- Nếu tính như vậy thì xem như mọi việc đã viên mãn, ít ra kiếp trước mắc nợ hiện nay phải trả, đến giờ lại không còn quan hệ nữa.
Bạch Như Sương trong lòng có chút xúc cảm nhẹ nhàng thốt.
Nhìn vào mắt nàng, Liệt Thiên lên tiếng hỏi:
- Tại sao nàng không hỏi ta, nữ nhi mà Liệt Thiên yêu thương nhất là ai?
Bạch Như Sương bình tĩnh hồi đáp:
- Đó chính là nhân vật của truyền thuyết, có cần thiết phải hỏi không?
Liệt Thiên thần sắc phức tạp cười cười, thân ảnh lấp loáng bay khỏi tiểu đình, theo lối cũ quay về.
Bạch Như Sương không truy theo nữa, chỉ trầm mặc nhìn theo bóng hắn, ánh mắt có phần cổ quái.
Liệt Thiên đang đi tới đột nhiên dừng chân lại, vẫn xoay lưng về phía nàng, giọng trầm buồn nói:
- Nhớ lại lần gặp nhau đầu tiên, thiếu nữ đó toàn thân trắng xóa, tĩnh lặng ngồi tại con đường trước thác nước. Lúc đó Liệt Thiên lần đầu hỏi tên cô ấy, ba chữ "Bạch Như Sương" đó đã được khắc ghi mãi trong tim hắn. Cho dù hàng ngàn năm nữa cũng không quên được!
Lời vừa dứt thân ảnh chuyển động, Liệt Thiên như một cơn gió nhẹ nhàng biến mất trước cửa Thủy Tinh Thiên Địa.
Thiếu nữ Bạch Như Sương thân thể rung lên, khuôn mặt mỹ lệ xuất hiện vẻ kinh hãi khôn cùng, buộc miệng phủ nhận:
- Không thể như thế, người đừng nói hươu nói vượn, không phải là như thế vậy.
Kinh sợ, câu nói cuối cùng của Liệt Thiên như sét đánh ngang tai làm cho nàng trở nên mê loạn.
Bên ao sen, một luồng kỳ quang loáng lên, Huyền Dạ im lặng nhìn nàng, than nhẹ một tiếng:
- Sau cả ngàn năm, nhắc lại duyên xưa, vật còn đó, người đã đi rồi, thời gian cũng trôi qua, chỉ còn ký ức hiện nay. Ngày bất ngờ gặp lại, ký ức trôi xa, vui buồn là do tâm mà xoay chuyển, ngày nào mộng ước xưa mới thành?
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULLBạch Như Sương nghe thấy nhìn hắn, lên tiếng chất vấn:
- Ngươi nói như vậy là có ý gì?
Huyền Dạ ưu sầu thoáng nhìn nàng không đáp mà hỏi ngược lại:
- Nàng có biết thật ra ông ấy là ai không?
Bạch Như Sương nhíu đôi mày đẹp đáp lại:
- Là ai đi nữa thì có quan hệ gì không?
Cười khổ một tiếng, Huyền Dạ thở dài nói:
- Ông ấy chính là bá chủ của Yêu vực … Yêu Hoàng Liệt Thiên!
- Thật ư! Ông ấy chính là Yêu Hoàng Liệt Thiên? Câu chuyện mà hắn vừa kể đó không phải… Không có khả năng đó, không thể là như thế, ngươi lừa ta, ngươi lừa ta!
Kinh hãi cực độ khiến cho lí trí Bạch Như Sương như tiêu biến, thân phận của Liệt Thiên làm cho nàng chợt nhiên kinh ngạc bừng tỉnh, tất cả mọi thứ đều thay đổi một cách đột ngột làm cho nàng khó có thể thích ứng.
Huyền Dạ nhìn nàng với ánh mắt đầy phức tạp, không giải thích nhiều, chỉ bình thản nói với nàng một câu:
- Phải hay không phải, tương lai nàng tự hiểu lấy.
Nói rồi lập tức ly khai, chỉ còn Bạch Như Sương đứng đó như si như ngốc, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn về hướng Thủy Tinh Thiên Địa.
