Ngọc Hoa chân nhân thấp giọng nói:
- Con người sống là để được khoái lạc, nếu như mất đi khoái lạc, vĩnh viễn bất tử chỉ là một loại hình phạt tàn khốc! Đối với ta và ngươi, tu vi của ta không bằng ngươi, nhưng tôn nghiêm của ta là thần thánh, vì thế nếungươi không trả lời vấn đề của ta, ta cũng tuyệt đối sẽ không nói chuyện ngươi muốn biết.
Thiên Sát giận dữ hừ giọng nói:
- Đừng có ra vẻ mạnh mẽ, ta có thể trước tiên hủy đi thân thể xác thịt của ngươi, sau đó mới tra hỏi nguyên thần của ngươi.
Ngọc Hoa chân nhân khinh thường lên tiếng:
- Ngươi dĩ nhiên có thể làm như vậy, nhưng cuối cùng ngươi cũng không biết được đáp án ngươi mong muốn. Bởi vì trong khi đối kháng, nguyên thần của ta dễ dàng bị hủy diệt, ngươi rồi cuối cùng cũng không thu hoạch được gì.
Thiên Sát giận dữ nói:
- Cho dù là vậy, ta cũng không quan tâm, ngược lại ngươi chắc chắn phải chết!
Ngọc Hoa chân nhân cười trào lộng:
- Nếu như là trước đây, ngươi có thể không để ý. Nhưng lúc này ngươi đã biến đổi rồi, ngươi không còn là Thiên Sát của năm xưa. Vì thế ngươi không hiểu rõ được chuyện này, ngươi tuyệt đối không cảm thấy an tâm được.
Dường như bị nói đúng tâm sự, Thiên Sát giận dữ đùng đùng trừng mắt nhìn, hận không thể ăn tươi nuốt sống được ông. Nhưng giận dữ thì giận dữ, Thiên Sát hiểu rõ mình tạm thời không thể giết chết ông ta, chỉ có thể không cam lòng hừ giọng nói:
- Xem ra ngươi còn có mấy phần cứng cỏi, ta cũng đồng ý yêu cầu của ngươi, cho ngươi một cơ hội. Sau khi hỏi xong ngươi phải lập tức trả lời câu hỏi của ta.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vnDường như biết trước Thiên Sát sẽ phải thỏa hiệp, Ngọc Hoa chân nhân không hề kinh ngạc chút nào, chỉ bình thản nói:
- Nếu như ngươi đã đồng ý, thế thì trước tiên ngươi phải cho ta có thể thở một chút đã, sau đó chúng ta mới nói đến những chuyện khác.
Thiên Sát cười lạnh một tiếng, lập tức thu hồi khí thế toàn thân. Nhờ vậy, áp lực bên ngoài thân thể Ngọc Hoa chân nhân lập tức tiêu tan, cả thân hình rơi đánh sầm xuống mặt đất.
Lắc lư đứng dậy, Ngọc Hoa chân nhân lưng tựa vào vách đá, yên tĩnh nhìn Thiên Sát, nhỏ giọng nói:
- Vấn đề của ta rất đơn giản, khi ngươi sống dậy, thật sự đã phát sinh chuyện gì, ngươi vì sao lại biến thành hình dạng như thế này?
Thiên Sát ánh mắt hơi đổi, lạnh lùng đưa mắt nhìn Ngọc Hoa chân nhân thật lâu, mở miệng đáp:
- Chuyện năm xưa ta cũng không muốn nhắc đến, ta chỉ có thể nói với ngươi, ta sau đó đã tá túc vào trong một hạt châu. Không lâu sau đó bị một người nuốt vào, ta liền mượn dịp sống dậy, chiếm lấy thân thể của hắn, cũng có luôn những đặc tính của thân thể này.
Ngọc Hoa chân nhân thần tình chấn động kinh hãi, cau mày nói:
- Ngươi như vậy là cưỡng đoạt thân thể người khác, nếu vậy nguyên thần của đối phương đó, có phải đã bị ngươi nuốt mất rồi không?
Thiên Sát chần chừ một lúc, lắc đầu nói:
- Nguyên thần của hắn rất đặc biệt, tính tình vô cùng kiên định, ngoài ra thân hoài pháp quyết cổ quái. Ta chỉ có thể ép buộc hắn vào một góc nhỏ mà thôi.
