Ba tháng sau.
Trên một đỉnh núi chọc trời, Phong Vân Vô Kỵ từ từ mở mắt ra, trong mắt lóe lên một vệt sáng rồi biến mất. Trong thời gian ba tháng này, dựa vào năng lực suy diễn mạnh mẽ của ba phân thần hợp nhất, hắn đã suy diễn quy tắc của kiếm đạt đến pháp tắc của kiếm, thần cách của kiếm trên trán cũng trở nên hoàn thiện.
Sau khi hấp thu thần lực trong cơ thể đám nghịch thần giả tại vùng đất bỏ hoang, lại biết được rất nhiều bí ẩn liên quan đến việc thành thần từ Pháp Tổ Phục Hy, kết hợp với những bí mật về quốc độ của chư thần do Đông Phương Phá Thiên để lại, Phong Vân Vô Kỵ đã đạt tới trạng thái cao nhất để xông lên ngôi vị của thần. Hôm nay cũng là ngày tiến hành theo như ước định.
Một luồng sáng từ trong Thập Phương Câu Diệt bay ra. Pháp Tổ nói với Phong Vân Vô Kỵ:
- Hôm nay chính là ngày Chủ Thần thứ mười bốn xông lên ngôi vị của thần, đồng thời cũng là cơ hội tốt nhất để ngươi thành thần. Ngoài ra tin tức đã được truyền đến tất cả tộc nhân, bọn họ đều quyết định sẽ đến Thái Cổ hôm nay.
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu, hờ hững nói:
- Vậy thì đi thôi!
Thân hình nhoáng lên, Phong Vân Vô Kỵ hóa thành một dòng ảnh từ trên đỉnh núi bay ra, trong nháy mắt xuyên qua lỗ hổng của không gian đổ nát này, biến mất vào trong bóng tối mênh mông.
Tầng tầng không gian lướt qua hai bên, tâm tình Phong Vân Vô Kỵ lại nhấp nhô khó bình lặng được. Càng đến gần Thái Cổ, trong lòng hắn càng có xung động như muốn rút lui. Trong lòng tất cả bọn họ, Thái Cổ là cố hương, là giấc mộng, cũng là nỗi đau vĩnh viễn. Nhiều lần đi ngang qua nơi này, nhưng lại không một ai dám đặt chân lên, nhìn thẳng vào mảnh đất cố hương tan vỡ này.
Từ xa xa, Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy vô số mảnh vụn lớn nhỏ trôi nổi trong hư không đen kịt, rải rác trong không gian rộng lớn này, đó là tàn tích sau khi Thái Cổ bị hủy diệt. Sự đau đớn trong lòng càng lớn hơn, hắn không dám dừng lại, liền nhanh chóng vượt qua bay về hướng trung tâm Thái Cổ.
Không gian Thái Cổ ngày xưa đã không còn tồn tại, trời và đất kia đều đã hóa thành mây khói. Giữa vô số mảnh vụn không gian vẫn còn lại một khoảng đất hình vuông, đó là lăng Hiên Viên. Có lẽ lực lượng khiến cho không gian tan vỡ đến đây là hết, hoặc là đám yêu ma và thiên sứ cũng lười hủy diệt nơi này, cũng có thể là do ý chí của Hiên Viên và mấy chục ngàn chiến sĩ còn lại đã ngăn cản lực lượng không gian tan vỡ lan đến đây. Nói tóm lại, trên mảnh đất sụp đổ này vẫn còn còn sót lại một khoảng đất kỳ tích.
- Chí Tôn!
Khi Phong Vân Vô Kỵ đến nơi, tại lăng Hiên Viên đã có rất nhiều nhân tộc Thái Cổ chờ sẵn. Vừa nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ, bọn họ liền tiến đến cung kính chào. Trên mặt bọn họ đầy vẻ tiều tụy, cặp mắt đỏ bừng, hiển nhiên là sau khi thấy được thảm cảnh của Thái Cổ lại bị chạm đến nỗi đau trong lòng.
