Chăm chú nhìn nàng, Kiếm Vô Trần trong mắt đầy sắc thái, một tình cảm yêu thương khó mà che dấu được.
Có lẽ đã từng dâu bể, nhưng chưa từng đạt đến điều đáng quý nhất, thời khắc này Kiếm Vô Trần không ngờ trở nên ngây dại.
Vô số lần, hình bóng Trương Ngạo Tuyết hiện lên trong não của hắn. Tâm tình mong muốn đoạt cho được ước nguyện bình sinh cứ xoay chuyển trong đầu của hắn.
Hiện nay, mọi thứ đều đi xa, cho dù là vì Lục Vân xen vào giữa, hai bởi vì những phương diện khác xen vào, tâm tình này, chờ đợi này vẫn chưa từng thay đổi được.
Nhớ lại cuộc đời này, Kiếm Vô Trần đầy cảm thán.
Bản thân trước đây được xưng tụng là thiếu niên có tiền đồ nhất trong giới Tu Chân chính đạo.
Nhưng từ lúc gặp phải Lục Vân, cuộc đời đã biến chuyển nhiều. Hào quang của hắn đã bị Lục Vân che mờ, Trương Ngạo Tuyết mà hắn yêu thích lại thành người đi theo Lục Vân.
Sau đó, hắn thành công đẩy Lục Vân ra khỏi chính đạo, nhưng vẫn chưa từng có được Trương Ngạo Tuyết như cũ, còn bị Lục Vân tự tay hủy diệt những thành tựu hắn đang có, khiến hắn rơi vào thế khó lòng chịu nổi.
Hiện nay, nhớ lại những chuyện trước kia, quá nhiều cừu hận, quá nhiều điều không như ý ở ngay trước mắt, một sự phẫn hận thâm sâu ngập đầy trong tim của hắn.
Phát hiện vẻ mặt biến đổi của Kiếm Vô Trần, Sở Hoài Dương hỏi:
- Ngươi sao vậy?
Kiếm Vô Trần nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta muốn khiến cho Lục Vân cả đời phải tiếc hối.
Sở Hoài Dương tiếp:
- Chỉ nghĩ thì có tác dụng gì, ngươi cần phải hành động.
Kiếm Vô Trần vẻ mặt âm hiểm nặng nề, nhìn ngắm Trương Ngạo Tuyết xa xa, hận thù trả lời:
- Chỉ cần bắt được Trương Ngạo Tuyết, đảm bảo là Lục Vân phải ngoan ngoãn nghe lời.
Sở Hoài Dương liếc Trương Ngạo Tuyết, chần chừ nói:
- Ngươi xem trọng người phụ nữ này?
Kiếm Vô Trần cười âm hiểm đáp:
- Vẹn toàn đôi đường thì sao không làm đây.
Sở Hoài Dương suy nghĩ một lúc, nhắc nhở:
- Trương Ngạo Tuyết này không đơn giản, trên người cô ta phát ra khí thế không hề dưới ngươi.
Kiếm Vô Trần nói:
- Hiện giờ Thương Nguyệt bị Vu sư kia kiềm chế, Bách Linh lại có nhân vật đột nhiên xuất hiện chế ngự, chỉ còn lại một mình Trương Ngạo Tuyết, nếu chúng ta đột ngột phát động tập kích, nhất định có thể khiến cô ta trở tay không kịp, ngoan ngoãn rơi vào trong tay chúng ta. Đến lúc đó cho dù Lục Vân xuất hiện cũng không dám làm gì chúng ta.
Sở Hoài Dương chần chừ giây lát:
- Người đột nhiên xuất hiện đó ngươi có biết không, hắn vì sao lại đi làm phiền Bách Linh?
Kiếm Vô Trần lắc đầu nói:
- Người này ta không biết, nhưng khí tức của hắn không phải là chính đạo, có khả năng có chút ân oán khác với Bách Linh, vừa hay tạo nên một cơ hội tốt cho chúng ta.
Sở Hoài Dương nói:
- Cơ hội là cơ hội, nhưng tổng quan có chỗ nào đó chưa đúng. Đối với người kia, vô duyên vô cớ đến đây, trước đó chúng ta không hề phát giác, lại vừa vặn vào lúc này đây, làm sao bảo người ta không hiểu lầm cho được?
