Vu Thần nghe rồi, cười như điên không thôi, khinh bỉ nói:
- Sống và chết còn không đủ để khiến bổn thần đau lòng.
Lục Vân đáp:
- Sống chết ngươi có lẽ không để ý, nhưng ước mộng cả đời của ngươi, lẽ nào cũng không coi vào đâu?
Tiếng cười Vu Thần dừng lại, hỏi tới:
- Ngươi nói câu này có nghĩa gì?
Lục Vân cười cười, hơi tiếc hận nói:
- Nếu ta nói cho ngươi biết, ta có thể giải trừ lời nguyền trên người ngươi để huynh muội hai ngươi quay lại quá khứ, ngươi …
- Cái gì! Ngươi có thể giải trừ lời nguyền trên người của ta? Sao có thể như vậy được?
Kinh hãi nhìn Lục Vân, Vu Thần khuôn mặt xấu xí kích động vô cùng, rõ ràng có những câu không thể nói bừa.
Lục Vân nhỏ giọng nói:
- Ta có thể, bởi vì ta là kẻ nghịch thiên!
Vu Thần nghe vậy chấn động, lắc lư lùi lại vài bước, hơi đau lòng nói:
- Té ra điều ta tìm kiếm cả đời, mãi đến cuối cùng mới biết được, ta bị ông trời đùa bỡn mất rồi!
Lục Vân than nhẹ:
- Đây chính là định mệnh, ta đã từng thử vì ngươi mà cải biến nó, đáng tiếc ngươi lại tự tay hủy đi mọi thứ.
Vu Thần hơi đau lòng, chăm chú nhìn Lục Vân nói:
- Kẻ nghịch thiên, lòng ngươi còn chưa đủ tàn nhẫn.
Lục Vân nói:
- Đó bởi vì cuộc đời của ngươi đã từng khiến ta phải than thở.
Cười cười, Vu Thần mất đi vẻ thất vọng, nghiêm chỉnh nói:
- Kết cục quá khứ cuối cùng vẫn là quá khứ, bây giờ hay để chúng ta tiếp tục chuyện xưa còn chưa xong!
Lục Vân đáp:
- Đến đây, hãy thể hiện bản lĩnh của Vu Thần, vì danh dự ngàn năm cố gắng phát một chiêu!
Vu Thần quát lên:
- Nói rất hay, đây chính là để ngươi được biết qua thực lực của bổn thần!
Nói rồi thân thể tự động phân tán ra, hình thành một kết giới màu xám tro bốn bề bao vây Lục Vân vào trong đó.
Kết giới này khác với kết giới trước kia, trên bề mặt kết giới xuất hiện vô số khuôn mặt, chính là những người cả đời Vu Thần đã gặp qua, khiến những người quan sát đều la lớn thất kinh.
Ở bên trong kết giới, Lục Vân cảm thấy hơi quái dị. Những hình ảnh trên bề mặt kết giới đập vào mắt rõ ràng, khiến chàng cảm thấy mơ hồ không hiểu. Hành động này của Vu Thần có dụng ý như thế nào, đang muốn phân tán sức chú ý của Lục Vân hay lão cảm thấy sinh mạng bản thân không còn lâu nữa, dự tính dùng chút thời gian cuối cùng thể hiện tất cả những điều đã trải qua để lưu truyền lại cho hậu thế?
Sau khi suy tư một lúc, Lục Vân không hiểu được, nhưng áp lực bên ngoài lại dần dần tăng lên, điều này khiến chàng hơi cảnh giác. Thôi suy nghĩ lung tung, Lục Vân phát xuất kết giới ánh sáng bảy màu bắt đầu phản kích.
Ban đầu, mọi thứ có thể nói là thuận lợi, dễ dàng đẩy kết giới màu xám ra, đại khái có dấu hiệu bị phá vỡ. Nhưng sau đó không lâu, kết giới màu xám liền biến thành cứng dẻo chắc chắn, hơn nữa còn nhanh chóng thu nhỏ, ép kết giới ánh sáng bảy màu của Lục Vân đến một phạm vi nhất định, hơn nữa còn thể hiện việc thu nhỏ từng bước.
Phát hiện được điểm này, Lục Vân hơi kinh ngạc, lại thúc động kết giới ánh sáng khiến cho nó lớn lên lần nữa, nhưng chỉ có thể đạt đến một vị trí nhất định liền đình chỉ trở lại.
Cảm giác được chuyện gì không đúng, Lục Vân bắt đầu phân tích kết giới màu xám bên ngoài, Sau một lúc thăm dò nghiền ngẫm rất lâu, Lục Vân đưa ra một kết quả kinh người khiến chàng khiếp hãi trong lòng.
Té ra, theo phân tích của Lục Vân, Vu Thần bố trí kết giới này huyền bí quỷ di, bề mặt nó hiện lên các khuôn mặt kể lại kinh nghiệm của Vu Thần từ nhỏ đến lớn.
Đó chính là quá trình nhớ lại ký ức, thời gian nhảy của nó rất nhanh, chớp mắt đã vài năm, vài chục năm, vài trăm năm trôi qua.
Những điều này đối với người quan sát hoàn toàn không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng đối với Lục Vân ở trong kết giới lại là chuyện cực kỳ nguy hiểm. Bởi vì kết giới này của Lục Vân áp lực bên trong rất lớn, có tương quan mật thiết đến những ký ức trên bề mặt, có thể nói là đối ứng từng cái.
Nói đơn giản, từ khi kết giới bắt đầu xuất hiện, khuôn mặt nếu vượt qua ba năm, thì áp lực bên trong kết giới Vu Thần tạo ra cũng sẽ tăng tương ứng ba năm. Khuôn mặt nếu vượt qua bảy năm, áp lực bên trong kết giới lại sẽ gia tăng tỷ lệ tương ứng.
Như vậy, tùy theo sự trôi qua của ký ức, áp lực lên kết giới càng mạnh mẽ, nguy hiểm của Lục Vân cũng càng lúc càng mãnh liệt.
Phát hiện được tình hình này, Lục Vân không dám do dự, lập tức quát to một tiếng, lòng bàn tay ánh sáng huyền ảo lóe lên, Phá Thương thần binh bắn ra, hóa thành một con rồng xanh chừng ba thước, theo sự khống chế của chàng thi triển chiêu Diệt Thần trảm, mang toàn bộ sức mạnh hủy diệt trời đất chém thẳng vào kết giới đó.
Lúc này, kết giới màu xám chấn động không ngừng, khi binh khí thần thánh vô cùng Phá Thương thần kiếm phối hợp với chiêu công kích Diệt Thần trảm, liên tục rung động vài trăm lần, cuối cùng mới bị vỡ nát ra.
Thật ra, chỉ nói về lực lượng mạnh yếu, Vu Thần bố trí kết giới này về chỉnh thể ẩn chức sức mạnh so ra còn mạnh hơn một chiêu của Lục Vân.
Nhưng công kích của Lục Vân là dùng điểm đánh vào mặt, nhờ vào sức mạnh của binh khí thần thánh, lại phối hợp với sức phá hủy của Diệt Thần trảm, căn bản không cần phải có sức mạnh tương đương cũng đủ để phá vỡ kết giới.
Tiếng kêu thảm vang lên trong Hư Vô đại điện. Kết giới vỡ nát nhanh chóng hợp lại, ngưng tụ thành một vùng sương xám, để lộ một cái đầu chính là Vu Thần. Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Lúc này, khuôn mặt Vu Thần trắng bệch như giấy, trong mắt ánh sáng tan biến, rõ ràng sau khi chiến đấu hết sức, cơ thể huyết nhục của lão bị trọng thương phá hủy, chỉ còn lại nguyên thần yếu ớt.
Lục Vân đứng nguyên tại chỗ, thần sắc phức tạp, than nhẹ:
- Ba chiêu đã qua, ngươi cuối cùng đã không thoát được kết quả thất bại.
Vu Thần nói nhỏ:
- Lục Vân, thất bại trong tay của ngươi, ta hoàn toàn không có ý oán hận. Nhưng đáng tiếc …
Bóng người lóe lên, Liệt Thiên đột nhiên xông đến cắt ngang lời của Vu Thần.
- Vu Thần, nhanh nói cho ta biết, phải làm thế nào mới có thể giải trừ lời nguyền trên người Như Sương.
Bật cười ha hả, Vu Thần đáp:
- Si Tình Đoạn Trường chú, tuyệt tình quên cả cố nhân! Nếu ngươi muốn cứu cô ta, hẳn phải làm cho cô ta quên đi ngươi, nếu không cô ta chắc chắn phải chết!
Liệt Thiên sửng người, sau đó gào thét giận dữ:
- Nói bậy, ngươi lừa người!
Vu Thần yếu ớt cười nói:
- Lời nguyền này xếp hàng đầu trong ba lời nguyền vĩ đại tà ác nhất thế gian, căn bản không có một phương pháp phá giải. Nếu không sao có tên là Si Tình Đoạn Trường chú đây?
Liệt Thiên điên cuồng rống lên:
- Không, ta không tin! Nhất định có phương pháp giải trừ, nhất định có!
Vu Thần cay đắng nói:
- Thật ra trước đây ta có thể giải được lời nguyền, nhưng hiện nay toàn bộ sức mạnh của ta đã biến mất, nếu ngươi muốn cứu cô ta, chỉ có cách cầu kẻ nghịch thiên.
Liệt Thiên nghe vậy chấn động, ánh mắt nhìn Lục Vân hỏi lại:
- Ngươi có thể giải được không?
Hơi cau mày, Lục Vân nói:
- Chuyện này ta không dám khẳng định nhưng có thể thử một lần.
Liệt Thiên vẻ mặt hơi khác lạ, chần chừ giây lát hỏi lại:
- Ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng ra tay thử một lần?
Lục Vân nhìn Liệt Thiên, thần sắc trong mắt phức tạp, nhẹ giọng nói:
- Có thể không cần bất cứ điều kiện nào, cũng không cần phải trao đổi bất cứ vật nào, điều này phải xem tình hình thế nào mới đoán được.
Huyền Dạ nghe vậy, mở miệng nói:
- Lục Vân, chỉ cần ngươi cứu sống Bạch cô nương, cho dù điều kiện thế nào ta đều có thể làm cho ngươi!
Bật cười điềm đạm, Lục Vân trả lời:
- Ngươi đã thiếu ta một đoạn ân tình, không nên thiếu thêm một đoạn nữa, nếu không cả đời này ngươi sẽ không thể nào trả nổi.
Chăm chú nhìn Lục Vân, Hách Triết thấy chàng chú ý đến Huyền Dạ, không khỏi đảo tròn mắt, lắc mình hút lấy nguyên thần yếu ớt của Vu Thần vào trong bàn tay, sau đó mới vọt thẳng ra cửa.
Thấy vậy, Lục Vân điềm nhiên bật cười, tùy ý phất tay phải, Hách Triết giữa không trung liền quay ngược lại rơi xuống bên chân chàng.
- Một lòng cứu chủ có thể gia ơn, nhưng không có sự đồng ý của ta, ngươi căn bản không thể xông ra ngoài được.
Hách Triết giận dữ nhìn Lục Vân, gằn giọng nói:
- Chủ nhân ta đã như thế này, ngươi có cần khinh người thái quá không.
Lục Vân tay phải phất lên, phát ra một luồng sáng thần kỳ hất bắn Hách Triết, đồng thời hút lấy Vu Thần vào trong lòng bàn tay của chàng.
Thấy vậy, Hách Triết giận dữ rống lên một tiếng, thân thể vừa mới rơi xuống đất liền bắn quay lại, ý đồ muốn đoạt lấy nguyên thần của Vu Thần.
Lục Vân ánh mắt lạnh lại, Ý Niệm Thần Ba âm thầm xông đến, lập tức khiến Hách Triết trọng thương bay đi.
Nhưng Hách Triết không quản đến thương thế, điên cuồng phốc thẳng về phía Lục Vân.
Phát hiện được hành động này của Hách Triết, Vu Thần âm thanh yếu ớt vang lên giữa không trung:
- Hách Triết, không cần phải hao tâm tổn sức, đây chính là định mệnh của ta, ngươi không đủ khả năng cứu vãn lại được.
Hách Triết nghe vậy hô lên bi thương:
- Chủ nhân, người chính là tượng trưng của Vu tộc, chúng ta không thể không có người được.
Vu Thần thở dài u oán nói:
- Ngàn năm đã qua, chuyện cũ khó quay lại. Những quá khứ trước đây hãy để biến mất trong hồi ức. Đi đi, đừng quá đau thương.
Hách Triết lớn tiếng nói:
- Không! Thuộc hạ sẽ không chịu thua!
Thấy vậy, Lục Vân rất xúc động, nhỏ nhẹ nói:
- Vu Thần, trước khi chết có muốn lại thấy một lần người hút lấy hồn vía của mình không?
Vu Thần trong lòng chấn động, giọng run lên nói:
- Ngươi quả thật có thể đồng ý thỏa mãn đầy đủ tâm nguyện cả đời này của ta chăng?
Lục Vân thở dài u oán, hai tay bắt quyết trước ngực, hào quang bảy màu toàn thân hội tụ vào lòng bàn tay rồi chiếu rọi vào nguyên thần của Vu Thần.
Rất nhanh, nguyên thần yếu ớt của Vu Thần hiện lên ánh sáng nhàn nhạt, dưới tác dụng của Thiên Địa Vô Cực pháp quyết, hai nguyên thần đã từng vì sức mạnh Cửu U mà dung hợp lại, lúc này được sức mạnh thần thánh dần dần phân rẽ, cuối cùng trở thành độc lập hoàn toàn.
Thời khắc đó, đôi huynh muội bị ông trời nguyền rủa vài ngàn năm chưa từng thấy mặt, cuối cùng đã chầm chậm xoay người, lại thấy được khuôn mặt và hình bóng quen thuộc.
Vui mừng, kích động ngập đầy tâm lòng, đau thương, bi thiết cũng đầy trong mắt.
Vài ngàn năm chỉ có một mặt, bao nhiêu năm tháng khiến người ta than thở. Tình cảm cả đời cho dù chỉ trong chớp mắt, cả đời không hối tiếc.
Quên hết thời gian, quên hết quá khứ, bọn họ lúc này hấp dẫn lẫn nhau.
Khi sức mạnh mất đi, ký ức tìm lại được, đoạn tình cảm trao đổi này chính là chân thật và khiến người ta cảm xúc.
Lục Vân hơi bất nhẫn, nhưng chàng không hề do dự, đưa mắt nhìn sang chỗ khác, hai tay chàng đột nhiên hợp nhất lại, buộc hai linh hồn trước đây hoàn toàn không gặp được nhau bây giờ hợp nhất mặt đối mặt.
Trước đây, bọn họ ở gần sát đến vậy, nhưng lại không hề thấy được lẫn nhau. Bây giờ, bọn họ vĩnh viễn không rời nhau, lúc nào cũng đối mặt với nhau. Kết cục như vậy có lẽ còn thiếu đi điều gì đó, nhưng ít ra so với ngày trước lại tốt hơn một chút.
Buông tay ra, Lục Vân nhìn vào lòng bàn tay, ở đó có một chùm sáng không hề có bất cứ dao động sinh mạng nào, nhưng lại hiển thị rõ ràng hai hình bóng người.
Đó là một nam một nữ, nam tuấn tú, nữ xinh đẹp, hai người nhìn nhau, ánh mắt chạm vào nhau, hệt như đang truyền cho nhau tình cảm.
Cảnh tượng xinh đẹp mỹ lệ lúc này lại vĩnh viễn dừng lại ở đó. Khiến người ta than thở, lại khiến người ta kinh ngạc.
Lục Vân cụp mắt xuống, rồi nhìn sang Hách Triết, điềm nhiên nói:
- Chuyện nơi này không còn có quan hệ đến ngươi nữa, hãy đi đi.
Nói rồi tay phải phất lên, chùm sáng trong lòng bàn tay liền xuất hiện trong lòng bàn tay Hách Triết.