Vẻ mặt ngơ ngác, bọn Ân Hồng Tụ bốn người đưa mắt nhìn nhau một hồi, chỉ có Tư Đồ Thần Phong mở miệng lên tiếng:
- Như vậy, chúng ta xử lý Tà Thần Chu Hỷ như thế nào? Với tu vi của hắn, chưa biết chừng sẽ trở thành mối hiểm họa lớn cho chúng ta sau này, mối nguy hiểm đó thật không nhỏ chút nào.
Trần Ngọc Loan cười thản nhiên nói:
- Lục đại ca đã nghĩ như vậy, đương nhiên cũng sẽ có hướng giải quyết, mọi người thấy thế nào?
Thấy mọi người đều hướng ánh mắt về phía mình, Lục Vân trầm tư một lúc rồi cất tiếng:
- Hồng Tụ cô nương có lẽ hãy cùng đi xuống dưới đó với ta, Thiên Tàn lão tổ hãy giao cho ta, Tà Thần Chu Hỷ giao cho cô. Còn làm như thế nào thì ta sẽ nói cho cô biết. Đi thôi!
Thân ảnh chớp động, Lục Vân mang theo Ân Hồng Tụ từ trên không trung hạ xuống phía dưới, chớp mắt đã đến giữa Thiên Tàn lão tổ và Tà Thần Chu Hỷ.
Thiên Tàn lão tổ trầm tư đưa mắt nhìn hai người, ánh mắt hung dữ cay độc, lại thêm bộ quần áo đen trên người, cùng với bộ mặt xấu xa độc ác, trông tựa như là ác ma.
- Nha đầu thối tha, ngươi thật to gan, không ngờ lại dám làm việc này, lẽ nào ngươi đã quên thủ đoạn của lão tổ ta rồi?
Tiếng gào thét như sấm, âm thanh khủng khiếp lạnh lẽo làm cho Ân Hồng Tụ toàn thân run rẩy, sắc mặt nhanh chóng trắng bệch.
Né tránh ánh mắt của lão, Ân Hồng Tụ khiếp sợ không dám nhìn lão nữa, nhẹ giọng nói:
- Ta đến không phải để tìm ông, ta tìm Chu Hỷ, ta …
- Câm miệng! Trước mặt lão tổ mà còn dám ngụy biện. Bây giờ nếu ngươi hối cải thì vẫn còn kịp, lão tổ ta có thể cho ngươi một cơ hội. Nếu như ngươi cứ khăng khăng không tỉnh ngộ, đến lúc đó ta nhất định sẽ xé nát ngươi ra làm vạn mảnh, cho ngươi nếm thử cái mùi vị đau khổ nhất thế gian.
Vẻ mặt hung ác dữ tợn. Lúc này Thiên Tàn lão tổ vẫn không quên dọa dẫm, dùng bộ mặt tàn bạo thể hiện bản tính của mình.
Vỗ nhẹ lên vai Ân Hồng Tụ, Lục Vân truyền một luồng Tịch Diệt thiền định của phật gia vào cơ thể nàng để ổn định tinh thần. Sau đó Lục Vân đưa mắt ra hiệu cho nàng đi làm việc nên làm, còn chàng quay ngoắt đầu lại lạnh lùng nhìn Thiên Tàn lão tổ, giọng lạnh như băng:
- Đừng ngông cuồng, giữa chúng ta còn có một món nợ cần phải thanh toán rõ ràng.
Thiên Tàn lão tổ giật mình, nghi hoặc hỏi lại:
- Ngươi là ai? Chúng ta lần đầu tiên gặp nhau, lấy đâu ra ân oán?
- Ân oán?
Lục Vân cười lên một tiếng giận dữ cực độ, nói:
- Mối ân oán giữa chúng ta cho dù có lấy mạng ngươi cũng không đủ đền lại. Ta là Lục Vân, cái tên này có lẽ ngươi đã nghe qua rồi chứ?
Sắc mặt biến đổi, Thiên Tàn lão tổ hừ giọng nói:
- Hoá ra Lục Vân ngày trước ở trong tu chân lục viện, đã từng xưng tụng đệ nhất lục viện, sau đó phản lại Dịch viên, một mình chiến đấu với thiên hạ. Không ngờ lại đột nhiên gặp nhau ở đây. Nhưng ta vẫn không hiểu, ân oán giữa chúng ta từ đâu mà ra vậy?
