Giữa không trung ánh tử quang rạch ngang trời, ánh hồng quang chói rọi các tầng mây, hai cổ kiếm mang cường đại va chạm vào nhau mãnh liệt phát ra khí kình đáng sợ cuốn tung cả tầng tầng lớp lớp người trên mặt đất bắn lên trên. Trong luồng sáng mạnh mẽ chói mắt ấy, Lục Vân kêu lên một tiếng thảm thiết, cơ thể dưới một kích cực kỳ đáng sợ của đối phương một lần nữa bị đánh trúng và rơi mạnh xuống mặt đất. Còn thân người của tử sắc nhân ảnh ấy lại không hề lay chuyển, sừng sững như núi Thái sơn tiếp tục nhằm vào Lục Vân truy kích.
Trông thấy bóng tử sắc thần bí này xuất hiện, Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt nhìn nhau, cả hai nàng đều lộ ra vẻ lo lắng tột bậc. Không hề nói gì, Trương Ngạo Tuyết chỉ nắm chặt thanh kiếm trong tay ánh mắt lộ rõ ý chí kiên định. Thương Nguyệt thấy vậy cũng khẽ gật đầu xoay người lại bình tĩnh bước về phía trường đấu.
Xung quanh đệ tử của Dịch viên nhìn theo Thương Nguyệt và Trương Ngạo Tuyết, ánh mắt họ đều toát lên vẻ tang thương. Còn Ngọc Vô Song và Huyền Ngọc chân nhân vẻ mặt trầm lặng, không một ai muốn mở miệng. Có lẽ lúc này, bọn họ cũng hiểu rằng có một số sự việc không thể ngăn trở được và cũng không có cách nào ngăn trở.
Phía đối diện, Thái Phượng tiên tử nhìn theo Thương Nguyệt trầm giọng nói:
- Nha đầu, con thật cứng đầu. Tất cả đã được định sẵn, Lục Vân lần này không thể không chết, bởi vì trong Nhân gian căn bản không thể tìm ra người nào có thể giúp cho hắn thoát khỏi bàn tay của người này. Hãy quay lại đi, đừng để ta phải ra tay.
Bình tĩnh mỉm cười, Thương Nguyệt vọng nhìn về phía Lục Vân đang rơi xuống, nhẹ giọng nói:
- Có một số sự việc biết rõ là không thể thay đổi được nhưng cũng vẫn phải làm, bởi vì nó sẽ mãi là ký ức không thể nào quên được trong suốt cuộc đời này. Nếu như một người mất đi ký ức thì cả cuộc đời người đó sẽ không còn gì đáng để lưu luyến, cũng chẳng còn gì để có thể nhớ lại nữa. Đau thương tự nó khiến cho con người ta đau khổ, nhưng đồng thời cũng khiến cho người ta khó quên. Rất nhiều khi kết quả đạt được không phải là tốt đẹp nhất, cho dù đó chỉ là một hồi ức hay một giấc mơ cũng đáng để được lưu lại, không phải sao?
Ánh mắt khẽ biến đổi, Thái Phượng tiên tử thở dài nhìn nàng, nhẹ giọng nói:
- Cho dù có như vậy, ta cũng không thể để con đi tiếp. Con và con nha đầu đằng kia hãy cùng lên đi.
Nhẹ lắc đầu, Thương Nguyệt trầm giọng nói:
- Một mình con là đủ rồi, Ngạo Tuyết vẫn còn việc chờ nàng ấy đi làm.
Dứt lời thân người xoay chuyển, Khiếu Nguyệt thần kiếm cùng với một cổ kinh thiên kiếm mang trong nháy mắt đã xuất ra năm trăm bảy mươi sáu kiếm, hình thành nên tầng tầng lớp lớp xích hồng vân hà mãnh liệt xuất hiện bên trên Thái Phượng tiên tử.
Cùng lúc đó Trương Ngạo Tuyết nhẹ hét lên một tiếng, Tử Ảnh thần kiếm xoay tròn bay lên mang theo cả người nàng hình thành một vòi rồng to lớn, điên cuồng công kích tử sắc nhân ảnh trên không để cứu lấy Lục Vân.
Tức giận hét lên một tiếng, thân ảnh Dao Trì Ngọc Nữ Diệp Tâm Nghi lay động, lập tức xuất hiện giữa không trung cản đường đi của Ngạo Tuyết. Nàng vừa xuất thủ thì Vân Phong ở dưới mặt đất cũng thét lên, toàn thân lóe lên quang hoa sắc huyền thanh, cả người thần kỳ xuất hiện kế bên Diệp Tâm Nghi. Một mặt nhanh chóng thôi động chân nguyên, một mặt Vân Phong lớn tiếng nói:
- Sư tỷ, người hãy đi cứu Lục Vân, còn ả này giao cho đệ ứng phó!
Ngạo Tuyết khẽ gật đầu, xoay người tránh khỏi Diệp Tâm Nghi tiếp tục hướng đến bóng tử sắc thần bí kia.
