Sanh Tiêu chưa bao giờ mệt mỏi như vậy, từ đầu tới cuối vẫn duy trì một tư thế ngủ, cánh tay bị đè đến nhức nhối nhưng vẫn không hề xoay người.

Cô yếu ớt quá, lúc Duật Tôn bón cho cô chút nước cháo, ngay cả sức mở miệng cũng không có, cứ bón vào lại trào ra, một mực nhắm mắt im lìm.

Duật Tôn thức trắng gần một đêm, đặt mu bàn tay bị cắm ống truyền của Sanh Tiêu xuống, y đứng dậy đi ra ngoài ban công, cây thuốc lá kẹp ở ngón giữa đã cháy quá nửa, y hít mạnh lấy hai hơi thuốc, cặp môi mỏng khẽ hé mở, một vòng khói đục mờ mờ bay lên không trung.

Duật Tôn rất ít khi hút thuốc, đa phần chỉ đốt không, ngửi hương vị để tỉnh táo.

Y khẽ trùng người xuống, hai khuỷu tay tựa vào lan can, y vừa tắm xong, mấy lọn tóc bị cơn gió thổi bay bay, vài giọt nước theo mép tóc chảy qua vành tai, càng tô thêm cho vẻ lười biếng gợi cảm.

Y không tin Cố Tiêu Tây có thể chạy khỏi vòm trời này, nhưng người được phái đi tìm, lại tìm không thấy tung tích.

Ngay cả người nhà của cô ta cũng biệt tăm, căn nhà trong con hẻm nhỏ sớm đã trống không, không ai biết họ đã đi nơi nào.

“Xèo.”

Duật Tôn gẩy điếu thuốc, thuốc cháy đến đầu ngón tay, châm bỏng. Y tĩnh tâm lại, xoay người vào phòng.

Mạch Sanh Tiêu vẫn ngủ say, nhưng sắc mặt đã khá hơn nhiều, hồng hào hơn hôm qua.

Y lại gần kéo chiếc chăn đắp lên hai vai lộ ra ngoài của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của Sanh Tiêu vùi trong mái tóc đen dài, chiếc cằm mảnh, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, trong chớp mắt Duật Tôn còn tưởng rằng cô không còn thở nữa, đôi mắt y cụp xuống, thấy ngực cô vẫn hơi phập phồng mới yên tâm.

Dì Hà đứng ở ngoài gõ cửa hai tiếng, thấy bên trong không có tiếng động liền hiểu Sanh Tiêu vẫn chưa tỉnh lại.

Bà không làm ồn ào, lại bưng cháo xuống lầu.

Mạch Sanh Tiêu vẫn ngủ, suốt hai ngày đêm.

Lúc cô tỉnh lại, chỉ phát ra tiếng khe khẽ ưm ừ, vòng tay Duật Tôn ôm cô siết lại, ngẩng đẩu đang chôn trong cần cổ cô lên, “Sanh Tiêu, em đã tỉnh chưa?”

Mạch Sanh Tiêu mở mắt ra, cặp mắt sưng vù của cô chỉ hé được một khe nho nhỏ, “Đây là đâu? Tôi không giết người, các người thả tôi về đi.”

Duật Tôn nghe xong, lòng lại quặn thắt, “Sanh Tiêu, em xem xem, chúng ta ở nhà rồi.”

“Nhà?” Đâu là nhà của cô ?

Mạch Sanh Tiêu hoảng hốt, như lại trở về với thời thơ bé, “Mẹ, mẹ để ý bếp than đun nước nhé, không kẻo lại cháy nhà đấy.”