Nhìn thấy các tộc nhân, Phong Vân Vô Kỵ bất giác cảm thấy sống mũi cay cay, cặp mắt cũng hơi đỏ lên. Lúc trước bọn họ hoảng hốt rời đi, hôm nay lại trở về nơi này giống như luân hồi. Ánh mắt lướt qua các tộc nhân, hắn lần lượt gật đầu với mỗi người. Từ trong đám người, hắn nhìn thấy Huyết Hải Ma Quân, nhìn thấy Bắc Hải tù đồ, cũng nhìn thấy vài trưởng lão Phong tộc quen thuộc. Mỗi cái người đều có vẻ rất tiều tụy, trên mặt hiện lên dấu vết bị nỗi đau hành hạ.
- Chư vị!
Đứng ở nơi đã từng là mộ Hiên Viên, Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi nói:
- Hành động lần này có thể nói là mười phần chết chín, gần như không có hi vọng sống sót. Ta hi vọng các người hiểu được mình đang làm gì. Nếu như bây giờ muốn rút lui thì vẫn còn kịp, sẽ không có ai trách cứ các người.
- Chí Tôn, chúng tôi biết mình đang làm gì. Nếu đã đến đây thì chúng tôi cũng không dự định còn sống trở về. Chỉ cần cuối cùng có thể giải cứu loài người, xây dựng lại Thái Cổ, chúng tôi có chết cũng không hối tiếc.
Một nam tử mặc áo dài màu xanh nói với giọng khàn khàn.
Mọi người bên cạnh cũng đồng thanh nói:
- Chí Tôn, chỉ cần có thể giải cứu loài người, xây dựng lại Thái Cổ, chúng tôi có chết cũng không hối tiếc.
Trong ngực Phong Vân Vô Kỵ, Thập Phương Câu Diệt phát ra một tia sáng nhàn nhạt, sau đó từ từ bay ra, lơ lửng trong hư không. Ánh sáng chợt lóe lên, bóng dáng của Pháp Tổ liền hiện ra bên cạnh Phong Vân Vô Kỵ.
- Nếu các người đã đưa ra lựa chọn của mình, vậy bây giờ hãy làm theo sắp xếp của ta!
Bàn tay Pháp Tổ rung lên, Thập Phương Câu Diệt vốn chỉ lớn bằng bàn tay bỗng phình lên, trong chớp mắt đã dài mấy ngàn trượng, biến thành một chữ thập to lớn từ không trung rơi xuống.
"Ầm!"
Chữ thập do Thập Phương Câu Diệt biến thành rơi xuống mặt đất, vừa vặn in vào lăng Hiên Viên. Pháp Tổ lơ lửng trong hư không, nói:
- Huyết Hải Ma Quân Ứng Đông Lai và năm người nắm giữ Thế Giới phân biệt trấn thủ ở phía đông, phía tây và phía bắc. Các trưởng lão thánh thú và trưởng lão Bắc Hải trấn thủ ở phía nam. Những người còn lại chỉ cần đứng trong phạm vi bao phủ của Thập Phương Câu Diệt, chờ hiệu lệnh của ta!
Tất cả địa nhân tộc Thái Cổ dựa theo an bài của Pháp Tổ, nhanh chóng xếp hàng phía trên Thập Phương Câu Diệt đã hóa lớn. Đám người Bắc Hải Ma quân đứng ở ven rìa Thập Phương Câu Diệt, còn những người khác thì tạo thành một bức tường người thật dày đứng trong phạm vi bao trùm của nó.
Nguồn truyện: Truyện FULL- Vô Kỵ, ngươi hãy trấn thủ ở trung tâm Thập Phương Câu Diệt. Đây là nơi Thập Phương Câu Diệt bảo vệ chặt chẽ nhất.
Đợi tất cả mọi người vào vị trí, Pháp Tổ mới quay sang nói với Phong Vân Vô Kỵ. Phong Vân Vô Kỵ không nói gì, lập tức đi đến trung tâm của Thập Phương Câu Diệt, sau đó ngồi xuống.
