Lục Vân vẻ mặt âm trầm, chầm chậm nói:

- Người này Phật Thánh Đạo Tiên và Lưu Tinh đều không nhận ra, chắc chắn là người khó gặp, các vị có phỏng đoán cũng uổng công thôi. Bây giờ trời cũng đã tối rồi, ăn cơm xong chúng ta nghỉ ngơi, ngày mai hãy quay về liên minh hỏi lại tình hình lúc đó.

Các người khác không ý kiến, nhưng đạo sĩ lại lên tiếng:

- Như vậy, ta sẽ đi suốt đêm về liên minh bẩm lại chuyện này cho minh chủ.

Nói rồi đứng dậy từ biệt, sau đó bỏ đi.

Đưa mắt tiễn người đó đi rồi, Bách Linh hỏi:

- Lục Vân, huynh không tin người này phải không?

Lục Vân lắc đầu đáp:

- Không phải, huynh tin chắc hắn là đệ tử liên minh, nhưng huynh còn một chuyện phải cân nhắc, vì thế mới quyết định sớm mai quay về.

Bách Linh không hiểu nói:

- Chuyện gì? Có chuyện gì vậy?

Lục Vân nhìn nhìn ba người, vẻ mặt phức tạp đáp:

- Hành trình đi Hải vực đối với chúng ta có thể nói là thành công hoàn toàn. Nhưng đối với huynh lại là một khởi điểm mới.

Thương Nguyệt trả lời:

- Cả đời của huynh có vô số điểm bắt đầu. Lần này thì làm sao chứ?

Lục Vân trả lời:

- Những bắt đầu quá khứ từng cái từng cái liên miên không ngừng. Nhưng lần này lại quan hệ đến thành bại cuối cùng.

Vẻ mặt biến hẳn, Bách Linh lên tiếng:

- Ý huynh cho là đây chính là khởi điểm cuối cùng, cũng là khởi điểm quan trọng nhất phải không?

Lục Vân trầm ngâm gật đầu, vẻ mặt trang nghiêm vô cùng.

Trương Ngạo Tuyết nói:

- Thời gian chỉ một đêm, huynh có thể cân nhắc chu đáo được không?

Lục Vân hơi hơi lắc đầu, mơ hồ đáp:

- Không biết nữa, có lẽ không cần đến một đêm, cũng có lẽ không chỉ trong một đêm.

Ban đêm, năm người Lục Vân ở lại trong trấn nhỏ. Màn đêm buông xuống, Lục Vân một mình đứng trong vườn nhỏ, ngắm nhìn bầu trời đen ngòm, yên lặng không nói gì.

Ở hành lang bên cạnh, Trương Ngạo Tuyết cũng không nói, chỉ yên lặng nhìn bóng hình kia, ánh mắt đầy quan tâm.

Gió, thổi nhè nhẹ, khí lạnh ngập đầy vườn nhỏ, còn có chút hơi đất bồi hồi không tan.

Trong màn đêm, Lục Vân xoay mình bước tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay Trương Ngạo Tuyết, chầm chậm đi vào trong nhà, ngắm nhìn chân trời đen kịt.

Đêm khuya im ắng, lòng kết nối với lòng. Lục Vân và Ngạo Tuyết thưởng thức không khí tươi mát, âm thầm cảm nhận được tình yêu ẩn giấu trong lòng của người kia.

Trên đường đi qua, khổ cay chua ngọt, bên nhau ít cách xa nhau nhiều, hai người nhớ nhau.

Tối nay, ở trong vườn khách sạn này, hai người dựa vào nhau mãi, âm thầm trao đổi còn hơn cả nói chuyện bằng lời.

Tình yêu yên lặng, xám tro điểm xuyết thông minh. Tuy không hề có vẻ hoa lệ bên ngoài nhưng dao chém cũng không dứt.

Không biết thời gian đã bao lâu, hai người dựa vào nhau nhẹ nhàng chia ra.

Trương Ngạo Tuyết thủ thỉ:

- Đêm như vậy có quá tối chăng?

