Trên băng ghế, những mảnh vụn rơi xuống tán loạn, văng lên cả bức tường trắng.

Phím đàn vài chỗ nhấp nhô, một số bộ phận đã rơi xuống bên chân. Mạch Sanh Tiêu lùi về phía sau, lưng tựa vào bức tường, dần dần, vô lực trượt người xuống.

"Anh phá hủy bàn tay của tôi, bây giờ lại phá đàn của tôi.”

Duật Tôn mãi mãi không thể biết, vì muốn mơ ước chơi piano của cô quay lại, đã có một người đàn ông, bị người ta giẫm đạp lên tôn nghiêm, đem vết thương ở nơi sâu nhất trong lòng anh ra làm trò giải trí cho người khác. Tâm trạng lúc này của Sanh Tiêu không phải đơn giản hai chữ "thống khổ" là có thể diễn tả được. Cô ôm đầu gối, trong mắt tràn đầy hận ý.

Duật Tôn đứng giữa phòng khách, nơi này có dấu vết của việc Đào Thần và Sanh Tiêu chung sống, trên sofa có một đôi gối, trên bàn trà có cốc đôi, dép đi trong nhà. Duật Tôn xoay người ngồi xuống: "Sanh Tiêu, trước đây không phải em đã hỏi tôi vì sao còn quay lại tìm em sao?”

Mạch Sanh Tiêu nâng mắt lên.

"Lúc trước tôi chưa biết, bây giờ đã nghĩ ra rõ ràng.” Duật Tôn cầm chiếc cốc đôi lên, trên đó in hình của Sanh Tiêu và Đào Thần chụp chung. "Chính là vì tôi không thể nhìn thấy em hạnh phúc.” Duật Tôn nói xong, lại lặp lại một lần nữa: "Sanh Tiêu, tôi không muốn nhìn thấy em hạnh phúc.”

Lời nói vô liêm sỉ nhất mà đời này Sanh Tiêu nghe được, chính là câu này.

"Anh dựa vào đâu mà không để tôi hạnh phúc?”

"Bởi vì thứ mà tôi không có, em nhất định cũng không có.” Duật Tôn nói xong, giơ tay lên thả ra, chiếc cốc rơi xuống nền gạch, vỡ thành từng mảnh nhỏ.

"Không … " Sanh Tiêu vươn tay ra, nhưng chỉ có thể chạm vào một mảnh sứ văng đến bên chân cô. Cô quỳ trên mặt đất, đôi mắt đầy ý thâm thù nhìn về phía y: "Anh là cái quái gì của tôi chứ? Không có được hạnh phúc là việc của anh, loại người như anh còn muốn có phúc sao? Đáng đời anh! "

Mạch Sanh Tiêu nói ra cũng không lựa từ, cô nhặt những mảnh vỡ dưới đất, nụ cười ấm áp của Đào Thần, bây giờ lại bị vỡ thành hai mảnh.

Duật Tôn nghe vậy, liền đứng dậy đi về phía Sanh Tiêu, cô nhìn thấy nụ cười hung ác trên khuôn mặt người đàn ông, theo bản năng mà căng thẳng. Mạch Sanh Tiêu không chút nghĩ ngợi ném mảnh sứ trong tay về phía Duật Tôn, thừa lúc y né tránh, đứng lên xoay người bỏ chạy.

Cửa chính bị khóa trái, cô chỉ có thể mở cửa phòng ngủ, còn chưa kịp đóng lại, đã bị Duật Tôn theo sát phía sau đẩy ra, chống đỡ phần lưng của cô, đè cô xuống giường của Đào Thần.

Đầu Sanh Tiêu úp xuống, mặt úp trong chăn, suýt nữa thì nghẹt thở.

Tiếng thở dốc của người đàn ông dồn dập, hơi nóng phả vào cổ Sanh Tiêu, cô cố hết sức nghiêng mặt đi, ánh mắt sáng ngời mà tuyệt vọng nhìn trên tủ đầu giường, ảnh chụp chung của cô và Đào Thần.

Duật Tôn xoay mặt cô sang, môi mỏng chiếm giữ vành tai Sanh Tiêu, y ngả ngớn hôn, ngậm lấy, Mạch Sanh Tiêu toàn thân run rẩy, nỗi tuyệt vọng sâu sắc mạnh mẽ lan tràn khắp cơ thể. Cô nâng khuỷu tay lên muốn đẩy y ra, lại bị Duật Tôn dễ dàng đem tay của cô đè ra phía sau lưng.

Sắc trời đã dần tối, toàn thân Mạch Sanh Tiêu run rẩy, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm vào tấm ảnh kia.

Duật Tôn xé rách áo ngoài của cô, y vội vàng ôm lấy Sanh Tiêu, nụ hôn nóng bỏng mang theo dục vọng, y lập tức muốn đặt cô dưới thân, lấp đầy khoảng trống lúc này. Tay y thâm nhập vào áo sơ mi bên trong của cô, Mạch Sanh Tiêu không còn cách nào, dùng sức nghiêng đầu về phía sau, đằng sau liền truyền đến tiếng kêu của người đàn ông, nhưng vẫn chưa buông cô ra.

Sanh Tiêu muốn nhổm người dậy, Duật Tôn liền ôm lấy thắt lưng xoay cô lại đối diện với y. Cô co hai chân lên, tỏ ra bài xích, Duật Tôn liền giữ lấy đầu gối của cô, tách hai chân cô ra, cơ thể to lớn chen vào.

