng khắc Lục Vân sắp chìm vào trong quang trì, trong không trung liền truyền tới thanh âm của người thần bí trước đó:

- Các hạ không suy nghĩ tới hậu quả hay sao? Cứ như vậy xông vào, lẽ nào không sợ mình đại nạn lâm đầu?

Lục Vân thản nhiên cười đáp:

- Chỗ càng hung hiểm, càng ẩn tàng nhiều huyền diệu. Ta đã tới đây rồi, há lại dễ dàng bỏ qua hay sao?

Người đó thở dài đáp:

- Các hạ không những tu vi kinh người, mà tính cách cũng vô cùng cứng cỏi. Chỉ có điều ta chỉ muốn nhắc nhở các hạ một chút, sau khi tiến vào, có lẽ ngươi sẽ tìm được vật mong muốn, nhưng cũng có thể khiến các hạ hối hận khi tới nơi này.

Lục Vân không chút nhúc nhích, vào thời khắc còn chưa chìm hẳn vào quang trì, điềm nhiên nói:

- Nếu như ngươi cũng không có cách nào khẳng định được, vậy việc gì phải coi xem vận mệnh của ta như thế nào?

Nói xong, cả người liền biến mất trong quang trì, bị quang mang dao động nuốt lấy.

Trong không trung, một luồng ám mang lóe sáng, xuất hiện một thân ảnh. Dưới sự chiếu sáng chói mắt của quang mang rực rỡ, chỉ thấy đạo nhân ảnh này lúc ẩn lúc hiện, ngoại trừ hai mắt lấp lóe lửa quỷ ma quái, căn bản không thể nhìn ra hình dáng thân thể như thế nào.

Chăm chú nhìn quang trì dưới chân, bóng đen thần bí này phát ra một trận cười âm lạnh, thấp giọng nói:

- Nếu đến cả nơi này cũng không làm gì được ngươi, vậy ta sẽ không tới phiền nhiễu ngươi nữa.

Kỳ quái, bóng đen này là ai, vì sao lại nói nhưng lời như vậy?

Lúc này, một âm thanh lạ lùng đột nhiên truyền tới:

- Các hạ làm như vậy, không thấy trái với lương tri hay sao?

Bóng đen kinh hoàng, cảnh giác hét lớn:

- Ngươi là ai, mau ra đây?

Âm thanh đó bình tĩnh lặng yên hỏi:

- Các hạ nếu đã khuấy động huyền cơ của ngọn núi này, lẽ nào chưa từng nghĩ tới sự tồn tại của ta hay sao?

Bóng đen vừa kinh vừa giận hét:

- Không thể nào, không thể như vậy được, ngươi lừa ta!

Thanh âm đó đáp lời:

- Việc của thế gian, có điều gì là không thể? Thái Âm Tế Nhật ngàn đời khó thấy, nhưng giờ cũng đã xuất hiện, ta ở nơi này há lại kỳ quái sao?

Bóng đen xoay một vòng, vừa lưu ý động tĩnh bốn phía, vừa phủ nhận nói:

- Không thể nào, ngươi lừa ta. Theo truyền thuyết, ngọn núi này tuyệt không có sinh linh, là một trong những nơi thần bí nhất thế gian, sao có thể xuất hiện sự tồn tại của ngươi được?

Âm thanh đó cười trào lộng, hỏi:

- Có gì là không thể, ngươi có thể đến được đây, ta sao lại không thể tới nơi này trước ngươi nhỉ?

Bóng đen lặng người rồi nghi ngờ hỏi:

- Điều này căn bản là không thể, ta rõ ràng cảm giác thấy khí tức của ngươi tuyệt đối không phải sinh linh, tình huống thế này sao xuất hiện được?

Âm thanh đó lạnh lùng cười, nói:

- Nếu ngươi quả thật có thể cảm nhận khí tức của ta, trước đó ngươi đã không khờ khạo như vậy.

Bóng đen có chút kinh hoàng, giận dữ hét:

- Ngươi rốt cuộc là ai, có bản lãnh thì mau ra đây.

Âm thanh đó thản nhiên lạnh lùng đáp:

- Không nên vội vã, ngươi đã rắp tâm hãm hại Lục Vân, vậy trước tiên hãy xem tình huống của hắn cái đã, có lẽ sẽ xuất hiện nhiều điều không ngờ tới đó.

Nói xong, quang trì đang yên tĩnh bỗng xuất hiện một cơn xao động, thu hút mục quang của bóng đen.

Quan sát cẩn thận, chỉ thấy trong quang trì huyền quang lưu động, xuất hiện một dòng xoáy nhỏ, rất nhanh liền xoáy đã mở rộng ra, khiến cho cả quang trì chấn động kịch liệt, vô số quang mang nổi lên trên bề mặt, tổ hợp thành những cảnh tượng kỳ diệu. Những quang mang này giống như một chuỗi hình ảnh, không những có thể thấy được rõ ràng, mà càng thần kỳ hơn chúng biểu đạt ý nghĩa giống như ký ức trùng điệp, khiến người ta chỉ cần nhìn qua là thấy rõ.