Ngọc Hoa chân nhân lưu ý đến vẻ mặt Thiên Sát, thấy hắn không phải nói chuyện hoang đường, không nhịn được nói:
- Thì ra đó là nguyên nhân thay đổi của ngươi!
Toàn thân Thiên Sát khí tức lạnh lại, lên tiếng cảnh cáo:
- Ngọc Hoa chân nhân, lời vừa rồi của ngươi chỉ khiến ngươi chóng chết hơn thôi!
Ngọc Hoa chân nhân bình thản nói:
- Ta biết, nhưng điều đó không quan hệ gì. Hơn nữa, ta còn biết ngươi thật ra hoàn toàn chưa chiếm cứ được thân thể này, bởi vì chủ nhân của nó hẳn có tu vi không yếu, mà ý chí lại kiên định. Vì thế ngươi không cách nào hủy diệt được nguyên thần của hắn. Cuối cùng…
- Cuối cùng thế nào đây, vì sao không nói tiếp?
Mê hoặc nhìn Ngọc Hoa chân nhân, Thiên Sát nhịn không được cất tiếng truy hỏi.
Thấy hắn bị lời nói của mình hấp dẫn, Ngọc Hoa chân nhân hoàn toàn không đáp, ngược lại còn đột nhiên phát động công kích, cả thân hình bộc phát thực lực kinh người, không có một chút dấu tích thụ thương. Cự ly vài trượng chớp mắt đã tới, Ngọc Hoa chân nhân tay trái bắt ấn hoa sen, tay phải kết ấn pháp quyết, bất ngờ đồng thời thi triển tuyệt học hai phái Phật Đạo, cả thân hình hóa thành một mũi châm ánh sáng năm màu, mũi châm lấp lánh hào quang thần thánh, nhắm thẳng vào hạt châu sắc đen giữa trán của Thiên Sát.
Phát hiện cử động của Ngọc Hoa chân nhân, Thiên Sát giận dữ quát lên một tiếng, tiếp theo cười trào lộng:
- Không tự lượng sức, ngươi như vậy là tự mình muốn chết!
Nói rồi hai mắt quắc lên, mắt trái phát xuất một luồng quang diễm sắc máu, mắt phải phát ra một luồng hào quang xanh đen, cả hai phát ra được ba xích thì hội tụ lại một điểm, hình thành một quang bích (bức tường ánh sáng) mạnh mẽ chói mắt, ngăn chặn mũi thần châm ngũ sắc do Ngọc Hoa chân nhân ảo hóa thành.
Hai bên gặp nhau, quang bích huyền ảo rực lên chói mắt, ngăn chặn không cho thần châm ngũ sắc tiến lên, hai bên giao nhau tại một điểm, không bên nào nhường bên nào.
Thấy vậy, Thiên Sát cười khinh thường một tiếng, mọi thứ đều nằm trong dự liệu. Còn thân thể của Ngọc Hoa chân nhân đã ảo hóa, vì thế nhìn không thấy được vẻ mặt, bất quá từ việc thần châm ngũ sắc hối hả tiến đến, hiển nhiên ông có chút nóng vội.
Chỉ có điều nóng nảy cũng là vô dụng, uy thế của Thiên Sát bá tuyệt trời đất, nói về thực lực so với Địa Âm Tà Linh còn mạnh hơn một chút, cơ hồ xưng danh mạnh nhất trong Tam gian Thất giới, làm sao ông có thể dễ dàng đến gần được?
Cục diện giằng co cứ tiếp tục như vậy. Khi Thiên Sát cảm thấy hào quang của thần châm ngũ sắc dần dần yếu đi, nhịn không được bật cười chế nhạo:
- Ngọc Hoa chân nhân, nếu như ngươi chọn cách chết đi để tránh trả lời câu hỏi của ta, ta nói rõ cho người, đó là việc không thể. Với tình huống hiện tại, chỉ giây lát nữa thôi ngươi sẽ không cách nào chống cự nổi, đến lúc đó ngươi … a! Đáng ghét, ngươi sao có thể … không! Không có khả năng, sao lại như vậy!
