Lục Vân ngẩng đầu nhìn lên trời xanh, khuôn mặt vẫn ánh lên nét từng trải, nói:
- Không còn sớm nữa, ta phải trở về Tây Thục xem sao, sau này chúng ta nếu có duyên sẽ găp lại. Bảo trọng !
- Bảo trọng! Hi vọng lần sau gặp lại, hai người chúng ta sẽ vẫn nguyên vẹn như thế này.
Vô Vọng vẫy tay chào từ biệt, hắn nhìn theo bóng Lục Vân khuất dần về phương trời xa.
Vô Vọng nhìn lên con đường núi, lại một lần nữa hắn nhanh chóng trở lại bên cạnh cây tùng cổ. Vô Vọng dừng lại một chút xem xung quanh có động tĩnh gì không, nhận ra lúc này không có lấy một bóng người, hắn ngồi xuống và bắt đầu đào đất, tìm thứ bảo bối ba nghìn năm phong ấn của Đạo Viên.
Do cây tùng cổ này tồn tại đã lâu, các cành cây đâm ra rộng đến nỗi làm người ta kinh ngạc, nên Vô Vọng đã phải mất 2 giờ để tìm ra vật nơi rễ của nó cất giữ. Sau 2 giờ toàn thân Vô Vọng nhem nhuốc bẩn thỉu đầy bùn đất, chàng đào sâu phía cuối rễ tùng. Do thời gian đã lâu những thứ đồ vật được chôn giấu ở cây tùng cổ này cách đây 300 năm, cùng với thời gian đã bị thay đổi vị trí. Điều này làm Vô Vọng rất đau đầu, cho đến khi tìm hết một lượt cả phần rễ mới tìm được một cái hộp bằng đồng.
Vô Vọng rút chiếc hộp ra, để không làm kinh động đến người khác, hắn nhanh chóng đắp lại chỗ đất xung quanh gốc cây, sau đó, mang chiếc hộp chạy về phía sau núi. Đây là nơi hắn ta sống từ nhỏ, mỗi cành cây, ngọn cỏ con đường hắn đều nắm chắc như lòng bàn tay, do đó rất nhanh chóng, hắn đã đến được một nơi vô cùng yên tĩnh. Vô Vọng nhìn quanh tứ phía, không thấy có điều gì khác thường liền rút chiếc hộp ra, quan sát một cách tỉ mỉ.
Bề ngoài chiếc hộp đồng đã bị gỉ, không thể nhìn thấy rõ hình trang trí bên ngoài. Vô Vọng thử mở chiếc hộp ra, phát hiên có một đạo phong ấn, pháp quyết chính là Đạo Thanh Tâm Quyết của Đạo Viện. Vô Vọng vận nội công, dựa theo bí quyết của môn pháp thuật này mà vận dụng, chả mấy chốc đã phá được phong ấn, mở được chiếc hộp ra. Vô Vọng chăm chú nhìn, không có gì bên trong trừ một khối ngọc.
Vô Vọng rút khối ngọc ra quan sát, phát hiện thấy khối ngọc này rất kì lạ, dường như bên trong có một thứ chất lỏng dịch chuyển, nó có thể di chuyển trọng tâm theo hướng dịch chuyển của ngón tay. Không chỉ có vậy, bề ngoài khối ngọc còn có một vầng ánh sáng bao bọc xung quanh, nhìn vào vầng sáng đó, thấy có những tia sáng chói mắt, lại có những chỗ sáng dịu, dường như trong đó ẩn chứa một bí mật.
Suy nghĩ hồi lâu, Vô Vọng vẫn chưa thể tìm ra điều kì diệu ở trong đó. Hắn đã bắt đầu cảm thấy chán nản. Đây là cổ vật ba nghìn năm phong ấn Đạo Viên, trong đó nhất định phải chứa đựng một bí mật nào đó, nếu không hà tất phải giấu kỹ đến như vậy. chỉ có điều, bí mật đó là gì thì Vô Vọng vẫn chưa thể khám phá ra. Bản ngọc này liệu có thể giúp Vô Vọng làm rạng danh cho Đạo Viên được không?
