"Gào!"
Khi thân thể cao lớn của Luyện Ngục Chi Vương mang theo Đệ Nhất phân thần vượt qua tầng tầng hư không, thò chiếc đầu ra trên bầu trời vùng đất bỏ hoang, vùng đất phong ấn đã yên tĩnh rất lâu này lại bị thức tỉnh. Những luồng ma thức to lớn phát ra, quét về phía hư không nơi Luyện Ngục Chi Vương.
- Ha ha ha… ta đã trở lại rồi.
Luyện Ngục Chi Vương từ trên cao nhìn xuống mặt đất, đắc ý nhìn những nghịch thần giả run rẩy trong ma uy của hắn. Chiếc đuôi to lớn vung lên, kéo theo khói đen thật dài, vẽ nên một đường cong lưu loát trong hư không đạp xuống mặt đất.
Tìm kiếm thuốc bổ tại vùng đất bỏ hoang đã trở thành thói quen của Luyện Ngục Chi Vương. Trên mặt đất tràn ngập sương mù mờ mịt. Trong không gian nằm ngoài tầm mắt của tất cả mọi người này, chỉ có đám nghịch thần giả tự sinh tự diệt. Mặc dù có thần cách, nhưng những thần cách đầy tỳ vết này chỉ là trò cười trong mắt Luyện Ngục Chi Vương. Tại trung tâm vùng đất bỏ hoang, ngoại trừ đám nghịch thần giả cổ xưa do Địch Á Ba La thống trị, Luyện Ngục Chi Vương gần như không sợ một ai.
Nhưng đám nghịch thần giả cổ xưa dù có cường đại, cũng bị vùng đất bỏ hoang do chư thần sáng tạo này hạn chế năng lực, vĩnh viễn cũng không thể rời khỏi nơi này. Còn Luyện Ngục Chi Vương hắn lại có thể dựa vào quang vinh của chư thần, tự do ra vào nơi này. Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được đắc ý cười lớn. Nơi này đúng là lãnh địa của hắn.
Bầu trời tiếng gió ào ào. Trên chiếc lưng rộng rãi của Luyện Ngục Chi Vương, Đệ Nhất phân thần đứng thẳng tắp như một ngọn núi chọc trời. Lúc này hắn khoác một bộ áo bào đen từ đỉnh đầu chụp xuống, thản nhiên dò xét mảnh đất này. Trên người hắn cũng không có sự bá đạo và ngông cuồng, nhưng lại vô tình lộ ra một khí tức nhiếp người.
Sắc mặt Tâm Ma âm trầm như nước, trên mặt không nhìn ra một chút biểu tình nào. Cặp mắt đen kịt như nửa đêm thỉnh thoảng chớp một cái, mỗi lần đều có một vệt sáng rét lạnh từ trong mắt bắn ra. Vào giờ phút này, trên người hắn mới lộ ra khí tức tàn khốc của người ở địa vị cao, quản lý hàng tỉ yêu ma của Ma Giới, nắm quyền sinh sát trong tay.
Tâm Ma lẳng lặng đứng trên chiếc lưng rộng rãi Luyện Ngục Chi Vương, mặc cho những lưồng ma thức kia quét qua hư không bên người. Nếu như là trước kia, hắn nhất định sẽ giận tím mặt, cho là đã bị xúc phạm đến tôn nghiêm. Nhưng hôm nay, sâu trong nội tâm của hắn lại hoàn toàn bình tĩnh. Bên tai tiếng gió ào ào. Mặc dù hắn đã làm cho lửa cháy trên người Luyện Ngục Chi Vương bên dưới tự động tách ra, để áo bào khỏi bị cháy, nhưng vẫn để cho gió thổi vào trước mặt.
Gió của vùng đất bỏ hoang, trong lạnh lẽo còn mang theo một mùi tanh ẩm ướt.
Đứng ở trên lưng Luyện Ngục Chi Vương, trong lòng Tâm Ma bỗng sinh ra một loại ảo giác, dường như mảnh đất này đã chờ đợi mình một thời gian dài đằng đẵng, lẽ ra hắn nên trở về đây sớm hơn.
