Lời hắn vừa dứt, ngoại trừ Lục Vân ra tất cả đều kinh ngạc. Cái tên Trừ ma liên minh đối với mọi người đều rất lạ lẫm, trước giờ chưa ai nghe qua. Nhưng bất kể thế nào người được xem là Minh chủ thân phận quyết không thua kém Kiếm Vô Trần, có chênh lệch bất quá chỉ là thực lực mà thôi.
Phía Dịch viên ai cũng lộ vẻ vui mừng, cho dù thực lực Quy Vô đạo trưởng ra sao, chí ít sự xuất hiện của đạo trưởng cũng đem lại một tia sinh cơ cho Lục Vân.
Lâm vân Phong thấy Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng mới đến nên không rõ nguyên nhân Lục Vân bị vây công, hắn vội vã quát lớn:
- Nhị vị Trừ ma liên minh tiền bối, các vị phải chú ý tên Kiếm Vô Trần. Hắn chỉ vì ấm ức thua kém Lục Vân trong Lục viện võ hội nên mượn việc công báo tư cừu cố ý hãm hại Lục Vân, nói huynh ấy có Hóa Hồn đại pháp gì đó nên muốn dùng chuyện này để dồn Lục Vân vào tử địa. Vì vậy các vị cần đề phòng một chút tránh bị gán một tội danh khác, lúc đó hắn sẽ lợi dụng thủ tiêu các vị luôn thể.
Sắc mặt đầy vẻ phẫn nộ, Kiêm Vô Trần quát :
- Lâm vân Phong ngươi câm miệng cho ta, ngươi năm lần bảy lượt cãi vã vu khống ta, ngươi cho rằng không dám động vào ngươi sao? Đợi sau khi ta giải quyết xong việc này rồi sẽ tìm người tính sổ, khi đó ngươi không nói cho rõ ràng thì đừng trách ta vô tình.
- Mọi người có thấy không, chẳng phải hắn có tật giật mình sợ người ta nói ra hay sao? Cho nên gặp loại âm hiểm tiểu nhân như hắn phải vạn phần đề phòng.
Lạnh lùng nhìn Kiếm Vô Trần, Lâm Vân Phong hoàn toàn không xem hắn là Minh chủ, nên cứ nói một hồi cả một chút nể mặt cũng không có.
Kiếm Vô trần định bộc phát cơn giận thì Bạch Vân Thiên đột nhiên kinh ngạc nói:
- Thì ra ta hiểu lầm, ta vẫn tưởng Lục Vân đang tranh đoạt ngôi vị Minh chủ Lục viện mới khoe tài như thế, hóa ra chuyện là như vậy. Ha ha... thú vị, thật thú vị, không ngờ tu chân Lục viện mới vừa liên minh đã bắt đầu đã có chó cắn chó rồi, thật đáng chúc mừng. Hắc hắc... các ngươi đừng ngây người ra đó, tiếp tục biểu diễn, tiếp tục biểu diễn!
Bộ dạng xem hí kịch của Bạch Vân Thiên đã chọc tức Kiếm Vô Trần khiến sắc mặt trở nên tái xám, hắn nhìn chằm chằm bạch Vân Thiên một cách dữ tợn.
Lúc đó Văn Bất Danh cũng lên tiếng hỏi:
- Kiếm Minh chủ nói Lục Vân có Hoá Hồn đại pháp, không biết có tận mắt chứng kiến hay chỉ nghe lời đồn? Hơn nữa, chỉ dựa vào một điểm này đã đủ dồn Lục Vân vào tử địa hay sao?
Nở một nụ cười lạnh, Kiếm Vô Trần nói:
- Hiện giờ tại Nhân gian ma vật tung hoành, vì sự an nguy của cả thiên hạ Lục Viện liên minh dĩ nhiên đảm đương việc tiêu diện hết tất cả ác vật và quét sạch càn khôn. Lục Vân thân mang pháp quyết tà ác, ta tuy không tận mắt nhìn thấy nhưng ta có chứng cứ làm bằng, nếu không ta đường đường là Minh chủ Lục viện lại phải vu khống hắn sao. Vì an nguy Nhân gian, vì sự hợp tác tốt đẹp của Lục viện, loại người tà ác như Lục Vân sao có thể trà trộn trong hàng ngũ của chính đạo để thi triển âm mưu quỷ kế.
- Chứng cứ? Không biết Kiếm Minh chủ có chứng cứ gì có thể chứng minh cho những gì ngươi nói không? Hai người chúng ta sau khi đến còn chưa được thấy, không biết Kiếm minh chủ có thể đưa ra xem thử để thể hiện sự công bằng chính trực?
Ngữ khí hơi lạnh nhạt, trong lòng Văn Bất Danh đã có phản cảm đối với Kiếm Vô Trần, nhìn thấy không thuận mắt chút nào đối với vẻ ngông cuồng ngạo mạn của hắn.