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vnLục Vân không nói, ánh mắt nhìn về phía xa xăm.
Lúc đó, hồi ức lại hiện về trong tâm trí chàng, từng cảnh từng cảnh ngày đó đều lũ lượt hiện lên trong đầu chàng, những hình ảnh khó quên đó đan xen lẫn nhau, khơi dậy toàn bộ hoài niệm sâu sắc cất giấu tận đáy lòng. Thiếu niên mười bốn tuổi đó luôn một lòng muốn thành người, thà từ bỏ tất cả, cuối cùng vì không cách nào giữ được bình tĩnh khi chứng kiến bố mẹ chịu khổ, rồi bị ép phải từ bỏ ước nguyện đó. Chữ hiếu của Hoàng Thiên đã rung động đất trời, mọi thứ đã thấy đều làm cho lòng Lục Vân quặn đau.
Trong sơn cốc ở ngoài thành Lạc Dương, ước nguyện duy nhất trước khi chết của cha mẹ Hoàng Thiên lại một lần nữa tái hiện rõ ràng trước mắt, điều đó làm cho thần sắc Lục Vân bi phẫn, sự đau xót phẫn uất vô bờ tràn ngập tâm hồn chàng. Lời thề ngày đó ghi sâu trong lòng. Hôm nay đã gặp ở đây, tâm tình Lục Vân tự nhiên trở nên phức tạp vô cùng.
Kinh ngạc nhìn Lục Vân, lúc đó, mọi người ở đây đều cảm nhận được sự bất thường của chàng, chỉ có điều tại sao như vậy thì không một ai biết được.
Ánh mắt Thiên Tàn lão tổ âm u lạnh lùng, vừa quan sát chi tiết tình hình của Lục Vân, vừa âm thầm tự điều hòa chân nguyên nhanh chóng hồi phục.
Ở trên, bọn Trần Ngọc Loan bốn người chăm chú quan sát tình hình của hai bên, hoàn toàn không chú ý đến việc lúc đó Ân Hồng Tụ đã lặng lẽ bay đến bên cạnh Thiên Tuyệt Tà Thần Chu Hỷ.
Trong sự trầm lặng, Ân Hồng Tụ và Thiên Tuyệt Tà Thần Chu Hỷ đưa mắt nhìn nhau. Ai cũng không mở miệng nói câu gì, ai cũng không dời mắt đi nơi khác. Cứ im lặng không lời như thế, dùng phương pháp người ngoài không cách nào dò xét, âm thầm đàm luận.
Thật lâu sau, Thiên Tuyệt Tà Thần Chu Hỷ đột nhiên cười, hắn mở miệng hỏi:
- Trước khi đến đây chắc ngươi đã nghĩ có lẽ ngươi không cách nào sống sót trở về rồi.
Ân Hồng Tụ thản nhiên đáp:
- Đã nghĩ đến, cũng từng cảm thấy rất sợ. Nhưng ta còn nhớ, ngươi đã từng hai lần mở miệng nói sẽ không nghĩ việc giết ta, cho nên ta vẫn đến.
Tà Thần Chu Hỷ liếc nhìn bốn người Trần Ngọc Loan, hừ nhẹ nói:
- Ngươi làm như vậy rất mạo hiểm, hành vi của ngươi và Đồ Thiên rõ ràng là đang lợi dụng Tà Thần ta. Bất kính như vậy, ngươi nghĩ ta sẽ bỏ qua cho các ngươi sao?
Ân Hồng Tụ lắc đầu nói:
- Không phải như vậy. Ta tin rằng vì sự tôn nghiêm của ngươi, với cách cư xử trước đây của ngươi, nhất định ngươi sẽ giết chết chúng ta. Đúng như lời Lục Vân nói, từ sau lần thứ hai gặp ngươi, tu vi của ngươi đã tiến bộ rất nhanh, đồng thời bản tính cũng thay đổi. Tà ở đây không chỉ đại biểu cho tà ác, mà còn bao gồm tà dị và tà mị. Mà hiện nay sự tà dị của ngươi thể hiện rất dễ thấy, nhưng tà ác đã rời ngươi ngày càng xa.
Ánh mắt Tà Thần Chu Hỷ loé sáng, trừng mắt nhìn nàng vô cùng lạnh lùng nói:
- Kết quả phán đoán rất nhiều lúc là sai lầm. Nhưng nếu ngươi chỉ dựa vào những điều đó thì ta cho ngươi biết ngươi đã sai rồi.