Duật Tôn nhướn nửa người lên, Sanh Tiêu vẫn bất an lắc đầu, bàn tay to của y xoa xoa mặt cô, « Sanh Tiêu, em tỉnh chưa, hay vẫn đang mơ ? »

Làn da mặt nóng hôi hổi của cô ma sát với lòng bàn tay lạnh buốt của Duật Tôn, giây lát đã bừng tỉnh, « Đây là đâu vậy ? »

« Đây là Hoàng Duệ Ấn Tường ? »

« Sao tôi lại ở đây ? »

Mạch Sanh Tiêu dần tỉnh táo trở lại, cô bò dậy, bốn phía không chút ánh sáng, đưa tay lên không thấy nổi năm ngón, “Có phải tối rồi không?”

« Phải » Duật Tôn ngồi dậy theo cô, hai tay đặt lên bờ vai cô, « Tối rồi, tôi sợ em ngủ không ngon nên mới không bật đèn. »

Bấy giờ Sanh Tiêu mới an tâm đôi chút. Chỉ là hết chuyện này đến chuyện khác ập tới khiến cô hoảng hốt, trở tay không kịp, « Nghiêm Trạm Thanh sao rồi ? Anh ấy tỉnh chưa ? »

Luồng hô hấp sau lưng cô ngưng bặt, rồi hơi thở phả vào cổ cô lạnh buốt hỗn loạn, « Thì ra lúc tỉnh lại thứ em lo lắng nhất lại là hắn. »

« Tôi không giết người, anh ấy biết, tôi không giết người. » Mạch Sanh Tiêu càng không muốn Nghiêm Trạm Thanh gặp chuyện bất trắc, bây giờ cô chỉ có một khẩn cầu duy nhất đó là hắn mau tỉnh lại.

Duật Tôn nghe xong, ngẫm lại, đúng là trừ Cố Tiêu Tây ra, hiện tại người duy nhất có thể chứng minh Mạch Sanh Tiêu vô tội là Nghiêm Trạm Thanh.

Sanh Tiêu dụi dụi mắt,"Tôi ngủ nhiều quá đến hồ đồ rồi, tôi phải về thôi.”

“Em còn muốn đi đâu?”

Mạch Sanh Tiêu xốc chăn mỏng lên đứng dậy, hai chân cô vừa chạm đất đã ngã khụy Duật Tôn vội ôm lấy eo cô, hai tay bám lấy vai y, “Cố Tiêu Tây? Cô ta đang mang thai, còn có thể đi đâu?”

“Tôi cũng đang tìm cô ta.”

Mạch Sanh Tiêu nghĩ cũng thấy phải, Duật Tôn lo lắng là đúng lắm, dù sao trong bụng Cố Tiêu Tây là con của y. Nhưng còn có nhiều chuyện cô không hiểu nổi.

“Vì sao cô ta lại muốn giết Nghiêm Trạm Thanh?” Lúc đó Sanh Tiêu loáng thoáng nghe được Cố Tiêu Tây nói rằng vì Nghiêm Trạm Thanh thấy vẻ ngoài của cô ấy hao hao giống cô, nên mới để cô ấy tiếp cận Duật Tôn, nhưng tại sao cô ấy lại nói Nghiêm Trạm Thanh phá hủy cuộc đời cô ấy?

Còn nữa, tại sao sau khi chuyện đó xảy ra Duật Tôn lại có mặt ở quán trà.

Đầu cô cứ quay mòng mòng, không nghĩ nổi, “Tôi không giết người, sao tôi lại thành hung thủ? Tô Nhu nói cô ta nghe được chúng tôi nói chuyện qua điện thoại, cô ta biết rõ người đâm Nghiêm Trạm Thanh là Cố Tiêu Tây, chẳng lẽ cô ta muốn tha cho kẻ giết chồng mình để đối phó với tôi? Tôi không hiểu nổi, sao cô ta không vì chồng mình mà vạch mặt hung thủ thực sự? Chẳng lẽ chỉ vì một đoạn tình trước kia mà ngay cả Cố Tiêu Tây cô ta cũng muốn thả đi?”

Mạch Sanh Tiêu không nghĩ ra.

