Phần kết của trận chiến này trong kí ức rất mơ hồ, dường như có xuất hiện một số cao thủ thần bí nào đó khiến thế cuộc phát sinh những biến đổi to lớn. Cuối cùng Yêu Hoàng Liệt Thiên bị ép phải rút lui, mang theo ba đại cao thủ đã bị trọng thương chạy về Yêu vực.
Thấy vậy, cao thủ Nhân gian cũng không tiếp tục truy đuổi mà chỉ cải tạo lại phong ấn vô cùng lợi hại, bịt kín lối vào để ngăn chặn sự xâm nhập của yêu vật, họ còn cử người chuyên trông giữ nơi này, từ đấy mới có chuyện Đạo viên trấn giữ cửa ra của Yêu vực.
Trở về Yêu vực, Yêu Hoàng Liệt Thiên vô cùng tức giận, thề sẽ phải một lần nữa tiến vào Nhân gian so tài cao thấp với bọn người tu đạo. Hắn bắt đầu chỉnh đốn thủ hạ, tăng cường đốc thúc bọn chúng rèn luyện, đồng thời phái người đi khắp nơi tìm kiếm một lối khác trở lại Nhân gian để tránh tai mắt cao thủ Nhân gian, nhằm khiến họ phải kinh hãi không ngờ.
Trong kí ức, thời gian trôi đi vô cùng mơ hồ, có vài đoạn chỉ lóe lên là đã qua vài trăm năm, thậm chí hơn một nghìn năm. Thời gian dài đằng đẵng chầm chậm trôi khiến người ta cô đơn vô cùng, trong quãng thời gian bình lặng như nước ngừng chảy ấy, Yêu Hoàng Liệt Thiên vẫn kiên trì giữ ý định của mình, không ngừng tìm kiếm một lối ra khác, không ngừng nâng cao thực lực của toàn bộ cao thủ dưới quyền.
Cuối cùng cũng đến ngày tìm được lối ra mới. Vào giây khắc đó, Yêu Hoàng Liệt Thiên ngẩng mặt lên trời thét một tiếng dài, tay giơ thanh Long Thương dẫn dắt tất cả thủ hạ tiến quân vào Nhân gian.
Sự trở lại lần thứ hai của bọn họ đã là chuyện của rất nhiều năm về sau đó. Đối với việc này, cao thủ Nhân gian vô cùng hoảng loạn, cả thiên hạ vì vậy mà chấn động, một trận mưa máu gió tanh bao phủ khắp bầu trời quang đãng, khiến cả mặt trời cũng có phần ảm đạm. Đại chiến nổ ra ở khắp nơi trên Nhân gian, các cao thủ Yêu vực dựa vào tu vi cao cường và bản năng biến hình đặc biệt hoành hành thiên hạ, trong vòng một tháng ngắn ngủi đã tiêu diệt được gần ba phần người tu đạo của Nhân gian, làm giới tu đạo khắp thiên hạ hết sức kinh hãi.
Nguy hiểm cận kề khiến kẻ yếu bắt đầu đoàn kết lại, các giáo, phái của Nhân gian, thậm chí đến Ma môn, Quỷ phái cũng lần lượt gia nhập, hình thành nên một liên minh chính tà hợp lực ngăn chặn sự tiến công của Yêu Hoàng Liệt Thiên.
Vậy nhưng Long Thương đã hướng, không gì không bị phá hoại, Long Thương đã chỉ, không ai có thể đương đầu. Sự hùng mạnh của Yêu Hoàng lúc này khiến cho trời đất chấn động, người người đều cảm thấy bất lực.
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULLYêu vực ra quân trăm trận trăm thắng, tình thế Nhân gian hết sức nguy kịch. Quỷ vực và Ma vực trước nay không can dự vào chuyện Nhân gian nhưng giờ cũng cảm thấy không ổn, đều lần lượt phái cao thủ lưu tâm đến mọi động tĩnh của Yêu Hoàng. Đồng thời thiên chi tam giới vô cùng coi trọng việc này, ngấm ngầm phái người đến trợ giúp Nhân gian chính đạo, nhưng kết quả vẫn như cũ, khí thế của Yêu Hoàng dâng cao đến tột đỉnh tựa mặt trời ban trưa, không gì ngăn cản nổi.
