Mạch Sanh Tiêu mềm nhũn bên cạnh cánh cửa, Duật Tôn đẩy cửa ra, cô cảm giác được đằng sau có lực đẩy, còn chưa kịp đứng lên, chỉ lảo đảo bước hai chân rời đi.

Người đàn ông ôm đứa bé bước vào, Sanh Tiêu trong thấy ngọn đèn bên ngoài xuyên qua khe hở rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh của Bôn Bôn. Mạch Sanh Tiêu xông tới tiếp nhận con nhỏ trong tay hắn, sau đó cô xoay người lại, dùng cánh tay cản trở sau lưng Duật Tôn, lo sợ hắn sẽ cướp đoạt một lần nữa.

Mạch Sanh Tiêu đem Bôn Bôn che chắn ở trước ngực, đứa bé hình như cũng cảm nhận được không khí buồn bực này, nó bất an vặn vẹo cổ, miệng cử động, bộ dạng như muốn khóc.

"Bôn Bôn ngoan, ngoan nha. . . . . . .” Mu bàn tay của Sanh Tiêu nhẹ vỗ trên lưng đứa bé hai cái, cục cưng cong cong môi lên, lại ngáp một cái thoải mái ngủ.

Mạch Sanh Tiêu ngồi trở lại mép giường, cô khóc có chút nghẹn, liền đem con nhỏ để lại trên giường, sợ kinh động đến con. Sanh Tiêu ngắm nhìn cục cưng ngủ ngon, cô một khắc cũng không muốn rời đi, dù cho lúc nào cũng nhìn chằm chằm, cô không biết mệt và cũng sẽ không cảm thấy mệt.

Ánh mắt cô nhìn đến gần tới Duật Tôn, Mạch Sanh Tiêu kiềm lại tiếng khóc. Cô kỳ thật cũng biết là mình ích kỷ không để cho Duật Tôn đụng vào con, không để cho hắn tham dự vào hành trình con phát triển. Đối với Duật Tôn mà nói, dày vò của hắn so với cô chịu đựng vừa qua còn nặng nề buồn chán, kéo dài dai dẳng hơn nhiều.

Mạch Sanh Tiêu vươn tay, đem bàn tay nhỏ bé của cục cưng nắm trong bàn tay của mình. Con của Duật Tôn, tất nhiên cái gì cũng phải tốt nhất. Hắn yêu chiều con, như có thể đem tất cả mọi thứ đến trước mặt cục cưng. Không ai có thể nghĩ tới, kỳ thật từ khi sinh ra đến bây giờ, số lần Duật Tôn ôm ấp con, gần gũi con lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Sanh Tiêu giơ tay lau chùi hết lệ vương trên khóe mắt, cô hầu như mỗi lần trong lòng yên tĩnh cũng sẽ trông thấy chiếc đồng hồ đeo trên tay. Mạch Sanh Tiêu vô thức đưa tay đặt ở đầu gối: "Duật Tôn, anh không phải là muốn đưa con đi sao?”

"Anh sẽ không tàn nhẫn như vậy.”

Mạch Sanh Tiêu trong lòng vẫn còn sợ hãi, vừa rồi náo loạn như vậy, cổ họng cô có chút nghẹn ngào. Sanh Tiêu so với bất kỳ ai cũng hiểu rõ thủ đoạn của Duật Tôn hơn. Hắn cho dù có tâm địa sắt đá cướp đi con nhỏ cũng là chuyện dễ như trở bàn tay. Mạch Sanh Tiêu khom lưng, con ngủ được rất say, thỉnh thoảng còn có thể phát ra tiếng "ưm" như mèo con.

Sanh Tiêu cẩn thận đem con ôm vào khuỷu tay, cô đứng dậy đi về hướng Duật Tôn: "Ban ngày để cho chị Trần ôm con đến đây.”

Nói xong, cô nhẹ nhón chân lên, muốn đem Bôn Bôn giao vào trong tay Duật Tôn.

Thấy hắn không hề cử động, Mạch Sanh Tiêu giương nhẹ cằm nhìn về phía hắn, Duật Tôn vội đưa hay tay ra.