Bên song cửa sổ, Yêu Hoàng Liệt Thiên ngưng thần nhìn ra ngoài, khắp nơi toàn là kỳ hoa dị thảo đua chen khoe sắc như muốn cùng lúc vẽ lên những nét đẹp tuyệt vời nhất của sinh linh.
Một tiếng than phát ra, trong tĩnh lặng, Liệt Thiên thu hồi ánh mắt, nhìn vào Huyền Dạ vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh, khóe miệng mờ hiện nét khổ sở.
- Vì sao phải nói với nàng những chuyện đó, người không hy vọng sẽ có một khởi đầu mới sao?
Huyền Dạ nhẹ nhàng hỏi với vẻ ưu sầu khó hiểu.
Liệt Thiên cười khổ, nhẹ nói:
- Ta không biết, hay là ta không thể quên đi ký ức trước đây. Cũng có khả năng ta không hy vọng cô ấy như vậy, hy vọng cô ấy có thể biến thành hình dạng như xưa kia.
Nghe tiếng thở dài, Huyền Dạ khuyên can:
- Sao lại khổ sở như vậy? Qua kết cục bi thảm ngàn năm trước, hiện tại đã cho người thêm một cơ hội nữa. Người vì sao không trân trọng ngay từ ban đầu, hay muốn chuyện xưa lại tái diễn? Không phải hi vọng thật sự của người là kết cục như vậy chứ? Hoặc giả sau ngàn năm, người có khả năng thay đổi mệnh số?
Liệt Thiên nhìn hắn, lắng nghe hắn nói mà không một lời đáp trả.
Huyền Dạ dù nói nhiều thứ cũng chỉ hướng về một điểm, nếu xét trong mối quan hệ với Bạch Như Sương, những lời nói đó cũng có rất nhiều đạo lý. Chỉ là bên trong nội tâm đã muốn, lời nói của hắn đúng thì đã sao?
Mọi chuyện lại trở thành như trước đây, chỉ có thời gian và không gian chuyển biến, chỉ là mình có khả năng cải biến kết cục không? Nếu không có khả năng cải biến kết cục, tự mình tiếp tục kiên trì, liệu có biết được điều gì đang chờ đón không?
Hai người không nói thêm điều gì, sau một lúc, Liệt Thiên trầm giọng nói:
- Ta đã có chủ đích, trừ khi có kết cục ngoài dự tính, nhất thiết phải quay lại như trước.
Huyền Dạ điềm nhiên gật gật đầu, nói với vẻ ta thán:
- Người đã hiểu được tâm ý của thuộc hạ, chỉ là thế sự không như ta nghĩ, làm sao có thể hoàn toàn được như ý mình đây? Chủ nhân, người tuy có được sức mạnh bá chủ thiên hạ nhưng sự việc trên thế gian không thể chỉ cậy vào sức mạnh mà cải biến được, giống như tình duyên đó, người nói phải không?
Liệt Thiên sầm mặt nói:
- Bình thời ta không tin mọi chuyện có thể thay đổi như vậy. Hiện tại thì ta đã minh bạch, nhưng ngươi nói xem, ta phải làm thế nào?
Đối diện với tình cảm, vị bá chủ kinh nhân đó cũng không thể làm được gì. Hơn nữa, tại Yêu vực lại không tồn tại tình cảm nam nữ như vậy.
Nhíu mày lại, Huyền Dạ ngại ngần thốt:
- Nói về phương diện tình cảm, chúng ta trước nay rất ít khi gặp phải, điểm này thuộc hạ cũng khó nói được thế nào. Bất quá, theo ý cá nhân thuộc hạ thì chuyện giữa chủ nhân và Bạch Như Sương hiện tại không nên quá gấp rút, người muốn nhanh cũng không thể trong một thời gian ngắn được. Hãy cho nàng thời gian để thích ứng với sự tồn tại của người. Cuối cùng, thuộc hạ tin nàng nhất định sẽ tiếp nhận người, lúc đó chiến thắng sẽ đến với người.