Vô Vọng tiện tay đặt bản ngọc vào chiếc hộp, ngồi một bên trầm tư suy xét. Cho đến khi mặt trời đã lặn về phía tây, khi ánh mặt trời buổi hoàng hôn chiếu rọi lên cơ thể, Vô Vọng mới sực tỉnh. Hắn cúi xuống nhìn chiếc hộp, bỗng nhiên chàng cảm thấy dường như có một cái gì đó đang thay đối. Sự thay đổi này phút chốc giúp chàng lấy lại được tinh thần.
Vô Vọng cầm chiếc hộp đồng lên, để ánh sáng mặt trời chiếu vào nó, sau đó một tay cầm bản ngọc, một tay cầm chiếc hộp, bản ngọc cùng mặt trời làm thành một tia sáng thẳng hàng, cứ như vậy, ánh mặt trời chiếu qua bản ngọc, chiếu rọi vào bên trong chiếc hộp đồng, lập tức hiện lên trong hộp vô số chữ và hình. Vô Vọng càng trở nên hưng phấn.
Tìm ra được cách giải bản ngọc, Vô Vọng vô cùng vui sướng. Hắn bắt đầu khám phá điều bí mật trong bản ngọc này. Vô Vọng chú ý vào những con chữ này, cuối cùng anh hiểu ra cái được ghi chép trong bản ngọc chính là một bí quyết thần kì, gọi là Tụ Thiên Linh Quyết. Đây là một loại bí quyết của Đạo gia, phương thức luyện tập có một chút cổ quái, tức là lấy sức mạnh của núi sông mà sử dụng, là một cách mượn lực bá đạo.
Vô Vọng xem kỹ lại một lần nữa rồi thu bản ngọc về, ánh mắt hắn nhìn xa xôi về phía chân trời, hắn thốt lên:
- Chả trách mà lúc đầu các bậc tổ tiên phải phong ấn nó, nhất định không phải của Vương Đạo. Vậy mà ngày nay lũ yêu ma hoành hành, làm sao có thể chuyện gì cũng yêu cầu khắt khe với Vương Đạo? Sư phụ, người yên tâm đi, Vô Vọng nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của người, nhất định sẽ khổ công luyện tập, nhất định một ngày nào đó sẽ làm rạng danh Đạo viên.
Vô Vọng quay đầu lại nhìn ánh mặt trời chiều rồi nhảy vọt lên không trung, bay về phía khu rừng rậm rạp sau núi, thoáng một cái đã biến mất.
* * * Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL* *
*
Ánh mặt trời xuyên qua từng chiếc lá, tạo nên muôn vàn các tia sáng tỏa chiếu xuống mặt đất u ám. Trong rừng, hiếm hoi thấy một vài bóng người, khoảng cách giữa họ cách xa hàng trượng. Lúc này, từ phía ngoài rừng, một bóng người bay xuống, thu hút được sự chú ý của rất nhiều người. Bỗng chốc vang lên không ngớt những tiếng xì xào hỏi nhau. Cái bóng bay qua bay lại thoắt như thoi đưa, lộ ra là một nhân vật khác thường toàn thân rực lửa, thì ra là Huyết Vu Lão Đại.
Huyết Vu Lão Đại cười nói:
- Đừng lo lắng, Môn chủ đã xông vào đại cung của Liên Minh Chính Đạo một cách thuận lợi, Cửu Dương Thánh Mẫu cũng đã có xung đột với cao thủ Chính Đạo rồi.
Lời vừa dứt, tiếng reo hò tứ phía vang lên, lập tức một bóng người xuất hiện ngay bên cạnh hắn ta. Nhìn kĩ thì phát hiện ra đó là một người mang bộ mặt quỷ, chính là đặc sứ Huyền phong của Huyền phong môn.
Đặc sứ Huyền phong nhìn Huyết Vu một lúc lâu, nói:
- Được, vừa rồi mọi việc đều như trong dự liệu, bây giờ chúng ta cho họ biết thêm một vài điều bên ngoài kế hoạch. Huyết Vu Nhị Sát, Thiên Chung Tam Sử nghe lệnh, để phối hợp với hành động của Huyền Phong Môn Chủ, các ngươi lập tức hành động theo kế hoạch đã vạch ra, thêu dệt một vài câu chuyện vô căn cứ ở khu vực gần đây để làm nhiễu sự chú ý của cao thủ Chính Đạo, phân tán sự chú ý của chúng. Thanh Hoa, Kim Thạch thì dẫn số người còn lại theo dõi liên tục xem có động tĩnh gì không, một khi có tin tức gì phải lập tức hành động.
