Ánh mắt Bổn Tôn hờ hững nhìn vào Bạch Hổ Chí Tôn, trong đôi mắt bạc dần dần nổi lên một điểm màu sắc, sau đó cứ như vậy không nhúc nhích đứng ở bên cạnh Phong Vân Vô Kỵ.

Bạch Hổ Chí Tôn lại giống như không hề để ý đến chuyện này, chỉ quan sát Bổn Tôn một vòng như có suy nghĩ gì đó. Chân mày khẽ nhíu lại sau đó rất nhanh giãn ra.

- Ta có phần hiểu được, vì sao Chu Tước lại bảo ta nói cho ngươi biết những chuyện này.

- Chuyện gì?

Phong Vân Vô Kỵ ngạc nhiên hỏi.

- Thời gian quy tắc.

Bạch Hổ Chí Tôn nghiêm nghị nói:

- Loài người nếu thành tựu Chủ Thần, hai mươi sáu pháp tắc ban đầu đều không thể đạt được. Nếu như chạm đến pháp tắc ban đầu của hai mươi sáu vị Chủ Thần, chỉ sẽ dẫn đến Chủ Thần công kích, thậm chí có khả năng dẫn phát thần chiến. Chủ Thần tuy uy năng cường đại, nhưng cũng không muốn bỏ mạng vì thần chiến, có thể nói là yêu quý địa vị cũng không sai. Ngoại trừ điểm này rất nhân tính hóa, ý thức của Chủ Thần vẫn vô cùng lạnh lùng và lý trí.

- Giống như phân thần này của ngươi.

Bạch Hổ Chí Tôn chỉ vào Bổn Tôn nói. Chợt thấy ánh mắt của Bổn Tôn đang nhìn chằm chằm vào ngón tay vươn ra của mình, đầu giật giật, Bạch Hổ Chí Tôn lập tức rụt tay lại một cách tự nhiên:

- Chu Tước có vẻ rất coi trọng ngươi. Vậy ta sẽ đem những tâm đắc và lĩnh ngộ của mình trong thời gian ngủ say nói cho ngươi biết.

- Trên cả Thái Cổ, người chạm đến thời gian quy tắc không chỉ có mình ngươi.

Bạch Hổ Chí Tôn nói, sau đó lại làm một chuyện khiến Phong Vân Vô Kỵ và đám người Huỳnh Hoặc vừa bất ngờ vừa kinh hãi. Tay áo trái phất lên, Bạch Hổ Chí Tôn bỗng quát:

- Thời gian tĩnh chỉ!

"Ong!"

Hư không dường như rung động mãnh liệt một cái. Mây đen cuồn cuộn và gió mạnh giữa không trung đều đứng im bất động. Không chỉ như vậy, Phong Vân Vô Kỵ và các trưởng lão Bắc Hải đột nhiên đều không thể nhúc nhích được. Chỉ có Bổn Tôn là vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào Bạch Hổ Chí Tôn, trong hai tròng mắt ánh sáng bừng lên, giống như cũng không bị Bạch Hổ Chí Tôn đột nhiên thi triển "Thời gian quy tắc" làm ảnh hưởng.

Gần như vô ý thức, kiếm nguyên trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ liền vận chuyển, muốn phá tan ảnh hưởng của lực lượng bên ngoài, nhưng ý niệm này rất nhanh đè nén xuống: "Bạch Hổ Chí Tôn vốn không có lý do gì để hại chúng ta!".

Ngay vào lúc này, lại nghe Bạch Hổ Chí Tôn quát một tiếng:

- Thời gian nghịch lưu!

"Bùng!"

Bụi đất mờ mịt từ mặt đất Thánh sơn bốc lên. Phong Vân Vô Kỵ và các trưởng lão Bắc Hải đột nhiên khôngthể khống chế lui về phía sau. Cùng lúc đó, một màu xanh biếc từ Thánh điện tàn phá lan về bốn phía. Cây cối vốn vốn bị lực lượng hủy diệt cường đại phá hủy hầu như không còn, lúc này lại bỗng nhiên xuất hiện, dùng Thánh điện làm trung tâm trải dài từ gần đến xa. Dưới chân mọi người, Thánh sơn gần như tan tành cũng trở nên mờ ảo, trong nháy mắt đã khôi phục cảnh tượng trước đây. Nhưng lỗ hổng như tổ ong trên thân núi cũng biến mất không còn thấy.

