Nhìn kết giới màu máu dao động rồi từ từ yếu đi, Vô Tâm lạnh lùng nói:

- Tam Tài Tà Sát đã đến lúc kết thúc rồi, tiếp theo sẽ là các ngươi. Đến lúc đó, Chánh Đạo liên minh dương danh thiên hạ cuối cùng sẽ mãi mãi biến khỏi nhân thế, không còn một ai sống sót. Khi đó, thiên hạ sẽ rơi vào tay ai đây?

Sắc mặt Bạch Quang hơi có chút biến đổi, trầm giọng nói:

- Đừng nói những lời khoe khoang đó quá sớm, hôm nay ngươi chưa chắc có thể sống sót. Hơn nữa, tuy hiện giờ liên minh tổn thất trầm trọng, nhưng Vân Chi Pháp giới và Cửu Thiên Hư Vô giới thực lực vững mạnh, ngươi làm sao có thể chống cự.

Vô Tâm cười chế nhạo, hừ giọng nói:

- Thiên hạ chăm chăm nhìn vào Cửu Thiên Hư Vô giới đâu phải chỉ mỗi Huyền Phong môn ta, như cái bọn gọi là Địa Âm Thiên Sát đó, sợ cũng đủ làm các ngươi đau đầu rồi. Thêm vào Quỷ vực và Ma vực, thậm chí là Yêu vực luôn ẩn mình, ngươi nghĩ hoàn cảnh của các ngươi sẽ tốt lành được chăng?

Bạch Quang trong lòng chấn động, nhưng ngữ khí vẫn mạnh bạo nói:

- Từ xưa đến nay, tà không thắng được chánh, bất kể yêu ma quỷ quái ngông cuồng thế nào, chúng ta tự có biện pháp đối phó. Ngược lại, trong trận chiến hôm nay Huyền Phong môn các ngươi đã bị hao binh tổn tướng, làm sao có thể tranh bá thiên hạ được?

Vô Tâm cười lạnh lùng một tiếng, tàn khốc nói:

- Ngươi thật sự đã biết rõ toàn bộ thực lực Huyền Phong môn của ta sao? Hay là ngươi nghĩ rằng những kẻ đã chết hôm nay thật sự là cao thủ của Huyền Phong môn bọn ta?

Bạch Quang trong lòng rối bời, âm trầm nhìn Vô Tâm, trong mắt có chút nghi hoặc. Đối với việc của Huyền Phong môn, lão đích xác không nắm rõ lắm, chỉ biết một chút đại khái. Lúc này nhìn thấy Vô Tâm bình tĩnh như thế, trong lòng lão thật sự có chút bấn loạn.

Bên cạnh, Kiếm Vô Trần hạ mình xuống đất rồi lùi lại phía sau, liền liên tục lưu tâm đến tình huống giao chiến của Quỷ vực và Tam Tài Tà Sát. Mặc dù có kết giới sắc máu trở ngại thị tuyến, nhưng hắn từ việc rung động của kết giới cũng có thể nhìn ra, trận chiến này Tam Tài Tà Sát tất nhiên dữ nhiều lành ít. Điều này trong lòng hắn hiểu rõ nhưng hắn hoàn toàn không nói lời nào, cũng không hề đề xuất tiến lên hỗ trợ, chỉ thấy ánh mắt hắn liên tục biến hóa, ẩn ước một vẻ tàn độc âm trầm lại mờ hiện trong ánh mắt hắn.

Những lời Bạch Quang và Vô Tâm nói với nhau, hắn không bỏ sót một câu, nhưng hắn không cố kỵ chút nào đến những điều đó, chỉ chuyên tâm lưu ý đến tình huống giao chiến.

Lúc này, huyết sắc kết giới đó đột nhiên chấn động mãnh liệt, vài luồng khí tức to lớn tăng lên rồi giảm xuống không rõ, dường như trận chiến đang có sự chuyển biến rất lớn. Nhìn thấy cảnh này, Thiên Kiếm Khách hô lên một tiếng nho nhỏ, ngữ khí có chút đau thương thê lương, còn Kiếm Vô Trần nhãn thần đột nhiên trở nên ác độc, làm một động tác khiến mọi người kinh hãi vô cùng.