Giữa không Diệp Tâm Nghi cười lạnh lùng, dải lụa màu vàng nhạt trên hai cánh tay như ánh sáng lóe qua lập tức tung lên, dưới sự điều khiển của nàng hóa thành một dải mây hình dây đai màu vàng, một mặt cuốn về phía Vân Phong, một mặt nhằm hướng Ngạo Tuyết phát động tấn công. Phía trên sắc mặt Vân Phong điên cuồng, mắt lộ ra vẻ phẫn nộ vô cùng, hai tay dùng toàn lực thi triển pháp quyết, miệng thét lớn: Bạn đang đọc truyện được lấy tại
TruyệnFULL.vn chấm cơm.
- Vạn vật càn khôn, thiên địa âm dương, tam giới ngũ hành, vi ngã hiệu lệnh! Âm Dương pháp kiếm, diệt quỷ trảm tiên! Tàn, Liệt, Phá, Diệt!
Cùng với tiếng hét phẫn nộ của Vân Phong, không khí bốn phía rung chuyển, cả bầu trời tràn ngập một sức mạnh vô cùng to lớn. Không gian trên đỉnh đầu chấn động một hồi, theo sau chấn động ấy đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm hư không mang hai sắc hồng lục, cùng với quang mang diệu nhãn đón gió lớn lên, nháy mắt đã biến thành một pháp kiếm cực lớn dài khoảng mười trượng. Trên thanh kiếm có vô số các phù chú chuyển động không ngừng, cùng với quang mang hai màu hồng lục từ trên bổ xuống, không ngừng tán xạ ra ánh sáng bao trùm Diệp Tâm Nghi vào trong.
Cảm thấy được sự bá đạo của Âm Dương pháp kiếm này của Vân Phong, Diệp Tâm Nghi sắc mặt biến đổi, toàn thân hoàng sắc quang hoa cường thịnh rất mỹ lệ hình thành nên một đám tinh vân kỳ dị, phát ra một đạo quang mang sắc vàng chói lọi toàn lực chống lại Âm Dương pháp kiếm của Vân Phong.
Lại nói về Lục Vân, lúc này chàng đã kiên cường chống đỡ được sáu chiêu, nhưng thân ảnh của chàng càng lúc càng chậm, kinh mạch toàn thân tổn thương nghiêm trọng, hai mắt lóe lên đạo huyết sát quang mang điên cuồng và không cam chịu. Nhìn kiếm thứ bảy của tử sắc thân ảnh lại tiếp tục từ trên không chém xuống, ánh mắt Lục Vân toát lên sự tuyệt vọng và phẫn nộ, điên cuồng gầm lên giận dữ. Không kịp nghĩ xem liệu có khả năng chống trả được hay không, Lục Vân đưa hai tay ra trước ngực trong vô thức, tập trung toàn bộ chân nguyên còn lại trong cơ thể, bắt đầu phòng thủ chiêu thứ bảy này. Tử mang lúc này rạch ngang bầu trời, mang theo lực lượng hủy diệt kinh người, nhẹ nhàng phá vỡ sự phòng thủ của Lục Vân hung hãn đập mạnh vào ngực chàng.
Nhìn thấy Lục Vân vô lực phản kháng và cũng không có cách gì để thoát khỏi, rương Ngạo Tuyết hét lên một tiếng phẫn nộ, Tử Ảnh thần kiếm cùng với quang hoa cường thịnh xuyên ngang qua và trực tiếp va chạm với đạo tử mang kinh thiên phía trên. Chỉ nghe thấy một tiếng sét to lớn và tiếng kêu thảm thiết của Lục Vân cùng lúc truyền lại, trên không Lục Vân dưới sự giúp đỡ của Trương Ngạo Tuyết tuy chưa gục ngã ngay tại trường đấu nhưng cũng bị thụ thương nghiêm trọng, không còn một chút sức lực phản kháng nào nữa. Còn Trương Ngạo Tuyết trong lần giao thủ này, thân thể run lên mang theo huyết hoa đầm đìa, giống như hoa rừng sắp lụi tàn bay ra xa ngoài mười trượng.
Cất tiếng gào thét gọi Ngạo Tuyết, lúc này Lục Vân mới phát hiện tiếng kêu của mình đã quá yếu ớt. Đau đớn nhìn theo bóng hình Ngạo Tuyết đang rơi xuống như hồ điệp bay trong gió, trong mắt Lục Vân lộ ra sự thương tang và đau khổ tột bậc. Giờ phút này, một ý nghĩ điên cuồng đang chiếm lấy đầu óc của Lục Vân, thôi thúc khiến cho chàng dần dần tiến về phía tà ác, chỉ là trong lúc phẫn nộ Lục Vân không hề phát hiện ra.
