Vô Vọng vừa nghe xong chuyện đó thì toàn thân tức thời chấn động, sau đó ngửa mặt lên trời giận dữ gầm to một tiếng, một luồng xúc cảm bi phẫn với khí tức to lớn chỉ trong chớp mắt đã thổi bùng như cơn bão mạnh mẽ tràn ngập khắp không gian.

Im lặng nhìn hắn, Thiên Chung đạo trưởng nhẹ giọng nói:

- Thái Âm Tế Nhật, thất giới chấn động. Lục viện hủy diệt, tam phái mơ hồ! Ngươi còn phải chờ xem.

Sau khi phát tiết, Vô Vọng dần dần bình tĩnh trở lại, chỉ thấy hai mắt tử mang lưu động, toàn thân tràn ngập khí tức tà mị, chỉ trong khoảnh khắc mà hắn dường như đã biến đổi thành một người khác. Liếc nhìn Thiên Chung đạo trưởng, nhãn thần Vô Vọng lạnh lẽo và tàn khốc nói:

- Thiên ý như vậy, ta lại muốn cùng trời xanh tranh đấu. Định mệnh như thế, ta lại muốn rũ sạch mọi trở ngại.

Thiên Chung đạo trưởng sắc diện trầm xuống, tay phải hơi múa lên, chuông vàng đeo bên hông đột nhiên rung động mãnh liệt, một luồng sấm sét đột ngột xuất hiện bên thân, hất Vô Vọng mãnh liệt thối lui, toàn thân tử mang lưu động mạnh mẽ rồi biến thành quang mang màu xanh. Đồng thời, Thiên Chung đạo trưởng nhẹ ngâm một tiếng, hai mắt thanh mang bắn ra, hóa thành hai luồng quang ba kì dị, mạnh mẽ khóa chặt lấy ánh mắt Vô Vọng, không cho hắn cơ hội nào để tránh né.

Cứ như vậy, hai người trầm mặc đứng yên, bốn mắt nhìn nhau, giữa hai người đang truyền ra một lực lượng thần bí. Giữa yên tĩnh, Vô Vọng toàn thân thanh mang lưu chuyển, tốc độ càng lúc càng nhanh, tựa hồ như muốn bài xích ngoại lực đang xâm nhập, lại dường như cố gắng tập trung sức mạnh.

Trên khuôn mặt, biểu tình của Vô Vọng bắt đầu rõ ràng hơn, một chút mê man xuất hiện trong đáy mắt của hắn, cảm giác như có điều gì đó rất cổ quái.

Ở phía đối diện, Thiên Chung đạo trưởng thần sắc nghiêm túc, tầng tầng ánh sáng rực rỡ sắc xanh bao bọc trên khuôn mặt đang liên tục không ngừng hội tụ về hai mắt của ông, sau đó chuyển hóa thành luồng sức mạnh tinh thần với cường độ cao, thông qua hai mắt của Vô Vọng, điều khiển ý thức của hắn, thử chuyển biến tính cách của hắn.

Bề ngoài quá trình đó có vẻ rất đơn giản, thực tế lại vô cùng phức tạp. Bởi vì cuộc đọ sức vô hình này phụ thuộc vào rất nhiều nhân tố, hơi có chút biến hóa liền ảnh hưởng đến kết quả, vì thế cuối cùng thật sự sẽ như thế nào, hiện tại ai cũng không biết rõ được.

Theo tình huống trước mắt của hai người mà xét, Thiên Chung đạo trưởng đột nhiên tập kích, mượn chuông vàng ở eo lưng sản sinh sức mạnh chấn hồn đoạt phách, khiến cho tâm thần Vô Vọng xuất hiện một khe hở, sau đó lại thi triển kì môn dị thuật của Đạo gia, khống chế được tinh thần rồi sử dụng phương thức không phô trương của mình để chuyển biến tâm tính của hắn, muốn xóa đi ý nghĩ trong đầu của Vô Vọng.

