Mạch Sanh Tiêu tắm rửa xong thì nằm dài trên giường, cả người mệt mỏi rã rời không muốn động tay động chân gì nữa. Đầu cô nặng trĩu đè lên gối, muốn ngủ, ngay cả khi nào Duật Tôn leo lên giường cũng không biết. Anh ngược lại chồm lên người cô, lồng ngực to lớn hữu lực hầu như đem Sanh Tiêu áp vào giường lớn.

"Ối. . .” Cô bị giật mình: "Anh nặng quá.”

Duật Tôn giữ chặt lấy tay của cô: "Sanh Tiêu, chúng ta sinh thêm một đứa con nữa được không?”

Mạch Sanh Tiêu có chút dao động: "Không phải sau khi sinh mổ thì hai năm sau mới có thể sinh tiếp sao? Hiện tại còn sớm mà.”

"Em cho rằng muốn có con thì chỉ cần em nghĩ đến là có thể mang thai à.” Cánh môi lương bạc của người đàn ông ghé vào tai của Sanh Tiêu: "Anh không thể bảo đảm mỗi lần đều trúng mục tiêu.”

Hơi thở nóng rực của anh quay lại cần cổ nhẵn mịn của Mạch Sanh Tiêu, lại thêm không ít mờ ám. Sanh Tiêu muốn đẩy anh ra: "Anh đè chết em.”

"Có làm hay không?”

"Mệt quá nha.”

"Mỗi lần đều là em hưởng thụ, anh lần này cũng không để cho em vất vả. Ngoan đi, nằm thật thoải mái, anh hầu hạ em. . . . . . . . .”

Khả năng chuyện lần trước ở vùng núi, thực đã bắt anh chịu đựng đến hỏng. Mạch SanhTiêu nhớ lại chiếc giường cây, nhịn không được mà cười trộm thành tiếng.

"Em cười cái gì?”

Người đàn ông theo lưng của cô hôn lên trên cổ, Mạch Sanh Tiêu sợ nhột liền co hai vai lên: "Anh lần trước bị té một cái, em cho rằng vụ đó vẫn còn di chứng đây.”

Tiếng nói Duật Tôn mơ hồ, cố chấp hôn cổ của cô: "Di chứng gì chứ?”

Mạch Sanh Tiêu hai tay dứt khoát chống đỡ trước ngực, cô sau khi chuẩn bị tinh thần sẵn sàng mới nói: "Anh có sợ giường trong nhà cũng sẽ đột nhiên bị sập như vậy không?”

Gương mặt tuấn tú đầy dục vọng của Duật Tôn nâng lên, giờ mới hiểu được ý của cô. Khóe miệng Sanh Tiêu chứa ý cười, người đàn ông này, sợ là chưa bao giờ thất thế như vậy có phải không? Cô còn nhớ rõ là lúc anh bị ngã xuống mặt đất, y phục trên người đã sớm cởi một chút rồi.

Một lời nhắc nhở này của cô, cũng không ngại anh vì thế mà có bóng ma trong lòng. Bàn tay Duật Tôn vuốt qua mặt Sanh Tiêu: "Vậy thì, chúng ta thử xem cái giường này có vững chắc hay không?”

"Có ý gì?”

"Đêm nay, đổi lại động tác có độ khó cao, dùng sức thử xem! "

". . . . . . . . .”

.

.

.

Mạch Sanh Tiêu nằm ở trước ngực người đàn ông, toàn thân, thậm chí ngay cả mỗi tế bào đều giống như bị sức nặng hung hăng nghiến qua. Cô khắc sâu được hàm nghĩa của bốn chữ "Tự làm tự chịu" rất rõ ràng.

********************

Dì Hà ở bên ngoài cửa gọi hai lần, người ở bên trong không có ý tứ muốn rời giường chút nào.

Dì Hà trở lại lầu dưới, lão gia đang cho Bôn Bôn ăn cháo: "Còn không có ra khỏi giường sao?”

Dì Hà lắc lắc đầu.

"Chắc là vội vã chuyện sinh nhật của Bôn Bôn nên mệt nhọc, để cho bọn họ ngủ nhiều một chút.”

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Nghỉ ngơi được vài ngày lại bận rộn chuyện chụp hình cưới.

Lúc Duật Tôn mang Sanh Tiêu ra khỏi cửa, chỉ nói với lão gia là đi có việc chứ không nói đi chụp hình. Người ở thế hệ trước có nhiều quy củ, huống chi chuyện này của trước kia cũng không muốn trước mặt ông nội nói ra.

