Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa khuôn mặt mất đi vẻ thất lạc, trịnh trọng nói:
- Làm thôi, sư tỷ. Hãy để chúng ta dùng dùng sinh mệnh để bảo vệ Chánh Đạo nhân gian, cho đến tận hơi thở cuối cùng.
Nói xong sắc mặt trắng bạch tức thì hồng lên, cả người trong nháy mắt biến hóa cực lớn, phảng phất như vừa nhận được thần lực, toàn thân phát ra hào quang tuyệt đẹp.
Thời khắc này, khi thân lâm vào cảnh tuyệt vọng, hai nữ hiệp Dao Trì đã kiên quyết lựa chọn phương thức tàn khốc nhất, đem sinh mệnh đặt vào chỗ chết, lấy phương pháp hủy diệt nguyên thần trong cơ thể để trong thời gian ngắn đạt được sức mạnh bảo vệ chánh nghĩa trong tim mình.
Hành động của họ nhanh chóng khiến cho những người của hai phe đang giao chiến giật mình tỉnh táo. Khi Thải Phượng tiên tử và Thiên Kiếm Khách phát giác ra hành động của hai người thì cũng chỉ nở nụ cười tang thương, trong ánh mắt lộ ra đau khổ vô tận, nhưng Diệp Tâm Nghi dáng vẻ khích động, vội vàng hô lớn:
- Sư thúc không cần …… các người…….
Cười lên một tiếng đau đớn, Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ chớp động thân hình xuất hiện bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nói:
- Tâm Nghi không cần phải đau lòng. Chúng ta đến nhân gian vốn để hỗ trợ chánh đạo, do vậy kết cục hôm nay cũng là việc trong dự liệu rồi. Giờ thời gian của sư thúc còn lại không còn nhiều, ngươi hãy giao kẻ này lại cho ta.
Nói xong dường như không muốn nhìn thấy dáng vẻ thương tâm của nàng, Quách Xảo Lệ hai tay bắt pháp quyết, chân nguyên to lớn theo sự thúc động của bà, hóa thành hai con thanh loan và phượng hoàng hướng về Nam Hoang Mãng Long Cửu Khuyết lão quái lao tới.
Diệp Tâm Nghi bi thương hô lớn một tiếng, vươn tay muốn kéo sư thúc lại. Đáng tiếc lúc này Lý Trường Xuân đột nhiên xuất hiện, một loạt kiếm mang sắc bén lấp lóa hào quang dệt thành tấm lưới bên ngoài cơ thể nàng, vây lấy ba hướng trái, phải, trước, bức bách nàng chỉ có thể thối lui.
Nguồn: http://truyenfull.vnThét lên giận dữ, Diệp Tâm Nghi mắng to:
- Lý Trường Xuân, ngươi là tội đồ khi sư diệt tổ, ngươi nghĩ rằng mang lên mặt tấm mặt nạ thì có thể che dấu thân phận được ư? Có giỏi thì ngươi tháo mặt nạ ra, dùng gương mặt thật đối diện mọi người ở đây xem.
- Câm miệng.
Lý Trường Xuân ánh mắt lạnh lại, trong tiếng quát cực lớn tay phải nhanh chóng vung lên, trường kiếm chuyển động linh hoạt, Thiên Kiếm Quyết mạnh mẽ theo sự thi triển toàn lực của hắn xuất ra cả vạn kiếm cùng bay lên, kiếm mang ngũ sắc bố trận bốn phía, kiếm khí đáng sợ khóa chặt lấy cơ thể của Diệp Tâm Nghi.
Cảm giác nguy hiểm đang ập đến, Diệp Tâm Nghi trong tâm cực kỳ chấn động. Lúc này nàng mới kinh ngạc phát hiện ra rằng tu vi của Lý Trường Xuân mạnh hơn nhiều so với nàng biết, điều này khiến cho nàng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Đang suy nghĩ, Diệp Tâm Nghi thân ảnh chớp động một phân ra thành chín, trong thời gian cực ngắn hóa ra chín thân ảnh, vừa để né tránh công kích của Lý Trường Xuân, mặt khác lại phát động phản kích. Khi kiếm mang đến gần sát thân thể, Diệp Tâm Nghi hét lên một tiếng êm ái, mãnh liệt gia tăng toàn bộ chân nguyên còn lại, phi thân bay lên không trung, đến độ cao ba trượng liền lộn ngược hạ xuống, thân thể yêu kiều mạnh mẽ như chiếc kim la bàn toàn lực xoay chuyển, hai tay nhanh chóng huy động, vô số luồng ánh sáng sắc bén như đao phá không, mang theo niềm tin mạnh mẽ, liên tiếp va vào kiếm mang đang xông đến gần thân thể nàng.
