Thiên Kiếm Khách thần sắc hơi thay đổi, toàn thân khôi phục lại bình tĩnh, ánh mắt kì lạ nhìn Thái Phượng tiên tử hỏi:

- Muội gần đây có một chút thay đổi, có phải nguyên nhân bởi tình thế của toàn thiên hạ không?

Thái Phượng tiên tử lắc đầu nói:

- Muội cũng không rõ nữa, có lẽ ở nhân gian quá lâu, muội cũng bắt đầu đa sầu đa cảm rồi. Cũng có thể hôm nay là ngày đặc biệt, vì thế tâm tình của muội có chút không ổn, nên mới có những lời nói kì quái như vậy. Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa, chắc hẳn bọn họ cũng đến lúc xuất hiện rồi.

Nói rồi xoay người, thanh đạm ưu nhã ly khai, trong hình bóng ẩn chứa vài phần thâm ý.

Ngóng nhìn theo thân ảnh bà, Thiên Kiếm Khách khẽ thở dài, tự mình thì thầm: "Có lẽ ngày trước ta đã sai rồi, chỉ có điều hiện giờ đã quá trễ, tha lỗi cho ta". Ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, ánh mắt lộ ra sự đau xót, vô cùng đau xót, chỉ không biết nỗi đau xót đó là gì?

Phía sau, cách khoảng vài trượng, Thái Phượng tiên tử đột nhiên ngoảnh lại, ngắm nhìn hình dáng của ông cười cười, ý nghĩa nụ cười này là gì?

Ánh dương quang rực rỡ xuyên qua tầng mây, chiếu rọi trên tổng đàn của Chánh Đạo liên minh, tỏa ra ánh sáng vạn trượng. Xa xa nhìn lại, chỉ thấy mây mù bao phủ trên đỉnh núi thần kỳ, hào quang màu vàng chiếu rọi khắp bầu trời, khí thế thật uy vũ, cảnh tượng thật hùng tráng.

Đây có phải biểu thị Chánh Đạo liên minh chắc chắn sẽ hưng thịnh, như đỉnh núi thần kỳ này, như ánh thái dương vàng óng?

********************************************** Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Giờ tị (1), khu vực Chánh Đạo liên minh trên đỉnh núi thần kỳ, Kiếm Vô Trần mặc trang phục của tân lang từ đại điện đi ra, theo bên cạnh là một thiếu nữ bận đồ đại hồng tân nương (2), trên đầu đội đại hồng trù (3).

Tuy nhìn không rõ dung mạo, nhưng vóc người thon thả rung động lòng người, hình thái tao nhã tươi đẹp, trong lòng mọi người đều rõ bên dưới hồng trù che đậy chính là dung nhan tuyệt mỹ của Trương Ngạo Tuyết.

Tiếng chúc phúc vang lên từ miệng hầu hết mọi người truyền tới, cả đỉnh núi đầy vẻ tưng bừng nhộn nhịp, cảm giác hạnh phúc tràn ngập khắp nơi. Đối với việc này, Kiếm Vô Trần mặt đầy vẻ tươi cười hoan hỉ, thần tình tự cao đắc ý phù hợp với dáng điệu của thiên chi kiều tử.

Thiên Kiếm Khách mỉm cười gật đầu, ánh mắt có vẻ vui mừng thanh thản mà người thường không lí giải được. Thái Phương Tiên Tử thì vẻ ngoài kì lạ, ẩn dấu một chút hâm mộ, ánh mắt bất ngờ chạm phải ánh mắt của Thiên Kiếm Khách, dường như làm bà nhớ tới nỗi đau trong lòng khi xưa.

Đứng yên lặng bên cạnh, Thương Nguyệt lặng lẽ nhìn tân nương, ánh mắt có phần xót xa. Phong Viễn Dương thì ẩn chứa nét phẫn nộ, chỉ có điều hắn không dám biểu lộ ra thôi. Tĩnh Nguyệt Đại Sư thân thể hơi run, nhìn đồ đệ yêu quý nhất trong lòng mình xuất giá, đáng tiếc là trong lòng bà lại đầy đau thương buồn bã.

