Hải Nữ cười khanh khách, nhảy phốc vào lòng Bách Linh, nũng nịu nói:
- Hải Nữ thông minh nhất, vâng lời nhất.
Bách Linh cười cười, không nói gì thêm.
Lục Vân bên cạnh cười mắng:
- Các muội cẩn thận làm hư nó, như vậy … ồ … Không ổn, Lục Doanh gặp nguy hiểm.
Ba người nữ nghe vậy, Trương Ngạo Tuyết lập tức cúi đầu trầm tư dùng thần kiếm để dò xét tình hình.
Thương Nguyệt và Bách Linh lại đồng thanh hỏi:
- Huynh cảm ứng được chăng? Ở đâu?
Lục Vân cau chặt mày kiếm chần chừ một lúc, trầm giọng nói:
- Cự ly quá xa, lại thêm một thứ gì đó ở giữa quấy nhiễu, huynh nhất thời không cách gì nắm bắt rõ ràng được. Bây giờ Bách Linh thu Tam Đầu linh xà lại, huynh muốn thi triển thuật Không Gian Khiêu Dược đi thẳng đến mặt biển.
Bách Linh vâng lời thực hiện, thu lại Tam Đầu linh xà, cùng với ba người Thương Nguyệt đến bên cạnh Lục Vân.
Gầm nhẹ một tiếng, Lục Vân trong lòng chuyển biến ý nghĩ, toàn thân liền lóe lên ánh bạc, mang bốn người nữ và hai con thú chớp mắt đã rời đi.
Chốc lát, năm người Lục Vân liền xuất hiện trên mặt biển, dưới chân còn có một tảng băng to lớn.
Nhìn về phía trước, Lục Vân vẻ mặt nặng nề, nghiêm giọng nói:
- Lục Doanh hãm thân vào tuyệt cảnh, ở ngay Ma Quỷ hải vực, chúng ta phải lập tức đến liền. Đợi đã, ta đi đối phó Địa Âm Tà Linh, Hải Nữ dẫn Đại Linh nhi đi cứu người, ba muội tùy cơ ứng biến.
Bốn người nữ vâng dạ, sau đó đi theo Lục Vân, chớp mắt đã biến mất vào không trung.
Trên tầng không Ma Quỷ hải vực, lúc này lóe lên ánh bạc, bóng người hiện ra, năm người Lục Vân xuất hiện trên tầng mây, đang chăm chú quan sát tình hình bên dưới.
Vừa thấy Cự Linh thiên thú, năm người Lục Vân đều kinh hãi biến sắc, ngay cả Tam Đầu linh xà cũng không khỏi run rẩy.
Thôi nhìn, Lục Vân vẻ nặng nề nhẹ giọng hỏi:
- Đại Linh nhi, ngươi có nắm chắc không?
Nguồn: http://truyenfull.vnHơi hơi lắc đầu, Tứ Linh thần thú nhỏ giọng trả lời:
- Không nắm chắc, con quái quỷ này rất to lớn, chính là đối thủ mạnh mẽ nhất, đáng sợ nhất ta gặp từ trước đến nay.
Lục Vân nghe vậy bật cười khổ sở, nghiêm túc nói:
- Nắm không chắc cũng phải chiến đấu. Bây giờ Lục Doanh bị vây khốn trong những xúc tu đan xen, ngươi hãy ẩn giấu khí tức, theo Hải Nữ cứu bọn họ, sau đó mới giao chiến một trận.
Tứ Linh thần thú gật đầu nói:
- Ta hiểu rồi, ngươi yên tâm, cứu người không khó.
Lục Vân đưa mắt liếc thú lớn bay lượn trên không, nói với Bách Linh:
- Những con quỷ quái này giao cho Tam Đầu linh xà, các muội phải chú ý những con thú lớn vòng ngoài, hơn nữa còn phải phối hợp với hành động của Hải Nữ.
Bách Linh nói:
- Bọn muội biết rồi, huynh cẩn thận một chút.
Lục Vân bật cười ngạo nghễ, sau đó liền lắc mình biến mất.
