Trầm tư giây lát, Lục Vân tâm niệm vừa động thì áo choàng thần kỳ liền xuất hiện trên thân chàng trùm lên cả người Bách Linh. Ngay khi có áo choàng trợ giúp, Lục Vân cười lãnh đạm phi thẳng tới đầu thạch tượng, dễ dàng hạ xuống trên thạch tượng không chút dao dộng.

Cúi đầu nhìn xuống Lục Vân thấy sự kinh ngạc của Bách Linh, chàng chỉ nở một nụ cười trấn an nàng nhưng không giải thích bất cứ điều gì. Bách Linh nhẹ nhàng truyền âm nói:

- Đầu gỗ, hiện tại chúng ta nán lại đây vị trí rất tốt, nhưng nếu cứ lưu lại thế này thì không ổn chút nào cả. Trông tình hình của chúng thì dường như đang đợi điều gì đó, nếu chúng ta không làm rõ điều này mà cứ chờ tới khi đó thì không được đâu.

- Điều này ta biết, trước mắt ta đang dò xét tình hình tứ phía. Lúc nãy còn chưa chú ý tới phía trên, ta luôn cho rằng ta đã điều tra rõ tình hình ở đó rồi, nhưng lúc này trong lòng ta có một cảm giác dị thường, tựa hồ như có một thứ gì đó đang che giấu một loại khí tức kỳ quái khiến cho vô số kết quả chính xác mà Ý niệm thần ba của ta thu được bị nhiễu nghiêm trọng. Ngoài ra, hình như có một thứ thanh âm đang hô hoán điều gì đó, chỉ có điều quá mơ hồ, ta cũng không nghe rõ. Song mày hơi nhíu lại, Lục Vân kinh ngạc nói.

- Ý niệm thần ba? Đó là cái gì, sao thiếp chưa từng nghe qua? Còn nữa, sao chàng có thể khẳng định sự phán đoán của mình không thể sai? Nhìn thẳng Lục Vân, Bách Linh hiếu kỳ tra hỏi.

Nặng nề gật đầu, Lục Vân nói:

- Tuyệt đối không sai! Ý niệm thần ba là một loại pháp quyết kỳ diệu giúp ta dò thám sự vật, cũng có thể tìm ra rất nhiều thứ nhìn không thấy, lại có thể phát ra sự công kích vô hình vô sắc. Thôi, tạm thời không nói về chuyện này, chúng ta hãy rời khỏi thạch tượng này trước đã, tìm một nơi ẩn nấp, từ từ quan sát động hướng của những cao thủ này.

Nói xong chàng đằng thân hướng về phía phía vách núi dựng đứng bay lên, cuối cùng dừng lại tại một khe đá.

Thời gian từ từ trôi qua, Thương Sơn Huyết Hà vẫn bình lặng không gợn sóng. Khi màn đêm xuống sâu trong khe núi bắt đầu nổi gió, từng trận cuồng phong gào thét, trong tiếng gió chói tai đó ẩn ước có giọng hát của một thiếu nữ. Cơn mưa phùn trong đêm đầu ngày hạ vô thanh vô tức rơi xuống Huyết Hà nơi thâm sâu của vùng Vu Sơn. Gió kèm theo nước mưa đập vào vách đá làm vang lên nhưng tiếng động lớn. Nước sông cuộn trào, vô số thủy châu xuất hiện trên mặt nước như một dải lụa trắng bao phủ cả con sông dài màu máu. Trên trời một trận sấm sét giáng xuống, khe núi vốn tối tăm đột nhiên bừng sáng, một nhân ảnh lúc ẩn lúc hiện dưới trận mưa rào phiêu đãng trước thân thạch tượng, giống như một vị cô nương ôn nhu lương thiện đang vỗ về người nam tử mà nàng đem lòng thương yêu. Trên mặt nước một đóa hoa sóng huyết sắc bỗng bay lên, vừa khéo đậu xuống đầu chiếc bóng đó, tựa như một nam tử tận tay cài đóa hoa hồng lên tóc người yêu, ngập tràn tình cảm dịu dàng vô hạn. Gió đột nhiên nhỏ bớt, giọng hát lúc ẩn lúc hiện cũng dần dần vang rõ, chỉ nghe trong gió một giọng ngâm thê lương khẽ truyền lại, như một người khuê nữ đang u oán kêu gọi kẽ lãng tử phương xa, như một thiếu nữ si tình đang thuật lại giấc mộng tàn thời niên thiếu. Như một cánh bướm trong cơn cuồng phong đang tìm kiếm dấu chân bước đến, như một chiếc lá khô rơi rụng lưu lại trong phiêu linh chấp niệm suốt đời khó quên.

