Văn Sinh nhìn Thanh nhi đáp lại với giọng cảm động:
- Đa tạ Thanh nhi, muội cũng phải ăn nhiều vào.
Dứt lời liền gắp thức ăn cho nàng, trong đôi mắt của Thanh nhi ngấn lệ nhưng lại kìm nén để không chảy ra.
Văn Sinh ăn hết những miếng thịt mà Thanh nhi gắp cho, nhưng bản thân Thanh nhi lại ăn rất ít rồi bảo là không đói.
Sau khi ăn xong, Thanh nhi giặt giũ y phục của Văn Sinh. Giặt xong nàng đi đến bên cạnh Văn Sinh, nhìn hắn với nhãn thần phức tạp.
Cảm thấy Thanh nhi có điều gì đó dị thường, Văn Sinh nói:
- Sao thế ! Hôm nay muội có chuyện gì giấu ta sao, có chuyện gì không vui thì hãy nói với ta.
Thanh nhi lắc đầu, nói với thần sắc cổ quái:
- Trời cũng đã tối rồi, thời gian cũng đã không còn sớm nữa.
Văn Sinh lập tức run rẩy, không hiểu được trong lời nói của nàng có ý tứ gì, liền thuận theo lời nói của nàng:
- Đúng rồi, trời đã tối. Hãy để ta tiễn muội một đoạn, muội đi một mình rất nguy hiểm.
Thanh nhi lắc đầu đáp:
- Đêm nay muội không muốn quay về, muội ở lại bên huynh không tốt sao?
Hai dòng nước mắt đến lúc này cuối cùng cũng chảy xuống, đôi bờ vai của Thanh nhi run lên khóc lên một cách rất thương tâm.
Văn Sinh nhìn thấy tình cảnh đó thì lập tức kinh hãi, nói với giọng hoang mang:
- Thanh nhi không cần phải khóc, ta sẽ lưu muội lại bên cạnh ta, muội có chuyện gì giấu phải không? Hãy nói cho ta nghe đi nào.
Khẽ đặt song thủ lên đôi bờ vai của nàng, Văn Sinh lựa lời an ủi. Thanh nhi gục đầu vào ngực hắn thất thanh khóc lớn lên, nhưng quyết không nói ra đó là việc gì.
Tiếng khóc cũng dần qua đi, sau khi Thanh nhi bình tĩnh trở lại Văn Sinh mới nói:
- Được rồi, đừng khóc nữa hãy nói cho ta biết có chuyện gì đã xảy ra với muội?
Thanh nhi ngẩng đầu lên nhìn hắn, một lúc lâu sau thì nhẹ nhàng tựa vào ngực của Văn Sinh, đáp:
- Ngày mai tiểu thư sẽ xuất giá, sau đó muội cũng sẽ không còn cơ hội để chăm lo cho huynh nữa, vì thế muội hy vọng huynh hãy bảo trọng.
Sắc mặt Văn Sinh lập tức biến đổi, thân thể liên rục lùi lại ba bước với khuôn mặt chấn động, cất tiếng nói:
- Văn Phượng cô nương phải xuất giá sao? Nàng ấy phải xuất giá sao? Tại sao, tại sao lại như vậy? Đối phương là ai, hắn là ai? Muội hãy nói cho ta biết đi!
Thanh nhi quay đầu lại nhìn bộ dạng kích động của hắn, thổn thức nói:
- Văn Sinh huynh đừng như thế, tiểu thư không còn biện pháp nào khác. Vì đối phương là Điền đại gia, người vừa có tiền vừa có thế ở thành Lạc Dương, huynh không thể chống lại lão ta đâu. Trước đây Điền đại gia đã năm lần bảy lượt cầu hôn tiểu thư nhưng tiểu thư đều nhất quyết cự tuyệt, hiện tại đối phương đang bức hôn, tiểu thư không còn cách nào khác.
Cười lên một tiếng giận dữ, Văn Sinh nói với giọng căm phẫn:
- Là như thế sao, nàng ta bị khuất phục bởi vũ lực ư? Ở Lạc Dương thành này không còn vương pháp nữa hay sao? Nhân sinh sống phải đỉnh thiên lập địa có phú quý cũng không thể dâm tà, uy vũ cũng không thể khuất phục, đó chính là đạo lý làm người. Nàng ta đã quên tất cả rồi sao? Tại sao? Tại sao lại như vậy?