Kiếm Vô Trần đáp:
- Cơ hội không thể bỏ qua, mất đi sẽ không còn. Hiện nay chúng ta không nên lo lắng quá nhiều, chỉ cần đề phòng Lục Vân, những người khác căn bản không đáng sợ.
Sở Hoài Dương thấy hắn cố chấp như vậy, trầm giọng nói:
- Ngươi cân nhắc cho tốt, chớ để đến sau này lại hối hận.
Kiếm Vô Trần nhìn hình bóng tuyệt đẹp của Trương Ngạo Tuyết, ánh mắt nóng bỏng, kiên định đáp:
- Cho dù thất bại, ta cũng tuyệt đối không hối hận. Hành động thôi.
Sở Hoài Dương mắng:
- Nóng nảy! Cẩn thận không ngươi chỉ có đi mà không về.
Thời khắc này, câu nói vốn vô tình của Sở Hoài Dương, nhưng lại trở thành tiếc nuối nhất cả đời của Kiếm Vô Trần, đáng tiếc lúc đó hắn lại không phát hiện. Hay có lẽ đây chính là vận mệnh!
Thân thể lay động, Kiếm Vô Trần từ trong tầng mây ẩn nấp vượt qua vài dặm, chớp mắt đã xuất hiện trong mắt của Trương Ngạo Tuyết. Sở Hoài Dương cũng theo sát bên cạnh, chặt chẽ theo dõi Trương Ngạo Tuyết, hỗ trợ Kiếm Vô Trần ngăn đường lui của nàng.
Thấy hai người xuất hiện, Trương Ngạo Tuyết hoàn toàn không để ý, chỉ lạnh lùng nhìn Kiếm Vô Trần lạnh nhạt nói:
- Ân oán giữa hai chúng ta cũng đến lúc kết thúc rồi.
Kiếm Vô Trần vẻ mặt âm hiểm nặng nề, nở nụ cười hung hăng, ha hả nói:
- Đừng lạnh lùng như vậy, giữa chúng ta thật ra chỉ là hiểu lầm. Muội trong lòng ta như là nhật nguyệt.
- Câm miệng.
Trừng Kiếm Vô Trần, Trương Ngạo Tuyết nói:
- Giữa hai chúng ta chỉ là cừu hận, tuyệt đối không có chuyện khác.
Sở Hoài Dương nói:
- Vô Trần, chuyện chính quan trọng hơn, chớ để chậm trễ thời cơ.
Kiếm Vô Trần đáp;
- Yên tâm, ta biết rồi.
Nói rồi lên tiếng với Trương Ngạo Tuyết:
- Nếu như muội không niệm tình cũ, thế đừng trách ta vô tình…
Còn đang nói, Kiếm Vô Trần rút thần cung ra, tay phải múa lên tùy tiện, Thiên Kiếm cửu quyết gào thét xông đến cùng với ngọn lửa cực kỳ mạnh mẽ, phát động công kích Trương Ngạo Tuyết.
Bên cạnh, Sở Hoài Dương cũng không nhàn rỗi, hai tay múa lên nhanh chóng, cuồng phong mạnh mẽ như sóng biển dâng trào, ngưng tụ bốn bề Trương Ngạo Tuyết thành một khí trường siêu trọng lực, giảm hẳn tốc độ di động của nàng.
Đối mặt công kích của hai người, Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt lạnh lùng, Tử Ảnh thần kiếm trong tay tung mình chuyển động, làn kiếm dày đặc bắn tung tóe bốn phương, hình thành bên ngoài thân thể chín tầng lưới kiếm ngăn cản địch nhân đến gần.
Đồng thời, thân thể Trương Ngạo Tuyết di chuyển nhẹ nhàng, người như tiên tử xuống phàm, lơ lửng trong không trung chẳng chút trở ngại, vô cùng kỳ diệu né tránh được áp lực siêu trọng của Sở Hoài Dương.
Kiếm Vô Trần ánh mắt hơi kinh ngạc, từ lúc Trương Ngạo Tuyết mất tích đến nay hai người mới lại giao tranh, cả hai đều có những thay đổi rất lớn, nhưng tiến bộ của Trương Ngạo Tuyết rất nhanh, vượt qua khỏi Kiếm Vô Trần.
