Trong lúc An Đức Liệt, Lộ Tây Pháp và Tâm Ma đều che giấu tâm tư, mỗi người đều có mưu đồ, bọn họ chợt nhìn thấy cái bóng của Chủ Thần thứ mười bốn in xuống giữa ba người khẽ nhúc nhích, quay về một hướng khác. Trong lòng ba người đều giật mình, lập tức thu liễm tâm thần, cung kính quỳ sát trên đất, cúi đầu không lên tiếng.

Ở phía xa, Thái Huyền lén ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng của Chủ Thần thứ mười bốn, trông thấy cả người Chủ Thần thứ mười bốn chiết xạ ra ánh sáng như kim loại. Trong trời đất âm u, hình dáng của hắn giống như một hung thú tuyệt thế đứng giữa trời đất.

- Gào!

Bên dưới bầu trời, một bàn tay của Chủ Thần thứ mười bốn mở ra, vươn về hướng Cửu U tế đàn sụp đổ, đồng thời dưới giáp mặt phát ra một tiếng kêu chói tai giống như có thể xuyên đá phá núi, thẳng đến trời cao.

"Ầm ầm!"

Dưới tác dụng của một lực lượng vô hình, toàn bộ Cửu U tế đàn sụp đổ đều rung chuyển. Bị một loại quy tắc điều khiển, những mảnh vụn nằm rải rác lại rung lên, bay ngược trở về nơi sụp đổ.

"Rắc rắc!"

Tại phần nền của Cửu U tế đàn phát ra những tiếng rạn nứt to lớn. Sương mù dày đặc màu xanh sẫm từ trong những vết nứt nhỏ vụn phun ra, hội tụ cùng với nhau, hóa thành một mảng sông biển mờ mịt trôi nổi phía trên Cửu U tế đàn, bao trùm không gian phạm vi trăm dặm, làm cho người ta không thấy rõ cảnh tượng bên trong.

"Ầm!"

Năm ngón tay đang mở ra của Chủ Thần thứ mười bốn rung lên một chút. Phía đối diện, Cửu U tế đàn to lớn từ dưới đất bay lên, lơ lửng ở khoảng cách ba thước, sau đó ầm ầm rơi xuống đất. Bên ngoài Cửu U tế đàn, sương mù mờ mịt bị chấn động này khiến cho ào ào tản ra, bên dưới biển sương lộ ra một Cửu U tế đàn hoàn chỉnh như lúc ban đầu.

"Keng!"

"Keng!"

"Keng!"

Bộ chiến giáp dữ tợn trên người Chủ Thần thứ mười bốn rung lên. Bước chân của hắn chuyển động, trong ánh mắt của hàng tỉ yêu ma, từng bước đi về phía Cửu U tế đàn, mỗi bước đều giống như đạp trên linh hồn đám yêu ma. Toàn bộ mặt đất đều rung chuyển trong tiếng bước chân này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Keng!"

"Keng!"

Sau vai của Chủ Thần thứ mười bốn, chiếc áo choàng đen dài và bóng loáng từ giáp vai đầy mũi nhọn rũ xuống trên mặt đất. Hắn nắm lấy chiếc áo choàng màu đen này, không nói lời nào đi lên Cửu U tế đàn.

"Phụt!"

"Phụt!"

Khi Chủ Thần thứ mười bốn đi lên tế đàn, ở hai bên vực sâu, những pho tượng ác ma và thiên sứ không đầu đồng thời phun ra ngọn lửa màu xanh sẫm rực rỡ. Bên trong vực sâu, một ngọn lửa màu xanh sẫm to lớn từ từ bốc lên. Sương mù cuồn cuộn màu xanh lá nhạt từ trong vực sâu dâng lên, bao phủ trung ương tế đàn không tan. Trong vực sâu loáng thoáng truyền đến tiếng phì phì như nước sôi.

Cánh tay phải to lớn của Chủ Thần thứ mười bốn bỗng vươn ra, giơ xuống vực sâu. Bàn tay mang giáp sắt đối diện với vực sâu, sau đó chậm rãi giơ lên.

