Hắc Ám tôn chủ phẫn nộ nói:
- Cứ chờ đấy, xem cuối cùng trong chúng ta ai sẽ tiêu diệt ai?
Nói xong, thân ảnh hắn lóe lên, ôm lấy thân thể ma thần Trảm Ngọc bay đi.
Lâm Vân Phong hạ giọng hỏi:
- Sư tỉ, tại sao tỉ không ngăn hắn lại, giết chết hắn để báo thù cho các vị sư bá?
Trương Ngạo Tuyết không trả lời, nàng ngầm thở dài một hơi, ngửa mặt nhìn bầu trời, lát sau mới đáp lại:
- Ta đã không còn khí lực để giết hắn nữa, vừa rồi nếu không cố gắng chống đỡ, e rằng chúng ta đã mất mạng, hiểu không?
Nghe xong, Lâm Vân Phong vẻ mặt tang thương buồn bã nói:
- Xin lỗi sư tỉ, ta hiểu rồi.
Nỗi đau thương nồng dượm bao trùm tứ phía, vào giờ phút này, khi mọi chuyện đã qua đi, đọng lại trong tâm trí cả hai chỉ còn cảm giác chân thực nhất nơi đáy lòng, đó là sự thê lương, bi thống và phẫn nộ.
Hoàng hôn buông xuống, Lâm Vân Phong đứng dậy, ánh mắt xa xăm nhìn về phía Dịch viên:
- Sư tỉ, người đã đỡ chút nào chưa, bây giờ chúng ta phải làm sao?
Trương Ngạo Tuyết lặng lẽ nhìn lên bầu trời, thanh âm yếu ớt:
- Vết thương của ta e rằng không thể một sớm một chiều bình phục, hay là chúng ta đi đến Hoa Sơn trước, tiện thể thông báo tình hình của Bồ Đề học viện cho bọn họ, sau đó mới tính đến chuyện khác.
Lâm Vân Phong nhìn Ngạo Tuyết, một lúc sau mới lên tiếng:
- Không đi tìm Lục Vân thông báo với huynh ấy chuyện này sao?
Thân hình khẽ run lên, Trương Ngạo Tuyết nhẹ giọng nói:
- Huynh ấy sẽ biết.
Dứt lời Trương Ngạo Tuyết chuyển thân bay lên không trung, chỉ trong chớp mắt đã biến mất vào những đám mây trắng.
Lâm Vân Phong thở dài một tiếng:
- Cáo biệt Dịch viên, sau này ta sẽ quay trở lại. Hãy đợi ta nhé, biết không?
Ánh sáng lóe lên, bóng người cũng tan biến. Trải qua một trường nhiệt náo, nơi đây hiện giờ chỉ còn lại cảnh núi non trơ trọi bị tàn phá thê lương.
oOo
Dưới bầu trời u ám, một đạo lưu quang đỏ rực rạch phá chân trời tại Bách Thú Yêu vực, Lục Vân tiến thẳng về trước theo chân Thệ Thủy Lưu. Trên đường đi, cả hai gặp phải vô số yêu thú muôn hình vạn trạng, thật khiến người ta phải khiếp sợ.
Nhìn sơn lâm mù mịt, Lục Vân nói một cách hiếu kì:
- Bách Thú yêu vực này ngoại trừ không nhìn thấy mặt trời, ánh sáng tối tăm thì sông núi cũng gần giống với Nhân gian, sự khác biệt quả thực không nhiều.
Thệ Thủy Lưu lên tiếng:
- Không sai, ở đây không rộng như Nhân gian nhưng vẫn có sông có núi, nó giống như một phiên bản thu nhỏ vậy. Kì thực, điều này cũng rất tự nhiên, các loài yêu ma mãnh thú sinh ra đều đã cư trú tại sơn lâm rồi, phải không?
Lục Vân gật đầu đáp lời:
- Dọc đường, ta phát hiện ra vô số loài yêu thú, cơ hồ mỗi một loài đều mang trên mình yêu khí, chỉ là nhiều ít khác nhau thôi. Rốt cục các ngươi làm thế nào để phân biệt được loài nào mạnh, loài nào yếu? Dựa vào năng lực bẩm sinh hay quá trình tu luyện sau này? Nếu dựa vào tu luyện, thì tu luyện như thế nào?
Thệ Thủy Lưu nhìn Lục Vân, thản nhiên nói:
- Ở đây có rất nhiều thứ không giống với Nhân gian, do đó không thể dùng suy đoán của loài người mà phân biệt. Nói một cách đơn giản, điểm khác nhau giữa Yêu vực và Nhân gian chính là nơi đây có rất nhiều linh khí. Loại linh khí này tại Nhân gian gọi là yêu khí. Từ lúc sinh ra, những yêu thú sống ở nơi đây đã hít thở loại linh khí này, khi đã tích tụ trong cơ thể đến một mức độ nhất định, chúng sẽ có một năng lực đặc thù nào đó liên quan đến đặc điểm bẩm sinh, thiên tính cũng không ngừng được tu luyện, cuối cùng có thể hóa thành người. Sau khi biến thành người, yêu thú sẽ có một trí tuệ vượt hơn hẳn những đồng loại bình thường. Từ đó chúng sẽ tiếp tục tu luyện thêm để biến thành thể sinh mệnh mạnh mẽ như yêu vương, yêu thần, yêu mị.