Kết giới màu máu chấn động khiến cho mọi người chú ý. Trong khi Vô Tâm vì thế mà cao hứng, mở miệng châm biếm liên minh, Kiếm Vô Trần đột nhiên bay lên, nhanh chóng lấy trong người ra một vật. Khi mọi người còn chưa kịp có chút phản ứng thì toàn thân hắn hào quang lóe sáng, một luồng khí thế uy hiếp trời đất phân bố khắp nơi.

Thời khắc đó, chỉ thấy trong tay Kiếm Vô Trần thần cung lại hiện ra, vươn người kéo cung lập thế chuẩn bị bắn ra, toàn thân phát xuất khí tức hủy diệt, lập tức khiến toàn trường kinh khiếp.

- Âm dương chi khí, thiên địa chi mẫu, ảo hóa chi linh, vi ngã sở dụng. Phá vân liệt tiêu, trục nhật diệt long, thần tiễn sở chí, vạn vật tề tru! (1)

Thanh âm lạnh lùng tàn khốc vang dội giữa không trung. Khi mọi người tỉnh táo phản ứng trở lại, Vô Tâm nét mặt kinh hoàng, kéo Lý Trường Xuân và Kim Thạch nhanh chóng di chuyển đến gần ba người Diệp Tâm Nghi, để tránh sức mạnh có uy lực hủy diệt đáng sợ đó. Còn mấy người Trần Ngọc Loan cũng nhanh chóng di chuyển phương hướng, tránh khỏi khu vực mà mũi tên từ Hậu Nghệ thần cung nhắm đến.

Phía liên minh, Diệp Tâm Nghi thần sắc hơi lặng đi, mờ ẩn xuất hiện vẻ đau khổ, Bạch Quang nét mặt trầm xuống, một chút không vui hiện ra trong mắt.

Thiên Kiếm Khách trong lòng chấn động, hiểu rõ ý đồ của Kiếm Vô Trần, nóng nảy quát lên:

- Vô Trần không thể bắn, mau mau dừng tay.

Hiển nhiên, lão không có ý muốn Kiếm Vô Trần vì đối phó cao thủ Quỷ vực mà hủy diệt luôn cả Tam Tài Tà Sát.

Chỉ đáng tiếc lời của lão đã trễ một bước. Lúc này Kiếm Vô Trần cung căng như vầng trăng, cùng lúc lão mở miệng, đã hội tụ hai khí âm dương của trời đất thành mũi tên hủy diệt, nhắm thẳng vào kết giới màu máu, kêu lên một tiếng xé gió bay đến.

Lúc đó, trời đất run sợ, hào quang chói lọi khiến mọi người phải nhắm mắt lại, khí lưu mạnh mẽ làm nghiêng trời lệch đất. Sức mạnh phá nát không gian, ngoài việc che phủ hết bên ngoài kết giới màu máu ra, cũng hất văng mấy người quan chiến bay đi khắp nơi như đạn bắn, căn bản không có ai nhìn thấy rõ trong sát na đó thật sự đã xảy ra chuyện gì.

Uy lực khiếp trời lại xuất hiện trên đỉnh núi lần nữa, tất cả mọi người, trừ mấy người phía Trần Ngọc Loan nhờ có Tứ Linh thần thú nên không bị ảnh hưởng bởi dao động ra, còn lại mọi người ai nấy đều bị khí lưu to lớn đó nhấn chìm, thân thể bị cuồng phong mạnh bạo đó hất bắn ra ngoài.

Khi bụi trần đã lắng dịu, chỉ thấy giữa không trung, Kiếm Vô Trần tay cầm chắc thần cung như cũ, nhưng nét mặt trắng bệch dị thường, hiển nhiên sau nhiều phen trọng thương lại thi triển thần cung lần nữa, thân thể đã chịu phản lực rất lớn.

Dưới mặt đất, Diệp Tâm Nghi, Bạch Quang và Thiên Kiếm Khách bị khí lưu mạnh bạo đẩy lùi hơn hai mươi trượng, thân thể đang bị trọng thương lại bị chấn động lần nữa. Vô Tâm cùng Lý Trường Xuân và Kim Thạch xuất hiện cách đó vài trượng, nét mặt âm trầm nhìn lên không trung, trong mắt đầy vẻ chấn động kinh khiếp.