Sơn phong kêu khóc hóa thành giọt lệ tựa như muốn rửa sạch những ngày đau đớn. Dòng sông trở nên điên dại, cuồn cuộn dâng lên những đợt sóng máu, như đang kể lại những cuộc gặp gỡ và chia ly ngày trước. Cỏ xanh cũng đã say nhẹ nhàng đung đưa, đắm chìm trong những giấc mơ ngày trước, sấm sét phẫn nộ rung trời vang dội khắp tầng mây, chỉ vì một đoạn truyền thuyết thiên cổ. Khoảnh khắc này, tất cả các cao thủ ẩn tàng quan sát đều kinh ngạc ngây người, bọn họ không thể nào đoán được một cơn mưa bình thường lại trở thành truyền thuyết vạn năm tại Thương Sơn Huyết Hà này, chẳng lẽ thực sự giống như trong truyền thuyết, lệ thủy không khô, huyết chú không giải được, đây là lời nguyền ngàn đời sao?

Mưa vẫn đang rơi, tiếng ngâm khẽ trong gió vẫn đang tỉ tê. Bách Linh nhìn khe sâu như một màn mê vụ, có chút cảm khái nói:

- Mộc đầu, không ngờ câu chuyện trước kia thiếp kể cho chàng vào giây phút này lại biến thành sự thật. Có lẽ trong trăm ngàn năm nay, linh hồn của đôi tình nhân này vẫn luôn quanh quẩn nơi đây, thế nên mới có truyền thuyết đẹp đẽ mà đau buồn động lòng người đó. Hôm nay bất kể nói thế nào, có thể nhìn thấy mối tình xúc động trong truyền thuyết, thiếp nghĩ rằng đã hết sức đáng giá rồi.

Lặng lẽ chú thị nhìn về phía trước, Lục Vân thấp giọng nói:

- Hiện nay, khí tức bốn bề rất cổ quái tựa hồ như có một thứ gì đó một mực lôi kéo thạch tượng trong phạm vi năm trượng, ngăn trở mọi sóng do thám. Ái tình thực xúc động, nhưng trước mắt ngoài việc cảm động ra chúng ta còn phải lưu tâm xem hiện tượng này được hình thành ra sao. Nếu xét về sự rung động lòng người, mối tình của Lãnh Túc và Tâm nhi tại Ánh Nguyệt tỉnh ngày đó chẳng phải là xúc động tới tận đáy lòng sao?

Thân thể rung động, Bách Linh quay đầu lại nhìn chàng, khẽ gật đầu nói:

- Đúng vậy, mối tình đó cũng rất xúc động nhưng bọn họ vẫn được hạnh phúc, còn đôi tình nhân này lại không được như vậy.

- Hạnh phúc có rất nhiều dạng, chỉ là nhìn mỗi loại với cách lý giải ra sao thôi. Có lẽ đối với họ mà nó được ở bên nhau ngàn đời cũng là một loại hạnh phúc. Tạm thời không đề cập đến chuyện này nữa, ta bắt đầu cảm nhận thấy khí tức ở vùng phụ cận có sự biến hóa rồi, có lẽ đã tới lúc phát sinh một số chuyện nào đó.

Dứt lời chàng không nói thêm nữa mà đưa mục quang cẩn thận quan sát tứ phía. Nguồn: http://truyenfull.vn