Lần này lực lượng trói buộc đặc biệt kia chỉ kéo dài trong thời gian rất ngắn liền biến mất. Trong đầu Phong Vân Vô Kỵ thậm chí chỉ mới lướt qua ý niệm "phản kháng". Đám trưởng lão Bắc Hải cũng nhanh chóng khôi phục lại tự do.

Đại trưởng lão Bắc Hải sửng sốt một chút, sau đó tại cúi người quỳ xuống giữa không trung, vui mừng nói:

- Chúc mừng Chí Tôn đã khống chế được lực lượng thời gian!

Bạch Hổ Chí Tôn mỉm cười không đáp, ánh mắt lại là nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ.

"Không đúng… trong chuyện này có chút vấn đề." - Gần như vô ý thức, Phong Vân Vô Kỵ theo bản năng sinh ra cảm giác này. Giữa Thời gian tĩnh chỉ của Bạch Hổ Chí Tôn và Thời gian tĩnh chỉ của Bổn Tôn, Phong Vân Vô Kỵ cảm giác được một số điểm không giống.

Phong Vân Vô Kỵ cúi thấp đầu, không ngừng suy nghĩ vấn đề này, cũng không để ý đến Bạch Hổ Chí Tôn.

"Thời gian tĩnh chỉ mà Bổn Tôn nắm giữ là một sản phẩm diễn sinh của Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp. Thời gian quy tắc mặc dù khó khống chế, nhưng cũng không chắc là không có ai khác nắm giữ năng lực thời gian tĩnh chỉ." - Đầu óc Phong Vân Vô Kỵ nhanh chóng chuyển động, bắt đầu suy nghĩ sự khác biệt trong đó.

Bạch Hổ Chí Tôn không thể nào chỉ là khoe khoang năng lực mà y nắm giữ. Với địa vị của y chắc chắn không thể làm những chuyện nhàm chán như thế. Vậy thì chỉ có thể là y muốn nói với mình điều gì đó, hơn nữa rất hiển nhiên là có liên quan đến thời gian quy tắc. Nhưng tại sao y không trực tiếp nói với Bổn Tôn?

Phong Vân Vô Kỵ suy tư, ánh mắt quét qua Bổn Tôn vẫn như cũ không nhúc nhích, vẻ mặt hờ hững, khí chất hoàn toàn khác với với mọi người, như hạc đứng giữa bầy gà, trong lòng đột nhiên khẽ động: "Bổn Tôn vốn lý trí gần như tàn khốc, tất cả đều hảnh động theo bản năng. Bạch Hổ Chí Tôn rất khó giao tiếp với hắn, nhưng cũng không phải là không thể giao tiếp. Bạch Hổ Chí Tôn không nói với Bổn Tôn mà lại nói với mình, vậy thì chỉ có một nguyên nhân, đó là Bạch Hổ Chí Tôn cho rằng điều mà y muốn nói chỉ có mình mới có thể hiểu được mà thôi. Như vậy thì rất dễ đoán ra, điều mà y muốn nói một kẻ lý trí như Bổn Tôn không thể nào hiểu được, chỉ có thể thông qua hiểu biết của mình truyền lại cho Bổn Tôn."

