Lúc này, trong Tỏa Long đỉnh hào quang lấp lánh, mười sáu con rồng sáng hóa thành mười sáu đồ án khắc vào bên trong Tỏa Long đỉnh, tạo thành một trận pháp kỳ dị.

Trận này rất huyền diệu, nó phát ra ánh sáng có sức trói buộc, không những có thể hòa hợp với khí tức của ba đại thần khí kia, mà còn có thể tự động biến đổi, hình thành một loại sức mạnh hoàn toàn mới, mạnh mẽ giữ chặt quả cầu ánh sáng ngay tại giữa đỉnh.

Thấy vậy, Lục Vân hơi mỉm cười, cất lời:

- Được rồi, ngoại trừ Hải Nữ, những người còn lại thu hồi thần khí thôi.

Mấy người Lục Doanh nghe vậy lập tức hành động, nhanh chóng thu hồi thần khí, hơn nữa còn lùi lại xa xa.

Lục Vân dừng bên cạnh Hải Nữ, tiếp tục quan sát giây lát, chỉ thấy quả cầu sáng không chút phản ứng, lúc đó chàng mới kêu Trương Ngạo Tuyết bảo mọi người đến bên cạnh.

Điềm nhiên bật cười, Bách Linh lên tiếng:

- Bây giờ Cự Linh thiên thú đã bị phong ấn, phải an bày nó như thế nào đây?

Đông hải Long vương đáp:

- Chuyện này phải cân nhắc cho tốt, một khi bị người khác phóng thích ra, chắc chắn một trường tai nạn nữa rồi.

Mọi người không nói, ai nấy đều suy tư về vấn đề này, nhất thời không người nào phát biểu.

Rất lâu sau, Lục Doanh hỏi:

- Lục Vân, huynh suy nghĩ thế nào?

Lục Vân điềm nhiên lên tiếng:

- Thật ra phương pháp an bày tốt nhất là đưa Tỏa Long đỉnh đặt ở nơi sâu nhất trong Ma Quỷ hải vực, để cho những con thú lớn khổng lồ bảo vệ nó, như vậy mới không bị sơ suất.

Bắc hải Long vương lo lắng lên tiếng:

- Những con thú khổng lồ đó chăng? Bọn chúng không biết có giống như Cự Linh thiên thú, đầy dã tâm hoành hành cả Thất Hải.

Lục Vân đáp:

- Chuyện này mọi người yên tâm, Hải Nữ trước đây có nói chuyện qua với những con thú lớn này, bọn chúng trước đây đều do Cự Linh thiên thú điều khiển, hoàn toàn không phải mong muốn như vậy. Bây giờ Cự Linh thiên thú đã bị phong ấn, bọn chúng có thể khôi phục lại sự an bình trước đây, làm sao lại muốn đi chọc giận với các vị.

Đông hải Long vương nghi ngờ:

- Nói như vậy, nhưng thú khổng lồ đông đảo, ai có có thể khẳng định sẽ không …

Lục Vân cười đáp:

- Cung chủ an tâm, đợi một lúc ta sẽ bảo Hải Nữ ra mặt thử một lần, các vị sẽ biết ngay. Bây giờ, Lục Doanh theo ta đi an bày cho Tỏa Long đỉnh.

Nói rồi bay về bên cạnh Hải Nữ, bảo nó thu lại Tỏa Long đỉnh, sau đó cùng với Lục Doanh bắn vào trong biển nước.

Chỉ chốc lát, Lục Vân dẫn hai người đến trước một động sâu, nói với Hải Nữ:

- Con hãy thả Tỏa Long đỉnh xuống dưới đi.

Hải Nữ hơi không nỡ, lấy Tỏa Long đỉnh ra nhìn một lúc mới buông tay thả xuống, sau đó ngây ngốc nhìn theo.

Khe khẽ thở dài, Lục Vân nói:

- Chớ để lòng, từ đâu đến rồi đi đâu đều là duyên số.

Hải Nữ nhỏ giọng đáp:

- Con sẽ nhớ đến nó.

