Kiếm Nô vẫn đang ở vào trạng thái kích động, còn Phong Vân Vô Kị vẫn lẳng lặng đứng bên cạnh ông ta, lẳng lặng quan sát vị lão nhân có tâm thái chủng tộc cường liệt.
Sau nửa ngày trời, Kiếm Nô rốt cục cũng bình tâm lại, khen thưởng nhìn sang Phong Vân Vô Kị, sau đó mở miệng nói: "Cao tầng của Thiên Đường và ma tộc đều đang chú ý đến Thánh Điện!"
"A?! …." Phong Vân Vô Kị giật mình kinh hãi, không ngờ tới Kiếm Nô vừa lãnh tĩnh trở lại, dã mở miệng nói ra một tin tức đủ để khiến cho cả Thái Cổ chấn động.
"Bọn họ … làm sao lại … tại sao? Hử …"Phong Vân Vô Kị nhất thời không tìm thấy từ nào để diễn tả.
Kiếm Nô cười cười: "Đó là công lao của ngươi."
Nhìn thấy sự chấn kinh lẫn nghi hoặc của Phong Vân Vô Kị, Kiếm Nô tiếp tục tung thêm một loạt thuốc nổ: "Cao tâng của ba tộc quan chú đến Thánh Điện, hoàn toàn là bởi vì ngươi. Còn nhớ tới trước khi ngươi phi thăng để lại một bộ "Diệt Ma Tâm Kinh" hay không? Thánh Điện cũng không ngờ tới, một bộ "Diệt Ma Tâm Kinh" không ngờ lại có ảnh hưởng lớn đến vậy. Ở cái vị diện mà ngươi phi thăng, trong vòng mấy trăm năm đã lần lượt phi thăng từng đợt từng đợt mấy ngàn người, với tốc độ phi thăng như thế, khi Thánh Điện biết được tình huống này – củng phải chấn kinh đến cực độ."
"Thế cao tầng của ba tộc nói như thế nào?" Phong Vân Vô Kị đi thẳng vào vấn đề, ngữ khí chẳng kinh chẳng sợ hỏi.
Kiếm Nô nhìn qua Phong Vân Vô Kị một cái nữa rồi nói: "Ba tộc, chủ yếu là Thiên Dường yêu cầu Thánh Điện đem hết những bộ "Diệt Ma Tâm Kinh" toàn bộ hủy hết, mọi phi thăng giả đều không được phi thăng đến Thái Cổ, nếu đã phi thăng rồi tất phải phế hết võ công của những người đó!"
"Cái gì?!!! Bọn họ khôn gngờ lại có loại yêu cầu quá đáng đến thế?" Cặp mắt của Phong Vân Vô Kị đốn thời đỏ hồng lên, nghiến răng kèn kẹt, những kêu răng rắc phát ra từ các đốt ngón tay.
"Đúng thế! Loại yêu cầu này thạt sự là rất quá đáng!" Kiếm Nô ngẩng đầu nhìn lên trên thiên không âm trầm nói: "Nhưng như quả không làm như thế, Thiên Đường uy hiếp sẽ phái thiên sứ đến để tiến hành triệt để hủy diệt!"
Một cổ kiếm ý cuồng bạo từ trên người Phong Vân Vô Kị bùng phát, kiếm khí nùng liệt nhưng táo bạo khiến cáy bụi bay lên cuồn cuộn, càng là khiến cho đất đá cuốn vào bên trong. Đối mặt với kiếm ý cuồng bạo kia của Phong Vân Vô Kị, Kiếm Nô cũng không khỏi không thối lui mấy bước, kinh ngạc nói: "Không ngờ được, chỉ mới bốn trăm năm thời gian, công lực của ngươi đã tinh tiến đến thế này."
Phong Vân Vô Kị cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt đến nỗi cả bàn tay đều trắng bệch, mái tóc dại phủ từ trên xuống, che lấy bộ mặt của y, nhìn không thấy biểu tình của y.
"Thánh Điện đáp lại như thế nào?" Thanh âm của Phong Vân Vô Kị rất nhỏ, cũng rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không hề thấy được bất kì ba động gì.
"Dưới sự nỗ lực cuối cùng của Thánh Điện, Thiên Đường đồng ý, ở vị diện của ngươi, một đám người đạt đến cảnh giới phi thăng cuối cùng đều có thể tiếp nhận bọn họ phi thăng, nhưng sau khi bọn họ phi thăng, cái vị diện đó buộc phải thanh tẩy triệt để, mọi bí thuật võ học đều phải bị thu hồi trở lại, những người có những kí ức liên quan đến những loại võ học đó đều phải bị xóa đi kí ức. Cái vị diện đó từ nay trở về sau sẽ không có bất kì phi thăng giả nữa. Đó là giới hạn cuối cùng của Thiên Đường."
"Ông hãy để ta yên tĩnh một lát, ta nghĩ -- ta cần phải suy nghĩ thật kĩ càng."
"Được rồi, lần này ta đại biểu cho Thánh Điện thông tri cho ngươi biết, mục đích đã đạt đến, bước tiếp theo như thế nào thì cong phải xem vào ngươi … Hy vọng sau này chúng ta sẽ còn cơ hội gặp lại nhau, nếu như có thể giúp đỡ được chuyện gì, tất sẽ toàn lực giúp đỡ." Kiếm Nô nói với giọng đầy thâm ý, sau đó từ ngọn núi hạ xuống, tiếp đó là lướt đi như cầu vồng.