Cách đó vài dặm, Âm Đế đang mãi quan sát Cự Linh thiên thú đột nhiên cảm thấy bất an trong lòng, vội vàng phát xuất sóng thăm dò quan sát tình hình chung quanh.
Chớp mắt, một cảnh tượng hiện lên trong não hắn, điều này khiến ánh mắt hắn lạnh lại, còn chưa kịp mở miệng nói, trước mắt liền lóe lên ánh bạc, sau đó Lục Vân xuất hiện.
Chăm chú nhìn Lục Vân, Âm Đế có cảm giác kỳ quái, nghi ngờ hỏi:
- Ngươi chính là Lục Vân, kẻ nghịch trời trong truyền thuyết chăng?
Lục Vân lạnh lùng nhìn Âm Đế nói:
- Không sai, chính ta là Lục Vân, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi.
Âm Đế hừ giọng nói:
- Gặp mặt không nhất thiết là chuyện tốt, ngươi gặp phải ta cũng như gặp phải tử thần rồi.
Lục Vân lãnh đạm đáp trả:
- Tử thần có gì đáng sợ? Nếu như ta sợ ngươi thì sao phải đến đây.
Hai mắt hơi khép lại, Âm Đế cất lời:
- Lục Vân, đừng nên quá tự phụ. Tuy ngươi có tu vi kinh người, nhưng ta có thân thể bất diệt, cuối cùng ngươi cũng phải chết không nghi ngờ gì nữa.
Lục Vân hừ nhẹ nói:
- Thân thể bất diệt? Ngươi nói xem gặp phải Thánh Long phù thì thân thể bất diệt của ngươi lợi hại hay Thánh Long phù lợi hại?
Âm Đế vẻ mặt âm trầm, trên mặt ánh xanh lục lưu chuyển, giận dữ cất tiếng:
- Nếu ngươi không tin, thế thì hôm nay bổn đế sẽ thành toàn cho ngươi.
Nói rồi toàn thân ánh sáng đỏ thẫm, xanh lục thẫm và đen thẫm nhanh chóng kéo dài ra, chỉ chớp mắt đã hình thành một kết giới kín bưng phương viên vài dặm vây lấy Lục Vân vào trong.
Đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Âm Đế, Lục Vân bật cười lạnh ngạo nghễ, hai tay chắp tự nhiên sau lưng, một luồng ánh sáng chói mắt theo sự thúc động bằng ý nghĩ của chàng hóa thành ngọn lửa hừng hực, chớp mắt đã phân bố cả không gian chống lại khí tà mị phát ra từ người của Âm Đế.
Như vậy, trên tầng mây, ánh sáng chợt lóe lên. Dưới chân Lục Vân, lửa đỏ bốc lên, hóa thành một đài sen nâng đỡ người chàng giữa không trung.
Phía sau lưng chàng, ngọn lửa đỏ rực hóa thành mây lửa, vừa khuếch tán, vừa chiến đấu kịch liệt với vầng mây tà đen của Âm Đế, bộc phát ra làn sáng chói mắt.
Cuộc đối chọi vô hình cứ mãi liên tục, hai người ở khoảng cách vài trượng hệt như một nguồn sáng hai mặt, vừa là ngọn lửa đỏ rực, vừa là tà khí âm hiểm, mỗi thứ chiếm lấy một phương, cuối cùng hình thành một Thái Cực Bát Quái xuất hiện trên biển mây giữa trời.
Bốn bề, cuồng phong gào thét, thổi quanh Lục Vân và Âm Đế, nhanh chóng ngưng tụ thành trận gió đáng sợ điên cuồng trải dài cả trên lẫn dưới.
Bên này, Bách Linh đợi Lục Vân đi rồi, trầm giọng nói:
- Hải Nữ, thời gian cấp bách, con lập tức xuất kích, chúng ta sẽ tiếp ứng cho con.
Hải Nữ vâng một tiếng, thân hình bé nhỏ phóng xuống, trên vai là Tứ Linh thần thú.
Nghiêng đầu, Bách Linh hỏi lại:
- Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, các muội có điều gì muốn nói chăng?