Mà ngay cả Tô Nhu cũng nghĩ không ra, lúc đó đầu óc cô ta có vấn đề nên mới kéo Cố Tiêu Tây ra khỏi mớ bòng bong đó, làm vậy cô ta được lợi gì?

Bây giờ, lại tạo cơ hội cho Cố Tiêu Tây trở thành báu vật được cả nhà họ Nghiêm bảo vệ.

Lời của Sanh Tiêu khiến Duật Tôn như tỉnh ra, việc Tô Nhu làm lý giải hai chuyện, một là tại sao không tìm ra được tung tích Cố Tiêu Tây nên mới khiến Sanh Tiêu chịu tội thay, hai là Cố Tiêu Tây ở trong tay ả, Tô Nhu đối phó xong với Sanh Tiêu sẽ quay ra xử Cố Tiêu Tây, nên cô ta mới ung dung ra làm chứng.

“Em đừng sợ, tôi đã cho người đi tìm Cố Tiêu Tây, em chỉ cần theo tôi, tôi sẽ không để em quay lại nơi ma quỷ đó.”

Trong bóng tối Sanh Tiêu không thấy được khuôn mặt Duật Tôn, cô im lặng hồi lâu, khóe miệng khẽ cong lên cười lạnh, “Anh đi tìm Cố Tiêu Tây? Cô ta mang thai con anh, chẳng lẽ anh muốn cô ta ngồi tù?”

Mạch Sanh Tiêu không tin, trong lòng y, cô và Cố Tiêu Tây sao có thể so sánh.

“Ai nói cô ta mang thai con tôi?’

« Ai chẳng biết. » Sanh Tiêu đẩy y ra, muốn đi.

“Em lại muốn đi đâu?” Duật Tôn cùa cánh tay ra.

“Tôi về nhà.”

“Không phải em nói em không có nhà sao?”

“Tôi có nhà!” Mạch Sanh Tiêu quay về phía y hét lên, “Tôi muốn về”

“Nơi này sẽ là nhà của em.”

Sanh Tiêu cười cười, “Đây là nhà của anh và người khác.”

Duật Tôn thấy cô lại bước đi, cánh tay vội duỗi ra ôm cô vào lòng, Mạch Sanh Tiêu giãy dụa một lúc, bị hai cánh tay y ghìm chặt, không nhúc nhích được, « Sao em lại không biết suy nghĩ, tôi ăn no rồi còn rửng mỡ đi sinh con với kẻ khác? Chẳng lẽ em lại tự ti như thế, chỉ một Cố Tiêu Tây có thể thay thế được vị trí của em?”

"Việc đó và tôi thì liên quan gì đến nhau? Anh chỉ thích sự trẻ trung của tôi, chuyện đó xảy ra với anh chỉ là chuyện thường.”

Duật Tôn khe khẽ thở dài, y đặt cằm gối lên đỉnh đầu Sanh Tiêu, “Em hãy nghe tôi nói này, em chỉ biết tôi mang Cố Tiêu Tây từ Thiên Sắc về, nhưng lại không biết cô ta là người của Nghiêm Trạm Thanh, cô ta đến bên cạnh tôi với mục đích gì, không nghĩ em cũng đoán được.”

“Tôi không đoán được.”

" Sanh Tiêu, em vẫn đang dỗi tôi phải không?” bàn tay to lớn của Duật Tôn vuốt ve bả vai cô, “Công ty của nhà họ Nghiêm đã phá sản rồi, tin mật đều là tôi cố tình cho Cố Tiêu Tây biết, em còn nói cô ta non nớt hơn em không, nếu muốn tôi thích, còn cần phải tuyển chọn nhé, trường hợp này không khác gì bán buôn, tôi xin mạn phép được không thích.”

“Anh đã biết mọi chuyện ngay từ đầu?”

“Tôi không phải dùng thân dưới để suy nghĩa, tôi dùng đầu óc để phân tích mọi chuyện.”