Cách mặt đất mấy vạn thước, sương mù mờ mịt do sát lục khí tức hùng hậu ngưng kết thành phiêu đãng. Khác với lần trước, lần này Tâm Ma hoàn toàn nắm chắc, có thể mang đi tất cả lực lượng giết chóc tích lũy vô số năm ở vùng đất bỏ hoang này. Hấp Tinh đại pháp tầng thứ chín là một cảnh giới hoàn toàn khác.
- Chủ nhân, chúng ta có nên đi ăn uống một chút trước hay không? Nơi này vốn có rất nhiều thần cách, nói không chừng sẽ có ích khi chủ nhân tu luyện ma công.
Bên bưới chân, giọng nói nịnh nọt của Luyện Ngục Chi Vương bay vào trong tai Tâm Ma, khiến cho hắn khôi phục tinh thần lại.
- Ngươi muốn ăn uống thì cứ đi đi!
Tâm Ma lãnh đạm liếc nhìn Luyện Ngục Chi Vương một cái, rõ ràng nhìn thấu suy nghĩ thật sự của hắn. Mỗi lần vượt qua phong ấn của vùng đất bỏ hoang, Luyện Ngục Chi Vương cần phải hao tốn rất nhiều năng lượng, nếu như không ăn một chút thần cách thì không được thoải mái lắm.
Nắm giữ "pháp tắc tên thật" khống chế ma thần Luyện Ngục càng lâu, Tâm Ma càng hiểu sâu hơn về loại pháp tắc giả này. Cái gọi là "pháp tắc tên thật" vốn không phải là pháp tắc. Ít nhất, với khái niệm ban về pháp tắc của của Tâm Ma hiện giờ, chắc chắn không tồn tại loại pháp tắc này. Đám Chủ Thần đã sáng tạo ra Luyện Ngục và ma thần Luyện Ngục, mà tên thật lại khống chế tất cả ma thần Luyện Ngục cường đại này. Một số ma thần Luyện Ngục cổ xưa thậm chí còn có thực lực ngang bằng hoặc vượt trên nghịch thần giả cổ xưa, nhưng một cái tên thật vẫn có thể khiến cho bọn chúng cúi đầu xưng thần.
Ma thần Luyện Ngục có thể dùng phương thức nuốt chửng thần cách để tiến hóa, tăng cường thực lực của mình. Nhưng khi năng lực của bọn chúng tiến hóa, liên hệ với "pháp tắc tên thật" lại càng sâu hơn, càng không thể nào thoát khỏi trói buộc của pháp tắc này. Buồn cười là dường như trong bản năng của tất cả ma thần Luyện Ngục, đều cho rằng chỉ cần không ngừng tiến hóa, cuối cùng sẽ có thể thoát khỏi trói buộc của tên thật đáng chết. Dù sao việc bị khống chế bởi sinh vật nhỏ yếu hơn mình rất nhiều, đó là chuyện mà tất cả cường giả đều ghét cay ghét đắng.
- Gào!
Được Tâm Ma cho phép, Luyện Ngục Chi Vương vô cùng hưng phấn, lắc lư chiếc đầu to lớn, trong hai lỗ mũi đen ngòm phun ra hai luồng khói dày đặc. Hắn cười quái dị bay lên trời, vung vẫy chiếc đuôi trong hư không, bay về phía một khu rừng khô tràn ngập chướng khí ở phía xa.
- Ha ha ha… đã đến thời gian ăn uống của bản tọa rồi. Đám kiến hôi đáng chết các ngươi, mau dâng lên thần cách của các ngươi đi…
Tiếng cười lớn hưng phấn của Luyện Ngục Chi Vương quanh quẩn trong hư không.
