Thời gian khi đó như dài ra, khuôn mặt xấu xí của hai Vu sư đầy vẻ kinh ngạc nhìn hai thân thể bị chém đứt, trong mắt đầy vẻ không ngờ, dường như kết quả này đã phá vỡ niềm tin trong lòng bọn họ, Vu Thần vạn năng lại hoàn toàn không ban cho họ sự bất tử như trong truyền thuyết.

Một khắc sau, thân thể hai Vu sư tan vỡ, hóa thành bụi trần tan biến trong gió.

Ngay sau đó, thân thể của Hắc Sát Hổ Vương cũng nát đi như một khối băng bị tan chảy dưới tác dụng đáng sợ của "Vu Thần Nhất Tiễn", cả hồn lẫn xác hắn đều bị tiêu diệt.

Một mũi tên bắn ra, thân thể lùi lại. Vu sư nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt trắng bệch toát ra nụ cười cay đắng.

Lúc này, hai bên giao chiến bên ngoài phát hiện được kết quả, bảy cao thủ Yêu vực còn lại điên cuồng phản kích, hai Vu sư và ba cao thủ Vu tộc toàn lực chém giết, tất cả dần đi đến kết thúc.

Giữa không trung, Bắc Phong hơi hối tiếc nói:

- Chết đi như vậy, Hắc Sát Hổ Vương quả thật có gì đó yếu rồi.

Dương Thiên cau mày đáp:

- Tuy có chút không được công bằng, nhưng thế gian đều như vậy, mọi thứ đều do số mệnh. Bây giờ, cũng không còn nhiều lắm, hẳn chúng ta đến lúc ra tay rồi.

Bắc Phong cất tiếng:

- Bận rộn làm gì, đợi cao thủ Yêu vực chết hết rồi mới ra tay.

Dương Thiên nói:

- Như vậy không tốt, chúng ta muốn để lại hai cái miệng sống sót báo cho Yêu Hoàng biết được, Hắc Sát Hổ Vương chết trong tay của Vu tộc, mà chúng ta lại giúp hắn báo được thù.

Bắc Phong nghi ngờ hỏi:

- Trước đây không phải ngươi nói muốn tiêu diệt toàn bộ mà?

Dương Thiên đáp:

- Trước đây ta không ngờ được Hắc Sát Hổ Vương lại chết trước, vì thế muốn diệt toàn bộ để vu cho cao thủ Vu tộc giết người diệt khẩu. Hiện nay, cục diện nếu đã có biến đổi, để lại vài tên Yêu vực sống sót không phải càng xảo diệu hơn chăng?

Bắc Phong gật đầu nói:

- Không sai, chủ ý này đúng là rất xảo diệu, có gắp lửa bỏ tay người. Được rồi, bắt đầu thôi.

Nói rồi âm thầm hạ xuống thẳng về phía Vu sư tiêu diệt Hổ Vương.

Dương Thiên không hề nhúc nhích, hắn chỉ vỗ vỗ Mộc Tiêu trên vai, để nó phát động tiến công, bản thân lại âm thầm bỏ đi đến chỗ Dao Quang.

Vừa thấy mặt, Dương Thiên nói:

- Hành động có thay đổi, bây giờ Hắc Sát Hổ Vương chết rồi, Yêu vực còn lại bảy cao thủ, ta dự tính để lại một hai tên còn sống, đồng thời tiêu diệt toàn bộ Vu tộc. Ngươi lần này đi giúp Bắc Phong, ta đi báo cho Văn Bất Danh để bọn họ thu tay lại.

Dao Quang vâng một tiếng, dẫn Bát Bảo lóe lên biến mất, Dương Thiên đi tìm cao thủ liên minh.

Trong cốc, bảy cao thủ Yêu vực và hai Vu sư cùng với ba cao thủ Vu tộc đang công kích, nhanh chóng có hai bị chết, ba bị thương, chỉ còn lại hai con Hổ Yêu tu vi tinh thâm nhất tạm thời còn tốt.

