Cảnh giác nhìn Ma Huyễn tôn chủ, Trương Ngạo Tuyết khẽ hỏi:

- Vân Phong, đệ không sao chứ, có vấn đề gì không?

Cựa mình đứng thẳng lên, Lâm Vân Phong chùi vết huyết tích nơi khóe miệng, trầm giọng:

- Chỉ là chút thương tích không đáng kể, sư tỷ đừng lo, mạng đệ còn dài lắm. Vấn đề tỷ đang thăm dò đã có kết quả chưa ?

Trương Ngạo Tuyết nhẹ nhàng nói:

- Mục đích của ma tôn bọn tỷ đã rõ, có điều tạm thời chưa tìm ra biện pháp nào cả. Việc này có quan hệ trọng đại, hơn nữa khả năng rời khỏi đây là rất ít, giờ chỉ còn cách phải cố sức ngạnh chiến. Kết quả cuối cùng có thể sẽ nằm ngoài ý muốn của chúng ta, vì vậy đệ nên chuẩn bị tâm lý.

Lâm Vân Phong thần sắc kinh ngạc, mục quang nhìn về phía Pháp Luân đại sư, hạ giọng hỏi:

- Ý của sư tỷ là, chúng ta phải cùng họ kiên thủ trận tuyến tại đây, thề tử thủ đến cùng phải không?

Trương Ngạo Tuyết khẽ thở dài, rồi gật đầu không nói. Cạnh bên, Thiên Mục Phong nhìn khí thế càng lúc càng cường đại của ma yôn ở giữa không trung, thần sắc biến chuyển bất định, trong tâm tựa hồ có vấn đề gì do dự.

Quay đầu lại nhìn vào Trương Ngạo Tuyết, thấy gương mặt nàng bình tĩnh, Thiên Mục Phong nhãn thần trở nên nặng nề, khẽ cất tiếng:

- Đến nước này, chúng ta chỉ còn cách cùng ma tôn đánh đổ vận khí một phen. Trước mắt cần vận dụng hết sức xảo diệu số nhân thủ của chúng tại đây, may ra mới có thể đối kháng một trận chu toàn với hắn.

Trương Ngạo Tuyết nghe thế thì nhẹ giọng :

- Nếu huynh đã nghĩ ra đối sách rồi thì chúng ta lập tức tiến hành, còn về kết quả cuối cùng thì đành trông vào ý trời thôi.

Thiên Mục Phong nhìn nàng, gật đầu đáp:

- Được, chúng ta bắt đầu. Hiện tại Pháp Luân đại sư nên lập tức triệu tập các cao thủ của Bồ Đề học viện, yêu cầu họ bảo trì trận pháp này, nhất thiết tận lực kiềm chế hành động ma tôn. Ngạo Tuyết cô nương nên giám sát chặt chẽ mọi động thái của hắn. Một khi thấy bọn ta không còn đủ lực bố hạ trận pháp, cô hãy xuất thủ công kích. Nên nhớ tránh đối diện trực tiếp, mục đích chủ yếu là phân tán sự chú ý, khiến tinh thần của hắn vô pháp tập trung, phần còn lại hãy để ta xử lý. Về Lâm Vân Phong, tốt nhất hãy tranh thủ thời gian để liệu thương, đừng quản tới những việc khác, đến thời điểm thích hợp ta sẽ giao sự tình lại cho hắn hoàn thành.

Nghe xong, Pháp Luân đại sư lên tiếng:

- Thiên thiếu hiệp có lòng tin quyết chiến cùng ma tôn, lão nạp nguyện toàn lực phối hợp.

Lời vừa nói ra, liền bắt đầu chỉ huy Bồ Đề học viện môn hạ di động Kim Cương Hàng Ma đại trận, đem toàn bộ lực công kích hướng về phía ma tôn, bắt đầu chính diện phản công. Gần bên, Lâm Vân Phong ngồi xếp bằng dưới đất điều tức liệu thương, rất nhanh chóng tiến nhập vào không linh chi cảnh. Chỉ còn lại Trương Ngạo Tuyết âm thầm khấu kiếm quyết, mục quang chăm chú lưu ý đến mọi cử động của ma tôn, ý thức khóa chặt hắn ta lại.