Lục Vân nhẹ giọng trả lời:

- Đêm tối lạnh lẽo, nhưng chỉ cần các muội ở bên huynh, cả đời huynh cũng không hối hận. Ngày mai, chúng ta phải quay về rồi. Đến lúc đó, những điều thuộc về định mệnh của huynh liền tiếp diễn mãi.

Trương Ngạo Tuyết đáp:

- Sinh mạng chúng ta đã liên kết với nhau, cho dù như thế nào, bọn muội cũng đều cùng sống cùng chết với huynh.

Lục Vân cười cười, điềm nhiên đáp:

- Con đường tương lai còn rất xa xăm, huynh và Vu Thần, Yêu Hoàng, Thiên Sát, Kiếm Vô Trần, Hư Vô Giới còn chưa kết thúc ân oán. Chỉ có thể đợi đến khi mọi thứ kết thúc, chúng ta mới có thời gian đi tìm tương lai thuộc về chúng ta.

Trương Ngạo Tuyết cũng nói:

- Đến lúc đó, ân oán không còn quan hệ đến chúng ta. Thế giới chúng ta sẽ ngập đầy niềm vui và tình yêu.

Lục Vân không nói, chỉ nhìn nàng, hai người nhìn nhau, ai cũng không muốn dời đi…

Sáng sớm, Lục Vân dẫn bốn người rời đi. Đầu giờ sáng, năm người về đến Phục Long cốc, mắt thấy chỉ có một đống đổ nát, không còn cảnh tượng phồn hoa của ngày trước.

Ngừng lại giữa không trung, Lục Vân nhìn về xa xăm, hơi hơi khép mắt lên tiếng:

- Kỳ quái, nơi này còn lại một luồng khí tức nhàn nhạt, phảng phất đã gặp ở nơi nào rồi.

Bách Linh đáp:

- Tam Đầu linh xà cũng cảm ứng được luồng khí tức đó, tỏ ra kích động bất an.

Thương Nguyệt nói:

- Nơi này đã bị phá hủy, hay chúng ta trực tiếp đi tìm Ngọc Loan hỏi cho rõ.

Lục Vân gật đầu nhè nhẹ, năm người liền rời đi.

Rất lâu, Trương Ngạo Tuyết thăm dò được nơi liên minh đóng quân, dẫn bốn người bay đến đó. Giây lát sau mọi người đã đến khoảng không nơi liên minh đang tạm thời lưu trú.

Từ xa xa, Trần Ngọc Loan, Phật Thánh Đạo Tiên, Lưu Tinh, Thiên Mục Phong đã đón chào. Hai bên gặp mặt khách sáo chào hỏi một lúc, sau đó Trần Ngọc Loan liền đưa mọi người hạ xuống trong cốc.

Yên vị rồi, Lục Vân hỏi:

- Ngọc Loan, Phục Long cốc bị chuyện gì vậy?

Trần Ngọc Loan hơi cười khổ, khẽ than thở:

- Bọn muội gặp phải Tử Thần.

Lục Vân không hiểu nghi hoặc nói:

- Tử Thần là thế nào?

Phật Thánh Đạo Tiên mở miệng đáp:

- Ở Nam Cương có một truyền thuyết cổ xưa, nếu như có người cưỡi rồng đen đạp mây bay đến, hắn chính là Tử Thần của địa ngục. Nguồn truyện: Truyện FULL

Lục Vân vẻ mặt biến hẳn, kinh hãi nói:

- Các vị đã gặp U Minh ma long?

Trần Ngọc Loan cười khổ gật đầu, Thiên Mục Phong lại hỏi:

- Lục Vân, huynh sao lại biết được U Minh Ma Long?

Lục Vân vẻ mặt phức tạp, nhỏ nhẹ nói:

- Vu Thần từng nói qua truyền thuyết này với ta, hơn nữa trước khi tiến vào Vân Chi Pháp giới, ta đã gặp qua U Minh Ma Long. Khi Vân Chi Pháp giới bị tiêu diệt, phong ấn kềm hãm trên người U Minh Ma Long liền tự động được giải trừ, nó chẳng khác gì được ta thả ra. Nhưng còn người cưỡi trên rồng đến đây, hắn chính là ai đây?

