Bạch Vân Thiên khẽ lặng người liền quay sang nhìn hắn với ánh mắt vô cùng kì quái rồi gật đầu nói:
- Người này thì ta biết, trước kia ta đã nghe danh hắn khá nhiều, nhưng ta thắc mắc không biết ngươi muốn hỏi là chuyện quá khứ hay hiện tại vậy?
Thấy Bạch Vân Thiên tỏ ra có vẻ biết rõ mọi chuyện, Mạc Bắc Thiên Tinh Khách và Hồng Vân Lão Tổ cùng quay sang nhìn nhau, lập tức lên tiếng nói ngay:
- Đã hỏi như vậy thì đương nhiên là muốn biết chuyện hiện tại rồi, ngươi có biết hiện giờ hắn đang ở đâu không?
Nhận rõ thái độ của hai người kia như vậy, Bạch Vân Thiên cười mỉm rồi cố tỏ vẻ rất không quan tâm, bình thản nói:
- Nói thực với các ngươi một điều là chuyện này thì ta thực sự cũng không biết rõ cho lắm. Tuy nhiên có một số chuyện có liên quan đến hắn thì ta lại rất rõ đấy.
Hồng Vân Lão Tổ nhìn hắn với ánh mắt vô cùng lạnh lùng và khắc nghiệt, gằn giọng nói:
- Có việc gì thì cứ nói thẳng ra, không phải úp úp mở mở, chúng ta không phải đến đây để nghe ngươi nói xằng nói bậy.
Quay sang nhìn hắn một lát, Bạch Vân Thiên nói với giọng vô cùng bình thản:
-Thực ra điều này ta không nói với các ngươi cũng chắng sao, nhưng hôm nay bản Tông chủ đã nói là khai tâm xuất thiện một lần, vậy thì cứ nói cho các ngươi biết vậy. Theo như ta được biết thì sáng ngày hôm qua hắn có xuất hiện ở Bồ Đề Học Viện, hơn nữa còn đã đoạt được Phệ Tâm Kiếm ngàn năm của Bồ Đề Học Viện rồi. còn chuyện về sau, hình như hắn ta có bị trọng thương, sau đó có rời đến nơi nào đó, điều này ta cũng không được rõ.
- Phệ Tâm Kiếm ? Hắn đã đạt được Phệ Tâm Kiếm rồi sao ? Làm sao mà ngươi biết được chuyện này, nghe ai nói hay chính tận mắt ngươi nhìn thấy ?
Hồng Vân lão tổ và Mạc Bắc Thiên Tinh Khách quay sang nhìn Bạch Vân Thiên với ánh mắt vô cùng kinh ngạc rồi dồn dập truy hỏi.
Bạch Vân Thiên nhìn hai người vẻ mặt vô cùng kì quái, nhận thấy rõ sự khác lạ trong những lời nói của hai người đó, song hắn không hỏi kĩ thêm mà chỉ lắc đầu nói:
- Không. Nếu ta mà tận mắt chứng kiến thì chắc chắn sẽ xông lên quyết chiếm một phen rồi, còn đâu thời gian mà ở đây dài dòng với hai ngươi. Còn về nguồn tin này ở đâu ra thì ta không thể tiết lộ được, nhưng có một điều ta dám chắc chắn với các ngươi, đây là chuyện hoàn toàn có thật.
Hồng Vân Lão Tổ và Mạc Bắc Thiên Tinh Khách nhìn Bạch Vân Thiên với ánh mắt sắc như dao cau, mãi một lúc sau mới cùng quay sang nhìn nhau, như hiểu ý, cả hai cùng không nói thêm gì, nhanh chóng rời đi. Nhìn theo bóng hai người đó khuất dần trong đám mây dầy trên không, Bạch Vân Thiên tự nói một mình:
- Việc này có điều gì đó rất lạ, nhìn biểu hiện của bọn hắn thì rõ ràng không có ý định chiếm lấy món đồ đó, nhưng tại sao bọn chúng lại tỏ ra vô cùng kinh ngạc như thế, điều này có ẩn chứa bí mật gì chăng?
