Duật Tôn mà muốn lấy lòng phụ nữ thì có thể nâng cô gái đó đến tận trời xanh.
Sanh Tiêu ngồi ở cầu thang cuối phòng học, tay cô chống cằm, như có điều gì suy nghĩ, khóe miệng lại nâng lên đường cong nhàn nhạt. Thư Điềm viết phần ghi chú xong, ngẩng đầu đã nhìn thấy hai mắt cô nhìn về phía ngoài cửa sổ, thừa dịp thầy giáo không chú ý, Thư Điềm đẩy cánh tay Sanh Tiêu," Này, đang hoài xuân hả?"
Mạch Sanh Tiêu thả tay xuống, khuôn mặt hơi có chút hồng," Chẳng nói được lời nào tốt đẹp cả."
" Còn chối nữa kìa, mặt đỏ rần rồi, ái chà"
Sanh Tiêu đưa tay vỗ trên đùi Thư Điềm," Mau học thuộc bài học của cậu đi."
Sau khi tan học, đoàn người lục tục hướng ra cửa, Thư Điềm lôi kéo tay Sanh Tiêu đi ra ngoài ăn đồ nướng, hai người đi đến cổng trường, lại phát hiện xe của Nghiêm Trạm Thanh đứng ở đó, người tựa trên cửa sổ xe.
Thư Điềm dừng bước, kéo tay áo Sanh Tiêu," Thôi để mình đến quán đó trước đợi cậu nhé."
Nghiêm Trạm Thanh ngước mắt trông thấy Sanh Tiêu, hắn vứt điếu thuốc trên tay xuống đất, dùng chân dẫm dẫm.
Thư Điềm ôm sách giáo khoa đi đến quán đồ nướng ngồi xuống trước, Mạch Sanh Tiêu mặc chiếc áo T-shirt màu trắng, cô đi đến trước mặt Nghiêm Trạm Thanh, ngữ khí có chút lạnh lùng," Có chuyện gì sao?"
Hắn khẽ giật mình, ánh mắt nhìn thẳng Sanh Tiêu, hắn cơ hồ liếc thấy ánh mắt cô đã thay đổi rồi.
Trước kia, cô dù có tức giận thế nào, dù có thất vọng vì hắn thế nào, trong ánh mắt cũng sẽ không hờ hững như bây giờ, Nghiêm Trạm Thanh nhận ra, Sanh Tiêu nói chuyện giữ ý, tựa hồ đã xem hắn trở thành người xa lạ.
" Sanh Tiêu." Sự tình đã xảy ra lâu như vậy, hắn luôn mãi do dự, muốn gặp cô một lần.
" Anh Nghiêm à, kỳ thật, em cảm thấy chúng ta không nên gặp mặt nữa," Mạch Sanh Tiêu rõ ràng rất hiểu chuyện," Anh cũng biết đấy, Duật Tôn tính tình không tốt, em không muốn sẽ khiến anh ấy tức giận."
Hắn nghe vậy, thấy cô lại còn lo lắng thái độ của Duật Tôn," Sanh Tiêu, chẳng lẽ em muốn cả đời như vậy, không danh không phận đi theo hắn ư?"
" Cả đời với em mà nói là quá xa," Mạch Sanh Tiêu lắc đầu, chiếc quần đen bó sát càng tôn thêm đôi chân hoàn mỹ," Em cũng không có ý định gì cả."
Nghiêm Trạm Thanh biết rõ mình là người không có tư cách nhất nói lời này, những gì Duật Tôn không cho cô được, hắn càng không cho được.
" Thực xin lỗi, Sanh Tiêu." Hắn nói rất nhỏ nhưng Mạch Sanh Tiêu lại nghe rất rõ ràng nhưng cô làm bộ không nghe thấy," Anh còn có việc gì nữa không?"
" Anh cho tới bây giờ đều không muốn tổn thương em, thật sự là chưa từng có."
Chính là những việc hắn làm, mỗi việc đều làm tổn thương cô sâu sắc.
" Em biết." Mạch Sanh Tiêu tin tưởng, cho dù là lần tại Thiên sắc, hắn mặc dù đối với cô mạnh tay như vậy, nhưng Sanh Tiêu lại như trước có thể hiểu được, nhưng mà những lời giải thích của hắn cô không thể tiếp thu được.
Hai người đứng ở cửa trường học mà cũng không biết phải nói gì với nhau.
Mạch Sanh Tiêu thở dài," Em đi ăn cơm đây."
Nghiêm Trạm Thanh trơ mắt nhìn cô đi qua, có chút hơi ấm, nhưng mà hắn ngay cả tay của cô cũng đều không chạm tới được, Sanh Tiêu đi phía trước, Nghiêm Trạm Thanh lên xe, lái xe cực kỳ chậm, đi theo sau cô.
