Pháp Quả đại sư lạnh nhạt nói:

- Huyền Âm đạo hữu cảm nhận được đồ đệ của mình đang tiến đến đây nên muốn thăm dò xem thực hư thế nào, chỉ vậy thôi.

Kiếm Vô Trần khẽ nhíu mày, hừ lạnh:

- Đồ đệ? Lâm Vân Phong chẳng phải đang ở Dịch viên sao, lý nào đêm tối lặn lội đến đây?

Pháp Quả đại sư chỉ khẽ thở dài không nói.

Lúc này, Huyền Âm chân nhân đã thu hồi pháp quyết, quay sang nhìn Tĩnh Nguyệt đại sư, lên tiếng:

- Sư tỷ, Ngạo Tuyết cũng cùng Vân Phong đến đây, đệ thấy chân khí nó rất hỗn loạn, có lẽ đã bị trọng thương.

Tĩnh Nguyệt đại sư sắc mặt lộ vẻ kinh hoàng, lo lắng hỏi dồn:

- Sao có thể như vậy, Ngạo Tuyết vốn đã rời khỏi Dịch viên từ trước rồi mà, lẽ nào trên đường đi đã gặp phải nguy hiểm? Không được, ta phải lập tức đi xem thế nào. Sư đệ, bọn chúng còn cách ta bao xa, khoảng bao lâu nữa mới đến đây?

Tính toán một lúc, Huyền Âm chân nhân mới trả lời:

- Nhanh thôi, hai đứa nó đã tiến vào địa phận Hoa Sơn rồi, chỉ tại chúng che giấu khí tức nên mọi người không chú ý.

Vừa nghe dứt câu, Tĩnh Nguyệt đại sư đã bay vụt lên không trung, toàn thân toát ra khí thế vô cùng mạnh mẽ, chỉ thấy trong đêm tối một luồng hồng quang chói lòa lóe sáng. Mục đích bà làm vậy có lẽ để Ngạo Tuyết và Vân Phong dễ dàng tìm đến nơi.

Ai nấy tập trung chờ đợi. Không lâu sau, hai luồng quang hoa một kim sắc một tử sắc đáp xuống biệt viện, Tĩnh Nguyệt đại sư và Huyền Âm chân nhân vừa nhìn thấy liền tiến tới nắm chặt tay đồ đệ của mình, xúc động hỏi han dồn dập.

Các cao thủ có mặt đều im lặng quan sát, riêng ánh mắt Kiếm Vô Trần không rời bóng hình xinh đẹp của Ngạo Tuyết, sự ái mộ thể hiện rõ rệt.

Càn Nguyên chân nhân thấy bốn người cứ níu chặt tay không nỡ rời, liền tiến lên trước nói:

- Thôi được rồi, thầy trò các người có chuyện riêng tư gì lát nữa hãy tâm sự. Bây giờ hai ngươi hãy nói rõ lý do vì sao đang đêm hôm lại vội vàng đến đây?

Bốn người cố nén xúc động tách ra. Huyền Âm chân nhân lên tiếng hỏi đồ đệ với giọng suy đoán:

- Vân Phong, các con vội vàng đến đây có phải do Dịch viên xảy ra chuyện không?

Ở bên cạnh, Tĩnh Nguyệt đại sư cũng vội hỏi:

- Ngạo Tuyết, rốt cuộc đã xảy ra việc gì? Vết thương của con là sao vậy, phải chăng trên đường đi đã gặp phải nguy hiểm?

Lâm Vân Phong quay sang nhìn sư tỷ, nước mắt không kìm được tuôn rơi, còn Trương Ngạo Tuyết chỉ cười khổ, nhìn khắp lượt mọi người với thần sắc bi thống. Năm cao thủ Dịch viên thấy biểu hiện khác lạ của hai người thì biến hẳn sắc mặt, vậy là những dự cảm không hay đã thành sự thật. Chúng nhân có mặt dường như cũng đoán ra mọi chuyện, đều thở dài cảm khái. Chỉ riêng Diệp Tâm Nghi, Kiếm Vô Trần và tam phái cao thủ vì không rõ sự tình nên không có biểu hiện gì.

Hít một hơi thanh khí, Trương Ngạo Tuyết cất tiếng:

- Chúng đệ tử vội vàng đến trong đêm tối thế này là có việc quan trọng. Thứ nhất là chuyện của Bồ Đề học viện cần thông báo cho Pháp Quả đại sư hay. Thứ hai là có một chuyện vô cùng nghiêm trọng xảy ra cần tương cáo với chư vị. Thứ ba là chuyện của Dịch viên chúng ta.

Lời vừa xuất, nhìn thần sắc của nàng, trong lòng mọi người ai cũng căng thẳng, mơ hồ cảm thấy thông tin nàng đưa tới chắc vô cùng tồi tệ.