"Không đúng, tay trái cao hơn một chút, như vậy ôm sẽ không bị mỏi.”

Duật Tôn làm theo.

Đây là lần đầu tiên hắn tiếp nhận lấy con của bọn họ từ trong tay của Mạch Sanh Tiêu, cục cưng mặc quần áo màu xanh lam, Sanh Tiêu từ từ đến rất gần hắn, đỉnh đầu dường như chạm được vào cằm Duật Tôn, hắn nghe thấy được mùi hương sữa tắm quen thuộc, toàn thân không khỏi một hồi bối rối.

Mạch Sanh Tiêu cũng không ý thức được, cô duy trì lấy tư thế vừa rồi đứng ở trước mặt Duật Tôn, ngón tay đụng một cái vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của Bôn Bôn, mùi thơm của mái tóc đen nhánh bay ra, Sanh Tiêu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, chóp mũi đụng vào cằm của Duật Tôn.

Đau!

Mạch Sanh Tiêu gấp rút che mũi lại.

Duật Tôn da dày, ngược lại không có thấy đau gì hết.

Cục cưng ngáp một cái, ngủ hết sức an tường.

Duật Tôn cánh tay cứng ngắc, lúc hắn nghịch súng, động tác nhạy bén, tháo dỡ đều với tốc độ nhanh nhất. Trời sinh lại có tính phối hợp cực tốt, lại không biết rằng lúc ôm con lại không dám lộn xộn, bởi vì con quá nhỏ, quá mềm yếu, cái đầu nhỏ còn chưa bằng một bàn tay cỡ lớn.

Duật Tôn ôm con đi về hướng cửa, chị Trần đúng lúc ở bên ngoài, thấy hắn đi ra thì có chút giật mình: "Duật thiếu?”

Duật Tôn đem Bôn Bôn giao vào trong tay của cô: "Sáng mai lại ôm trở về phòng chúng tôi.”

"Vâng.”

Mạch Sanh Tiêu cầm lấy cái gối đệm ở sau lưng, trong phòng chỉ mở một bóng đèn tường nhỏ, ánh sáng nhu hòa, Duật Tôn trở lại mép giường, Sanh Tiêu khuỷu tay chống đỡ nằm xuống, đưa lưng về phía người đàn ông còn chưa kịp nằm.

*******************

Ra khỏi tháng cữ, hình thể Mạch Sanh Tiêu khôi phục rất tốt, cô vốn tuổi còn trẻ, đi ra ngoài dù có nói là sinh viên thì tám, chín phần sẽ tin ngay.

Đồng Đồng ngày ngày đòi tới Ngự Cảnh Viên chơi, Ân Ân không lay chuyển được cô bé, đành phải đồng ý. Nhưng ở trong nhà đã nói nhiều lần, em trai nhỏ còn ngủ, dặn dò cô bé đến nơi không được giống như ở nhà mình mà làm ồn ào.

Dung Ân dắt cô bé đi lên lầu hai, Đồng Đồng buông tay của mẹ ra, như một làn khói chạy vào phòng ngủ của Sanh Tiêu: "Dì ơi! "

Mạch Sanh Tiêu mặc áo thun màu xanh nước biển, thấy cô bé bước vào, trên mặt tươi cười: "Đồng Đồng đến đây.”

Dung Ân đưa tay đặt hộp quà vào bên cạnh: "Em sau khi xuất viện, chị cũng không dám đi đến nhưng tính tình Đồng Đồng lại không chịu ngoan ngoãn nghe lời của chị.”

"Không sao đâu chị.” Mạch Sanh Tiêu đang chỉnh sửa lại quần áo phơi nắng: "Con nít nói líu lo mới náo nhiệt mà.”

"Dì ơi.” Đồng Đồng đi đến bên cạnh Sanh Tiêu, giữ chặt vạt áo của cô: "Em trai nhỏ ở đâu ạ?”

"Em trai nhỏ đang ngủ.”

Đồng Đông tinh mắt, một chút liền nhìn đến một bên giường lớn của Duật Tôn, cô bé chạy xông tới ôm lấy chân Duật Tôn: "Soái soái, em trai nhỏ ở đâu?”