Lúc này, Bắc Phong từ trên hạ xuống, dùng thực lực cực mạnh phát động đánh lén, lập tức đánh bị thương Vu sư giết Hổ Vương bay đi, khiến cho hai bên đang giao chiến phải nhìn lại.

- Đáng ghét!

Trong tiếng rống giận dữ, một Vu sư ra lệnh cho ba cao thủ Vu tộc tiếp tục tiến công, bản thân lại bay thẳng đến tấn công Bắc Phong, lập tức ngăn cản được Bắc Phong, không cho hắn tiến thêm một bước.

Bật cười lạnh, Bắc Phong lên tiếng:

- Trên đường truy đuổi, ta đã bị khi dễ rồi. Bây giờ đến phiên ta coi khinh các ngươi, chịu chết đi.

Nói rồi hình bóng lóe lên, vài trăm ảo ảnh phân bố bốn bề, vô số bóng chưởng cùng với khí lạnh vô cùng nhanh chóng ngưng đọng bốn bề.

Thấy vậy, Vu sư đó nổi giận gào thét, hai tay giơ cao quá đầu, kết thành một pháp ấn, hai chân ngồi bắt chéo giữa không trung, cả thân người xoay tròn như con quay, phát ra tầng tầng lớp lớp đao sáng sắc xanh lục thẫm, hệt như thần binh phủ xuống, không gì chống nổi.

Vu sư đó không thể nào ngờ, phản kích của hắn sắc bén, chém nát toàn bộ những ảo ảnh đến gần. Nhưng khí lạnh Bắc Phong phát ra là vật vô hình, hoàn toàn không vì phản kích của hắn mà giảm bớt đi.

Như vậy, theo thời gian trôi qua, tầng tầng sương băng thu thành một vùng, nhanh chóng bọc lấy hắn trong một pháp giới băng tuyết to chừng ba trượng, nhất thời không thể thoát thân được.

Bên này, Vu sư bị Bắc Phong đánh lén lúc này đã phóng về, hai tay phát xuất hai luồng sương độc màu xám, bóng ảnh lấp lánh bên trong, ẩn chứa vô số độc vật.

Bắc Phong khẽ cau mày, khí băng lạnh là khắc tinh với mọi sinh vật, nhưng không ngờ đối phương lại không sợ, hẳn có nguyên nhân bên trong.

Còn đang suy nghĩ, hình bóng Bắc Phong động đậy, âm thầm né tránh chính diện, không muốn liều mạng với hắn.

Nhưng đúng lúc đó, giữa không trung lóe lên ánh xanh lục, Mộc Tiêu hiện ra, tinh khí Ất Mộc của nó phát ra một chùm ánh xanh lục thuần khiết đón lấy sương độc.

Ánh sáng xanh lục, xám nhấp nhô như sóng, va chạm không ngừng, ma sát, bành trướng, biến hóa, cuối cùng nổ tung.

Vu sư hơi tức giận, hung hăng nhìn Mộc Tiêu, hai tay múa lên giữa không trung, đầu ngón tay bắn ra máu tươi thành dòng, kết thành một tấm lưới máu giữa không trung với ánh sáng đỏ thẫm tà ác, chụp thẳng về phía Mộc Tiêu.

Phát hiện không ổn, Mộc Tiêu lắc mình nhanh chóng né đi. Vu sư đó đuổi theo gay gắt không thôi, khuôn mặt xấu xí hung tàn, toát lên vẻ thề không bỏ qua.

Bắc Phong thấy vậy, nhỏ giọng mắng:

- Hay cho Dương Thiên, lần này nếu ngươi không ra tay, quả thật ngươi là …

Thanh âm đột ngột dừng lại, Bắc Phong ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy Dao Quang trên không hạ xuống, hai tay phát ra hai luồng sáng đen ngòm, ngưng tụ thành một vòng sáng sắc đen, vừa hay trói lấy Vu sư giữa không trung.