Giữa trường, nơi Quỷ vực cao thủ và Tam Tài Tà Sát giao chiến trước đó, kết giới sắc máu đã sớm bị uy lực của thần cung mà hóa thành hư không, còn Sát Huyết Diêm La, Quỷ vực tam hung, Tam Tài Tà Sát đã không thấy bóng dáng, bọn họ không lẽ đã hóa thành tro bụi cả sao?

Chăm chú nhìn mọi thứ, từ giữa không trung Trần Ngọc Loan khẽ nhíu mày, tự nói:

- Một tiễn thật bá đạo, chỉ có điều thật sự không lưu lại chút dấu vết nào sao?

Bên trái, Tư Đồ Thần Phong nói:

- Một tiễn đáng sợ như vậy, sợ rằng không ai có thể sống sót được.

Bên phải, Thiên Mục Phong lại không đồng ý nói:

- Việc này rất khó nói, Sát Huyết Diêm La hiệu xưng người mạnh nhất Quỷ vực, theo truyền thuyết là có tấm thân bất diệt, ta nghĩ hắn phần lớn có thể…

- Không cần tranh luận nữa, Sát Huyết Diêm La hoàn toàn không chết, không phải hắn xuất hiện đó sao?

Cửu Âm Thánh Mẫu ngắt ngang cuộc nói chuyện của ba người, chỉ về hướng cách trung tâm trận chiến độ trăm trượng nói.

Mấy người Trần Ngọc Loan thất kinh liền chăm chú nhìn, chỉ thấy một đám sương máu từ nhỏ tụ lại rồi lớn dần lên mờ hiện ở giữa không trung. Tình cảnh này tiếp tục trong chốc lát, đám sương máu đó liền biến hóa thành Sát Huyết Diêm La với khuôn mặt đầy cừu hận và âm độc trừng mắt giữa không gian.

Bên cạnh hắn, lúc này xuất hiện hai luồng khí mang một đen một đỏ, từ từ hiện ra thân ảnh của Vô Gian Quỷ Sát và Bất Tử Huyết Lệ, duy chỉ có Vô Hồn Âm La không chút dấu vết.

Nửa ngày sau, cách Sát Huyết Diêm La độ mười lăm, mười sáu trượng, giữa khoảng không cũng xuất hiện một đám khí màu xám tro, đang từ từ chuyển biến, sau đó lộ ra một khuôn mặt màu xám tro, bất ngờ đó chính là Bất Tử Thiên Đồng.

Từ xa trừng trừng nhìn Kiếm Vô Trần, Bất Tử Thiên Đồng cực kỳ lạnh lùng nói:

- Thật không hổ là minh chủ lục viện, thật sự bá đạo tuyệt luân, âm hiểm ác độc.

Nói xong xoay người phất áo bỏ đi.

- Đạo hữu…

Thiên Kiếm Khách hô lẹ một tiếng nhỏ, muốn gọi Bất Tử Thiên Đồng trở lại, nhưng giữa không trung truyền lại thanh âm lạnh lùng:

- Từ nay về sau, chúng ta đường ai nấy đi, không hẹn gặp lại!

Thấy vậy, Thiên Kiếm Khách cười cay đắng, liếc nhìn Kiếm Vô Trần khiển trách, sau đó lập tức thở dài một tiếng, thần sắc dần dần ảm đạm.

Lạnh lùng nhìn mọi việc, Vô Tâm ánh mắt lóe lên chút quang mang quỷ dị. Sau khi cẩn thận quan sát tình huống giữa Kiếm Vô Trần và Sát Huyết Diêm La rồi, hắn hiểu rõ trong lòng, hai kẻ đó như tên đã hết đà, chỉ cần chính hắn nắm lấy thời cơ thuận lợi, phát xuất một chiêu diệt thần, đến lúc đó thiên hạ tất quy về dưới tay Huyền Phong môn. Nghĩ đến đó trong lòng hắn đắc ý mỉm cười một tiếng, một kế hoạch vừa được nảy ra.

Đưa mắt dừng lại tại người Lục Nga bên cạnh Cửu Âm Thánh Mẫu, Vô Tâm phát hiện nàng đang nhìn hắn, trong mắt đầy vẻ quan tâm và lo lắng, thực là khiến người ta cảm động.

Khẽ nhếch miệng, Vô Tâm mỉm cười, lặng lẽ nhìn đáp lại Lục Nga, ánh mắt đa tình lẫn nhu hòa. Bốn mắt gặp nhau, Lục Nga trong lòng ngọt ngào, lưu lại một chút cảm giác hạnh phúc bởi vì ánh mắt ôn nhu đó.