- Dùng hủy diệt làm tên, kêu gọi chiến sĩ của ta, tỉnh lại!

Giọng nói như tiếng kim loại vang khắp tây bắc Ma Giới. Một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ bầu trời tây bắc Ma Giới bỗng hóa thành một mảng trắng lóa. Từ vị trí Cửu U tế đàn bộc phát ra ánh sáng chói mắt mấy trăm như mặt trời. Vô số yêu ma đang nhìn chăm chú về hướng Cửu U tế đàn đều kêu thảm một tiếng, vội vàng lấy tay che kín mắt.

Đám cường giả yêu ma công lực đạt đến cấp bậc như Thái Huyền, Tâm Ma, Lộ Tây Pháp lại không bị ảnh hưởng chút nào, bọn họ đều bình tĩnh nghênh đón ánh sáng chói mắt kia. Trong ánh sáng chói mắt chiếu rọi tây bắc Ma Giới như ban ngày, một tia chớp màu xanh lá nhạt to bằng vại nước bỗng bắn ra từ lòng bàn tay Chủ Thần thứ thứ mười bốn, xuyên qua vực sâu và bầu trời.

"Đùng đùng!"

Trong tiếng vang lớn giống xé nát bầu trời, ánh sáng chói mắt bao phủ toàn bộ tây bắc Ma Giới chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc rồi biến mất không tung tích. Sau đó trong cảm giác của mọi người là một sự yên tĩnh kéo dài như đã qua mấy đời.

- Gào!

Bên dưới vực sâu, một không gian khác đã yên lặng vô số năm, lúc này chợt dao động kịch liệt. Một tiếng kêu lớn tràn đầy căm ghét, tham lam, giết chóc, hủy diệt, cắn nuốt… như mũi tên nhọn xuyên qua bầu trời. Ngay cả đám người Lộ Tây Pháp cũng phải kinh hãi vì khí tức diệt thế cực đoan trong tiếng kêu lớn này.

"Đùng!"

Phía trên vực sâu bỗng mây đen xuất hiện, sấm sét trong nháy mắt hội tụ lại. Những tia sét ẩn chứa năng lượng hùng hậu bao trùm phía trên vực sâu, tiếng sấm ầm ầm như cây to lăn xuống, lan ra khắp da đầu của mọi người.

"Đùng!"

Những tia sét bạc từ bầu trời giáng xuống, đánh vào trong hư không cách Cửu U tế đàn trăm trượng. Phía trên tế đàn, Chủ Thần thứ mười bốn cúi thấp đầu, giống như một pho tượng lạnh lẽo rắn chắc. Sấm sét đầy trời đánh xuống người hắn làm văng lên những tia lửa, nhưng thân hình hắn vẫn sừng sững bất động, giống như một ma thần diệt thế. Bóng dáng cường hãn kia rơi vào trong mắt ba tên cao thủ đỉnh cấp của Ma Giới lại gây nên những suy nghĩ khác nhau.

"Vù!"

Gió lớn nổi lên, trên mặt đất tây bắc Ma Giới cát bay đá chạy, chỉ nháy mắt trong trời đất đã nổi lên một cơn mưa lớn.

"Ầm!"

Một tia sét to lớn đột nhiên xuyên qua vòng vây trùng trùng, đánh vào trong vực sâu của Cửu U tế đàn. Biến hóa chợt xảy ra.

"Xoẹt!"

Một bàn tay màu xanh sẫm, bên ngoài đầy vảy từ trong vực sâu vươn ra ngoài, phía trên là những móng tay hẹp dài như kiếm sắc lập loè ánh sáng lạnh. Trong ánh mắt của Tâm Ma, bàn tay kia bỗng bắt lấy tia chớp từ đỉnh đầu đánh xuống, cường hành dập tắt nó trong tay.

"Đốp đốp!"

Trên cánh tay như rắn kia có vô số miếng vảy nhúc nhích phát ra những tiếng giòn giã. Trong thanh âm này, Tâm Ma thình lình thấy được hai chiếc sừng to lớn như sừng dê, mặt ngoài loáng thoáng có những hoa văn được xếp theo một loại quy tắc nào, từ trong vực sâu chậm rãi nhô lên.