Giữa không trung, ma tôn toàn thân ma khí kinh thiên, bản thân hoàn toàn ẩn tàng bên trong màn hắc huyền ma mang, khiến người khác chỉ nhìn được ma vân không ngừng bành trướng, chứ căn bản không thể thấy được thân thể hắn ta. Khi ma vân tráo đỉnh, cuồng phong bạo thổi khắp tứ phía xung quanh Bồ Đề học viện, ánh thiểm điện chói lóa như ngân xà hoa phá từng không, mang theo khí thế uy vũ ngất trời không ngừng bổ xuống, quang cảnh kỳ dị khủng bố, kinh nhân hãi thế.

Ở phía dưới, tại nơi hôn ám thiểm điện phích lịch, Phật môn Kim Cương Hàng Ma đại trận phát ra kim quang hiền hòa rồi tụ thành từng tòa từng tòa Phật đà đằng không phi tới, mỗi một tòa đều phát xuất ra ánh phật quang hiền hòa đáng kính, bài xích rồi chế ngự ma khí của ma tôn.

Chính tà chi lực xung khắc lẫn nhau, cả hai không ngừng bài xích, khi thì ma khí kinh thiên, lúc thì phật quang chói lòa, ở giữa không trung hai lực lượng này tăng tốc rồi va vào nhau, khiến cảnh trí trở nên vô cùng rực rỡ. Khắp tứ phía xung quanh, thanh âm chấn thiên như sấm nổ vang trời, rồi dội lại vùng Cửu Hoa sơn yên tĩnh.

Trong lúc giao chiến, khí thế ma tôn như ngọn cầu vồng, ma sát chi khí cuồng bạo phóng thẳng lên vòm trời (1), áp chế phật môn chính tông Hàng Ma Đại Trận quang hoa ảm đạm, tựa hồ như vô lực hoàn thủ. Nhìn thấy điều này, Trương Ngạo Tuyết và Pháp Luân đại sư thần sắc kinh biến, sự cường đại của ma tôn không ngờ lại vượt quá ý nghĩ của mọi người.

Lúc này, Thiên Mục Phong không thèm để ý đến động tĩnh của ma tôn. Sau khi bình tĩnh tra xét cẩn thận tình hình xung quanh, thân ảnh hắn đột nhiên thiểm thước rồi tiêu thất, sau đó xuất hiện tại đình viện nơi trước đó đã gặp vị khô sấu hòa thượng. Thân thể cấp tốc quay tròn một vòng, Thiên Mục Phong thần sắc chợt biến, nguyên là lão hòa thượng ngồi dưới cây bồ đề, ngay thời khắc này lại đột nhiên không còn tung tích. Nhíu mày trầm tư, Thiên Mục Phong vươn mình phi lên giữa không trung, mở rộng linh thức truy tìm tất cả khí tức khả nghi ở xung quanh.

Lát sau có một cỗ tín tức phản hồi, Thiên Mục Phong nhãn thần tức thì lạnh lùng, thân thể chuyển sang ngang mười trượng, đến ngay một tòa đại điện, mục quang di động xung quanh.

- Ta biết lão còn ẩn tàng ở đây, sao lại không ra mặt diện kiến.

Nói xong, Thiên Mục Phong thân thể bỗng nhiên xoay vòng, giật mình nhìn vào vị khô sấu hòa thượng đang ở cách đó ngoài ba trượng.

Khô sấu hòa thượng lãnh đạm nhìn Thiên Mục Phong, nhẹ nhàng nói:

- Bổn lai vô nhất vật, hà xứ nhiễm trần ai. Thí chủ khổ tâm tìm bần tăng làm gì? Thí chủ có từng nghĩ là khi tìm thấy bần tăng rồi, thì đối với các người chỉ thêm bất lợi.

Đồng tử co lại, Thiên Mục Phong thần sắc nghiêm túc đáp:

- Đại sư đến đây hẳn là có mục đích, ông làm thế nào biết được ta đến không phải là để chỉ điểm cho ông chứ? Hiện tại sự tình ở đây chúng ta đều rõ ràng, chẳng cần vòng vo vô ích, cứ nói thẳng mọi thứ cho minh bạch, đại sư cảm thấy như thế nào?