“Thế đứa bé?” Lúc này Mạch Sanh Tiêu mới yên tĩnh lại, chưa bao giờ cô hiểu được con người Duật Tôn, lúc trước Cố Tiêu Tây mang thai, Duật Tôn cũng không làm như trong dự đoán của cô là khiến Cố Tiêu Tây bỏ thai, Sanh Tiêu lại cho rằng, y có lòng với Cố Tiêu Tây.”

“Là người khác.” Duật Tôn bâng quơ nói ra một câu, y không nói hết mọi chuyện với Sanh Tiêu, nhưng dựa vào tính cách của cô, dù cho trước đó Cố Tiêu Tây có làm ra chuyện gì có lỗi, cô cũng không đồng ý với việc y đã làm với Cố Tiêu Tây. Tốt nhất không cần mua thêm phiền phức, chẳng bằng giấu diếm đi.

" Là ai?"

" Tôi làm sao biết? Tôi cũng không có đam mê nhìn trộm người ta lên giường với nhau. »

« Vậy sao anh dám khẳng định đứa trẻ không phải con anh ? »

Duật Tôn có vẻ uể oải, « Tôi chưa làm gì cô ta, chuyện cô ta mang thai con tôi mà em cũng nghĩ ra được ? »

Mạch Sanh Tiêu làm như không tin," Duật Tôn, anh không cần như vậy, nếu như lời anh nói, trừ chỗ này ra bên ngoài anh không chỉ nuôi một người đàn bà. » đôi mắt cô nhuốm buồn, « Bỏ đi, tôi quản nhiều chuyện như vậy làm gì ? Đó là việc riêng của anh. »

« Cái gì gọi là tôi ở ngoài không chỉ nuôi một người đàn bà, » Duật Tôn lớn tiếng, « Em nói rõ ràng cho tôi nghe, trong lúc tôi bao nuôi em, tôi còn từng có thêm ai nữa ? »

Hết chương 64.1

P/s:

Sorry cả nhà vì đã lâu mới xuất hiện. Bắt đầu từ bây giờ tốc độ truyện sẽ nhanh hơn trước nhé :)

10 com thì tối nay sẽ có phần tiếp nha :)

Cảm ơn hai bạn UT và KIMTU đã sửa lỗi chính tả nha

Làm sao mà lại không đúng. Sanh Tiêu vốn chính là người mà y bao nuôi,"Tôi làm sao mà biết," Mạch Sanh Tiêu bắt chước cách nói chuyện của y, « Tôi cũng không có đam mê nhìn người ta ở trên giường với nhau. »

Chính Duật Tôn cũng tự ý thức được trong những lời y vừa thốt ra dường như có gì đó không đúng, trong căn phòng tối đèn, lại đóng rèm cửa, sau khi Duật Tôn không nói lời nào nữa, không khí hào hứng dần chuyển lạnh lùng, Mạch Sanh Tiêu lại chọc y giận rồi, bên tai truyền đến tiếng cười khúc khích của đàn ông, « Sanh Tiêu, em có phát hiện ra không, em thế này giống hệt như vợ tôi vậy. »

Tim Sanh Tiêu đập thình thịch, nảy lên không biết nghe lời. Đây là lần đầu tiên Duật Tôn nói ra chữ vợ, Mạch Sanh Tiêu giơ hai tay ra phía trước tìm kiếm, « Tôi phải về, chị tôi còn đang ở nhà. »

« Vẫn muốn đi ? » Duật Tôn lại kéo cô vào lòng, « Lúc trước để em chuyển ra khỏi Hoàng Duệ Ấn Tượng chỉ là kế tạm thời thôi, em phải quay về đây. »

« Anh đã sớm biết Cố Tiêu Tây ở bên cạnh anh là có mục đích, anh cũng muốn đóng kịch theo, vì sao không nói với tôi ? » Chuyện này vẫn đang đánh vào lòng Sanh Tiêu.