Ân Hồng Tụ thản nhiên cười nói:
- Ngươi nói rất đúng, sự phán đoán nhiều lúc cho kết quả sai. Bất quá ngươi quên rồi, chúng ta đã sống cùng nhau mấy ngày trời, quãng thời gian đó tuy ngươi rất lạnh lùng, hờ hững, nhưng ta phát hiện ra rằng so với lúc ngươi và chúng ta gặp nhau lần đầu đã có khác biệt. Còn nhớ lần đầu tiên, khi ngươi đoạt được Thiên Tà nhận, khí tà sát toàn thân mạnh mẽ vô cùng làm người kinh hãi, dường như chịu ảnh hưởng ý thức của thanh Thiên Tà nhận đó ít nhiều. Hôm nay, tu vi của ngươi đã tăng rất cao, thoát khỏi sự ảnh hưởng của Thiên Tà nhận. Vì vậy, trong những ngày sống cùng nhau, ngươi tỏ ra là một người rất có lí trí, hoàn toàn không giống Thiên Tàn lão tổ chút nào, không có chút lý lẽ. Còn về sự ngông cuồng, ta nghĩ đó chỉ là bản tính. Với tu vi của ngươi, đổi là những người khác cũng khó tránh khỏi như vậy, cho nên ta nghĩ đó cũng là chuyện bình thường.
Tà Thần Chu Hỷ sắc mặt lạnh lại, gặng hỏi:
- Nếu như bây giờ ta ra tay giết ngươi, ngươi vẫn kiên quyết tin tưởng ở sự phán đoán của mình chăng?
Ân Hồng Tụ vẻ mặt biến đổi, toàn thân Tà Thần Chu Hỷ khí lạnh ép người, ánh mắt âm lãnh, sát khí sắc bén, không hề che dấu biểu lộ động cơ giết người, lẽ nào hắn nói thật?
Lúc đó, Ân Hồng Tụ mê mê hoặc hoặc, Tà Thần rốt cuộc cũng vẫn là tà thần, tính tình hắn biến đổi nhiều khó mà dự đoán được, có lẽ lời mình nói sai rồi.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Ân Hồng Tụ lộ vẻ chần chừ do dự, vô số suy nghĩ loé lên trong lòng nàng.
Ngẩng đầu lên, Ân Hồng Tụ phát hiện ra Tà Thần Chu Hỷ đang nhìn nàng một cách chăm chú, dường như mỗi ánh mắt, mỗi sự biến đổi của mình hắn đều nắm rất rõ ràng, những suy nghĩ trong lòng căn bản không cách nào che giấu được.
Trong một sát na, lòng Ân Hồng Tụ bất ngờ lóe lên một ý định mạo hiểm. Chỉ thấy nàng cười bình đạm nhã nhặn, rồi nói với Chu Hỷ:
- Một khi ngươi đã muốn giết ta, ta có muốn thoát cũng không thể thoát được, vậy thì ngươi hãy ra tay đi.
Nói xong hai mắt nàng khép lại, toàn bộ cơ thể hết sức an tường.
Ánh mắt Chu Hỷ chợt biến đổi, trầm ngâm giây lát rồi mở miệng nói:
- Được, ta sẽ giết ngươi.
Nói xong tay phải múa lên, Thiên Tà nhận mang theo khí thế kinh thiên, phảng phất như cầu vồng phá trời, chớp mắt đã chém xuống Ân Hồng Tụ.
Lập tức, có tiếng kêu kinh sợ từ trên cao vọng xuống, Đồ Thiên gào thét điên cuồng phẫn nộ, trường đao trong tay rời khỏi vỏ, mang theo chân nguyên toàn thân phát động chiêu tấn công mạnh nhất, cố gắng ngăn chặn đao này của Chu Hỷ.
Tà nhận đến gần, Ân Hồng Tụ bất ngờ mở mắt, nhìn Chu Hỷ mỉm cười, không hề có ý né tránh. Dường như nàng vẫn kiên quyết tin rằng Chu Hỷ sẽ không giết nàng, cho nên không cần phải né tránh. Chăm chú nhìn vào đôi mắt của nàng, ánh mắt Chu Hỷ biến đổi bất định. Vẻ âm trầm lạnh lẽo, tàn ác cay độc, cảm động, than thở hoàn toàn không tương đồng lại đổi nhau thường xuyên, đúng sát na đao đến đích, cuối cùng dừng lại.