Lúc này, nếu chỉ tính riêng tu vi, Kiếm Vô Trần hơi mạnh hơn một chút, nhưng muốn đánh bại Trương Ngạo Tuyết thì không phải dễ dàng. Bởi vì Thiên Kiếm cửu quyết của hắn không thắng được Trương Ngạo Tuyết, Tử Hoa Thôn Nhật cũng không đủ thủ thắng, còn Huyết Hà đồ phòng ngự được nhưng không công kích được, chỉ duy có Hậu Nghệ thần cung uy lực tuyệt luân.
Nhưng, Kiếm Vô Trần lại không muốn thi triển Hậu Nghệ thần cung, bởi vì hắn một lòng muốn lấy cho được Trương Ngạo Tuyết.
Vì thế, hai bên giao chiến tuy kịch liệt, nhưng lại cứ mãi giằng co.
Công liên tiếp mấy chiêu, Sở Hoài Dương đều bị làn kiếm của Trương Ngạo Tuyết đánh lui, trong lòng không vui quát lên:
- Vô Trần, cứ như vậy phải chờ đợi đến tháng năm nào, chúng ta phải tăng tốc mới được.
Kiếm Vô Trần nói:
- Được, ta sẽ tăng cường công kích, ngươi ở bên cạnh hỗ trợ mới được.
Dứt lời, hình bóng lùi lại, toàn thân phát ra khí kinh trời, một luồng sức mạnh rung động trời đất như sóng biển ập đến bốn bề.
Cảm nhận được sự mạnh mẽ của Kiếm Vô Trần, Trương Ngạo Tuyết trong lòng chấn động, toàn thân ánh tím nhanh chóng tản ra, hình thành bên ngoài cơ thể một khu vực ánh sáng màu tím.
Thần kiếm chỉ lên trời, ngạo nghễ giữa bầu trời.
Trương Ngạo Tuyết ngưng thần tĩnh khí, toàn thân ánh tím luân chuyển, vô số làn kiếm nhỏ bé màu tím phân bố bên ngoài, bất kỳ một bụi khí nào đến gần đều bị phá nát.
Dưới chân, mây sáng sắc tím tầng tầng luân phiên, hình thành một đóa hoa lan, ngay khi khuếch tán liền ngưng tụ thành tám cột gió bao phủ bên ngoài Trương Ngạo Tuyết, tám cột gió này khí mạch liên kết với nhau, ngăn cản hoàn toàn ý đồ đánh lén của Sở Hoài Dương.
Giữa bầu trời, mây gió biến chuyển, kịch chiến không ngừng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
TruyệnFULL.vn chấm cơm.
U Minh Ma long khi phát hiện Kiếm Vô Trần xuất hiện, ánh sáng âm u lóe lên trong mắt, tỏ ra mấy phần vui mừng, quả thật hơi kỳ quái.
Đối diện, Tứ Linh thần thú tròng mắt đảo tròn, đối với việc Kiếm Vô Trần đến đây, nó có phần buồn phiền. Nhưng lúc này đây, U Minh Ma long cứ mãi né tránh đột nhiên thôi đi, toàn lực phát động phản kích, điều này khiến cho Tứ Linh thần thú cảm thấy rất bất ngờ.
Trên không, Hải Nữ và Lôi Thiên hoàn toàn nghiêng về một phía. Hải Nữ dùng thực lực kinh người, pháp quyết thần kỳ đánh cho Lôi Thiên liên tục thất bại thối lui, miệng không ngừng rống lên.
May nhờ đặc thù thân thể của Lôi Thiên, tốc độ khôi phục rất nhanh, lại chịu đòn giỏi, vì thế còn miễn cưỡng chống đỡ được.
Nhưng việc khiến Lôi Thiên bất ngờ chính là sự xuất hiện của Kiếm Vô Trần khiến cho tâm tình của Hải Nữ đột biến, cô bé này nhỏ tuổi dường như biết được không ít chuyện, khi phát hiện tình thế Trương Ngạo Tuyết bất lợi, lập tức triển khai công kích mãnh liệt, đánh cho Lôi Thiên không ngửng đầu lên được.
Vì thế, Lôi Thiên rống lên giận dữ liên tục, nhờ có cừu hận nâng đỡ, hắn triển khai phản kích liều mạng, mạnh mẽ cuốn lấy Hải Nữ, không để nó có cơ hội bỏ đi.