Lẳng lặng nhìn biểu hiện phía trên bề mặt quang trì, bóng đen có chút giận dữ, hỏi:

- Làm sao lại như vậy, Lục Vân rõ ràng trong mình mang pháp quyết tà ác, đáng ra phải bị Long Đằng Vân Hãi nuốt lấy, cớ sao lại ra như vầy, vì sao?

Ngữ khí gay gắt, rõ ràng biểu hiện trên bề mặt quang trì đã khiến cho bóng đen bất ngờ cực kỳ.

Trong hư không, thanh âm đó lạnh lùng đáp:

- Muốn biết rất đơn giản, ngươi chỉ cần xuống dưới đó hẳn rõ ngay thôi.

Từ "thôi" vẫn còn vang vọng trong không trung, bỗng một luồng ánh sáng rực rỡ phá không xuất hiện phía trên bóng đen.

Đối mặt với công kích tới đột ngột như vậy, bóng đen giận dữ gầm thét như sấm, thân thể xoay tròn tại chỗ, hai tay đan vào nhau phát ra một luồng hào quang màu đen xoáy tròn, hình thành một đám hắc vân nghênh đón đòn tấn công này. Đồng thời trong nháy mắt bóng đen thu nhỏ lại, trong khoảnh khắc quang nhận phá vỡ hắc vân, cả người hắn liền hóa thành một điểm sáng, biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Đòn tấn công sắc bén đó đánh vào khoảng không, bóng đen trong nháy mắt xuất hiện cách vị trí cũ mấy trượng, biến ra một luồng quỷ vụ, thăm dò xem đòn tấn công từ đâu mà tới.

- Đã muốn ta xuống dưới, vậy vì sao lại không hiện thân gặp mặt, chúng ta đánh một trận so cao thấp.

Giữa hư không, người thần bí cười ha hả, đáp:

- Đối phó với ngươi, ta đâu cần phải hiện thân, vẫn có thể khiến ngươi phải xuống dưới đó. Giờ thử đỡ tiếp đòn thứ hai của ta đây, xem ngươi tránh né thế nào.

Nói xong, trong hư không liền xuất hiện mười tám luồng quang nhận, phân chia bố trí thành ba tầng, tầng trong cùng là ba luồng quang nhận, từ ba phía tụ lại một điểm, tầng thứ hai có sáu luồng quang nhận phân chia ra thành sáu phương hướng, tầng thứ ba là chín luồng quang nhận, bao phủ cả bốn phương tám hướng. Như vậy ba tầng quang nhận hợp lại, mười tám luồng quang nhận kết lại phong bế không gian xung quanh.

Lần này, bóng đen phát hiện lúc này đã không còn kịp né tránh, đành hét lên một tiếng, cả luồng quỷ vụ đột nhiên bành trướng, tạo thành một kết giới màu đen, thẳng thắn tiếp đón lấy lượt công kích này.

Trong không trung, mười tám luồng quang nhận như tấm lưới, thu nhỏ lại, mạnh mẽ đánh thẳng vào kết giới màu đen, phát tán ra những bông hoa lửa chói mắt, chiếu sáng cả một vùng kết giới.

Tình hình này duy trì một thời gian, rồi sau khi kết giới bị phá vỡ, quang nhận tiếp tục lao tới. Vào lúc này, một đạo kết giới khác lại xuất hiện, ngăn cản quang nhận tiến tới.

Cứ như vậy, kết giới từng tầng từng tầng bị phá vỡ, rồi cứ tiếp tục xuất hiện. Khi quang nhận phá vỡ tầng kết giới cuối cùng, quang mang cũng đã ảm đạm, khi đánh tới thân thể của bóng đen dĩ nhiên không thể phát huy hết sự lợi hại.

Kêu thảm một tiếng, bóng đen căm hận nói:

- Đao quyết quả bá đạo, ta biết ngươi là ai rồi, ngươi nhớ cho kỹ, mối hận ngày hôm nay ta sẽ không quên!

Nói xong quỷ vụ tan đi, khí tức của bóng đen trở nên nhạt dần.

Trong hư không, âm thanh đó hừ giọng đáp:

- Sống chết do trời định, mỗi người đều có số phận của riêng mình. Hôm nay ta chỉ giáo huấn ngươi một chút, tuyệt không có ý muốn hủy diệt ngươi, nếu không vị tất ngươi đã chạy thoát được?

Không có trả lời, bóng đen đã đi khỏi rồi. Lâu sau đó, người thần bí cũng chưa thấy hiện thân, cả thạch động trở lại yên tĩnh như tờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play