Duật Tôn ôm cô bé lên, Đồng Đồng lúc này mới chứng kiến cục cưng ở bên trong: "Cũng giống em trai nhà con, thật nhỏ nha.”

Dung Ân đi đến trước nôi em bé: "Sinh cùng lúc với con thì bây giờ mới lớn như vậy chứ, em trai nhỏ từ từ sẽ lớn lên, đến lúc đó khẳng định là sẽ cao hơn con.”

Đồng Đồng nhân thể ôm lấy cổ Duật Tôn: "Nhưng con còn tiếp tục lớn lên, dù sao cũng đuổi không kịp Đồng Đồng.”

"Con chờ xem đi, sớm muộn cũng sẽ đuổi theo.”

"Chính là đuổi không kịp! "

Dung Ân không muốn cùng con bé tranh cãi vô vị nữa, bây giờ đã bắt đầu những ngày tháng 10. Trong phòng cửa sổ đều mở ra, cô đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn thấy trên ban công có ghế mây và ghế sô pha mà Mạch Sanh Tiêu thường xuyên ngồi, còn có bàn trà, một cái Laptop.

Đây là không gian của Sanh Tiêu, đợi khi mùa hè nóng bức qua đi, không khí mát mẻ sẽ tràn về.

Đáy lòng Dung Ân cười nhẹ, Mạch Sanh Tiêu đem nước dì Hà đưa tới bưng cho Dung Ân: "Bảo Bảo nhà chị đâu?”

"Chắc đang ngủ say đây.” Dung Ân nhận lấy ly nước: "Em khôi phục có tốt không?”

"Dạ có, lúc kiểm tra bác sỹ nói miệng vết thương rất tốt.”

"Vậy thì tốt quá, dù sao vẫn phải chú ý, ba tháng đầu đừng mệt nhọc quá, có vú nuôi ở đây, những việc khác em làm ít thôi.”

Mạch Sanh Tiêu gật đầu, trong mắt Dung Ân không khỏi ánh lên tâm tình phức tạp. Cô khi đó còn có mẹ Dung ở bên an ủi và dặn dò những điều này. Mà Sở Mộ đối với việc lúc cô đem CD giao ra đã tha thứ, đối xử với cô cũng rất tốt. Không giống như Sanh Tiêu, không có thân nhân, cũng không có mẹ chồng chăm sóc.

"Đúng rồi, đã đặt tên cho con chưa?”

"Gọi Bôn Bôn.”

"Đây là nhũ danh phải không?”

Duật Tôn đem Đồng Đồng để xuống, hắn kỳ thật đã sớm có ý định, chỉ là chưa nói với Mạch Sanh Tiêu, lúc này Dung Ân nhắc tới cũng coi như một cơ hội. Sanh Tiêu lấy máy tính ra tìm kiếm, còn lật từ điển Tân Hoa ra, chỉ là chưa tìm được cái tên thích hợp.

"Vâng, là nhũ danh.” Sanh Tiêu đáp.

"Anh đặt tên con hay lắm.” Duật Tôn bất ngờ mở miệng: "Gọi Duật Diệc.”

"Là chữ nào?” Dung Ân lại hỏi.

"Bộ chữ Hỏa, lấy đặt tên, ý nghĩa là bình an.”

Dung Ân mỉm cười nhẹ: "Ừ, thật sự là dễ nghe, hơn nữa ý nghĩa cũng tốt.”

Mạch Sanh Tiêu ở trong miệng nhắc nhẹ, Duật Diệc, Duật Diệc. . . . . . . . .

Khóe miệng cô cũng cong lên một nụ cười.

Đồng Đồng nhón chân, cái đầu nhỏ hận không thể nhét vào trong nôi em bé, Dung Ân ngồi chơi gần một tiếng, nghĩ tới trong nhà còn có việc, cô đi tới dắt tay Đồng Đồng. Lần này Đồng Đồng ngược lại thật biết điều, chỉ sợ lần sau Dung Ân không cho phép cô bé tới nữa.