Thương Nguyệt đáp:
- Con thú này to lớn, công kích của chúng ta không gây thương tích nặng nề cho nó được, muội dự tính đi một vòng nhìn quanh thử xem, mọi người ở lại tiếp ứng cho Hải Nữ.
Trương Ngạo Tuyết bảo:
- Nhớ cẩn thận, duy trì liên hệ.
Thương Nguyệt mỉm cười gật đầu, lắc lên liền biến mất không thấy.
Vỗ vỗ Tam Đầu linh xà trên vai, Bách Linh nhẹ giọng nói:
- Đi đi, đừng để ta phải thất vọng.
Tam Đầu linh xà gào một tiếng nhỏ, sau khi bay đi liền phình to lên, hóa thành một vầng mây đen phóng thẳng về phía những con thú bay trên không trung.
Thời khắc này, Tam Đầu linh xà hệt như trở về hình dáng ngày trước ở trên Thái Huyền sơn, toàn thân ánh đen lập lòe, dùng thân hình to lớn của nó gây khiếp đảm cho những con thú lớn gào thét giận dữ, liên miên phát động công kích.
Hạ mình xuống dưới, Hải Nữ né tránh những xúc tu của Cự Linh thiên thú, tiến gần đến nơi sáu người Lục Doanh đang bị vây khốn.
Trong lúc đó, Cự Linh thiên thú dường như có chút mẫn cảm với khí tức của Hải Nữ, vài chục xúc tu tung hoành đan lại, mạnh mẽ vây chặt lấy thế tiến của Hải Nữ.
Thấy vậy, khuôn mặt nhỏ bé của Hải Nữ ngầm giận dữ, thân thể hệt như một bó hào quang, bay lượn qua lại, lúc tiến lúc lùi, xảo diệu né tránh rất nhiều xúc tu, đến bên ngoài bức tường thịt đang vây lấy sáu người Lục Doanh.
Liếc nhìn bốn phía, Hải Nữ phát hiện đường trước mặt bị bít kín, lập tức múa hai tay phát xuất cột sáng mạnh mẽ hung hăng đánh vào những cột thịt, ý đồ muốn phá hủy chúng.
Nhưng kết quả khiến mọi người thất kinh, tám tầng thực lực của Hải Nữ tuy kích trúng mục tiêu, nhưng lại bị chế ngự hơn nửa phần, còn lại chút sức lực không quan trọng chỉ phát ra tiếng động đinh tai mà thôi.
Quát lên một tiếng thánh thót, Hải Nữ không chịu phục, chuẩn bị tấn công lần thứ hai.
Tứ Linh thần thú trên vai lại cất lời:
- Đừng lãng phí sức lực, để ta ra tay.
Nói rồi vuốt trái múa lên, một lưỡi đao sáng sắc bén đón gió phình to, hóa thành một ngọn đao sáng to lớn, lập tức chém thủng bức tường thịt, lộ ra thân thể sáu người Lục Doanh.
Bóng người lóe lên, Hải Nữ xuyên qua lổ hổng đến bên cạnh sáu người Lục Doanh cất tiếng hỏi:
- Các vị thế nào rồi, có bị thương nặng lắm không? Sư phụ bảo con đến cứu các vị.
Trong vòng vây, sáu người Lục Doanh ngồi quanh một vòng tròn, chân nguyên dung hòa với nhau thành một, để Bắc hải Long vương thúc động Định Hải thần châu duy trì tuyến phòng ngự cuối cùng.
Khi Tứ Linh thần thú phá vỡ công kích của Cự Linh thiên thú, sáu người cảm thấy rất rõ được áp lực giảm nhẹ, không khỏi chấn động trong lòng, ai cũng mở mắt nhìn.
Thấy Hải Nữ, Đông hải Long vương, Bắc hải Long vương, Quy trưởng lão, Hàn Ngọc Dương đều hơi kinh ngạc, Lục Doanh lại yếu ớt cười nói:
- Lục Vân đến rồi, cô bé chính là đồ đệ của Lục Vân, chúng ta được cứu rồi.
Phần Thiên cũng lên tiếng:
- Đúng thế, cuối cùng chúng ta cũng duy trì đến lúc này, nhanh chóng thu kết giới lại thôi.