Nghe xong, Lục Vân hiểu ra được đôi chút:
- Ý của ngươi là yêu thú ở đây từ nhỏ đã bắt đầu tu luyện bằng phương pháp sơ khai nhất, đợi khi biến thành người, chúng lại tiếp tục tu luyện thêm một bước nữa, sau đó sẽ đạt đến một trình độ cao hơn phải không? Nhưng còn phương pháp tu luyện của các ngươi ở đây thì sao, có phải là do chủng loại khác nhau mà có điểm không tương đồng?
Thệ Thủy Lưu cười nói:
- Cũng gần như vậy, tuy sự tu luyện của yêu thú khác với con người nhưng cũng có điểm tương đồng. Bởi vì bất kể dùng phương pháp nào, mục đích cuối cùng cũng là hấp nạp thiên địa linh khí để làm tăng sức mạnh cho bản thân, từ đó mà đạt đến cảnh giới lý tưởng. Chỉ có điểm khác biệt là yêu thú sinh ra đã mang thân thể thú vật, mỗi loại có những đặc điểm, thú tính khác nhau, do đó sau khi tu luyện thì ngoại trừ pháp quyết của yêu thú mạnh yếu khác nhau, đặc điểm bản thân mỗi loài cũng bắt đầu thể hiện rõ, ví dụ như khả năng biến hóa. đây chính là phương diện mà yêu thú hơn hẳn con người, quỷ hồn và tà ma, đó cũng chính là ưu điểm của chúng.
Lục Vân vừa phi hành, vừa hỏi để giết thời gian:
- Yêu thú rõ ràng không giống như những sinh thể khác, nhưng không chỉ ở nơi này mà Nhân gian cũng có yêu thú, có sự khác biệt gì giữa chúng không, hay còn duyên cớ khác?
Nghe xong, Thệ Thủy Lưu trầm tư một lúc rồi đáp:
- Điều này ta cũng không rõ, theo như ta biết, ban đầu khi Yêu vực được hình thành thì có hơn một nửa số yêu thú bị ép tới đây, số còn lại lưu ở Nhân gian, chúng ẩn náu trong vùng sông núi hiểm trở để trốn tránh sự truy đuổi của các nhân sĩ tu chân. Còn một số ít thượng cổ dị thú là thiên địa kì vật, chúng sinh sống và tồn tại trong hồng hoang bí cảnh, không dễ gì thấy được. Đương nhiên linh khí ở Yêu vực rất cường thịnh, nhưng rất nhiều nơi ở Nhân gian cũng có thiên địa linh khí tụ tập với mức độ không kém, một ít loài yêu vật gặp được kỳ ngộ, nắm giữ thiên địa linh mạch nên cuối cùng đã tu luyện thành công.
Lục Vân gật đầu, hỏi sang chủ đề khác:
- Chúng ta đã bay lâu thế rồi mà tại sao vẫn chưa đến nơi?
Thệ Thủy Lưu trấn an:
- Không cần gấp, ngươi mới đến Yêu vực, còn chưa quen thuộc nơi này, ta định dẫn ngươi đi quanh xem xét một chút, đợi khi trời tối, chúng ta vào việc chính cũng chưa muộn.
Lục Vân kinh ngạc:
- Ta nhớ khi chúng ta đi vào là lúc nửa đêm, chăng lẽ ở đây đang là ban ngày?
Thệ Thủy Lưu gật đầu nói:
- Đúng vậy, ban ngày ở đây tương phản với bên ngoài, hơn nữa nơi này không thể nhìn thấy mặt trời, chỉ có thể thấy mặt trăng màu đen. Vốn dĩ linh khí ở đây có tính chất khác lạ, hễ có ánh sáng mạnh chiếu vào thì sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ. Ngươi hãy chịu khó quan sát, ngươi có thể sẽ ở lại đây vài ngày, hiểu biết thêm một chút sẽ có lợi đấy.
Cảm thấy kì quặc, Lục Vân lên tiếng:
- Tại sao ngươi lại giúp ta tìm hiểu những điều này, lẽ nào chưa từng nghĩ rằng ta sẽ gây bất lợi cho nơi đây sao? Truyền thuyết nói rằng "Thái Âm xuất thế, thất giới quy vô", đến lúc đó rất có thể nơi này sẽ bị hủy diệt, điểm này chắc ngươi đã từng nghĩ đến?!
Thệ Thủy Lưu thản nhiên đáp:
- Những chuyện đó ta đều đã nghe, tuy nhiên điều ấy có phải là sự thật hay không thì không ai có thể nói rõ. Hơn nữa nếu như chuyện này là thật, ta nghĩ dù có cố gắng ngăn cản cũng chưa chắc thành công, vì thế ta hà tất phải lo lắng quá nhiều. Ta đưa ngươi đến đây kì thực ít nhiều cũng vì tư lợi của bản thân, bây giờ giúp ngươi hiểu những chuyện này coi như là một sự bù đắp.