Pháp Quả đại sư nghe Ngạo Tuyết nhắc đến mình liền tiến lên vài bước hỏi:

- Chẳng hay có chuyện gì cần thông báo đến lão nạp, Ngạo Tuyết cô nương chớ ngại xin cứ nói thẳng?

Nhìn đại sư một lát, Ngạo Tuyết đau buồn đáp:

- Việc này quan hệ trọng đại, hy vọng đại sư nghe xong không nên quá đau lòng. Đây quả là điều khó mà chấp nhận được, thật vô cùng thương tâm.

Pháp Quả đại sư biến sắc, ngữ khí có vẻ bất an hỏi lại:

- Thương tâm ư? Lẽ nào…

Tuy đại sư không nói hết câu nhưng mọi người cũng đoán được vài phần.

Nhẹ gật đầu, khuôn mặt xinh đẹp của Trương Ngạo Tuyết lộ rõ vẻ đau đớn, nàng thở dài nói:

- Đại sư chắc biết nhiệm vụ của Pháp Luân đại sư chứ? Người nhờ vãn bối nhắn với đại sư rằng: Thiên niên Bồ Đề viện, nhất triều hóa phi yên, chỉ vi túc thế duyên, Bồ Đề ứng thiên sát! (Ngàn năm Bồ Đề viện, một sớm hóa khói bay, chỉ bởi túc thế duyên, Bồ Đề ứng thiên sát!)

Chỉ bốn câu ngắn ngủi, nhưng vừa nghe dứt, cả người Pháp Quả đại sư chợt lặng đi, sắc mặt xám đen, miệng không ngừng thổ huyết, thân thể ngã xuống.

Dị biến phát sinh khiến chúng nhân vô cùng kinh hãi, Bổn Nhất của Bồ Đề học viện vội chạy lại đỡ Pháp Quả đại sư, lo lắng hỏi:

- Sư phụ, người làm sao thế? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra khiến người kích động như vậy?

Pháp Quả đại sư dường như chẳng nghe thấy gì, miệng vẫn liên tục thổ huyết, lẩm bẩm:

- Hết rồi! Tất cả hết thật rồi!

Thấy biểu hiện của đại sư như vậy, Kiếm Vô Trần thắc mắc với Ngạo Tuyết:

- Trương cô nương, rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến ông ấy vừa nghe xong đã thành ra vậy?

Ngạo Tuyết nhìn quanh, thấy mọi người đang băn khoăn vì diễn biến vừa rồi liền buồn rầu giải thích:

- Câu đó nghĩa là từ nay về sau Bồ Đề học viện sẽ không tồn tại nữa.

- Cái gì! Nàng vừa nói gì? Lẽ nào Bồ Đề học viện cũng đã bị hủy diệt rồi?

Kiếm Vô Trần kinh ngạc nhìn nàng hỏi.

Không trả lời, Ngạo Tuyết lạnh lùng nói tiếp:

- Việc thứ hai mà chúng tôi muốn thông báo là về nguyên do Bồ Đề học viện bị hủy, nguyên hung chủ yếu là Ma Hoan tôn chủ của Ma vực, ngoài ra còn có Ma Đà Huyền Túc của Vạn Phật tông, Giang Nam Tài Tử và Thiên Sát xuất thế.

Nàng cẩn thận đem sự tình xảy ra hôm ấy thuật lại, chỉ riêng việc mình tìm được Cửu Thiên hồng liên là giấu kín. Mọi người nghe xong thảy đều bàng hoàng kinh sợ, Pháp Quả đại sư thần sắc càng thêm bi thương.

Tịch Diệt thiền chủ của Vạn Phật tông liền hỏi:

- Trương thí chủ khẳng định Ma Đà Huyền Túc chính là Ma Phật Huyền Túc của bản môn ư?

Ngạo Tuyết không khẳng định cũng chẳng phủ định, đáp:

- Điều này do chính miệng Ma Hoan tôn chủ nói ra, hơn nữa Ma Đà cũng thừa nhận như vậy, chứ chuyện thật giả ra sao vãn bối không dám chắc chắn. Đại sư nên tự mình tìm hiểu cho rõ ràng hơn.

Trầm tư một lát, Tịch Diệt thiền chủ lại lên tiếng:

- Thí chủ nói phải, chuyện này liên quan đến Vạn Phật tông nên bản phái sẽ tự tìm hiểu. Còn một việc nữa xin thí chủ trả lời, đứa bé hôm đó chắc chắn là Thiên Sát phải không?

Ngạo Tuyết lắc đầu: Nguồn: http://truyenfull.vn

- Điều này vãn bối không dám khẳng định, chỉ là chính đứa bé đó đã nói: "Thiên Sát trùng sinh! Cuối cùng thì sau ngàn năm ta đã trở lại đây!" Bất quá thực lực của nó vô cùng khủng khiếp, ba đại cao thủ Ma Hoan tôn chủ, Ma Đà và Giang Nam Tài Tử liên kết lại cũng không phải là đối thủ.

