Mọi người tại Dịch viên bao gồm cả Hạo Vân cư sĩ sắc mặt đều đại biến, đều bị câu nói của Pháp Quả đại sư làm cho si ngốc. Không ai có thể ngờ rằng toàn bộ sự tình lại do Vân Chi Pháp Giới xuất hiện, mượn lực lượng của Lục viện tu chân tại nhân gian để cứu vãn trường hạo kiếp.

Từ xưa đến nay, Vân Chi Pháp Giới như là một truyền thuyết thần kỳ, chưa ai từng nghe nói bọn họ can thiệp vào sự việc của nhân gian. Chẳng lẽ lần này bọn họ lại chủ động thao túng việc đó sao?

Huyền Ngọc chân nhân trao đổi ánh mắt với Hạo Vân cư sĩ, trong mắt hai người đều lộ ra một chút buồn rầu. Việc này rõ ràng là do bề trên thao túng, lưỡng viên không muốn đáp ứng cũng phải chấp nhận, nếu không tương lai chẳng thể đứng chân nổi trong nhân gian.

Bình tĩnh đè nén tâm tình, Huyền Ngọc chân nhân nói:

- Thật không ngờ lại xảy ra chuyện này, nếu sớm biết thì chúng ta đã không cùng Thiên Kiếm viện tranh ngôi đệ nhất đó để bây giờ thành trò cười cho nhân gian, làm loạn nhân ý.

Người của Dịch viên nghe vậy đều thần sắc ưu sầu, mặc nhiên chấp nhận sự tình.

Vân Phong trong lòng bực bội nhìn mọi người, không phục nói:

- Vì sao lại phải nghe lời bọn họ? Bọn họ là bọn họ, chúng ta là chúng ta, phảnhay chính thì cũng là vì hòa bình của nhân gian. Lại nói, hiện tại Dịch viên chúng ta là Lục viện chi thủ, tại sao phải nghe theo hiệu lệnh của Thiên Kiếm viện? Bọn họ muốn liên minh thì tự mà liên minh, chúng ta không tham gia xem họ có thể làm gì được?

Huyền Âm chân nhân nghe vậy liền quát khẽ một tiếng ngắt lời Vân Phong, không cho y nói tiếp.

Pháp Quả đại sư, Thất Huyền chân nhân, Ngọc Vô Song đều hơi biến sắc nhìn Huyền Ngọc chân nhân, muốn biết quyết định của ông. Huyền Ngọc chân nhân điềm tĩnh cười nói:

- Việc này rõ ràng Thiên Kiếm viện không thể tự mình quyết định nên tạm thời không nhắc tới nữa. Bây giờ chúng ta nên bàn cách đối phó với Ma vực. Trước mắt theo phân tích tin tức từ các nơi trong thiên hạ phảnhồi về thì lần này có rất nhiều cao thủ của Ma vực đã tiến nhập nhân gian, chỉ là đối phương tựa hồ như có ý ẩn giấu hành tung, hoàn toàn chưa tiến hành một trận tàn sát bách tính quy mô lớn nào. Tuy vậy, chúng ta hiện tại quyết không để ma vật Ma vực quấy nhiễu nhân gian, nhất định phải tìm biện pháp chế ngự chúng. Đối với việc này, không biết các vị chưởng giáo có ý kiến gì, có nguyện ý xuất lực chăng?

Nhìn nhau một cái rồi Thất Huyền chân nhân lập tức lên tiếng nói:

- Việc này chúng tôi tất nhiên là nguyện ý toàn lực hiệp trợ, chỉ là trước mắt hai cửa ra của Ma vực không có cách nào phong ấn, ma vật ở nhân gian thì lại phân tán rất rộng, trong thời gian ngắn sợ chúng ta sẽ phải không ngừng truy đuổi khắp nơi mà thu hoạch lại không đáng kể. Lần này theo như sư phụ của tôi là Phong Lôi chân quân có nói, việc Ma vực tiến nhập nhân gian là không thể thay đổi, khác với việc Quỷ vực. Ý của ông ấy là thay vì chạy đông chạy tây như vậy làm lãng phí tinh lực, không bằng tạm thời từ từ một chút, trước tiên nên tổ chức liên minh Lục viện, chờ sau khi hoàn toàn nắm được đại thể hành tung của cao thủ Ma vực rồi mới chính diện toàn lực tấn công.