Mạch Sanh Tiêu vô cùng xấu hổ và tức giận, động tác như vậy dù ai nhìn thấy cũng sẽ nghĩ ngợi lung tung.

"Cút ngay! "

Hai tay y nhanh chóng giữ chặt đùi Sanh Tiêu, trong mắt, dục vọng đang kìm nén đã giống như một ngọn lửa: "Hắn ta đã ở trên chiếc giường này muốn em phải không?”

Hai mắt Sanh Tiêu trợn to, cắn môi không nói gì, người đàn ông này, không có gì là không nói được.

Cô cũng không dùng lời nói để đả kích y, lại chọc giận Duật Tôn, đối với cô mà nói sẽ không có kết cục tốt.

"Sanh Tiêu, em cần gì phải như thế.” Ngón tay thon dài của Duật Tôn mơn trớn trên gò má cô: "Em đã quên mất lúc trước vì sao em rời khỏi Nghiêm Trạm Thanh rồi à? Cùng là thống khổ, sao lại muốn tiếp nhận thêm một lần nữa?”

"Đào Thần không giống anh ta.” Giọng nói của cô đầy dứt khoát.

"Em đã từng nói, Nghiêm Trạm Thanh không giống tôi.” Khuỷu tay Duật Tôn chống xuống bên đầu Sanh Tiêu: "Lần nào em cũng nhìn sai.”

Mạch Sanh Tiêu tránh khỏi động tác đầy ái muội của y: "Lời nói này của anh, tôi thừa nhận.”

Duật Tôn giống như tự lấy đá đập xuống chân mình.

Ánh mắt y lạnh lùng, hung hắn cắn lên môi cô.

Mạch Sanh Tiêu nhịn đau, khi y nâng khuôn mặt tuấn tú lên, khóe miệng mang theo một sợi tơ kéo dài. Duật Tôn một lần nữa giữ chặt mặt Sanh Tiêu: "Tôi nói chuyện tử tế với em, Sanh Tiêu, em quay về bên tôi, hạnh phúc mà em muốn, tôi có thể cho em.”

Mạch Sanh Tiêu nghe thấy thế, vô luận thế nào lòng cũng phẳng lặng không một gợn sóng, trái tim cô bây giờ đã đóng băng, không phải chỉ một hai câu nói ngon ngọt của y là có thể tan chảy: "Nếu anh có thể buông tay, tôi sẽ thật lòng cảm kích anh.”

Đáy mắt thâm sâu của Duật Tôn bỗng dưng chìm xuống, Sanh Tiêu bình tĩnh tránh đi ánh mắt ấy. Đối với sự lạnh nhạt của cô, y so với mọi khi đã kiên nhẫn hơn gấp nhiều lần: "Hai chữ "buông tay" viết như thế nào, cho tới bây giờ tôi cũng không biết, Sanh Tiêu, tôi khuyên em, nếu em thật sự vẫn không hiểu, thì bỏ đi.”

Mạch Sanh Tiêu bị đè tới mức không thể động đậy: "Rốt cuộc là anh muốn thế nào?” Trong lời nói của cô đầy mệt mỏi và bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn lên trần nhà trên đỉnh đầu. Nếu Duật Tôn lại dùng thủ đoạn trước đây để đối phó với cô, cô còn có thể thoát được không?

Dường như, những điều không tốt lại quay trở lại.

Duật Tôn vén mái tóc bằng của Mạch Sanh Tiêu ra, y vẫn thích cô để tóc dài, khi đó cô luôn buộc đuôi ngựa, để lộ ra vầng trán nhẵn mịn, y nhẹ nhàng hôn lên trán cô, Sanh Tiêu xoay mặt đi, sau khi sức lực phục hồi lại, liền liều mạng giãy giụa: "Thả tôi ra! "

Duật Tôn vùi mặt vào cổ cô, đưa tay cởi nút áo: "Em nói xem, nếu hắn ta biết chúng ta ở trên giường làm chuyện này, hắn sẽ nghĩ thế nào? Còn muốn em không?”

Mạch Sanh Tiêu vẫn chưa phản ứng kịch liệt như trong suy nghĩ của y, hai tay cô níu lấy cổ áo: "Duật Tôn, anh còn nhớ Cố Tiêu Tây không?”

Người đàn ông nhíu mày, chờ cô nói tiếp.

"Anh nói anh chưa từng lên giường với Cố Tiêu Tây, trước đó anh đã có bao nhiêu người phụ nữ tôi cũng chẳng quản, nhưng mà … " Cô nhìn thẳng vào mắt Duật Tôn: "Chẳng phải Mạc Y thường xuyên ngủ cùng anh đấy sao? Anh đã nằm xuống giường của cô ta, mà còn băn khoăn về tôi, anh không cảm thấy gì, anh quen rồi, nhưng tôi thì không thể.” Mạch Sanh Tiêu lắc đầu, vẻ mặt rõ ràng bày ra chán ghét: "Tôi vô cùng ghê tởm, nghĩ thôi đã buồn nôn, anh sẽ không muốn bị tôi nôn lên người phải không?”

Cô nhìn thấy vẻ mặt Duật Tôn càng ngày càng lạnh xuống, y chống người bên cạnh Sanh Tiêu, vẫn không nhúc nhích, rất lâu cũng không có phản ứng.