Diệp Tâm Nghi thấy thiền chủ chú ý đặc biệt đến việc ấy liền thắc mắc:

- Có gì khiến tiền bối quan tâm đến vậy, lẽ nào Địa Âm Thiên Sát nguy hiểm lắm sao?

Tịch Diệt thiền chủ thần sắc ngưng trọng, giọng nói đầy lo lắng:

- Nếu không nguy hiểm thì việc gì ta phải quan tâm! Nếu ta dự đoán không sai, với sự xuất thế cùng lúc của Địa Âm Thiên Sát, thời điểm Thái Âm Tế Nhật cũng sắp đến gần. Lúc đó, Nhân gian sẽ tràn ngập thiên địa tà khí chí âm chí sát, tà binh Phệ Tâm kiếm xuất hiện, Nhân gian lại thêm một đại ma đầu, chính đạo suy vi. Hà! Tình hình trước mắt của chúng ta thập phần bất lợi!

Cảm nhận được sự lo âu trong lời nói của thiền chủ, tâm tình mọi người đều trở nên trầm trọng.

Giữa lúc ấy, Trương Ngạo Tuyết lại tiếp tục lên tiếng phá vỡ sự im lặng:

- Việc thứ ba, buổi sáng Bồ Đề học viện vừa ngộ nạn thì buổi chiều Tây Thục Dịch viên cũng gặp bất hạnh, bị tiêu diệt dưới tay Âm Thi quỷ vương và Ma vực Hắc Ám tôn chủ. Vậy là cả sáu viện đều đã bị diệt vong, kể từ nay trong giới tu chân đã không còn lục viện nữa.

Giọng nói trầm thống của nàng vang khắp không gian, câu cuối cùng như xát muối vào vết thương, khiến mọi người càng thêm đau buồn xót xa.

Dịch viên môn hạ nghe vậy đều hét lên cuồng nộ, nhưng người thập phần kích động lại chính là Lục Viện minh chủ Kiếm Vô Trần. Lần này, Trương Ngạo Tuyết mang đến tin tức chẳng tốt đẹp gì, tuyên bố với tu chân giới rằng lục viện toàn bộ đều đã bị hủy diệt, kết quả một minh chủ như hắn phút chốc trở thành hữu danh vô thực, quyền lực trong phút chốc tan biến, làm sao không khiến hắn phát điên lên chứ?

Bầu trời đêm trên đỉnh Hoa Sơn sao sáng lung linh, nhưng tâm trạng các cao thủ có mặt ở đó lại u ám, ảm đạm hơn lúc nào hết. Lời tiên đoán của Bách Linh về sự diệt vong của lục viện, sự hoành hành của Thiên Sát, sự xuất hiện của chí độc chi khí, tất cả đã trở thành sự thật khiến cho ai nấy đều phiền muộn.

Đối với lục viện môn hạ mà nói, con đường tương lai thật mù mịt. Sắp tới họ phải hành động ra sao? Đây quả là vấn đề cần suy nghĩ thấu đáo. Hai vị minh chủ Diệp Tâm Nghi và Kiếm Vô Trần sẽ làm thế nào đây? Tam phái cao thủ còn lại sau khi biết chuyện sẽ suy nghĩ gì?

Chợt Vân Hoa của Đạo viên lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm lặng:

- Trời cũng khuya rồi, các vấn đề phát sinh nên để sau giải quyết. Chúng ta nên về nghỉ thôi, mọi người đứng đây đã hơn một canh giờ còn gì!

Nghe vậy, Diệp Tâm Nghi mới như hoàn hồn trở lại, khẽ thở dài:

- Mọi người nên về phòng nghỉ ngơi, việc đã đến nước này, cứ lo lắng cũng không phải là biện pháp.

Dứt lời liền quay sang nhẹ giọng nói với Kiếm Vô Trần:

- Việc gì đến ắt phải đến, muốn tránh cũng chẳng được, sớm mai huynh còn phải bế quan, tối nay không nên nghĩ ngợi quá nhiều, đi nghỉ sớm đi.

Kiếm Vô Trần nhìn vào ánh mắt nhu hòa của Diệp Tâm Nghi một lúc rồi thở dài, xoay người lặng lẽ ly khai… Trong khoảnh khắc đó, nàng thấy trong nhãn thần hắn có vẻ gì đó rất lạ mà nàng không thể đoán ra.

Mọi người lần lượt rời đi, Vân Hoa theo chân Thất Huyền chân nhân về phòng, nhưng trước khi khuất bóng ở hành lang, hắn chợt quay lại nhìn Diệp Tâm Nghi một cách đầy khó hiểu.

Thương Nguyệt kéo Ngạo Tuyết, Hứa Khiết, Lâm Vân Phong về nơi trú ngụ của Dịch viên môn hạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play