"Lần này, quyết sách của câo tầng trong Đao Vực của bọn ta có sai lầm, Kiếm Vực dĩ nhiên đã có ba vị cao thủ cấp kiếm hoàng, hoàn toàn đủ tư cách thành lập vực thứ năm, vì thế ta đại biểu cho Đao Vực đạt thành minh ước tạm thời. Trong một vạn năm, hai bên sẽ tạm thời trở thành minh hữu, quyết không động đến đao binh nữa! Không biết ý của Kiếm Hoàng Phong Vân Vô Kị như thế nào?" "Quân Tử Lan" mở miệng nói.

"Ngươi là ai? Đủ khả năng để đại biểu cho lập trường của Đao Vực?" Phong Vân Vô Kị mở mắt ra, mục quang lướt qua Đao Hoàng, sau đó dừng lại ở bên trên thân thể của "Quân Tử Lan".

"Bệ hạ hoàn toàn có khả năng đại biểu cho lập trường của Đao vực bọn ta!" Đao Hoàng đột nhiên mở miệng nói, chân khí vừa chuyển, dưới sự cảm ứng của khí cơ hai đạo kiếm ý từ Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương đồngt hời phát xuất, còn may là hai người biết rõ lúc này không phải là lúc động thủ, nên mau chóng thu lại ba thành khí kình.

Đao Hoàng vừa khai khẩu liền lập tức chém ra một đao, đồng thời lui về phía sau." Quân Tử Lan" đột nhiên chen ngang vào giữa ba người, đám người Phong Vân Vô Kị đại hãi, đang đúng lúc nghĩ người này giở trò, chuẩn bị thầm hạ sát thủ, thì lại thấy "Quân Tử Lan" đột nhiên phất tay một cái, không những khiến cho hai đạo kiếm ý của Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương dung hóa mà ngay cả một đao của Đao Hoàng cũng nuốt chửng.

Ngạo nghễ đứng giữa ba vị tuyệt thế cường giả, "Quân Tủ Lan" chẳng hề có chút khó thở hay áp lực, phongnphạm của cường giả triển lộ vô nghi.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Đao Hoàng, nhưng Đao Hoàng căn bổn không có ý giải thích, chỉ quỳ một gối xuóng trong không trung, cung kính nói: "Bệ hạ!"

Đột nhiên nhìn thấy màn kịch này, đừng nói là Phong Vân Vô Kị, mà ngay cả Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương cũng chấn kinh mãi không thôi, Phong Vân Vô Kị tuy đang trong tình trạng liệu thương nhưng lại biết được thân phận của Quân Tử Lan. Khắp cả thiên hạ, phụ thân lại quỳ gối trước mặt con trai, cái chuyện như thế này – trong mắt các phi thăng giả -- đơn giản là không thể tưởng tưởng được.

"Đứng dậy đi." "Quân Tử Lan" cao giọng nói, thần sắc rất là tự nhiên, ánh mắt chuyển hướng về phía Phong Vân Vô Kị.

"Loại sự tình này, huynh hãy tự làm chủ." Tây Môn Y Bắc truyền âm nhập mật nói với Phong Vân Vô Kị. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Phong Vân Vô Kị lại nhìn về phía Độc Cô Vô Thương, hai người đều là cao thủ có tu vi kinh thiên, lại có ý gia nhập Kiếm Vực, chuyện trước mặt quan hệ trọng đại, không thể không hỏi đến ý kiên của hai người.

Độc Cô Vô Thương gật đầu mĩm cười, ý từ là – tất cả đều tùy thuộc vào ngươi, khôn gcàn phải hỏi đến ý của ta.

