Dừng lại nhìn Lục Vân và Thệ Thủy Lưu, Thiên Mục Phong khẽ đổi sắc mặt, cất giọng kinh hãi hỏi:
- Nhị vị tu vi kinh nhân, chắc hẳn đều là những danh nhân trong chốn tu chân giới, không rõ tại hạ nên xưng hô thế nào cho phải đây?
Lục Vân nghe vậy chỉ cười thầm không nói gì, còn Thệ Thủy Lưu nhanh miệng hỏi lại ngay:
- Ngươi là kẻ nào, cớ sao trên người lại cùng lúc hàm chứa nhiều loại khí khác nhau đến vậy?
Thiên Mục Phong nhẹ giọng trả lời:
- Tại hạ là Thiên Mục Phong, đến từ Mạc Bắc. Còn về việc trên người tại hạ một lúc có thể toát ra nhiều loại khí khác nhau thì là để đánh lừa đối phương mà thôi. Đó là do điểm độc đáo của pháp quyết bản môn, có thể cùng lúc giả tạo ra nhiều loại khí khác nhau khiến người khác bị phân tán và khó đoán biết được chính xác.
Thệ Thủy Lưu khẽ giật mình, sắc mặt lộ rõ vẻ hoài nghi. Lục Vân lúc ấy mới cười rằng:
- Điều đó quả không sai, tần suất thay đổi chân nguyên của ngươi biến đổi thất thường, những người không hiểu biết có thể dễ dàng tưởng lầm trên người ngươi mang nhiều loại pháp quyết khác nhau. Ta tên Lục Vân, còn vị này là Thệ Thủy Lưu.
Thiên Mục Phong nghe Lục Vân nói liền giật mình, kinh ngạc hỏi lại:
- Huynh chính là Lục Vân sao? Thật đúng là trăm nghe không bằng một thấy, quả không hổ danh là anh tuấn tuyệt luân. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Khẽ cười nhẹ, Lục Vân đáp:
- Quá khen, quá khen rồi. Xin hỏi tiểu huynh đệ một câu, ngươi vừa nghe thấy tên ta thì tỏ ra vô cùng kinh ngạc, không hiểu vì lí do gì vậy?
Thiên Mục Phong nhìn kĩ Lục Vân thêm một lần nữa, thở dài nói:
- Gặp được huynh, đệ mới hiểu rõ rằng, bất luận về nhân phẩm hay về tu vi, đệ đều kém xa so với huynh, chẳng trách Ngạo Tuyết cô nương một lòng si tình với huynh đến vậy.
Lục Vân khẽ đổi sắc mặt, liền hỏi ngay:
- Tiểu huynh đệ đã gặp Ngạo Tuyết sao, gặp ở đâu và trong tình cảnh như thế nào, có thể cho ta biết rõ hơn không?
- Đó là việc đã qua rồi. Đệ tình cờ gặp được cô nương ấy và Lâm Vân Phong, liền cùng họ đến Bồ Đề học viện để tìm Vạn Thú ma châu trong truyền thuyết. Trên đường đi, Ngạo Tuyết cô nương đã gặp kì ngộ, tu vi tăng tiến, một bước tiến vào Quy Tiên cảnh giới, sau đó gặp đúng lúc Bồ Đề học viện xảy ra chuyện, cô nương ấy đã giao chiến với Ma Hoan tôn chủ và bị trọng thương.
Chậm rãi, Thiên Mục Phong kể lại việc gặp gỡ.
Ánh mắt biến đổi, Lục Vân kinh ngạc hỏi:
- Tiểu huynh đệ nói là tu vi Ngạo Tuyết đã tăng tiến và bước vào Quy Tiên cảnh giới, cụ thể là sao? Còn sau này sự tình thế nào, nàng ấy vẫn bình an chứ?
Thiên Mục Phong cười nói:
- Huynh không cần phải lo lắng, Ngạo Tuyết không sao cả. Việc cô nương ấy gặp kì ngộ như thế nào thì cả đệ và Vân Phong đều không rõ, vì hôm đó Ngạo Tuyết đêm khuya rời đi, khi trở về thì đã là như vậy, hỏi nhưng cô nương ấy cũng không muốn nhiều lời. Sự việc sau đó có thể nói là biến đổi bất ngờ, biến hóa cực nhanh ngoài dự đoán của mọi người.
Nói xong, Thiên Mục Phong liền kể lại mọi chuyện xảy ra một cách tỉ mỉ cho Lục Vân và Thệ Thủy Lưu nghe, chỉ thấy sắc mặt hai người biến đổi ghê gớm, dường như sự việc này thực sự là một bất ngờ quá lớn cho tất cả mọi người.