Nhìn Văn Bất Danh, Phong Lôi chân quân vẫn luôn đứng yên bất động đôi môi bỗng mấp máy định lên tiếng ngăn Kiếm vô Trần, nhưng Kiếm Vô Trần đã mở miệng trước:
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL- Chứng cứ tự nhiên không thể thiếu, khi nãy Lục viện trưởng giáo và đại diện của tam phái tận mắt nhìn thấy rõ ràng trên Huyền Thiên Giám. Việc này Lục Vân không thừa nhận cũng không được.
Nghe lời hắn vừa nói ra Phong Lôi chân quân nhìn thoáng qua Thái Phượng tiên tử bất giác than khẽ. Còn trên không trung, Văn bất Danh và Quy Vô đạo trưởng biến sắc, trong ánh mắt lộ một chút vẻ cổ quái.
Bên kia Ma Thần tông chủ tựa hồ có ý gây rối, hắn giả vờ kinh ngạc nói :
- Huyền Thiên Giám? Không phải ngươi lường gạt thi triển thủ thuật che mắt lừa bịp những người chưa từng trải sao? Hắc hắc... trò chơi nhỏ này ta cũng biết, không tin mọi người xem thử xem.
Nhìn mọi người với nụ cười thần bí Bạch Vân Thiên liền xoè bàn tay phải ra, tại đó có một hạt ngọc châu trong suốt lớn độ một tấc đột nhiên quang hoa lưu động, chỉ trong nháy mắt biến thành một ngọc cầu đường kính ba thước trên mặt tỏa ra đủ loại quang mang kỳ dị. Theo tiếng hô chú ý của Bạch Vân Thiên, mọi người tại trường nhìn thấy trên quang cầu nhân ảnh chớp động rất nhanh và hiện lên một cảnh tượng rõ ràng.
Cảnh tượng hiện lên chính là ở một vùng đồng trống, Kiếm Vô Trần toàn thân hắc khí cuồn cuộn, hai mắt xạ ra ám hồng sắc quang mang tà ác đáng sợ đang tàn sát hàng loạt chánh đạo nhân sĩ. Nhìn thấy cảnh này tất cả mọi người xung quanh đều ngơ ngác, còn Kiếm vô Trần lại phẫn nộ quát lên:
- Đáng hận, ngươi tên tà ma ngoại đạo dám dùng huyễn thuật che mắt mọi người để định hãm hại ta. Rốt cuộc ngươi có mưu mô gì, nói mau ! Ngươi là bạn Lục Vân phải không, hắn là môn hạ đệ tử hoặc giả truyền nhân các ngươi phải không, trà trộn vào Dịch viên để học trộm tuyệt kỹ phải không ?
Thâu lại ngọc châu, Bạch Vân Thiên cười nói:
- Ta làm vậy không có ý gì cả, chỉ sợ ngươi làm giả sự huyền diệu của Huyền Thiên Giám nên muốn xem thử bảo bối trong tay ngươi là thật hay là giả vậy thôi. Nếu ngươi không dám cứ giấu nó cho tốt vào, khà khà... dẫu sao mọi người cứ biết chuyện như vậy là được rồi.
Huyền Ngọc chân nhân im lặng từ đầu đến bây giờ mới lên tiếng:
- Lời Ma thần Tông chủ có lý, ta đối với Huyền Thiên Giám không rõ lắm nên đối với việc thật giả không phân biệt được. Bây giờ tại đây đã có cao nhân nhận biết, thỉnh Kiếm Vô Trần lấy Huyền Thiên Giám ra một lần nữa để mọi người nhận định. Như vậy mọi người tránh được trong lòng nảy sinh nghi ngờ, chuyện này nên làm rõ cũng tốt.
Cười lạnh một tiếng, Kiếm Vô Trần thầm nghĩ "ta sợ các ngươi hay sao" Đưa tay vào lòng, Kiếm Vô Trần lại giơ Huyền Thiên Giám ra giữa không trung để mọi người có thể nhìn thấy. Đồng thời Kiếm vô Trần lạnh giọng nói :
- Thế sao, nhìn rõ chưa, có phải đồ giả không ?
Bạch Vân Thiên mỉm cười thần bí, thoáng nhìn qua Kiếm Vô Trần rồi nói:
- Thật cũng là giả, giả cũng là thật, thật thật giả giả, giả giả thật thật, rốt cuộc ai tốt ai xấu hay là đều xấu hết, đúng không ?
Mọi người ngơ ngác không hiểu hắn nói lời này có ý tứ gì. Riêng Kiếm Vô Trần im lặng nhìn hắn, trong lòng suy đoán lời Bạch Vân Thiên nói chắc có mục đích gì.