Lưng Sanh Tiêu toát đầy mồ hôi lạnh.

"Lúc trước em nói, tay em là do thủy tinh làm bị thương, Sanh Tiêu, không phải là em muốn làm tôi thấy áy náy, tiện thể sẽ buông tha cho em chứ?”

Mạch Sanh Tiêu quả thật đã nghĩ như vậy.

Suy nghĩ này của cô, sao Duật Tôn có thể không nhìn ra chứ?

"Thật ngây thơ.” Người đàn ông vỗ nhẹ lên mặt cô: "Em luôn coi tôi là ác ma, ác ma làm gì biết áy náy cùng đồng tình chứ?”

Sanh Tiêu trong mắt không giấu nổi phẫn nộ.

"Còn nữa, em nói tôi dơ bẩn phải không?” Duật Tôn ép người lên: "Em còn tự cho rằng mình thông minh, còn tưởng rằng làm như vậy tôi sẽ buông tha cho em? Nghĩ cùng đừng nghĩ, nếu chê tôi không sạch sẽ, vậy dứt khoát hai chúng ta cùng bẩn, ai cũng chớ xem thường ai! "

Y liền vươn tay kéo quần Sanh Tiêu, cô kinh hãi, bàn tay to lớn của người đàn ông để ở mép quần cô, cả bàn tay đã thò vào trong, cảm giác lạnh lẽo khiến cô khép chặt hai chân lại, Duật Tôn cười tà mị: "Kẹp chặt thêm chút nữa.”

Mạch Sanh Tiêu vô cùng xấu hổ và giận dữ, cô trợn to mắt, cổ họng khàn khàn quát: "Duật Tôn, nếu anh dám cưỡng bức tôi, tôi sẽ chết cho anh xem! "

"Vậy sao?” Ngón trỏ của y kéo quần lót của cô ra: "Em thử chết thật cho tôi xem?”

Sanh Tiêu cũng không ngốc nghếch như vậy, nhưng khi bị ép đến phát điên, cô liền không chút nghĩ ngợi cắn vào lưỡi, Duật Tôn vừa thấy có gì đó không ổn liền lập tức vươn tay ngăn động tác của cô, Mạch Sanh Tiêu thấy thế, liền dùng sức cắn.

Người đàn ông đau đến mức cả người toàn khí lạnh, máu đỏ sẫm tử ngón tay chảy vào miệng Sanh Tiêu, sau khi cảm thấy vị tanh, lúc này Sanh Tiêu mới nhả ra: "Thì ra, máu của anh là máu lạnh.”

Duật Tôn ngồi dậy, máu tươi chảy xuống mặt đất.

Y cũng chẳng thèm nhăn mày, Sanh Tiêu cảm thấy như vừa rồi không phải cô cắn vào tay y, cô lau miệng, Duật Tôn đứng trước giường, trên khuôn mặt lạnh lẽo nở ra một nụ cười, y lùi lại hai bước, nụ cười lạnh, đầy quỷ dị.

Bàn tay quét qua tủ đầu giường, ảnh chụp của Sanh Tiêu và Đào Thần liền rơi xuống đất vỡ vụn

Nhìn thật chướng mắt.

Người đàn ông dùng chân đá văng nó ra, lúc này mới đứng thẳng người đi ra ngoài.

Y mở cửa ra, bên ngoài, Thư Điềm đang định bấm chuông, bàn tay còn đang giơ lên.

Cô há to mồm, trợn mắt: "Anh … "

Sao anh ta lại ở trong nhà Đào Thần đi ra?

Duật Tôn lướt qua người cô, nhanh chóng đi xuống lầu.

Thư Điềm vội vào nhà, trong phong khách một đống hỗn độn, chiếc đàn Đào Thần mua cho Sanh Tiêu cũng bị hỏng, Thư Điềm đặt túi xách xuống: "Sanh Tiêu, Sanh Tiêu?”

Cô nghe thấy trong phòng ngủ có động tĩnh, vội chạy vào.

Mạch Sanh Tiêu ngồi dưới đất, cúi đầu.

Thư Điềm ôm lấy vai Sanh Tiêu: "Cậu làm sao thế, Sanh Tiêu, mình là Thư Điềm đây.”

Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu, bộ dạng này dọa cho Thư Điềm hét to một tiếng, hai tay cô giữ lấy

mặt Sanh Tiêu: "Sau lại chảy máu? Sanh Tiêu, rốt cuộc anh ta đã làm gì cậu? Tên khốn kiếp này! "

"Thư Điềm.” Sanh Tiêu cầm lấy tay Thư Điềm: "Cậu đừng lo, máu này không phải của mình.”

Lúc này Thư Điềm mới buông lòng người: "Sao anh ta lại ở đây?”

Viền mắt Sanh Tiêu phiếm hồng, cắn môi đứng dậy: "Anh ta nói, muốn mình trở về bên anh ta.”

"Vô liêm sỉ! " Thư Điềm nghiến răng nghiến lợi: "Mình tìm anh ta tính sổ! "

"Đừng … " Sanh Tiêu vươn tay, lại bị Thư Điềm gạt ra, cô lao ra khỏi phòng ngủ, cầm túi xách vội vàng đuổi theo.

Xuống dưới lầu, xe Duật Tôn đã lái ra khỏi khu nhà, Thư Điềm khởi động máy, nhấn ga đuổi theo.