Pháp Tổ lại hiện ra bên cạnh Phong Vân Vô Kỵ, ngẩng đầu nhìn vào sâu trong vũ trụ. Thân thể của y đã sớm bị hủy diệt, chỉ còn lại một tia ý thức dung hợp với Thập Phương Câu Diệt, cũng là người điều khiển và phát động Thập Phương Câu Diệt.
- Tất cả đều đã chuẩn bị ổn thỏa, tiếp theo phải xem tình hình phía bên kia thế nào.
Phong Vân Vô Kỵ nghe được Pháp Tổ lẩm bẩm.
Ở cuối tầm mắt của Pháp Tổ, một bóng đen to lớn đang đứng sừng sững trong hư không, đó là Chủ Thần thứ mười bốn đã biến mất sau khi Thái Cổ sụp đổ.
Thần thể cao mấy trăm trượng của Chủ Thần thứ mười bốn vắt ngang giữa hư không. Hắn ngẩng đầu lên nhìn cửu tinh càng lúc càng ảm đạm trên bầu trời, dường như đang chờ đợi điều gì. Trên người hắn đã không cảm giác được một chút khí tức hung bạo nào. Hôm nay hắn đã gần như đánh mất tất cả ký ức, không còn thù hận loài người, không nhớ đã từng dẫn quân chinh phạt Thái Cổ, cũng không nhớ đến việc bị Xi Vưu đánh lén. Trong đầu hắn hoàn toàn trống rỗng.
Ngày đó linh hồn của Xi Vưu tự nổ, mặc dù không thể giết chết Chủ Thần thứ mười bốn, nhưng cũng khiến cho linh hồn của hắn bị thương nặng, khiến hắn quên đi tất cả quá khứ. Trải qua thời gian ngàn vạn năm, hắn vẫn luôn ẩn thân ở một góc, yên lặng tích lũy thực lực. Hôm nay vết thương trong linh hồn của hắn cuối cùng đã khôi phục, thực lực cũng đạt đến đỉnh cao trước đó chưa từng có. Hiện giờ hắn chỉ còn lại một mục đích, đó là trở lại ngôi vị của thần, trở về với vinh quang ngày xưa của hắn. Đây là điều duy nhất hắn nhớ được, cũng là thứ mà hắn quyến luyến không quên.
- Gào!
Sau một tiếng kêu xuyên qua vũ trụ, Chủ Thần thứ mười bốn cuối cùng bắt đầu xông lên ngôi vị của thần. Hai viên thần cách trên trán hắn đồng thời bắn ra ánh sáng chói mắt, từng vòng thần lực hắc ám như thực chất lan ra. Dưới sự kêu gọi của hắn, tại trung tâm vũ trụ xa xôi, một dòng nước pháp tắc mênh mông trong nháy mắt xuyên qua thần cách giết chóc trên trán hắn. Thần cách rung động, khí tức của hắn nhanh chóng gia tăng gấp nhiều lần, trong nháy mắt đã đạt đến một cảnh giới kinh khủng, hơn nữa vẫn còn đang tăng lên.
"Ầm ầm!"
Trên chín tầng trời, mây đen cuồn cuộn từ bốn phương tụ đến che phủ bầu trời. Khi Chủ Thần thứ mười bốn xông lên ngôi vị của thần, hàng chục ngàn tia sét màu tím lớn như vại nước từ trong tầng mây bắn về bốn phía. Sâu trong mây đen, một vòng xoáy to lớn do tia chớp hình thành quay cuồng trên bầu trời, bên trong phát ra một áp lực mạnh mẽ, dường như nối liền với một nơi xa xôi khác, đó là quốc độ của thần. Tại khoảnh khắc này, bất kể Quang Minh chư thần hay Hắc Ám chư thần đều bị thu hút bởi hành động xông lên ngôi vị của thần của Chủ Thần thứ mười bốn.
"Rào rào!"
Bên dưới vực sâu bóng tối, một bóng người to lớn tỏa ra uy nghiêm vô thượng, mang theo vô số bọt nước đi ra bên ngoài. Tịch Nhĩ Lạc cuối cùng đã ra tay.
