Phát hiện thấy thần sắc của Chu Hỉ có gì đó không bình thường, Giả

Chính làm như không biết gì, hắn nói:

- Chu Hỉ, cho dù ngươi có nói ta như thế nào thì hôm nay ngươi nhất định phải đưa cho ta bức hoạ đó, như vậy thì ta mới có thể ăn nói với bề trên được. Lúc này cũng không còn sớm nữa, ta hỏi ngươi lần cuối cùng, ngươi muốn tự mình đưa cho ta hay là muốn ta đích thân phải ra tay?

Ánh mắt lạnh lùng, cây đao trong tay Chu Hỉ hoành ngang, gã nói với giọng ngang ngược:

- Muốn lấy gì thì tự đến mà lấy, ta quyết không thể dễ dàng đưa cho ngươi được.

Giả Chính hét lên:

- Đã như vậy thì để ta xem ngươi có bản lĩnh gì mà dám nói năng ngông cuồng nơi này.

Vừa nói dứt lời, hữu thủ của Giả Chính liền vung lên chụp tới, một cỗ lực lượng cường mãnh cuốn lấy Chu Hỉ và nhanh chóng tới sát bên cạnh thân thể của gã. Dường như Chu Hỉ cảm thấy bất ngờ về sự cương mãnh của Giả Chính, gã trong lúc hoảng loạn đã vung tay chân lên một cách điên cuồng, cây đao trong tay khi đã áp sát được với Giả Chính cũng không biết là do giật mình hay sợ hãi mà cuối cùng lại chém thẳng xuống mặt đất.

Nhìn mọi thứ một cách khinh miệt, bốn người còn lại đang theo dõi ở xung quanh không có một chút động tĩnh nào cả, dường như họ cũng không

cần phải nhanh chóng cướp lại bức cổ hoạ đó. Còn Giả Chính thấy tình hình như vậy thì mừng thầm, cất giọng với Chu Hỉ đang hoảng loạn không biết làm thế nào:

- Hoá ra đây là võ công đã được tập luyện mấy ngày ở gia trang, lại còn muốn nói…

Chữ "ngang ngược"hắn vẫn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì đã thấy từ trong miếu bỗng nhiên xuất hiện dị biến.

Chỉ nhìn thấy cây đao cắm xuống đất lúc này đã bay lên cao cách mặt đất chừng ba thước rồi dừng lại đó. Toàn thân cây đao đó giống như có một thần lực đang ngự trị, bay lượn vòng trên không, đao quang cực mạnh lấp lánh ám lục quang hoa lạnh lẽo. Trong lúc Giả Chính thoáng chút sơ ý, nó liền chém một phát phá vỡ chân khí hộ thân, liên tục mười hai luồng đao khí đồng thời phong trụ kinh mạch và nội lực toàn thân của Giả Chính. Lực phá hoại vô cùng lớn mạnh và khủng khiếp đã xé rách toàn bộ quần áo trên cơ thể Giả Chính, máu tươi bắn tung tóe ra cả phía ngoài miếu cùng với tiếng kêu thảm thiết.

Kinh biến xảy ra một cách đột ngột làm cho mọi người đều ngây ra, Tà Tâm Thư Sinh lúc này mới có phản ứng, hắn hét lên một tiếng lớn rồi hướng về phía Chu Hỉ lao tới. Nhưng có một đạo hàn quang lóe lên cản trở hắn ta xông về phía trước. Nhìn chằm chằm vào đồng bọn của Chu Hỉ, Tà Tâm Thư Sinh cười thâm hiểm, chiếc quạt xếp trong tay liên tục múa lên, phiến ảnh đầy trời kình phong như đao hướng về phía người kia đánh tới.

Phía bên này, Tư Đồ Thần Phong vẫn ở nguyên một chỗ không có cử động gì, Đồ Thiên cũng đứng yên quan sát, còn hồng y thiếu nữ thì phi thân lên nhằm hướng Chu Hỉ lao tới. Chu Hỉ lúc này sớm đã không còn vẻ sợ hãi hèn nhát như lúc nãy nữa, toàn thân hắn bạo phát một khí thế cường hãn, đôi mắt lạnh lùng như băng tuyết đem lại cho người khác có một cảm giác kinh sợ.

Nhìn thấy thiếu nữ phi tới, cây đao trong tay Chu Hỉ liền xoay tròn, một loạt đao ảnh bay ra tới tấp nhiều vô kể. Chỉ thấy một vầng lục sắc đao cương

chém ngang giữa bầu trời, hoàn toàn không có một chút thương hoa tiếc ngọc nào cả.

- Ồ, mạnh mẽ quá nhỉ, nhìn không ra ngươi còn là một đấng anh hùng nữa cơ đấy! Chỉ là sức mạnh của ngươi quá lớn khiến người ta tiếp nhận không nổi, làm thế nào bây giờ đây?