Quay chụp hết nội cảnh, có xe riêng đưa bọn họ đến nơi chụp ngoại cảnh.

Mạch Sanh Tiêu đến đó mới biết được Duật Tôn đã bao trọn gói, cả khu ngoại cảnh hôm nay chỉ mở cửa vì bọn họ.

Thợ trang điểm ở dưới ô che nắng đang trang điểm cho Sanh Tiêu, lễ phục trên người cô sáng nay mới được chuyển từ Paris đến bằng máy bay. Trên ngực áo được thiết kế đường xẻ ở ngữa, có thể nhìn thấy khe ngực của cô như ẩn như hiện. Duật Tôn lấy Nước Mắt Mỹ Nhân Ngư đeo lên cổ cho cô, anh cúi xuống, từ trong gương tường tận xem xét trang dung của Mạch Sanh Tiêu.

"Mệt không?”

"Tốt lắm.” Sanh Tiêu không quen gắn lông mi giả, bây giờ mí mắt nặng muốn ngước lên cũng không nổi.

"Nếu mệt thì chúng ta có thể chia ra chụp trong hai ngày.”

"Không cần đâu.”

Duật Tôn dìu Mạch Sanh Tiêu đứng lên, chân cô mang giày cao gót khảm kim cương. Sanh Tiêu nhìn vào đôi mắt của người đàn ông, thần thái anh sáng ngời, tinh thần vui vẻ, cùng với lần đầu tiên chụp hình thì trạng thái hoàn toàn trái ngược nhau.

Khi đó chụp hình cưới, chỉ có thể hình dung là bằng mặt nhưng không bằng lòng.

Mạch Sanh Tiêu cong lên cánh môi, gót chân bị mài đến đau nhưng dù có mệt mỏi khổ cực thì cô đều cam tâm tình nguyện chịu đựng. Cô thích cảm giác hạnh phúc như thế này.

Quay chụp hết một phần ngoại cảnh, Sanh Tiêu ngồi kề bên Duật Tôn trên ván gỗ ven hồ.

Cô cởi giày ra rồi đặt ở bên cạnh, với bộ dáng này không muốn đến nhà hàng ăn cơm nên Duật Tôn cho người đưa cơm trưa tới hiện trường. Mạch Sanh Tiêu bởi vì đeo bao tay nên không thể cầm được đũa, cô hé miệng ra, được Duật Tôn đút thức ăn vào trong miệng. Sanh Tiêu thích ý, đá đá đôi chân mảnh khảnh, váy cưới trắng nõn trải rộng trên mặt đất, cô nâng tay phải lên nhìn thấy vết thương ở cổ tay.

Ánh mắt cô hơi ngừng lại, vết sẹo gần kề, rất nhanh lại đưa tầm mắt ra nơi khác.

Đàn không được Piano cũng không cần lo lắng.

Cô có hai người yêu nhất đời là ông xã và Bôn Bôn, huống chi, cô muốn nghe bản nhạc nào thì Duật Tôn cũng có thể vì cô mà đàn. Đến khi nào ngứa tay, Duật Tôn còn có thể là bàn tay kia của cô.

"Mở miệng ra nè.”

Cô xoay đầu lại, ngoan ngoãn hé miệng, cơm ăn vào có hương vị thật ngọt ngào.

Ăn cơm xong còn có thời gian nghỉ ngơi một lát. Duật Tôn không nói bắt đầu thì ai cũng không dám đi đến quấy rầy.

Cánh tay anh ôm ở eo của Sanh Tiêu, hơi dùng sức một chút liền nâng cô lên tới trên người mình, làn váy cũng đủ rộng mà che lại cảnh tượng bên dưới, cùng với. . . . . . . . những thứ mờ ám kia.

Mạch Sanh Tiêu bị buộc dang chân ở trên đùi Duật Tôn, sau lưng chính là cảnh hồ xinh đẹp. Hai tay Sanh Tiêu đành phải ôm chặt cổ của anh, Duật Tôn duỗi tay vào trong áo cưới, đầu ngón tay quen thuộc nhẹ khiêu. Mạch Sanh Tiêu chỉ cảm thấy trước ngực được buông lỏng, còn chưa kịp nhìn kỹ thì đầu người đàn ông đã trước một bước vùi đến trước ngực cô.