Duật Tôn lái rất chậm, y mở kính xe ra, có chút đăm chiêu, vết thương ở tay vẫn đang chảy máu, chỉ cần động đậy một chút là rất đau.

Y không ngờ, Mạch Sanh Tiêu đối với y lại bài xích đến thế, cô quyết tuyệt không nghe theo, y muốn cô trở lại bên mình, tâm tình càng bực dọc, y mở nhạc thật lớn. Bất ngờ, xe của Thư Điềm vượt lên như bão táp trước mặt y, cô đạp mạnh một cước thắng xe.

Duật Tôn vội đánh tay lái, dừng xe lại.

Thư Điềm thở hồng hộc, xông tới, Duật Tôn xuống xe, dùng sức đóng sập cửa xe: "Đồ điên.”

"Tôi thấy anh mới là đồ điên.” vẻ mặt Thư Điềm giận dữ: "Cuộc sống của Sanh Tiêu bây giờ rất tốt, không cần đến anh quan tâm đến, cậu ấy đã có Đào Thần rồi, không cần anh quấy nhiễu, anh có thể đại nhân đại lượng chừa cho cậu ấy một con đường sống không?”

"Không thể.”

Thư Điềm nổi cáu, vốn cũng không muốn cùng y thương lượng chuyện sống chết: "Lúc cậu ấy bên cạnh anh, anh vì cái gì không biết quý trọng cậu ấy? Còn làm cho tiểu Tam kia khi dễ cậu ấy, anh cho rằng sau khi ly hôn, cậu ấy mới biết chuyện của các người sao? Duật thiếu, anh nhiều phụ nữ như vậy, thiếu đi một người thì sẽ chết à?”

"Không ngờ trông tướng mạo cô cũng không đến nỗi nào, mà ăn nói lại thô lỗ như vậy.”

"Vì tôi bất bình thay Sanh Tiêu.” Thư Điềm đứng trước mặt Duật Tôn: "Còn nhớ khi kết hôn anh đã đồng ý với cậu ấy điều gì không? Anh nói rằng cả đời sẽ đối tốt với cậu ấy, nếu anh không làm được, tại sao không buông tay để người khác làm?”

"Ai có thể làm được, tên thầy giáo kia sao?”

"Ít ra Đào Thần còn biết được yêu Sanh Tiêu là như thế nào.”

"Cô nói đủ chưa?” Duật Tôn dựa vào xe, không muốn nhiều lời với Thư Điềm.

"Chưa! " Thư Điềm tỏ thái độ "cây ngay không sợ chết đứng": "Còn nữa, vì sao khi anh phát hiện ra tên thám tử tư kia, hôm sau liền ly hôn với Sanh Tiêu, nói cho cùng còn không phải vì sợ phân chia tài sản sao?”

Duật Tôn nhạy cảm nghiêng người đứng dậy: "Sao cô biết ngày hôm sau chúng tôi liền ly hôn?” Y nghĩ lại, liền hiểu ra: "Đúng, cô và cô ấy thân thiết như vậy, tất nhiên sẽ nói cho cô.”

"Cậu ấy càng không nói cho tôi biết, ngay cả Sanh Tiêu cũng không biết, thám tử bị anh đánh phải nhập viện nửa tháng là tôi mời, tôi sợ cậu ấy ngốc nghếch, đến lúc đó bị thua thiệt, tôi không giúp cậu ấy, còn ai giúp cậu ấy đây?”

Thư Điềm ra vẻ đương nhiên.

"Cô … " Trong mắt Duật Tôn thoáng hiện lên hoang mang mờ mịt, nhưng lại tức đến nỗi không nói nên lời.

Thư Điềm nhìn thấy vẻ lạnh lẽo trên mặt y, không khỏi lùi lại một bước: "Trong mắt Sanh Tiêu từ trước đến nay không thể chấp nhận được một hạt cát, chuyện hai người ly hôn cũng là điều không sớm thì muộn, có lẽ cái gì cũng chỉ cần theo thời gian cũng từ từ phai nhạt đi, nhưng điều duy nhất cậu ấy sẽ không chấp nhận … "

Vẻ mặt Duật Tôn không chút thần sắc, chờ cô nói tiếp.

"Chính là việc anh chơi bời bên ngoài, nó đã trở thành vết thương, không thể cứu vãn. Duật thiếu, Sanh Tiêu cậu ấy thật vất vả mới sống lại được, tôi không đành lòng nhìn cậu ấy chết đi lần nữa. Nếu không có Đào Thần, cậu ấy thật sự sẽ không đứng dậy nổi, anh tìm ai cũng được, nhưng mà đừng tìm cậu ấy, được không?” Trong mắt Thư Điềm đầy khẩn thiết, nước mắt lưng tròng.

"Ở bên tôi, thật sự sống không bằng chết sao?” Hắn dường như đang hỏi Thư Điềm, nhưng cũng là tự hỏi chính lòng mình.

"Sanh Tiêu đã từng nói, đối với anh, cậu ấy vĩnh viễn không bao giờ tha thứ.”

Duật Tôn nắm chặt chìa khóa xe trong tay, nó khắc vào da thịt, y tự nghĩ, không bao giờ tha thứ? Y chợt cảm thấy khí lực toàn thân bị rút tận, trên khuôn mặt kia, là vẻ chán chường và cô đơn. Thư Điềm nhìn đến xuất thần, giống như muốn đọc được gì đó từ mắt y.