Trong âm thanh kiều mị, các ngón tay ngọc ngà trên song thủ ngón thì bấm lại, ngón thì thả lỏng ra, hai vòng nguyệt quang hiện lên trước mặt hướng về phía Chu Hỉ nghênh đón đao cương bá đạo của gã. Tức thì hai sức mạnh va đập vào nhau, cả khu miếu Quan Đế đó đều chấn động, toàn bộ phần nóc của ngôi miếu bị chấn bay đi mất.

Trong làn khói bụi dày đặc, hồng y thiếu nữ cười một tiếng kiều mị rồi bay thẳng lên bầu trời, hoá giải luồng sức mạnh này. Còn Chu Hỉ thì lại bay thẳng về phía tượng đá Quan Công, tay phải nắm chắc cây Thanh Long Yển Nguyệt đao, rồi thân thể nhanh chóng xuất hiện giữa không trung. Đưa mắt nhìn xung quanh, lão tam lúc nay đã bị Tà Tâm Thư Sinh áp chế không còn có sức mà hoàn thủ, còn Tư Đồ Thần Phong và Đồ Thiên vẫn không có động tĩnh gì mà chỉ đứng dưới mặt đất quan sát khiến cho trong lòng Chu Hỉ có chút lưu tâm.

Nhãn thần chuyển động, Chu Hỉ bổ nhào về phía Tà Tâm Thư Sinh, miệng thét lên:

- Lão tam, đệ đi trước đi, ở đây đã có ta ứng phó.

Nói xong hắn liền vung long đao lên, "ầm" một tiếng đao cương điên cuồng chém ra, và mau chóng biến thành một vòng lửa màu đỏ nhảy múa trong không trung, bao vây, tấn công vào Tà Tâm Thư Sinh một cách không ngừng nghỉ.

Cảm thấy sự lợi hại của một đao này, Tà Tâm Thư Sinh liền lùi lại hơn trượng, rồi hét lên:

- Chu Hỉ, rốt cuộc thì ngươi là ai, tại sao lại có đao pháp bá đạo như vậy?

Chu Hỉ nở một nụ cười âm trầm, thu tay rồi vung tiếp một đao nữa, đao cương xé trời như hổ gào trong rừng sâu. Trong ánh mắt kinh hoàng của hồng y thiếu nữ, đao cương như thiểm điện bổ tới, một đao phá vỡ vòng phòng ngự của nàng, khiến cho nàng bị trọng thương rơi xuống đất.

Thu đao về ngang ngực, Chu Hỉ đưa mắt nhìn lão tam đã rời xa, lạnh lùng cất tiếng:

- Ta chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ bé đã làm phó tổng quản được mười năm, không đáng để các vị cao nhân của giới tu chân quan tâm. Bây giờ các người muốn bức cổ hoạ đúng không, ta có thể đưa cho các ngươi, nhưng ta có một điều kiện, đó là từ giờ trở đi chúng ta coi như chưa từng gặp mặt, gặp lại thì cũng không có bất kỳ một mối quan hệ nào nữa. Còn nếu như các ngươi vẫn cứ đến làm phiền ta, thì đừng trách ta vô tình.

Giả Chính lúc nay đã ổn định được thương thế, hắn nhìn Chu Hỉ rồi nói:

- Muốn rời khỏi đây cũng được, nhưng ngoài bức cổ hoạ thì ngươi còn phải để lại cả cây Thanh Long Yển Nguyệt đao trong tay ngươi nữa mới được.

Rõ ràng là với đầu óc của Giả Chính đã dễ dàng nhận ra sự không bình thường ở trong cây đao đó.

Nói chung Chu Hỉ thân hoài tuyệt kỹ, qua muôn vàn khó khăn mới lấy được bức cổ hoạ đó, hắn quyết không thể nào buông tay một cách dễ dàng trong lúc như thế này được. Chu Hỉ có thể nội trong một thời gian ngắn mà đưa ra quyết định như vậy, tất nhiên là đã lĩnh ngộ được điều gì đó, hoặc là đã thu được bí mật ở trong bức cổ họa đó. Nếu nghĩ kỹ sự thay đổi lúc trước và lúc

sau thì sẽ nhận ra đó chính là từ cây Thanh Long Yển Nguyệt đao này.

Chu Hỉ hơi nheo mắt lại nhìn Giả Chính một cách lãnh khốc, giọng lạnh

lẽo:

- Ngươi không cảm thấy là yêu cầu này của ngươi làm người khác rất khó chấp nhận hay sao? Ta đã đồng ý đưa lại bức hoạ, đã là một sự nhượng bộ rất lớn của ta rồi đó. Nếu như ngươi vẫn không thoả mãn, vậy thì hôm nay chúng ta quyết phân thắng bại, xem ai có thể sống sót rời khỏi nơi này.