Hoa lửa tỏa sáng chói mắt, cùng với tốc độ di chuyển cực nhanh của thân thể nàng xuất ra những đường vòng cung khác nhau, kèm theo tiếng sấm rền vang, dưới sự công kích mạnh mẽ của luồng khí lưu, dần dần di chuyển phương vị, làm thay đổi luồng kiếm khí bá đạo của Lý Trường Xuân. Chỉ trong một thời gian giây lát, Diệp Tâm Nghi và Lý Trường Xuân đã giao chiến mấy trăm lần, hai người đều bị chấn bay, trong ánh mắt lộ ra sắc thái cảnh giác và kinh ngạc.
Đáp xuống cách đó ba trượng, thân hình Diệp Tâm Nghi khe khẽ chấn động, khuôn mặt trắng bệch thần quang ảm đạm, một luồng tử khí chầm chậm bốc lên đỉnh đầu. Phía bên kia, Lý Trường Xuân tình trạng có vẻ khá hơn, mặc dù chịu lực phản kích nhất định chấn bay trở lại, chân nguyên trong cơ thể tiêu hao cực lớn nhưng lão vốn lấy tinh lực đầy đủ đối phó với Diệp Tâm Nghi yếu ớt, do vậy chiếm tiện nghi rất lớn.
Lạnh lùng đối mặt, Lý Trường Xuân âm trầm nói:
- Trong thời khắc này, ta đột nhiên nhớ tới một câu nói, giờ nghĩ lại vẫn thấy có vài phần đạo lý.
Diệp Tâm Nghi cảnh giác quan sát, vừa lợi dụng thời gian này nhanh chóng điều tức, vừa lạnh lùng hỏi:
- Câu nói gì, khiến ngươi nhớ như vậy?
Lý Trường Xuân cười ha hả nói:
- Không phải là ta quan tâm, mà là câu nói này ngươi rất quan tâm. Người còn nhớ cái ngày ở Dịch viên, Bách Linh từng nói qua một câu không?
Diệp Tâm Nghi sắc mặt chợt biến đổi, dường như vì lời nói này mà chịu đả kích cực lớn, giận dữ quát:
- Ngươi chế nhạo ta phải không?
Lý Trường Xuân hừ giọng đáp:
- Ngươi nghĩ vậy à? Nhớ cái ngày đó ngươi nhục mạ Bách Linh, nói bởi vì nguyên nhân từ Lục Vân mà có thể đem lại tai nạn cho Thiên Chi đô, nhưng Bách Linh lại nói với ngươi rằng bởi vì Lục Vân mà Dao Trì sẽ bị hủy diệt. Hôm nay xem ra lời nói của Bách Linh được chứng thực rồi, còn lời nói của ngươi thì không bao giờ xảy ra.
- Im miệng, trước mặt ta đừng có nói tới con tiện nhân đó.
Trong tiếng hét giận dữ, Diệp Tâm Nghi bắn tới cực nhanh, Dao Trì ngọc lệnh trong tay thanh quang lấp lóa, khí thánh linh to lớn hóa thành thanh loan, theo sự thúc động của nàng điên cuồng phát động công kích.
Ánh mắt Lý Trường Xuân thoáng chút kinh ngạc, không ngờ rằng Diệp Tâm Nghi vì xấu hổ mà trở nên giận dữ, bất ngờ có thể bộc phát ra mấy phần thực lực, thật là việc ngoài dự định.
Bên này, Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ nhờ đem nguyên thần tu luyên mấy trăm năm đốt lên, hóa thành chân nguyên mạnh mẽ, khiến bà trong thời gian ngắn tu vi tăng gấp bội, đánh cho Nam Hoang Mãng Long Cửu Khuyết lão quái liên tục thối lui, miệng lão phát ra tiếng gầm giận dữ như dã thú, chỉ trong chốc lát thân thể đã thụ trọng thương, từng bước từng bước lâm vào tuyệt cảnh.
Thấy vậy, lão nhị trong Huyết Vu Nhị Sát gầm lên một tiếng cấp tốc lao tới, từ bên cạnh hỗ trợ Nam Hoang Mãng Long Cửu Khuyết lão quái, tạm thời cứu thoát lão khỏi nguy hiểm.