Khô sấu hòa thượng khẽ nở nụ cười, lên tiếng nói:

- Lời thí chủ thập phần thẳng thắn, chỉ là thí chủ có lẽ hiểu được con người của bần tăng, nhưng vẫn tin tưởng bần tăng, thí chủ không sợ sau này sẽ hối hận sao?

Thiên Mục Phong bình tĩnh lên tiếng:

- Đại sư hỏi lời này thật hay, chỉ là nói ngược trở lại, làm sao đại sư nhận định rằng ta nhất định nói sự thật? Hay ta cùng với đại sư giao đàm, cùng mưu đồ đại sự, được không?

Khô sấu hòa thượng nghe xong mỉm cười, gật đầu nói:

- Lời nói này có vài phần tin được, chỉ là nếu thí chủ biết rõ thân phận của bần tăng, thì có lẽ sẽ không làm chuyện không thể này.

Thiên Mục Phong nở nụ cười chẳng chút úy kị:

- Thân phận của đại sư mặc dù ta không biết rõ, nhưng ông cũng muốn tới để so bì với Ma Huyễn tôn chủ một phen, lời này ta nói không sai chứ?

Khô sấu hòa thượng lắc đầu phân trần:

- Có vài chuyện rất khó nói, nếu như thí chủ nghĩ vậy, sau này có hối cũng không kịp.

Thiên Mục Phong cười đáp:

- Ta đã đến đây, tất nhiên là sẽ không hối hận, đại sư không cần vì ta mà lao tâm. Hiện tại đại sư nguyện ý đàm luận với ta chứ?

Thiên Mục Phong nhãn thần lạnh lùng, trầm giọng:

- Đàm thoại với đại sư thật thú vị, tựa như chơi trò đoán đúng sai vậy. Đáng tiếc là phương diện này không phải sở trường của ta, vì thế chúng ta nên bàn vào chính đề là tốt nhất. Lần này đại sư đến đây, phải chăng là vì hai vật được phong ấn ở Bồ Đề học viện?

Khô sấu hòa thượng mỉm cười nhưng không trả lời, mà hỏi ngược trở lại:

-Các ngươi đến đây không phải cũng vì hai vật đó sao?

Thiên Mục Phong gật đầu:

- Đại sư nói không sai, chúng tôi đích xác là vì hai vật đó mà đến đây, chỉ là Ma Huyễn tôn chủ đang có mặt tại đây, kết quả này không nói, nghĩ rằng đại sư cũng đã minh bạch.

Khô sấu hòa thượng cười nói:

- Ta hiểu rồi, ngươi đến đây muốn rằng ta giúp ngươi đối phó với ma tôn. Chỉ là do đâu ngươi nhận định rằng ta có thể đương đầu với hắn, hơn nữa ta sẽ nhất định đáp ứng ngươi?

Thiên Mục Phong thản nhiên đáp lời:

- Điều này tất nhiên ta không nắm chắc, nhưng ta tin rằng chỉ một mình đại sư thôi thì tuyệt đối không địch nổi ma tôn. Với tình thế trước mắt, chỉ có cách hợp tác mới đem lại hy vọng, nếu không thì không ai có thể lấy được vật mà bản thân mong muốn. Đại sư là người có khả năng xét đoán, điểm này tất đã biết, nếu không thì làm sao lại chịu lãng phí thời gian giao đàm với ta, phải không?

Nói xong liền mỉm cười, thần tình có vài phần tự tin.

Khô sấu hòa thượng nhìn vào khuôn mặt đang mỉm cười của Thiên Mục Phong, trầm giọng :

- Bần tăng nếu như không đáp ứng, thí chủ chắc là rất thất vọng? Ma Huyễn tôn chủ là Ma giới đệ nhị cao thủ, thiên hạ chỉ có vài người đáng là đối thủ của hắn ta, lão hòa thượng thật không muốn uổng tính mạng của mình, thí chủ nghĩ sao?