Nhất loạt đồng thanh nghe lệnh, những bóng người trong khu rừng mật bắt đầu di chuyển, chớp mắt một cái đều đã ẩn thân, chỉ còn Đặc Sứ Huyền Phong là vẫn đứng nguyên tại chỗ. Đặc Sứ Huyền Phong ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời gay gắt, những tia nắng hiếm hoi trong rừng chiếu rọi lên khuôn mặt của hắn ta, hiện ra vẻ đáng sợ của ác quỷ, trong đôi mắt sâu của hắn ta ẩn chứa một ý cười, giống như là đang đắc ý, lại giống như đang cười nhạo, thật khiến người ta khó mà đoán được.
Gió thổi nhè nhẹ, trong khu rừng tĩnh lặng, Đặc Sứ Huyền Phong Môn đột nhiên hạ giọng nói:
- Ta chờ cái ngày hôm nay đã quá lâu rồi, rồi sẽ có ngày ta chứng minh cho thiên hạ biết rằng, ta không dễ dàng chịu thua đâu, ta phải vượt qua tất cả, trở thành người tồn tại độc nhất vô nhị trong thế gian này! Kiếm Vô Trần, lần này chúng ta hãy giao đấu một trận, xem xem cuối cùng chiến thắng sẽ thuộc về ai.
Tiếng cười âm sâm vang vọng khắp khu rừng, bí mật chôn giấu trong lòng bao lâu nay, cuối cùng đã hé lộ.
Đột nhiên, tiếng cười ngừng lại, Đặc Sứ Huyền Phong đưa mắt nhìn một lượt, chỉ thấy một bóng đen vạch một đường phía chân trời, loáng một cái đã biến mất. Đặc Sứ Huyền phong nhìn kinh ngạc một hồi lâu, rồi tự nói với mình:
- Là ai có thể làm như vậy, chớp mắt đã biến mất rồi, lẽ nào xung quanh Hoa Sơn này vẫn còn cao thủ?
Đặc Sứ Huyền Phong chìm vào dòng suy tư, một lúc lâu sau hắn mới tỉnh lại, không ngờ lại gặp phải một bóng đen khác bay qua đầu.
Đặc sứ Huyền Phong kêu khe khẽ, những bóng người màu trắng ở ngay phía sau làm hắn dừng lại. Trầm tư một lúc, đặc sứ Huyền Phong bay thẳng lên trời, từ miệng hắn phát ra một thứ âm thanh kì quái, không lâu sau liền thấy mười bóng người quay trở lại.
Không kịp hỏi công việc của mọi người tiến triển ra sao, Đặc sứ Huyền Phong nói:
- Huyền Phong Môn Chủ vừa mới bay về phương Nam, theo sau là Cửu Âm Thánh Mẫu. Chúng ta lập tức rời khỏi nơi đây, đợi nhau ở nơi đã chỉ định. Vừa rồi ta nhìn thấy có một bóng đen lướt qua, không biết là bọn người nơi nào, bây giờ ta dự định để Thanh Hoa đi truy tìm tung tích của hắn, có tin gì lập tức hồi báo.
Nghe xong Thanh Hoa gật đầu một cái, toàn thân biến thành một đám mây đen biến mất trong không trung.
Đợi Thanh Hoa đi khỏi, Đặc sứ Huyền Phong nói tiếp:
- Huyết Vu Nhị Sát từ trước luôn bí mật phối hợp với nhau, lần này để nắm bắt rõ ràng tình hình của Liên Minh Chính Đạo, hai anh em các ngươi mỗi người đi một hướng. Huyết Vu Lão Đại lưu lại nơi đây để quan sát tình hình, Huyết Vu Lão Hữu thì đi cùng chúng ta, có chuyện gì dễ bề liên lạc. Nào bây giờ mọi người đi theo ta.
Hơn 20 người nhanh chóng đi khỏi, chỉ còn lại Huyết Vu Lão Đại.