"Cửu U ma thần!" - Tâm thần Tâm Ma chấn động, không khỏi bật thốt lên, thấp giọng hô một tiếng. Không ngờ bên tai chợt nghe được một tiếng kêu thấp khác, Tâm Ma theo tiếng nhìn lại, vừa lúc nghênh đón ánh mắt của Lộ Tây Pháp. Ánh mắt hai người vừa tiếp xúc liền giống như bị điện giật, đồng thời quay đầu lại, trầm mặc không nói gì.

Cửu U ma thần bị phong ấn vô số năm ở Cửu U Ma Giới cuối cùng đã tỉnh lại, hơn nữa còn vượt qua không gian trùng trùng hàng lâm đến mảnh đất Ma Giới mênh mông này. Những kẻ cường đại này còn chưa lộ ra hình dáng, khí tức hung ác hủy diệt trời đất đã khiến tất cả yêu ma có mặt đều chấn động.

- Gào!

oOo

Gần như ngay khi Chủ Thần thứ mười bốn hao tốn lực lượng to lớn, kêu gọi tôi tớ bên dưới Cửu U, tại Thái Cổ Đông Hải xa xôi, bên trong không gian ẩn giấu bản thể của thánh thú Thanh Long…

Trong không gian Thanh Long vẫn luôn yên tĩnh đột nhiên trở nên hỗn loạn, mấy chục vạn Thanh Long chiến sĩ từ Thần cấp trở lên lo lắng nhìn thánh thú Thanh Long ở chính giữa không gian.

- Trưởng lão, làm sao bây giờ? Trên người Thánh thú Thanh Long không ngừng xuất hiện những vết thương. Vô số năm qua bản thể của Thanh Long vẫn luôn được phong ấn ở đây, chưa bao giờ xảy ra tình huống như vậy. Phải làm sao đây?

Giữa không trung, một tên Thanh Long võ sĩ cao lớn, bề ngoài nhìn như ba bốn chục tuổi cầm cầm trường kích trong tay, ánh mắt nhìn vào thánh thú Thanh Long to lớn thân dài mấy ngàn cây số, lo lắng nói với một lão nhân râu tóc bạc trắng, ánh mắt lại sáng ngời có thần, rực rỡ như biển sao ở bên cạnh.

Lão nhân kia không ngừng vuốt râu, trong lòng còn lo lắng gấp trăm lần, nhưng sự lo lắng và quan tâm này lại bị y che giấu rất kỹ. Ở phía trước hai người là thánh thú Thanh Long trải dài mấy ngàn cây số lẳng lặng nằm trong hoa cỏ. Trên thân thể to lớn của nó liên tục xuất hiện những vết thương chiều dài hơn mười thước, máu rồng màu vàng xen lẫn màu xanh biếc không ngừng từ trong những vết thương này trào ra. Những vết thương này chỉ duy trì khoảng nửa khắc đồng hồ sẽ tự động khép lại, sau đó lại nứt ra lần nữa, cứ như vậy lặp đi lặp lại. Hơn nữa càng lúc càng có nhiều chỗ xuất hiện loại vết thương vô cớ này.

"Đây rốt cuộc là chuyện gì? Với năng lực của thánh thú, tuyệt đối không thứ gì có thể làm bị thương bản thể của nó. Hơn nữa chúng ta cũng không có phát hiện bất cứ kẻ địch nào tiến vào đây. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" – Lão nhân không biết đã sống bao nhiêu năm tháng, trong mắt lộ ra ánh sáng cơ trí, đưa mắt nhìn chiếc đầu của thánh thú Thanh Long. Trong đôi mắt rồng to lớn kia không ngừng chảy ra chất lỏng trong suốt, đó là nước mắt của Thanh Long.