Cách đó không xa góc, Tô Nhu mở cánh cửa xe BMW đi theo sau Nghiêm Trạm Thanh. Hắn suốt ngày không thấy bóng dáng đâu mà dù có trở về, cũng đều là rạng sáng. Hôm nay sáng sớm cô ta liền đi theo Nghiêm Trạm Thanh ra ngoài, nguyên lai, hắn vẫn là tìm đến chỗ Mạch Sanh Tiêu.
Thư Điềm ngồi tại quán đồ nướng đã gọi một đống lớn đồ ăn rồi, thấy Sanh Tiêu đi đến trước mặt, lúc này mới kéo cô ngồi xuống," Hắn một mực đi theo cậu đấy."
" Tớ biết rồi," Sanh Tiêu nhấp một hớp cola ướp lạnh," Thật mát." Trời nóng thế này, uống cô ca đúng thích hợp hơn là uống trà.
" Sanh Tiêu," Thư Điềm đem một miếng chân gà đưa cho nàng," Đừng nghĩ ngợi nhiều, tiếp tục dây dưa đối với cậu không có lợi chút nào, hắn dù sao cũng đã kết hôn."
" Tớ biết mà."
Nghiêm Trạm Thanh xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn về phía bóng lưng Sanh Tiêu, Thư Điềm đối diện hắn, nhưng không thèm cho hắn một ánh mắt tử tế. Ban đầu thấy hắn anh hùng cứu mỹ nhân ở trên núi, khiến cô còn mê mẩn sùng bái hắn. Lại không nghĩ tới mới có mấy tháng, hắn đã thành chồng người khác rồi.
" Chúng mình xế chiều đi đâu? Hay là đi xem phim đi?" Buổi chiều không có lớp, ở lại trường thì rất chán.
Sanh Tiêu đợi mãi không thấy Thư Điềm trả lời, cô ngẩng đầu, chỉ thấy Thư Điềm mặt mũi tràn đầy tức giận và bất bình, Sanh Tiêu vẫy vẫy tay trước mặt cô," Này, mau hoàn hồn đi."
Thư Điềm kéo tay Mạch Sanh Tiêu," Hắn cuối cùng cũng đi rồi, cậu mới vừa nói cái gì vậy?"
" Tớ hỏi cậu có đi xem phim không?"
" Không đi, lãng phí thời gian lãng phí tinh lực, nếu không mình đi mua quần áo đi?"
" Tớ không thiếu quần áo mà."
" Cắt, bây giờ cũng không phải xã hội cũ, cậu còn nghĩ rằng có hai bộ quần áo thay đổi là đủ sao? cậu phải học cách ăn mặc, không giữ được trái tim Duật Tôn, coi chừng ngày nào đó anh ta đi tìm phụ nữ ở ngoài đó." Thư Điềm rót tiếp một ly cô ca lớn, Mạch Sanh Tiêu nhíu mày, Duật Tôn không phải Tang Viêm, sớm muộn có một ngày, bọn họ sẽ mỗi người đi một ngả.
Có lẽ có ngày gặp trên đường, y sẽ thấy cô thật lạ lẫm, thậm chí đã quên cô từng là một trong những người phụ nữ của y.
Lòng Mạch Sanh Tiêu chợt trùng xuống, Thư Điềm cho rằng cô gặp lại Nghiêm Trạm Thanh, nhớ tới chuyện trước kia mới mất hứng như vậy.
Ăn xong cơm trưa, Thư Điềm lôi kéo cô trở lại ký túc xá, cất sách vở, mới tiếp tục đi dạo phố.
Tuy Tang Viêm và Duật Tôn đều không thiếu tiền, từ trước đến nay cũng là loại người ra tay hào phóng, nhưng Thư Điềm cũng giống Mạch Sanh Tiêu, chưa bao giờ cam lòng tiêu quá nhiều tiền vào mấy thứ quần áo hàng hiệu.
Hôm nay, cô lại muốn phá lệ một lần, bởi vì mấy ngày nữa chính là sinh nhật Tang Viêm.
Mạch Sanh Tiêu bị cô kéo vào trong cửa hàng, người bán hàng bên trong thấy hai người ăn mặc như thiếu nữ, thái độ cũng không nhiệt tình. Đoán chừng các cô chính là chỉ xem không mua, chẳng qua là nghiện mấy thứ đồ xa xỉ mà thôi. Trong đó một người bán hàng đang tại sửa sang lại mấy bộ đồ trong bộ sưu tập mùa xuân mới ra, cô ta liếc mắt qua, trông thấy túi xách trong tay Sanh Tiêu.
Động tác sửa sang dừng ngay lại, cô nàng vội vàng ngênh đón," Xin hỏi, tiểu thư cần gì ạ?"
" Tôi muốn thử chiếc váy này." Thư Điềm chỉ chỉ chiếc váy liền áo đang treo, người bán hàng qua tìm số cho cô, Sanh Tiêu thì ngồi ở trong khu nghỉ ngơi bên cạnh.