Giữa tiếng rống giận dữ, thần châm ngũ sắc đó đột nhiên hào quang rực lên, lập tức xuyên qua được quang bích phòng ngự Thiên Sát tạo ra, đúng vào lúc hắn còn đang vô cùng kinh dị, mũi châm bắn thẳng vào trong "Vạn Thú Ma Châu" giữa trán của hắn!
Thế rồi, chỉ thấy Thiên Sát toàn thân run lên, hai tay đau đớn ôm lấy đầu, rống lên đau khổ:
- Đáng chết! Vì sao lại như vậy, vì sao?
Thần châm ngũ sắc chui vào thân thể, tạo nên thương thế rất lớn cho Thiên Sát, điều này cũng nằm trong dự liệu của Ngọc Hoa chân nhân. Nhưng có điều khiến ông không ngờ tới được, vốn nghĩ làm như vậy có thể khiến cho nguyên khí của Thiên Sát bị thương nặng, thậm chí có thể ép cho nguyên thần bất diệt của hắn xuất ra khỏi thân thể này. Nhưng trên thực tế, Thiên Sát gần như chỉ rống lên đau khổ mấy tiếng, hoàn toàn không xảy ra những chuyện như trong tính toán của ông.
Vì vậy, ông có chút lo lắng, ông đoán không ra kết cục cuối cùng lại sẽ như thế nào!
Trong sơn động, biến hóa bất ngờ khiến cho Thiên Sát lúng túng tay chân, bị Ngọc Hoa chân nhân đánh lén thành công, cả thân hình rơi vào cảnh khốn khổ. Vì vậy, vẻ mặt Thiên Sát đau khổ, hào quang toàn thân loạn lạc, sức mạnh hủy diệt theo tiếng rống giận dữ nhanh chóng tràn ra bốn phía, chỉ giây lát cả sơn động lẫn ngọn núi đều lắc lư, sau đó đột nhiên phát nổ, cả đỉnh nhọn của ngọn núi liền hóa thành tro bụi.
Dừng thân giữa không trung, Thiên Sát kêu khóc tới tận chín tầng trời, vẻ mặt điên cuồng mê loạn, hai tay và hai cánh sau lưng không ngừng múa loạn lên, liên tục không ngừng bộc phát cuồng phong mạnh mẽ hủy diệt thế gian, điên cuồng cuốn quanh các dãy núi xung quanh.
Đối với việc Ngọc Hoa chân nhân đánh lén, Thiên Sát phẫn nộ vô cùng, cũng kinh hãi vô cùng. Hắn không làm sao có thể tin được, mình vừa mới sống dậy lại gặp phải chuyện như vậy.
Tiến vào trong đại não của Thiên Sát, nguyên thần của Ngọc Hoa chân nhân nhanh chóng dò xét tình huống xung quanh, tính tới việc phá hủy trung ương thần kinh của hắn, nên càng phát động công kích mãnh liệt. Nhưng hành động xong, Ngọc Hoa chân nhân phát hiện, tinh thần phòng ngự của Thiên Sát rất mạnh mẽ. Chính mình có khí chí thánh không ngờ cũng không có cách nào phá hủy được bộ phận chủ yếu của hắn, chỉ có thể xuyên vào một vào góc nhỏ yên tĩnh bên trong.
Thất vọng dâng lên trong lòng, nhưng ông hoàn toàn không bỏ qua, liên tục nỗ lực tối đa, vừa toàn lực công kích, vừa cẩn thận tìm kiếm.
Rất nhanh, ở một góc rất u ám, Ngọc Hoa chân nhân phát hiện được một tia ý niệm dao động, vội vàng tiến đến dò xét cẩn thận, không ngờ phát hiện được một nguyên thần yếu ớt.
Có chút kinh dị, cũng có chút kích động, Ngọc Hoa chân nhân nghĩ đến lời của Thiên Sát trước đó, lập tức liền đoán nguyên thần này hẳn chính là chủ nhân chân chánh của thân thể, vì thế chuyển đến hắn một lời nhắn:
- Ngươi là ai?
Nhận được tin tức, nguyên thần đó đáp lại:
- Ta tên Hoàng Thiên, ngươi là ai?
Ngọc Hoa chân nhân nói:
- Ta là Ngọc Hoa chân nhân, ngươi vì sao lại gặp phải Thiên Sát?