Liệt Thiên nghĩ tới nghĩ lui, có chút ưu tư nói:
- Điều ngươi nói ta đã biết. Nhưng đã qua hàng ngàn năm, nàng lại quên đi chuyện trước đây, ta sợ cuối cùng nàng không thể chấp nhận được ta. Nhớ lúc xưa ta và nàng thề thốt yêu đương, tình đẹp sắt son, nếu nàng có thể nhớ lại chuyện cũ, chắc hẳn sẽ chấp nhận ta, nên sẽ dễ dàng cảm nhận. Đến lúc đó, ta chỉ cần đề phòng chuyện cũ lại xảy ra, không phải sẽ có khả năng thay đổi cục diện ư?
Huyền Dạ cũng nghĩ qua, lên tiếng phân tích:
- Dựa vào tình cảm lúc xưa giữa hai người, muốn nghĩ đến việc nối lại duyên xưa quả thật là không khó. Nhưng người có khẳng định chắc chắn rằng, nếu làm cho nàng khôi phục lại ký ức rồi thì nàng sẽ không chọn lựa đi theo con đường như ngày xưa không? Nàng thủy chung cũng là nhân loại, còn chủ nhân, người thủy chung cũng là vua của Yêu vực. Điều này là không thể thay đổi trừ phi người có khả năng từ bỏ ý nguyện tung hoành năm xưa, không để cho chuyện năm xưa lại diễn ra.
Đối với những lời Huyền Dạ vừa nói, Liệt Thiên trầm mặc.
Không ngờ phong ấn ngàn năm đã làm cho hắn có chút thay đổi, hoặc có thể do thất bại năm xưa làm cho sự tin tưởng kiên định nhất mực của hắn cũng bắt đầu lay động, làm cho lòng tự tin vô cùng của hắn đối với một số việc đã có mấy phần e dè. Giống như năm xưa, hắn vạn phần tin tưởng Bạch Như Sương không phản bội, cuối cùng thì thế nào? Mọi chuyện đều nằm ngoài dự liệu của hắn.
Như hiện nay, sau ngàn năm hai người lại gặp nhau, không có ký ức ngày xưa, không có cảm tình chân thành ngày xưa, hắn còn dám khẳng định giữa mình và Bạch Như Sương sẽ không xảy ra chuyện như xưa sao?
Nhìn thấy biểu tình biến hóa trên mặt Liệt Thiên, Huyền Dạ lên tiếng an ủi:
- Chủ nhân người đừng quá lo lắng, sau ngàn năm mà còn gặp lại nhau, cho thấy giữa hai người vẫn có thể tiếp tục tiền duyên. Huống chi có núi tất sẽ có đường, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng(ý nói thuận theo tự nhiên, mọi việc rồi sẽ có cách giải quyết). Hiện tại người suy tính nhiều thì cũng khó thấy được kết quả, cũng không tốt cho việc chấn hưng tinh thần. Việc đầu tiên nên làm là chỉnh đốn Yêu vực, đợi đến lúc có cơ hội tốt hãy lại đối diện với đoạn tình cảm đó cũng chưa muộn.
Ngẩng đầu lên, Liệt Thiên nhìn kỹ hắn trong giây lát, sắc mặt ưu sầu đã mất đi, tinh thần toàn thân thay đổi phát xuất khí thế bàng bạc, giọng kiên định thốt lên:
- Tốt, theo như lời ngươi, chấn chỉnh lại hùng phong, cùng phân cao thấp với ông trời một phen.
Huyền Dạ sắc mặt vui mừng, kích động nói:
- Thật là quá tốt, chủ nhân cuối cùng cũng đã khôi phục uy thế ngày xưa, chính là vua của Yêu vực chúng ta, bá chủ thất giới Liệt Thiên. Hiện tại chủ nhân đã có tính toán gì chưa?
Liệt Thiên trầm tư giây lát rồi mở miệng nói:
- Muốn chấn chỉnh lại hùng phong, đầu tiên là chỉnh đốn thủ hạ thống nhất Yêu vực, chuẩn bị thật tốt toàn lực tranh đoạt thiên hạ. Phải có được thực lực mạnh mẽ, rồi tiếp đến phải tìm hiểu được tình trạng thất giới hiện nay, biết người biết mình mới có thể trăm trận trăm thắng. Hiện tại Hổ Vương và Long Lang cũng không có tại đây, toàn bộ thế lực của bọn họ đã tiến nhập nhân gian phải không?