Cạnh đó, Pháp Quả đại sư cùng Ngọc Vô Song đều nhẹ gật đầu, biểu hiện đồng tình.

"

Nghe vậy, Huyền Ngọc chân nhân ánh mắt lạnh lẽo, hừ lạnh nói:

- Đã như vậy thì ba vị không cần nhắc tới việc đó nữa, việc này đã có Dịch viên ta và Nho viên lo liệu. Về cái gọi là Lục Viện Liên Minh trong tương lai đó, Dịch viên ta không dám tham dự, đến lúc đó đừng trách Huyền Ngọc ta không nói tình lý.

Ba vị chưởng giáo nghe vậy biến sắc mặt, tựa hồ không nghĩ được rằng Huyền Ngọc chân nhân lại kích động như vậy, thẳng thừng cự tuyệt.

Pháp Quả đại sư lựa lời khuyên nhủ:

- Huyền Ngọc chưởng giáo xin đừng để ý, lời vừa rồi của Thất Huyền đạo hữu tuyệt không phải là bản ý của ông ấy, chỉ là sư mệnh khó cãi, điều này chắc ngài cũng hiểu. Tình huống hiện giờ của Ma vực, vì đối phương ẩn giấu rất kỹ nên tuy chúng ta biết bốn phía đều có tung tích của ma vật, nhưng kẻ chân chính cầm đầu Ma vực ẩn tàng ở đâu, bọn chúng có mục đích gì thì chúng ta hoàn toàn không hiểu rõ. Vì vậy ta nghĩ, lúc chúng ta chủ động xuất kích phải lưu tâm đề phòng đối phương có quỷ kế gì đó. Việc này đã không thể dừng được, chỉ là khống chế quy mô hợp lý một chút, tin rằng cũng không có ảnh hưởng gì lớn.

Nhìn Pháp Quả đại sư, Huyền Ngọc chân nhân vẻ mặt tươi lên một chút, nói:

- Đại sư đã nói như vậy, ta cũng không nhiều lời làm gì. Việc này tự có Dịch viên chúng ta ra mặt, bất kể kết quả thế nào, Dịch viên chúng ta đều không lùi bước, dù chỉ còn một người cũng sẽ vung kiếm trong tay, vì thiên hạ dốc nốt chút khí lực cuối cùng.

Bình tĩnh nhìn Huyền Ngọc chân nhân, Ngọc Vô Song cất tiếng nói:

- Huyền Ngọc huynh quả nhiên ngực đầy chính khí, Phượng Hoàng thư viện của ta đương nhiên không chịu thua kém. Sau khi quay về, ta sẽ lệnh cho Thương Nguyệt đến Dịch viên trước, mọi việc đều nghe theo lệnh của Dịch viên, vì nhân gian mà góp một phần lực lượng.

"

Ngọc Vô Song vừa dứt lời, Thất Huyền chân nhân vội nói:

- Ta sẽ phái Vô Vọng đến giúp Dịch viên một tay.

Bình tĩnh nhìn hai người, Huyền Ngọc chân nhân lên tiếng:

- Vừa nãy Huyền Ngọc tôi đắc tội đã nhiều, xin được lượng thứ. Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta mau tới vùng phụ cận rồi đến trưa lại cùng thương nghị sự việc liên quan đến Ma vực.

Dứt lời liền chuyển thân, cùng mọi người rời khỏi đó.