Khi ấy, để ứng phó với Yêu Hoàng, một hiệp ước đặc biệt đã được bí mật thực hiện. Lúc đó Yêu Hoàng không phải không phát giác mà căn bản là không hề sợ hãi, chẳng thèm để ý đến chuyện này, vẫn hành sự theo kế hoạch đã đề ra, tiến hành tấn công trải thảm, từng bước mở rộng lãnh địa của mình. Chiến trường không ngừng di chuyển, sách lược cũng biến đổi, hai bên đều thi triển các kỳ môn tuyệt học của mình. Vì phòng ngự tránh xâm lược, vì tôn nghiêm và hùng tâm, hai bên tất phải tranh nhau chiếm đất, triển khai một trường đấu trí đấu dũng nguy hiểm kinh người.
Lần thứ hai tiến vào Nhân gian, Yêu Hoàng không còn là một người thiếu hiểu biết về sách lược, lỗ mãng thiếu cơ mưu của năm xưa. Đối với mọi sự tính toán của cao thủ Nhân gian, tuy hắn không hoàn toàn biết hết nhưng cũng không dễ dàng mắc mưu lần nữa. Cứ như vậy, tình hình Nhân gian ngày càng nguy khốn. Nhưng chính vào lúc này, Yêu Hoàng Liệt Thiên vô tình gặp phải một việc, một sự việc vô cùng đẹp đẽ.
Các bức tranh kí ức nhảy qua những cảnh tượng chém giết vô nghĩa, hiện lên một cảnh trí tuyệt mĩ. Đó là một vách núi cao chót vót, hai bên hai đỉnh núi nhọn hoắt như mũi kiếm đâm toạc bầu trời, ở giữa có một đạo vải trắng bay thẳng xuống, nhìn xa tựa một dải lụa từ trên mây rơi hạ, đến gần lại giống như hàng trăm vạn con ngựa đang phi nước đại, vô số những tia nước bắn ra tung tóe, sóng nước cuồn cuộn gầm lên giận dữ, âm thanh vang dội cách xa hàng dặm vẫn có thể nghe thấy. Phía dưới là một đầm nước rộng vài chục trượng, trải qua thời gian không biết bao lâu đã có thể dễ dàng dung nạp sức mạnh tự nhiên to lớn kia.
Chính ở nơi vắng vẻ tĩnh mịch đó, một thiếu nữ toàn thân trắng bạch tựa băng tuyết tiên tử xuất hiện. Yên lặng ngồi trên một tảng đá lớn bên bờ suối, hai gót ngọc của thiếu nữ nhẹ nhàng khuấy động, chốc chốc lại làm bắn lên những tia nước li ti, nàng hoàn toàn ngây ngất trong cảnh sắc sông núi tuyệt vời. Ánh sáng phản chiếu vào mặt nước hắt lên khuôn mặt người thiếu nữ làm khuôn mặt thanh tú như ngọc ấy tăng thêm vài phần ngây thơ thuần khiết, phát ra một luồng khí thanh thoát chẳng vướng bụi trần.
Giữa không trung tia sáng lóe lên, trên vách núi xuất hiện một bóng người, chính là Yêu Hoàng Liệt Thiên bị linh khí sâu đậm của nơi này hấp dẫn đến. Ánh mắt nhìn khắp một vòng, gương mặt anh tuấn của Liệt Thiên lộ ra vẻ kinh ngạc, bóng hình trắng như tuyết ấy đã lọt vào mắt hắn. Yêu Hoàng đứng trên vách đá xa xa, không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cảnh tượng phía dưới như sợ sẽ làm hỏng mất không khí ở đây.