"Soái soái, dì, tạm biệt. . .”

Mạch Sanh Tiêu cùng cô bé vẫy tay: "Bye bye.”

*****************

Tiểu công tử của Duật Tôn, tiệc đầy tháng tất nhiên là trịnh trọng.

Một tầng ở Khách sạn Quốc Tế được bao trọn, tiệc mừng đáp ứng khách mời không xuể, phần lớn là bằng hữu cùng đối tác trên phương diện làm ăn của Duật Tôn. Mạch Sanh Tiêu vốn định đơn giản chút ít, nhưng thân phận Duật Tôn như thế, cho dù đơn giản thì cũng không thể làm nhỏ được.

Mời tới thợ cắt tóc đến cho cục cưng cạo cái đầu trọc, Mạch Sanh Tiêu nhìn thấy cái đầu nhỏ sáng sủa của con yêu: "Đầu trả về thế này không biết ngày nào tóc mới có thể mọc dài ra đây.”

"Ai u chết cười tớ.” Thư Điềm ở kế bên cười không khép miệng được: "Tớ nhìn thế nào cũng cảm thấy mắc cười, đúng là một tiểu soái ca. Không sao đâu, sau khi lớn lên không biết sẽ nhúng chàm bao nhiêu đóa hoa của Tổ quốc đây.”

"Vậy cậu mau sinh con gái đi, để tớ nhận làm con dâu.”

"Tớ không thèm, tớ muốn con trai, về sau có thể lừa bán con gái người khác về, vui hơn nhiều.”

"Xem tư tưởng xấu xa của cậu kìa.” Mạch Sanh Tiêu bế con đưa cho chị Trần: "Giúp tôi ôm Bôn Bôn ra ngoài, dì Hà, dì cùng Thư Điềm cũng mau ngồi xuống, tôi đi toilet một chút.”

Sanh Tiêu ở trong nhà vệ sinh rửa tay, trước mắt là một tấm gương rất lớn, cô rửa sạch hai tay, phát hiện mặt kính bị dính nước, cô vươn tay lau, gương dính nước càng ngày càng mờ. Mạch Sanh Tiêu bây giờ mới hiểu được vì sao có câu nói "Càng bôi càng đen.”

Trong phòng rửa tay có một cô gái cao gầy đi vào, tóc dài màu nây, mặc lễ phục ôm sát người. Cô ta đặt túi xách ở bên cạnh, Mạch Sanh Tiêu từ trong gương nhận ra mặt của cô ta, là một tiểu minh tinh, đóng nhiều quảng cáo và cũng thường xuyên xuất hiện trên TV.

Sanh Tiêu nghĩ, có thể đêm nay có người chủ tiệc nào đó dùng tiền mời cô ta đến để tăng thể diện.

Mạch Sanh Tiêu đi đến bên cạnh, đem nước đọng trên tay hong khô.

Cô gái từ trong túi lấy ra cây son, Mạch Sanh Tiêu nhìn qua, là loại son màu đỏ như rượu ủ, diêm dúa lẳn lơ, môi cô ta mấy máy, tô lên

cho đến khi hài lòng.

Sanh Tiêu xoay người muốn đi.

"Đêm nay cô rất vui vẻ phải không?”

Mạch Sanh Tiêu đột nhiên nghe được cô gái sau lưng mở miệng, trong phòng rửa tay được son sơn thiếp vàng lộng lẫy này, ngoại trừ hai người bọn họ cũng không còn ai khác.

"Tôi vui hay không vui thì có liên quan gì đến cô?”

Cô gái ngay sau đó lại lấy ra một điếu thuốc trong túi, là vị bạc hà lạnh buốt. Cô ta còn không có xoay người lại, tay trái chống lên cạnh bồn rửa mặt, một đôi mắt yêu mị từ trong gương nhìn chằm chằm vào Sanh Tiêu: "Trong rất nhiều những phụ nữ đã ở bên Duật Tôn, tôi thấy cô là may mắn nhất, cô có con với anh ta. A, kỳ thật là gì vậy? Không phải chỉ là một đứa con thôi sao? Tôi cũng làm được vậy! "

Mạch Sanh Tiêu trong lòng không khỏi bực bội, người đàn ông của cô bên ngoài phong lưu cỡ nào, Sanh Tiêu cũng không biết.