Im lặng rất lâu, sau đó Lục Vân cất lời:
- Tiểu huynh đệ có khẳng định rằng Thiên Sát đó chính là đứa bé ở trên lưng hắc hổ không?
Thiên Mục Phong ngẩn người, nhìn Lục Vân vẻ hiếu kì rồi nói:
- Chuyện này chính mắt đệ trông thấy mà, lẽ nào lại là giả?
Lục Vân thở dài một tiếng rồi hướng mắt nhìn về phía xa, sắc mặt lộ vẻ như đang tiếc nuối điều gì đó. Biến cố của Hoàng Thiên khiến chàng cảm thấy vô cùng nặng nề. Nếu như nó chỉ đơn giản biến thành yêu thú thôi thì vẫn còn có hy vọng trở lại làm người được. Nhưng hiện tại nó đã hoàn toàn biến hẳn thành Thiên Sát, cho dù thực sự dùng hết sức mạnh của bản thân, Lục Vân cũng không biết phải làm thế nào mới chế ngự được nó, làm sao mới có thể giúp nó khôi phục thành người được. Việc này thực sự khiến Lục Vân vô cùng đau đầu.
Nhận thấy Lục Vân có những biểu hiện khác lạ, Thiên Mục Phong liền hỏi:
- Lục Vân huynh phải chăng có quen biết với đứa bé trên lưng hắc hổ đó?
Lục Vân quay sang nhìn Thiên Mục Phong, ngữ khí thê lương nói:
- Đúng vậy, đứa bé đó tên là Hoàng Thiên, là một kẻ vô cùng bất hạnh. Ước nguyện lớn nhất trong đời nó là có thể làm một người bình thường, vì điều này, nó sẵn sàng đánh đổi tất cả mọi thứ nó có mà không hề mảy may nuối tiếc. Nhưng đáng tiếc thay, cuối cùng nó lại bỏ cuộc. Chỉ vì một mối hận thù mà nó đã từ bỏ ước nguyện cả đời, dấn thân vào con đường không lối thoát ấy.
Thiên Mục Phong nghe xong chỉ lắc đầu, còn Thệ Thủy Lưu quay sang khuyên Lục Vân:
- Thôi, những việc đó đã qua rồi, dù có muốn cũng không thể vãn hồi được, nên chăng ngươi hãy cùng ta giải quyết việc ta nói trước, sau đó hẵng tính đến chuyện khác.
Lục Vân không để ý đến lời hắn nói mà hướng mắt về phía Thiên Mục Phong, nhẹ giọng hỏi rằng:
- Còn về sau thế nào, phải chăng Ngạo Tuyết và Vân Phong đã quay trở lại Dịch viên rồi?
Thiên Mục Phong trả lời:
- Đúng vậy, họ đã quay lại Dịch viên, nhưng trước khi lên đường, họ còn gặp một ông lão gảy đàn và cùng nhau nói về một số việc.
Nghe Thiên Mục Phong kể rõ sự việc xong, Lục Vân và Thệ Thủy Lưu bất giác quay sang nhìn nhau rồi đồng thanh kêu lên:
- Chính là lão ta, không ngờ các người lại có thể gặp được Vạn Tượng Huyền Tôn trong tình cảnh như vậy.
Thiên Mục Phong lặng người, vội vàng hỏi:
- Vạn Tượng Huyền Tôn rốt cuộc là ai vậy?
Nét mặt Thệ Thủy Lưu tỏ ra kì quái, đáp:
- Đó là một người vô cùng đáng sợ, cái đáng sợ nhất của lão ta chính là đôi mắt. Với đôi mắt ấy, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trên thế gian này, không có việc gì mà lão ta không nhìn thấu được.
"À" lên một tiếng kinh ngạc, Thiên Mục Phong quay sang nhìn Lục Vân nói:
- Lão ta nói huynh và Ngạo Tuyết cô nương có mối duyên tình với nhau, huynh có tin không?
Lục Vân vẻ mặt hết sức kì lạ nhưng vẫn bình thản trả lời:
- Vì lão ta nhìn vào Ngạo Tuyết rồi nói ra câu đó nên có thể có vài phần đáng tin. Nhưng nếu nhìn vào ta mà nói thì chỉ đáng bỏ đi thôi, bởi vì trên đời này, chỉ duy nhất ta là người mà lão không thể nhìn thấu được.
Thiên Mục Phong nghe vậy cả kinh, nhìn Lục Vân có chút không tin tưởng.
Trầm mặc một lúc, Lục Vân mới quay sang Thệ Thủy Lưu, thản nhiên nói:
- Mọi việc đã thay đổi đến thế thì Lục Vân ta sẽ theo ngươi đi một chuyến vậy, hi vọng cả hai ta đều có thể vừa lòng.