Khi Kiếm Vô Trần dẫn tân nương đi qua, Tĩnh Nguyệt Đại Sư cuối cùng không thể nhịn được kêu khẽ:

- Ngạo Tuyết, con …

Âm thanh yếu ớt đó khiến cho tân nương nhè nhẹ dừng lại một thoáng, tiếc là trong phút chốc đã khôi phục như thường.

Từ đại điện đi ra, Kiếm Vô Trần dẫn tân nương đi chào hỏi một vòng, vừa là khoe khoang vừa là nghi thức, cuối cùng trong ánh mắt mọi người quay lại trước cửa đại điện, cung kính dừng lại trước mặt Thiên Kiếm Khách.

Mỉm cười nhìn hai người, Thiên Kiếm Khách căn dặn:

- Vô Trần, từ nay về sau con ngoài việc phải trảm yêu trừ ma, còn phải là một người chồng có trách nhiệm, luôn yêu thương vợ con của mình, đã rõ chưa?

Kiếm Vô Trần trịnh trọng nói:

- Sư tổ yên tâm, Vô Trần nhất định không phụ kỳ vọng, một vai gánh lấy trọng trách trảm yêu trừ ma, một vai đảm nhiệm chức trách của người chồng, luôn yêu thương Ngạo Tuyết, đem tới hạnh phúc cả đời cho nàng.

Ngữ khí kiên định, nghe xong đa số mọi người đều vỗ tay hoan hô, ngỏ lời chúc mừng. Nhưng năm người Thương Nguyệt lại cảm thấy chói tai dị thường.

Gật đầu thỏa mãn, Thiên Kiếm Khách cười nói:

- Hôm nay là ngày đại hỷ của con, tuy nói rằng hơi gấp rút một chút nhưng sư tổ cũng vì các con chuẩn bị một lễ vật, xem như một chút tấm lòng của sư tổ. Nhận lấy đi.

Nói xong lấy từ trong ngực ra một cặp vòng ngọc long phượng, nhẹ nhàng đưa vào tay Kiếm Vô Trần và tân nương.

Nhìn vật trong tay, Kiếm Vô Trần liên tục cảm tạ, còn bên cạnh Thái Phượng tiên tử lại có ánh mắt ảm đạm, lộ ra vẻ đau xót không lời.

Tặng lễ vật xong, Thiên Kiếm Khách cười nói:

- Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta chuẩn bị bắt đầu cử hành hôn lễ nào, hôm nay quả là một ngày vui.

Mọi người đồng thanh hoan hô, đệ tử liên minh thì bận túi bụi, chuẩn bị tất cả việc bài trí cho hôn lễ.

Kiếm Vô Trần nắm tay tân nương, mỉm cười nhìn mọi người, thỉnh thoảng liếc nhìn năm người Thương Nguyệt, thần sắc ẩn giấu chút cảnh giác. Hiển nhiên, hắn vẫn có một chút lo lắng bọn họ làm náo loạn.

Chỉ chớp mắt, trong thời gian khoảng một nén hương, liên minh đệ tử đã hoàn toàn chuẩn bị các thứ ổn thỏa. Lúc này, Thiên Kiếm Khách vẫy tay ra hiệu yêu cầu mọi người im lặng, lớn tiếng:

- Mọi người hãy yên lặng một lát, hôm nay không chỉ là ngày Vô Trần cưới Trương Ngạo Tuyết, mà còn là ngày Chánh Đạo liên minh chuyển tổng đàn, cũng là ngày chính thức tuyên cáo với thiên hạ. Thật đúng là song hỷ lâm môn, vì vậy chúng ta cần phải tổ chức thật lớn, đồng thời cũng để cho giới tu chân trong thiên hạ biết, chúng ta có quyết tâm, có nghị lực thì nhất định có thể chiến thắng tà ác, đánh đổ yêu ma.

Khắp nơi tung hô vang dội, tất cả cao thủ mỉm cười gật đầu, liên minh đệ tử lại hô vang chiến thắng tà ác, đánh đổ yêu ma.

Cảnh náo nhiệt kéo dài một lát, Thiên Kiếm Khách đợi mọi người dần yên lặng rồi lại nói:

- Cảm tạ sự nhiệt tình ủng hộ của mọi người, bây giờ chúng ta không nói nhiều nữa, trước tiên sẽ cử hành hôn lễ cho họ, rồi đọc lại lời thề trừ ma của Chánh Đạo liên minh chúng ta, lấy niềm tin kiên định, ý chí kiên cường, dũng khí kiên quyết, cùng nhau tạo phúc cho bách tính nhân gian.