Cô ta vẫn còn lải nhải: "Tôi thật sự không hiểu, làm sao mà cô mang thai được?” Dựa vào hiểu biết của các ả đối với Duật Tôn, đừng nói là sinh con mà ngay cả cơ hội mang thai cũng khó có khả năng xảy ra. "Nhìn không ra, trông cô còn rất trẻ mà tâm cơ không nhỏ đâu.”

Mạch Sanh Tiêu không muốn dây dưa, cô nâng bước chân đi ra ngoài, đến cửa, cô dừng bước và bỏ lại phía sau một câu: "Cô nói không sai, là phụ nữ thì đều có quyền được làm mẹ, nhưng con cái không phải là để cô đánh cược thắng thua bằng tiền.”

Khi đó, Bôn Bôn xuất hiện quá đột ngột, Mạch Sanh Tiêu cố ý giữ đứa nhỏ lại, về mặt tình cảm mà nói thì chỉ có một nguyên nhân, bởi vì Bôn Bôn là khúc ruột của cô.

Sanh Tiêu trở lại đại sảnh, cô ngồi xuống ghế.

"Làm sao đi lâu như vậy?” Duật Tôn lấy đồ uống rót cho cô.

"Em đi trang điểm lại.” Mạch Sanh Tiêu không nói đến chuyện xảy ra trong phòng rửa tay, cô ngồi bên phải của Thư Điềm: "Thư Điềm, sao không gặp Tang Viêm?”

"Anh ấy bận túi bụi, có lúc tớ thật muốn anh ấy rút lui rồi cùng tớ có thể yên bình mà sống.”

"Anh ta không phải có rất nhiều thuộc hạ sao? Làm sao mà còn bận rộn đến như vậy?” Mạch Sanh Tiêu cho rằng tất cả những người trong thế giới ngầm đều giống Duật Tôn, rảnh rỗi không có việc gì suốt ngày ngồi ở nhà cũng xong việc, cho đến bây giờ cô vẫn không thấy Duật Tôn quản chuyện gì.

Thư Điềm xử lý thịt cá trong chén: "Đằng sau anh ấy không có chỗ dựa, tùy lúc đều có khả năng bị thất thế, aiiiz, thôi, dù sao chuyện của anh ấy tớ cũng không hiểu, cũng không hỏi nhiều.”

Mạch Sanh Tiêu ồ lên: "Không phải có có một tháng nữa sẽ kết hôn sao? Luôn bận như vậy. . . . . .”

Sanh Tiêu không có nói tiếp, cô hy vọng Tang Viêm có nhiều thời gian mà vun đắp với Thư Điềm, dù sao cuộc sống sau này, Thư Điềm cần nhất là sự động viên của anh ta.

"Hai người muốn kết hôn sao?” Duật Tôn nhấp nhẹ rượu, đôi mắt hẹp dài xuyên qua Sanh Tiêu, chạm đến mặt Thư Điềm.

"Ừ, đến lúc đó sẽ đưa thiệp mời, hai người nhất định phải đến nhé.”

Duật Tôn gật đầu, hắn như có điều suy nghĩ mà đem tầm mắt rơi xuống chân.

Mạch Sanh Tiêu mím chặt môi, chuyện Tang Viêm, cô kỳ thật vẫn muốn Duật Tôn mở miệng, cô tin là hắn có thể giúp một tay.

Cách đó không xa, trong sảnh truyền đến chửi rửa, Mạch Sanh Tiêu chỉ thấy một cô gái đứng lên, bộ dạng và thần sắc bối rối.

"Mẹ kiếp, tôi cho cô đi cùng bồi rượu, không phải cho cô bày gương mặt người chết cho tôi xem, cô có uống hay không?” Người đàn ông đứng lên theo là một người tuổi trung niên đã hơn 40.

"Em uống nhiều quá rồi. . . . .” Sanh Tiêu chỉ dựa quá quần áo cũng có thể nhận ra đây là người mà cô đã gặp ở toilet.