Nói xong, Lục Vân hướng mắt sang Thiên Mục Phong, nhẹ giọng:
- Cảm ơn vị huynh đệ đã quan tâm giúp đỡ Ngạo Tuyết và Vân Phong, nếu có duyên gặp lại, Lục Vân ta nhất định sẽ đáp trả mối thịnh tình đó. Bây giờ chúng ta phải từ biệt rồi, bảo trọng!
Dứt lời liền cùng Thệ Thủy Lưu quay trở lại, hướng về phía chân trời mà bay đi.
Dõi mắt nhìn theo bóng dáng Lục Vân đã xa mờ, Thiên Mục Phong than rằng:
- Lục Vân đúng là Lục Vân, Kiếm Vô Trần đích thực chẳng thể nào bì được.
Nói rồi lặng nhìn thêm lúc rồi cũng thẳng hướng Hoa Sơn lên đường.
Theo sau Thệ Thủy Lưu, Lục Vân cất tiếng hỏi:
- Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?
Thệ Thủy Lưu lưỡng lự một lát rồi mới trả lời:
- Đi Hải Tâm sơn.
Lục Vân thần sắc biến đổi, thắc mắc hỏi lại:
- Hải Tâm sơn? Dường như là nằm trong Tây Hải, đến đấy làm gì vậy?
- Đến nơi thì ngươi khắc biết, mau đi thôi.
Nói xong Thệ Thủy Lưu càng đi nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã bỏ Lục Vân một khoảng khá xa.
Ngự kiếm lăng phong, tiếu ngạo vân thiên, Lục Vân theo sau Thệ Thủy Lưu suốt cả chặng đường dài, đến khi bay qua Hoàng Hà, đột nhiên chàng cảm thấy khắp người run lên một hồi, từ thẳm sâu trong tâm can bỗng trỗi lên một cảm giác bất an vô cùng, dường như có một ý niệm nào đó đang kêu gọi.
Lục Vân dừng hẳn lại, quay đầu nhìn về phía xa xa, nhãn thần toát lên một vẻ lưu luyến và tiếc thương không nỡ xa rời. Một nỗi nhớ xa xôi ngàn dặm, một tiếng gào thét bất tận kiệt cùng, như một luồng điện mạnh chạy thẳng vào tận sâu trong trái tim.
Là ai đang gọi ta từ thiên sơn vạn dặm, là ai đang gào thét giữa mây trời bát ngát? Là ai vẫn khốn khổ quay lưng giữa lúc sinh li tử biệt, là ai vẫn lưu luyến không rời giữa lúc hồn phi phách tán?
Không gian lúc ấy dường như cũng bao trùm cả một màu tăm tối, tăm tối như chính bóng đen đang tràn ngập tâm can Lục Vân vậy. Mặt trời khuất hẳn sau tầng tầng lớp lớp mây đen mù mịt, dường như cũng đang muốn trốn chạy một hiện thực đau lòng nào đó, trốn chạy khuôn mặt thân quen nào đó. Gió bắt đầu quất lên điên cuồng, tựa như muốn chém đứt nỗi ám ảnh nhân thế ấy ra thành trăm ngàn mảnh nhỏ, chốc chốc lại bất ngờ trỗi lên cồn cào, chợt nguôi ngoai giây lát, rồi lại trào lên dữ dội từ tận sâu thẳm đáy lòng.
Lục Vân xuất phát từ Trung Nguyên, tiến về hướng tây, quay người lại là hướng chính đông, phía Nam chính là Dịch viên của Tây Thục.
Hướng mắt nhìn ra dãy núi xa xăm, biển trời mênh mông, mây núi mịt mù, biết đâu là cố viên?
Khuôn mặt Lục Vân lúc này không còn nụ cười bình thản như mọi khi nữa, thay vào đó là vài phần lo lắng, toàn thân uể oải như mất tinh thần trầm trọng, tận sâu trong đáy mắt thoáng một vẻ đau buồn khôn nguôi.
Thệ Thủy Lưu đang đi phía trước thấy Lục Vân bỗng nhiên dừng lại, không nén nổi hiếu kì, liền quay người lại hỏi Lục Vân với vẻ quan tâm:
- Sao vậy, sắc mặt ngươi có gì đó rất lạ, phải chăng là...
Lục Vân quay nhìn hắn với ánh mắt rất phức tạp, lập tức thở dài một hơi, sau khi thu hồi vẻ mặt lo lắng, đáp với vẻ hơi thiếu tự nhiên:
- Không sao, chỉ là trong lòng bỗng có chút bất an, dường như có người bạn thân nào đó đang gặp chuyện, đáng tiếc ta lại không thể nhìn thấu sự tình. Được rồi, chúng ta mau tiếp tục lên đường thôi.