"Ầm!"
Khi khí tức của Chủ Thần thứ mười bốn tăng lên gấp nhiều lần, một đoàn ánh sáng trắng chứa đầy lực lượng hủy diệt từ sâu trong vũ trụ bắn ra, trong nháy mắt vượt qua tầng tầng không gian, nhanh chóng đánh xuống Chủ Thần thứ mười bốn.
"Ầm!"
"Ầm!"
Sau đó lại là mấy đoàn ánh sáng trắng hủy diệt phát ra từ hải dương ánh sáng và vực sâu bóng tối, đánh về phía Chủ Thần thứ mười bốn. Phía trên hư không, hai mươi bốn cặp mắt hoàng kim to lớn đồng thời mở ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Chủ Thần thứ mười bốn bên dưới. Khi Chủ Thần thứ mười bốn xông lên ngôi vị của thần, minh ước giữa hắn và Quang Ám chư thần đã bị xé thành mảnh vụn.
Tại Thái Cổ xa xôi.
- Vô Kỵ!
Giọng nói khẩn trương của Pháp Tổ vang khắp phía trên lăng Hiên Viên:
- Chính là lúc này!
Tại trung tâm Thập Phương Câu Diệt, Phong Vân Vô Kỵ không hề do dự, lập tức giải phóng ý thức ra. Mấy viên thần cách đồng thời hiện lên trên trán, thần lực hùng hậu truyền vào bên trong.
"Ong!"
Tất cả thần cách đều bừng sáng. Trong thế giới quy tắc mà mắt thường khó nhìn thấy, ba dòng nước pháp tắc giết chóc, cứu rỗi và thời gian đồng thời hiện lên, trong nháy mắt xuyên qua thân thể Phong Vân Vô Kỵ.
"Ầm!"
Trong đầu Phong Vân Vô Kỵ chấn động, sau đó ý thức của hắn dường như tiến vào một thế giới khác. Trong thế giới tối đen này có mấy dòng pháp tắc xuyên qua hư không, không thể nhìn thấy đầu cuối. Trong nháy mắt ý thức của hắn chia ra làm mấy phần, men theo những dòng pháp tắc này kéo dài về đầu cuối của pháp tắc. Đây là một cảm giác rất kỳ diệu, giống như hợp thành một thể với pháp tắc.
"Đùng!"
Khi ý thức của Phong Vân Vô Kỵ hòa vào ba dòng pháp tắc giết chóc, thời gian và cứu rỗi, mây đen bỗng hội tụ lại phía trên lăng Hiên Viên Bắc Hải, vô số tia chớp bắn ra. Sau mây đen cũng xuất hiện một vòng xoáy to lớn, đó là quốc độ của Cứu Thục Chi Chủ. Trên mặt đất, mọi người đều nhìn lên mây đen và tia chớp phía trên. Cảm nhận được khí tức của Phong Vân Vô Kỵ đang điên cuồng tăng trưởng, trong lòng bọn họ đã không còn bình tĩnh được.
"Đây là cơ hội cuối cùng rồi, nhất định phải thành công!"
"Đã không còn đường lui nữa, không thành công thì thành nhân!"
"Bốn vị Chí Tôn, nếu như ở trên trời có linh, xin hãy che chở cho chúng tôi!"
Ý thức của Phong Vân Vô Kỵ men theo ba dòng nước pháp tắc giết chóc, cứu rỗi và thời gian, lan ra vô hạn trong một thế giới pháp tắc khác.
"Ong!"
Cách xa hơn nửa vũ trụ, thần cách thời gian trên trán Phong Vân Vô Kỵ và Chủ Thần thứ mười bốn rung động kịch liệt. Phía trên hai mươi sáu pháp tắc, một dòng nước pháp tắc mênh mông đột nhiên chảy xuống, đồng thời xuyên qua Phong Vân Vô Kỵ và Chủ Thần thứ mười bốn. Thân thể hai người khẽ run lên, bỗng nhiên mở mắt ra. Đứng trước thời gian thì không gian đã không còn ý nghĩa. Xuyên qua dòng sông thời gian, hai người đều cảm nhận được sự tồn tại của nhau, hai cặp mắt đồng thời nhìn vào nhau.