Cô nhận được điện thoại của Duật Tôn, vừa vặn y đang làm việc tại khu bên cạnh, y bảo Sanh Tiêu cứ thoải mái chơi, cũng không nói gì thêm liền cúp máy.
Thư Điềm từ phòng thử áo đi ra, cánh môi Mạch Sanh Tiêu phác thành một đường cong, hàng cao cấp có khác, trách không được nhiều người như vậy săn lùng," Thật là đẹp mắt."
" Thật không?" Thư Điềm loay hoay trước gương thử đồ, vừa rồi cô đã xem trộm mác giá, thật đắt tiền, xa hoa đến líu lưỡi, nhưng cô cắn răng, không phải là không thể mua một chiếc mặc cho Tang Viêm lác mắt đi.
Cửa ra vào, truyền đến tiếng chào hỏi ân cần của người bán hàng, Tô Nhu là khách quen của cửa hàng này, cô ta buông túi xách, liếc mắt liền nhìn thấy Sanh Tiêu cùng Thư Điềm.
" Có bộ nào mới đẹp không?"
" Tô tiểu thư, úc không phải… Nghiêm phu nhân," Người bán hàng mặt đầy vui vẻ, mặt khác bảo mấy người vừa mang tới mấy bộ đồ mới," Nghiêm phu nhân à, cô dáng người đẹp lại có khí chất, những bộ quần áo này giống như là may theo số đo của cô vậy."
Ánh mắt Tô Nhu cũng không có nhìn vào quần áo, mà là nhìn về phía mạch Sanh Tiêu," Có đàn ông bao nuôi thật tốt, chim sẻ cũng có thể biến Phượng Hoàng a."
Thư Điềm cắn răng, đầy bức xúc.
Mạch Sanh Tiêu giữ chặt tay của cô," Cậu không phải thích cái váy đó à? Mua xong chúng ta đi thôi."
Tô Nhu cười lạnh, chú ý đến mấy bộ quần áo, cô ta liếc nhìn trúng chiếc váy hoa dài có viền nơ trắng, chiếc váy dài vừa vặn, hơn nữa dưới lớp váy là tầng voan mỏng, đúng là loại cô ta thích," Đem cái này cho tôi thử xem."
" Nghiêm phu nhân à, cô thật sự tinh tường, chiếc váy này số lượng có hạn, hiện tại chúng tôi chỉ có đúng 5 chiếc thôi đó."
Tô Nhu đầy tự tin vào mắt thẩm mỹ của mình, người bán hàng vừa muốn đem chiếc váy đưa cho cô ta lại bị Thư Điềm đưa tay đoạt lấy," Sanh Tiêu, cái váy này được đấy, nhanh đi thử xem, cậu xinh đẹp vóc dáng lại chuẩn, để chiếc váy này mặc trên người khác thật là phí hoài mà."
" Cô" Tô nhu bị chọc giận sắc mặt tái mét, Cô gái này là ai? Đến chuyện đoạt quần áo đều làm được.
Thư Điềm cười nhìn về phía cô ta, bày ra bộ dáng "cô có thể làm gì tôi nào"? Mạch Sanh Tiêu không có ý định mua quần áo, lại bị Thư Điềm kéo đi hướng đến phòng thử áo, người bán hàng cũng là khẽ giật mình," Này"
" Làm gì vậy, cái này váy đó tôi nhìn trúng trước, cô nói tới trước thử trước đúng không nào? Chúng tôi còn chưa thử mà, cô xếp hàng đi." Thư Điềm ôm Sanh Tiêu nghênh ngang đi về hướng phòng thử áo," Hôm nay tớ sẽ mua cho cô ta tức chết đi"
Tô Nhu cũng không cãi lộn, điều này rất không phù hợp thân phận của cô ta, cô ta tiện tay cầm lấy một cái váy, cũng đi theo vào trong.
Mạch Sanh Tiêu đem túi treo ở trong phòng thử áo, cô không nghĩ tới muốn mua, nhưng nghĩ đến thái độ đầy thành kiến của người bán hàng, cô lại đổi ý. Lúc đi ra ngoài thì Thư Điềm đã mặc lại quần áo, cô kéo Sanh Tiêu đến trước gương thử đồ," Nhìn xem, nhìn xem, cái này váy thật là xứng cậu, cái eo nhỏ nhắn này, còn bộ ngực nữa…"
Mạch Sanh Tiêu vội vàng nói nhỏ," Thư Điềm."
Lúc này, Tô Nhu cũng từ trong phòng thử áo đi ra, trên tay cô ta cầm bộ quần áo lúc nãy, cũng chưa mặc thử, người bán hàng nhanh đi tới," Nghiêm phu nhân à, cô có thích không?"
" Tôi đã thử hai bộ rồi cũng đều không thích lắm."
Thư Điềm vụng trộm cười, lại khuyến khích Sanh Tiêu," Mua đi thôi, cậu mặc vừa như vậy ai có thể mặc đẹp được hơn chứ?"