Vung tay lên, một luồng sức mạnh vô cùng mạnh mẽ đẩy Ân Hồng Tụ dịch ngang ba trượng tránh được chiêu tấn công đầy phẫn nộ của Đồ Thiên. Sau đó, Tà Thần Chu Hỷ lẩm bẩm rủa: "Nha đầu, ngươi đừng vội đắc ý. Đổi lại là tên tiểu tử thối đó, có lẽ đao đó đã không dừng lại rồi."
Ân Hồng Tụ liền cười, nụ cười thật tươi.
- Cảm tạ ngươi, ta biết. Bây giờ ngươi đã bị thương nặng, chi bằng hãy cùng đi với chúng ta, sau này sẽ cùng nhau đi khắp bốn phương, ngươi nghĩ thế nào?
Tà Thần Chu Hỷ liếc nhìn Đồ Thiên rồi nhẹ hừ giọng nói:
- Tiểu tử, vận khí ngươi tốt lắm, lần này nể mặt nha đầu, ta không tính nữa. Từ nay về sau đừng có ngơ ngác như khúc gỗ vậy, thông minh thêm một chút đi, hiểu không?
Nói xong quay đầu nói với Ân Hồng Tụ:
- Ta đã quen đi đứng một mình, sau này nếu có duyên thì sẽ nói lại.
Quay người, liếc nhìn Lục Vân và Thiên Tàn lão tổ đang giằng co nhau, Thiên Tuyệt Tà Thần Chu Hỷ loáng cái liền rời khỏi nơi đó.
Đồ Thiên thấy hắn rời khỏi, vội vàng cầm lấy tay Ân Hồng Tụ, nóng nảy hỏi:
- Sao muội lại ngốc như vậy? Ngộ nhỡ hắn thật lòng tàn nhẫn ra tay, muội không phải…
Đặt tay lên môi của Đồ Thiên, Ân Hồng Tụ cười nói:
- Đừng lo lắng, ta chẳng phải là không hề gì đó sao? Hơn nữa, từ nay về sau, hắn cũng không còn gây khó dễ cho chúng ta nữa, ngược lại còn làm bạn với chúng ta. Tốt rồi, chúng ta hãy lên phía trên xem Lục Vân giải quyết mối ân oán giữa huynh ấy với Thiên Tàn lão tổ như thế nào.
Đúng lúc Tà Thần Chu Hỷ một đao chém xuống làm mọi người đồng thời kêu lên kinh ngạc, Lục Vân tỉnh lại từ trong những hồi ức, thản nhiên liếc nhìn Chu Hỷ, sau đó ánh mắt chằm chằm nhìn Thiên Tàn lão tổ. Khoảng cách hai bên tầm hai trượng, hai người lãnh đạm đối diện nhau, một luồng khí tức không bình thường cứ quanh quẩn không tản ra, một bầu không khí ức chế làm cho âm thanh xung quanh bất ngờ trở nên nhỏ lại.
Cười lạnh nhạt, Lục Vân hỏi:
- Từ đầu đến giờ đã qua thời gian nửa nén nhang, thương thế ngươi hẳn đã hồi phục được bảy phần, đến lúc phải giải quyết mối ân oán giữa chúng ta rồi.
Thiên Tàn lão tổ cười âm trầm lạnh lẽo nói:
- Nghe nói Lục Vân là người kì tài hiếm có, nhưng lại quá tự phụ. Ngươi vốn đã biết ta đang liên tục vận công trị thương, vậy thì tại sao không chớp lấy cơ hội tấn công. Bây giờ, đợi đến khi ta đã hồi phục chân nguyên ngươi mới nói, như vậy chẳng phải là quá ngốc sao?
Lạnh lẽo liếc nhìn lão, Lục Vân vỗ nhẹ lên Tứ Linh thần thú trên vai, nhẹ giọng nói:
- Hãy đi sang bên kia chơi đi, nhớ là hãy canh chừng xung quanh cho ta, không cho hắn chạy thoát.
Nghe xong, Tứ Linh thần thú trừng mắt nhìn Thiên Tàn lão tổ, miệng gầm lên một tiếng, thân thể hướng lên biến mất trong bầu trời, xa xa lưu ý khắp bốn phía.