Sự trừng phạt lớn nhất đối với một người, cùng lắm cũng chỉ thế mà thôi.

Sanh Tiêu biết Duật Tôn đối với cô không có tình cảm, cho nên sẽ không quan tâm cô có tha thứ hay không, cho dù sau khi y biết, cũng sẽ chẳng động lòng lấy một chút.

Không bao giờ tha thứ, những lời này, là suy nghĩ trong lòng của Sanh Tiêu.

Điều cô không thể ngờ được chính là, Duật Tôn không phải không cần, khi Thư Điềm nói ra năm chữ này, y cảm thấy trái tim như bị xé mở vết thương, cảm được thế nào là đau đớn thê lương.

Duật Tôn rất nhanh đã bình thường lại, y kéo cửa xe ra ngồi vào.

Y hạ kính xe xuống, khởi động xe: "Giúp tôi chuyển lời tới Sanh Tiêu.”

Thư Điềm buông lòng, có lẽ y đã hiểu lời cô nói: "Nói gì?”

"Đối với cô ấy, tôi không bao giờ buông tay! " Duật Tôn nói xong, lái xe tuyệt trần rời đi.

Gió thổi bay những sợi tóc bên má Thư Điềm, buông xõa lung tung, cô dùng sức đá một phát: "Loại người gì thế! "

*******************

Đào Thần cất xe máy điện vào gara, khi anh đi đến cửa nhà, thấy cửa mở, anh liền đầy cửa vào: "Sanh Tiêu?”

Vừa muốn khom lưng đổi dép, liền thấy Mạch Sanh Tiêu cứng đờ, sống lưng thẳng tắp ngồi trên salon, phòng khách sàn nhà chất đầy bừa bãi, tầm mắt anh dừng lại trên chiếc piano đã bị phá hỏng, bước chân vội vàng đi đến bên cạnh Sanh Tiêu: "Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Ánh mắt Mạch Sanh Tiêu trống rỗng, nghe thấy tiếng nói, mới hoàn hồn, sau khi vén mái tóc rối lên, mới ôm lấy Đào Thần: "Đào Thần, anh ta tới.”

"Cái gì?”

"Chúng ta phải làm sao đây? Em rất sợ.”

Đào Thần vội ôm lấy vai Sanh Tiêu, cạnh chân là chiếc cốc đã vỡ, nụ cười dịu dàng của Mạch Sanh Tiêu cũng vỡ vụn, tóc tai cô rối bù, quần áo xộc xệch. Đào Thần từ đầu đến cuối một câu cũng không hỏi khiến cô cảm thấy khó xử: "Sanh Tiêu, không sao, có anh ở đây.” Bàn tay to lớn của anh vỗ về Sanh Tiêu: "Từ mai anh sẽ bỏ dạy kèm, hàng ngày chờ em tan ca.”

Mạch Sanh Tiêu lắc đầu, vô ích, cho dù Đào Thần luôn ở bên cạnh cô, Duật Tôn vẫn có cách nhanh hơn một bước. Y giống như một tên ác ma luôn ở khắp mọi nơi, phá vỡ cuộc sống mới còn chưa vững vàng của Sanh Tiêu.

Sự bức bách cùng với thủ đoạn của y, từ trước đến nay luôn tàn nhẫn và cay độc.

Y đại khái có thể trực tiếp đưa Sanh Tiêu về Bạch Sa, nhưng y hiển nhiên không làm như vậy, vì trong mắt y, chỉ có từng bước phá hủy niềm tin kiên trì của Sanh Tiêu, cô mới hoàn toàn chết tâm. Y giống như một khán giả bàng quan đứng xem, chỉ dùng chút thủ đoạn đùa giỡn có thể làm cho Sanh Tiêu tuyệt vọng.

Đào Thần nhẹ vỗ vai Sanh Tiêu, anh đứng dậy đi vào bếp, đem đồ ăn trên bàn cho vào lò vi sóng hâm lại.

Sanh Tiêu bị anh kéo tay đi tới bàn ăn, Đào Thần xới cơm cho cô: "Trước tiên ăn no đi đã.”

Mạch Sanh Tiêu không nuốt nổi, nhưng vẫn nhận lấy.

Đào Thần xoay người trở lại phòng khách thu dọn, Sanh Tiêu thấy thế, buông bát đũa đứng dậy.

"Không cần.” Đào Thần ngẩng đầu: "Em mau ăn cơm đi.”

Anh ngồi xổm xuống, cẩn thận thu dọn mảnh vỡ của chiếc cốc. Mạch Sanh Tiêu gẩy gẩy hạt cơm, nhạt nhẽo vô vị, làm sao mà nuốt nổi.

Bóng dáng Đào Thần cứng ngắc trước chiếc piano, anh nhặt những bộ phận bị rời ra, bỏ vào túi nilon, hộp đàn cũng bị đập vỡ, ngón tay anh đặt trên chiếc đàn, cho dù dùng bàn tay còn linh hoạt kia, cũng không thể đánh được ra tiếng.

Hai tay Sanh Tiêu vòng qua thắt lưng, ôm chặt Đào Thần: "Xin lỗi, Đào Thần, thực xin lỗi.”

Anh xoay người: "Ngốc ạ, liên quan gì tới em chứ?”

"Là do em không bảo vệ được đồ đạc trong nhà, khi anh ta phá, em không có cách nào, ngay cả sức lực cũng không có.”