Hành động như vậy tuy không được quang minh chính đại, nhưng Thiên Chung đạo trưởng lại hoàn toàn không hề có ác ý, mọi chuyện đều chỉ là muốn tốt cho hắn mà thôi. Tiếc thay, mặc dù Thiên Chung đạo trưởng trong lòng đã tính toán kĩ càng, tuy cũng có hiệu nghiệm nhất định, nhưng Vô Vọng lúc này hiện đã khác trước, trừ lúc ban đầu bị đạo trưởng lợi dụng thời cơ chiếm được thượng phong ra, ngay khi hắn phát giác được thì toàn thân liền bắt đầu phản kháng kịch liệt. Gần như chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Vô Vọng liền thoát khỏi khống chế của đối phương, thu hồi sự tự chủ cho bản thân.

Không cam tâm thất bại , Thiên Chung đạo trưởng kiên trì những nỗ lực sau cùng, hòng muốn vãn hồi cục diện. Nhưng sự cố gắng đó chỉ có thể kéo dài trong chốc lát, ông không muốn thừa nhận cũng không được, tâm chí Vô Vọng kiên cường, tuyệt đối không dễ gì lay chuyển được.

Cười thiểu não, Thiên Chung đạo trưởng thu hồi thế công, thản nhiên đối diện với Vô Vọng, nhẹ giọng:

- Có lẽ , đấy là vận mệnh của ngươi, chỉ đáng tiếc ngày đó sư phụ ngươi đã không cho ngươi một danh tự tốt rồi.

Vô Vọng lạnh lùng, thản nhiên nói:

- Khi xưa ân sư ban cho ta đạo hiệu Vô Vọng, chính là hi vọng tâm của ta sẽ thanh tịnh như nước, không bao giờ gợn sóng, hoàn toàn không giống như tiền bối nói.

Thiên Chung đạo trưởng lắc đầu nói:

- Lệnh sư khi xưa nếu biết thế sự như bây giờ, sợ là ông ấy sẽ không đặt cho ngươi đạo hiệu Vô Vọng rồi. Hơn nữa, cho dù ta nói không đúng, nhưng ngươi có khả năng làm cho tâm tình yên tĩnh như nước được chăng?

Vô Vọng hừ giọng, đoạn nói:

- Then chốt của động và tĩnh, chính là tại trong lòng. Khi động sẽ động, bất động tất tĩnh. Bây giờ, tại hạ không muốn nói lời nào với tiền bối nữa, tốt nhất tiền bối nên lập tức ly khai, xem như chúng ta chưa từng gặp mặt, nếu không đừng trách ta xuất thủ.

Thiên Chung đạo trưởng đứng yên nhìn vào hai mắt hắn, trầm giọng nói:

- Nếu như ngươi không màng đến những lời khuyên ngăn của ta, cuối cùng tất nhiên sẽ có kết cục bi thảm, ngươi tin chăng?

Vô vọng giọng lạnh lùng nói:

- Lòng ta đã quyết, đừng có cản trở nữa. Cho dù kết cục như thế nào, cho dù ta có phải chết cũng nhất định phải thu hồi món nợ cho Đạo viên. Bây giờ ta nhắc lại một lần nữa, lập tức rời đi mọi người đều tốt cả, nếu không ông sẽ vĩnh viễn lưu lại nơi đây.

Thiên Chung đạo trưởng thở dài:

- Pháp quyết cấm kỵ tuy có thể đạt được sức mạnh to lớn nhưng tâm ngươi cũng đã dần dần lạc hướng. Một ý niệm có thể sẽ thành phật, nhưng một ý niệm cũng có thể thành ma, thiện ác gần nhau, kết cục khác nhau! Thật đáng tiếc …

Xoay người, Thiên Chung đạo trưởng ảm đạm đi mất, nhìn phía sau thân ảnh lộ ra mấy phần thê lương, không phải vì nhiệm vụ thất bại mà chính là vì Vô Vọng.

Nhìn thân ảnh đang xa dần, Vô Vọng nhẹ giọng ngâm:

- Đa tạ tiền bối, đáng tiếc là lúc này đã quá muộn rồi!

Nói rồi toàn thân bất động, mãi một lúc sau Vô Vọng mới nhẹ nhàng bay đi, trực chỉ hướng Hoa Sơn.

Từng cơn gió nhẹ thổi, cuốn theo hương hoa thoang thoảng. Trên đỉnh một ngọn núi nhỏ, một cây đại thụ đang vươn mình đón gió, nhìn từ xa như một chiếc ô màu xanh che chở cho những khóm hoa và cây ở lân cận. Dưới tán cây, một thân ảnh sắc trắng đứng yên bất động, mắt dõi nhìn về xa xăm, phảng phất như đang ngắm nhìn, lại giống như đang chìm đắm trong mộng tưởng.