Tô Nhu đưa quần áo trong tay giao cho người bán hàng," Thôi được, lấy cái trước đi, mau gói lại cho tôi." Cô ta mở túi ra, chuẩn bị lấy ví da," A, nhẫn kết hôn của tôi đâu rồi."
Cô ta thét lên một tiếng, mặt đã tái đi.
" Nghiêm phu nhân, cô tìm kỹ lại xem?"
" Làm sao mà nhầm được, tôi rõ ràng là đặt ở trong túi, hôm nay vừa vặn muốn đi sửa sang lại, đây chính là nhẫn của chồng tôi đặt riêng cho tôi đó. " Tô Nhu sắc mặt bối rối, lại làm như lục lọi trong túi lần nữa," Lúc tôi vào đây vẫn còn thấy mà, vừa rồi để mặc thử hai chiếc váy tôi mới đặt ở phòng thử áo, còn lại lúc nào cũng đều giữ ở trên tay, làm sao mà mất được." Tô Nhu dậm chân, thiếu chút nữa đã rớt nước mắt," Làm sao bây giờ, nhẫn cưới của tôi."
Vài người bán hàng đã vây quanh, ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm vào Sanh Tiêu cùng Thư Điềm, giữa hai lần Tô nhu thay quần áo, chỉ có hai người bọn họ đều ở trong phòng thử áo.
" Nhìn cái gì vậy, ai thèm lấy của cô ta một chiếc nhẫn chứ." Thư Điềm hận không thể chửi ầm lên.
Một người bán hàng thậm chí đi vào phòng thử áo, đem túi của hai người lấy ra," Có hay không, kiểm tra xem chẳng phải sẽ biết sao?"
Mạch Sanh Tiêu một tay giật lấy chiếc túi của mình," Dựa vào cái gì chứ, tôi xem xem ai dám lục lọi đồ đạc của tôi."
Người bán hàng giật mình, thì không dám làm tới nữa," Nhưng bây giờ bị mất đồ, cũng không biết là ai lấy, nếu cô muốn chứng minh mình trong sạch thì mang túi mở ra cho chúng tôi xem."
" Nhìn cái đầu cô ấy!" Thư Điềm mạnh miệng," Chúng tôi thiếu tiền hay sao mà phải lấy của cô ta một cái nhẫn?."
" Nếu đã không lấy thì mau mở túi ra xem."
Mạch Sanh Tiêu quả quyết cự tuyệt," Tôi sẽ không bỏ đồ bên trong cho các người xem, muốn xem ư? Cô dám tới thử xem?"
Thư Điềm nín cười, thấy người bán hàng đã bị chọc giận tái mặt.
" Đồ đạc của tôi bị trộm, để tôi tới kiểm tra." Tô Nhu buông túi của mình, đã nhanh chóng vươn tay ra.
Bên trong một đám hỗn loạn, cũng không ai chú ý tới đi tới một bóng người tới, Duật Tôn đã nghe xong đại khái câu chuyện, y không cần nghĩ cũng đoán ra sự tình , Tô Nhu vươn đi ra tay đã bị y nắm lấy, đẩy ra.
" Ô, là Duật thiếu." Người trông hàng nhận ra y, tới chào hỏi.
Duật Tôn cầm lấy tay Sanh Tiêu đi về hướng sô pha bên cạnh, mọi người thấy thế, cũng đi theo.
Y cũng không nói gì, trực tiếp móc từ trong túi quần một cái ví da màu nâu, hai ngón tay y tùy tiện kẹp lấy, hé ra tấm thẻ màu vàng bị y tuỳ tiện vứt trên bàn," Các người đã khi nào thấy phụ nữ của tôi thiếu tiền chưa?" Y thu tay lại, lại hé ra chiếc đồng hồ bạch kim quý giá trước mắt mọi người," Dù có muốn mua mười cái cửa hàng của các người cũng đủ đi?"
Thư Điềm đứng ở bên cạnh, chỉ cảm thấy người đàn ông này thật sự là quá đẹp trai, còn tình nết thì, dù chứng kiến một lần thôi cũng đã bái phục vô cùng.
Trong lòng Tô Nhu chán nản, như thế nào lại gặp gỡ y chứ, cô ta không khỏi nghi ngờ." Duật thiếu, tôi biết rõ anh không thiếu tiền, nhưng điều này cũng không khẳng định được cô ấy cũng không trộm đồ đạc của tôi, nhẫn của tôi là hàng đặt riêng, giá cả cũng không phải là nhỏ."
" Chẳng phải chỉ là một chiếc nhẫn sao? Đặt riêng thì sao nào, Sanh Tiêu cô ấy cũng không có thiếu, ngày thường, bọn tôi chơi kim cương cũng chỉ coi như thủy tinh thôi."
Mạch Sanh Tiêu không khỏi trợn tròn hai mắt, thấy khuôn mặt Duật Tôn vẫn bình tĩnh, cử chỉ biểu lộ thong dong ưu nhã, ách. cũng thật là kiêu ngạo đi!