Máu từ trong cơ thể Đông Phương Thanh Long chảy ra đã tạo thành một cái hồ trải dài ngàn dặm. Mấy chục vạn Thanh Long chiến sĩ đứng ở phía trên, hai tay đặt lên bên ngoài cơ thể Thanh Long, không ngừng truyền chân khí vào trong cơ thể Thanh Long, muốn chữa khỏi những vết thương không ngừng xuất hiện sau đó tự động khép lại này, nhưng hiệu quả lại không bao nhiêu.

- Mặc dù chúng ta sinh ra cùng với Thanh Long, nhưng sự cường đại của thánh thú vẫn vượt quá sự tưởng tượng của chúng ta.

Lão nhân suy nghĩ một chút, sau đó nói với Thanh Long võ sĩ cao lớn kia:

- Cố gắng của tộc nhân đã chứng minh không có hiệu quả. Điều duy nhất chúng ta có thể làm là chờ đợi kết quả sau khi các tộc nhân dùng Tiềm Long thuật tra xét.

Thanh Long võ sĩ cao lớn kia không nói gì, lẳng lặng đứng trên không trung, hai tay nắm lại thật chặt, khớp xương phát ra tiếng lốp đốp. Ý nghĩa của thánh thú đối với Thái Cổ, không có ai hiểu rõ hơn so với bọn họ. Không có thánh thú, cả Thái Cổ sẽ chôn vùi. Da đã không còn thì lông dính vào đâu? Đông Hải… cũng sẽ trở thành một vùng đất tử vong.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây. Một hồi lâu sau, từ nơi đuôi rồng bỗng có một tên Thanh Long võ sĩ bay đến. Người này vẻ mặt tiều tụy, giữa lông mày lại hiện lên vẻ nặng nề.

- Trưởng lão, đại nhân… đã có kết quả của Tiềm Long thuật rồi…

- Như thế nào?

- Đại nhân…

Thanh Long võ sĩ kia im lặng một lúc, sau đó do dự nói:

- Kết quả của Tiềm Long thuật là thánh thú Thanh Long không có bất cứ vấn đề gì. Chúng ta cũng không hề phát hiện ra điều gì khác thường.

- A!

- Biết rồi, lui xuống đi! Ngươi hãy đánh thức các tộc nhân khác còn đang bế quan, bảo bọn họ toàn lực truyền chân khí vào trong cơ thể Thanh Long!

Sắc mặt Thanh Long đại trưởng lão lo lắng nói:

- Ngoài ra hãy phái người đến Kiếm các thông báo cho người của Kiếm các, đồng thời xem thử tình hình của Kiếm Thần. Giữa người thừa kế và thánh thú có liên hệ với nhau, có lẽ chúng ta sẽ biết được một chút tin tức từ Đệ Ngũ Chí Tôn… Kiếm vực, với năng lực của ta hiện giờ thì không thể dùng ý thức đi đến được.

- Vâng thưa trưởng lão!

Rất nhanh, một tên Thanh Long võ sĩ liền cầm trường kích rời khỏi không gian Thanh Long. Sau khi tên Thanh Long võ sĩ kia rời khỏi Đông Hải không lâu, thánh thú Thanh Long vẫn luôn nằm yên lặng đột nhiên cử động.

- Gào!

Một tiếng tiếng rồng ngâm bi thương từ dưới đáy Đông Hải xuyên qua tầng tầng nước biển, thẳng đến tận trời. Tiếng rồng ngâm vang dội này khiến cho cả Đông Hải mênh mông sôi trào.

Dưới đáy Đông Hải, vô số cường giả Thái Cổ đang dùng áp lực dưới biển sâu để tu luyện thần công, nghe được tiếng rồng ngâm bi thương này đều lần lượt từ trong nhập định tỉnh lại.

"Đã xảy ra chuyện gì? Đây là… Thanh Long vì sao lại kêu lên bi thương như vậy?"

Nơi bờ biển Đông Hải, một đám cao thủ Thái Cổ bị Chiến Vô Tâm và Đao Thần cuốn vào thế giới quy tắc, nghe được tiếng rồng ngâm này tâm thần đều chấn động.

- Gào!