Trong màn đêm bóng người đó mông lung mơ hồ tựa ảnh ảo, từng tiếng ngâm khẽ phiêu đãng trong mưa gió đang từ từ bay xa dần rồi biến mất. Khi không còn thấy bóng dáng mờ ảo đó nữa tiếng ngâm cũng tắt, mưa bắt đầu nhỏ hạt, chỉ một lúc sau mọi thứ đều tan biến như mây khói theo làn gió cuốn. Lúc này vạn vật lại khôi phục nguyên trạng, Thương Sơn Huyết Hà phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì mà chỉ thấy tĩnh lặng không gió, không có một chút khói bụi. Ánh trăng xuyên thấu tầng mây dần xuất hiện, những tia sáng bạc chiếu trên mặt sông màu đỏ tươi chiết xạ thành ánh sáng đỏ sẫm càng lộ vẻ âm sâm quỷ dị gấp bội. Cả dòng Huyết Hà dần được bao phủ bởi một tầng huyết vụ mờ nhạt phiêu diêu bất định biến hóa đa đoan từ từ hội tụ xung quanh thạch tượng tạo thành một quầng sương đỏ. Đột nhiên một ánh hào quang lóe hiện, song nhãn thạch tượng tựa hồ xạ ra một chùm kỳ quang nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến mất khiến người ta không thể đoán ra đó là do hoa mắt hay là sự thực. Lúc này Lục Vân cảm nhận chính xác rằng cao thủ Quỷ vực trong đống loạn thạch đã bắt đầu hành động, đồng thời cao thủ của Ma vực Huyết giới trong bụi cỏ cũng nhích từng bước di động, hiển nhiên bọn chúng đều đã phát giác ra điều gì đó nên bắt đầu chuẩn bị. Trong lúc suy nghĩ, Lục Vân đang định nói cho Bách Linh biết chuyện này thì bỗng trong màn đêm một đạo nhân ảnh cực kỳ mờ nhạt nhanh như thiểm điện đã cấp tốc bay ra, chớp mắt đã xuất hiện trước thân thạch tượng.

Bóng người này vừa xuất hiện, Huyết Hà đang bình lặng lập tức cuộn lên sóng cả ngút trời, dưới ánh trăng một đạo huyết ảnh rạch ngang bầu trời từ một phương hướng khác xông về phía thạch tượng, không chậm một bước đã hiện thân sau lưng thạch tượng nhào thẳng tới đầu thạch tượng. Một tiếng rú vô cùng đáng sợ vang lên trong bóng đêm, giữa không trung quỷ ảnh vô số, quỷ trảo đầy trời ào đến cùng tiếng hú ào ào chụp tới đạo huyết ảnh nhằm ngăn kẻ đó lại. Một hướng khác huyết mang đột hiện trên tầng không, một quả quang cầu huyết sắc xoay tròn với tốc độ rất nhanh mang theo khí tức tà ác đang không ngừng nuốt lấy quỷ trảo, chuyển động vòng tròn quanh thạch tượng bảo vệ cho đạo huyết ảnh phía trước. Một tiếng sét nổ truyền lại, một đường sáng làm cả bầu trời đêm bỗng bừng lên, chỉ thấy giữa không trung một quỷ vật toàn thân lập lòe những tia sáng đen cùng một ma vật huyết mang lưu chuyển khắp toàn thân đang đứng cách nhau ba trượng, hai đôi mắt xanh thẫm và đỏ sẫm đang phẫn nộ nhìn đối phương. Trên thạch tượng hắc ảnh và huyết ảnh chia nhau mỗi người một bên đầu thạch tượng, đứng trên không chú thị quan sát sự biến động của đôi mắt kia.

Dưới đất hắc ảnh lóe lên, Hắc Hà Quỷ vương đã hiện thân trên bờ sông lạnh lùng nhìn bụi cỏ, hừ nói:

- Bổn vương đã tới đây, còn chưa chịu ra gặp mặt?

Lời nói vừa dứt một nhân ảnh cao lớn toàn thân lấp lóe huyết mang đã xuất hiện ngoài ba trượng, cười nói:

- Từ lần cuối cùng gặp nhau đến giờ Quỷ vương đại nhân vẫn khỏe chứ, lần này tới đây gấp như vậy, chắc hẳn cũng vì Càn Khôn Ngọc Bích phải không? Chỉ có điều báu vật của trời đều do nhân duyên, cuối cùng ai có thể đoạt được phải tùy thuộc vào cơ duyên của mỗi người thôi.

- Ma thần Viêm Huyết, không ngờ lại là ngươi, ta còn cho rằng Huyết giới tôn chủ đích thân xuất mã cơ đấy. Sao, lần này các ngươi cũng tới đây đùa vui ư? Ta thấy ngươi nên quay về đi thì hơn, có ta ở đây tôn chủ của các ngươi lại không hiện thân, ngươi cho rằng chỉ dựa vào ngươi có thể tranh đoạt với ta sao? Tất cả đều xuất thân từ vực chi tam giới, ta thấy nên lưu lại chút tình để sau này còn tiện đối phó với Nhân gian chính đạo. Hắc Hà Quỷ vương nham hiểm nói ẩn chứa vài phần uy hiếp.

