Phong Lôi Chân Quân tán đồng:
- Rất có lý, đối với quỷ vực, chúng ta cần phải phòng bị mới được. Bất quá, nếu chỉ xét riêng việc lần này, bọn chúng ra tay cũng là một chuyện tốt, ít nhất đã cảnh cáo được vực chi tam giới, đồng thời tạo thêm rối rắm phức tạp trong quan hệ giữa bọn chúng. Vì vậy, đối với chúng ta chuyện này lại là chuyện tốt.
Diệp Tâm Nghi tiếp lời:
- Những lời chân quân nói rất hợp với ý của ta. Hiện giờ, các thế lực tại nhân gian rất hỗn loạn, chỉ riêng vực chi tam giới thôi cũng có một số lượng khá đáng kể, khiến chúng ta khó lòng ứng phó. Lần này, quỷ vực đã chủ động gây ra chiến tranh hỗn loạn, chúng ta tốt nhất nên ngồi yên xem bọn chúng đấu nhau, chờ đến khi các bên đều lưỡng bại câu thương rồi mới thu thập bọn chúng cũng chưa muộn. Trước mắt, cần tập trung toàn bộ lực lượng tinh nhuệ chủ yếu hướng về Địa Âm và Thiên Sát, còn những thứ khác chưa cần gấp thì tạm thời chỉ quan tâm sơ bộ thôi.
Mọi người đều không nói gì, tình thế nhân gian thế nào ai cũng đều đã ít nhiều hiểu rõ, không làm như vậy còn có thể làm gì nữa?
Toàn đại điện đang trầm tư suy nghĩ thì đệ tử ở giữa điện báo tiếp:
- Bẩm minh chủ, ngoài tin tức vừa rồi còn có một tin tức khác nữa. Nghe nói sáng sớm hôm nay, một mình Lục Vân đã xông thẳng vào Long - Ma chiến tuyến trên Đan Hoa sơn, hiện đang giao chiến với Hắc Ám tôn chủ và Tam Nhãn Long Lang, kết quả ra sao tạm thời vẫn chưa rõ.
Vừa nghe thấy tin này mỗi người đều có biểu lộ khác nhau, Hạo Vân cư sĩ của Nho viên cùng với Ngọc Vô Song của Phượng Hoàng thư viện đều nhìn Càn Nguyên chân nhân, ánh mắt có chút kinh ngạc. Diệp Tâm Nghi, Phong Lôi chân quân và Liễu Tinh Hồn cũng tỏ ra kinh hãi, nhưng lại có vẻ vui mừng nhiều hơn, dường như tin tức này còn tốt hơn tin tức trước đó. Vẻ mặt của những người còn lại đều rất phức tạp, khó có thể miêu tả hết được.
Sự im lặng phảng phất như làn gió không một tiếng động tràn ngập khắp đại điện.
Một lúc lâu sau, Diệp Tâm Nghi mới hỏi:
- Tin tức này có đáng tin cậy không?
Người đệ tử đó khẳng định:
- Hoàn toàn đáng tin, sự việc này đã truyền ra ngoài, gần như cả giới tu chân đều biết.
Diệp Tâm Nghi ồ lên một tiếng, vẫy tay ra hiệu cho đệ tử đó lui xuống, rồi lại tiếp tục trầm tư suy tưởng.
- Minh chủ đang suy nghĩ gì vậy, có phải là đang nghĩ đến nguồn gốc của tin này, cũng như trong đó có ẩn giấu điều gì phải không?
Thái Phượng Tiên Tử bình thản hỏi.
Nghe vậy, Diệp Tâm Nghi hồi tỉnh lại, thản nhiên đáp:
- Đúng vậy, đúng là ta đang nghĩ đến vấn đề này, có thể là ta nghĩ ngợi quá nhiều.
Thái Phượng Tiên Tử không để tâm, nhẹ nhàng nói:
- Thật ra minh chủ nghĩ như vậy cũng là điều bình thường thôi, cuối cùng …
Bà đột nhiên dừng lại không nói gì nữa, đưa mắt nhìn ra cửa, lập tức làm mọi người chú ý theo. Hướng theo ánh mắt của bà, mọi người đều kinh hãi phát hiện ra Thiên Kiếm Khách đã bất ngờ đứng ở đó không một tiếng động.