Nhân viên trông cửa hàng hai mắt nhìn nhau, dù sao đắc tội với ai cũng không được, đơn giản giả vờ không nói gì.
" Mạch Sanh Tiêu, cô không nghĩ từ nay về sau bị người ta nhận định là ăn trộm ư? Chuyện này đơn giản nhất là cô mở túi ra cho chúng tôi kiểm tra, chẳng phải như vậy sẽ biết ngay sao?"
Sanh Tiêu hai tay cầm lấy túi, Duật Tôn vươn tới cầm một tay cô," Dựa vào cái gì? Nếu không có thì sao?"
" Nếu đúng là không có, coi như chúng xin lỗi!"
" Tôi không có thiếu cái thứ không đáng tiền gì đó."
Tô Nhu bị chọc giận thiếu chút nữa không giữ được bình tĩnh, anh ta là người thế nào chứ, quả thực ác liệt quá đi.
" Tốt lắm, tôi đi báo án, để cho cảnh sát đến điều tra." Cô ta nói xong làm như lấy di động ra, chuẩn bị gọi 110.
Mạch Sanh Tiêu bị y nắm một tay, cho nên khi y đứng dậy, cô chỉ có thể đứng dậy theo, Duật Tôn túm lấy điện thoại của Tô Nhu, sau đó, dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người đã không thương tiếc ném nó trên mặt đất.
Tiếng rơi rất mạnh, mạch điện bên trong điện thoại đều bung ra.
Tô Nhu há hốc miệng ngạc nhiên, nói thật, cô ta chưa từng có gặp qua người như Duật Tôn, y vẻ ngoài tôn quý, lại làm được mấy chuyện lưu manh vô cùng" Điện thoại di động của cô tôi sẽ đền cho cô," Duật Tôn ngắm nhìn bộ váy Sanh Tiêu mặc trên người," Còn có …cái váy này, tôi muốn lấy."
Người bán hàng vội vàng gật đầu, nhanh dẫn bọn họ tiến đến quầy hàng quét thẻ, Thư Điềm trông thấy cũng bước nhanh theo.
Tô Nhu đang nhìn chiếc điện thoại của mình đã bị vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, đành phải nuốt cơn tức trở về, bằng không còn có thể làm thế nào, cô ta đánh cũng đánh không lại, miệng lưỡi càng thêm không bằng được y.
Mạch Sanh Tiêu mặc trên người chiếc váy mới, không kịp đổi y phục của mình đã bị Duật Tôn kéo tay đi ra ngoài, Thư Điềm theo ở phía sau," Y phục của tôi sẽ trả lại tiền cho anh, chính tôi có thể mua được."
Duật Tôn đi chậm lại, y nghiêng khuôn mặt tuấn tú," Cô là bạn của Sanh Tiêu, từ nay về sau ở trường học chiếu cố cô ấy, bộ y phục này coi như quà gặp mặt của tôi đi."
" Chúng tôi đương nhiên bạn tốt nhất rồi, nhưng tôi không thể nhận được."
Quả nhiên trả lời cũng giống Sanh Tiêu, tính tình thật là bướng bỉnh.
" Tôi đã tặng rồi cũng không muốn nhận lại."
Duật Tôn lôi kéo Sanh Tiêu đi về phía trước, cửa ra vào, hai cô gái bộ dáng như trẻ con thầm than trong lòng, một người trong đó hai mắt nhìn chằm chằm Duật Tôn đi sát qua bên người, trong đầu các cô lúc này quần áo cũng chỉ dám nhìn ngắm mà thôi, kẻ có tiền thật tốt, tùy tiện có thể phất tay tặng người khác.
" Mạc Y " cô bạn gái bên cạnh kéo kéo ống tay áo của cô.
Cô gái tên Mạc Y lấy lại tinh thần, bị cô bạn kéo vào trong tiệm ngắm đồ.
Người bán hàng còn nhỏ giọng bàn luận," Đây là bạn gái mới của Duật thiếu sao? Thoạt nhìn thật là trẻ, phỏng chừng tuổi cũng không lớn, các cậu đoán xem, đã thành niên chưa nhỉ?"
Tô Nhu thở phì phò đi tới," Đó là sinh viên trường nghệ thuật, chỉ là một cô bé, bị người ta bao nuôi mà còn kiêu ngạo như vậy."
Trong tiệm, Mạc Y đang dỏng tai nghe, bạn gái đã đẩy cô," Nghe thấy các cô ấy nói không? Bây giờ loại sự tình này thật đúng là không ít, chúng ta mới học trung học thôi, từ nay về sau liệu có gặp được loại đàn ông như vậy không nhỉ?"
" Nguyện vọng của mình chính là thi vào đại học đã."
" Yên tâm đi, thành tích của cậu tốt vậy, nhất định có thể mà."