Văn Bất Danh bỗng nhiên mở lời hỏi Kim Cương thánh phật của Vạn Phật tông:
- Kim Cương đại sư, ta xin hỏi một chút Huyền Thiên Giám là thật hay giả đại sư biết hay không?
Im lặng nhìn hắn, Kim Cương thánh phật khẽ gật đầu nói:
- Vật này đích xác không phải giả, chính là Huyền Thiên Giám một trong Đại La chư thiên nhị thập tứ thần khí. Thiết nghĩ Văn đại hiệp cũng minh bạch, thí chủ hỏi như thế không phải muốn hỏi ....?
Nghiêm túc gật đầu, Văn Bất Danh trầm giọng nói :
- Đại sư đoán không sai, ta thật sự muốn hỏi xuất xứ của vật này. Theo truyền thuyết, năm xưa vật này do Thiên Ma giáo chủ Âu Dương Vân Thiên lấy được ở Cửu Âm giản, nghe nói có thể hiển hiện mọi chuyện trong quá khứ hết sức thần kỳ nên được Âu Dương Vân Thiên coi là vật trấn giáo chi bảo, được thờ cúng trong Thiên Ma giáo. Không biết tại sao hiện giờ lại xuất hiện trong tay Kiếm Vô Trần, lẽ nào hắn và Âu Dương Vân Thiên có mối quan hệ mà người ngoài không biết?
Lời vừa dứt, ngoại trừ đại diện của ba phái và Phong Lôi chân quân thì những người của Lục viện đều biến sắc, kinh dị nhìn Kiếm vô Trần trong mắt tràn ngập nghi vấn. Phía Dịch viên thấy vậy càng lớn tiếng trách hỏi, vô số đệ tử tức giận nhìn Kiếm vô Trần bức hỏi mối quan hệ giữa y và Thiên Ma giáo chủ.
Huyền Ngọc chân nhân với sắc mặt u ám lạnh lẽo, hờ hững nói:
- Kiếm Minh chủ, không biết chuyện nầy ngươi giải thích ra sao? Những người chúng ta phải chăng nên làm giống như ngươi ban nãy, trước trói ngươi lại sau đó mới từ từ bức hỏi mối quan hệ giữa ngươi và Âu Dương Vân Thiên?
Vừa sợ vừa giận nhìn tứ phía, Kiếm Vô Trần hoàn toàn không hiểu vì sao vật trong tay y tự nhiên trở thành chí bảo của Thiên Ma giáo. Dưới ánh mắt hạch hỏi của mọi người, Kiếm Vô Trần hoảng loạn quay đầu nhìn Phong Lôi chân quân khẩn cầu sự giúp đỡ.
- Việc vừa ăn cướp vừa la làng chả có gì mới, không ngờ những người tu chân Lục viện thật có chút thú vị. Trước tiên quán quân Lục viện bị người nói học Hoá Hồn đại pháp đưa tới chuyện quần công. Bây giờ lại xuất hiện việc Lục Viện minh chủ có quan hệ mờ ám với Thiên Ma giáo chủ, khà khà... lần này phải tính thế nào đây? Là quần công hay là chỉ mắt nhắm mắt mở?
Ngữ khí của hắn cười đùa kèm theo vài phần chế nhạo, Bạch Vân Thiên hoàn toàn chỉ sợ thiên hạ không loạn, nên hắn đứng một bên thỉnh thoảng châm dầu vào lửa để phân hoá thực lực của Lục viện.
Phong Lôi chân quân :hừ" một tiếng lập tức áp chế tiếng huyên náo toàn trường. Lão nhìn thoáng qua Huyền Ngọc chân nhân và Dịch viên môn hạ trầm giọng nói:
- Đủ rồi, đừng gây náo loạn nữa, chuyện này để ta nói rõ cho các ngươi được minh bạch. Vật trong tay của Vô Trần đích thực là Huyền Thiên Giám chí bảo của Thiên Ma giáo, điều này không phải giả. Nhưng giữa Vô Trần và Âu Dương Vân Thiên không có chút quan hệ nào cả vì họ không hề quen biết. Còn
như vật này vì sao xuất hiện trong tay của Vô Trần cũng không gì lạ, vì đó là vật do ta giao cho hắn. Nếu hỏi tại sao vật này nằm trong tay của ta, ta cũng không ngại nói ra. Trước đây không lâu Thiên Ma giáo chủ Âu Dương Vân Thiên có đến chỗ của Thái Phượng tiên tử mượn Định Hình châu, vì biểu hiện thành ý hắn để lại vật này cầm cố khi trả lại Định Hình châu thì sẽ lấy nó về. Lần này vì Vô Trần muốn mọi người tin tưởng mới cố ý nhờ Thái Phượng tiên
tử mang tới, chỉ thế thôi.