"Sanh Tiêu, không có gì quan trọng bằng em.” Đào Thần ôm Sanh Tiêu vào lòng: "Chỉ cần em không sao là tốt rồi.”

Khi Thư Điềm đi vào, đứng ở cửa, không đành lòng quấy rầy bọn họ.

Cũng không biết sự quyến luyến không rời này, còn có thể duy trì được bao lâu?

Đào Thần ngẩng đầu, phát hiện ra Thư Điềm, anh liền đặt Sanh Tiêu ngồi xuống sofa trước mặt.

Thư Điềm cũng hoàn hồn, đặt túi xuống bên cạnh: "Sanh Tiêu, cậu không sao chứ?”

Mạch Sanh Tiêu lắc đầu, máu ở miệng đã lau đi, ngoại trừ sắc mặt tiều tụy, dáng vẻ cũng không còn làm cho người ta sợ hãi giống khi Thư Điềm thấy lúc nãy.

"Hay là, hai người rời khỏi đây đi, đi tới nơi mà Duật Tôn không thể tìm được?”

"Trốn tránh như vậy cũng không phải là cách.” Vẻ mặt Sanh Tiêu mệt mỏi, cô úp mặt vào lòng bàn tay: "Nhà của Đào Thần ở đây, nếu bọn mình chuyển đi rồi lại gặp hắn, thì phải làm sao?”

"Aiz, đúng là ôn thần! " Thư Điềm lắc đầu: "Hay là, để mình bảo Tang Viêm giúp, anh ấy quen biết rộng.”

"Không cần.” Mạch Sanh Tiêu vội từ chối, tuy rằng cô không biết rõ về mọi thứ của Duật Tôn, nhưng qua việc của A Nguyên có thể thấy, phía sau y không hề đơn giản: "Thư Điềm, cậu đừng lo, cũng đừng kéo Tang Viêm vào, mình tin, Duật Tôn anh ta sẽ không làm gì được mình.”

"Sẽ không thế như thế đâu?” Thư Điềm nhìn đồ đạc trong phòng: "Sanh Tiêu, cậu phải chuẩn bị tư tưởng cho tốt, vừa rồi mình đuổi theo anh ta, Duật Tôn nói, anh ta đối với cậu sẽ không bao giờ buông tay, aiz, cái loại khẩu khí này, cũng không phải nói đùa.”

Bàn tay Sanh Tiêu lạnh như ngâm trong nước đá, Đào Thần kéo tay cô, ủ trong lòng bàn tay: "Sanh Tiêu, em đừng sợ, anh sẽ nắm chặt tay em mãi mãi không buông ra, anh tin, nếu chúng ta kiên trì, thì không có gì đáng sợ cả.”

Sanh Tiêu gật mạnh đầu, Thư Điềm cũng mỉm cười theo, nhưng không khỏi nặng nề lo lắng.

******************

Mấy ngày sau đó, Đào Thần bỏ dạy thêm, Duật Tôn mặc dù chưa xuất hiện, nhưng Sanh Tiêu vẫn rất cảnh giác, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, buổi tối lại bắt đầu mất ngủ.

Thứ sáu là sinh nhật của quản lý, anh ta muốn hào phóng một lần, nói là mời toàn bộ nhân viên của công ty đi liên hoan, hơn nữa năm nay lợi nhuận không tồi, cho nên sáng sớm đã cho người đi chuẩn bị.

Sanh Tiêu không muốn đi, quản lý đố

i với cô vốn không ưa, chị Vương thấy vậy liền khuyên cô đi cùng, coi như vui chơi, ca hát.

Từ khách sạn đi ra đã là hơn 8 giờ, cả nhóm lại kéo nhau đi KTV, quản lý mời khách, không chơi bời thả phanh thì không được.

Trấn Lâm Thủy không thể bằng Bạch Sa, đương nhiên quán bar cũng không thể sa hoa như Cám Dỗ, trong phòng bar hạng nhất có khoảng hai mươi người, Sanh Tiêu ngồi trong góc, nhắn tin với Đào Thần.

"Em ở đâu? Anh tới đón em.”

"Lát em bắt xe về, đừng lo.” Sanh Tiêu nghĩ một lúc, lại bổ sung thêm: "Bây giờ đồng nghiệp đều ở đây, không sao.”

Tất nhiên, bọn họ đã coi Duật Tôn như thú dữ phải phòng bị.

Mạch Sanh Tiêu vừa bỏ di động vào túi xách, liền thấy cửa phòng bị đẩy ra, Duật Tôn mặc một chiếc sơ mi đơn giản đang tiến vào, y đi đến đâu cũng mang theo một loại áp bức, đứng ở kia, cho dù muốn trốn cũng khó.

Quản lý vội đứng dậy tiếp đón, cúi đầu khom lưng: "Duật thiếu, vinh hanh vinh hạnh, xin mời.”

Các nhân viên trong công ty liền xôn xao, Duật Tôn bắt tay với quản lý, quản lý đi trước dẫn đường, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Duật Tôn đang nhìn Sanh Tiêu mà tiến tới.

Chỗ cô ngồi vốn cực kỳ bình thường, nhưng việc này khiến cho cả phòng đều chăm chú vào Sanh Tiêu.

Cô thần sắc vẫn lãnh đạm như cũ, mãi đến khi Duật Tôn ngồi xuống bên cạnh cô, cô cũng không tỏ ra hoảng sợ cùng thất thố chút nào, càng không như người khác sẽ mừng rỡ như điên. Cô ngại mọi người ở đây, nên không tỏ ra. Chỉ theo lễ nghi giao tiếp, gật đầu với Duật Tôn một cái.