Trong lúc rơi xuống, Trương Ngạo Tuyết gắng sức quay đầu lại nhìn Lục Vân, ánh mắt không một chút thương đau mà ngược lại còn có vài phần tươi cười. Dường như kết quả như vậy cũng là một cách giải thoát, một lối thoát cho tâm hồn. Có thể tang thương một chút, nhưng rốt cục vẫn làm cho người ta khó quên, không phải như thế ư?
Tử sắc nhân ảnh cười ngạo nghễ nói:
- Lục Vân, ngươi cuối cùng cũng không tiếp được mười chiêu của ta, tất cả hãy thuận theo sự an bài của số mệnh mà kết thúc đi.
Nói xong, liền tung ra đòn công kích thứ tám với sức mạnh đột nhiên tăng lên gấp ba lần, hoàn toàn không để cho Lục Vân có một khả năng sống sót nào. Giữa không trung, thân ảnh của bóng tử sắc huyễn hóa khôn lường, cả người đột nhiên biến mất, tiếp đó một đạo tử sắc kiếm mang cùng toàn bộ quang hoa cường thịnh điên cuồng trảm xuống. Kinh hãi nhìn một kiếm đó, Lục Vân đột nhiên có một cảm giác quen thuộc. Cẩn thận nghĩ lại, chiêu này có phần giống với "Ma đao đồ thần" của Ma Thiên tôn chủ, điểm không giống chính là tính chất và cường độ mạnh yếu của chân nguyên.
Phẫn nộ nhìn nhát kiếm đang chém xuống, Lục Vân dùng toàn lực điều chỉnh cơ năng thân thể cố hết sức để tránh khỏi. Nhưng chỉ trong nháy mắt, Lục Vân phát hiện ra bản thân hoàn toàn không thể cử động được nữa: một kiếm kinh thiên này của đối phương đã tạo nên một trường khí mạnh mẽ vây chặt chàng vào bên trong. Cảm nhận được mối nguy hiểm đã đến mà sức phản kháng thì không còn, Lục Vân bất giác gầm lên một tiếng điên cuồng, nhìn về phía chân trời, trong ánh mắt lộ ra một vẻ cổ quái.
Xung quanh, mọi người lúc này đều cảm thấy căng thẳng, vô số tiếng gọi kinh hãi nuối tiếc, gào thét phẫn nộ lập tức lan tỏa khắp bầu trời Dịch viên. Dưới mặt đất, Huyền Ngọc chân nhân, Tử Dương chân nhân, Phong Phi Dương, Tất Thiên, Hứa Khiết, Hạo Vân cư sĩ, Đan Thanh kiếm hiệp, và Ngọc Vô Song sắc mặt đều đại biến, mỗi người phát ra tiếng kinh hô phẫn nộ khác nhau. Giữa không, Thương Nguyệt, Lâm Vân Phong, và Quy Vô đạo trưởng đều đã bị trọng thương, còn Trương Ngạo Tuyết thì đang nằm trên mặt đất. Ngay cả Văn Bất Danh và Dao Quang đang giao chiến cũng đều đồng thanh hét lên một tiếng, cùng lúc quay người bỏ lại đối thủ, tất cả đều hướng về phía Lục Vân như muốn giữ lại khoảnh khắc ngắn ngủi sau cùng ấy.
Quay đầu lại một cách thản nhiên, Lục Vân nhìn mọi người một lượt, ánh mắt chàng vào lúc ấy dường như đang nói lời chào từ biệt, tất cả đều đã kết thúc. Giờ phút này không còn ai có thể cứu được chàng, kỳ tích cũng sẽ không xuất hiện bởi vì tất cả mọi việc cần phải được chấm dứt. Nghĩ lại cả cuộc đời mình, tuy đã trải qua không ít sóng gió, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi được lời nguyền của trời xanh. Điều này khiến cho Lục Vân không cam tâm và thống hận.
Thiếu niên tâm, chí lăng vân, nghịch thiên lộ, khảm khả hành! Dịch Viên tụ, sanh tử ly, hận thương khung, lai sanh tục!1
(1 Tâm tư thiếu niên, chí cao tận trời, con đường nghịch thiên, gập ghềnh khó đi!)
Cuối cùng, nhìn hai người thiếu nữ mà mình yêu thương Lục Vân nở một cười nhẹ, sắc đẹp hoàn mỹ ấy của hai người cần phải để nó khắc sâu vào trong tâm chàng.
Khi nhìn Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, trong đầu Lục Vân bỗng xuất hiện một bóng hình khác. Nhớ lại vẻ đẹp hoang dại ấy, nhớ lại sự nhu mì ấy còn có vài phần thanh tú pha chút tinh nghịch, trước khi chết Lục Vân mới phát hiện thì ra trong trái tim mình có đến ba người thiếu nữ. Đáng tiếc tất cả đều đã rời xa, ngoài cảm giác ân hận có lẽ còn có sự than thở luyến tiếc khôn nguôi.
Dịch Viên tụ họp, sinh tử biệt ly, chỉ hận trời xanh, kiếp sau gặp lại!