"Năng lực khống chế thời gian nghịch chuyển của Bổn Tôn hẳn là xuất hiện sau sau hải dương hỗn độn. Bổn Tôn lấy được Thời Gian chi kiếm mới có năng lực thời gian nghịch chuyển, còn Bạch Hổ Chí Tôn làm như thế nào có được đây?" - Dần dần mạch suy nghĩ của Phong Vân Vô Kỵ càng rõ ràng: "Bạch Hổ Chí Tôn mặc dù sở hữu thánh lực, cũng có thể nói là nhân tài một đời, nhưng luận về khả năng lĩnh ngộ và năng lực phân tích suy diễn thì chắc chắn không thể nào so được với Bổn Tôn. Bổn Tôn sở hữu khả năng nhất tâm đa dụng, thần thức diễn hóa vô hạn, về khả năng lĩnh ngộ nhìn khắp vũ trụ cũng không bao nhiêu người có thể so sánh được, thậm chí có thể là không có một ai. Nếu như nói Bạch Hổ Chí Tôn là đơn giản "ngộ" ra, vậy thì có vẻ không hợp lý."

- Đây không phải là "Thời gian nghịch chuyển", ngài cũng không nắm giữ năng lực "Thời gian nghịch chuyển".

Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Bạch Hổ Chí Tôn, nói một cách khẳng định.

- Không sai, ta quả thật không nắm giữ "Thời gian nghịch chuyển". Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Bạch Hổ Chí Tôn tán thưởng nói:

- Luận về mức độ chạm đến thời gian quy tắc, ta cũng kém xa so với phân thần của ngươi. Nói chuẩn xác, ta chỉ nắm giữ được một chút bên ngoài mà thôi. Ngay cả năng lực "Thời gian tĩnh chỉ" ta cũng không thể sánh bằng phân thần của ngươi được. Thời gian quy tắc vốn là một loại quy tắc vô cùng đặc biệt, hoàn toàn khác với những quy tắc khác, cho dù là chư thần cũng không thể chạm đến loại quy tắc này. Trong lúc ngủ say, lý giải đối với bản chất của thánh lực và bình hành pháp tắc càng sâu, ta lại càng có một loại cảm giác: việc ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của thời gian quy tắc cũng không phải do tình cờ, mà là số mạng đã định sẵn. Ta vốn không có khả năng nắm giữ thời gian quy tắc, nhưng điều này cũng không ngăn cản những người khác nắm giữ được nó.

Liếc mắt nhìn Bổn Tôn một cái, Bạch Hổ Chí Tôn tiếp tục nói:

- Phân thần này của ngươi quá lý trí, không thể hiểu được thứ quá cảm tính, cho nên ta chỉ có thể nói cho ngươi biết. Mặc dù ta không hiểu công pháp và nguyên lý phân thần, nhưng ba phân thần các ngươi hẳn là có thể dùng tâm thần trao đổi chứ?

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu một cái, liếc mắt nhìn Bổn Tôn vẫn như cũ đứng yên một bên, có vẻ hơi kỳ quái, sau đó trả lời:

- Đúng vậy.

Nghe được câu trả lời trong dự liệu, Bạch Hổ Chí Tôn lộ ra vẻ hài lòng, một tay chỉ vào mặt đất bên ngoài Thánh sơn lại được phủ lên một lớp màu xanh lá, cùng với đỉnh núi từ dưới đất nhô lên, nói:

- Nhìn thấy rồi chứ? Thánh điện có phải đã khôi phục lại dáng vẻ như trước khi bị ma tộc tấn công hay không? Ta cũng không nắm giữ thời gian quy tắc, nhưng lại có thể tạo nên hiệu quả giống như nắm giữ được nó. Nếu như chỉ nhìn vào hiệu quả, vậy thì có thể nói là ta đã nắm giữ "Thời gian tĩnh chỉ" và "Thời gian nghịch lưu".

- Thời gian cũng không huyền bí như trong chúng ta tưởng tượng. Nếu như ngươi không chạm đến thời gian quy tắc, nhưng lại sở hữu năng lực to lớn, có thể làm cho tất cả khôi phục lại dáng vẻ như trước kia, chẳng hạn như khiến cho một đóa hoa khôi phục lại trạng thái trước khi nó mở ra, bao gồm vị trí của mỗi cánh hoa, hàm lượng nước trong nhụy hoa, tất cả mọi thứ đều giống như lúc ban đầu, vậy thì chúng ta có thể nói là ngươi đã thi triển thời gian nghịch chuyển trên đóa hoa đó.