Bầu trời không một gợn mây, chỉ có mặt trời nóng rực chiếu rọi trên cao. Giữa không trung chỉ thấy một đạo lưu quang dừng lại, hai đạo thân ảnh xuất hiện một cách kỳ diệu vô bì trên cao. Nhìn bốn phía xung quanh, Bách Linh yêu kiều cười nói:

- Mộc đầu, chàng nhìn phía dưới xem, bầu trời bao la vạn dặm, cảnh sắc này thật là mỹ lệ đến cùng cực.

Lục Vân nghe vậy liền nhìn quanh, quả nhiên non xanh nước biếc thu vào tầm mắt, mỹ cảnh đó trừ khi đứng trên tầng mây thì không còn cách nào nhìn thấy được. Đang đứng trên cao, Lục Vân cảm giác một cỗ khí thế nhìn thấu bốn bề, ngạo khí ngang mây theo hùng tâm của chàng không ngừng tăng lên. Quanh người quang hoa loé lên, lúc này toàn thân Lục Vân ngũ sắc quang hoa lưu chuyển, cả người như hiển lộ khí phách thần bí.

Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lục Vân, Bách Linh mỉm cười ngọt ngào, nhẹ nhàng ngả đầu vào ngực chàng, thanh thản lắng nghe từng nhịp tim đầy sức sống của chàng. Lục Vân cúi đầu nhìn người con gái trong vòng tay, trên mặt lộ xuất nụ cười dịu dàng nói:

- Nàng theo ta bao ngày qua, có oán hận ta không? Có trách ta có lúc quá nhu nhược, không có khí thế?

Mỹ mục khẽ chuyển, Bách Linh cười đáp:

- Đương nhiên là đã từng giận chàng, bất quá đều là những việc trong chốc lát. Chỉ cần lúc quay đi không thấy chàng bên mình rồi quay lại đã thấy chàng thì bao nhiêu tức giận nhất thời đều biến mất.

Lục Vân thân thể khẽ rung lên, tựa hồ như bị lời nói của Bách Linh lay động. Chớp mắt oán hận biến mất, ngoại trừ tình yêu còn có gì khác nữa?

Ngạo nghễ nhìn trời, Lục Vân nhẹ cất tiếng:

- Cuộc đời này ta chú định phải chịu làm người bị trời nguyền rủa, tuy bây giờ sự nguyền rủa đó còn chưa giáng xuống, nhưng ta biết rõ tuyệt đối sẽ không còn lâu nữa. Khi sự nguyền rủa đó giáng xuống, ta có thể kháng cự hay không cũng không biết nữa. Bởi vậy có rất nhiều việc ta đều vô tâm né tránh, là vì ta sợ tự làm mình đau khổ mà thôi.

Đi cùng ta thì ngoài một phần tâm ý, ta chẳng thể cho nàng gì nhiều, vì vậy nàng nên suy tính kỹ càng, ta không hy vọng trong tương lai nàng sẽ phải thương tâm. Đường đời của ta không giống như người bình thường, bởi vì ta muốn liều mạng với ông trời, rốt cuộc là thắng hay thua ta hoàn toàn không quan tâm đến. Bây giờ nàng theo ta có thể cảm thấy vui sướng, có điều trong tương lai những vui sướng ấy có khi lại biến thành đau khổ tận cùng, nàng có hiểu không, Bách Linh?

Bình tĩnh nhìn vào mắt Lục Vân, Bách Linh nghiêm túc nói:

- Vui sướng không cần phải mãi mãi, chỉ cần một lần tuyệt mỹ là đủ. Kiếp này gặp được chàng, cho dù là vô tâm hay xảo hợp thì muội đều vĩnh viễn lưu đoạn ký ức này trong lòng. Quen biết tuy chỉ vài ngày nhưng đối với muội đó chính là khoảng thời gian vô tận trong đời, một đoạn thời gian vô cùng vui sướng. Đời này chỉ có chàng là chân chính khiến cho muội vui sướng, là chàng khiến cho muội có được sự duyên dáng của nữ nhân, cũng là chàng trồng vào tim muội đóa hoa mỹ lệ không bao giờ phai tàn. Dù sau này chàng phải đối diện với nguy nan thế nào, muội mãi mãi bảo vệ bên mình chàng. Dù mọi người đều rời bỏ chàng mà đi, muội vẫn vĩnh viễn chờ chàng.