Trong cặp mắt đã từng tràn ngập thù hận kia, Phong Vân Vô Kỵ lại không cảm giác được bất kỳ dao động tâm tình nào. Chủ Thần thứ mười bốn chỉ lãnh đạm nhìn Phong Vân Vô Kỵ, giống như đã hoàn toàn quên mất đối phương, quên đi tất cả quá khứ, cũng quên mất đã từng thù hận như thế nào. Hắn đã không nhớ từng giao đấu với con người này, đã từng mấy lần thua trong tay đối phương, thậm chí có lần thiếu chút nữa đã mất mạng. Hắn đã quên hết tất cả mọi thứ.
Nhìn cặp mắt bình tĩnh này, chẳng biết tại sao Phong Vân Vô Kỵ lại đột nhiên cảm thấy Chủ Thần thứ mười bốn trước mắt thực ra cũng là một kẻ đáng thương. Mong muốn của hắn cũng chỉ là trở về với vinh quang ngày xưa. Hôm nay hắn muốn là trở lại ngôi vị của thần, trở lại khởi đầu của tất cả. Khi Xi Vưu tự nổ, Chủ Thần thứ mười bốn đầy oán hận đã chết đi. Người này mặc dù sở hữu thân thể của hắn, nhưng đã là một con người mới.
Pháp tắc thời gian đang rung chuyển, đang gầm thét. Trong vũ trụ chỉ cho phép tồn tại một viên thần cách thời gian hoàn mỹ, cho nên giữa bọn họ nhất định phải phân thắng bại. Nhưng giờ phút này hai người đều không có ý muốn ra tay. Chủ Thần thứ mười bốn chỉ hờ hững liếc nhìn Phong Vân Vô Kỵ, sau đó dời mắt đi, lại ngẩng đầu nhìn lên phía trên. Hai mươi bốn đoàn ánh sáng trắng hủy diệt bao phủ trời đất đang từ bốn phương đánh tới.
- Gào!
Trong hư không tối tăm và lạnh lẽo, Chủ Thần thứ mười bốn phát ra một tiếng kêu bất khuất. Tiếng kêu đột nhiên dừng lại, hai mươi bốn đoàn ánh sáng trắng mênh mông trong nháy mắt chôn vùi hắn. Đứng cách dòng sông thời gian, Phong Vân Vô Kỵ lẳng lặng nhìn Chủ Thần thứ mười bốn từ từ phân giải trong đoàn ánh sáng trắng mênh mông kia. Mặc dù Chủ Thần thứ mười bốn từng là vua của chư thần, nhưng đã sớm rơi xuống, mất đi vinh quang của Chủ Thần, có mạnh đến đâu cũng không phải là đối thủ của Quang Ám chư thần liên hợp.
Hư không tối đen liên tục vỡ tan dưới công kích của hai mươi bốn vị Chủ Thần. Trong thần lực hủy diệt mênh mông, hai viên thần cách giết chóc và thời gian lại không hề tổn hại, lơ lửng trong hư không.
"Ầm!"
Hải dương ánh sáng và vực sâu bóng tối đồng thời sôi trào, những bóng sáng to lớn giống như muốn bước ra, đoạt lấy viên thần cách thời gian kia. Ngay lúc này, thần cách thời gian trong hư không đột nhiên chuyển động, nhanh như chớp chui vào sâu trong bầu trời, bay vào tay một bóng sáng to lớn ẩn chứa khí tức hủy diệt trời đất, đó là Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc.
Hải dương ánh sáng và vực sâu bóng tối đang sôi sục đồng thời bình tĩnh lại. Khi một vị Chủ Thần lấy được thần cách thời gian trước tiên, những Chủ Thần khác có muốn cướp đoạt cũng không còn ý nghĩa, kết quả tốt nhất cũng là lưỡng bại câu thương mà chưa chắc đã lấy được.