Phong Vân Vô Kỵ trong lòng khẽ động, đôi môi mấp máy nhưng lại không thốt ra lời nào, chỉ là trong mắt hiện lên vẻ suy tư thật sâu.

- Vô Kỵ, phân thần của ngươi nắm giữ thời gian quy tắc, còn ngươi lại không có. Thế nhưng, nắm giữ thời gian quy tắc là nhất định phải nắm giữ thời gian sao? Hiệu quả cuối cùng của việc nắm giữ thời gian quy tắc, chính là khiến cho tất cả sự vật trong một phạm vi đặc biệt, hoàn toàn khôi phục lại trạng thái trong một thời gian trước.

- Một trận chiến đang diễn ra nửa chừng, nếu như ngươi có đủ năng lượng và kỷ xảo, ngươi có thể khiến người chết sống lại, khiến hai bên giao chiến tách ra, khiến tên đã bắn ra trở về trong tay cung thủ, khiến tất cả mọi người phải trở về vị trí ban đầu… Nếu như làm được hết thảy những điều này, về ý nghĩa nào đó ngươi cũng đã nghịch chuyển chiến trường này rồi.

- Chuyện này, hình như có phần không giống…

Phong Vân Vô Kỵ nghi hoặc nói, lông mày nhíu chặt.

- Ha ha, ngươi quá chấp nhất rồi. Chỉ cần hiệu quả giống như nhau, đó chính là nắm giữ thời gian quy tắc. Ai nói nắm giữ thời gian quy tắc thì nhất định phải nắm giữ được thời gian. Bất kể là vận dụng năng lượng hay là điều khiển thời gian quy tắc, về hiệu quả đều giống như nhau. Chỉ có điều cái trước thì hao tổn tâm lực hơn nhiều so với cái sau mà thôi.

- Làm một giả thiết. Nếu như ngươi nắm giữ năng lượng đủ mạnh, có thể mở rộng khu vực ảnh hưởng đến toàn bộ vũ trụ, vậy thì ngươi xem như đã nắm giữ thời gian, cho dù ngươi có thật sự nắm giữ thời gian quy tắc hay không cũng thế. Đương nhiên, muốn mở rộng phạm vi của "Thời gian tĩnh chỉ" hay "Thời gian nghịch chuyển" đến toàn bộ vũ trụ, năng lượng cần phải hao phí chắc chắn đạt đến một mức độ không thể tưởng tượng được, ít nhất cũng phải vượt qua cả lực lượng của Chủ Thần.

- Cho nên ta nói với ngươi những điều này là muốn cho ngươi biết, nếu như gặp phải khó khăn, không bằng hãy thử một số phương thức khác, biết đâu sẽ có thu hoạch bất ngờ…

Bạch Hổ Chí Tôn nói đầy hàm ý.

Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên, trong lòng như chợt hiểu ra:

- Đa tạ Chí Tôn đã chỉ điểm!

- Ừm, hiện giờ bí mật của Thánh sơn đã bị tiết lộ. Không chỉ như vậy, nơi ẩn thân của mấy vị Chí Tôn khác cũng đã bị phát giác. Chúng ta đã không thể tiếp tục ngủ say ở những nơi đó. Ta đã cùng mấy vị Chí Tôn khác thương lượng một chút, quyết định hợp sức mở ra một không gian, dùng nó làm nơi ngủ say. Về phần Thái Cổ đành phải giao cho ngươi… Chu Tước muốn gặp ngươi, một lát nữa bà ta sẽ tới. Huỳnh Hoặc, "chính sách hôn phối" của Thánh điện ngươi có thể bắt đầu thi hành rồi. Trước giao chiến với ma tộc và thiên sứ, chúng ta nhất định phải làm xong những dự định của mình. Cho dù kết quả cuối cùng như thế nào, chúng ta cũng phải giữ gìn một chút huyết thống Thái Cổ…

Những lời này khiến mọi người đều cảm thấy nặng nề, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

- Vâng thưa Chí Tôn, tôi nhất định sẽ nhanh chóng thúc đẩy chuyện này.

- Ừm, ta đi đây!

"Gào!"