Nhìn Luyện Ngục Chi Vương như du long rời đi, trong mắt Tâm Ma thoáng hiện lên vẻ thương hại. Sự thương hại này chỉ tồn tại trong khoảnh khắc, sau đó nhanh chóng biến mất khỏi mắt hắn. Đám Luyện Ngục Chi Vương vĩnh viễn cũng không thể biết, sự tồn tại của bọn chúng có liên hệ chặt chẽ với nghịch thần giả cổ xưa và vùng đất bỏ hoang. Chủ Thần sáng tạo ra ma thần Luyện Ngục, dùng để ngăn chặn số lượng của nghịch thần giả cổ xưa, đồng thời cũng làm suy yếu thực lực của bọn chúng, thông qua việc không ngừng nuốt lấy thần cách tại vùng đất bỏ hoang. Mà sau khi ma thần Luyện Ngục nuốt đủ thần cách, bọn chúng sẽ trở thành nghịch thần giả cổ xưa, nhưng lần này nghịch thần giả cổ xưa sinh ra sẽ không còn muốn đối nghịch với Chủ Thần, mà lại trở thành tôi tớ trung thành nhất của Chủ Thần. Những thứ về pháp tắc tên thật này, Tâm Ma vĩnh viễn cũng sẽ không nói cho Luyện Ngục Chi Vương biết.
Ánh mắt từ phương xa thu lại, Tâm Ma ngầng đầu nhìn lên trời. Ở cuối tầm mắt là một khoảng mênh mông, bên dưới lại che giấu mục đích thực sự của chuyến đi này, đó là sát lục khí tức hùng hậu.
"Xuýt!"
Chậm rãi nhắm mắt lại, Tâm Ma hít sâu một hơi. Một cơn cuồng phong đột nhiên dán mặt đất thổi tới, khiến cho áo bào đen trên người hắn tung bay phần phật. Ngay lúc này, hắn bỗng nhiên mở mắt ra, trong con ngươi đen kịt thâm thúy bắn ra một vệt sáng rực rỡ.
- Hấp!
- Tinh!
Chữ "Tinh" vừa thốt ra, áo bào trên người Tâm Ma liền tung bay, tay áo bào bên phải rộng thùng thình đột nhiên giơ qua đỉnh đầu như tia chớp, như một ngọn núi vươn thẳng lên trời.
- Đại!
- Pháp!
Khi cơn lốc cuồng bạo kia thành hình, bao phủ lấy Tâm Ma, sau người hắn hai mươi trượng bỗng xuất hiện một bóng đen ma thần to lớn. Vẻ mặt ma thần kia mờ mịt, ngẩng đầu lên nhìn vào sâu trong bầu trời, cánh tay phải to lớn kia cũng giơ qua đỉnh đầu giống hệt như Tâm Ma, cắm thẳng vào sâu trong trời cao.
"Đùng!"
Phía trên vùng đất bỏ hoang mười vạn cây số, sát lục khí tức hùng hậu tích lũy vô số năm đột nhiên giống như bị một bàn tay khổng lồ vô hình khuấy động, điên cuồng xoay chuyển, trong nháy mắt hình thành một vòng xoáy lớn bán kính đến mấy vạn cây số trên bầu trời, hơn nữa còn không ngừng mở rộng ra. Bên trong vòng xoáy hơi khói lượn lờ, những tia chớp chợt hiện chợt mất, chiếu rọi trời đất lúc sáng lúc tối.
Ở phía xa, Luyện Ngục Chi Vương đang cúi người bay về hướng trung tâm vùng đất bỏ hoang.
"Thật đáng sợ… năng lực của chủ nhân thật quá đáng sợ!" - Nhìn nghịch thần giả càng lúc càng nhiều bị Hấp Tinh đại pháp từ mặt đất kéo lên, ném vào trong không trung, sau đó xoay tròn bay về hướng cơn lốc chọc trời đáng sợ kia, trong lòng Luyện Ngục Chi Vương không khỏi phát lạnh. Bàn chân của hắn đột nhiên lỏng ra, ngay cả mặt đất cũng lung lay. Hắn không dám chậm trễ, lập tức hét lớn một tiếng:
- Lĩnh vực!