Kinh ngạc nhìn Lục Vân, Thiên Mục Phong cảm xúc cất tiếng:

- Lục Vân vẫn chính là Lục Vân, bất cứ chuyện gì đều không khỏi có quan hệ với huynh. Ngày đó, người đó không nói lời nào, từ đầu đến cuối không mở miệng, nhưng ánh mắt lại vô cùng tàn độc, phảng phất có thâm cừu đại hận với chúng ta. Còn về đặc tính của hắn cũng không ít, hắn tinh thông Ngự Lôi thuật, rất giống với Lôi Thần quyết của huynh, hơn nữa pháp quyết hắn tu luyện rất cứng rắn, không hề có chút tà khí nào.

Lục Vân ánh mắt khích động, kinh ngạc nói:

- Đúng hắn! Quả thật không ngờ được.

Mọi người nghe vậy thất kinh, không ngờ Lục Vân lại biết người này.

Trần Ngọc Loan đáp:

- Lục đại ca, huynh cho hắn là thần thánh phương nào vậy, vì sao có thể cưỡi được U Minh Ma Long?

Lục Vân vẻ mặt kỳ dị, than nhẹ:

- Người này tên là Lôi Thiên, chính là cao thủ Vân Chi Pháp giới, đã từng tự sáng tạo Lôi Thần quyết, nhưng có khác biệt đôi chỗ với pháp quyết huynh tu luyện. Ngày đó, khi huynh gặp hắn, chính là lúc hắn đang bị Vân Giới Thiên Tôn trừng phạt. Lúc đó, huynh niệm tình hắn cũng hiệu được phần nào của Lôi Thần quyết nên không hề giết chết hắn. Sau khi Vân Chi Pháp giới bị hủy diệt, huynh cho là hắn cũng đã chết, không ngờ được hắn lại còn sống như vậy. Lần này, hắn đến đây vì huynh, các vị chẳng qua bị liên lụy mà thôi. Còn vì sao hắn cưỡi được U Minh Ma Long, điểm này huynh lại không biết rõ.

Hiểu được chân tướng, mọi người ai nấy cảm khái. Bách Linh lên tiếng:

- Theo ta biết, U Minh Ma Long bá đạo vô cùng, trong ngàn vạn sinh linh của thế gian, nó đứng hàng thứ nhất, tập trung toàn bộ tà ác, âm hiểm, khủng khiếp, tàn bạo với nhau, sức mạnh phá hủy rất mạnh, sức người không thể chống cự nổi, các vị ngày đó làm sao mà chống đỡ nổi?

Trần Ngọc Loan đáp:

- Lời này của tỷ tỷ không sai, con rồng ma này bá đạo vô cùng, dễ dàng phá hủy chiến tuyến của chúng ta, khiến mọi người trọng thương. Lúc đó …, cuối cùng mọi người dựa vào sức mạnh của Thánh Long phù để hoảng sợ bỏ chạy.

Hải Nữ nghe vậy, kéo áo của Lục Vân hỏi:

- Sư phụ, con U Minh Ma Long đó có lợi hại như Cự Linh thiên thú không?

Nghe thấy như vậy, bốn người Trần Ngọc Loan vẻ mặt kinh ngạc, hiếu kỳ vô cùng nhìn Lục Vân, ánh mắt đầy vẻ dò hỏi. Lúc mới gặp mặt, Lục Vân hoàn toàn còn chưa nói chuyện thu Hải Nữ làm đồ đệ, vì thế lúc này mấy người Trần Ngọc Loan mới cảm thấy kinh ngạc.

Điềm nhiên bật cười, Lục Vân nói:

- Bọn chúng ai nấy có sở trường, thực lực đại khái tương đương.

Dứt lời, chàng quay sang bốn người Trần Ngọc Loan nói tiếp:

- Hải Nữ là đồ đệ của huynh thu ở Hải vực, từ nay về sau nhờ mọi người chiếu cố nhiều hơn.

Trần Ngọc Loan cười nói:

- Đồ đệ của Lục đại ca, ngày sau tất dương danh thiên hạ, bọn ta còn phải đi theo nhờ cậy.