Mọi người đều im lặng không nói, tâm thần còn đắm chìm trong rung động do Chiến Vô Tâm và Đao Thần mang đến, bên tai chợt nghe được tiếng rồng ngâm, đồng loạt theo tiếng nhìn lại. Chỉ thấy trên mặt biển Đông Hải khói sóng mênh mông đột nhiên nổi lên gió lớn, mây đen thật mỏng hội tụ lại, dưới bầu trời nổi lên mưa bụi mờ mịt như lụa mỏng, bên trong Đông Hải nước biển nhấp nhô quay cuồng. Trên mặt biển, một ảo ảnh Thanh Long mờ mịt do hơi nước tạo thành kêu lên bi thương, không ngừng lượn vòng qua lại như con thoi trong hư không, sau mấy tiếng kêu chợt chui vào dưới biển sâu, biến mất không còn thấy.

"Bộp!"

Một giọt chất lỏng từ trên mặt chảy xuống. Chiến Vô Tâm bất giác vươn tay ra, cúi đầu nhìn, phát hiện đó là một giọt nước mắt. Y quay đầu nhìn về phía những người khác, trông thấy trên mặt mọi người đều chảy xuống một hàng nước mắt.

"Đây là… đã xảy ra chuyện gì?" - Đao Thần nhìn bàn tay ướt át, kinh ngạc khó hiểu: "Tại sao ta lại đột nhiên chảy…"

Y giống như nghĩ đến điều gì, chợt quay đầu nhìn về hướng ảo ảnh Thanh Long biến mất, lẩm bẩm nói:

- Chẳng lẽ là…

Bốn thánh thú vốn sinh ra vì cảm ứng được sự tồn tại của loài người, sứ mạng trọn đời của chúng là bảo vệ Thái Cổ, bảo vệ loài người, vì vậy giữa loài người và thánh thú có một sự liên hệ khó hiểu.

"Không hay. Thanh Long vốn là vật không có ý thức, thánh thú kêu lên bi thương, chẳng lẽ Kiếm Thần đã xảy ra chuyện gì?" - Chiến Vô Tâm đột nhiên nghĩ đến điều gì, sắc mặt trở nên rất khó coi, cũng không kịp chào hỏi những người khác, liền vén áo bào lên, nhanh như chớp bay về hướng Kiếm các.

- Chờ ta một chút!

Đao Thần vội kêu lên một tiếng, tay áo phất lên, nhanh chóng đuổi theo.

"Ầm!"

Dưới đáy Đông Hải, thánh thú Thanh Long kêu khóc một tiếng, sau đó lại nằm xuống không nhúc nhích, ngay cả cặp mắt lớn kia cũng khép lại, hô hấp dần dần trở nên thong thả.

- Trưởng lão, vết thương trên người thánh thú Thanh Long đã dần dần biến mất rồi.

Một tên Thanh Long võ sĩ vui mừng la lên.

- Quá tốt rồi!

Chỉ có Thanh Long trưởng lão là không hề vui mừng vì tin tức này. Sau khi thánh thú Thanh Long kêu lên bi thương, một lần nữa nằm xuống đất, dần dần trở nên thong thả, Thanh Long trưởng lão trái lại giống như bị sét đánh, sắc mặt liên tiếp biến đổi, cuối cùng trở nên trắng bệch như tờ giấy.

"Thần long bị thương, Thái Cổ diệt vong! Trời diệt tộc ta!" – Toàn thân Thanh Long đại trưởng lão run rẩy, trong nháy mắt lực lượng có thể phá đá vỡ núi trong cơ thể đều trôi mất, khuôn mặt vốn già nua càng trở nên cằn cỗi. Trong lòng y lẩm bẩm, không dám để bất cứ người nào nghe thấy suy nghĩ của mình. Trong hoảng hốt, y bỗng nhớ đến vô số năm trước, khi bộ tộc Thanh Long sinh ra trong hỗn độn, Chủ Thần thứ mười bốn bị bình hành pháp tắc xoá bỏ. Khi đó Thái Cổ Đông Hải là một mảng khí tức Hồng Mông hỗn độn, bỗng nhiên xuất hiện một tấm bia đá to lớn, phía trên có khắc tám chữ nhìn thấy mà giật mình: "Thần long bị thương, Thái Cổ diệt vong."