Bầu trời lúc này không có thái dương, tầng mây xám tro rất thấp, bốn phía âm khí tràn ngập như đè nén tâm trạng con người. Trong sơn lâm, bách thú im lặng, tựa hồ như cảm thụ được luồng khí tức âm lạnh, tất cả đều nằm im bất động, không thể nào trở lại cảnh tượng đầy sinh khí, sôi động như trong dĩ vãng.

Một tiếng thở dài nhè nhẹ lan tỏa từ đỉnh núi. Thân ảnh yên tĩnh đó lúc này quay đầu lại, hiện ra trước mắt là một mỹ nhân tuyệt sắc, dung mạo như tiên nhưng thoáng chút ưu thương. Mỹ nhân ấy là ai? Nàng chính là Dịch viên Trương Ngạo Tuyết, chỉ có điều tại sao nàng lại ở đây, vì cớ gì lại không đi tìm Lục Vân?

Thân thể tựa vào thân cây, Trương Ngạo Tuyết nhìn về Trung Thổ, nơi đó nàng đã ra đi, lúc này lại khiến nàng tâm thần không yên, bởi vì nơi đó có quá nhiều thứ làm nàng lo lắng.

Hồi tưởng lại những gì xảy ra đêm qua, tất cả đều như một giấc mộng khiến cho tâm tư nàng nặng trĩu. Khi rời khỏi Hoa Sơn, thân thể nàng đã bị trọng thương, lúc đó suy nghĩ rất hỗn loạn, nhất thời rơi vào trạng thái mê dại.

Thời khắc đó, hai từ "ly khai" một mực khắc sâu vào trong tâm trí nàng, khiến nàng một lòng bỏ chạy mà quên đi nhiều chuyện, toàn bộ tinh thần hoảng hốt, dưới sự dẫn dắt của Tử Ảnh thần kiếm, một đêm vượt qua mấy ngàn dặm, chạy đến địa phương này.

Suy tư, theo sự trôi đi của thời gian mà dần dần rõ ràng hơn. Khi nàng nhớ lại tình hình lúc đó, nghĩ đến cái chết của Tất Thiên và Lý Hoành Phi, trong lòng nàng ngập đầy nỗi đau buồn, khuôn mặt đượm nét ưu tư, vì cái giá họ đã trả mà cảm động, cũng có ít nhiều xấu hổ trong lòng.

Tất cả sự kiện trong quá khứ như chợt hiện lên rõ nét hơn lúc nào hết, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến nàng hối hận và đau khổ sâu sắc, cũng cảm thấy giận dữ không tha thứ được đối với sự đê tiện, vô sỉ, độc ác của Kiếm Vô Trần.

Lúc sớm, Trương Ngạo Tuyết liền yên tĩnh đứng ở đây, vừa điều tức trị thương, vừa đứng yên nhìn ra xa xa, trong mắt lộ vài phần đau thương và mất mát.

Cái chết của Tất Thiên và Lý Hoành Phi, nguyên nhân chính là vì nàng, hai người đều có cảm tình đối với nàng, Ngạo Tuyết tất nhiên hiểu rõ được, chỉ có điều nàng đã yêu sâu đậm Lục Vân, chuyện này như đã định sẵn từ đầu, nàng và họ thật sự vô duyên. Dù cho như thế nào đi nữa, hai người vì tình mà hy sinh, vì người mình thương yêu mà táng mạng, vô luận là lòng tốt, hay là cố chấp, đối với Trương Ngạo Tuyết mà nói, đều rất đáng để trân trọng và cảm động.

Im lặng thương tiếc, đau buồn vô hạn, tất cả như thấm vào trong làn gió nhẹ, hòa cùng thời gian từ từ bay đi xa. Khi bầu trời đột nhiên từ sáng tỏ chuyển thành u ám, lúc đó Trương Ngạo Tuyết chợt tỉnh lại, ngắm nhìn sấm sét chớp lóe ở xa xa, nàng nghĩ đến Lục Vân.