Duật Tôn ôm cô ngồi xuống mép giường, « Tôi nói cho em biết, em có thể trơ mắt nhìn Nghiêm Trạm Thanh đi tới bước này sao không ? »

Tất nhiên là không thể.

« Nếu đã biết bị anh chơi xỏ tại sao Cố Tiêu Tây còn đâm Trạm Thanh bị thương? »

" Là Nghiêm Trạm Thanh."

Mạch Sanh Tiêu sững lại, cô không hiểu y có ý gì.

« Từ nay về sau phải gọi cả họ tên hắn. » Khóe môi Duật Tôn nhất thời hơi nhếch lên, nhưng mà còn chưa biết được liệu rằng có cái gọi là từ nay về sau hay không, Nghiêm Trạm Thanh có vượt qua được cửa ải này hay không, chẳng ai nói trước được.

" Còn nữa, sao lúc đó anh cũng ở quán trà ? »

« Tôi gọi điện thoại cho em, chị em bảo với tôi, còn chuyện của Nghiêm Trạm Thanh và Cố Tiêu Tây, phải hỏi chính họ chứ, em nói xem, một người đàn bà liều mạng muốn giết một người đàn ông có thể là vì cái gì ? »

Là hận?

Mạch Sanh Tiêu nghĩ, chẳng lẽ vì đứa bé..

Sanh Tiêu nhớ lại, hôm đó trong quán trà, Cố Tiêu Tây hỏi Nghiêm Trạm Thanh : Vì sao anh lại quan tâm đến cô ta như thế ? Anh có thể liều sống liều chết vì cô ta không ? Anh có thể không ?

Thì ra, là vì yêu nên mới dẫn đến bi kịch.

Duật Tôn nghiêng người, hai tay ôm lấy khuôn mặt cô, « Đừng nghĩ nữa, chuyện này sẽ thành quá khứ ngay thôi, đêm nay, ở lại đây."

Duật Tôn che giấu tất cả những gì có thể giấu giếm, thủ đoạn của y Mạch Sanh Tiêu nhất định là không thể chấp nhận được.

Thì ra trước đây Duật Tôn chiều chuộng và dung túng cho Cố Tiêu Tây như vậy chỉ để đùa bỡn, Mạch Sanh Tiêu muốn cười, nhưng cười không nổi, nếu có một ngày, y thật lòng quan tâm đến người phụ nữ khác, thì sẽ thế nào đây.

" Duật Tôn?"

" Hử?" Y nghĩ rằng, Sanh Tiêu nghe lời giải thích của y xong thì dù trong lòng có giận đến đâu cũng sẽ tiêu tan.

« Mọi chuyện đã đến bước này, chúng ta, cứ coi như chấm hết luôn đi. » Cô nghĩ, y còn có thể đóng kịch trước mặt Cố Tiêu Tây, lừa gạt được hết thảy mọi người xung quanh, vậy y đối với cô thì sao?

Có bao nhiều phần là quan tâm trong đó ?

" Cái gì?" Giọng y chuyển lạnh, « Em lặp lại lần nữa đi. »

Mạch Sanh Tiêu đứng lên," Duật Tôn, tôi mệt lắm rồi."

" Người đàn bà như em còn có lương tâm hay không ? Tôi mất bao nhiêu tâm sức mới ôm em được từ cục cảnh sát lao ra, lúc tỉnh lại câu đầu tiên em nói lại là hỏi Nghiêm Trạm Thanh đã tỉnh chưa? Tại sao em không nói em muốn báo đáp tôi. »

« Cảm ơn anh. »

« Nói cảm ơn suông thôi hả, rẻ tiền nhất chính là lũ người khua môi múa mép. »

Mạch Sanh Tiêu bị mắng cho đỏ mặt, « Vậy anh muốn cái gì ? »

"Tôi muốn cái gì em còn phải hỏi à ? Sanh Tiêu, đã bao nhiêu lâu rồi tôi chưa chạm vào em ? »

Càng nói càng lệch hướng, đến cuối cùng lại kéo nhau lên giường.