Phong Vân Vô Kị tìm một phiến đá to, sau đó ngồi xuống, nhìn về phương xa, một lúc thật lâu sau mới đứng lên. Vẻ mặt mê mang lúc ban đầu đã biến mất, thay vào đo là một loại thần sắc kiên định, thân hìn loáng lên, biến mất vô tung ….
"Tây Môn huynh, ta cần huynh giúp đỡ." Tại can phong băng ở U Minh Phong, Phong Vân Vô Kị hướng tới Tây Môn Y Bắc đang lảo đảo vì say rượu nói.
Phong Vân Vô Kị trên mặt có chút lo lắng, điều này làm cho Tây Môn Y Bắc giật mình tỉnh lại, tửu ý nhất thời bay mất vài phần.
"Có chuyện gì rồi? Có chuyện gì cần ta giúp đỡ?" Tây Môn Y Bắc khoanh chân ngồi xuống, mắt khép hờ, một luồng tửu khí nồng đậm như sương trắng từ đỉnh đầu bay ra, Tây Môn Y Bắc mở mắt ra một lần nữa, ánh mắt luýnh quýnh hãu thần.
"Ta cần phải trở về vị diện của mình một chuyến." Phong Vân Vô Kị nói.
"ý của huynh là … muốn mượn lực lượng của ta để quay trở về đó?" Tây Môn Y Bắc nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kị, không xác định nói.
"Đúng thế, chuẩn xác mà nói, thì ta hy vọng huynh có thể giúp ta đả khai thông đạo đến vị diện của ta. Ta nhớ -- tựa hồ huynh đã từn quay trở về một lần, về phương diện này có lẽ là có kinh nghiệm."
Tây Môn Y Bắc nghe vậy nhắm mắt lại, từ từ dựa vào tường, thở dài một tiếng nói: "Vô Kị huynh, không phải là ta không muốn giúp huynh, mà là căn bổn không có biện pháp. Chưa hề đi qua cái vị diện đó, căn bổn vô pháp đả khai vị diện thông đạo chính xác."
"Cái gì!" Phong Vân Vô Kị tâm thần chấn động, căn bản không có liệu đến đáp án này.
"Chẳng lẽ không có biện pháp hay sao?"
Tây Môn Y Bắc trầm ngâm một lát, sau đó ngẩng đầu nói: "Biện pháp thì cũng có một cái, nhưng ở loại tình huống này, nếu như dùng biện pháp đả khai vị diện thông đạo ra mà thực hiện, kết quả chỉ có thể tùy ý đả khai một cái vị diện thông đạo mà thôi. Có khả năng là Ma Giới, có khả năng là Thiên Đường, cũng có khả năng là những vị diện bất kì nào đó, tính đi tính lại cũng rất khó nói. Như quả có vận khí tốt thì nói không chừng có thể đả khai thông đạo đến vị diện của huynh."
"Vận khí tốt? …." Phong Vân Vô Kị cười khổ, từ từ dựa vào vách tường lạnh như băng, nhìn lên một quả băng lăng móc trên căn phòng băng, trong lòng có chút khó chịu hỏi: "Chẳng lẽ -- thực sự là không có biện pháp nào hay sao?"
Tây Môn Y Bắc lắc lắc đầu, rồi lại gật gật đầu, đột nhiên quay đầu lại nói: "Còn có một biện pháp khác"
"Cái gì?"
"Huynh có thể tự mình lĩnh ngộ biện pháp đả khai vị diện thông đạo! …"
" … Giữa lúc đả khai liên tiếp hai vị diện thông đạo, huynh cần thời gian bao lâu?" Phong Vân Vô Kị hỏi.
Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vnTây Môn Y Bắc kinh ngạc nhìn qua Phong Vân Vô Kị, sau đó nói: "Đả khai vị diện thông đạo bất đồng với khi phi thăng, năng lượng tiêu hao lớn phi thường, dù là tu vi hiện tại của ta, cũng chỉ có khả năng mỗi một tháng đả khai một lần. Huynh cần phải dụng tâm để thể hội, trong vòng một tháng, ta căm bổn vô pháp tự bảo vệ, càng đừng nói đến chuyện đả khai vị diện thông đạo một lần nữa."
"Ta hiểu rồi." Phong Vân Vô Kị gật gật đầu: "Khi nào chúng ta có thể bắt đầu."
"Ngay bây giờ cũng được, bất quá – huynh tốt nhất là gọi Kiếm Ma Độc Cô Vô Thương đến đây, sau khi ta đả khai vị diện thông đạo sẽ hư nhược phi thường."
" Ừm."
Phong Vân Vô Kị đi ra ngoài căn nhà băng, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng kêu, một lát sau một con chim lớn từ trên trời sải cánh hạ xuống.
"Đại điêu, đi mời Kiếm Ma Độc Cô Vô Thương tiền bối đến đây."
Đại điêu kia hót lên một tiếng cao vút, sau đó hóa thành một điểm đen, nhanh chóng biến mất tại chân trời ……