Kêu nhẹ lên một tiếng, Diệp Tâm Nghi vội vàng đứng dậy, mời Thiên Kiếm Khách vào trong đại điện, còn mình thì cung kính đứng một bên. Mọi người chung quanh đều đứng dậy nghênh đón cho đến khi Thiên Kiếm Khách vẫy tay ra hiệu thì mọi người mới lần lượt ngồi xuống trở lại.
Ngồi ở vị trí cao nhất, Thiên Kiếm Khách lệnh cho Diệp Tâm Nghi ngồi xuống cạnh mình, rồi sau đó liền nói với mọi người:
- Nhân lúc mọi người đều ở đây, ta cũng muốn nói luôn một số chuyện. Lần này trở lại Cửu Thiên Hư Vô giới tập trung đem chuyện Địa Âm và Thiên Sát thảo luận một , trước mắt cũng đã có một chút manh mối, nhưng cần mọi người phải cật lực phối hợp.
Hơi dừng lại một chút lướt qua vẻ mặt của mọi người, Thiên Kiếm Khách tiếp tục:
- Theo như tin tức ta được biết, muốn đối phó với Địa Âm Tà Linh thì chúng ta nhất định phải tìm cho ra "Thánh Long phù" trong truyền thuyết, còn muốn đối phó với Thiên Sát Lệ Phách lại cần phải tìm cho được "Thiên Uy lệnh". Hai vật này đều là những vật đã được lưu truyền từ lâu, muốn tìm thấy ngay lập tức cũng không phải là một chuyện đơn giản. Vì vậy, cần mọi người phải cùng nhau hợp lực, chia ra tìm khắp nơi trong thiên hạ.
Nghe vậy, Tịch Diệt thiền chủ hơi cau mày mở miệng nói:
- Hai vật này nghe nói mất tích đã gần nghìn năm rồi, cho đến tận bây giờ cũng vẫn chưa có một chút tin tức gì. Nếu muốn tìm thấy chúng để đối phó với Địa Âm Thiên Sát, e rằng khó có thể thực hiện được.
Phong Lôi chân quân ngồi đối diện cũng trầm giọng nói:
- Ta lại không thấy như vậy, những tà vật như Địa Âm Thiên Sát đã bị phong ấn suốt mấy ngàn năm mà vẫn có thể xuất hiện, thì những vật thần kì trong truyền thuyết nhất định cũng có thể tìm thấy. Chỉ cần chúng ta nỗ lực cố gắng, ta tin là nhất định chúng ta sẽ tìm được hai vật này.
Tịch Diệt thiền chủ liếc nhìn lão rồi thản nhiên trả lời:
- Những lời chân quân nói rất có lí. Chỉ có điều dù cho chúng ta có tìm thấy hai vật này đi nữa thì đến lúc đó liệu có còn kịp không? Hơn nữa, hai thần vật này đã mất tích hàng nghìn năm nay rồi, ai có thể biết được hình dạng của chúng thế nào, có những đặc điểm gì, đang ở nơi nào nữa chứ?
Phong Lôi chân quân ngây ra, vấn đề này đúng là rất khó trả lời. Những người còn lại trong đại điện đều trầm tư, hiển nhiên đang suy nghĩ về chuyện này.
Thiên Kiếm Khách nhìn tất cả mọi người một lượt rồi nói:
- Vật này nói thật là ta cũng chưa từng thấy qua, muốn tìm thấy chúng tất nhiên là không dễ dàng gì. Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa thì đó cũng là một hi vọng. Vì vậy mới yêu cầu mọi người ghi nhớ trong lòng, nỗ lực hết mình nghe ngóng tình hình. Bây giờ, mọi người còn gì muốn hỏi nữa không, nếu không còn câu hỏi nào khác thì mọi người hãy về nghỉ ngơi trước đi, đợi sau khi ta giải quyết nốt một số công việc thì chúng ta sẽ lại bắt đầu đi tìm hai vật này.
Mọi người nghe xong nhìn nhau rồi lần lượt theo Càn Nguyên chân nhân của Dịch viên ra khỏi đại điện.
Thiên Kiếm Khách gọi cao thủ của ba phái lại, đợi đến khi tất cả cao thủ của lục viện rời khỏi mới hỏi:
- Khoảng thời gian ta rời đi, Hoa Sơn có xảy ra chuyện gì không?