"

Lặng yên nhìn Bách Linh, hai người bốn mắt giao nhau, sự giao cảm lặng im đó đối với mỗi người lại là một khúc nhạc tình yêu không lời. Siết chặt hai tay, Lục Vân ghì Bách Linh vào lòng, ánh mắt tràn đầy thâm tình, từ từ cúi đầu nhẹ hôn lên trán nàng. Không ai tránh né, không ai mở lời, cả hai đang trong khoảnh khắc say đắm.

Đến lúc cuồng phong thổi qua, khí lưu chuyển động, Lục Vân mới nhẹ nhàng rời khỏi đôi môi nhỏ mê người đó của Bách Linh, tán thưởng vẻ đẹp tuyệt mỹ mấy câu khiến Bách Linh thẹn thùng dấu mặt vào ngực chàng. Nhìn Bách Linh trong bộ dạng dịu dàng e thẹn hiếm thấy như vậy, Lục Vân đang muốn mở miệng nói, đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, ngay sau đó một bức họa rõ ràng hiện lên trong não.

Lục Vân đột nhiên ngẩng đầu, nhìn khắp bốn phía rồi ôm Bách Linh cấp tốc nhằm hướng tây bắc bay tới. Nhận ra Lục Vân không bình thường, Bách Linh nhẹ giọng hỏi:

- Mộc đầu, có chuyện gì vậy? Sao chàng lại bay vội thế, có phải xuất hiện việc gì ư?

Lục Vân trầm giọng nói:

- Ta phát giác được khí tức của Văn Bất Danh, huynh ấy hiện đang cùng một nhân vật cổ quái giao thủ, đi theo còn có Như Vân đại sư, Thanh Hư đạo trưởng, Âm Huyền Sinh ba người đó cũng đều giao chiến. Đối thủ của bọn họ ta chưa từng gặp qua nhưng chắc là cao thủ Ma vực, đợi khi nào nàng gặp sẽ biết.

Tại một nơi hoang dã, vô số quang mang chói mắt giao đấu tạo nên tiếng động lớn điếc tai truyền ra xa. Trên những ngọn cỏ rối loạn có mấy đạo nhân ảnh lên xuống bất định, khí lưu mạnh mẽ như thanh đao sắc bén, cây cỏ bị nghiền nát bay đầy trời tạo thành vô số đạo phong trụ màu ngọc bích phiêu đãng trên thảo nguyên.

"

Giữa không trung, Văn Bất Danh, Như Vân đại sư, Thanh Hư đạo trưởng, Âm Huyền Sinh bốn người toàn thân quang mang chớp loé, thân ảnh nhanh chóng chuyển động, liên tục tấn công, né tránh đối thủ. Bốn đạo ma ảnh quanh người đầy rẫy hắc vụ lúc này đang nhanh chóng vận chuyển, bức đám người Văn Bất Danh liên tục lùi lại. Bên cạnh đó, ba đạo ma quang chói mắt khiến người ta không thể chú mục chính là ba ma đoàn đáng sợ vẫn đứng bất động, chăm chú nhìn song phương giao đấu. Cách ba đạo ma đoàn đó hơn mười trượng lại có một đạo quang hoa như có như không dừng giữa không trung, đang theo dõi hành động của tam đạo ma đoàn.

Khi Lục Vân cùng Bách Linh xuất hiện, ba đạo ma đoàn đó đều liếc nhanh Lục Vân, ba đạo ma mang đáng sợ từ ba phía đồng thời xuất hiện trước mặt Lục Vân, tốc độ cực nhanh khiến Lục Vân sắc mặt đại biến. Ý niệm vi động, Lục Vân lập tức thấu hiểu, ba đạo ma mang này hàm chứa lực lượng đoạt hồn tiêu cốt, cực kỳ tà ác. Ngân quang quanh người loé lên, Lục Vân thi triển thuật Khiêu Dược Không Gian thần kỳ chớp mắt đã lùi ra năm trượng tránh khỏi sự công kích đáng sợ đó.