Bạch Vân Thiên quay lại nhìn Âu Dương Vân Thiên với vẻ mặt đầy thắc mắc, nhưng Âu Dương Vân thiên chỉ im lặng không nói, mắt hướng nhìn bất động xuống mặt nước trong veo dưới hồ.
Lắc đầu thở dài một tiếng, Bạch Vân Thiên thực sự không thể hiểu nổi, tình yêu thực sự vĩ đại đến vậy sao, ngay cả đến một bậc tu nhân như Thiên Ma Giáo Chủ cũng không thể thoát khỏi nó sao?
Cứ vậy suy nghĩ, ánh mắt hắn bất giác chợt rời đến bên hồ lúc nào chẳng hay, bỗng nhiên trước mắt hắn chợt diễn ra một cảnh tượng đáng rung động lòng người
Ngay giữa mặt hồ, những gợn sóng lăn tăn lấp lánh như một bức tranh tuyệt đẹp, bức tranh một thiếu nữ với thân hình mềm mại đang uyển chuyển với những vũ điệu tuyệt vời, một vẻ đẹp rung động và một thần thái mê hồn như làm tôn thêm bức tranh ráng chiều, khiến nó càng trở nên lung linh huyền ảo, và tất cả như một bức tranh ngọc bích được kết bởi những giấc mơ đẹp nhất.
Cảnh sắc nơi đây có thể nói là một tác phảm tuyệt vời của thiên nhiên, thực quả là một nơi hiếm tìm trong nhân gian.
Song không chỉ như vậy, điều tuyệt vời đó vẫn không phải là cái khiến Bạch Vân Thiên phải giật mình như vậy. Điều gì có thể khiến hắn có thể rung động đến ngây người như thế?
Không chỉ có những gợn sóng lấp lánh mà trên mặt hồ lúc ấy cũng đột nhiên xuất hiện một bông hoa sen tam sắc ngay giữa mặt nước trong trẻo.
Bạch Vân Thiên nhìn bông sen kì lạ không rời mắt, đoạn nhẹ giọng nói:
- Là Tam Sắc U Liên sao, thật không ngờ rốt cuộc nó lại ẩn mình ngay chính giữa hồ này.
Âu Dương Vân Thiên khẽ mỉm cười rồi gật đầu nói:
- Không sai, đó chính là Tam Sắc U Liên. Chỉ có điều nếu không nhầm thì bông sen này đã đắc đạo, cớ sao bây giờ lại xuất hiện ngay chính nơi đây?
Khẽ kêu lên một tiếng, Bạch Vân Thiên vô cùng ngạc nhiên nói:
- Đắc đạo? Ngươi muốn nói là nó đã có sức mạnh khuynh thành đã thăng thiên rồi sao, cớ sao lại không thể rời khỏi nhân gian vậy? Bạn đang đọc truyện được lấy tại
TruyệnFULL.vn chấm cơm.
- Đúng ! Đóa hoa này đã không còn chút khí gì của phàm trần nữa, ngươi có thể nhận thấy sự tồn tại của nó không?
- Đó rõ ràng là một cảm giác rất lạ, nhưng nếu như đúng theo lời ngươi nói thì tại sao nó lại vẫn lưu ở nhân gian, lẽ nào vẫn còn đang đợi chờ một người hữu duyên sao?
Âu Dương Vân Thiên khẽ lắc đầu nói:
- Ta cũng không rõ nữa, cũng rất có thể là như vậy.
Bạch Vân Thiên nhìn hắn rồi hỏi:
- Nếu đã không biết, vậy ngươi đã từng có ý muốn giành lấy nó về tay mình không?