Tấm bia đá kia chỉ xuất hiện chốc lát liền hóa thành một luồng hơi khói biến mất không còn thấy. Sau khi tấm bia đá kia biến mất không lâu mới xuất hiện bốn thánh thú, tiếp đó bốn thánh thú mới diễn hóa ra Thái Cổ. Ngày đó Thanh Long đại trưởng lão mặc dù mới sinh ra không lâu, còn rất yếu ớt, những lại nhớ kỹ tám chữ này. Cũng chỉ có vài người tận mắt nhìn thấy cảnh này, đều là những người thân mang trọng trách giống như y.

"Thần long bị thương, Thái Cổ… thật sự sẽ bị diệt vong sao?" - Tâm thần Thanh Long đại trưởng lão hoảng hốt, nhất thời giống như ngây dại.

oOo

Trên bề mặt một ngôi sao băng bị bóng tối bao phủ, Xi Vưu mặc một bộ chiến giáp đen kịt đột nhiên giống như bị thứ gì quấy nhiễu, không khỏi ngẩng đầu nhìn vào sâu trong hư không.

"Đã xảy ra chuyện gì? Giống như có một lực lượng đang ảnh hưởng đến hai ngôi sao còn lại." - Xi Vưu chợt mở mắt, trong mắt bắn ra ra ánh sáng chói lòa như một vệt sao băng lướt qua hư không. Theo cặp mắt Xi Vưu khép lại, ánh sáng rực rỡ kia cũng biến mất trong khoảng hư không này.

"Bùng!"

Xi Vưu nhắm mắt trầm ngâm không nói. Áo bào đen cũ rách bên ngoài chiến giáp rung động. Hai viên chân nguyên châu mang theo một phần nguyên thần bỗng từ trong cơ thể tách ra. Hai viên chân nguyên châu này lớn khoảng bằng nắm tay, một viên nóng đỏ như lửa còn một viên giống như pha lê. Bên trong hai viên chân nguyên châu này hiện lên hình ảnh hai ngôi sao đang chuyển động trong hư không. Nó không giống như chân nguyên châu mà lại giống như hai vũ trụ thu nhỏ.

Xi Vưu yên lặng nhìn chăm chú vào hai viên chân nguyên châu lơ lửng trước người, ánh mắt xuyên qua chân nguyên châu nhìn vào hai ngôi sao thu nhỏ không ngừng chuyển động, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.

Trên hai con ngươi đen kịt như mực kia phản chiếu hình ảnh hai viên tinh thể mang theo lực lượng tử vong và bóng tối, chung quanh rõ ràng xuất hiện những luồng ánh sáng của kén tơ đan xen. Những thứ này ánh mắt người thường không thể nào nhìn thấy được.

Xi Vưu vén áo bào lên, bỗng nhiên đứng dậy: "Rốt cuộc là kẻ nào có năng lực lớn như vậy, trước khi hai ngôi sao còn lại vượt qua thời gian và không gian, lại có thể ảnh hưởng đến chúng?"

Tinh túy của Hủy Thiên Diệt Địa đại ma công là dung hợp nguyên thần với cửu tinh bất diệt. Đối với này tình huống của cửu tinh, cảm giác của Xi Vưu nhạy cảm hơn rất nhiều so với những sinh linh khác trong vũ trụ. Đối với Xi Vưu, cửu tinh xuất hiện càng sớm thì Hủy Thiên Diệt Địa đại ma công càng nhanh chóng đại thành. Môn thần công kỳ lạ này hoàn toàn khác với bất kỳ thần công ma quyết nào trước đây, mức độ tu luyện của nó không liên quan gì đến thời gian mà chỉ liên quan đến cửu tinh.

Trong lòng Xi Vưu loáng thoáng sinh ra một loại cảm giác bất an. Ánh mắt từ phía trên thu lại, xuyên qua tầng tầng bón tối nhìn vào sâu trong hư không. Lực lượng cường đại ảnh hưởng đến cửu tinh kia lại có nguồn gốc từ Ma Giới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play