Gió, nhẹ nhàng thổi qua. Trên tầng mây cao hào quang lóe lên, Vô Nhân Tọa không biết từ đâu xuất hiện, chuyên tâm lưu ý tình huống bên dưới. Lúc này, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, giờ ngọ ba khắc đã đến, thời khắc nóng nhất trong ngày đã đến, cuộc chiến đó phải chăng đã kết thúc rồi chăng?

Ngọn núi thần bí đã xuất hiện một chút tàn phá. Ngay khi cuồng phong nổi lên, ai sẽ là người không cam lòng thét lên, ai sẽ là người thở dài đau khổ đây?

*****************

Trên đỉnh núi thần bí, chánh tà ba phe kịch chiến nửa ngày, cuối cùng đã đến thời điểm tối hậu. Một tiễn đó của Kiếm Vô Trần đã gây trọng thương Sát Huyết Diêm La, hủy diệt hoàn toàn Vô Hồn Âm La, nhưng hắn cũng đồng thời hủy diệt Thiên Địa Nhị Tà Sát, chọc giận Bất Tử Thiên Đồng, hoàn toàn không chiếm được chút tiện nghi nào.

Giữa trường, phe liên minh chỉ còn lại Bạch Quang, Thiên Kiếm Khách, Diệp Tâm Nghi và Kiếm Vô Trần. Trong đó Thiên Kiếm Khách yếu ớt vô lực, Diệp Tâm Nghi chân nguyên cơ hồ đã cạn, duy chỉ có Bạch Quang là còn sức chiến đấu, nhưng cũng đã mất đi phần lớn sức lực, không đảm đương trọng trách nổi.

Phía Huyền Phong Môn, Vô Tâm luôn ẩn tàng thực lực, Lý Trường Xuân thương thế không nặng, chỉ có Kim Thạch là còn một chút khí lực nhưng vốn dĩ không ảnh hưởng đến đại cục. Phía Quỷ vực, Sát Huyết Diêm La, Vô Gian Quỷ Sát, Bất Tử Huyết Lệ tuy may mắn sống sót dưới thần cung nhưng lúc này ngoài mạnh trong yếu, chỉ còn sức để thở, không bỏ chạy cũng chỉ vì không cam lòng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Bên ngoài, phía Trần Ngọc Loan mạnh mẽ vô cùng, không chỉ có Đạo Tà Tàn Kiếm, Tư Đồ Thần Phong, Thiên Mục Phong, Cửu Âm Thánh Mẫu các cao thủ, quan trọng hơn là Tứ Linh thần thú của Lục Vân đang đứng trên vai của Trần Ngọc Loan, nó có thể hủy diệt bất cứ thực lực cực mạnh nào, không kém chút nào so với Hậu Nghệ thần cung.

Giữa không trung, Vô Nhân Tọa đứng yên bất động, rõ ràng là muốn tranh hơn thua. Chỉ có điều hắn cực kỳ giảo hoạt, không muốn cùng người chính diện xung đột.

Hiểu rõ tình thế trước mắt cực kỳ bất lời, Diệp Tâm Nghi nhẹ kêu lên một tiếng gọi Kiếm Vô Trần xuống, nhưng Kiếm Vô Trần lại chầm chậm quay đầu, mục quang âm trầm lạnh lùng nhìn Sát Huyết Diêm La, thần cung trong tay lại giương lên, ý thức kiên quyết phong tỏa địch nhân.

Thấy vậy, Sát Huyết Diêm La nhãn thần biến hẳn, đôi mắt ánh máu ảm đạm lóe lên một khí thế giận dữ tận trời, đồng thời một chút hoảng sợ phảng phất hiện ra, vô cùng cảnh giác nhìn Kiếm Vô Trần.

Ghi chú:

(1) Âm dương chi khí, thiên địa chi mẫu, ảo hóa chi linh, vi ngã sở dụng. Phá vân liệt tiêu, trục nhật diệt long, thần tiến sở chí, vạn vật tề tru! = khí âm dương sinh ra trời đất, linh thiêng biến hóa để ta sử dụng. Rẽ mây chấn nát trời, xua đuổi mặt trời tiêu diệt cả rồng, mũi tên thần đã đến thì vạn vật cùng bị tru diệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play