Âu Dương Vân Thiên vẫn nhìn mặt hồ không rời mắt, sắc mặt vẫn vô cùng bình thản, dửng dưng nói với Bạch Vân Thiên:
- Đóa hoa này không hề dễ lấy như ngươi tưởng tượng đâu, nếu không tin ngươi cứ tận tay thử thì biết ngay, ta dám chắc chắn ngươi không thể giành được.
Bạch Vân Thiên nghe thấy vậy khẽ im lặng suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu ngươi đã không lấy thì cứ để đấy cho ta, rốt cuộc thì đây cũng là một trong Tam Đại Kỳ Hoa của nhân gian, sự kì diệu của nó khó mà có ai lường hết được, tại sao lại không tranh thủ lấy cơ hội này mà thử sức chứ?
Âu Dương Vân Thiên biết rõ thái độ làm người của Bạch Vân Thiên như thế nào, song cũng không lên tiếng phản đối ý định của hắn mà chỉ lạnh lùng nói:
- Ngươi có cố gắng đến mấy thì thập phần là không thể lấy được nó vì trong tâm ngươi có ma khí, chỉ cần ngươi tiếp cận đến gần thì lập tức Tam Sắc U Liên đó sẽ biến mất ngay.
Bạch Vân Thiên nhìn kĩ bông sen tam sắc rồi bình tĩnh nói:
- Điều này ta cũng hiểu rất rõ, nhưng ta vẫn muốn thử một lần cho biết.
Nói xong liền há miệng nhả ra Tịnh TRần Châu và đẩy dần nó lên phía trước, từng bước từng bước sát gần đến hồ.
Không gian xung quanh lúc ấy tĩnh lặng đến kì lạ, ngay cả những ngọn gió nhẹ nhàng quen thuộc cũng không còn thấy, chỉ có một Thốn Kinh Ngọc Châu vẫn vừa xoay vòng không ngừng, vừa dần tiến nhanh đến bông sen thần bí giữa hồ.
Ngọc châu cứ thế càng ngày càng tiến đến Tam Sắc U Liên, còn Tam Sắc U Liên vẫn chuyển động không ngừng quanh bóng người trên mặt hồ, dường như không cảm nhận được chuyện gì sắp xảy đến với mình. Nhưng khi ngọc châu đến gần, chỉ còn cách khoảng ba trượng thì Tam Sắc U Liên đang chuyển động dường như đã cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần mình, liền đột nhiên dừng hẳn lại. đúng lúc ấy, Bạch Vân Thiên vội điều khiển Ngọc Châu đột ngột tăng tốc độ lên, nhanh như cắt xông lên trước định chụp lấy bông hoa thần diệu.
Bạch Vân Thiên cười đắc ý nói:
- Xem ngươi có thể chạy đến đâu được bây giờ, khôn hồn thì hãy ngoan ngoãn vào tay ta đi thì hơn.
Âu Dương Vân Thiên đứng bên cạnh thờ ơ nói:
- Đừng vội tự đắc như vậy, hãy nhìn lại xem, nó sắp biến mất ngay bây giờ đấy.
Vừa nói dứt câu thì hắn nhanh chóng quay người cất mình nhẹ nhàng như Tiên nhân, hướng thẳng phía núi xa xa mà bay đến, trong nháy mắt đã mất hút giữa bầu trời rộng lớn
Nụ cười trên miệng Bạch Vân Thiên cũng nhanh chóng biến mất ngay, nhìn kỹ lại phía trước, quả nhiên phát hiện ra Tam Sắc U Liên đã biến mất thực sự rồi.
Đứng lặng người nhìn mặt nước vẫn bình lặng, Bạch Vân Thiên im lặng rất lâu, cuối cùng không kìm được đành than rằng:
- Có lẽ đúng là không thể không nói đến duyên phận được. Thôi, rốt cuộc thì cái ta đạt được cũng chỉ có vậy thôi, hà tất gì phải uổng công hi vọng vô ích như vậy chứ.
Nói xong hắn quay người hướng nhìn những dãy núi hùng vĩ xanh thẳm phía xa, toàn thân lóe sáng rồi cũng nhanh chóng biến mất.