Ý tứ cảu Đao Vực rất rõ ràng, trong vòng một vạn năm, hai bên không động binh đao, nhưng sao một vạn năm thì sao? Tình thế của tứ phương thế lực rất là vi diệu, hai phương ai cũng dều khó nói, một vạn năm sau, sẽ xảy ra tình huống như thế nào đây. Đối với Thái Cổ nhân loại đã tồn tại trên mảnh đất này từ rất lâu rồi, một vạn năm so với cả mấy ức năm mà nói thì ngắn đến có thể bỏ qua. Nhưng đối với bọn người Phong Vân Vô Kị mà nói, thì một vạn năm tuyệt đối là một khoảng thời gian đủ dài, chí thiểu cũng đủ cho Kiếm Vực đề thăng thật lực lên trên một tầng cao mới, có một vạn năm thời gian, Phong Vân Vô Kị có tín tâm sẽ khiến cho Kiếm Vực trở thành một phương thế lực thứ năm.

Phong Vân Vô Kị có ngạo khí, có ngọa tính, nhưng cũng khôn gphải là không sáng suốt, nghe thấy kiến nghị của "Quân Tử Lan", Phong Vân mở miệng nói: "Như ý nguyện của ngươi, trong vòng một vạn năm, hai vực không còn là địch nhân nữa."

"Quân Tử Lan" mĩm cười nói: "Rất tốt, kiến thức của Kiếm Hoàng đúng là khiến cho người ta bội phục, ta biết -- một vài hành vi trước đây của Đao Vực, đã khiến cho ngươi sản sinh hiểu lầm, nhưng hiểu lầm sớm hay muộn gì cũng sẽ tiêu trừ. Lần gặp mặt này, ta phi thường sao hứng, đợi chờ lúc chân chính hội diện với Kiếm Hoàng."

Dứt lời, sắc mặt của Quân Tử Lan đột nhiên biến đổi, trên bộ mặt hồng hào, huyết sắc mau chóng thối lui, hai mắt nhắm lại, cổ khí thế của kẻ thượng vị tán tốc rút đi, sau dó lại mở mắt một lần nữa, sắc mặt lần này của Quân Tử Lan lại biến đổi -- là mang nhiên.

"Cha, chuyện này là sao, làm sao con lại ở đây?" Sắc mặt Quân Tử Lan trở nên mang nhiên, vừa nhìn thấy Độc Cô Vô Thương thì lập tức run lật bật, liên tục thối lui, đến khi chạy tới sau lưng Đao Hoàng thì mới dừng lại.

Đao Hoàng vuót ve đàu tóc của Quân Tử Lan, sắc mặt lộ xuất thần tình phức tạp phi thường, sau đó vung tay lên nói: "Đao Vực đệ tử nghe lệnh, rút lui!"

Phong Vân Vô Kị dần dần có chút hiểu ra, lại nhìn thoáng qua Quân Tử Lan một cái, biết được vị thiếu niên này chắc là đã bị một vị cao thủ mà Đao Hoàng đã gọi là "bệ hạ" dùng thần thức cường hành khống chế thân thể, như thế mới cứu được Đao Hoàng. Người này … có công lực thật cường hãn! Thần thức cũng rất là cường đại! Trước đây Phong Vân Vô Kị cứ nghĩ là bản thân tu luyện "Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp" nên về phương diện ý thức, trự vị lão giả vô danh ở trong thủy lo của Ma Giới ra, thì chẳng còn có ai cường đại hơn bản thân nữa, nhưng lúc này y mới biết, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Chí thiểu, Phong Vân Vô Kị tự nhận là bản thân vô pháp dùng thần thức từ ngoài ngàn dặm cường hành đoạt lấy thân thể của người khác.

Người đó là ai?... Đao Hoàng gọi hắn là "bệ hạ", trừ phi hắn ta là Đao Đế? Một vị đế cấp đích thực là cường giả! Hoàng cấp dĩ nhiên là đã lợi hại rồi, đế cấp thì lại khủng bố đến mức nào? Trong lòng Phong Vân Vô Kị trăm vị tạp trần, đệ tử của bốn vực hùng hậu vô cùng, mặc dù bản thân đã lôi kéo được Tây Môn Y Bắc, Kiếm Ma Độc Cô Vô Thương, Tử Tiêu Kiếm Phái … miễn cường cũng có thẻ tính là cường đại, nhưng vẫn không thể là đối thủ của bốn vực còn lại.