Huyền Dạ trả lời:
- Hồi chủ nhân, Hổ Vương đã mang toàn bộ chín phần cao thủ tiến nhập vào nhân gian, còn lưu lại chỉ một phần không đáng quan tâm. Còn Long Lang có phần thông minh hơn, chỉ mang theo khoảng sáu phần cao thủ, còn lưu lại không ít thực lực tại Yêu vực, chúng ta có thể dùng được. Ngoài ra bên phía ta, những người vì đã liên tục hộ vệ trong suốt ngàn năm nên thực lực rất hoàn hảo, rất hữu dụng, nên sẽ có cơ hội tranh đấu cùng lục giới khác.
Liệt Thiên mày kiếm dương lên, giọng nói sắc bén cất cao:
- Tốt, làm thật tốt. Với thực lực hiện tại, khi muốn quay lại, ngươi hãy phân binh thành ba lực lượng, một để thống nhất các thế lực còn lại của Yêu vực đồng thời hấp thụ linh lực ngàn năm để tu vi tăng tiến thành cao thủ, một phái đi thám thính lục giới còn lại tình hình như thế nào, cuối cùng hãy cho ta biết nơi ở của Hổ Vương và Long Lang, ta muốn chúng quay lại bên cạnh ta, cùng ta chinh chiến bốn phương.
Huyền Dạ nói:
- Chủ nhân yên tâm, những chuyện này thuộc hạ biết phải làm thế nào cho thỏa đáng. Chỉ còn một điểm thuộc hạ muốn hỏi, đó là về Địa Âm và Thiên Sát, chúng có ảnh hưởng đến đại sự của chúng ta hay không?
Liệt Thiên trầm giọng nói:
- Đây là hai nhân vật trong truyền thuyết. Năm xưa ta cũng chưa từng gặp qua, bất quá nghe nói bọn chúng rất bá đạo, đối với thiên hạ có nguy hại vô cùng, đối với chúng ta thì cũng có vài phần trở ngại. Bất quá nếu không khẩn thiết, chúng cũng không muốn gây sự với chúng ta, cũng như với những thế lực còn lại. Chúng ta phải nhanh chóng lợi dụng thời cơ này, đầu tiên là mở rộng thế lực, sau đó thu thập tàn cục thống nhất thất giới.
Huyền Dạ gật gật đầu, vừa chuyển thân rời đi vừa nói:
- Như vậy thuộc hạ cũng yên tâm rồi. Bây giờ thuộc hạ cần quay lại, chủ nhân vừa mới quay lại, nên đi khắp nơi, đồng thời xin đừng quên lưu ý đến tình hình hiện tại...
Liệt Thiên gật đầu nhè nhẹ, nhìn Huyền Dạ rời đi, sắc mặt uy nghiêm xuất hiện nụ cười mang vẻ kì dị, làm cho người ta không sao hiểu được trong tâm của hắn lúc này đang nghĩ gì.
Khi Huyền Dạ đã đi xa, toàn thân Liệt Thiên hào quang bảy màu lấp loáng, toàn thân xuất hiện giữa không trung một cách vô cùng huyền diệu, ánh mắt quét ra bốn phía, nhìn về một hướng lập tức ngự khí lăng không bay đi, trong chốc lát không còn thấy nữa. Nửa ngày sau, Liệt Thiên xuất hiện giữa tầng mây trên cao, cuối đầu nhìn xuống bên dưới, thân thể phiêu hốt đứng lại giữa trung ương của một cái hồ rất đẹp.
Quay đầu nhìn xung quanh, Liệt Thiên có chút cảm xúc thốt lên :
- Bao năm rồi, ta lại quay về nơi cũ, thật ra ta là ai đây ?
Thật ra, khoảng hai ngàn bảy trăm năm trước đây, Liệt Thiên được sinh ra tại nơi đây. Năm đó, hắn chính là được một viên ngọc châu nhờ lực lượng của quang cầu bảy màu làm cho mang thai mà sinh ra, bổn thể thật ra là vật gì, không ai biết được rõ ràng. Hắn vừa sinh ra đã có hình người, cũng có được sức lực rất mạnh mẽ, những điều đó do đâu mà có, cha mẹ là ai, điều đó ngay cả bản thân hắn cũng không biết.