Mạc Y cũng không chú ý tới, ánh mắt cô nhìn về phía ngoài tủ kính, trên quảng trường, thân ảnh Duật Tôn bị kéo thành cái bóng dài, y đã dắt Mạch Sanh Tiêu đi thật xa.
Tô Nhu bước vội vàng đuổi theo, Thư Điềm thì không muốn làm bóng đèn nên tự lái xe trở lại vịnh Linh Lung.
Mạch Sanh Tiêu ngồi trên xe, Duật Tôn vừa khởi động xe, đã thấy Tô Nhu đuổi theo, hai tay dồn dập đập vào cửa sổ xe," Mau trả nhẫn lại cho tôi, đó là nhẫn kết hôn của tôi, để nó lại cho tôi." Cô ta lúc này mới thật là bối rối, bàn tay đập đỏ cả lên, Duật Tôn chẳng buồn liếc mắt một cái, trực tiếp nhấn ga tăng tốc.
Xe hơi nhanh chóng vọt qua Tô Nhu, cô ta đứng không vững, thiếu chút nữa té ngã.
Mạch Sanh Tiêu trông thấy cô ta vừa vật vã chạy tới, vừa kêu trả lại nhẫn kết hôn.
Xe hơi đã đi thật xa, thẳng đến khi hình ảnh Tô Nhu rốt cuộc đã không thấy nữa. Mạch Sanh Tiêu mở khoá túi, quả nhiên thấy một chiếc hộp bằng nhung nằm ở góc khuất, Tô Nhu chắc là thừa dịp cô cùng Thư Điềm đi ra ngoài, đem nhẫn đặt trong túi xách của cô rồi.
Hôm nay, nếu thật sự có gọi cảnh sát, trong phòng thử áo không có camera quan sát, cô đúng là có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không thoát tội đi.
Mạch Sanh Tiêu mở chiếc hộp, bên trong là một chiếc nhẫn đính đầy kim cương, loại kim cương này dù cô là người bình thường cũng biết, toàn thân hoàn mỹ, nhất định là loại tuyệt hảo.
Tô Nhu nguyên bản đã tính toán kỹ sẽ chơi Sanh Tiêu một vố đau, lại không nghĩ rằng gặp gỡ người ghê gớm như Duật Tôn, đây là nhẫn kết hôn của cô ta, trách không được cô ta liều mạng đuổi theo xe.
Sanh Tiêu không biết làm thế nào với chiếc nhẫn bây giờ, Duật Tôn thấy cô nhìn cái hộp trong tay đến xuất thần, tay phải của y đã nhấc lên, cầm lấy cái hộp rồi một chớp mắt quăng cái hộp ra ngoài cửa sổ xe.
" Anh." Mạch Sanh Tiêu vô thức giơ hai tay, nhưng không bắt kịp.
Cái hộp bọc vải nhung đỏ lăn lóc trên trên đường cái, nó rơi vào giữa hai bánh xe, cái hộp đã bị bánh xe nghiền nát, chiếc nhẫn lăn mấy vòng rồi rơi vào miệng nắp cống ngầm.
Mạch Sanh Tiêu kinh ngạc," Sao anh lại đem vứt nó đi?"
" Giữ lại làm cái gì? Em còn muốn trả lại cho cô ta sao?”
Sanh Tiêu không trả lời, chính cô ta cũng không biết là chiếc nhẫn đã bị mất như vậy.
" Cô ta đã chịu lợi dụng chiếc nhẫn kia, đã nói lên nó đối với cô ta mà nói, không phải là quý giá." Đối với những gì ta quý trọng thì sẽ muốn bảo vệ nó thật tốt chứ không phải là lợi dụng nó như vậy.
Mạch Sanh Tiêu biết rõ, Duật Tôn có đôi khi nói chuyện độc mồm, nhưng phần lớn y đều nói đúng, Tô Nhu đã không tiếc dùng nó để hãm hại cô, cô cần gì phải tiếc thay cho cô ta chứ?
Tô Nhu đi bộ đuổi theo ở phía sau , đến lúc nghĩ ra lấy xe đuổi theo thì xe của Duật Tôn đã sớm không thấy bóng dáng.
Cô ta đứng tại chỗ kêu to," Mau trả lại chiếc nhẫn cho tôi!"
Tại Nghiêm gia, người giúp việc đã dọn xong cơm tối lên bàn, ông Nghiêm ngồi ở trên ghế sa lon xem báo, bà Nghiêm thấy con trai trở về, vội gọi chồng," Mau ăn cơm đi ông."
Ánh mắt Ông Nghiêm vẫn không rời khỏi tờ báo," Tô Nhu không phải vẫn chưa về sao?"
" Không biết lại điên khùng đi nơi nào rồi, chúng ta ăn trước đi không cần chờ nó nữa." Bà Nghiêm đi đến trước bàn ăn, người giúp việc thấy thế, dò hỏi," Phu nhân muốn ăn cơm chưa?"