Mạch Sanh Tiêu cảm thấy hai tai nóng bừng, « Anh bật đèn lên đi. »

Duật Tôn đứng dậy, hai người cứ nói chuyện trong cảnh tối lửa tắt đèn thế này thật là kỳ lạ. Y bật công tắc đèn, ngọn đèn phản chiếu qua lớp thủy tinh trong suốt bao trọn cả căn phòng trong màu hoàng sắc nhu hòa. Duật Tôn trở lại bên cạnh cô, Mạch Sanh Tiêu cảm thấy mép giường lõm xuống, « Sao còn chưa bật đèn ? »

Duật Tôn nằm ngửa ở trên giường, hai bàn tay đan vào nhau đỡ lấy cổ từ phía sau, « Sáng thế này mà em bảo chưa bật sao ? »

Mạch Sanh Tiêu đưa mắt nhìn bốn phía, cô kinh hoảng, nhưng không biểu hiện ra ngoài, « Anh nói đùa phải không ? »

Duật Tôn khẽ nâng mí mắt, hai tay chống giường ngồi dậy, ánh mắt nghiêng nghiêng quan sát đôi mắt Sanh Tiêu, đồng tử cô trợn lên, không ngừng đảo quanh, đôi tai Duật Tôn đè lên bờ vai cô," Sanh Tiêu?"

"Anh nói đùa có phải không ? »

Duật Tôn giơ bàn tay ra che đi đôi mắt Sanh Tiêu.

Hai tay cô ra sức kéo lấy cổ tay Duật Tôn, kéo tay y xuống, « Tôi không nhìn thấy. »

« Chắc là giống lần trước, không chừng ngày mai là khỏi. » Duật Tôn nghĩ trong lòng. Nhưng thực tế lại không lạc quan như vậy, nửa đêm y vội vàng đưa Sanh Tiêu tới bệnh viện, bác sĩ cho cô đi chụp CT.

Bác sĩ cầm kết quả trong tay, lắc đầu, « Lúc trước tôi cho rằng cô ấy chỉ bị chấn động não nhỏ, đồng thời võng mạc bị đè lên thôi, không ngờ, trong đầu còn có cả máu tụ. »

« Tôi có thể nhìn thấy nữa hay không ? » Mạch Sanh Tiêu không nhìn thấy nhưng vẫn nghe được những lời bác sĩ nói.

« Nếu là máu tụ thì phải điều trị thế nào ? »

Bác sĩ lại lắc đầu, Duật Tôn thấy vậy, cố nén lửa giận đã khó kìm lại, « Đừng có úp úp mở mở nữa, trị như thế nào thì nói đi, không phải là không có tiền, không thể điều trị thì phẫu thuật. »

Vị bác sĩ thấy mặt y sa sầm xuống không dám lảm nhảm thêm, «An toàn nhất là dùng thuốc để máu tụ dần dần tan, còn nếu phẫu thuật như anh nói thì quá nguy hiểm, vị trí của khối máu ở rất gần với đại não, hơn nữa, dù sao nếu mổ cũng sẽ là một ca phẫu thuật mở sọ…. »

Mạch Sanh Tiêu nghe thấy hai chữ mở sọ thì hoảng đến mất hồn mất vía.

«Bao lâu thì mới có hiệu quả ? » Duật Tôn nắm chặt một tay cô trong lòng bàn tay y.

« Chuyện này, không nói chính xác được… » Chuyện mà bệnh viện không dám làm nhất chính là … đánh cược. « Vì mỗi bệnh nhân đều khác nhau nên trước mắt dùng thuốc vẫn là cách tốt nhất. »

« Bác sĩ ơi, liệu tôi có còn nhìn thấy được không ? »

« Chuyện này… »

« Chuyện này chuyện này cái gì, nói đi ! »

« Haiz, cứ để dùng thuốc xem phản ứng thế nào đã. »

Ngồi trên xe, Duật Tôn gọi điện thoại cho Từ Khiêm, hai tay Sanh Tiêu nắm chặt lấy dây an toàn, cô bất an nhìn quanh quất, môi mím lại đến tím tái, không nói một lời.