Đôi mắt phượng hẹp dài của Duật Tôn đưa tới, cằm Mạch Sanh Tiêu giương nhẹ, cũng không thấy trên khuôn mặt của người đàn ông thể hiện ra cảm xúc gì, ánh mắt lãnh đạm như thế hiển nhiên là hắn không nhớ được, người phụ nữ này cũng đã từng ở bên cạnh hắn nghỉ chân qua.

"Oa oa oaaa. . .”

Con của họ ở trong tay chị Trần bị đánh thức, không tình nguyện khóc lớn lên.

Duật Tôn nhíu chặt lông mày, một đôi mắt dài nhỏ không vui nheo lại, sắc mặt hắn hung ác nham hiểm, lạnh lùng buông ra câu nói: "Bảo bọn họ cút ra ngoài.”

Lập tức có người đem ý tứ của hắn truyền đạt lại, người đàn ông trung niên ở phía xa cúi người tỏ vẻ xin lỗi rồi lôi kéo tiểu minh tinh bên cạnh hướng thẳng ra ngoài: "Đợi tí nữa xem tôi làm thế nào dạy dỗ cô, phi! "

Chị Trần tại vai cục cưng vỗ nhẹ vài cài, cái đầu nhỏ của đứa trẻ lắc lắc, con mắt cũng không mở ra, tiếp tục ngủ.

Mạch Sanh Tiêu nhìn qua hình bóng bị người đàn ông lôi đi, cô thu hồi tầm mắt, cô đều tự lo còn không xong, không có thời gian đi đáng thương người khác.

Đến khoảng 9 giờ tối, mọi người lần lượt tản đi.

********************

Sanh Tiêu được an bài thoải mái, trở lại Ngự Cảnh Vườn đã gần đến mười giờ. Cô tắm rửa đi ra, cảm giác toàn thân mệt mỏi, Mạch Sanh Tiêu mở ra rèm cửa sổ. Duật Tôn còn chưa về, nói là có hẹn với Nam Dạ Tước và Từ Khiêm, sẽ về sau.

Chị Trần mang cục cưng về phòng khách ngủ, Sanh Tiêu nằm xuống giường, cũng không lâu lắm liền nhắm mắt lại.

Đang lúc mơ màng, cô cảm giác được bên cạnh truyền đến tiếng xột xoạt. Chóp mũi nghe thấy mùi sửa tắm thơm ngát tràn vào, Mạch Sanh Tiêu bị ôm eo, ngay sau đó nghe được mùi rượu nồng nặc. Sanh Tiêu bừng tỉnh, lúc này mới thấy rõ là Duật Tôn đã về.

Đèn ở đầu giường được mở ra, Duật Tôn hiển nhiên đã uống nhiều rượu, cũng may là hắn còn có thể lại xe tìm được đường trở về Ngự Cảnh Viên.

Cánh mũi Mạch Sanh Tiêu tràn ngập mùi rượu. Duật Tôn vùi mặt trên cổ cô, Sanh Tiêu vươn tay muốn đẩy hắn ra: "Anh uống nhiều quá.”

"Sanh Tiêu, hôm nay anh rất vui.”

Môi mỏng hắn khẽ mở, thở ra khí nóng tản ra trên cần cổ trắng nõn mịn màng của Mạch Sanh Tiêu, cô cảm thấy hơi nhột, Duật Tôn cũng không có ý tứ buông tay: "Sanh Tiêu, em có biết là anh mấy tuổi không có nhà không? Lúc đó vẫn chưa được 5 tuổi, anh thật sự còn không thể nhớ được bọn họ có hình dáng thế nào. Anh chỉ nhớ rõ là mẹ anh thích đánh đàn, anh đi đến chỗ đó cũng có thể nhớ tới tiếng đàn ấy. Lúc cô đơn, tiếng đàn sẽ cùng anh, nhưng em biết không? Anh chính là bị tiếng đàn hành hạ hơn hai mươi năm. Anh không muốn nhớ đến thứ âm thanh đó, nhưng hết lần này đến lần khác, nó lại muốn đâm thủng màng nhĩ của anh mà tàn nhẫn truyền đến. . . . . .”