Đến bên sáu người, Hải Nữ nhỏ nhẹ nói:
- Các vị đều bị thương rất nặng, nhanh chóng đi theo con thôi.
Lục Doanh nhỏ nhẹ đáp:
- Đa tạ con, Hải Nữ.
Hải Nữ trả lời:
- Không cần phải cảm ơn con, sư phụ sai con đến đây, còn người lại đi đối phó với Địa Âm Tà Linh, chúng ta …
- Cẩn thận, những xúc tu đó lại đến rồi, chúng ta bị bịt đường rồi.
Chỉ lên đầu, Phần Thiên vẻ mặt đầy lo lắng.
Nghe vậy, Bắc hải Long vương thất kinh la lên:
- Nhanh, lập tức phòng ngự.
Hải Nữ lên tiếng:
- Đừng lo lắng, con có biện pháp.
Nói rồi đưa mắt nhìn Tứ Linh thần thú cười cười.
Trừng cô bé, Tứ Linh thần thú bay lên, cặp vuốt múa lượn, hai lưỡi đao ánh sáng bắt chéo bắn ra hình thành một lưới sáng lấp lánh nhanh chóng khuếch tán, khi gặp phải những xúc tu đó lập tức khiến chúng bị tê liệt, hóa thành những khối thịt đỏ tươi rồi vỡ tan trong cơn cuồng phong ập đến.
Sửng sờ nhìn Tứ Linh thần thú, sáu người Lục Doanh vẻ mặt ngạc nhiên, không ngờ được con thú quái quỷ kia trông không thuận mắt chút nào lại chỉ hành động tùy tùy tiện tiện liền vượt qua mọi cố gắng trước đó của họ, quả thật không thể so sánh được.
- Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài.
Hai tay khẽ nâng lên, Hải Nữ phát ra một luồng sức mạnh êm ái đỡ lấy thân thể bị thương của sáu người, đi theo Tứ Linh thần thú vút lên trên.
Phát hiện tình huống của mấy người Hải Nữ, Cự Linh thiên thú hơi giận dữ, lại thêm thân thể bị thương khiến nó gào lên một tiếng, lập tức khiến biển gầm to, nước biển tung tóe như ngàn vạn thanh kiếm bén đan thành lưới trời chụp xuống về phía Tứ Linh thần thú.
Gào nhẹ một tiếng, Tứ Linh thần thú khí thế phóng ra, một bức tường khí vô hình chớp mắt đã giăng ra mạnh mẽ ngăn lại công kích của Cự Linh thiên thú, rồi nó dẫn bảy người Hải Nữ vút lên tầng mây.
Thấy mọi người quay về, Bách Linh và Trương Ngạo Tuyết mỉm cười nghênh đón đỡ lấy sáu người trọng thương từ Hải Nữ.
Lúc này, Bách Linh mỉm cười:
- Không sao rồi, trước hết ta đưa các vị rời đi, đến hội họp với những cao thủ Hải tộc ở bên ngoài.
Nói rồi đưa mắt cho Trương Ngạo Tuyết, sau đó toàn thân lóe lên ánh sáng huyền ảo, dùng thuật Thuấn Gian Chuyển Di đưa sáu người ra ngoài trăm dặm.
Trên mặt biển, Ngạc tướng quân thấy bảy người xuất hiện liền kích động xông đến đón, thuận thế đỡ lấy thân thể trọng thương của Bắc hải Long vương, run rẩy lên tiếng:
- Không sao là tốt rồi, ta còn cho là … cho là …
Bắc hải Long vương cười khổ nói:
- Đa tạ, đã khiến ngươi phải lo lắng rồi.
Hàn Ngọc Dương bên cạnh lên tiếng hỏi:
- Tả Quân Vũ đâu rồi?
Ngạc tướng quân nghe hỏi giật mình chỉ về những con thú lớn xa xa, nhỏ giọng đáp:
- Hắn phát hiện thấy Thương Nguyệt cô nương vội vàng đến đó hỏi han.
Mọi người nhìn theo, quả thật thấy Thương Nguyệt và Tả Quân Vũ đang lơ lửng giữa biển mây.