Thời gian trong kí ức trôi đi, nháy mắt đã là hoàng hôn, Yêu Hoàng Liệt Thiên đã yên lặng nhìn vài canh giờ liền, trong đôi mắt bá đạo sắc bén giờ đây lộ ra những tia nhìn âu yếm và hiền dịu. Trong sinh mệnh gần như vĩnh hằng của mình, đây là lần đầu tiên hắn chú tâm nhìn một người, lại là một nữ nhân, điều này khiến hắn nổi lên một ham muốn chiếm đoạt mãnh liệt. Không gì khác, hắn đã trúng tiếng sét ái tình.
Bức tranh kí ức nhấp nháy không ngừng, thiếu nữ đang say sưa ngây ngất trong vui vẻ cuối cùng cũng đứng dậy, ánh mắt lơ đãng nhìn thấy một bóng người. Với khoảng cách xa hàng trăm trượng, hai người lần đầu tiên nhìn thấy nhau, không ai muốn lảng tránh, ánh mắt dính chặt lấy nhau. Thời gian như dừng lại, cái nhìn đó đã quyết định biết bao sự việc, chỉ có điều hai người lúc đó không hề để ý.
Nói chẳng rõ, kể chẳng thông, trên thế gian chuyện phiền phức nhất chính là tình cảm. Gặp thì oán, không gặp thì nhớ, là thứ khó cắt đứt, khó chia lìa nhất. Là duyên phận hay nghiệp chướng? Làm thế nào để phân biệt đây?
Đôi mắt ở phía xa như đang vẫy gọi, trong lòng hai người nảy sinh sự rung động lớn lao. Họ nhìn nhau chăm chú, gió núi bay xa, tiếng nước cũng chậm lại, ngoài giây phút khắc cốt ghi tâm đó ra, không thể tìm được lời gì đủ để hình dung. Hai người lặng lẽ gặp nhau trong mây, mái tóc dài tung bay, khuôn mặt thanh thoát, giọng nói trong trẻo, ngũ quan đẹp đẽ, thật là trời sinh một đôi khiến người ta chỉ muốn làm uyên ương, chẳng muốn thành tiên nữa.
Họ dắt tay nhau miệng cười rạng rỡ, Yêu Hoàng Liệt Thiên xúc động ôm chặt thiếu nữ vào lòng, ngẩng mặt lên trời thét lên một tiếng dài, ngữ khí ẩn chứa biết bao vui sướng và tự hào, dường như hắn đang cảm tạ trời cao. Thiếu nữ nhìn hắn với thần sắc thanh nhã, miệng mỉm cười chan chứa thâm tình, tính cách hiền dịu ôn nhu.
Rời khỏi nơi đó, Yêu Hoàng Liệt Thiên đưa thiếu nữ ngao du sơn thủy, tình cảm đôi bên đắm đuối chan chứa, vô số hồi ức tốt đẹp hiện lên. Khoảng thời gian đó đối với Yêu Hoàng Liệt Thiên chính là những ngày tháng hạnh phúc nhất trong cuộc đời, vì thế hắn đã thay đổi rất nhiều. Còn với thiếu nữ cũng là những kí ức đáng trân trọng giữ gìn nhất, bởi vì hai người bất luận về tình cảm hay suy nghĩ đều dường như tâm linh tương thông vậy, thần kì đến mức khiến chính bọn họ cũng khó mà giải thích, chỉ có thể coi đó là mối duyên trời định mà thôi.
Kết cục được định sẵn của sự gặp gỡ là chia tay, hai người sau khi trải qua một khoảng thời gian tuyệt đẹp, cuối cùng thiếu nữ vì có chuyện phải rời khỏi Liệt Thiên, tuy lúc đó Liệt Thiên không nỡ, nhưng phải đối mặt ứng phó với sự tấn công của giới tu chân nên đành bỏ qua nhi nữ tư tình nơi Nhân gian.