Người đàn ông lơ đễnh, cánh tay giữ chặt bả vai Sanh Tiêu.

Cô nghiêng người tránh, Duật Tôn vội giữ lấy eo cô.

"Duật thiếu, anh xem, toàn bộ nhân viên công ty tôi đều ở đây, cũng đủ thấy được thành ý hợp tác cùa chúng tôi phải không?” Quản lý vội nâng cốc trà, luống cuống cao hứng lạ thường.

Mọi người hai mắt nhìn nhau, đến cả chị Vương cũng tỏ ra không vui.

Mạch Sanh Tiêu lạnh lùng nhìn Duật Tôn, đè thấp tiếng nói, âm thanh chỉ đủ cho hai người nghe thấy: "Anh lại muốn gì?”

Duật Tôn không giận mà cười, cũng không trả lời Sanh Tiêu, y cầm ly rượu vang lên nhấm nháp: "Vẫn còn thiếu một chút.”

"Duật thiếu cứ nói.”

Duật Tôn đem mặt hướng về Sanh Tiêu, đôi mắt đào hoa mị hoặc chúng sinh không hề có hảo ý mà nheo lại: "Nói thật với ông, tôi chọn công ty này, chính là vì vừa mắt Mạch Sanh Tiêu, tôi muốn cô ấy làm người phụ nữ của tôi, nhưng cô ấy không quan tâm. Nếu đã như vậy, tôi liền muốn tốt cho cô ấy, hạng mục này nên giao cho cô ấy, đối với tiền đồ sau này cũng có lợi, cho nên, chỉ cần ông thuyết phục được cô ấy, hôm nay tôi có thể ký hợp đồng.”

"Không thể nào! " Sanh Tiêu quả quyết cự tuyệt, cô không để ý sắc mặt của quản lý đã sầm xuống: "Anh nghĩ cũng đừng nghĩ.”

"Sanh Tiêu, cô nói năng với Duật thiếu kiểu gì thế hả?” Quản lý vội quát ngăn cô lại.

Mạch Sanh Tiêu hất bàn tay của người đàn ông ra: "Không phải anh ta vừa mắt tôi sao? Làm sao có thể để ý chút ít những lời này, quản lý, tôi không ngờ anh lại dựa vào sinh nhật của mình để làm ăn, thái độ của tôi với việc này rất rõ ràng, không được.”

Quản lý gặp phải người tính tình bướng bỉnh, lại ngại có Duật Tôn ở đây, nhất thời không dám tức giận: "Các cô cậu cũng khuyên nhủ đi, đây là đối tác rất tốt, nếu hạng mục này đàm phán thành công, tiền thưởng cuối năm sẽ tăng gấp đôi.”

"Oa, thật sao! "

"Thật tốt quá … "

Đám đồng nghiệp lúc đầu chỉ mải hóng chuyện, lúc này mới bắt đầu xôn xao khuyên bảo: "Sanh Tiêu, không phải chỉ là một hạng mục sao, cô đồng ý đi.”

"Đúng vậy, cũng không mất đi của cô miếng thịt nào mà … "

Mạch Sanh Tiêu bị tấn công trái phải, nhưng tính kiên nhẫn của cô rất tốt, vẫn chưa hề bị chọc giận: "Bây giờ anh hài lòng chưa?”

"Chưa hài lòng.” Duật Tôn tựa người vào sofa, rượu vang sóng sánh trong tay y.

Quản lý ở bên cạnh không ngừng tạo áp lực: "Sanh Tiêu, tôi không thể hiểu nổi, trước đây cũng coi như công ty một tay bồi dưỡng cô, bây giờ cô lại không suy nghĩ cho công ty, Duật thiếu chịu hợp tác với chúng ta, đó là vinh hạnh vô cùng, cô chỉ gật đầu một cái, là có thể giúp được tất cả mọi người rồi.”

"Giám đốc, sở dĩ tôi không đồng ý, chính là vì công ty mà cân nhắc.”

"Cô … " Quản lý vội kìm lại cơn tức giận của mình, chị Vương ngồi bên cạnh, đặt mạnh ly rượu trong tay xuống mặt bàn: "Sớm biết tình hình như thế này, tôi sẽ không đi, còn chẳng bằng ở nhà với chồng con, lão Vương, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Sanh Tiêu là người trong cuộc khó xử thế nào, anh còn bức ép cô ấy như vậy, tiệc sinh nhật này nên sớm kết thúc đi, tôi thấy anh nên trở về sống lại từ đầu đi.”

Quản lý xấu hổ, lại không thể nổi nóng với chị Vương: "Cô thì biết cái gì! "

Mạch Sanh Tiêu sợ liên lụy đến chị Vương, cô vội chuyển chủ đề: "Trước hết tôi xin nói rõ thái độ của tôi, nếu quản lý muốn nhận, thì đó là việc của công ty, nếu ngày nào đó bị bóc lột đến xương cốt cũng không còn, thì cũng không liên quan đến tôi, chúng tôi là người làm công ăn lương, đi đến chỗ nào cũng có thể kiếm miếng ăn, còn về tôi, vẫn là câu nói kia, phàm là liên quan đến hạng mục này, tôi sẽ không nhúng tay vào.”