Thanh nhi nghe xong thì khóc rống lên:
- Huynh không thể hiểu được đâu, nếu chỉ như thế tiểu thư tuyệt đối không thể bị khuất phục. Nhưng đối phương còn … ài, sau này huynh minh bạch mọi chuyện sẽ không còn cảm thấy tiểu thư quái lạ nữa, tiểu thư thật là khổ tâm lắm. Hu hu …
Khắp căn tiểu ốc tràn ngập những thanh âm phẫn nộ, thất thần, thương tâm và bi thống. Vì lúc này Văn Sinh đang ngẩng mặt lên trời mà gào thét, thần tình cực kỳ đau khổ lẫn thê lương, Thanh nhi vẫn không ngừng ai oán, hình ảnh này thật khiến cho người ta đau lòng đến đứt ruột.
Sau khi bình tĩnh trở lại Văn Sinh ngây ngốc đứng tại chỗ cũ, si dại nhìn vào bức tường, tự nói với chính mình:
- Nàng đã quên đi lời thề nguyện hôm nào của chúng ta, nàng đã quên rồi chăng? Hôm đó, ta đã nói là ta sẽ thi được công danh rồi quang minh chính đại mà cầu hôn nàng. Đáng tiếc là giờ đây mọi chuyện đã trôi vào quá khứ mất rồi, tại sao lại như vậy?
Thanh nhi bật khóc não nùng:
- Tiểu thư không quên, người luôn ghi nhớ điều này, người vĩnh viễn không bao giờ quên tất cả những điều này, sau này huynh sẽ minh bạch thôi.
Lập tức nở một nụ cười thảm, Văn Sinh nói:
- Sau này sẽ minh bạch, minh bạch điều gì? Ta có thể minh bạch được điều gì? Muội hãy nói rõ hơn đi nào, ta có thể minh bạch được điều gì chứ?
Thanh nhi không nói chỉ lẳng lặng thổn thức, tâm lý thương tâm cực độ.
Sâu trong màn đêm, Văn Sinh chầm chậm bình tĩnh lại nhìn vào bộ dạng đang run rẩy của Thanh nhi, cất tiếng ôn nhu:
- Không còn sớm nữa muội hãy nằm nghỉ trên giường của ta, hãy để một mình ta ngồi đây suy nghĩ thấu đáo một lát.
Thanh nhi ngẩng đầu nhìn hắn, hạ giọng:
- Văn Sinh, huynh không cần phải thương tâm. Huynh hãy quên tiểu thư đi, sau này có thể huynh sẽ gặp được một người tốt hơn.
Cười lên một tiếng mà trái tim tan nát, Văn Sinh lắc đầu nói:
- Không thể quên được, trừ phi ta chết nếu không hình bóng nàng ấy vẫn vĩnh viễn khắc sâu trong trái tim ta.
Thân thể của Thanh nhi lập tức run lên nhìn hắn với nhãn thần phức tạp, rồi bắt đầu tiến lại bên cạnh giường để sắp xếp lại đồ đạc. Sau khi xếp đồ xong Thanh nhi xoay người, dịu dàng nói với Văn Sinh:
- Nghỉ ngơi thôi, đêm nay Thanh nhi sẽ phục thị cho chàng. Chàng có thể xem thiếp là tiểu thư được không?
Sắc mặt Văn Sinh lập tức biến đổi, trầm mặc nhìn vào nàng thật lâu, cuối cùng thở dài nói:
- Thanh nhi à, nàng không hận ta chứ? Đã ba năm rồi, mỗi ngày nàng đều chiếu cố đến ta. Nhưng trong trái tim ta chỉ tồn tại một mình tiểu thư của nàng thôi, nàng thực sự không hận ta sao?
Thanh nhi lắc đầu nói:
- Trước đây Thanh nhi đã có lần nghĩ đến điều này nhưng mỗi khi nhìn thấy chàng khắc khổ học hành, thì sự cừu hận trong con tim của thiếp cũng dần dần biến mất. Thiếp thực sự đố kỵ với tiểu thư rất nhiều, đố kỵ nàng ấy có thể có một tình yêu chân thành nhất trên thế gian, điều này thật là hạnh phúc vô ngần. Vì thế thiếp không hận chàng nữa, mà chúc hai người hạnh phúc. Ngày mai tất cả sẽ kết thúc, tình cảm tích tụ trong ba năm đó hãy để thiếp thay thế tiểu thư báo đáp chàng. Đêm nay Thanh nhi nguyện đem thân thể thuần khiết của mình để phục thị cho chàng, đó cũng là hoàn thành tâm nguyện của tiểu thư.