Đưa mắt nhìn nhanh xung quanh, ánh mắt của Lục Vân dừng lại trên luồng quang hoa như có như không đó, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên kinh hãi. Đây là loại tu vi gì lại có thể giữa không trung xuất hiện hình dạng nửa ẩn nửa hiện vô cùng kỳ diệu? Lục Vân thân hoài vô số pháp quyết nhưng chưa từng gặp qua loại kỳ thuật này, do đó trong lòng kinh ngạc thế nào tưởng có thể hiểu được. Nhìn qua thấy bốn người Văn Bất Danh ở thế hạ phong, Lục Vân khẽ nhíu mày, kinh ngạc kêu lên:

- Ma sát? Cùng lúc xuất hiện bốn vị Ma sát, có khả năng này sao? Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Dứt lời quay đầu nhìn lại ba đạo ma đoàn, Lục Vân thầm đoán thân phận của ba kẻ này, không biết là Ma thần hay là Ma tôn?

Bách Linh ẩn trong lòng Lục Vân liên tục nhìn ra xung quanh, lúc này nghe tiếng Lục Vân kêu lên, buột miệng hỏi:

- Mộc đầu, nơi này thật cổ quái, không ngờ lại có đến hai đạo khí tráo kỳ quái hoàn toàn thuộc khác biệt nhau.

Lục Vân nghe vậy giật mình, Ý Niệm Thần Ba điều tra tỉ mỉ, tức thì sắc mặt đại biến. Lần này Lục Vân phát giác ba đạo ma đoàn cùng với luồng quang hoa nửa ẩn nửa hiện kia đều có một luồng kết giới vô hình vô sắc ngăn cách với bên ngoài, khiến chàng hoàn toàn tra ra được một chút khí tức nào. Vội lùi ra vài trượng, Lục Vân trầm giọng nói:

- Nơi đây quả thật cổ quái, ba đạo hắc sát ma đoàn đó cùng với luồng quang hoa nửa ẩn nửa hiện đều mười phần kỳ bí, trên thân bọn chúng như hàm chứa một khí tức đáng sợ.

Nghe vậy, Bách Linh nhìn qua Văn Bất Danh, cất tiếng hỏi:

- Mộc đầu, tình hình hiện tại chúng ta có thể hỏi Văn Bất Danh. Bây giờ nhìn ông ta đang ở thế bất lợi, chàng có đủ tự tin để giúp ông ta một tay trong tình huống này không?

Khẽ lắc đầu, Lục Vân trầm giọng đáp:

- Với tình hình bây giờ, muốn cứu Văn Bất Danh thì có chút khó khăn, có điều nàng không cần lo lắng. Tuy trước mắt ông ta đang bất lợi nhưng tạm thời chưa nguy đến tính mạng, vì vậy chúng ta xem tình hình rồi hẵng nói. Hiện giờ quyết định tình huống ở đây không phải là bốn nhóm kịch đấu bọn họ mà là cuộc chiến giữa ba đạo ma đoàn và quang ảnh huyền kỳ bên cạnh kia. Vậy nên biện pháp tốt nhất của chúng ta chính là chờ đợi đến khi giữa bọn họ có kết quả, lúc ấy sẽ tính tiếp.

Khẽ gật đầu, Bách Linh nhìn xung quanh, ánh mắt hướng tới nơi bốn nhóm đang giao chiến quyết liệt. Lúc này Văn Bất Danh toàn thân xích hồng quang mang vô cùng cường thịnh, nhưng kì quái là mỗi lần cùng đối thủ Ma sát giao thủ, Hạo Nhiên Thiên Cương hồng sắc trên người ông ta lại nhanh chóng giảm xuống. Cứ như vậy một lúc, ông ta cuối cùng bị bức bách phải tránh né bốn phía, hoàn toàn không còn lực để phản kháng.