Những cơn gió nhẹ buổi sớm mang đến cho không gian sự tinh khiết và trong lành đến tuyệt vời. Trên con đường cổ phía chân núi thưa thớt vài người qua lại. Trong khung cảnh buổi sớm trong lành, xa xa, một bóng người vẫn đơn độc cất bước trên đường núi cheo leo và heo hút.
Trong rừng, những chú chim khẽ cất vang tiếng hót chào bình minh, những âm thanh lảnh lót đó cứ vang vọng mãi trong không gian tươi tắn. Khắp rừng trong phút chốc bỗng vang lừng đủ các tiếng chim như một bản hòa tấu tuyệt vời của thiên nhiên. Cả đất trời bừng lên một niềm hi vọng lớn lao và một sức sống mãnh liệt đến giật mình.
Lục Vân đi thêm qua hai ngọn núi nữa rồi dừng hẳn trên đỉnh ngọn núi thứ ba, ánh mắt nhìn chăm chăm về phương xa. Phía trước không xa có một lối rẽ rồi, qua được chỗ đó thì sẽ đến gần Dịch Viện. Lục Vân đứng lại không bước thêm nữa mà chỉ lặng người dõi mắt về phía trước.
Trước kia, chàng cũng từng đến nơi này rồi, lúc ấy chàng còn gặp một chàng thiếu niên khác, hai người thiếu niên trẻ tuổi trong lòng ôm ấp cùng một mục đích đã kết bạn trên cả một đoạn đường dài. Giờ đây, sau bao gian truân, chàng đã quay trở lại đây, còn chàng thanh niên kia lại đang ở một nơi xa xôi nào rồi. Hơn hai năm rồi, kể từ lần đầu chàng gặp Lâm Vân Phong, cũng chính tại nơi đây, bây giờ nghĩ lại trong lòng chàng vẫn không kìm được, những hoài niệm tươi đẹp ngày ấy lại trỗi lên da diết.
Lục Vân khẽ thở dài một tiếng, ngước mắt nhìn xung quanh một lượt, phía Đông đã ánh lên những tia đỏ đầu tiên của buổi sớm mai, mặt trời cũng sắp lên rồi. Lặng người thêm chút nữa Lục Vân mới cất bước tiếp tục tiến thêm về phía trước, trên khuân mặt tuấn tú không giấu nổi nét u buồn sâu lắng. Khi mặt trời chiếu lên đến người chàng thì chàng đã nhanh chóng cất mình bay nhanh về phía xa rồi.
Dịch Viện, nơi chàng đã sống hai năm dài. Dịch viện, thiên đường trong mơ một thời của chàng. Hôm nay chàng một lần nữa quay lại đây, đón chờ chàng phía trước là những gì đây?
Dừng trên đỉnh núi, Lục Vân hướng về nơi quen thuộc vẫn in đậm trong tâm trí chàng, nhưng Dịch Viện thân quen đâu rồi không thấy? phía trước bên con đường mòn cổ trải dài quanh co, chỉ còn lại một khoảng đất trống rất rộng, nhưng không còn lại chút tung tích gì của Dịch Viện nữa, đến một chút tàn dư cũng không thấy.
Lục Vân đứng ngây người nhìn một lúc rồi quay đầu nhìn lại xung quanh, tất cả vẫn như xưa, không có gì thay đổi, chắc chắn chàng đã không tìm nhầm chỗ, nhưng cớ sao Dịch Viện lại biến mất không còn chút tung tích gì như vậy?