Gào lên giận dữ một tiếng, Vu sư đột nhiên nhìn lại, khi thấy Dao Quang ánh mắt biến hẳn, còn chưa kịp nói ra lời, hắn đã bị Dao Quang ấn một chưởng vào vùng Thiên Linh, cả hồn lẫn xác bị tiêu diệt ngay tại hiện trường.

- Được, làm không tồi, xem ta đây.

Trong tiếng tán dương, tay phải Bắc Phong phóng ra một quyền, phát ra một chùm quả cầu ánh sáng sắc trắng đánh trúng vào quả cầu băng to lớn, tạo nên tiếng nổ rung trời, lay chuyển khắp bốn phương.

Vu sư bị vây khốn trong quả cầu băng phóng ra, thân hình lắc lư không ngừng, miệng gào lên giận dữ liên hồi.

Bắc Phong cau mày kinh ngạc lên tiếng:

- Mạng ngươi không ngờ dài thật, như vậy mà cũng không chết đi.

Nói rồi hình bóng kéo dài ra, chớp mắt đã hóa thành ba mươi sáu bóng sáng phân bố trong phương viên chục trượng, tạo thành một kết giới ánh sáng sắc trắng, vừa thu nhỏ vừa phát ra tiến công liên miên không ngừng.

Trong sơn cốc, cao thủ Yêu vực đang kịch chiến lúc này chỉ còn lại ba người, đang bị hai cao thủ Vu tộc cùng với một Vu sư ép cho thối lui liên tục.

Khi Dao Quang ra tay tiêu diệt được Vu sư đã giết Hổ Vương, cao thủ Yêu vực bị thương nói với hai đồng bọn bị thương nhẹ hơn:

- Cừu Hổ Vương đã báo, các ngươi liều mạng cũng uổng thôi. Bây giờ ta yểm trợ các ngươi rời đi, hãy báo tất cả mọi việc nơi này cho đại vương Thủy Kỳ Lân, bảo ông ấy hãy báo thù cho chúng ta.

Nói rồi đột nhiên hóa thành thú, biến ra một con mãnh hổ điên cuồng phát động công kích địch nhân.

Hai Hổ Yêu gào lên bi phẫn, mượn cơ hội này bay lên, nhưng lại bị Vu sư kia phát hiện, chặn được giữa chừng.

Lúc đó, Dao Quang đột nhiên xông đến, cản ngay Vu sư để cho hai Hổ Yêu có cơ hội thuận lợi bỏ chạy được.

Thấy vậy, Vu sư rất giận dữ, gào thét trừng mắt Dao Quang, trong mắt đầy lửa giận.

Dao Quang lạnh nhạt như cũ, hai mắt mở ra, ánh ma lóe lên, công kích tinh thần sắc bén đáng sợ theo sự khống chế chân nguyên mạnh của hắn, lập tức bắn tung Vu sư lên không trung.

Dao Quang lúc này đã sớm vượt hẳn ngày xưa, thực lực mạnh hơn cả Phật Thánh Đạo Tiên, là một trong những cao thủ hiếm có hiện nay. Với tu vi của hắn, chuyện thu thập Vu sư của Vu tộc kia chỉ là chuyện rất nhỏ bé.

Thời gian chớp mắt trôi qua.

Khi Dương Thiên dẫn Văn Bất Danh đến nơi, chiến sự trong sơn cốc đã ngừng lại, ngoại trừ những tay chân bị cắt cụt vung vãi trên mặt đất, chỉ còn Bắc Phong, Dao Quang cùng với Mộc Tiêu và Bát Bảo.

Vừa gặp Dương Thiên, Bắc Phong lập tức rống to:

- Hay cho Dương Thiên ngươi, dám để ta chém giết ở nơi này, còn ngươi một mình đi khắp nơi, ngươi thật không biết xấu hổ chăng?

Dương Thiên cười nói:

- Ngươi trước giờ không phải chê ta rất nặng phải không? Lần này công lao của ta đều để cho ngươi, việc này còn không đủ ý tứ nữa chăng?