" Được, mau vào trong phòng bếp bưng nồi súp ra ."
" Ai biết được, cả ngày không thấy bóng dáng, người ta cưới vợ cũng là vì sinh con, còn con bé, mãi chưa thấy có gì, bây giờ cũng chẳng có làm được chuyện gì tốt." Bà Nghiêm một lòng muốn ôm cháu nội, hai ngón tay Nghiêm Trạm Thanh dụi dụi mắt vành mắt mệt mỏi ," Mẹ, mẹ nói bớt chút được không?"
" Làm sao, mẹ nói có gì sai nào?"
Tô Nhu mở cửa bước vào, cô ta không kịp đổi giày đã vọt tới bên người Nghiêm Trạm Thanh ," Trạm Thanh, mau, bảo cô ta trả lại nhẫn kết hôn cho em."
Nghiêm Trạm Thanh nhướn lông mày," Trả cái gì cho em, nhẫn cưới làm sao vậy?"
" Mạch Sanh Tiêu, nhẫn cưới của em ở trong tay cô ta, Trạm Thanh, anh mau bảo cô ta trả lại nhẫn cưới cho em" Tô Nhu vội vàng lôi kéo ống tay áo Nghiêm Trạm Thanh , muốn kéo hắn đứng dậy," Cô ấy đi cùng với Duật Tôn, nhẫn của em"
" Nhẫn của cô làm sao lại ở trong tay cô ấy chứ?"
" Là" Tô Nhu muốn nói lại thôi," Bọn em gặp nhau trong cửa hàng, là cô ấy trộm lấy."
" Cái gì?" Bà Nghiêm kinh hãi, vọt đứng dậy," Con có biết chiếc nhẫn cưới đó giá bao nhiêu không?"
Nghiêm Trạm Thanh lại thần sắc lạnh nhạt, cũng không tin tưởng lời nói của Tô Nhu," Cô ấy không có khả năng trộm đồ đâu."
" Anh chẳng lẽ tin tưởng cô ta mà không tin em sao?"
Nghiêm Trạm Thanh biết rõ có ngồi lại cũng chẳng biết nói gì, hắn buông tay Tô Nhu đứng lên, cô thấy hắn muốn đi, hai tay vội ôm lấy cánh tay Nghiêm Trạm Thanh ," Trạm Thanh, đừng hỏi tại sao nhẫn cưới lại ở trong tay cô ấy, anh giúp em lấy về được không? Đấy là nhẫn kết hôn của chúng ta, không gì có thể thay thế được, anh giúp em lấy về đi"
Tô Nhu vô cùng lo lắng , nước mắt đã tràn mi, bà Nghiêm thấy thế, càng không khách khí nói," Tô Nhu, cô nói xem cô không ở nhà mà dưỡng sức, mà ngay cả nhẫn kết hôn Trạm Thanh trao cho cô cũng bị mất, từ ngày hai đứa kết hôn đến giờ, cũng chưa thấy cô có tin vui"
Tô Nhu lúc trước một lòng muốn gả cho Nghiêm Trạm Thanh, cô thật không ngờ quan hệ trong nhà lại như vậy, bà Nghiêm cơ hồ mỗi ngày đều cố tình không thèm nói chuyện với cô, cô đầy bụng ủy khuất, vẫn một mực nhịn nhục,"
Mẹ" Tô Nhu chặn lời bà Nghiêm, sắc mặt bà Nghiêm chưa kịp đổi sắc, chợt nghe thấy Tô Nhu khóc to," Con có thể sinh con với ai chứ? Mẹ có biết hay không, từ ngày kết hôn đến giờ Trạm Thanh đều không có chạm vào con, chúng con tuy ngủ cùng giường, chính là .mẹ hỏi anh ấy xem, trong lòng của anh ấy nghĩ đến ai?"
Nước mắt Tô Nhu đã chảy dòng, che mặt ngồi xổm trên mặt đất mà khóc lớn.
Bà Nghiêm sắc mặt lúc trắng lúc xanh, mà ngay cả ông Ngiêm đều đã buông tờ báo đi tới.
" Trạm Thanh, nó nói là thật sao?"
Nghiêm Trạm Thanh cụp mắt xuống, Tô Nhu khóc rất chi là thương tâm, cô có thể coi trọng nhẫn kết hôn như vậy, chính hắn cũng biết cô ta coi trọng cuộc hôn nhân này đến cỡ nào. Nghiêm Trạm Thanh thở dài, trong nội tâm tràn đầy chua xót khổ sở , các loại tư vị đều nếm đủ.
" Con bây giờ còn chưa muốn có con."
" Con.cái loại phá gia chi tử này, thật sự làm ta tức chết đi." Bà Nghiêm che ngực, bộ dáng bị chọc giận.
" Trạm Thanh, con lần này hơi quá rồi đấy." Ông Nghiêm nói thêm một câu.