"

Bên cạnh đấy, Như Vân đại sư kim quang đại thịnh và Thanh Hư đạo trưởng thanh quang bao phủ, tình huống của hai người đỡ hơn một chút nhưng cũng không địch lại sự cường hoành của Ma sát, liên tục bị đẩy lùi. Chỉ còn Âm Huyền Sinh tiên kiếm trong tay nhanh chóng huy động, khởi phát tầng tầng kiếm cương lăng lệ, từ bốn phía tụ thành một đạo kiếm trụ xoay tròn kèm theo ánh sáng chói mắt bao bọc quanh người ông ta, tạm thời chống cự được sự công kích của Ma sát.

Lục Vân nhìn qua Bách Linh, ánh mắt tiếp tục di chuyển đến ba đạo ma đoàn, Ý Niệm Thần Ba điên cuồng tăng nhanh tần suất nhằm thăm dò động tĩnh của chúng. Thời gian trôi qua, sắc mặt của Lục Vân càng trầm trọng, lúc này chàng đã đẩy tần suất Ý Niệm Thần Ba lên đến hơn ba mươi sáu vạn lần mỗi xung, kỳ quái là chàng tìm ra tin tức rồi không ngờ lại vô cùng kinh hãi.

Hóa ra có ba đạo ma đoàn phát ra ba đạo ánh sáng chói mắt, nhưng Lục Vân dùng Ý Niệm Thần Ba kiểm tra thì không ngờ phát hiện ra trong ba đạo ma đoàn thì có đến hai đạo bên trong không có gì, tựa hồ như chỉ là ảo ảnh hư không, khiến chàng hoàn toàn không dám tin. Còn lại đạo ở giữa thì khí tức lại càng cổ quái, biến hóa khôn lường, hoàn toàn không có tần suất cố định.

Đúng lúc Lục Vân di chuyển ánh mắt đang kinh sợ để thăm dò luồng thần bí quang ảnh thì ý niệm đột nhiên máy động, mười bảy đạo nhân đột nhiên xuất hiện trong não đang từ ngoài mấy dặm bay nhanh đến. Lưu tâm kỹ hơn, Lục Vân phát hiện trong đó có hai người quen là Quy Vô đạo trưởng và Vân Hoa của Đạo viên. Suy nghĩ một chút, Lục Vân liền hiểu ý của bọn họ khi đến đây, bất giác phát ra một tiếng thở dài.

Lo lắng nhìn chàng, Bách Linh cất tiếng hỏi:

- Mộc đầu, lại có việc gì vậy, sao chàng lại thở dài? Có phải là vì chàng không thể xuất thủ cứu được Văn Bất Danh?

Dịu dàng nhìn Bách Linh, Lục Vân cười đáp:

- Không có gì, chỉ là ta nhất thời xúc động vì hơn mười người đang từ đằng kia chạy lại mà cảm thấy đáng tiế c. Với tình hình hiện tại ở đây, đám nhân sĩ chính đạo đó một khi xuất hiện tất nhiên sẽ tức giận mà bạt kiếm, toàn lực tiến lên trảm yêu trừ ma, có điều e rằng chỉ là tự tìm cái chết.

Nở một nụ cười mê hồn, Bách Linh nói:

- Nhớ trước đây thiếp đã nói với chàng, Mộc đầu có một khuyết điểm, đó là quá mềm lòng, bây giờ nghĩ lại đích xác có vài phần đạo lý.

Nàng vừa dứt lời, một dải quang mang nhiều màu sắc mang theo âm thanh kỳ dị phá không bỗng xuất hiện giữa không trung.