Cứ như thế, vẻ mặt Hải Nữ rất giận, quát nhẹ một tiếng, toàn thân biến ra những con rồng xuất hiện đột ngột, lúc này Hải Nữ đã thi triển tuyệt kỹ "Ảo Long Phi Thiên" học từ "Ảo Long Động Thiên".
Khi đó, chỉ thấy toàn thân Hải Nữ hào quang biến chuyển trăm lần, vô số làn sáng từ người nó bắn ra, bay lượn đan vào nhau khắp bốn bề, dung hợp thành bảy con rồng ánh sáng cực lớn, màu sắc những con này khác nhau, theo sự khống chế của Hải Nữ phun những lưỡi rồng tấn công Lôi Thiên.
Ngoài ra, bảy con rồng ánh sáng đuôi đầu liền nhau, tất cả hình thành một vòng tròn, bảy cái đầu rồng cùng nhắm chuẩn vào Lôi Thiên bên trong bắn ra bảy luồng lửa sáng, hệt như một dải lụa cuốn lấy Lôi Thiên bên trong.
Hải Nữ phi thân lên trời, thân xoay chuyển giữa không trung, hai tay bắt chép thành hình hoa sen, lòng bàn tay lấp lánh ánh chớp sáng, hội tụ sức mạnh biển cả toàn thân đánh thẳng xuống đầu của Lôi Thiên.
Thời khắc đó, chỉ thấy một cột sáng rực rỡ nối đến chín tầng trời, cùng với khí thần thánh uy nghiêm, sức mạnh của vạn quân, chỉ trong chốc lát đã phủ kín cả Lôi Thiên.
Ở bên trong, Lôi Thiên lòng rất bất cam, nhanh chóng vận dụng chân nguyên còn lại trong cơ thể, phát xuất Lôi Thần quyết, hơn nữa còn dùng sức âm nhu để bố trí mười chín tầng phòng ngự, nỗ lực tối đa trong thời gian ngắn nhất có thể.
Nhưng thực lực cách xa khó mà có thể kéo gần được. Phản kích của Lôi Thiên tuy sắc bén, nhưng khi gặp phải công kích của Hải Nữ trong lúc phẫn nộ, Lôi Thần quyết rất nhanh tan thành mây khói, mười chín tầng phòng ngự cũng khó chống lại uy thế, ngay khi Ảo Long Phi Thiên cùng với cột sáng rực rỡ tấn công đồng thời, chỉ giây lát đã tan biến.
Như vậy, cả người Lôi Thiên bị sức hủy diệt tàn phá, miệng phát ra những tiếng kêu thảm thiết xé nát tâm can, thân thể thu nhỏ lại, từ trên không rơi ầm xuống, may được U Minh Ma long nghe tiếng chạy đến kịp đỡ lấy.
Một chiêu đắc thu, Hải Nữ không dừng lại chút nào, thân thể lắc lên liền đến bên Trương Ngạo Tuyết, múa tay đánh ra một chưởng hướng thẳng về phía Sở Hoài Dương.
- Dì Ngạo Tuyết đừng lo, có Hải Nữ đến rồi.
Âm thanh non nớt lại có mấy phần kiên định khiến Trương Ngạo Tuyết nghe thấy rất cảm động.
Nhưng Sở Hoài Dương nghe thấy thanh âm này, liền khó chịu trong lòng, quát lên:
- Biến sang nơi khác, đừng ở nơi này làm vướng chân vướng tay.
Hải Nữ hừ giọng nói:
- Đồ bại hoại của Hải vực dám bất kính với dì Ngạo Tuyết của ta, xem ta thu thập ngươi thế nào.
Nói rồi hai tay bắt chéo trên đầu, thân thể chuyển động nhanh chóng, toàn thân phát ra khí thế mạnh mẽ to lớn, hình thành một vầng mây ánh sáng ngũ sắc ở lân cận ẩn chứa long khí rất mạnh.
Nghiêng mình tránh lui, Sở Hoài Dương giận dữ quát Hải Nữ:
- Tiểu nha đầu, ngươi chính là tự mình tìm cái chết.
Tay phải đưa ra trước, ánh xanh lục bắn ra, cột sáng quỷ dị chớp mắt đã gặp phải vầng mây sáng ngũ sắc.