Lục Vân quay người, trong chớp mắt đã lấy lại vẻ bình tĩnh vốn có, nụ cười bình thản lại xuất hiện như không có chuyện gì xảy ra. Thệ Thủy Lưu thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc, không kìm nổi thốt lên rằng:
- Thực không hổ danh là Lục Vân, quả không giống với người thường, hỉ nộ đều không chút biểu lộ, thật khiến người khác khó mà nhìn thấu được.
Lục Vân cười bình thản, nhưng trong vẻ bình thản dường như vẫn có chút đau buồn thầm kín, chàng trầm giọng nói:
- Mỗi người đều những việc cần phải che dấu, cũng giống như ngươi vẫn một mực giấu kín thân phận mình vậy, còn ta thì luôn giấu kín tâm sự của ta, đó là điều tất nhiên. Thời gian, sở dĩ nó có ý nghĩa chính là do có sự tồn tại của những điều đó, ngươi thấy có đúng không?
Nói xong, chàng nhanh chóng tăng tốc tiến thẳng về hướng Tây Hải.
Thệ Thủy Lưu nhìn theo bóng Lục Vân, nghi ngờ hỏi lại:
- Đúng vậy sao, có đúng vậy thật không? Thời gian dường như…
Thệ Thủy Lưu vừa nói vừa đột ngột băng nhanh lên, khiến nửa câu nói còn lại chẳng kịp vang lên đã như tan biến đi giữa biển mây mênh mông.
Lục Vân và Thệ Thủy Lưu cứ vậy đi, đến hoàng hôn thì tới được Hải Tâm sơn.
Nhìn nước hồ Thanh Hải xanh ngắt như tấm gương sáng khổng lồ, Lục Vân thốt lên:
- Cảnh sắc nơi đây tươi đẹp vô cùng, sóng biếc quyện cùng ráng chiều càng tăng thêm sự thú vị, thực là một chốn yên bình hiếm có.
Thệ Thủy Lưu cười nói:
- Đúng, nơi đây quả thực rất đẹp, bất quá vẻ đẹp đó là có nguyên do của nó.
Lục Vân hiếu kì hỏi lại:
- Thật vậy sao, là bởi nguyên do gì?
Thệ Thủy Lưu mỉm cười, trả lời:
- Truyền thuyết kể rằng, nơi đây vốn có một con Thủy Kì Lân sống sâu dưới nước, mỗi khi có kẻ tà ác tiếp cận, nó lại xuất hiện trục xuất. Cứ như vậy, nơi đây dần trở thành một vùng thánh địa, khiến không ai dám tỏ ý bất kính.
Cười nhạt một tiếng, Lục Vân nói:
- Hóa ra nơi đây còn có một truyền thuyết hay như vậy, thực không thể tưởng được. Đúng rồi, đã đến nơi, vậy rốt cuộc ngươi muốn ta làm việc gì, bây giờ có thể nói rõ rồi chứ?
Thệ Thủy Lưu cười bí hiểm đáp:
- Đừng nóng vội, đây vẫn chưa phải là nơi chúng ta cần đến mà mới chỉ là cửa vào mà thôi. Chúng ta hãy dừng lại nghỉ ngơi một chút, đợi đến đúng nửa đêm, ta sẽ dẫn ngươi tới nơi ấy.
Lục Vân khẽ nhíu đôi chân mày như định hỏi lại, song sau một lúc trầm tư, biết rằng có hỏi cũng không ra gì nên bỏ qua.
Đêm đến, Lục Vân cùng Thệ Thủy Lưu ngồi bên đống lửa vừa ăn vừa nói chuyện.
Đúng giữa khuya, Thệ Thủy Lưu đứng dậy, nhìn chăm chú vào dòng nước đen bình lặng của hồ Thanh Hải, hờ hững nói với Lục Vân:
- Đã đến lúc rồi, chúng ta đi thôi. Sau khi xuống nước ngươi phải chú ý theo sát ta, nếu không rất dễ lạc mất phương hướng đấy.
Không giải thích gì thêm, Thệ Thủy Lưu bay vút lên rồi đột ngột băng mình xuống giữa hồ nước đen mù, xuyên thẳng xuống tạo ra một đường thẳng tắp sâu dưới hồ.
Theo sau hắn xuống hồ, Lục Vân mới phát hiện hồ Thanh Hải quả thực rất sâu, càng xuống sâu phía dưới áp lực càng lớn, dòng nước ngầm lại càng siết mạnh. Thời gian ước chừng một nén nhang, nhờ ánh sáng của hào quang bảo vệ quanh mình, Lục Vân phát hiện ra đã tiến sát đến đáy hồ, khi ấy Thệ Thủy Lưu liền dẫn chàng tiến vào một hang động đen ngòm sâu hun hút.