Người trong Đao VỰc sau khi nghe thấy mệnh lệnh của Đao Hoàng, lần lượt rút lui như thủy triều, cho đến khi rút đi hết thì Đao Hoang mới cất bước rút lui, ba vị … bốn vị Kiếm Hoàng thật sự là quá khiến người ta lo lắng, thần thức của Đao Đế vừa mới thu, rất khó nói là bọn họ sẽ không xuất thủ trong lúc này, sự bảo chứng của thế lực mới, rất khó mà tin tưởng cho được!

Quân Tử Lan vẫn đứng ở bên cạnh Đao Hoàng, đợi đến khi thấy Kiếm Vực tứ hoàng tịnh không có ý truy kích thì Đao Hoàng mới kéo theo Quân Tử Lan, sau đó tốc độ như thiểm điện lao thẳng về phía Đao Vực, sau khi đi được mấy vạn thước thì Dao Hoang mới từ trong không trung hạ xuống, nặng nề ngã xuống đất, khom mình oa một tiếng rồi hộc ra một ngụm máu.

"Lão đầu tử, ông làm sao rồi?!!! Quân Tử Lan cả kinh thất sắc, Đao Hoàng là chỗ dựa của hắn, nhưng ông ta lại đột nhiên không ngừng hộc máu, dọa cho hắn ta kinh hoảng thất thố.

Đao hoàng một tay đặt trên người Quân Tử Lan, đôi môi trở thành một phiến đỏ ngàu, sắc mặt trắng bệch cực độ. Nhìn lướt qua Quân Tử Lan, Đao Hoàng cười thảm nói: "Lan nhi, con thực sự tưởng rằng phụ thân là vô địch thiên hạ sao? Đốiặmt với ba gã cao thủ hoàng cấp, có thể sống sót là may mắn lắm rồi … đáng tiếc là Tử Hoàng lại chơi lén một đòn, một kiếm kia của hắn trông giống như bị cản lại nhưng kì thật bị thương chính vì một kiếm đó … Lan nhi, phụ thân đã nói với con từ sớm, con cần phải chăm chỉ luyện tập để tăng cường thực lực, tình thế thiên hạ vô cùng vi diệu, bốn vực tùy thời đều có thể khai chiến, trong quá khứ còn có "Thánh Vực" áp chế, nhưng nhiều năm qua, ảnh hưởng của "Thánh Vực" càng lúc càng yếu đi, nếu lỡ như có một ngày vi phụ ra đi, ở cái thiên hạ cá lớn nuốt cá bé này, điều duy nhất khiến ra lo lắng là con! Con thực sự …là đừng có tranh khí nữa, phải có đầu óc một chút, căn bổn không đến lượt con rat ay, nhưng con lại cứ đòi ra mặt, khiến cho vi phụ cũng không thể không đi theo! Thái Cổ lúc này nguy cơ bốn bề, dù là ở trong Đao Vực cũng luôn tiềm ẩn nguy cơ, hành vi của con mang đến cho vi phụ hoạ hoạn cực đại!"

Phốc! Càng nghĩ càng bực bội, Đao Hoàng lại cúi đầu phun tiếp một ngụm máu, máu đào dù sao cũng hơn cả ao nước lã, Quân Tử Lan dung một cánh tay không ngừng vỗ về trên lưng của Đao Hoàng.

"Phụ thân, người là Vực chủ của Đao Vực, chẳng lẽ còn có chuyện gì mà người không làm được hay sao?"

Đao Hoàng dần ổn định trở lại, nghe thấy thế liền cười thảm: "Vực chủ …Vực chủ … Vực chỉ chỉ cần một người là đủ rồi, lí nào lại cần ba người? ... Thôi, thôi được rồi, không nên nhắc đến chuyện này với con, dù sao thì thật lực của con còn chưa đủ, đến lúc đó chỉ có hại mà thôi, khi thời gian đến rồi thì tình huống chân thực của Đao Vực này sẽ hiện ra, tơid lúc đó thì con sẽ biết … Đi thôi! Nơi đây không thể lưu lại, chưởng môn của Tử Tiêu Kiếm Phái đúng là khiến người ta chẳng giám yên tâm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play