" Sanh Tiêu."

Cô cẩn thận dè dặt tựa đầu ra sau ghế ngồi.

« Em sợ phải không ? »

Đôi mắt Mạch Sanh Tiêu cố mở thật to, cô rất muốn tỏ ra không sợ hãi, nhưng khuôn mặt đong đầy bối rối và hoảng hốt không thoát khỏi con mắt Duật Tôn, « Liệu tôi còn nhìn thấy nữa không ? Không phải từ nay về sau tôi sẽ sống trong bóng tối đấy chứ ? »

Chóp mũi cô xót xa nức nở, nước long lanh trong hốc mắt.

Duật Tôn nắm chặt lấy bàn tay cô, tăng tốc trở về Hoàng Duệ Ấn Tượng.

*

Cố Tiêu Tây đứng ngoài ban công phòng ngủ lớn của biệt thự, dù cô đã vào ở trong căn phòng của Nghiêm Trạm Thanh nhưng chẳng hề khác xưa, cô vẫn không giữ lại cho mình được chút hơi thở của người đàn ông ấy.

Ông Nghiêm vốn là người chu đáo cẩn trọng, ông đã đưa ba mẹ của cô tránh đi nơi khác, nhưng nhất định không cho Cố Tiêu Tây biết là họ ở đâu, cô hiểu được ông vẫn có tâm lý đề phòng với cô, cô chỉ lo không biết ba mẹ bây giờ ra sao.

Bà Nghiêm đã chọn cho cô một bảo mẫu tên là má Ngô, Cố Tiêu Tây cũng biết, má Ngô thực chất là đến giám thị cô.

Họ không cho cô bước ra khỏi biệt thự nhà họ Nghiêm nửa bước, cô thật sự rất muốn được tới bệnh viện thăm Nghiêm Trạm Thanh, chỉ vì trước đây cô quá tin lời Duật Tôn, để mà cuối cùng già néo đứt giây mới đâm bị thương Nghiêm Trạm Thanh.

Tô Nhu đứng ở cửa căn phòng vốn đã quá quen thuộc, cô ta lẳng lặng đi không tiếng động tới sau lưng Cố Tiêu Tây, « Đừng tưởng rằng được vào ở căn phòng của vợ chồng tôi thì Trạm Thanh sẽ là của cô. »

Cố Tiêu Tây không ngoảnh đầu lại, để mặc cho gió đêm khô nóng phủ lên khuôn mặt, « Đây là quyết định của mẹ. »

« Cô vừa gọi mẹ chồng tôi là gì ? » Tô Nhu gắt gỏng.

« Trong bụng tôi là cốt nhục của nhà họ Nghiêm, người con tôi gọi là bà nội đương nhiên là mẹ tôi rồi. » Cố Tiêu Tây không thích Tô Nhu, không phải chỉ đơn giản vì cô ta là vợ của Nghiêm Trạm Thanh, mà còn bởi cái lần cô và Duật Tôn gặp cô ta ở quảng trường, cô tận mắt chứng kiến cảnh cô ta đẩy xe lăn của Mạch Tương Tư, người đàn bà như thế, hẳn là độc ác.