Phía bên kia, Thanh Vu Nhị Thánh đấu với Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa, tình huống cũng không hề lạc quan. Do Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa đã mang tâm lý quyết chết, vì thế công kích sắc bén toàn các chiêu thức trí mệnh, tuyệt không chút lưu tình.
Thêm vào đó tu vi của bà ta cũng tăng lên mạnh mẽ, chịu ảnh hưởng dưới suy nghĩ lấy chết như trở về, thực lực toàn thân trở nên tăng cao đến mức khiếp người, chỉ bằng mấy chiêu đã làm trọng thương lão đại của Nhị Thánh, bức cho hai tên bọn chúng sợ hãi né tránh.
Bức lui hai lão, Dư Mộng Hoa nhìn thấy Thiên Kiếm Khách thân rơi vào hiểm cảnh, vội vàng phi thân lao tới nghênh đón Vu Sư Kim Thạch. Bà đột nhiên xuất hiện khiến cho Kim Thạch trong lòng chấn động, vội vàng né tránh, không dám cùng ba ta trực diện đối địch, mà lui sang một bên, cùng với Thanh Vu Nhị Thánh tụm lại thấp giọng thương nghị.
Một lát sau, khi thương nghị có kết quả rồi, Kim Thạch đưa mắt nhìn cuộc chiến giữa Thái Phượng tiên tử với Thiên Nhất cùng nguyên thần của lão đại Huyết Vu Nhị Sát thấp giọng nói:
- Để tránh đêm dài lắm mộng, thời điểm đặc biệt thì chúng ta cũng phải sử dụng thủ đoạn đặc biệt, xin hai vị nhớ kỹ cho.
Thanh Vu Đại Thánh đáp:
- Rõ rồi, bắt đầu thôi.
Nói xong, ba người phân ra ba hướng tấn công, vẻ mặt ai nấy vô cùng cổ quái, trên mặt xuất hiện quang vân ánh xanh lục sẫm quỷ dị, toàn thân lấp loáng hào quang tà mị màu nâu sẫm. Lúc này, để đối phó với tu vi đại tăng của Dư Mộng Hoa, ba đại cao thủ Nam Hoang thi triển một loại bí pháp, dùng Nam Hoang dị thuật phát động một đòn tấn công cực mạnh.
Cảm giác được tình hình không ổn, Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa ánh mắt lạnh lại, ý thức vây chặt lấy cả ba phương, hai tay âm thầm bắt pháp quyết, toàn thân phát ra huyền quang xanh vàng, giống hệt như một đôi cánh bao phủ xung quanh người. Khi ba kẻ kia bức cận, tà ác thuật quỷ dị đó phát ra ngàn vạn ảo ảnh, hình thành một khu vực liên thông vây khốn bà vào bên trong, Dư Mộng Hoa đầu ngón chân điểm xuống một điểm trên mặt đất, thân thể mượn lực xoay chuyển, hai tay vẫn múa lên theo một quỹ tích cổ quái, từng tầng từng tầng ánh sáng vàng xanh giống như Quan Âm ngàn tay, phân chia bắn ra trăm ngàn quang trụ, dùng sức lực phát ra bên ngoài với ý đồ làm tê liệt khu vực phía bên ngoài đang hợp lại.
Hai lực lượng một thu một phóng gặp nhau, khí thần thánh cùng quỷ bí dị thuật của Nam Hoang gặp nhau, trong nháy mắt xuất hiện tiếng nổ kinh thiên động địa, hoa lửa như mưa, chân nguyên cực mạnh ma sát cực nhanh trong không gian nhỏ hẹp sản sinh ra dị biến, khi đạt tới một mức độ nhất định thì đột nhiên vỡ nát, sức mạnh hùng dũng bành trướng hóa thành một cơn lốc kinh thiên, mang theo tiếng kêu thảm thiết và bi ai, tán phát ra xung quanh.
Thời khắc đó, một lực lượng chấn động làm kinh động toàn bộ chiến trường, trong làn khói bụi, bốn đạo thân ảnh bắn ra bốn hướng, nhìn xa xa giống như những chiếc lá rơi, mang theo thương tang ảm đạm, theo gió nhẹ dần dần rơi xuống.