Duật Tôn lúc nói đến chữ "mẫu thân", thái độ rất lãnh đạm, bi kịch nhất là hắn có thể nhớ rõ mối thâm thù tận xương tủy, nhưng lại quên mất bộ dáng của cha mẹ.

Mặc dù trong đầu có một bóng hình nhưng phác họa không ra hình dáng cụ thể, nếu không, hắn có thể có được bức tranh chân dung trong đầu thì tốt rồi.

"Sanh Tiêu, Bôn Bôn là con trai của anh, anh là ba ba của Bôn Bôn. . . . . . . . .” Hắn nói đến mấy câu sau, nói năng có chút lộn xộn: "Anh cũng có một gia đình.”

Đôi mắt Mạch Sanh Tiêu đột nhiên cảm thấy vô cùng chua xót. Người đàn ông dựa vào trên cổ cô đã ngủ say rồi. Sanh Tiêu biết rõ hắn bình thường đều uống rượu rất ít, cho tới bây giờ cũng không thấy hắn say thành thế này. Hắn từ trước đến này đều tự giữ lấy tỉnh táo, cũng sợ say rượu làm hỏng việc, trở thành mục tiêu của kẻ khác.

Mạch Sanh Tiêu nằm thẳng ở trên giường, ánh mắt của cô mở to.

Duật Tôn khi tỉnh lại chỉ cảm thấy đau đầu, cánh tay hắn khí lực buông ra chút ít. Mạch Sanh Tiêu so với trước khi hắn tỉnh, cô ngủ mà eo mỏi lưng đau, toàn thân như bị vật gì đó chèn qua. Cô gấp rút đẩy tay Duật Tôn ra, đem thân thể xoay qua chỗ khác.

Người đàn ông cũng cảm thấy khó chịu, hắn còn buồn ngủ, bàn tay tại huyệt thái dương xoa nhẹ. Duật Tôn ngồi ở mép giường, hiển nhiên là không nhớ tối hôm qua đã nói qua những chuyện gì. Di động trên tủ đầu giường vang lên, người đàn ông vươn tay bấm nút nghe: "Alo?”

"Sao rồi a? Tối hôm qua có say rượu mất lý trí hay không?” Là giọng nói của Từ Khiêm.

"Cút đi! " Duật Tôn nhức đầu giống như muốn nứt ra: "Cho cậu rót rượu mà như rót cho trâu uống vậy.”

"Làm sao, không phải là cậu đang cao hứng sao? Tước kia cũng đổ, mà này, say rượu trên giường mới có thể mãnh liệt. . . . . . .”

Duật Tôn cắt đứt lời của hắn: "Đi chết đi! " Nói xong liền ngắt điện thoại.

Hắn biết rõ là Từ Khiêm muốn xác định hắn được an toàn.

Duật Tôn cầm điện thoại di động ném vào tủ đầu giường. Hắn khó chịu nhíu căng chân mày, thân thể nằm thẳng xuống, cũng không nghĩ đến việc đầu vừa vặn đè lên đùi Sanh Tiêu, cô đang muốn rời giường.

Mạch Sanh Tiêu rõ ràng muốn tránh ra.

Duật Tôn đưa tay cầm lấy tay Sanh Tiêu: "Anh tối hôm qua uống nhiều quá, làm sao ngủ mà dậy lại không nhớ gì.”

Mạch Sanh Tiêu không có nhắc đến chuyện tối hôm qua hắn nói, cô chỉ rút tay về: "Tôi phải dậy, đi xem Bôn Bôn một chút.”

Duật Tôn không còn cách nào khác, đành phải nâng đầu lên.

Sanh Tiêu đi vào phòng khách, đứa trẻ vừa mới tỉnh, ầm ĩ đòi bú sữa.