Ma thần Viêm Huyết tùy ý cười nói:

- Về điểm này Quỷ vương đại nhân không cần bận tâm cho ta, vật đó hiện tại còn chưa xuất hiện, hươu chết về tay ai còn phải chờ tới lúc cuối cùng mới biết kết quả được, bây giờ nói về điều này vẫn còn hơi sớm. Hơn nữa nơi đây lại không phải chỉ có hai lộ nhân mã của tôi và ngài, ngài nói với tôi những điều này là có ý gì?

Hắc Hà Quỷ vương sững người không nói, mục quang đảo quanh tứ phía, hừ lạnh nói:

- Ta đã thực tâm khuyên bảo mà ngươi không nghe, tới lúc đó thì ngươi nên tự cẩn thận tránh để sau này hối hận thì đã không kịp nữa rồi.

Nói xong ánh mắt dời đến bên thạch tượng, miệng phát ra ám hiệu hành động.

Hắc ảnh chớp động, Quỷ tiên sau khi nhận được mệnh lệnh liền lăng không chụp một trảo vào nhãn châu của thạch tượng. Đối diện, Ma tiên hừ lạnh một tiếng, huyết quang như thoi đưa, chưởng lực mạnh mẽ một kích đã chấn văng trảo lực của Quỷ tiên đứng chặn trước thân hắn. Ngay sau đó, nhân lúc Quỷ tiên thoái lui, Ma tiên đột nhiên phát động pháp quyết Tâm Dục Vô Ngân, lực tinh thần vô hình đáng sợ công kích trúng vào Quỷ tiên, chỉ nghe thấy một tiếng la thảm Quỷ tiên đã bị bắn bay ra ngoài mấy trượng.

Trong tiếng rú hung ác, một tên Quỷ tiên vọt lên từ dưới mặt đất lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu Ma tiên. Thâm độc nhìn Ma tiên, thân ảnh Quỷ tiên nhoáng lên, hàng trăm đạo phân bố tầng tầng chặt chẽ, những cái đầu lâu đáng sợ của lệ quỷ gầm rú như sấm dậy chấn động hồn phách. Trong tiếng cười âm u, quanh thân Quỷ tiên lấp lóe quang mang hắc sắc, pháp quyết vô thượng Hóa Hồn đại pháp của Quỷ tông hàm chứa lực lượng hóa hồn xâm cốt bao phủ tứ phía xung quanh Ma tiên. Bị vây khốn, Ma tiên rống lên giận dữ liên hồi, Tâm Dục Vô Ngân toàn lực phát động muốn chấn bay Quỷ tiên để thoát khỏi khốn cảnh nhưng lúc này tất cả tựa hồ đã quá muộn.

Ở dưới đất, Ma thần Viêm Huyết nhìn thấy tình trạng này liền "hừm" một tiếng, hữu thủ vẫy ra làm cho một Ma tiên bên cạnh vọt mình bay lên. Tên Ma tiên này còn chưa xông kịp tới nơi thì một Quỷ tiên đứng cạnh Quỷ vương đã chặn hắn lại giữa đường, ngăn trở sự cứu viện của hắn. Cứ như vậy, song phương vì tranh đoạt song nhãn của thạch tượng mà không ngừng phái ra các cao thủ, chỉ trong chốc lát trên bầu trời Huyết Hà đã dày đặc ma ảnh lẫn quỷ vật, quang ảnh hai màu đỏ sẫm và đen kịt đan xen lên xuống, tiếng la thảm thiết cũng tiếng rú phẫn nộ liên miên không dứt.

Ánh trăng vẫn cứ lặng lẽ dịch chuyển, thời gian trôi đi trong khi song phương vẫn cứ tiếp tục giao chiến. Thời khắc này mọi người đều tập trung tinh thần chú ý nhìn hai bên giao chiến mà không phát giác ra mặt sau thạch ốc đang dần lóe lên một quầng lục quang quỷ dị. Ngoài ra, ở mặt dưới của thạch tượng nãy giờ vẫn đứng ngạo nghễ bất động, nước sông phẳng lặng cũng bắt đầu xuất hiện những gợn sóng nhỏ, tầng tầng huyết sắc bắt đầu hội tụ làm cho huyết sắc tứ phía quanh sông thì lại dần trở nên nhạt nhòa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play