Những câu hỏi nghi ngờ cứ luẩn quẩn trong tâm trí Lục Vân, rốt cuộc sau cuộc chiến hai ngày trước, nơi đây đã xảy ra chuyện gì, cớ sao đến một chút vết tích nào cũng không còn? Vừa nghĩ đến vết tích, toàn thân Lục Vân khẽ sáng lên, trong nháy mắt chàng đã xuất hiện ngay trên mảnh đất xưa kia của Dịch Viện, ánh mắt không ngừng tìm kiếm xung quanh xem có manh mối nào không, đồng thời chàng cũng lập tức triển khai Ý Niệm Thần Ba, cẩn thận phân tích từng manh mối, cho dù là nhỏ nhất. Chỉ một lúc sau, Lục Vân đã nhận được những phản hồi rất nhỏ từ Ý Niệm Thần Bá, sau khi tổng hợp và điều chỉnh những thông tin nhỏ đó, chàng đã thu được một số kết luận về sự việc kì lạ này.
Trong những khí tức còn sót lại vừa thu thập được ở Dịch Viện sau trận chiến diệt vong ngày đó, Lục Vân nhận thấy có khí của Quỷ vật và Ma vật, điều này chứng minh được một sự thật là Dịch Viện đích thực đã bị tiêu diệt dưới tay của Âm Thi Quỷ Vương và Hắc Ám Tôn chủ.
Ngoài ra, Dịch Viện trước kia đã được xay dựng trên một nhánh chủ yếu của thiên địa linh mạch, nhưng bây giờ thì linh mạch này đã hoàn toàn khô cạn, điều này chắc chắn tiềm ẩn một bí mật sau xa nào đó. Nhưng điều khiến Lục Vân cũng vô cùng lo lắng là ở đây cũng tồn tại cả chân khí của Huyền Ngọc Chân Nhân, lẽ nào người cũng đã thiệt mạng tại nơi đây rồi?
Nghĩ đến đây, Lục Vân lập tức tăng thêm một tầng tần suất của ý niệm thần bá và tiến hành phân tích cẩn thận và chính xác hơn những gì liên quan đến chân khí của Huyền Ngọc Chân Nhân. Trong lúc tìm kiếm, Lục Vân bắt đầu di động quanh Dịch Viện, toàn thân theo sự chỉ đạo của ý thức cứ bất giác quay lại phía đường đến vừa rồi, cuối cùng dừng lại ở một nơi cách Dịch Viện khoảng mười dặm. Quan sát cảnh tượng xung quanh, cây cối bị tàn phá, đất đá toang hoang và nhấp nhô, Lục Vân như hiểu rõ được trận quyết chiến hai ngày trước, đây chính là nơi kết thúc cuối cùng của trận chiến hủy diệt đó.
Sau một hồi yên lặng chú ý quan sát và phân tích các lọa khí phức tạp nơi đây, Lục Vân chợt nhíu mày nói:
- Thật kỳ lạ, nơi đây vẫn còn lưu lại một loại chân khí rất quen, người này rốt cuộc là ai đây? Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong đều lưu lại chân khí rất đậm ở nơi đây, chân khí của Hắc Ám Tôn Chủ cũng rất rõ, nhưng còn loại khí còn lại khá giống với khí của Lâm Vân Phong rốt cuộc là của ai, rõ ràng người này ta chưa từng gặp mặt nhưng tại sao trong người ấy lại lưu giữ tuyệt kỹ của Dịch Viện?
Thực sự trong lúc này thì Lục Vân không thể đoán ra được rằng người mà chàng đang thắc mắc chính là Huyền Quỷ Chân Nhân, sư phụ của Lâm Vân Phong.
Kìm nén những xúc cảm của bản thân, Lục Vân một lần nữa lại triển khai Ý Niệm Thần Ba, lập tức một luồng thăm dò xoáy ra ra từ người Lục Vân và từ từ lan ra ngày càng rộng hơn. Cùng với phạm vi thăm dò của Ý Niệm Thần Ba ngày càng rộng ra, một luồng khí nửa như xa lạ, nửa như đã từng quen biết được truyền đến Lục Vân một cách nhanh chóng. Lục Vân nhún người bay lên không trung, theo đường thăm dò của Ý Niệm Thần Ba, chàng tìm đến được một đỉnh núi nhỏ.