Một bên, Tà Tâm Thư Sinh cùng mọi người đứng nhìn cây Thanh Long Yển Nguyệt đao trong tay hắn, qua những lời nói của Giả Chính cũng có thể hiểu được trong cây đao này đang ẩn chứa một điều bí mật nào đó. Lại nghe thêm khẩu khí của Chu Hỉ lúc này thì họ càng khẳng định rằng, trong cây đao này đang ẩn chứa một bí mật mà không thể để người khác biết được.

Không đợi Giả Chính trả lời, Tà Tâm Thư Sinh hét lên:

- Huynh ấy hành sự từ trước tới giờ vẫn luôn thật thà, còn hứa là để ngươi rời khỏi nơi này, chứ Tà Tâm Thư Sinh ta đây không dễ dàng như vậy đâu! Hôm nay bức hoạ ngươi cũng phải đưa ra, đao cũng phải để lại, người cũng đừng hòng có thể thoát khỏi tay ta!

Nói xong, thân ảnh của Tà Tâm Thư Sinh thay đổi liên tục, trăm người trăm quạt trong toàn bộ phạm vi mười trượng cuộn lên những làn mê vụ dày đặc. Luồng khí lưu mạnh mẽ từ bốn phương tám hướng đang quấn lại với nhau, tụ lại thành một mũi tên ánh sáng có thể phá hủy tất cả mọi thứ ở trước thân thể Chu Hỉ, bổ xuống ngực gã.

Hét lên một tiếng tức giận, Chu Hỉ quát lên:

- Ngươi đã nhất định phải nhìn thấy quan tài thì mới đổ lệ, vậy ta sẽ cho ngươi toại nguyện. Hãy tiếp chiêu Phi Hoa Trục Nguyệt của ta đây!

Long đao vung lên chém vào không trung như những đợt sóng. Trong chớp mắt, đao chiêu biến hoá tạo thành trăm hoa, từng đóa kỳ hoa đang toả hương, chỉ là vạn hoa tàn cánh hiện lên kết thành từng ngọn lửa máu kinh

người.

Kinh hãi thét lên một tiếng, cơ thể của Tà Tâm Thư Sinh lộn ngược trở lại, quần áo trên người rách tả tơi đến thảm hại, mảnh dài mảnh ngắn tình cảnh vô cùng thê thảm. Trong không trung máu bắn tung toé, một đóa sen hồng đang tự xoay tròn trông quyến rũ dị thường.

Ngạo nghễ trong không trung, Chu Hỉ nhìn Tà Tâm Thư Sinh một cách lạnh lùng, gã cất tiếng cười nhạt:

- Tà Tâm Thư Sinh trong truyền thuyết thì ra cũng chỉ tầm thường như vậy, ta vẫn cứ tưởng là lợi hại thế nào cơ đấy?

Sắc mặt giận dữ, Tà Tâm Thư Sinh nhãn thần âm lãnh, cừu hận nói:

- Chu Hỉ, ngươi đừng vội đắc ý, vừa rồi bị thương chẳng qua là vì ta chưa biết rõ lai lịch của ngươi, nhưng lúc này thì không như vậy nữa rồi. Mặc dù ngươi thân hoài Thiên Tuyệt trảm pháp trong truyền thuyết, nhưng muốn rời khỏi đây thì e rằng không có khả năng đâu. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Lời vừa nói ra, xung quanh bỗng chốc nổi lên những tiếng kinh hô. Mọi người đều nhìn Chu Hỉ, miệng nhủ thầm bốn chữ "Thiên Tuyệt trảm pháp", sắc mặt thập phần kinh dị.

Giả Chính hỏi với vẻ mặt sợ hãi:

- Thư Sinh, ngươi không nhìn nhầm đấy chứ, hắn đúng là thân hoài Thiên Tuyệt trảm pháp cực kỳ tà môn sao? Đây chỉ là trong truyền thuyết, đao quyết cổ quái duy nhất có thể phá được Chư Ban pháp quyết nghe nói là đã thất truyền hơn hai nghìn năm trăm năm nay, làm sao mà hắn có thể có được, đúng là không thể tưởng tượng được.

Tà Tâm Thư Sinh sắc mặt trầm trọng, gật đầu nói một cách nghiêm túc:

- Đương nhiên là ta biết truyền thuyết đó, không thì làm sao dám tuỳ tiện kết luận như vậy chứ. Nếu như ngươi không tin ta thì tự mình đến hỏi hắn đi,

ta tin là đến lúc này rồi thì hắn cũng sẽ không giấu diếm nữa đâu.

Nghe xong mọi người đều nhìn vào Chu Hỉ, trong ánh mắt vẫn còn thấy

nghi ngờ.