Lục Vân cau mày, than nhẹ:

- Có lẽ đây chính là vận mệnh của con. Được rồi, chúng ta đi thôi. Lục Doanh nhớ kỹ lời của ta, không được cho bất kỳ người nào biết được chỗ để Tỏa Long đỉnh, cho dù là Phần Thiên cũng không cần nói.

Lục Doanh đáp:

- Muội hiểu rồi, huynh yên tâm.

Rời khỏi mặt biển, Lục Vân dặn dò Hải Nữ:

- Con đi triệu tập đám thú khổng lồ đến, dặn bọn chúng không được rời khỏi Ma Quỷ hải vực, xem thái độ bọn chúng như thế nào.

Hải Nữ hỏi:

- Nếu bọn chúng không muốn nghe những lời này?

Lục Vân đáp:

- Bọn chúng không nghe lời, chúng ta sẽ phải kiềm chế bọn chúng, hiểu không?

Hải Nữ vẻ mặt hơi biến, co đầu rụt cổ dịu dàng nói:

- Hải Nữ biết rồi, sư phụ yên tâm.

Quay về giữa không trung, Lục Vân nói với mọi người:

- Được rồi, Tỏa Long đỉnh đã an bày xong, bây giờ chúng ta xem thử biểu hiện của đám thú khổng lồ thế nào.

Mọi người không nói gì, đều cúi đầu nhìn xuống chân, lập tức thấy thú khổng lồ tụ tập trên mặt biển, cả phương viên vài trăm dặm đông đen, cảnh tưởng đó khiến người ta phải khiếp sợ.

Mặt biển, ở trên đầu một con thú khổng lồ tương đối lớn, Hải Nữ đứng thẳng, lúc này đang lớn giọng nói:

- Địch nhân của các ngươi đã bị chúng ta đánh thắng, từ nay về sau các ngươi không còn phải sợ hãi gì nữa, có thể khôi phục lại sinh hoạt an bình. Các ngươi có vui không?

Âm thanh "ào" cùng lúc vang lên, uy thế rung động trời đất, vài trăm con thú khổng lồ kêu to hoan hô, không ngừng lắc lư những cái đầu thật lớn.

Hải Nữ hai tay giơ lên áp chế tiếng hoan hô của thú khổng lồ, tiếp tục nói:

- Sinh hoạt bình an của các ngươi mong muốn, cũng chính là ước nguyện của người khác. Vì chung sống hòa bình, các ngươi phải đồng ý cả đời sinh sống ở Ma Quỷ hải vực, không được xâm phạm Thất Hải được không?

Tiếng kêu đồng thanh "ào" lại vang lên lần nữa, các con thú khổng lồ đồng thanh khiến những người giữa không trung nhìn thấy cảm xúc rất nhiều.

Hải Nữ thấy vậy, lớn giọng tiếp:

- Đa tạ các ngươi, bây giờ để biểu đạt thành ý của các ngươi, tất cả hãy trở về đi thôi.

Tiếng kêu đồng thanh vang lên, những con thú khổng lồ cùng đồng ý, lần lượt chìm xuống mặt biển, chỉ một lúc đã không còn thấy đâu nữa.

Hải Nữ bay về trên trời, vui mừng khấp khởi xông thẳng đến Lục Vân báo:

- Sư phụ, người có thấy bọn chúng nghe lời đó.

Lục Vân mỉm cười đáp:

- Thấy rồi, con làm rất tốt đó.

Dứt lời, chỉ thấy giữa không trung bóng đen lóe lên, Tam Đầu linh xà xuất kích trước đó lúc này quay về dừng lại trên vai của Bách Linh.

Đông hải Long vương lên tiếng:

- Kết thúc như vậy cũng có thể xem là viên mãn rồi. Hai vị cung chủ thấy thế nào?

Bắc hải Long vương đáp:

- Kết quả như vậy vượt xa những gì ta mong ước, ta cũng không có gì có thể nói được.

Nam hải Hàn Ngọc Dương cất lời:

- Ta cũng không có ý kiến gì, rất đồng ý với cách làm của Lục Vân.