Mọi người im lặng, ánh mắt hướng về Diệp Tâm Nghi, rõ ràng muốn Diệp Tâm Nghi với tư cách minh chủ trình bày mọi chuyện.
Trầm tư một lúc, Diệp Tâm Nghi mới cảm thán:
- Gần đây đã xảy ra không ít chuyện, đầu tiên là Bồ Đề học viện và Dịch viên đã bị huỷ diệt, sau đó không lâu thì Huyền Phong môn chủ lại xông thẳng lên núi Hoa Sơn, lừa cho Cửu Âm thánh mẫu đánh trọng thương người của chúng ta. Cùng lúc đó, Vô Trần không cẩn thận để cho Thông Linh điểu bay đi mất, cuối cùng đã rơi vào tay của Ma thần tông chủ Bạch Vân Thiên. Còn ngày hôm qua, Trương Ngạo Tuyết của Dịch viên lại bị vu thuật của Huyền Phong môn gây thương tích, cho đến giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh, khiến cho bọn họ bó tay không biết làm thế nào cả. Ngoài ra…
Bỗng nhiên Diệp Tâm Nghi dừng lại, hình như nàng vừa nghĩ ra chuyện gì, không nói tiếp nữa.
Vẻ mặt của Thiên Kiếm Khách có chút biến đổi, hỏi dồn:
- Chuyện gì vậy, sao không nói tiếp, có phải là còn có những chuyện tồi tệ hơn không? Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLĐang đứng bên cạnh, Thái Phượng tiên tử trông thấy vẻ mặt khó nói của Diệp Tâm Nghi liền đỡ lời:
- Không phải như ông nghĩ đâu, chỉ là việc này có chút khó nói. Có thể ông sẽ không ngờ được Huyền Phong môn chủ chính là Vô Tâm của Thiên Kiếm viện, còn đặc sứ của Huyền Phong môn lại chính là đồ đệ Lí Trường Xuân của ông, còn Thất Huyền chân nhân của Đạo viên vì cứu Ngạo Tuyết mà đã bị chết trong tay Lí Trường Xuân.
Thiên Kiếm Khách giật mình, quay sang nhìn Phong Lôi chân quân, không thể tin vào những điều vừa nghe hỏi lại:
- Có thật là như vậy không?
Phong Lôi chân quân cười đau khổ gật đầu không nói gì. Cho dù có nói thế nào đi chăng nữa thì Đạo viên cũng đã bị huỷ diệt rồi, bề ngoài trông ông có vẻ bình tĩnh vậy nhưng trong lòng ít nhiều gì cũng có chút tự trách. Mà hôm nay đồ đệ của ông lại chết trong tay đồ đệ của Thiên Kiếm Khách thì ngoài việc im lặng còn có thể nói gì được nữa đây?
Thiên Kiếm Khách hình như cũng hiểu được cảm xúc của ông ta, giận dữ quát lên:
- Tên nghiệt súc này, uổng phí bao nhiêu tâm huyết ta đã làm cho hắn, đến lúc này chỉ vì chuyện riêng tư nhỏ nhặt mà quay lại chống đối với ta, bỏ chính đạo nhập tà, đúng là chết cũng không đáng tiếc. Ông bạn hãy yên tâm, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho tên nghiệt đồ này. Đến lúc đó nhất định sẽ có câu trả lời cho ông.
Phong Lôi chân quân gật gật đầu. Sau đó mọi người tụ tập lại trong đại điện cùng Thiên Kiếm Khách nhỏ giọng bàn bạc một số chuyện.
Rời khỏi đại điện, Càn Nguyên chân nhân vội vàng trở về khu vực của Dịch viên, triệu tập tất cả các môn hạ trong phòng của Huyền Âm chân nhân.
Nói sơ qua một lượt mọi diễn biến trong đại điện, cuối cùng Càn Nguyên chân nhân nói:
- Theo tình hình trước mắt, thương thế của Ngạo Tuyết vô cùng trầm trọng, có thể chữa khỏi được hay không thì cũng chưa thể rõ được. Còn theo như tin tức vừa mới nhận được thì Lục Vân đã một mình xông thẳng lên Đan Hoa sơn, rõ ràng là đang đi tìm Hắc Ám tôn chủ báo thù cho Dịch viên. Việc này mọi người thấy như thế nào?