"Ong!"
Sâu trong bầu trời, bản thể của Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc vừa chạm đến Thần cách thời gian, một cảm giác kỳ dị bỗng dâng lên trong lòng. Lúc này hắn bỗng cảm giác được Phong Vân Vô Kỵ.
Khi Tịch Nhĩ Lạc thông qua thần cách thời gian cảm giác được Phong Vân Vô Kỵ, Phong Vân Vô Kỵ cũng cảm nhận được vị Âm Mưu Chi Chủ vẫn luôn ẩn thân, sắp đặt hàng tỉ năm này. Bóng tối, một sự tối tăm cực độ tồn tại từ xa xưa, đây chính là Tịch Nhĩ Lạc trong cảm giác của Phong Vân Vô Kỵ.
"Ong!"
Cặp mắt hoàng kim của Tịch Nhĩ Lạc xuyên qua bóng tối vô tận nhìn về Thái Cổ đổ nát.
"Ngươi có lấy được, cũng vĩnh viễn không thể nào giữ được." - Xuyên qua pháp tắc thời gian, Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nhìn vị Chủ Thần tiên đoán phía trên hư không. Ngay khi Tịch Nhĩ Lạc tiếp xúc với thần cách thời gian, Phong Vân Vô Kỵ không hề do dự, lập tức phát động thần cách thời gian trên trán.
"Ầm!"
Pháp tắc thời gian rung chuyển, một lực lượng vô hình khuấy động giữa hai viên thần cách thời gian hoàn mỹ.
"Rắc rắc!"
Trong tay Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc, thần cách thời gian đã đạt đến hoàn mỹ đột nhiên rạn nứt. Sau một tiếng kêu giòn giã, thần cách bỗng hóa thành vô số mảnh vụn lấp lánh biến mất trong hư không.
Một pháp tắc chỉ chấp nhận một viên thần cách hoàn mỹ và một vị Chủ Thần.
Mặc dù Tịch Nhĩ Lạc đã lấy được thần cách thời gian của Chủ Thần thứ mười bốn, nhưng lại không hề biết gì về lực lượng thời gian. Hắn cần thời gian để tìm hiểu và nắm giữ, nhưng Phong Vân Vô Kỵ sẽ không cho hắn thời gian.
- Gào!
Tiếng gầm giận dữ của Tịch Nhĩ Lạc vang khắp vũ trụ, khiến cho vô số không gian run rẩy. Tất cả mưu đồ, tất cả bố trí, vào giây phút cuối cùng lại hoàn toàn tan biến.
Tại Thái Cổ, Pháp Tổ nhìn về hướng Tịch Nhĩ Lạc, cuối cùng nở một nụ cười. Y biết cuối cùng mình đã thắng trong ván cờ không cân xứng này. Vào hàng tỉ năm trước Âm Mưu Chi Chủ đã tiên đoán tất cả. Trong tiên đoán của hắn, cảnh tượng cuối cùng chính là hắn đứng trên Chủ Thần thứ mười bốn bị hủy diệt, lấy được thần cách thời gian. Tất cả mọi thứ cũng diễn ra giống như những gì hắn nhìn thấy trong tiên đoán, hắn đã thuận lợi lấy được thần cách thời gian.
Có ai cướp được đồ vật trong tay bản thể của một vị Chủ Thần? Câu trả lời là không có, cho dù là Quang Minh chư thần cũng không có khả năng này, cho nên Tịch Nhĩ Lạc đã ngừng tiên đoán.
"Ta chỉ suy diễn nhiều hơn một đoạn so với ngươi mà thôi, chính nhờ một đoạn ngắn này, cho nên ta đã thắng." - Phục Hy nhìn về sâu trong bầu trời, yên lặng thầm nghĩ. Chỉ một chút thời gian nhỏ bé gần như không đáng kể đó đã quyết định thắng bại của ván cờ này.
- Chư vị tộc nhân, công kích của chư thần đã sắp tới, hãy chuẩn bị đi!