« Cô đừng có quên cô tránh khỏi tai họa này như thế nào, Cố Tiêu Tây, lúc nào tôi cũng có thể đưa cô vào nhà giam. »

« Cô đừng có gạt tôi, » Cố Tiêu Tây nghiêng mặt đi, « Dù cô có dám, ba mẹ cũng không đồng ý, Tô Nhu, cô đừng bày ra cái vẻ như đã cứu rỗi cuộc đời tôi. Lúc đó cô cứu tôi là bởi cô nghĩ rằng đứa trẻ trong bụng tôi đã không còn phải không? Cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông, có phải là để chỉ cô không ! »

« Cô…. » Tô Nhu tức nghẹn, « Hừ, đừng có tưởng đứa trẻ là bùa hộ mệnh của cô, có thể sinh ra hay không còn chưa ai biết đâu. »

« Hy vọng ngày hôm nay của nhà họ Nghiêm đều đặt vào tôi, tôi không tin cô có lá gan đó. » Cố Tiêu Tây bước lại gần Tô Nhu thêm một bước, Tô Nhu không biết cô nàng muốn làm gì lại sợ đụng phải bụng Cố Tiêu Tây, đành lùi lại phía sau, « Nói gì thì nói đây cũng là giọt máu duy nhất mà Trạm Thanh để lại, Tô Nhu cô ra tay được không ? »

Máu trên mặt Tô Nhu nháy mắt không biết rút hết đi nơi nào, trở nên trắng bệch khó coi, cô ta ngẩng đầu nhìn lên, « Cố Tiêu Tây ! »

« Xảy ra chuyện gì vậy ? » Đúng lúc bà Nghiêm đi qua, lại gần hỏi.

« Mẹ. » Tô Nhu không chịu nổi uất ức, chỉ chỉ lên tường, « Mẹ nhìn xem. »

Bức ảnh cưới ở đầu giường bị một chiếc áo phông to bản che đi, Cố Tiêu Tây vừa đi ra cửa vừa vuốt ve bụng, « Vì con không dám nhìn, con sợ sẽ lại đau lòng…. »

« Tô Nhu, con thật là, có gì đâu, chỉ là tấm ảnh thôi, nếu không cam lòng thì mai con mang về phòng con mà treo, phiền chết đi được. »

Tô Nhu hận đến nghiến răng nghiến lợi, cô ta nắm chặt lòng bàn tay vùng vằng đi ra ngoài. Cố Tiêu Tây, cô cứ chờ đấy.

Cô ả sẽ không dễ dàng tha thứ cho những chuyện mà Cố Tiêu Tây đã làm, một Mạch Sanh Tiêu thêm một Cố Tiêu Tây cũng không làm gì nổi cô ả đâu, cứ chờ xem.

Tô Nhu yêu nghiêm Trạm Thanh, càng tin tưởng nhất định có một ngày hắn tỉnh lại, cô ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện hai người ly hôn, Trạm Thanh sẽ có con, nhưng tuyệt đối không phải con của Cố Tiêu Tây.

*

Duật Tôn và Sanh Tiêu về đến Hoàng Duệ Ấn Tượng, y mở cửa vào nhà đã thấy Từ Khiêm ngồi ở salon từ lúc nào rồi, « Cậu lại gây ra chuyện gì nữa ? Nhiều phụ nữ đúng là phiền toái. »

Duật Tôn kéo Sanh Tiêu ra trước mặt cậu bạn, « Mắt cô ấy không nhìn thấy. »

Từ Khiêm nghe xong thả ngay tờ báo trong tay xuống. Anh ta kiểm tra đôi mắt Mạch Sanh Tiêu rất cẩn thận. « Phim CT nói thế nào ? »

Duật Tôn đưa phim cho anh ta, « Nói có máu tụ. »

« Ừ, ở vị trí này xem chừng không phẫu thuật được rồi. »

« Chỉ có thể chờ ? »

Từ Khiêm quay lại salon ngồi, « Có thể là do mắt bị kích thích quá mạnh, đúng rồi, có phải lúc ở trong cục cảnh sát cô được hưởng « đãi ngộ đặc biệt » không ? »

Mạch Sanh Tiêu suy nghĩ rồi nói, « Họ soi một chiếc đèn lớn vào tôi, lúc đó tôi cảm thấy mắt rất đau, không mở ra được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play