Chị Vương tỏ vẻ tán thưởng, cầm túi xách ở bên cạnh: "Tôi đi trước, về trông con.”

Mạch Sanh Tiêu đứng dậy theo, lại bị Duật Tôn kéo trở lại.

Chị Vương đi thẳng ra khỏi phòng bar, may là có lần dùng điện thoại của Đào Thần gọi cho cô, nên cô biết số của Đào Thần. Chị Vương đứng ở cửa, thấy Mạch Sanh Tiêu chưa đi ra, liền đi ra khỏi câu lạc bộ, gọi điện thoại cho Đào Thần.

Nhóm đồng nghiệp thấy hai người mờ ám không rõ, bắt đầu chọc phá lung tung: "Sanh Tiêu, hai người không phải là quen biết từ trước chứ?”

"Không biết! " Mạch Sanh Tiêu trả lời rõ ràng, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Sao tôi có thể quen biết loại người này?”

"Tôi là loại người như thế nào?”

Sanh Tiêu cười lạnh: "Không phải loại người cùng đẳng cấp với tôi.”

Trong mắt Duật Tôn giấu đi u lãnh, y nhìn về phía bóng dáng xa xa ngoài cửa, giọng nói đột nhiên trở nên hào hứng: "Thôi, tôi muốn tìm chính là công ty của anh, Vương tổng, có mang theo hợp đồng không?”

Quản lý chưa kịp có phản ứng, Mạch Sanh Tiêu lại cảnh giác nhìn về phía Duật Tôn, y mà có lòng tốt như thế?

"Quản lý, quản lý … " Người bên cạnh vội gọi ông ta.

"Ồ, mang theo, mang theo.” Quản lý vui sướng đến luống cuống chân tay: "Từ sáng tôi đã chuẩn bị rồi.”

Mạch Sanh Tiêu nhìn bản hợp đồng được quản lý cẩn thận dâng lên, thì ra, anh ta sớm đã có chuẩn bị.

Duật Tôn hào phóng ký tên vào, khi quản lý chuẩn bị ký tên, Sanh Tiêu bất giác vươn tay: "Quản lý … "

Vẻ mặt anh ta không chút kiên nhẫn rút hợp đồng lại: "Đây là chuyên của công ty, Mạch Sanh Tiêu, ngồi yên đấy đi.”

"Ngày mai tôi sẽ cho người đem các điều khoản đến công ty anh, hợp tác vui vẻ.”

"Được, được, hợp tác vui vẻ, cảm ơn Duật thiếu đã cất nhắc.” Quản lý giống như đang cầm một bản hợp đồng bảo bối mà nhét vào túi văn kiện, Mạch Sanh Tiêu lạnh lùng nhìn, tầm mắt dừng lại.

Điều quản lý muốn rất đơn giản, dự án này thành công, tiền thưởng năm nay của anh ta ít nhất đủ để đổi một căn nhà lớn.

Nhóm đồng nghiệp nâng ly chúc mừng, Mạch Sanh Tiêu vội cầm túi xách, thắt lưng lại bị Duật Tôn ôm lấy: "Uống hết ly rượu này, tôi đưa em về.”

"Không cần! "

Mạch Sanh Tiêu thiếu chút nữa bị không khí trong phòng làm cho nghẹt thở, cô vội chống tay vào tường, sau khi lấy lại tinh thần, một mạch chạy ra ngoài.

*******************

Buổi tối gió rất lạnh, hai tay Sanh Tiêu chống lên đầu gối, quần áo cô khá mỏng, không ngờ bên ngoài lạnh như vậy, lấy di động ra, nhưng lại phát hiện có mười mấy cuộc gọi nhỡ của Đào Thần.

Cô vừa ấn nút gọi, vừa chạy về hướng bến xe buýt.

Duật Tôn lấy xe đuổi theo ra, sau khi thấy bóng dáng Sanh Tiêu, vội đánh xe tiến đến.

"Alo, Đào Thần … " điện thoại rốt cuộc cũng kết nối.

Nhanh chóng truyền đến giọng nói đầy lo lắng của Đào Thần: "Sanh Tiêu, em đang ở đâu?”

Đào Thần ngẩng đầu lên nhìn, vừa đúng đối diện với Mạch Sanh Tiêu, anh vội buông di động xuống, không chút nghĩ ngợi chạy sang.

"Ầm … "

"Kéttt … " Tiếng phanh vô cùng bén nhọn.

Sanh Tiêu hoảng sợ trợn to mắt, đã thấy Đào Thần bị đụng văng ra, Duật Tôn cởi dây an toàn đi xuống. Mạch Sanh Tiêu trông thấy một màn này, hoàn toàn không khống chế được, cô vội chạy tới đẩy Duật Tôn đi, lưng người đàn ông va phải kính chiếu hậu: "Anh muốn thế nào, rốt cuộc anh muốn thế nào, anh cút ngay cho tôi! "

"Em không có mắt à? Là hắn ta vượt đèn đỏ! " Duật Tôn cũng không ngờ, Đào Thần lại chạy thẳng sang như thế.

"Anh có chuyện gì mà không làm được? Tôi không ngờ anh lại hèn hạ như vậy! "

Trong mắt người đàn ông không che giấu được mất mát, y cố nén cơn đau nhói sau lưng. Thì ra một khi người ta đã không tin tưởng y, toàn bộ trách móc, đều sẽ đổ lên người y mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play