Mọi người cùng đáp lời, khí thế huy hoàng, trên quảng trường một lần nữa nổi lên phong ba.

Bấy giờ, Phong Lôi chân quân đi đến bên cạnh, giơ tay để giảm tiếng hô vang của mọi người, mỉm cười nhìn Kiếm Vô Trần và tân nương, lớn tiếng nói:

- Hiếm có khi nào náo nhiệt như hôm nay, ta cũng góp mặt cùng mọi người tại đây. Bây giờ mời mọi người hãy vỗ tay thật nhiệt tình, hoan nghênh cô dâu chú rể vào vị trí, chuẩn bị bắt đầu cử hành nghi thức.

Bốn phía, tiếng vỗ tay vang như sấm, kèm theo vài tiếng hoan hô, không khí sôi động dị thường. Trước tiếng vỗ tay chúc phúc của mọi người, Kiếm Vô Trần nắm tay tân nương, từ từ tiến đến phía trước án đường, chào đón ánh mắt của mọi người. Lúc này trên án đường ở quảng trường nhang đèn đã chuẩn bị đầy đủ từ sớm, đèn cầy màu hồng dành cho song hỷ tân hôn đầy đủ hết cả, chỉ còn chờ hôn lễ tiến hành thôi.

Nhìn hai người vào vị trí, Phong Lôi chân quân ánh mắt mỉm cười, thể hiện vài phần uy nghiêm, trịnh trọng hô:

- Tân nhân vào chỗ, nhất bái thiên địa!

Chỉ là tám từ ngắn, tất cả ánh mắt của mọi người đều hội tụ trên hai người Kiếm Vô Trần. Lúc này, vô số ánh mắt với nhiều tâm trạng khác nhau nhìn bọn họ, có chứa lời chúc phúc, có chứa nụ cười, có chứa phẫn nộ, lại chứa cả bất cam. Các loại mùi vị hỗn tạp của thế gian, cái nào cũng có.

Mặt quay về trời Nam, Kiếm Vô Trần và tân nương đứng kề vai, cúi lạy thật sâu. Sau đó, đứng thẳng quay người về đất bắc, lạy thêm một cái. Hành lễ xong, Phong Lôi chân quân tiếp tục:

- Nhị bái sư tôn.

Nói xong, Kiếm Vô Trần và tân nương nghiêng mình hướng về Thiên Kiếm Khách, bắt đầu hành lễ quỳ lạy. Thiên Kiếm Khách mỉm cười nhận lễ, khuôn mặt tươi cười mãn nguyện.

Lúc này, thời điểm quan trọng đã đến, Phong Lôi chân quân hết sức sôi nổi, hô lớn:

- Phu thê giao bái!

Bốn từ vừa vang lên, đa số mọi người đều chú tâm nhìn, nghi lễ cuối cùng cũng đã tới.

Đối với tình trạng đứng yên lặng một bên, từ đầu đến cuối không nói lời nào của năm người Thương Nguyệt, không nghi ngờ gì nữa đó là một dạng đả kích, một dạng đả kích vô tình khiến người ta phẫn nộ không thể đối diện được.

Nhìn Kiếm Vô Trần và tân nương đứng đối diện nhau, Thương Nguyệt, Tĩnh Nguyệt Đại Sư, Phong Viễn Dương vô cùng kích động, tuy cố gắng nhẫn nhịn không nói, nhưng cơ thể không thể tự chủ hơi run lên. Trong lòng rất bất bình và phẫn nộ, lúc nghi lễ đã tới bước cuối cùng, biểu lộ ra ngoài càng rõ ràng hơn.

Lúc thời điểm khẩn trương trôi qua, nhìn hai người đang cong lưng hành lễ lạy nhau chân thành, tiếng vỗ tay che phủ sự phẫn nộ của đám người Thương Nguyệt, nhưng lại có một âm thanh không cách nào che dấu được.

- Dừng lại! Việc này vô hiệu, bởi vì ta không đồng ý!