Nhìn Thệ Thủy Lưu một cách khó hiểu, Lục Vân chỉ vào một cái hồ trên mặt đất, thắc mắc:
- Tại sao ở nơi đây lại có hồ, đây là cái hồ đầu tiên ta nhìn thấy từ lúc bước vào đây, nhất định phải có điều gì đặc biệt.
Nhìn xuống đất, Thệ Thủy Lưu cất tiếng:
- Đúng vậy, đây là cái hồ duy nhất ở Yêu vực, thần bí khó lường, không ai biết nó được tạo nên như thế nào. Nghe nói khi Yêu vực mới hình thành không hề có một cái hồ nào cả, vậy mà hai nghìn bảy trăm năm trước đột nhiên nó lại xuất hiện. Tình cảnh lúc đó không có người nào nhớ cả, chỉ biết rằng nơi đây sản sinh ra một con yêu thú kì lạ, từ lúc chào đời đã mang hình người nhưng toàn thân sặc mùi yêu khí, sở hữu sức mạnh và trí tuệ phi phàm, cuối cùng trở thành một truyền thuyết đẹp đẽ nhất của Yêu vực.
Nhận ra sự khác thường trên khuôn mặt Thệ Thủy Lưu, Lục Vân kinh ngạc hỏi:
- Một nhân vật kì lạ như thế chắc chắn phải có nhiều truyền thuyết, tại sao Nhân gian chưa từng nghe nói đến?
Thệ Thủy Lưu cười nuối tiếc rồi nói như than thở:
- Chuyện đã xảy ra rất lâu rồi, ngươi không biết không có nghĩa là người khác cũng không biết, sau này sẽ có một ngày ngươi biết về truyền thuyết của nó. Nhìn kìa, trước mặt là dòng Nam hà của Yêu vực, ta dẫn ngươi quan sát một vòng, tiện thể nghỉ ngơi chút ít. Đợi khi lấy lại được sức lực, ta lại dẫn ngươi đi xem nơi thần bí nhất của vùng đất này.
Lục Vân theo sát Thệ Thủy Lưu, một lúc sau đã nhìn thấy cái gọi là Nam hà. Đó là một con sông lớn với chiều ngang hơn trăm trượng, nước đen như mực, mang lại cho người ta một cảm giác khó chịu.
Đến bên con sông, Thệ Thủy Lưu cười nói:
- Bây giờ chúng ta phải đi xuyên qua con sông này, khi đến đáy sông sẽ nhìn thấy một tòa Thủy Tinh môn, đi qua cánh cửa đó, chúng ta sẽ đến được một nơi vô cùng kì diệu. Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Lục Vân trầm tư một lúc rồi hỏi lại:
- Đây có phải là địa phương của ngươi?
Sững người trong giây lát, Thệ Thủy Lưu lập tức cười nói:
- Cứ coi như thế đi, kì thực ngươi có thể trực tiếp hỏi ta nơi đây thuộc phạm vi thế lực nào, như vậy ngươi có thể biết được thân phận của ta rồi.
Cất lên một tràng cười, Lục Vân cùng với Thệ Thủy Lưu nhảy xuống dòng sông. Lục Vân vốn dĩ cho rằng lực của nước sông rất mạnh, nhưng khi cơ thể tiếp xúc với làn nước, chàng mới phát hiện cả mặt nước đều phát quang, vô số gợn sóng tỏa ra tầng tầng ánh sáng, phảng phất có một kết giới thần bí đã đột nhiên bị phá vỡ, khiến người ta kinh ngạc. Ngay sau đó, Lục Vân không còn thấy sức ép của nước tác động lên cơ thể nữa, chỉ cảm thấy mình đang tiến vào một thế giới khác, trước mắt là muôn vàn sắc màu, xung quanh xuất hiện một không gian sáng lấp lánh chứa đựng một sự huyền bí khó mà diễn tả.
Trong lúc Lục Vân đang kinh ngạc, Thệ Thủy Lưu cười hỏi:
- Thế nào, nhìn ngươi có vẻ ngạc nhiên, không nghĩ rằng ở Yêu vực lại có một nơi thần kì như vậy đúng không?
Cẩn thận quan sát bốn phía, Lục Vân thốt lên kinh ngạc:
- Thật không ngờ, đây hình như là một kết giới nhưng tính chất có chút cổ quái, dường như là kết giới của thiên nhiên chứ không phải của con người.
Sững sờ nhìn Lục Vân, Thệ Thủy Lưu trả lời:
- Ngươi thật có bản lĩnh, đến cả điều này mà cũng nhận ra. Nói thật, Nam hà này chính là con sông lớn nhất của Yêu vực, vắt ngang nam bắc nên có tên Nam Hà. Từ Phi Ưng lĩnh, nó phân làm nam bắc hai đoạn, thượng lưu gọi là sông Tiểu Nam, là vùng nguy hiểm nhất của Yêu vực, còn hạ lưu có dòng nước hiền hòa, mặt trên tự hình thành một kết giới thần kì, có thể ngăn chặn những yêu thú cấp thấp chưa tu luyện thành người.