Đông hải Long vương cườ inói:

- Nếu như vậy, chúng ta hãy quay về thôi.

Nói rồi quay sang mọi người bàn luận chuẩn bị quay về Đông hải.

Lục Vân thấy vậy, mở miệng:

- Các vị, chúng ta cũng phải về thôi. Hành trình Hải vực kỳ này được mọi người giúp đỡ, tính ra cũng kết thúc tốt đẹp. Bây giờ, tình thế nhân gian nguy cấp, chúng ta còn nhiều chuyện phải làm, không thể ở lâu thêm được nữa.

Đông hải Long vương nghe vậy, lên tiếng giữ lại:

- Lục Vân, ngươi đã loại trừ mối họa nguy hiểm nhất cho Hải vực, chúng ta ở đây lẽ ra phải đáp tạ ngươi thật tốt, hay ngươi theo chúng ta về một phen, không mất nhiều thời gian đâu.

Bắc hải Long vương phụ họa:

- Đúng thế, có chuyện cũng không thể nóng nảy như vậy, hay ở lại một chút để chúng ta thể hiện hết tấm tình người chủ.

Lục Vân cười đáp:

- Tấm lòng các vị chúng ta xin ghi nhận, sau này có thời gian ta sẽ tự quay lại thăm viếng, bây giờ quả thật phải quay về rồi.

Nam hải Hàn Ngọc Dương lên tiếng:

- Nếu các vị đã cố ý như vậy, ta cũng không lưu các vị thêm, sau này nếu đến Nam hải nhớ ghé tới chơi một chút.

Lục Doanh kéo Lục Vân nhẹ giọng nói:

- Quả thật khẩn cấp như vậy chăng?

Lục Vân đáp:

- Chúng ta đến đây đã mấy ngày rồi, hiện nay nhân gian có biến cố, không thể không quay về được.

Lục Doanh hơi không nỡ, nhỏ nhẹ nói:

- Sau này nhớ đến thăm chúng ta, huynh đừng quên đó.

Lục Vân mỉm cười gật đầu, đưa mắt cho bốn người bên mình, bảo bọn họ từ biệt mọi người, đồng thời cũng dặn dò:

- Trước khi rời đi có một số chuyện muốn cho các vị biết. Trước hết, Phần Thiên sẽ ở lại Đông hải, những chuyện sau này huynh tự an bài, thứ hai, ta và Tử hải có hiệp ước với nhau, hy vọng các vị đừng xâm phạm Tử hải. Thứ ba, Ma Vương Sa của Hắc hải cùng các cao thủ đều đã bị ta tiêu diệt rồi, không còn cơ hội uy hiếp các vị, chỉ còn lại Hồng hải thực lực tổn thất nghiêm trọng, thân chúng không lo xong nổi. Ngoài ra, Kiếm Vô Trần và Sở Hoài Dương đã âm thầm quay về nhân gian, điều này cũng là một trong những nguyên nhân khiến chúng ta vội vàng quay về.

Nghe hết những lời này, mọi người vẻ mặt ai nấy khác lạ. Đông hải Long vương cảm kích lên tiếng:

- Lục Vân, ân tình của ngươi đối với bốn hải quả thật khiến bọn ta không biết phải cảm kích như thế nào đây.

Nam hải Hàn Ngọc Dương lại hỏi:

- Ngươi quả thật khẳng định Sở Hoài Dương đã đi nhân gian rồi chăng?

Bắc hải Long vương cười nói:

- Không có sự uy hiếp của Hắc hải, lại thêm Hồng hải thực lực tổn thất, từ nay về sau Hải vực ít ra cũng an bình được một khoảng thời gian.

Nhìn ba người, Lục Vân cười nói:

- Lời cảm kích không cần phải nói, còn về chuyện Sở Hoài Dương, ta có tin tức xác đáng, có thể khẳng định hắn đã đi nhân gian với Kiếm Vô Trần. Còn về hòa bình Hải vực, điều này cần phải có sự hợp tác nỗ lực của ba vị cung chủ. Được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta phải đi thôi, các vị bảo trọng.