Nhìn kỹ, mười bảy người này trừ Quy Vô đạo trưởng và Vân Hoa của Đạo viên ra, tất cả đều đã trên ngũ tuần, có đạo sĩ, hòa thượng, còn có cả người tục gia tu chân. Trong đám người này, khiến Lục Vân chú ý nhất là một vị lão giả lục tuần quần áo đẹp đẽ, trong tay cầm một món binh khí mười phần cổ quái. Đó là một cái kim qua (lưỡi mác vàng) dài ba xích, trên mặt khắc đầy phù chú sắc vàng cùng một đạo đồ hình kim long.

Nhìn qua, Lục Vân liền biết rằng đây không phải là nhân vật đơn giản, bởi chàng phát hiện được người này ẩn giấu hầu hết thực lực, trên người lại có một cỗ khí tức quái dị khác thường, chỉ là loại khí tức này Lục Vân chưa từng thấy qua. Lúc này Quy Vô đạo trưởng đã phát hiện ra Lục Vân, bất giác bước tới chuẩn bị cất tiếng hỏi. Khi đó, Vân Hoa nhìn xung quanh, lạnh lùng hét lên:

- Ma đầu to gan, dám tới nhân gian của ta mà hoành hành ngông cuồng, hôm nay ta sẽ không tha cho các ngươi. Mọi người không cần nương tay, chúng ta cùng tiêu diệt đám ma đầu vạn ác.

Dứt lời, toàn thân đã hóa thành một đạo thanh quang chói mắt nhằm bốn tên Ma sát công kích. Hắn một bước đi trước, những người còn lại trừ lão giả có kim qua trong tay đều đem lực lượng chính nghĩa mạnh mẽ xông tới khởi sự hành động trừ ma.

"

Nhìn Quy Vô đạo trưởng, Lục Vân cười nói:

- Thật không ngờ chúng ta gặp lại nhau sớm vậy, đạo trưởng tại sao lại đi cùng bọn họ? Chắc người biết vị cầm kim qua trong tay ở phía đối diện là ai phải không?

Quy Vô đạo trưởng cười đáp:

- Ta cũng không ngờ lại sớm gặp lại ngươi như vậy, có lẽ đây là duyên phận chăng. Ta trên đường gặp bọn họ, còn người mà ngươi hỏi có lai lịch thần bí, xuất thân từ động thứ năm Luyện Hồn động thiên trong Ngũ đại động thiên, nghe nói tên là Kim Luyện.

Lục Vân nghe vậy cảm thấy nghi hoặc, hỏi tiếp:

- Ngũ đại động thiên? Ta chỉ nghe nói lối vào Bách Thú Yêu vực nằm trong động thứ hai của ngũ động là Ảo Thú động thiên, còn bốn động kia ta chưa từng nghe qua, không biết đạo trưởng có biết việc này không, nếu biết thì xin chỉ điểm cho ta, ta cũng muốn tăng thêm một chút kiến thức.

Nhìn qua Lục Vân, Quy Vô đạo trưởng nói:

- Trong ngũ động ta chỉ biết đến bốn động sau, còn động được liệt vào hàng đầu, đứng đầu ngũ động, vang danh cả Tam gian Thất giới thì cực kỳ thần bí, ngay cả nó được gọi là gì ta cũng không biết rõ. Nói về bốn động sau, đứng thứ hai là Ảo Thú động thiên, thứ ba là Thần Ma động thiên, thứ tư là Cửu U Huyền Minh động phủ, thứ năm thì là Luyện Hồn động thiên. Bốn động này ngoài động thứ tư ở trong U Minh sơn, còn lại ta không biết ở đâu.

Khẽ gật đầu, Lục Vân nói:

- Đa tạ đã chỉ điểm. Lần này đám phế nhân đó đã cùng ông tới đây, ông nên khuyên bọn họ mau chóng rời khỏi, đừng nên đem tính mệnh vứt đi. Sự bá đạo của Ma sát ông cũng đã thấy qua, nên biết với tu vi của bọn họ ngoại trừ thí mạng ra chỉ còn đường rút lui.

Lời vừa dứt, tức thì có hai âm thanh thảm thiết vang tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play