Thiên Mục Phong lạnh lùng nhìn thẳng lão ta, tâm lý vừa đoán xem lời nói của lão ta có mấy phần đáng tin, vừa cố bình tĩnh nở một nụ cười rồi đáp lại:

- Nếu đại sư nói những lời này ở một nơi khác thì còn có mấy phần đạo lý, và đích xác là cũng có thể khiến người ta tin tưởng. Nhưng đây là Bồ Đề học viện, đại sư từ ngàn dặm đến đây, có lý nào bỏ qua vật mình muốn lấy khí nó đã gần trong tầm tay? Với tính cách của ma tôn, đại sư hiểu rõ hơn ta, một khi vật đó đã rơi vào tay hắn, còn có hy vọng lấy lại chăng?

Khô sấu hòa thượng nhãn thần thoáng biến đổi, lãnh đạm lên tiếng:

- Thiên Mục Phong ba chữ có chút lạ lùng, bất quá ngươi tuyệt không phải là người đơn giản. Hiện tại ngươi cứ nói ra ý tưởng của ngươi xem, nếu như quả chúng ta hợp tác, mỗi bên sẽ có điểm lợi nào?

Nghe xong trong lòng thầm thả lỏng, Thiên Mục Phong khiêm tốn cười nói:

- Đa tạ đại sư tán dương, ta thật cảm thấy được sủng mà kinh. Đối với việc hợp tác thì rất đơn giản, vật phong ấn thì có hai cái, chúng ta một người lấy một. Như kết quả cuối cùng thu được vật gì, trước mắt chúng ta tạm thời bất định, đến lúc đó thì xem thử vận khí của mỗi bên, đại sư thấy thế nào?

Khô sấu hòa thượng trầm tư một lúc, rồi lạnh lùng đáp:

- Ngươi thật sự không đơn giản, tại sao lại không trực tiếp hỏi ta, thật ra là ta đến đây là để lấy vật gì?

Thiên Mục Phong tâm thần chấn động, không thể ngờ rằng lão hòa thượng này tâm tư mẫn tiệp đến vậy, liền cười lớn nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Đại sư là người hiểu biết, sự tình đã nói quá rõ ràng, không phải là không có ý như thế sao?

Khô sấu hòa thượng nghe xong, liền thu lại thần sắc lạnh lùng, điềm nhiên đáp:

- Lời nói này có vài phần đạo lý. Ngươi thử nói kế hoạch của ngươi đi, ngươi chuẩn bị để ta hợp tác với ngươi như thế nào đây?

Thiên Mục Phong chăm chú nhìn lão, trầm giọng nói:

- Ý của ta rất đơn giản, trước tiên chúng ta liên thủ đẩy lui ma tôn, sau này mỗi bên tự thu lấy phần thuộc về mình. Về chi tiết hợp tác cũng không có gì, chỉ là đại sư đột nhiên xuất hiện vào thời gian quan trọng, làm cho ma tôn kinh ngạc, không để hắn hiểu thấu được giữa chúng ta có sự thỏa thuận. Khi thời gian đến chúng ta dùng thật lực bản thân, muốn truy đuổi ma tôn ra khỏi nơi này tịnh không phải là chuyện khó.

Khô sấu hòa thượng nở nụ cười nói:

- Sau khi trục xuất ma tôn, là tới lúc thu thập bần tăng, phải vậy chăng?

Thiên Mục Phong thản nhiên cười :

- Chính xác là có ý này, nhìn xem liệu đại sư có dám đổ vận khí cho chính bản thân không. Trong tu chân giới là bạn hay là địch chỉ trong tích tắc sự tình đã có biến hóa, tính ra ta nên nói là ta không thể là đối thủ của đại sư, sau đó khiến cho đại sư tin tưởng, đại sư nói đúng không?

Khô sấu hòa thượng nghe xong mỉm cười nói:

- Ngươi rất thú vị, cũng có vài phần thành ý, vì thế ta đáp ứng ngươi.

Thiên Mục Phong thoáng lộ nét tiếu ý, không hề biểu hiện chút kích động nào, tựa hồ hắn đã biết trước kết quả là như vậy.

(1) ở đây nội dung như câu : "Bạch hồng quán nhật thiên man man" - có nghĩa là : cầu vồng trắng vắt ngang mặt trời, bầu trời mênh mang

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play