Văn Sinh cười cay đắng xen đau khổ, lắc đầu đáp:
- Thanh nhi, ta không đáng để nàng làm vậy. Bởi vì ta cảm thấy rất hổ thẹn với nàng, ta … Bạn đang đọc truyện được lấy tại
TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Cắt ngang lời nói của hắn, Thanh nhi nói:
- Chàng xứng đáng mà, kỳ thật Thanh nhi quen biết chàng đã ba năm, đã khắc ghi hình bóng của chàng rất sâu trong trái tim mình, chỉ là chàng không biết đó thôi. Vì chàng, Thanh nhi có thể từ bỏ tất cả, thậm chí là cả sinh mạng này cũng không hề hối tiếc. Văn Sinh hãy lại đây, hãy để Thanh nhi đưa huynh vào giấc mộng trong đêm nay, một giấc mộng mà chàng cả đời theo đuổi, để cả đời hoài niệm.
Văn Sinh bất giác nhìn nàng, chầm chậm kêu lên:
- Thanh nhi, nàng định …
Thanh nhi nắm lấy tay hắn kéo đến bên giường, còn bản thân thì đi đến phía trước tấm gương đồng rồi ngồi xuống, từ trong ngực lấy ra một cẩm hạp, hạ giọng nói:
- Mỗi một lần tiểu thư trang điểm đều là do thiếp phụ giúp người, vì thế nhất cử nhất động trong mỗi ánh mắt, nụ cười của người thiếp đều nắm bắt được hết. Đêm nay thiếp sẽ hoàn thành giấc mộng bấy lâu nay của chàng, thoả mãn mong ước của chàng.
Dứt lời liền tự hoá trang cho chính mình, không lâu sau một Văn Phượng cô nương xuất hiện ngay trước mặt của Văn Sinh khiến hắn trở nên chấn động:
- Nàng … nàng là Thanh nhi hay là Văn Phượng?
- Văn Sinh, chàng cần gì phải truy vấn những điều đó, đêm nay chàng hãy nhớ lại hết tất cả những điều tốt đẹp của thiếp là được rồi.
Ngồi xuống bên cạnh hắn, Thanh nhi gọi tên Văn Sinh với giọng ngọt ngào và hơi thở thơm tho như hoa lan phả vào mặt hắn.
Văn Sinh vội vã ôm lấy nàng với nhãn thần si dại, miệng thì nói:
- Phượng nhi không được rời khỏi ta, nàng vĩnh viễn phải ở bên cạnh ta, vĩnh viễn thuộc về ta…
- Thiếp sẽ không rời khỏi chàng, thiếp vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình chàng, không một ai có khả năng cướp đoạt thiếp khỏi tay chàng.
Ngọn đèn dầu mập mờ, cả hai người sa vào cơn mê loạn, nhanh chóng quấn chặt lấy nhau, trở lại hình thức nguyên thuỷ nhất của con người để biểu đạt tình yêu chân thật nhất của mình. Những tiếng rên nhạy cảm truyền đi, ánh than hồng lại bập bùng tựa hoa. Tất cả những điều đó khó mà có thể nói hết bằng lời.
Đêm nay, cả linh hồn lẫn thể xác của Thanh nhi và Văn Sinh cùng hòa hợp với nhau, những tình cảm tích tụ trong ba năm trong thời khắc này đang cùng xen lẫn vào nhau, không ai có thể khiến khoảng thời gian tuyệt đẹp này quay ngược lại.
Bình minh hôm sau, mặt trời vừa mới ló dạng Thanh nhi đã tỉnh dậy, nhìn Văn Sinh đang nằm trên giường với khuôn mặt rạng rỡ, thấp giọng nói:
- Trời sáng rồi, giấc mộng của thiếp đã tan, nhưng hy vọng là giấc mộng của chàng sẽ vĩnh viễn in đậm trong tim, dù cho thiếp có rời đi thì cũng cảm thấy rất an ủi. Hãy nhớ lấy lời của thiếp, phải sống cho thật tốt vào, ngày mai có thể sẽ có những điều tốt đẹp hơn.
Thanh nhi lặng lẽ đứng dậy mặc lại y phục, cuối cùng thì đề bút lưu lại vài chữ rồi lẳng lặng ly khai với đôi mắt nhoà đi vì lệ thuỷ.
Khi Văn Sinh tỉnh dậy thì không nhìn thấy người bên cạnh mình đâu nữa, hắn vội vàng đứng dậy tìm kiếm, đáng tiếc là tìm hết cả trong lẫn ngoài vẫn chẳng thấy một bóng người. Chán nản quay trở lại phòng, Văn Sinh phát hiện thấy một chiếc khăn tay ở trên bàn, máu tươi trên khăn như một đóa hoa khiến Văn Sinh rúng động sâu sắc.