Hôm nay là ngày Kiếm Vô Trần bày mưu tính kế đối phó Lục Vân, nàng vì chìm đắm trong đau thương đối với người đã khuất mà quên đi chuyện quan trọng này. Nhưng lúc này nghĩ đến, nàng lại đột nhiên biến sắc, không giấu được nỗi ưu tư vì Lục Vân.

Thái âm xuất hiện chỉ kéo dài trong một khoảng thời gian, mà chính tại một khoảng thời gian này, khuôn mặt của Trương Ngạo Tuyết biến hẳn đi, nhạy bén bắt được mấy khí tức dị thường, trong lòng dấy lên nỗi bất an sâu sắc.

Do ở xa, cảm ứng của nàng có chút mơ hồ, hoàn toàn không biết được hiện trường thật sự đã phát sinh sự tình gì. Chỉ có điều phân tích bằng cảm ứng tâm linh của người tu đạo, nàng hiểu rõ nhất định đã có đại sự, nội tâm xung động, muốn đến đó ngay lập tức để xem thử.

Nhưng khi nàng tính quay về, dị tượng trên bầu trời đột nhiên biến mất, một sự mất mát nhàn nhạt mờ hiện trên khuôn mặt của nàng.

Thu hồi mục quang, Trương Ngạo Tuyết tự nói một mình:

- Đáng tiếc gấp gáp quá. Hi vọng tất cả mọi người đều bình an, không gặp phải phong ba bão táp.

Thanh âm nhẹ và trầm biểu lộ vài phần hối tiếc, còn có vài phần chán chường.

Giây lát, Trương Ngạo Tuyết rũ bỏ sự mất mát, ngắm nhìn thần kiếm trong tay, nhẹ giọng ngâm:

- Tử Ảnh, tại sao mi dẫn ta đến đây?

Điểm này trước đây nàng chưa nghĩ cẩn thận, nhưng lúc này suy tư rõ ràng rồi, liền phát hiện có chút kỳ quái.

Bởi vì Trương Ngạo Tuyết nhớ rõ, sau khi rời khỏi Hoa Sơn, Tử Ảnh thần kiếm dường như bị một lực lượng thần bí kêu gọi, liên tục theo phương hướng này bay tới. Cảm giác này rất kỳ quái, như bay trong biển mây trời, như hư như thực, như ngắm hoa trong sương mù.

Nghe lời chất vấn của nàng, thần kiếm Tử Ảnh hơi chấn động, phát ra một tiếng kiếm ngâm thánh thót, hồi đáp lại câu hỏi của nàng. Đồng thời, thần kiếm toàn thân tử quang rực rỡ hẳn lên, toàn thân kiếm hóa thành một cái đầu tử long, bay vòng quanh nàng ba vòng rồi xông thẳng lên trời.

Ngắm nhìn tử long ở giữa không trung, Trương Ngạo Tuyết cau đôi mày xinh đẹp, nghi hoặc nói:

- Ngươi nói muốn dẫn ta đến một địa phương, cuối cùng là nơi nào, vì sao trước kia chưa từng dẫn ta đi vậy?

Tử hoa lóe lên, thần long kêu lên ngàn tiếng, một tiếng long ngâm cổ quái vang dội khắp bốn phía, mơ hồ hàm chứa vài phần huyền diệu.

Trương Ngạo Tuyết nhãn thần hơi thay đổi, im lặng ngắm nhìn thần long một lúc, trầm giọng nói:

- Nói như vậy, điều này chính là duyên tiền kiếp của ta rồi. Chỉ có điều vì sao lại đúng vào ngay lúc này, lại không thể chậm lại một chút, giúp ta trước tiên hoàn thành tâm nguyện, rồi mới đi ấn chứng đoạn duyên phận này?

Thần long lắc đầu, miệng phát ra tiếng ngâm nhỏ uy nghiêm, ý thức truyền đạt nguyện vọng trong lòng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Trương Ngạo Tuyết im lặng lắng nghe, khuôn mặt mơ hồ xuất hiện vài phần lưỡng lự, sau khi suy nghĩ thật lâu, gật đầu nói:

- Nếu như ngươi đã nhất quyết như vậy, ta liền đi theo ngươi, hy vọng là không làm người nào phải thất vọng.

Nói rồi còn liếc nhìn về phương xa, sau đó thân ảnh chớp động, phong thái ưu nhã phi thân ngồi lên lưng của thần long.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play