Những trận giao tranh tàn khốc liên miên không dứt, Liệt Thiên dựa vào thực lực mạnh mẽ không ai địch nổi của bản thân dẫn dắt cao thủ Yêu vực càn quét Nhân gian. Sau khi trải qua rất nhiều trận chiến, cuối cùng cũng công phá được liên minh của cao thủ Nhân gian, ép Quỷ vực, Ma vực, Nhân gian và thiên chi tam giới phải liên hợp tác chiến. Vào lúc đó, sự xuất hiện của hắn uy hiếp trực tiếp đến an nguy của thất giới, tự cổ chí kim chưa từng có chuyện này, do đó tên tuổi Yêu Hoàng Liệt Thiên uy chấn thất giới, kinh động cửu thiên.
Bức tranh kí ức lúc này rơi vào bóng tối mù mịt, ý thức Lục Vân trở lại trên thân kiếm suy nghĩ về đoạn hồi ức kỳ diệu vừa qua. So sánh trước và sau, Lục Vân đã hiểu đoạn ký ức kia ghi lại cuộc đời của Yêu Hoàng Liệt Thiên từ lúc hắn ta ra đời, trưởng thành, thống nhất Yêu vực đến lúc tiến quân vào Nhân gian, cuối cùng đạt đến đỉnh cao uy chấn thiên hạ, nhưng vào thời khắc quan trọng thì ký ức lại không còn.
Nghĩ kỹ lại, lúc này Lục Vân đã biết mặt hồ nơi Yêu Hoàng Liệt Thiên sinh ra chính là cái mà chàng nhìn thấy lúc tiến vào Yêu vực. Chuyện Thệ Thủy Lưu nhắc tới của hai nghìn bảy trăm năm trước, bây giờ đã có thể khẳng định là nói về Liệt Thiên. Ba đại cao thủ ở bên cạnh Liệt Thiên chính là ba người bọn Hắc Sát hổ vương. Điều duy nhất Lục Vân không hiểu, thiếu nữ xuất hiện lúc cuối ấy là ai? Sự xuất hiện của nàng dự báo điều gì? Kết cục của Yêu Hoàng Liệt Thiên là như thế nào? Hắn có thống nhất được thất giới hay không?
Trong khi suy nghĩ, Lục Vân đồng thời lưu ý tình hình xung quanh, phát hiện mình đang ở sâu trong đường hầm màu xanh, những bóng sáng ẩn giấu ký ức bí mật đã bị bỏ lại rất xa phía sau lưng, trước mắt là một cảnh tượng hỗn độn xanh mênh mang, đường đi đã đứt đoạn.
Thu lại tạp niệm, Lục Vân tỉ mỉ xem xét phía trước, phát hiện trong không gian hỗn độn màu xanh này chốc chốc lại có những luồng khí cực kỳ yếu ớt qua lại không ngớt như thoi đưa. Những luồng khí này rất đặc biệt, mỗi lần Lục Vân để ý đến, chúng lập tức biến mất, nhưng khi không thăm dò nữa thì chúng lại xuất hiện, giống như đang bị người ta thao túng khống chế, cố ý đối đầu với Lục Vân vậy.
Ngoài việc đấy, Lục Vân còn nhạy cảm phát giác ra trong nơi hỗn độn này ẩn chứa một sức mạnh thần bí, nhưng tính chất của nó thế nào thì chàng không rõ. Khí tức đó rất kỳ quái, cả đời chàng chưa từng gặp phải. Phát hiện điều này, Lục Vân dốc toàn lực huy động Ý Niệm Thần Ba, điều chỉnh tần suất thích ứng với hoàn cảnh xung quanh nhằm tra ra kết quả.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, Lục Vân không ngừng điều chỉnh tần suất, đưa Ý Niệm Thần Ba vận chuyển với tốc độ nhanh chuyển ngoặt qua lại xung quanh, phân tích thăm dò bí mật của nơi hỗn độn với tốc độ nhanh đến kinh người, thi thoảng rất nhiều tia sóng bị đẩy bật lại, nhưng cũng có một ít tiến vào được bên trong. Theo sự phản hồi của Ý Niệm Thần Ba, Lục Vân bắt đầu tập trung tinh lực khống chế tần suất trong một phạm vi nhất định. Cứ như vậy, nhiều thông tin bắt đầu xuất hiện trong đầu chàng.