Bắc Phong tức giận đáp:

- Theo ngươi đã lâu mới biết, té ra ngươi không được thành thật như bề ngoài. Ngược lại, ta bị ngươi lợi dụng mọi việc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Dương Thiên không đáp, chỉ cười cười.

Văn Bất Danh bên cạnh khuyên bảo:

- Được rồi, nhiệm vụ kết thúc rồi, trời không còn sớm nữa, hay chúng ta quay về đi thôi.

Ân Hồng Tụ đáp:

- Chuyện nơi này đã kết thúc xong, có cần phải báo cho Quy Vô đạo trưởng để bọn họ quay về không?

Văn Bất Danh nghĩ qua, gật đầu tiếp lời:

- Cũng được, chuyện này phải làm phiền Khiếu Thiên đi một chuyến.

Khiếu Thiên nói:

- Chuyện này đơn giản, các vị quay về trước, ta chút nữa sẽ về liền.

Nói rồi ánh bạc lóe lên liền biến mất. Trong cốc, Văn Bất Danh theo mọi người ca khúc khải hoàn quay về…

Ngọn núi đơn độc vươn trong biển mây. Khí lạnh thấu xương, sương tuyết ngập tràn.

Trong cơn cuồng phong, một bóng người đứng trên đỉnh núi, ngẩng đầu nhìn trời.

Dưới chân, dãy núi nhấp nhô từ gần đến xa, núi lớn xanh biếc cây cối bao phủ, một cảnh tượng tuyệt mỹ.

Ở trong cảnh này, ngẩng đầu là tầng phiến mây trắng xóa, cúi đầu là núi non xanh biếc, cảnh tượng tuyệt vời, trong lòng vui mừng, nhưng người trong cảnh lại gào lên giận dữ liên hồi.

Chăm chú nhìn kỹ, người này tướng mạo xấu xí, mắt trái đỏ rực như máu, mắt phải xanh ngắt như nước, trên trán là một hạt châu sắc đen thẫm lập lòe ánh sáng ma quỷ dị.

Phía sau, chín cái đuôi chỉa thẳng lên trời lấp lánh hào quang khác nhau, một đôi cánh màu đen trên lưng vẫy nhè nhẹ trong gió, phát ra sức mạnh đáng sợ.

Tướng mạo như vậy, thế gian hiếm thấy, ngoại trừ Thiên Sát còn có người nào nữa đây?

Trước đây, Thiên Sát đã từng giao chiến với Lục Vân, sau đó biến mất không chút tin tức, trong thời gian này hắn làm điều gì chăng?

Hiện nay, hắn đột nhiên xuất hiện ở ngọn núi này, gào rú trời đất là vì nguyên nhân gì đây?

Về điểm này, thật ra rất đơn giản.

Trước đây hắn giao chiến với Lục Vân, thân thể bị trọng thương vì thế ẩn mình chữa thương.

Sau đó, thân thể hắn phục hồi rồi, mới tìm kiếm Lục Vân, vừa hay đúng lúc Lục Vân đi Hải vực không có ở nhân gian, vì thế không thể tìm thấy.

Bây giờ, Lục Vân ở đâu hắn không biết được, nhưng sự xuất hiện của U Minh Ma long lại khiến hắn cảm nhận nguy hiểm, vì thế ở đây gào thét liên miên.

Thời gian, chớp mắt đã trôi qua, ngày đi đêm tới, không biết đã bao lâu, một ngày lại trôi qua.

Khi ánh sáng hiện lên, Thiên Sát nhúc nhích, hai cánh trên lưng hơi hơi giang ra, cuốn lên một trận cuồng phong sắc đen thổi khắp bốn phía.

Thời khắc đó, mặt trời trong bình minh bị ảm đạm, chưa từng có người biết được bầu trời đã chuyển sắc, nhưng những sinh linh lân cận cảm nhận được sự tồn tại của cơn cuồng phong tà ác.

Trên đỉnh, Thiên Sát giận dữ trừng nhân gian, sau khi ngóng nhìn một lát, hắn liền bay vào trong mây, chớp mắt đã không còn thấy đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play