"Bùng!"
Một vòng ánh sáng đỏ rực mang theo ngọn lửa hừng hực từ trong cơ thể Luyện Ngục Chi Vương tỏa ra, lúc này lực hút to lớn kia mới biến mất. Đứng trong lĩnh vực khói dày cuồn cuộn, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua lĩnh vực nhìn lên bầu trời. Ở nơi đó, vô số đất đá và bóng người giống như cọng cỏ nhảy múa. Trời đất tràn ngập bụi mù mờ mịt, những tia chớp sáng ngời thỉnh thoảng lóe lên trên bầu trời. Nhìn cảnh tượng giống như ngày tận thế này, Luyện Ngục Chi Vương bỗng cảm thấy chán nản, không còn hứng thú ăn uống gì nữa. Đến giờ phút này hắn mới hiểu được rốt cuộc đã đưa đến một nhân vật kinh khủng như thế nào.
Tại trung tâm vùng đất, Tâm Ma như một ngọn núi chọc trời đứng ngạo nghễ trên mặt đất. Bóng ma to lớn đội trời đạp đất ở sau người càng làm hẳn nổi bật giống như diệt thế ma thần. Trong trời đất, sát lục khí tức hùng hậu không ngừng tràn vào trong bóng đen ma thần sau lưng, sau đó lại chuyển hóa thành năng lượng hắc ám thuần túy nhất tràn vào trong cơ thể hắn. Lực lượng giết chóc tích lũy từ xưa đến nay, toàn bộ đã trở thành thuốc bổ tốt nhất của hắn, không ngừng tăng cường linh hồn và thân thể.
Lực lượng giết chóc trong trời đất mênh mông đều truyền vào trong cơ thể Tâm Ma. Dưới sát lục khí tức nguyên thủy kích thích, Sát Lục ma quyết trong người hắn cuối cùng đã sinh ra biến hóa.
"Đốp đốp!"
Trong tiếng xương kêu giòn giã, hai chiếc sừng hoàng kim xuyên qua đầu Tâm Ma, từ dưới mũ trùm đầu nhô ra ngoài. Cùng lúc đó, hai bắp thịt sau vai hắn đột nhiên rung lên, hai chiếc cánh ác ma màu hoàng kim mang theo máu thịt từ sau lưng vươn ra ngoài.
- A!
Tâm Ma ưỡn ngực lên, há miệng phát ra một tiếng thét như tên nhọn. Trong tiếng thét này, hai điểm vàng ánh từ trong con ngươi của hắn nổi lên, trong chớp nhoáng đã lan đến hai mắt, khiến cho cặp mắt của hắn biến thành một màu vàng óng.
"Đùng!"
Trong tiếng sấm sét, trời đất chợt tối sầm lại. Sau khi bóng tối đi qua, giữa trời đất đột nhiên có thêm một ma thần hoàng kim cao mấy vạn trượng, đây chính là hoàng kim thần thể.
"Ầm ầm ầm!"
Trong màn đêm bỗng hiện lên vạn điểm sáng, vây quanh chủ nhân Sát Lục do Tâm Ma hóa thân. Chân đạp trời trăng, dẫn dắt vạn ngôi sao, Sát Lục chân thân do Tâm Ma biến thành lại có năm sáu phần tương tự với thần thể của Chủ Thần thứ mười bốn.
"Không đủ, còn chưa đủ, vẫn còn kém xa…" - Sát lục khí tức giống như biển rộng mênh mông tràn vào trong cơ thể, nhưng vẫn chưa thể khiến cho Tâm Ma hài lòng. Hai lần đối mặt với Chủ Thần thứ mười bốn, khiến cho hắn hiểu được chênh lệch giữa hai bên lớn như thế nào. Đưa mắt nhìn, nơi sóng gợn màu đen đi qua, tất cả mọi thứ đều biến thành một mảng cát sỏi tử khí nặng nề.