Phục Hy kích động nói. Mấu chốt chính là ở giờ phút này.
Hải dương ánh sáng và vực sâu bóng tối lại sôi trào. Khi Tịch Nhĩ Lạc tức giận lao đến Thái Cổ, Quang Ám chư thần cũng đồng thời dời mắt đến Thái Cổ đã bị hủy diệt này. Chỉ một ý niệm, ánh sáng trắng đã từng hủy diệt Chủ Thần thứ mười bốn lại xuyên qua vũ trụ, đánh về phía Phong Vân Vô Kỵ.
"Ong!"
Nơi chân trời, một đoàn ánh sáng trắng khiến vũ trụ biến sắc bay đến. Sắc mặt Pháp Tổ khẩn trương, tay bấm pháp quyết, lớn tiếng nói:
- Bát phương cấm tuyệt, thập phương câu diệt!
"Ong!"
Mặt đất dưới chân chấn động, trong Thập Phương Câu Diệt tỏa ra một đoàn ánh sáng năm màu, phủ lên bầu trời đêm một màu rực rỡ. Ánh sáng chợt lóe lên, dùng Phong Vân Vô Kỵ làm trung tâm, phần đáy của Thập Phương Câu Diệt bỗng xuất hiện những hoa văn năm màu. Hoa văn lưu chuyển, trong nháy mắt một thái cực bát quái đồ to lớn hiện lên giữa hư không, kết hợp với Thập Phương Câu Diệt bảo vệ chặt chẽ Phong Vân Vô Kỵ ở bên trong.
"Ầm!"
Một đoàn ánh sáng trắng hủy diệt trời đất từ phía đông bay đến, đánh vào trên Thập Phương Câu Diệt, đó là công kích do Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc phát ra.
Một lớp màng mỏng hình vòm trong suốt bỗng xuất hiện trên đỉnh đầu mọi người mấy ngàn trượng, ngăn chặn đoàn ánh sáng trắng hủy diệt kia. Bên ngoài ngàn trượng đều là ánh sáng trắng chói mắt, tất cả mọi thứ đều bị chôn vùi.
"Ầm!"
Lại là một đoàn ánh sáng trắng hủy diệt bay đến, đánh xuống trên lăng Hiên Viên. Ánh sáng trên Thập Phương Câu Diệt nhanh chóng trở nên ảm đạm.
Ở phía xa, ba luồng ánh sáng trắng mênh mông đồng thời bay đến. Bóng dáng của Phục Hy đã trở nên rất ảm đạm, y cười bi thảm một tiếng, nhìn tộc nhân đông đảo phía trên Thập Phương Câu Diệt nói:
- Năng lượng của Thập Phương Câu Diệt đã sắp cạn kiệt. Chư vị, xin nhờ các người rồi!
Dứt lời Phục Hy liền vái một cái thật sâu, trên gương mặt già nua hiện lên vẻ tự trách và hổ thẹn. Y đang thỉnh cầu những tộc nhân còn sót lại này dâng ra tính mạng của mình, đây vốn là một chuyện rất hổ thẹn, nhưng y đã không còn biện pháp nào nữa. Linh hồn của y đã không còn hoàn chỉnh, sau khi phát động tất cả năng lượng của Thập Phương Câu Diệt cũng là lúc tử vong.
- Pháp Tổ tiền bối, ngài đã cố hết sức rồi. Cho dù thế nào thì chúng tôi vẫn luôn tôn kính ngài. Tiếp theo hãy giao cho chúng tôi đi!
Trong đám người, một nam tử áo xanh cầm đao quay đầu sang, nói với Pháp Tổ chỉ còn là một bóng sáng ảm đạm. Dứt lời tên nhân tộc Thái Cổ kia liền xoay người, kiên quyết và đoạn tuyệt đi về phía trước. Hắn biết điều gì đang chờ đợi mình, nhưng gương mặt hắn lại bình tĩnh chưa bao giờ từng có. Bàn chân nhún một cái, nam tử áo xanh kia liền như tên rời khỏi cung bắn lên không.