Trân trọng cầm lấy nó đưa lên trước ngực, Văn Sinh nhận ra trên mặt bàn có lưu lại lời nhắn, chỉ thấy trong đó viết rằng:
"Không cần phải tìm thiếp, hãy trân trọng giấc mộng đêm qua, cả đời này thiếp sẽ ghi nhớ, hy vọng chàng cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên. Giờ ngọ hôm nay, kiệu hoa của tiểu thư sẽ đi qua Liễu Hiệp đình ở thành nam, chàng hãy đến đó gặp mặt người một lần cuối cùng, sau này có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa đâu."
Sắc mặt Văn Sinh lập tức biến đổi, lẩm bẩm:
- Gặp mặt lần cuối sao? Không ổn rồi, ta không thể để cho nàng ấy rời khỏi ta. Không thể để nàng ta kết hôn với một lão già, ta phải tìm lại nàng, ta phải ngăn cản nàng lại.
Bỏ lại lời nhắn, Văn Sinh cấp tốc chạy ra khỏi phòng, hướng về cổng phía nam mà đi.
Liễu Hiệp đình, một nơi tống biệt. Mỗi khi có cố nhân viễn du, mọi người đều đến nơi đây để nói lên lời từ biệt. Nơi này nằm ngoài thành Lạc Dương, là một nơi ly biệt nổi danh nhất của địa phương này. Chưa đến giờ tị, Văn Sinh đã có mặt ở Liễu Hiệp đình, sốt ruột chờ đợi. Khi thanh âm vui vẻ của những nhạc cụ truyền đến, một chiếc kiệu hoa cùng mấy chục người hô ủng từ từ tiến đến, cuối cùng dừng lại bên ngoài Liễu Hiệp đình.
Nhìn vào thân ảnh của thiếu nữ đang khoác trên mình bộ y phục tân nương đang tiến đến, Văn Sinh toàn thân rung động mãnh liệt, khẽ nói:
- Văn Phượng, ta là Văn Sinh đây, nàng hãy nhìn ta đi.
Tân nương vẫn không hồi đáp một lời, chỉ phân phó cho hai nha hoàn tuỳ tùng mang rượu và thức ăn để trên cái bàn đá, đặt lên đó một chiếc Thất Huyền cầm rồi ngồi xuống cạnh bàn, nhìn hắn qua chiếc khăn tân nương.
- Là Thanh nhi nói với chàng hôm nay thiếp sẽ đi qua đây phải không? Đã đến đây rồi thì hãy bồi tiếp thiếp một ly, cũng là rượu mừng của thiếp.
Dứt lời liền tự tay rót rượu, nâng ly lên nhìn vào mắt hắn. Văn Sinh không tiếp nhận mà cất giọng bi thống:
- Văn Phượng, hãy quay trở về bên ta, chúng ta sẽ rời bỏ nơi này. Ta không muốn nàng kết hôn với người khác, ta không muốn nàng rời khỏi ta.
Tân nương lắc đầu nhè nhẹ, nén giọng nói:
- Uống hết ly rượu này, thiếp sẽ nói cho chàng biết tại sao.
Văn Sinh nghe vậy nhẹ nhàng nâng ly, cay đắng nhìn vào nàng:
- Nếu đã vậy, nàng hãy bỏ khăn trùm đầu xuống nhìn ta.
Tân nương không động, chỉ đáp lại với giọng bình tĩnh:
- Văn Sinh, chàng không nói hai câu chúc phúc cho thiếp sao. Ngày hôm nay là lần đầu tiên thiếp khoác y phục tân nương lên người, hy vọng được nghe thấy những lời chúc phúc của chàng.
Văn Sinh biến sắc, thân thể run rẩy cố gắng chế ngự sự kích động trong nội tâm, hỏi ngược lại:
- Ta có thể nói cái gì đây khi người yêu của ta kết hôn với người khác, nàng nói thử xem ta nên nói cái gì đây?
- Đừng quá đau lòng, vào lúc này ở đây chỉ có hai người chúng ta, chàng hãy uống ly rượu giao bôi trong tay mình để thoã mãn tâm nguyện cuối cùng của thiếp, được không?
Nói xong liền chầm chậm đưa ly rượu đến phía trước ngực Văn Sinh, chờ đợi hắn nâng ly.