Nói rồi mỉm cười phất tay, dẫn ba cô và Hải Nữ bay về phía xa xa.

Mấy người Lục Doanh ở tại chỗ lưu luyến không rời, mãi đến khi năm người Lục Vân biến mất trên mây mới quay về Đông hải …

Gió nhẹ thổi mơn man, khí lạnh thấu xương, ngước nhìn lên đỉnh đầu lại thấy mây đen dày đặc, trời đất một vùng mông lung. Đứng yên nhìn về xa xa, núi non nhấp nhô, rừng xanh ngập đầy bụi mù, tà khí lưu động, mơ hồ có mấy phần tà ác.

Thôi không nhìn, Văn Bất Danh hơi cảm xúc nhẹ than:

- Chân nhân, người xem núi sông xinh đẹp lúc này tà khí che trời, đến ngày nào mới có thể rẻ mây xây lại đây?

Càn Nguyên chân nhân trầm giọng đáp:

- Ngàn đời nay, tà không thể thắng chính, chỉ cần chúng ta còn sống, chỉ cần chúng ta còn nỗ lực, ta tin tưởng có thể vén mây cho mặt trời xuất hiện.

Văn Bất Danh đáp:

- Đúng thế, chỉ cần nỗ lực, mọi thứ đều có hy vọng, nhưng quá trình đó …

Càn Nguyên chân nhân cắt lời:

- Quá trình thuộc về chúng ta, kết quả thuộc về người đời sau, đây không phải điều chúng ta mong muốn sao?

Văn Bất Danh vẻ mặt hơi động đậy, cảm khái lên tiếng:

- Chân nhân quả thật trí tuệ, Văn mỗ bội phục.

Càn Nguyên chân nhân điềm nhiên lắc đầu, đang muốn đáp lời, lại thấy một đệ tử liên minh từ xa bay lại, vì vậy đổi sang chuyện khác, nhẹ giọng nói:

- Có đệ tử đến báo tin, có thể có tình huống thay đổi.

Văn Bất Danh xoay người, đợi đệ tử đến gần liền hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Đệ tử đó thần sắc bất an, run giọng nói:

- Đại sự không ổn, Quy Vô đạo trưởng thống lĩnh các đệ tử còn lại của liên minh đến đây hội họp, hơn nữa còn nghe nói mấy người minh chủ gặp nạn, hiện nay tình hình không rõ, xin …

Văn Bất Danh vẻ mặt biến hẳn, quát lên:

- Thời gian khẩn trương, chân nhân đi nhanh.

Nói rồi bay đi liền, cùng với Càn Nguyên chân nhân vội vàng quay về.

Giây lát, hai người đến một sơn cốc bằng phẳng, ở đó đệ tử liên minh tụ tập khá đông, mọi người đứng tụ lại, Quy Vô đạo trưởng đang ở giữa.

Thấy Văn Bất Danh chạy về, Quy Vô đạo trưởng bay lên nghênh đón, vẻ mặt nặng nề lên tiếng:

- Tình hình không ổn, ngươi có biện pháp thế nào đây?

Văn Bất Danh hỏi lại:

- Thật ra thì có chuyện gì? Với thực lực của liên minh, sao lại ra quyết định như vậy?

Quy Vô đạo trưởng thở dài nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

- Ta cũng không biết chuyện gì, chỉ biết Phật Thánh Đạo Tiên dự cảm được nguy cơ to lớn, nói liên minh có tai ách diệt vong, minh chủ mới ra lệnh cho chúng ta thống lĩnh đệ tử bỏ đi, nhanh chóng tụ họp với ngươi để bảo tồn thực lực. Hiện nay, ta đã phái người quay về dò xét, tạm thời còn chưa có tin tức.

Văn Bất Danh la lên:

- Dò xét làm quái gì, chúng ta lập tức quay lại viện trợ.

Quy Vô đạo trưởng ngăn lại:

- Không được, với thực lực chúng ta quay lại cũng không làm được trò trống gì, chúng ta phải bình tĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play