Huyết Vu Lão Đại trở về khu rừng mật, triển khai linh thức, chú ý theo dõi động tĩnh xung quanh. Một lúc sau liền nhìn thấy có hai bóng đen bay ra từ trên núi Hoa Sơn, rõ ràng là Diệp Tâm Nghi và Kiếm Vô Trần.
Huyết Vu Lão Đại vừa cố gắng ẩn nấp thật kỹ, vừa lưu ý theo dõi tình hình của hai người kia. Chỉ nghe thấy Diệp Tâm Nghi nói rằng:
- Nói như vậy, tức là ngươi vẫn còn cách tìm lại thứ đồ vật đó?
Kiếm Vô Trần nói:
- Đúng vậy, ta đã nghiên cứu rất kỹ, bên trong thứ đồ vật đó có lưu lại khí tức của ta, ta hoàn toàn có thể dựa vào đó mà tìm lại được và tìm ra kẻ nào đã mang nó đi.
- Vậy là tốt rồi, chỉ là… một mình ngươi đi vào đó, liệu có quá nguy hiểm không? Dù sao thì hiện nay, nhân gian hỗn loạn, cao thủ không phải là ít.
- Ngươi yên tâm đi, một mình ta tùy cơ ứng biến, lại có Huyết Hà Đồ bên cạnh, đảm bảo sẽ không có vấn đề gì xảy ra. Cứ thế nhé, việc này tạm thời không được tiết lộ cho ai, ngươi mau trở về trước đi. Nhớ đợi tin tốt của ta.
- Được, cẩn thận nhé.
Sau đoạn hội thoại ngắn ngủi đó, trong đám mây, hai người chia tay nhau, sau đó một người rời khỏi Hoa Sơn, một người trở lại Chính Đạo. Cảnh vật xung quanh lập tức bình yên trở lại.
Một lúc lâu sau, Huyết Vu Lão Đại từ trong rừng bay ra, nhìn theo bóng của Kiếm Vô Trần, hắn nghĩ thầm:
- Hắn không phải là Lục Viện minh chủ sao? Tại sao lại xuống Hoa Sơn đường đột như vậy, hơn nữa nhìn bộ dạng hắn còn có vẻ như không muốn để người khác biết, lẽ nào đó điều gì ẩn khuất ở đây? Không được, ta nhất định phải đi theo xem sao, nhỡ đâu lại có thể tìm ra điều gì cần thiết.
Dùng Linh Thức Tỏa xác định mùi của Kiếm Vô Trần, Huyết Vu Lão Đại cứ theo thứ mùi đó mà theo sau.
Gió nhẹ nhàng thổi, cây cối lay động chậm rãi, dòng nước trong vắt gợn sóng lăn tăn, in cả bóng cây xuống mặt nước. Những bóng người đang chuyển động.
Ánh sáng từ mặt hồ hắt lên, chỉ thấy đó là một nam tử thân hình to lớn mặc đồ đen, khoảng 45, 46 tuổi, trên khuôn mặt tuấn tú đó hiện lên vẻ lạnh lùng cao ngạo, toàn thân tỏa ra hơi lạnh.
Trong cái nhìn lặng lẽ, ánh mắt nam tử có một chút biến đổi, giữ nguyên tư thế, hắn lạnh lùng nói:
- Đã đến rồi, hà tất phải trốn?
- Ha ha, thật không hổ là Thiên Ma Giáo Chủ Âu Dương Vân Thiên, ta ẩn nấp kỹ như vậy mà cũng không thể qua được mắt người, vô cùng khâm phục.
Cùng lúc đó một người trung niên mặc đồ trắng trạc ngoại tứ tuần từ hư không hiện ra, xuất hiện ngay bên trái người mặc đồ đen - Âu Dương Vân Thiên.
Âu Dương Vân Thiên lạnh lùng nhìn người vừa xuất hiện, nói:
- Ngươi là Ma Thần Tông Chủ Bạch Vân Thiên, lẽ nào ta còn không biết. Đã mấy trăm năm không gặp, nhìn người vẫn như xưa.
Người mặc đồ trắng cười nói:
- Thế gian này chỉ có chúng ta cùng thuộc Ma đạo, đã mấy trăm năm không gặp, dù gì thì cũng đã từng là bạn cũ, giờ gặp lại người không thể cười một chút được sao, coi như một sự chào mừng dành cho ta.