Mọi người Dịch viên đều kinh ngạc, vừa cảm động lại vừa lo lắng trước những việc Lục Vân làm. Cho dù thế nào đi nữa, việc hôm đó chàng bị đuổi khỏi cửa Dịch viên thiên hạ đều biết cả, vậy mà hôm nay chàng lại không màng sống chết một mình xông thẳng vào Long - Ma chiến tuyến. Tấm lòng này của chàng đã nói lên được rất nhiều.
Lý Hoành Phi tỏ ra xúc động lạ thường cất tiếng nói:
- Lục Vân đúng là người tốt, không cần biết những việc ngày xưa thế nào, huynh ấy vẫn mãi là niềm tự hào của Dịch viên chúng ta.
Lâm Vân Phong phụ họa thêm:
- Không sai, trong con mắt của người ngoài, huynh ấy đã ra khỏi Dịch viên, nhưng trong lòng chúng ta, huynh ấy vẫn mãi là môn hạ của Dịch viên, vĩnh viễn là huynh đệ của chúng ta. Chỉ cần huynh ấy còn sống thì mối thù Dịch viên không trả không được. Đệ tin rằng sẽ có một ngày Dịch viên sẽ hồi phục quật khởi trở lại.
Tĩnh Nguyệt đại sư và Huyền Âm chân nhân nhìn nhau, hai người đều im lặng không biết nói gì. Cho dù thân phận của mọi người không giống nhau nhưng ý nghĩ vẫn đều giống như thế. Nhưng lúc này vẫn còn trên Hoa Sơn, không thể không có chút cố kỵ vì Lục Vân và chính đạo vẫn còn đó mối thù hận không thể hóa giải được.
Im lặng giây lát, Huyền Âm chân nhân nhẹ nhàng nói:
- Ý mọi người thế nào, chúng ta ai nấy đều hiểu được. Đây là nơi nào thì mọi người đều rõ cả, vì vậy có chuyện gì đi nữa mong mọi người không nên biểu lộ kích động quá mức. Về việc của Lục Vân, chúng ta hiện tại ngoài việc cầu mong cho đệ tử ấy được bình yên ra thì cũng không thể giúp được việc gì. Chỉ là có một điểm không biết mọi người có nhận thấy không, tại sao việc Lục Vân xông lên Đan Hoa sơn lại được truyền khắp thiên hạ như vậy chứ?
Càn Nguyên chân nhân giật mình hỏi lại:
- Sư đệ, ý của đệ có phải là trong chuyện này còn có che dấu một điều gì đó phải không?
Huyền Âm chân nhân trầm ngâm đáp:
- Với sự hiểu biết của chúng ta về Lục Vân, đệ tử ấy hoàn toàn không phải người huyền diệu lắm. Vì vậy việc Lục Vân lên Đan Hoa sơn tìm Hắc Ám tôn chủ báo thù cũng không cần ầm ĩ như vậy. Nếu như nói rằng làm như vậy để muốn tìm người giúp đỡ thì đệ tử ấy lại càng không cần thiết phải một mình đi lên đó. Phân tích qua như vậy trong đó đúng là có vài phần khó hiểu.
Phong Viễn Dương gật đầu nói:
- Lời của sư thúc đúng là rất hợp tình hợp lí. Nhưng tin tức này đã không phải do Lục Vân chủ động truyền ra ngoài thì là ai đã truyền ra ngoài đây, mục đích thật sự là gì?
Chỉ một câu nói khiến cho cả gian phòng lại chìm vào trầm lặng, ai cũng không thể giải thích chính xác vấn đề này.
Khá lâu sau, Càn Nguyên chân nhân mới than thở:
- Đã không thể nghĩ ra được lí do tại sao thì thôi, ta cho mọi người biết cũng chỉ hi vọng mọi người có thể hiểu rõ hơn tình hình, có gì cũng giữ kín trong lòng. Cũng không còn sớm nữa, mọi người hãy đi lo việc của mình trước đi.
Nói xong liền quay người rồi đi ra ngoài.
Đúng lúc đó, Lâm Vân Phong đang ở trên giường đột nhiên cất tiếng:
- Ta biết rồi, ta đã biết tại sao rồi.
Mọi người kinh ngạc nhìn gã, ai cũng tỏ ra rất tò mò.