Chu Hỉ nhìn Tà Tâm Thư Sinh với một chút ngạc nhiên, lạnh lùng thét

lên:

- Xem như ngươi còn có chút nhãn quang đã nhận ra được đao quyết của

ta. Chỉ tiếc rằng ngươi không nên nói ra, bởi vì nếu ngươi không nói thì ta sẽ không nổi lên dã tâm giết người, nhưng bây giờ thì các ngươi đều phải chết. Lúc này các người hãy chuẩn bị đi, xem ai có thể thoát khỏi lưỡi đao của ta !

Thanh Long Yển Nguyệt đao hoành ngang trên bầu trời, cả người của Chu Hỉ bạo phát một nguồn lực lượng cường hoành tuyệt thế. Gió mây xung quanh chuyển động mạnh mẽ cuốn cát bụi bay lên, một cuộc đại chiến sinh tử đang lặng lẽ diễn ra tại nơi núi rừng hẻo lánh này.

Tứ phía, Tư Đồ Thần Phong, Đồ Thiên, hồng y thiếu nữ, Tà Tâm Thư Sinh, Giả Chính đang bắt đầu phòng bị, mỗi người đều vận khí phòng thân, quan sát cẩn thận từng động tĩnh của Chu Hỉ. Lúc này, một cảm giác nặng nề đang ngự trị trong tim năm người, ngay cả Lục Vân đang ẩn nấp ở một bên cũng cảm thấy được luồng khí tức kinh người đó của Chu Hỉ.

Cuối cùng thì Thiên Tuyệt trảm pháp trong truyền thuyết có bí mật kinh người đến mức nào? Dưới ngọn đao của hắn phải chăng là không có ai có thể chịu đựng được? Tất cả trong giờ phút này vẫn chỉ là một câu đố...

Ngạo nghễ đứng trong không trung, cây trường đao trong tay Chu Hỉ vung lên, một trận sấm sét vang lên làm long trời lở đất, đao khí cực mạnh hủy thiên diệt địa bao trùm lên mọi thứ, làm cho năm người họ trong lòng chấn động. Thét lên một tiếng lạnh lùng, cổ tay phải của Chu Hỉ chuyển động, cây Thanh Long Yển Nguyệt đao xoay tròn cực nhanh, ánh sáng màu xanh của đao cương đan xen vào nhau, hình thành một vầng đao đang xoay chuyển trong

không trung, không ngừng phát tán đao mang về bốn phía.

Trên mặt đất, trong mắt Tư Đồ Thần Phong lóe lên những tia sáng, cả cơ thể nhẹ nhàng bay về phía sau chừng năm trượng, không muốn liên thủ với những người khác mà một mình đứng ở bên cạnh quan sát. Còn lại bốn người còn lại mỗi người giở ra những tuyệt học của mình, một mặt phòng ngự một mặt bắt đầu phản kích.

Trong khi đó Đồ Thiên xoay chuyển đao, miệng hét lên một tiếng cực lớn, tung ra chiêu Nhất Đao Khởi Trình. Chỉ thấy Đồ Thiên toàn thân quang hoa bạo trướng, một cỗ khí thế vô cùng mạnh mẽ tức thì bao trùm toàn trường. Mũi đao trong tay xuất ra một đạo quang mang, tạo thành một quả cầu ánh sáng dừng lại trên không trung trong nháy mắt, sau đó liền biến thành hàng nghìn đạo đao mang chuyển động không ngừng, từ bốn phương tám hướng tụ lại xung quanh Chu Hỉ. Cuối cùng khi đến gần cơ thể của Chu Hỉ thì đột nhiên huyễn hóa thành tầng tầng lớp lớp, trong nháy mắt hình thành tám đạo đao cương bất đồng với tám tia sáng chói lòa, từ tám hướng tụ lại rồi dung hợp thành một.

Thấy hắn không phòng ngự gì mà chỉ tập trung tấn công, hồng y thiếu nữ di động cực nhanh, song thủ khua lên một cách nhanh chóng giống như Thiên Thủ Quan Âm. Vô số vòng nguyệt sắc không ngừng được gia tăng, cuối cùng chúng tụ lại thành một lưỡi đao tựa hình khuyết nguyệt lớn chừng ba trượng, đánh thẳng về phía Chu Hỉ bằng các đường cong vòng đi vòng lại.

Phía bên này, Tà Tâm Thư Sinh biết rõ được sự lợi hại của Thiên Tuyệt trảm pháp, vì thế khi ra tay hắn liền giở luôn tuyệt chiêu ra. Cây quạt trong tay vung lên vung xuống không ngừng, âm thanh như vang động cả rừng núi, phong lôi cuồn cuộn đột nhiên xuất hiện nơi chân trời. Còn Giả Chính do đã bị thương không nhẹ, kinh mạch bị tổn thương nặng nề, cho nên lúc này chỉ có thể toàn lực phòng ngự, không thể xông lên công kích Chu Hỉ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play