Lưu Tinh nói:

- Lục Vân, nhãn quang sắc bén, đồ đệ này của huynh so với đồ đệ của lão quái có thể nói là mạnh hơn không ít.

Lục Vân cười đáp:

- Thật ra tư chất của Dao Quang rất tốt, thân lại có Nại Hà châu, cùng với Bát Bảo đi theo, thực lực mạnh tương đương.

Trần Ngọc Loan cũng nói:

- Đúng thế, huynh còn chưa biết, ngày hôm qua Dao Quang đã từ Ma vực trở về, tu vi tăng lên gấp đôi, mơ hồ còn trên Sở Hoài Dương.

Phật Thánh Đạo Tiên lên tiếng:

- Được rồi, không cần phải che che giấu giấu với ta. Dao Quang tuy mạnh bạo, nhưng bị ảnh hưởng của Nại Hà châu, cả đời hắn không thể nào so sánh được với Hải Nữ.

Thấy ông có hơi thất vọng, Thiên Mục Phong nói sang chuyện khác:

- Lục Vân, cuộc hành trình đi Hải vực ra sao, Phần Thiên ở đâu không quay về?

Thuật lại tóm tắt cuộc hành trình Hải vực qua một lượt, Lục Vân nói:

- Phần Thiên tạm thời còn lưu lại Đông hải, sau này chắc sẽ quay về thăm hỏi mọi người. Bây giờ, Địa Âm Tà Linh bị ta đánh trọng thương, chỉ còn lại Vu Thần và Thiên Sát, chắc cũng phải tìm cơ hội kết thúc mọi chuyện với bọn chúng.

Phật Thánh Đạo Tiên nói:

- Hiện nay chúng ta đã tập trung được Thánh Long phù và Thiên Uy lệnh, Địa Âm Thiên Sát xem như có thứ để khắc chế, nhưng Vu Thần và Yêu Hoàng rất khó giải quyết được.

Lục Vân lên tiếng:

- Hai người này đều có quan hệ rất sâu sắc với ta, đến lúc đó ta sẽ tự biết xử lý. Hiện nay, chuyện ở Hải vực tạm thời đã kết thúc, sau đây ta sẽ tập trung toàn bộ tinh lực lên Kiếm Vô Trần, Thiên Sát, Vu Thần cùng với Hư Vô Giới Thiên, chuyện nhân gian để Ngọc Loan xử lý là được rồi.

Trần Ngọc Loan đáp:

- Lục đại ca yên tâm, muội nhất định sẽ tận lực. Hiện nay, muội đã phái Văn Bất Danh đi trước dụ địch, dự tính khơi nên mâu thuẫn giữa Vu Thần và Yêu Hoàng, khiến bọn trông chừng lẫn nhau.

Lục Vân ánh mắt hơi biến, trầm ngâm nói:

- Chuyện này phải hết sức cẩn thận, sức mạnh của Vu Thần xuất phát từ Cửu U, có khả năng tiên đoán được tương lai.

Trần Ngọc Loan biến sắc, kinh ngạc nói:

- Nói như vậy, hắn rất có khả năng hiểu rõ toàn bộ kế hoạch của chúng ta rồi?

Lục Vân liếc nàng, khẽ khẽ gật đầu đáp:

- Đúng thế, vì vậy các muội phải cẩn thận hơn.

Thiên Mục Phong lại nói:

- Nếu chúng ta bây giờ bỏ đi hành động đó có còn kịp chăng?

Lục Vân cau mày đáp:

- Lúc này bỏ qua không khỏi đáng tiếc, chi bằng nghĩ sang chuyện khác.

Trần Ngọc Loan hỏi:

- Lục đại ca có thể nghĩ được phương pháp bổ túc không?

Lục Vân không đáp, hai mắt khép hờ, cả người chìm vào trầm tư.

Phật Thánh Đạo Tiên lại nói:

- Sức mạnh của Vu Thần quỷ bí vô cùng, muốn đối phó với hắn ngoài việc phải có khí đại tường hòa, còn phải dùng sức mạnh thần thánh để khắc chế. Hiện nay, nha đầu chính là người thích hợp, nhưng thực lực còn cách quá xa, còn chưa đến lúc ra mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play