Âm thanh kinh khủng của tiếng nổ đã nói lên cuộc chiến thảm liệt này, khi bốn lực lượng dung hợp thành một thể, mang theo bốn quyết tâm kiên định không gì lay chuyển nổi, giao nhau vào cùng một thời điểm, tất cả thành bại chỉ bằng một chiêu này, sinh tử ảo diệu, chỉ một chiêu đánh để phân định.
Trong tiếng nổ, Dư Mộng Hoa thân thể từng phần từng phần bị vỡ nát, sắc mặt trắng bệch mang theo nụ cười vài phần thất lạc. Có lẽ trong thời khắc cuối cùng của cuộc đời này, trong lòng bà cũng còn có nhiều điều không từ bỏ được, còn nhiều việc không cam tâm cùng buồn bã. Chỉ trong thời khắc này, trong nhãn thần ảm đạm ngoại trừ một chút quang mang lóe lên ra, còn có thể thấy được cái gì nữa?
Phía bên này, Thanh Vu Nhị Thánh nghe lời của Kim Thạch, phát động bí thuật mạnh nhất, muốn chỉ một chiêu tiêu diệt được Dư Mộng Hoa. Nhưng hai người bọn hắn cũng phải bỏ ra một cái giá cực đắt, đó chính là sinh mệnh của bọn hắn.
Trước lúc chết, Thanh Vu Đại Thánh dường như hiểu rõ được điều gì, cố gắng quay đầu nhìn về hướng Kim Thạch, lại phát hiện ra ngoài khóe miệng hắn có chút máu tươi ra, còn có nụ cười vài phần âm hiểm và lạnh lẽo. Kim Thạch không chết, lão chỉ bị trọng thương, bị bắn ra phía xa.
Dư Mộng Hoa chết rồi, trong sát na thân thể rơi xuống trên mặt đất liền hóa thành tro bụi. Bà vốn có cơ hội rời khỏi nơi này, nhưng đáng tiếc bà ta đã lựa chọn phụng hiến sinh mệnh của mình.
Thấy vậy, Diệp Tâm Nghi bi thống hét lớn, cực kỳ đau khổ, còn Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ chỉ nở nụ cười tang thương, tăng cường thế công, khiến cho Cửu Khuyết lão quái trong lúc thối lui xuất hiện sơ hở, thân thể xoay tròn lao về phía trước, dưới sự dẫn động khí lưu cao tốc chuyển động, cả người bà hóa thành một quang tiến, trong tiếng hét kinh khủng và giận dữ của Cửu Khuyết lão quái, xuyên thẳng qua thân thể của lão quái.
Một thanh âm cực lớn từ phía sau truyền lại, thân thể của Cửu Khuyết lão quái dưới chiêu tấn công hủy diệt đó, còn không kịp xuất nguyên thần ra, bị nổ thành bụi phấn, hóa thành một làn mưa máu. Còn nguyên thần của lão đại Huyết Vu Nhị Sát gào lên một tiếng, nhân lúc Quách Xảo Lệ đang lúc yếu ớt, toàn thân huyết quang lóe lên hóa thành một đám mây màu hồng bào trùm lấy cơ thể bà.
Khí tà ác vừa đến gần, Quách Xảo Lệ đột nhiên thận trọng, miệng quát lên một tiếng, thân thể xoay chuyển, cả người một lần nữa hóa thành phong trụ, đem lực ly tâm mạnh mẽ để tiến hành phản kích, đối kháng với sự xâm nhập tập kích của huyết vân.
Xa xa nhìn lại, cuộc giao chiến này của hai người, một bên hóa thành huyết vân, một thì hóa thành phong trụ màu xanh đen, một kẻ thì hướng xuống phía dưới đèn nén, một người thì hướng lên trên mở rộng ra, trái ngược đối đầu, không chút nhân nhượng.
Chính diện giao phong, lực lượng chính tà giao nhau, khí lưu to lớn mạnh mẽ cao tốc chuyển động, sản sinh những bông hoa lửa kịch liệt, trong nháy mắt dẫn đến phát sinh lực lượng điên cuồng hoang dã, tỏa ra ánh sáng chói mắt cùng tiếng sấm rung trời.
Lại một cuộc chiến sinh tử, lần này cũng là lưỡng bại câu thương, nhưng Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ chỉ bị trọng thương, còn nguyên thần của lão đại Huyết Vu Nhị Sát thì bị vỡ nát, trong tiếng thét thảm thiết theo gió bay tản ra xa.