Âm thanh đột nhiên vang lên cắt ngang mọi chuyện, làm cho người chuẩn bị nói hai chữ "lễ thành" (kết thúc lễ) là Phong Lôi chân quân sắc mặt kinh hãi, sau đó trở nên giận dữ. Bên cạnh, bọn người Thiên Kiếm Khách lập tức xoay người, tìm xem âm thanh phát ra từ đâu, hai người Kiếm Vô Trần đang hành lễ cũng đột nhiên dừng lại, nhanh chóng đứng dậy nhìn vào vị khách không mời này.

Không có một chút ba động, Lục Vân thần bất tri quỷ bất giác xuyên qua kết giới do Thiên Kiếm Khách lập ra, vô thanh vô tức xuất hiện trên không. Lạnh nhạt nhìn mọi người, Lục Vân nhìn qua Thương Nguyệt, sau đó chuyển đến trên người Kiếm Vô Trần, trong ánh mắt bạo phát hàn quang tàn độc, giống như là băng mang cực địa làm đông cứng tâm hồn con người.

Thản nhiên đối diện, Kiếm Vô Trần không chút sợ hãi, nhìn Lục Vân khiêu khích, vẻ mặt hiện lên nụ cười âm lãnh. Mà năm người Thương Nguyệt sắc mặt kích động, trong vui mừng có vài phần lo âu, trong trầm trọng chứa vài phần hi vọng.

Thiên Kiếm Khách bay đến cách Lục Vân ba trượng, lạnh nhạt nói:

- Lục Vân, nói thật ngươi không nên tới đây. Bởi vì hôm nay đến đây, đừng mong có thể rời đi.

Vuốt ve Tứ Linh thần thú trên vai, Lục Vân lãnh đạm nhìn lão, ngạo nghễ nói:

- Ngươi phí bao tâm tư như vậy, không phải để dụ ta tới đây sao? Còn việc hôm nay ai có thể lưu lại thì lúc này còn quá sớm để nói.

Hừ lạnh một tiếng, Thiên Kiếm Khách quát:

- Đã lâu không gặp, khẩu khí vẫn cuồng vọng như vậy, không rõ tu vi người có được chút tiến bộ nào không?

Lục Vân khẽ nheo mắt, cười chế giễu:

- Ta đang đứng trước mặt ngươi, chẳng lẽ ngươi không thể cảm thấy được tu vi của ta đã đạt tới cảnh giới nào sao? Nếu nói như thế, không phải biểu thị rằng tu vi của ngươi bị giảm sút, hay là do ngươi lần trước bị Địa Âm Tà Linh đánh trọng thương nên có sự khác biệt lớn so với trước đây?

Âm thanh vô cùng bình thường, nhưng hàm ý lại vô cùng sắc bén, Thiên Kiếm Khách nghe thấy cực kì chói tai.

Sắc mặt hơi phẫn nộ, Thiên Kiếm Khách hừ giọng nói:

- Quả là tranh cãi miệng lưỡi kiểu đàn bà, bổn tọa không muốn nói nhảm với ngươi. Hiện tại ngươi đã có can đảm tới đây, chúng ta tốt nhất cùng nhau tính toán hết một lượt.

Lục Vân không cười một tiếng hỏi ngược:

- Tính toán? Giữa hai ta vẫn còn cần phải tính à? Hôm nay bên ngươi tổng cộng có một trăm hai mươi tám người, trong đó ý muốn kiềm chế ta ngoại trừ ngươi còn có Kiếm Vô Trần và Phong Lôi chân quân, xem ra bọn ngươi đã sớm chuẩn bị đối phó với ta đúng không? Đã như thế, người hà tất phải mang cái mặt nạ giả lương thiện đó, như vậy ngươi không mệt sao?

Vài phần tà dị, vào thời khắc này, Lục Vân lại có thể đổi khách lấy chủ, ngữ khí sắc bén khiến Thiên Kiếm Khách không cách gì đáp trả.

Thấy chàng miệng lưỡi sắc bén, Thiên Kiếm Khách quát:

- Bọn tà ác làm sao nói được điều thiện, bổn tọa không phí lời với ngươi, ngươi cứ lấy tính mạng mình ra mà chiến đấu đi.

Note:

(1) Giờ Tị: chín đến mười một giờ buổi sáng.

(2) áo cưới màu đỏ.

(3) khăn phủ màu đỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play