Hoàng Thiên hơi lặng đi, sau đó than thở:
- Cũng không rõ nữa, có lẽ đó là vận mệnh. Nhớ đến ngày đó … chuyện là như vậy, ta đến giờ còn u mê không hiểu được!
Ngọc Hoa chân nhân nhè nhẹ thở dài, vừa kể cho hắn biết một số chuyện liên quan đến Thiên Sát, vừa nói:
- Trước mắt chúng ta đều đang ở trong não của Thiên Sát, muốn tranh đoạt lại quyền khống chế của thân thể này, chúng ta hẳn phải hợp nhất lại, nếu không tuyệt đối không hơn hắn được!
Hoàng Thiên trầm giọng nói:
- Cho dù thế nào, ta đều không chịu khuất phục, càng sẽ không chịu theo vận mệnh. Nếu ông đồng ý, chúng ta cùng nhau chống lại Thiên Sát, tận mọi sức lực khiến hắn xuất ra!
Ngọc Hoa chân nhân có chút lo lắng nói:
- Ta tự nhiên đồng ý, chỉ có điều tình huống bọn ta vô cùng bất ổn, có lẽ đến lúc cuối cùng, nguyên thần hai người chúng ta phải dung hợp lại thành một. Nếu sau này có cơ hội, hy vọng ngươi có thể giúp ta hoàn thành một chuyện.
Hoàng Thiên trịnh trọng đáp:
- Ông yên tâm, nếu như có một ngày như vậy, Hoàng Thiên ta nhất định đáp ứng với ông!
Ngọc Hoa chân nhân nói:
- Như vậy tốt rồi. Bây giờ chúng ta cùng nhau thương nghị trước, sau đó mới cùng chống lại Thiên Sát, thử sức chúng ta một lần. Trước mắt theo ta biết được, lực lượng của Thiên Sát rất mạnh, cơ hồ không thể chống được. Chỉ có một phương pháp duy nhất, là nhờ vào "Phá Thiên thần châm" ta đã luyện được hai ngàn năm mới có thể cùng hắn phân cao thấp. Thiên Sát lợi hại vô cùng, thế gian chỉ có "Thiên Uy lệnh" có thể thể khắc chế được hắn, mà Phá Thiên thần châm của ta bên trong lại có ẩn chứa khí tức của Thiên Uy lệnh, vì vậy mới có thể khiến hắn sợ hãi.
Hoàng Thiên có chút hoang mang nói:
- Thiên Uy lệnh là thứ gì vậy, bằng vào đâu có thể khắc chế được hắn? Còn nữa, Phá Thiên thần châm của ông vì sao lại có ẩn chứa khí tức của Thiên Uy lệnh?
Ngọc Hoa chân nhân trầm ngâm một chút, nhẹ giọng nói:
- Nguyên nhân rất đơn giản. Năm xưa Thiên Sát hoành hành, làm cho sanh linh trong Tam gian Thất giới đồ thán, không ai có thể đối phó nổi hắn. Lúc đó, một môn phái thần bí trong thế gian đột nhiên phái ra một cao thủ trong tay nắm bảo vật chấn thiên – Thiên Uy lệnh, khổ chiến với Thiên Sát mấy ngày, hợp với sức mạnh của vô số cao thủ nhân gian, sau khi trả một giá rất nặng nề, cuối cùng hủy diệt được linh thể của Thiên Sát. Đáng tiếc lại không hủy diệt được nguyên thần của hắn, bởi vì hắn do khí hung sát của trời đất hình thành, chỉ cần thế gian còn tồn tại giết chóc hung tàn, Thiên Sát liền vĩnh viễn không hủy diệt được.
Đúng lúc đó, Thiên Sát trọng thương yếu ớt vô cùng, để có thể ngăn cản hắn tiếp tục làm ác, con người mới phong ấn lại nguyên thần của hắn, ai ngờ cuối cùng hắn còn có thể sống dậy trở lại. Năm xưa, trong cuộc chiến kinh thiên động địa đó, Thiên Uy lệnh tuy hủy diệt được linh thể của Thiên Sát, nhưng chính nó cũng bị tổn hại nhất định, rơi mất một viên đá năm màu trong suốt, đó là thứ ta dùng để luyện thành Phá Thiên thần châm.