"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
Từng bóng người từ dưới đất vọt lên, không để lại câu nào, bóng lưng cao lớn và kiên quyết. Vẻ mặt bọn họ hoàn toàn bình tĩnh, giống như thứ chờ đợi phía trước không phải cái chết, mà là một bữa tiệc vinh quang.
"Ong!"
Hư không rung động, công kích của chư thần liên tục bay đến, trước mắt đều là ánh sáng trắng mênh mông rợp trời kín đất.
"Ha, ngày này cuối cùng đã đến rồi sao? Cuối cùng… không cần phải trốn tránh nữa sao?" – Những cặp mắt phản chiếu ánh sáng trắng bên ngoài lớp màng mỏng, ánh mắt bình tĩnh và an tường.
"Đã ngàn vạn năm rồi… cuối cùng cũng không cần phiêu bạt trong đau đớn nữa, ha!"
"Chí Tôn, chúng tôi đã trở lại rồi, sau này chúng tôi không cần phải rời đi nữa."
"Các tộc nhân của ta, cuối cùng chúng ta lại có thể ở cùng nhau."
"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
Những bóng dáng cao lớn nổ tung cách mặt đất ngàn trượng, linh hồn mạnh mẽ hoàn toàn tan biến. Trong hư không giống như nổ ra một đoàn pháo hoa xinh đẹp, rực rỡ và lấp lánh.
- Cám ơn, cám ơn các người!
Pháp Tổ đứng ở trung tâm Thập Phương Câu Diệt, từ xa xa nhìn những bóng dáng nổ tung trong hư không, lẩm bẩm nói. Mặc dù chỉ còn là một bóng sáng, nhưng trong mắt y lại rơi lệ.
"Thật là nhớ sông núi quen thuộc kia."
"Cuối cùng cũng không cần phải đi nữa… mệt quá rồi."
"Huỳnh Hoặc đại nhân, chúng ta lại có thể cùng chiến đấu với nhau."
Từng bóng người không hề chùn bước từ dưới đất vọt lên, lao về phía đoàn ánh sáng trắng mênh mông kia.
"Đệ Ngũ Chí Tôn, tất cả xin nhờ ngài, nhất định phải thành công!" – Một nhân tộc Thái Cổ từ xa xa nhìn Phong Vân Vô Kỵ đang nhắm chặt mắt, trong lòng thầm nói, sau đó quay đầu lại, lao vào phía trên, nổ tung ra trong hư không.
Phía trên Thập Phương Câu Diệt, thái cực bát quái do năng lượng năm màu hình thành bỗng chuyển động, từng dòng năng lượng linh hồn tràn vào bên trong, sau đó truyền vào trong Thập Phương Câu Diệt. Lớp màng mỏng vốn đang ảm đạm đột nhiên bừng lên ánh sáng trắng chói mắt giống như thực chất, vững vàng ngăn chặn ánh sáng trắng do chư thần phát ra.
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Công kích đến từ vực sâu bóng tối và hải dương ánh sáng liên tục đánh vào trên lớp màng mỏng màu trắng kia. Lớp màng ánh sáng kia nhanh chóng trở nên ảm đạm, nhưng vẫn có thể ngăn cản công kích của chư thần.
"Vô Kỵ, tất cả phải xem ngươi rồi!" - Pháp Tổ nhìn Phong Vân Vô Kỵ bên cạnh đang nhắm mắt không nhúc nhích, trong lòng thầm nói. Giờ phút này ý thức của Phong Vân Vô Kỵ lại đang khoách triển ra vô hạn trong thế giới pháp tắc.
Thời gian cần để xông lên ngôi vị của thần rất ngắn, nhưng trong thời gian đó đủ để chư thần phát ra hàng trăm công kích.
Từng bóng người vọt lên không, sau đó nổ tung ra. Trong phút chốc trên mặt đất chỉ còn lại mấy ngàn tộc nhân Thái Cổ. Trông thấy làm sao cũng không thể công phá được tầng kết giới này, chư thần cuối cùng đã nổi giận.