Người giúp việc đi qua ôm lấy bả vai Tô Nhu muốn kéo cô ta lên, Tô Nhu vẫn ngồi xổm không nhúc nhích, bà Nghiêm tuy nhiên rất giận nhưng trong lòng vẫn một mực muốn có cháu bế," Được rồi, chúng ta đều đã nói nó rồi, con còn muốn thế nào nữa, mau ăn cơm đi."
Tô Nhu đành phải đứng lên, hai mắt cô sưng đỏ nhìn về người đàn ông đang ngồi trên ghế," Trạm Thanh, nhẫn của em.”
" Anh sẽ tìm cách lấy về cho em, ăn cơm đi."
Lo lắng trong lòng Tô Nhu lúc này mới buông lỏng, cô lại lấy cớ thân thể không thoải mái trở về phòng, liền cơm tối cũng đều không ăn.
Trên bàn cơm không khí có chút lạnh lẽo, bà Nghiêm không ngừng quở trách con mình, Nghiêm Trạm Thanh buông chiếc đũa trong tay," Cha, cha cũng biết, hiện tại con không có tinh lực suy nghĩ đến chuyện con cái nữa, lần trước Duật Tôn thiếu chút nữa ra tay, nếu chúng ta không kịp thời rửa tiền, hơn nữa có sự chuẩn bị, nếu không đã gặp phiền toái không nhỏ rồi."
Chỉ trong thời gian một đêm, Nghiêm Trạm Thanh khiến cho đĩa CD trong tay Duật Tôn biến thành đồ bỏ đi.
Những bằng chứng việc tham ô đó, cho dù hiện tại y có lấy ra cũng không có tác dụng gì nữa, chuyện quan trường, không phải chỉ là chuyện của một người , liên lụy rất nhiều người có cùng lợi ích.
Ông Nghiêm ý bảo bà Nghiêm về phòng trước.
Ông đặt chén trong tay xuống," Nếu con không cùng y tranh phụ nữ, sự tình cũng sẽ không tới mức độ như ngày hôm nay, người này thủy chung vẫn là kẻ gây phiền toái, con đã tra được địa vị của y ra sao chưa?"
Nghiêm Trạm Thanh lắc đầu," Y thể hiện lĩnh vực chính là tài chính, có thể có trong tay lượng lớn cổ phiếu, con đã nghĩ, tiền của y cũng không phải là qua một đêm mà có, con đã đặc biệt tra qua, nhưng vẫn không tra ra được manh mối nào."
" Kẻ có tài như vậy là đặc biệt nguy hiểm."
" Cha, cha yên tâm đi, việc này con sẽ xử lý tốt."
Mạch Sanh Tiêu cùng Duật Tôn trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng, giữa thời gian chuẩn bị cơm tối , Sanh Tiêu lên phòng của Tương Tư , Tương Tư đang cầm quyển sách ngồi ở phía trước cửa sổ, cô đi qua xem, thấy là quyển tâm lý học," Chị à, chị xem cái này làm gì?"
" Chị thấy nhàm chán quá nên tuỳ tiện xem thôi." Tương Tư ngẩng đầu, đã nhìn thấy chiếc váy Sanh Tiêu mặc trên người, đường viền hoa theo mỗi cử động của Sanh Tiêu mà đong đưa, rất chi là đẹp mắt.
Cô ta nhìn nhưng không nói gì cả.
Đêm nay không khí có chút khác thường, Duật Tôn sau khi trở về như trước bề bộn nhiều việc, Hoàng Duệ Ấn Tượng tiếp đón một người thanh niên trẻ tuổi, Sanh Tiêu nghe Duật Tôn gọi hắn là A Nguyên. Duật Tôn cơm tối đều không ăn liền vội vàng lên lầu, xem ra, là thảo luận việc quan trọng.
Mạch Sanh Tiêu nhận cái khay trong tay dì Hà, định đem cơm tối đưa lên lầu cho y.
Kỳ thật, cô không cần nghĩ cũng biết, Duật Tôn khẳng định đang nghĩ cách đối phó với Nghiêm Trạm Thanh.
Sanh Tiêu không tự chủ được mà bước nhẹ, đem má trái áp vào cánh cửa. Cánh cửa bỗng bị mở ra, a Nguyên từ bên trong đi ra, Sanh Tiêu xấu hổ đi qua hắn, Duật Tôn thấy cô tiến đến, liền khép máy tính lại.
" Em thấy anh chưa ăn cơm chiều, em đưa ít đồ ăn cho anh."
Duật Tôn đẩy ghế, ý bảo cô bước qua, Sanh Tiêu đi đến trước mặt y, Duật Tôn nhân thể giữ chặt tay của cô, kéo cô ngồi trên đùi mình. A Nguyên đã đi xuống lầu, Duật Tôn cũng không động vào đồ ăn, y tựa cằm trên vai Sanh Tiêu.
Trong thư phòng, bốn phía tràn đầy yên tĩnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT