- Thiên kiếm cùng cực, chín quyết quy thành một, hóa thành một ý niệm, không gì chống được!
Tiếng rống điếc tai ẩn chứa khí uy nghiêm phát ra từ miệng của Lăng Thiên.
Bốn bề, kiếm quyết chín ảo ảnh thi triển quy tụ làm một, hình thành một vòng kiếm ngũ sắc rực rỡ, mũi kiếm hướng thẳng vào trong, phát ra ngọn lửa ánh sáng trong suốt bắn thẳng vào đầu Âm Đế.
Kinh ngạc nhìn thấy chiêu này, Âm Đế gầm lên giận dữ, một kiếm chém xuống không khỏi lại tăng thêm vài phần công lực.
Như vậy, chỉ thấy một cột sáng màu đen chém xuống va chạm kịch liệt với vòng sáng kiếm ngũ sắc đang thu nhỏ, hoa lửa bắn tung tóe, vô số làn sáng như sao băng rơi xuống như mưa.
Tiếng sấm điếc tai vang lên không ngừng, sức mạnh hai bên toàn lực chống chọi tụ lại một điểm, sau một lúc kịch chiến, cuối cùng một kiếm mạnh mẽ tuyệt thế của Âm Đế đã đánh trúng mặt, cuối cùng chém nát vòng kiếm ngũ sắc của Lăng Thiên, hung hăng hất bắn Lăng Thiên bay đi.
Đồng thời, vòng kiếm ngũ sắc nhìn tưởng nát vỡ của Lăng Thiên cũng đánh trúng thân thể Âm Đế, hất tung hắn đi.
Xoay chuyển giữa không trung, Âm Đế ổn định thân thể, nhìn thấy Lăng Thiên ngã xuống đất không dậy nổi, giọng đầy giận dữ nói:
- Một kiếm thật mạnh mẽ, đáng tiếc bổn để không phải là người dễ bị đánh ngã. Bây giờ ta hãy tiễn ngươi về tây phương trước đã, sau đó mới thu thập Hư Vô tôn chủ, hủy diệt Hư Vô Giới Thiên, khiến cho tiên cảnh tồn tại vài ngàn năm nay phải biến mất.
Lăng Thiên phun ra máu tươi, cố gắng muốn đứng lên, đáng tiếc một kiếm trước đó của Âm Đế đã gây thương tích cho ông rất nặng, trong thời gian ngắn còn chưa cách nào có thể khôi phục hoạt động trở lại được.
Tuy như vậy, Lăng Thiên không chút sợ hãi, giận dữ trừng Âm Đế nói:
- Chớ vội đắc ý, chưa đến cuối cùng, thắng thua còn rất khó định được.
Âm Đế lạnh lùng tàn khốc lên tiếng:
- Phải vậy chăng? Đáng tiếc ngươi không được nhìn thấy kết quả cuối cùng.
Nói rồi liền lắc mình xông đến, múa chưởng đánh ra một chiêu hủy diệt.
Cảm ứng được một chiêu đáng sợ, Lăng Thiên gầm lên giận dữ, rất muốn tranh đấu, muốn né tránh, đáng tiếc Âm Đế đánh ra một chưởng tình thế bắt buộc, ông lại đang trọng thương làm sao có thể né được?
Lúc đó, chỉ thấy làn đen lóe lên, ánh sáng bộc phát, cột sáng màu đen đánh trúng thân thể Lăng Thiên chớp mắt đã kích hóa, lập tức nghiền nát thân thể Lăng Thiên, đánh nguyên thần ông trọng thương.
Nguyên thần yếu ớt của Lăng Thiên bật lên kêu thảm. Thời khắc đó, khi cơ thể huyết nhục đã bị hủy diệt, Lăng Thiên toàn lực né tránh, dựa vào kinh nghiệm vượt qua được chín lần thiên kiếp, tạm thời ông tránh được tử kiếp.
Nhưng tiếp theo đây, với sự yếu ớt của ông có thể thoát được một chiêu hủy diệt của Âm Đế chăng?