Dưới chấp niệm phải trở nên mạnh mẽ, dao động ý thức của Tâm Ma bắt đầu sôi trào. Sâu trong biển ý thức, từng công pháp lần lượt bị lật lên, chảy qua trong đầu hắn. Dưới sự chỉ dẫn của bản năng, hắn muốn tìm một phương pháp có thể khiến cho mình trở nên cường đại trong thời gian ngắn nhất.
Hấp Tinh đại pháp, Sát Lục ma quyết, ma công của bộ tộc thủ hộ, lĩnh vực… khi tâm quyết của chiêu thứ chín Kiếp Ma Đạo là Thiên Địa Ma Kiếp hiện lên trong đầu Tâm Ma, trong biển ý thức của hắn chợt nổ vang giống như có muôn vàn tiếng sấm, sau đó biến thành trống rỗng.
- Chính là nó rồi!
Sau thời gian yên lặng dài đằng đẵng, một giọng nói vang lên từ đáy lòng Tâm Ma.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLNgười sáng tạo ra Kiếp Ma Đạo là Lạc Tinh Thần. Lúc sáng tạo công pháp này, Lạc Tinh Thần cũng không có năng lực phá hủy trời đất, ngược lại bị giam cầm trong thời gian dài đằng đẵng ở ở Ma Giới, đã khiến cho thân thể của y cực kỳ xấu đi. Thứ duy nhất không bị trời đất pháp tắc của Ma Giới ảnh hưởng chỉ có ý thức. Khi Lạc Tinh Thần sáng tạo công pháp này, chỗ dựa của y là thiên phú có một không hai, khả năng lĩnh ngộ và sự kiên nhẫn nằm gai nếm mật.
Kiếp Ma Đạo từ chiêu thứ nhất Quần Ma Loạn Vũ đến chiêu thứ chín Thiên Địa Ma Kiếp, toàn bộ đều do Lạc Tinh Thần suy diễn trong biển ý thức, giác ngộ mà thành. Chỗ cường đại nhất của Kiếp Ma Đạo không phải là có thể tu luyện ra năng lượng công kích mạnh mẽ, mà là ở tác dụng tăng trưởng ý thức một cách kinh khủng. Kiếp Ma chín đạo, một đạo là một kiếp, phá rồi lại lập, độ kiếp phi thăng, cũng là ý thức phi thăng.
Khi Lạc Tinh Thần sáng tạo chiêu thứ chín của Kiếp Ma Đạo là Thiên Địa Ma Kiếp, ý thức đã tăng trưởng đến một mức độ đáng sợ. Bên trong thủy lao, ngay cả thân thể của Đông Phương Phá Thiên cũng không cách nào chịu được ý thức cường đại đến biến thái của y. Mặc dù Lạc Tinh Thần đã cố sức kìm nén ý thức hoạt động, nhưng những người đến gần y trăm trượng đều lập tức hóa thành phấn vụn. Đến cuối cùng, khi Lạc Tinh Thần hoàn thành Kiếp Ma Đạo đã hao phí tâm huyết cả đời, lại bị ý thức quá kinh khủng của mình khiến cho nổ tung mà chết.
Trước khi chết đi, Lạc Tinh Thần đã để lại một lời cảnh báo cùng với nửa bộ công pháp ban đầu của chiêu thứ chín Kiếp Ma Đạo. Còn chiêu thứ chín thật sự của Kiếp Ma Đạo, ngay cả Đông Phương Phá Thiên cũng không có được.
Phong Vân Vô Kỵ nguyên thần phân ba, ba ngôi một thể. Luận về khả năng lĩnh ngộ, Bổn Tôn là cao nhất, còn Tâm Ma là thấp nhất, nhưng cũng không hề yếu kém. Trong biển ý thức, Tâm Ma lần lượt xem lướt qua công pháp của Kiếp Ma Đạo. Từ khi phân thần tới nay, đây là lần đầu tiên ma thức của hắn tiến hành một lần suy diễn lớn nhất, suy diễn thức thứ chín của Kiếp Ma Đạo là Thiên Địa Ma Kiếp.