Áo cưới được thiết kế gợi cảm, phía trước để lộ làn da, ngực của cô vốn được áo ngực nâng căng đầy, kể từ lúc này, dĩ nhiên sẽ lộ cảnh xuân vô hạn. Mạch Sanh Tiêu cảm giác được người đàn ông kín đáo hôn mang theo hơi nóng và ẩm ướt lan tràn tại ngực cô, một hồi cảm giác còn lan đến cả toàn thân, cô khép chân lại.

"Đừng. . . . . . .”

Duật Tôn kéo tay phải của cô ra, bàn tay trái của mình cùng cô đan chặt mười ngón tay lại.

Mồ hôi trắng mịn thẩm thấu vào lòng bàn tay của cả hai, Duật Tôn không có làm thêm động tác tiếp theo. Anh ngẩng đầu lên, tay kia đè đầu của Mạch Sanh Tiêu xuống cùng cô kịch liệt ôm hôn. Mãi dây dưa khiến cho hô hấp của hai bên càng ngày càng gấp. Duật Tôn ôm eo của cô lui về phía sau một chút, anh ngả lưng nằm trên sàn gỗ, cả người Mạch Sanh Tiêu lại áp trên người anh. Bàn tay trên lưng cô vuốt phẳng, dần dần lại đưa đến bên hông, không đếm xỉa tới việc muốn thu tay lại.

Nhiếp ảnh gia đi đến, vừa nhìn thấy cảnh này đã vội vàng rời đi.

Ôm hôn lưu luyến.

Thiếu chút nữa bị chết ngạt giữa lúc hôn ở đây.

Mạch Sanh Tiêu nằm dựa trên vai của Duật Tôn, lồng ngực vì thiếu dưỡng khí nên bây giờ đang tỉ mỉ thở phì phò. Ngón cái của Duật Tôn đang vuốt ve cánh môi trái tim bị sưng đỏ của Sanh Tiêu: "Sanh Tiêu, anh thấy em một cái, liền muốn em một lần.”

Mạch Sanh Tiêu vuốt ve tay của anh, Duật Tôn cười giúp cô cài lại áo ngực.

Anh ôm Sanh Tiêu ngồi dậy: "Chụp hình đi, nếu không đợi lát nữa trời sẽ tối mất.”

Mạch Sanh Tiêu ngồi trở lại trước gương, thợ trang điểm đang giúp cô trang điểm lại. Duật Tôn nhấp nhẹ miếng trà lạnh, anh để cái ly xuống: "Để ta.” Anh từ trong tay thợ trang điểm nhận lấy lọ son nước: "Anh giúp em trang điểm.”

Không ít người đều xúm lại ở bên cạnh, Mạch Sanh Tiêu ngượng ngùng: "Anh biết làm sao?”

"Không biết.”

Nhiều cô gái trẻ ghé vào bên cạnh để ngắm nhìn: "Duật phu nhân, ngài thực hạnh phúc.”

Mạch Sanh Tiêu mặt càng đỏ bừng lên, cô thấy Duật Tôn đang chú ý nghe thợ trang điểm hướng dẫn, động tác nghiêm túc cẩn thận đi đến, Sanh Tiêu rũ mi mắt nhìn người đàn ông đang dịu dàng tô son cho cô. Kiểu ấm áp tỉ mỉ thế này cũng làm trong lòng cô dâng lên xúc động, hôm nay trong khoảnh khắc này, là bọn họ đã bỏ lỡ sau vài năm mới có lại lần nữa. Mất đi rồi mới biết quý trọng, nhưng khó khăn nhất chính là có thể yêu thêm một lần.

Dù sao Duật Tôn cũng là lần đầu tiên làm người trang điểm, tô son nước khó tránh khỏi việc tô không đều, nhìn thấy khóe miệng của Sanh Tiêu bị lem ra, anh ấy bông vải trang điểm, để sát vào, cẩn thận lau đi cho cô. Mạch Sanh Tiêu nghe được tiếng hít thở trầm ổn mà hữu lực của người đàn ông, cô khẽ nhắm lại đôi mi.

Một lúc lâu sau, mới nghe được tiếng của Duật Tôn: "Được rồi.”

Sanh Tiêu lúc này mới mở mắt ra, chứng kiến trang dung của mình trong gương sáng rỡ, trong lòng cô vui vẻ dạt dào.

"Em xem được không?” Một tay của anh đặt lên vai cô, cúi người xuống hỏi.

Mạch Sanh Tiêu gật đầu, niềm vui trong mắt như ánh sáng soi rọi khắp nơi: "Đẹp lắm.”

.

.

.

Anh hứa hẹn với cô những gì, bây giờ cũng đang từng cái thực hiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play