Âm Đế bật cười, hiểm ác nói:
- Không ngờ ngươi còn có chút bản lãnh, thế cũng là bất tử. Nhưng đáng tiếc, ngươi đã định sẵn phải chết trong tay của bổn đế.
Nói rồi lòng bàn tay phải mở ra, phát xuất một luồng sức hút, kéo nguyên thần yếu ớt của Lăng Thiên về phía mình.
Cố gắng giãy dụa, Lăng Thiên yếu ớt muốn thoát khỏi sức hút, đáng tiếc Âm Đế là người như thế nào, làm sao ông có thể thoát được đây?
Cự ly càng lúc càng gần, nguy hiểm càng lúc càng cấp bách, Lăng Thiên không khỏi gào thét giận dữ, đáng tiếc âm thanh yếu ớt chỉ thêm mấy phần thê lương mà thôi.
Nhìn thấy Lăng Thiên đến gần, Âm Đế lạnh lùng tàn khốc nói:
- Chết đi thôi, ngươi có thể chết trong tay của bổn đế cũng tính là may mắn rồi.
Tay phải xoay lật, một làn sáng xoay tròn màu đen bay ra cuốn lấy, bao phủ quanh nguyên thần của Lăng Thiên.
Đột nhiên, ánh tím lóe lên, Hư Vô tôn chủ âm thầm đến, dễ dàng đoạt lấy nguyên thần của Lăng Thiên, phá vỡ chuyện tốt của Âm Đế.
Lập tức, Thiên Sát xuất hiện, giận dữ nhìn Hư Vô tôn chủ, quát lên:
- Có bản lãnh đừng né tránh nữa.
Hư Vô tôn chủ lòng bàn tay đỡ lấy nguyên thần yếu ớt của Lăng Thiên, điềm nhiên nói:
- Thiên Sát hiệu xưng là mạnh mẽ tuyệt thế, nếu ngay cả bổn tôn chủ cũng không đuổi kịp, vậy không phải chỉ có hư danh thôi sao?
- Câm miệng, ngươi cứ mãi né tránh, làm sao có thể nói bổn Thiên Sát không có bản lãnh?
Hơi giận dữ, Thiên Sát giọng nói sắc bén.
Âm Đế bên cạnh bật cười trào lộng nói:
- Nhiều năm không gặp, té ra ngươi đã mất đi bá khí năm xưa, thêm mấy phần lòng sợ hãi, quả thật là đáng mừng lại đáng buồn.
Hư Vô tôn chủ hoàn toàn không nổi giận, thản nhiên trả lời:
- Nói thật, bổn tôn chủ thật ra không muốn chấp nhặt với các ngươi, vì thế mới không hề phản kích.
Thiên Sát hỏi:
- Ngươi sợ chết, hay là sợ thua?
Hư Vô tôn chủ lắc đầu đáp:
- Không sợ chết, cũng không sợ thua, chỉ là không muốn uổng phí khí lực.
Thiên Sát nghi ngờ hỏi:
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Hư Vô tôn chủ liếc hai người, ánh mắt nhìn vào trong Tinh La Vạn Tượng kỳ trận, giọng quái dị nói:
- Vu Thần và Liệt Thiên đã nhanh chóng đến gần vị trí trung tâm, có một số người, có một số chuyện cũng phải kết thúc rồi.
Âm Đế hai mắt khép hờ, âm hiểm nói:
- Người nào? Chuyện gì?
Hư Vô tôn chủ quay đầu nhìn lại lối vào, điềm nhiên thốt lên:
- Người từ xa đến, lại là cố nhân. Chuyện bắt buộc toàn là chuyện quan trọng.
Âm Đế hừ lạnh nói:
- Chớ có làm mây làm ảo, lúc này đây, ai còn có thể đến nơi này?
Thiên Sát quát lên:
- Bớt nói nhảm, chúng ta liên thủ tiến công, tuyệt không cho hắn cơ hội thoát được.
Nói rồi bay đi đến trước, tốc độ rất nhanh vô cùng.
Hư Vô tôn chủ dời ngang vài thước, phất tay nói:
- Chớ vội, hai vị không nhìn qua đường vào rồi hãy mới ra quyết định.
Âm Đế và Thiên Sát nghe vậy, hơi chần chừ một chút, rồi cùng nhau nhìn lại lối vào Hư Vô.
Vừa mới nhìn, mọi thứ đều bình thường, không chút động tĩnh. Điều này khiến Thiên Sát, Địa Âm hơi có cảm giác bị lừa. Nhưng khi hai người chuẩn bị nổi giận, lối vào hào quang lấp lánh, liên tục chớp động năm ba lần, cuối cùng quả thật xuất hiện năm người.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Lục Vân hơi kinh ngạc, bất quá lại không lộ ra. Ba nàng Bách Linh vẻ mặt thất kinh, không phải vì sự tồn tại của Địa Âm, Thiên Sát mà vì cảnh sắc tuyệt vời của Hư Vô giới.
Hải Nữ vẻ mặt hiếu kỳ, hét lên:
- Sư phụ, nơi này đẹp quá, quả thật không hổ là Hư Vô giới.
Vuốt ve mái tóc của Hải Nữ, Lục Vân quét mắt bốn phía, cuối cùng nhìn Hư Vô tôn chủ, ánh mắt toát ra vẻ nặng nề.
Thiên Sát và Âm Đế thấy Lục Vân xuất hiện đều thất kinh, cùng nhau rống lên:
- Té ra ngươi!
Thôi nhìn, Lục Vân điềm nhiên cười nói:
- Không sai, chính là ta, hai vị bị bất ngờ rồi.
Thiên Sát giận dữ nói:
- Lục Vân, lần trước ngươi may mắn có được Thiên Uy lệnh, lần này bổn Thiên Sát không cho ngươi có cơ hội nữa.
Âm Đế quát lạnh:
- Lục Vân, ngươi vì sao lại muốn đến nơi này?
Lục Vân lạnh lùng nói:
- Ta là kẻ nghịch thiên, vì sao lại không thể đến nơi này?
Âm Đế sửng sờ, đang cân nhắc phải đáp lại thế nào, Hư Vô tôn chủ lại mở miệng:
- Lục Vân, chào mừng ngươi.
Nhìn lại Hư Vô tôn chủ, Lục Vân cười nhẹ nói:
- Chào mừng ta? Quả thật hay giả vờ vậy? Hy vọng ta đến tiêu diệt Địa Âm Thiên Sát, hay là hy vọng ta đến thu thập Yêu Hoàng và Vu Thần?
Hư Vô tôn chủ cười nói:
- Cả hai đều đúng, ngươi có phải thấy không được hài lòng phải không?
Lục Vân đáp:
- Ta không sao cả, nhưng sau khi ta thu thập bọn chúng rồi, lúc đó ngươi có thể sẽ không được hài lòng.
Hư Vô tôn chủ nói:
- Có một số việc, thường khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Có một số người cả đời đều thần bí khó dò.
Lục Vân kinh ngạc nói:
- Ngươi đang nói bản thân mình chăng?
Hư Vô tôn chủ cười nói:
- Ngươi cho là như vậy sao?
Âm Đế có chút không quen nghe kiểu này, khinh bỉ nói:
- Tự cho là thanh cao, cố làm ra hư ảo, có gì đáng mà đắc ý đây.
Hư Vô tôn chủ liếc hắn, lạnh lùng nói:
- Giọng nói đã êm ái hơn trước nhiều rồi, xem ra kiêu ngạo càn rỡ có chỗ khắc chế. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Âm Đế vừa nghe, giận dữ nói:
- Câm miệng, chớ có ở đó nói hươu nói vượn, có bản lĩnh ra trước mặt Âm Đế phân cao thấp.
Hư Vô tôn chủ nói;
- Chớ vội gấp, động thủ là chuyện sớm muộn, nhưng hiện này có một chuyện quan trọng cần phải xử lý trước đã.
Âm Đế quét mắt bốn phía hỏi:
- Chuyện gì?
Hư Vô tôn chủ tay phải đẩy ra, Lăng Thiên trong lòng bàn tay phải hào quang lóe lên, nguyên thần ngưng tụ thành hình dạng trước đây, xem ra đã có phần khôi phục, tình hình đã ổn định một chút.
- Tinh La Vạn Tượng kỳ trận có chỗ lợi hại là càng vào gần trung tâm, sức mạnh càng tập trung. Khi người xông vào trận tiến vào vị trí trung tâm, liền bị một chiêu hủy diệt uy lực tăng gấp mười lần của trận pháp.
Âm Đế khinh bỉ nói:
- Thế thì sao? Mấy người đang chuẩn bị chết ở đó cũng thế thôi, có quan hệ gì với chúng ta?
Hư Vô tôn chủ không thèm để ý đến lời của hắn, tiếp tục nói:
- Theo tình hình của Liệt Thiên và Vu Thần, hai người đã vô cùng cật lực, có thể thấy uy lực trận pháp mạnh đến thế nào? Một khi bọn họ tiến vào vị trí trung tâm, lúc đó sức mạnh hủy diệt tăng gấp mười lần, bọn họ có thể chịu nổi hay không?
Thiên Sát giận dữ nói:
- Chớ có nói mấy chuyện huyền diệu đó trước mặt ta. Cho dù Vu Thần và Liệt Thiên cùng bị hủy diệt, hôm nay Hư Vô Giới Thiên của ngươi cũng khó mà thoát khỏi kiếp này.
Hư Vô tôn chủ điềm nhiên nói:
- Có một số chuyện không dễ nghe, nhưng không phải nói cho các ngươi, Thiên Sát như thế cần gì phải để ý đến đây?
Liếc Lục Vân, Thiên Sát nói:
- Những lời này ngươi nói cho Lục Vân phải không?
Hư Vô tôn chủ hừ giọng nói:
- Ngươi cho là vậy chăng?
Chăm chú nhìn Tinh La Vạn Tượng kỳ trận, Lục Vân trong mắt lấp lánh bảy màu, một sóng ánh sáng thần bí dao động không ngừng.
Đối với dụng ý của Hư Vô tôn chủ, Lục Vân đã hiểu rõ ràng, biết ông ta muốn mượn trận pháp này dẫn dụ mình vào trong để vây khốn lấy mình.
Nhưng đối với đạo phá trận, đây là sở trường của bản thân mình, tuy nói Tinh La Vạn Tượng vô cùng phức tạp, nhưng lẽ nào lại làm khó được bản thân chàng?
Trong lúc suy tư, Lục Vân thông qua phân tích đã tìm được cách phá giải. Nhưng phương pháp này rất huyền diệu, khiến chàng cảm thấy hơi cổ quái, dường như quá xảo hợp một chút.
Phát hiện Lục Vân thay đổi, Trương Ngạo Tuyết quan tâm hỏi:
- Sao rồi, có phải trận pháp quá phức tạp chăng, hơi phí sức phải không?
Lục Vân đáp:
- Không phải, trái ngược với chuyện đó, phương pháp phá giải trận này vô cùng đơn giản, nhưng chỉ có mình huynh có thể giải được.
Trương Ngạo Tuyết kinh ngạc nói:
- Quái dị như vậy sao?
Lục Vân gật đầu đáp:
- Đúng thế, huynh cũng thấy thật trùng hợp quá.
Bách Linh nói:
- Nếu như huynh có thể phá giải, thế huynh có tính phá giải chăng?
Câu hỏi này hơi quái dị, bất quá lại nói đúng vào tâm tư của Thiên Sát, Âm Đế và Hư Vô tôn chủ.
Thôi không nhìn nữa, Lục Vân nhìn Hư Vô tôn chủ hỏi:
- Ngươi nhắc nhở ta những chuyện này là muốn vây khốn ta, hay là không muốn Liệt Thiên chết trong đó?
Hư Vô tôn chủ đáp:
- Vì sao phải hỏi như vậy? Ngươi có căn cứ gì không?