Cô ôm lấy Bôn Bôn ngồi trên ghế salon, đứa trẻ vừa ngậm đầu vú đã uống vài ngụm, Mạch Sanh Tiêu nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên trông thấy Duật Tôn đứng ở trước mặt, vẻ mặt cô căng thẳng: "Anh. . . . . . .” Cô ôm con vội vàng nghiêng đi: "Sao anh lại bước vào đây?”

"Anh xem con một chút.”

Mạch Sanh Tiêu đem Bôn Bôn kéo ra, đứa trẻ mới ăn được vài ngụm sữa, Sanh Tiêu kéo áo trở về, Bôn Bôn lập tức hắng giọng khóc nỉ non: "Oa oa oaa. . .”

Mạch Sanh Tiêu nhìn thấy con lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đến mức đỏ bừng, khóc giống như muốn thở không nổi, cô đau lòng vỗ nhẹ lên lưng cục cưng: "Ngoan nào, ngoan nào con. . . . .”

"Duật phu nhân, Bôn Bôn vậy là đói bụng lắm.” Chị Trần nhắc nhở.

Mạch Sanh Tiêu thấy thế, cũng bất chấp, cô vẫn như cũ nghiêng người đi, vỗ về con nhỏ: "Bôn Bôn ngoan nào, đừng khóc. . . . . . .”

Duật Tôn thấy thế, cũng không nán lại, xoay người đi ra ngoài.

Chị Trần trên mặt nghi hoặc, hai vợ chồng này, không phải là cho con bú thôi sao?

Hơn nữa, có cái gì chưa thấy qua nha.

Sanh Tiêu nhìn bóng lưng Duật Tôn đi ra, cô thu hồi tầm mắt, chăm chú nhìn con yêu trước ngực.

******************

Thứ năm là ngày cục cưng đi chích ngừa.

Duật Tôn đúng lúc có việc gấp đi ra ngoài, tạm thời cho lái xe đến đón. Mạch Sanh Tiêu có cục cưng cũng không như lúc trước tùy tiện thuê xe nữa. Dì Hà có thể toàn tâm toàn ý lo chuyện ở Ngự Cảnh Viên, Sanh Tiêu có chị Trần đi cùng, hai người cũng đủ lo liệu.

Mạch Sanh Tiêu ôm con vào trong lòng rồi xuống xe, c

ô vừa đi bên cạnh chị Trần vừa nói chuyện: "Giấy tờ đều mang theo đầy đủ chứ?”

"Vâng, lúc ra cửa tôi còn cố ý kiểm tra một lần nữa.”

Sanh Tiêu đi lên bậc thang, bệnh viện có rất nhiều người. Mạch Sanh Tiêu mặc quần jean màu xanh đậm, cô không trang điểm mà để mặt mộc, làn da của cô rất đẹp. Lúc Sanh Tiêu đi qua đại sảnh, đúng lúc gặp thoáng qua một người. Cô đang đi tới phía trước bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt lộ vẻ rất ngạc nhiên, Mạch Sanh Tiêu quay đầu lại, thấy đối phương cũng giống như cô, cũng xoay người.

Bất kỳ chấn động nào cũng không bằng lúc này.

Sanh Tiêu xác định mình không có nhìn lầm, người cô nhìn thấy chính là Đào Thần!

Đôi mắt quen thuộc, gương mặt quen thuộc, người từng khiến cho cô có dũng cảm đứng lên là Đào Thần.

Một ngày không nhìn thấy thi thể của Đào Thần, cô liền nghĩ anh ấy có lẽ là còn sống. Dù có mong manh cỡ nào vẫn không làm tắt hy vọng trong Sanh Tiêu.

Mạch Sanh Tiêu chóp mũi chua xót, nước mắt kiềm không được mà trào ra. Thần sắc Đào Thần cũng là kích động, anh bước nhanh đến phía trước: "Sanh. . . . . .”

Tầm mắt lại một lần nhìn vào đứa trẻ mà cô đang ôm.

Mạch Sanh Tiêu trong lòng càng thấy khó chịu, cô không hiểu được đó là không chịu nổi hay là cái gì. Cô chỉ ôm chặt lấy cục cưng. Đào Thần nhìn ra được, đó là biểu hiện của ý muốn hết mình bảo vệ.

-----------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play