Một tiếng hổ gầm vang lên, Bạch Hổ Chí Tôn hóa thành một bóng sáng màu trắng vọt lên không, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

- Vô Kỵ, đại trường lão, ta cũng đi đây!

Huỳnh Hoặc chắp tay nói.

- Đi đi!

Các trưởng lão Bắc Hải đáp lời.

Sau khi nói lời từ biệt, Huỳnh Hoặc liền xoay người bay về hướng chân núi, hóa thành một bóng đen biến mất không còn thấy.

Sau khi Bạch Hổ Chí Tôn rời đi, Bổn Tôn vẫn ở lại nơi này. Dưới sự chú ý của mọi người, Bổn Tôn bỗng từng bước đi đến chính giữa đỉnh Thánh sơn, sau đó khoanh chân ngồi xuống, lặng yên không nhúc nhích, khí tức đều biến mất giống như hóa thành tượng đất.

"Bổn Tôn, ngươi đang làm gì vậy?" - Phong Vân Vô Kỵ dò hỏi.

Bổn Tôn lại không hề trả lời. Ánh sáng chợt lóe lên, bóng dáng của Bổn Tôn bỗng biến mất trước mắt mọi người.

Đại trường lão Bắc Hải liếc mắt nhìn Phong Vân Vô Kỵ một cái, giống như muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không lên tiếng.

- Vô Kỵ, chúng ta cũng đi đây. Đợi sau khi Bắc Hải thu xếp ổn thỏa, chúng ta sẽ tới Kiếm các đợi lệnh.

Mấy vị trưởng lão khom người nói.

- Làm phiền chư vị trưởng lão rồi!

Phong Vân Vô Kỵ đáp lời. Lời dặn dò của Bạch Hổ Chí Tôn, giải thích về thời gian quy tắc, biểu tình kỳ quái của Bổn Tôn… tất cả những điều này đều cần thời gian để suy nghĩ.

Chung quanh trở nên trống trải. Phong Vân Vô Kỵ ngẫm nghĩ một chút, sau đó vén áo bào lên, dừng lại bên vách đá khoanh chân ngồi xuống, chìm vào suy tư.

Cũng không biết trải qua bao lâu, một tiếng xé gió bỗng khiến Phong Vân Vô Kỵ thức tỉnh, lập tức mở mắt ra. Chỉ thấy một bóng đen mang theo một cây lưỡi hái to lớn in vào trong mắt, từ sâu trong bầu trời bay tới như tia chớp.

- Thương Khung Chí Tôn?

Phong Vân Vô Kỵ đột ngột đứng dậy, kinh ngạc nhìn về phía trước.

- Vô Kỵ, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Một luồng gió thổi qua, bên vách đá hiện ra thân hình cao lớn của Thương Khung Chí Tôn. Một tay cầm lưỡi hái to lớn như biểu tượng kia đặt lên vai, Thương Khung Chí Tôn cười nói.

- Nhưng mà, Bạch Hổ Chí Tôn rõ ràng là nói…

- Chu Tước Chí Tôn sẽ đến gặp ngươi phải không? Ha ha, ngươi hãy suy nghĩ một chút, trong số Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ, ngoại trừ Thanh Long thì còn có thứ gì bay lượn trong trời cao?

- Ngài chính là Chu Tước Chí Tôn?

Phong Vân Vô Kỵ nghi hoặc nói:

- Nhưng Chu Tước Chí Tôn không phải là một phụ nữ sao?

- Ai!

Thương Khung Chí Tôn bất đắc dĩ thở dài một tiếng:

- Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Đây chỉ là một hóa thân của ta thôi. Huống hồ hóa thân thành nam giới, lại dùng Thương Khung làm danh hiệu chẳng phải là dễ dàng làm việc hơn sao?

Phong Vân Vô Kỵ im lặng một lúc, sau đó nói:

- Tại hạ có một chuyện không rõ, còn xin thỉnh giáo Chu Tước Chí Tôn.

- Ngươi cứ nói đi. Bạch Hổ Chí Tôn vốn đã hao phí nhiều năng lượng, có phần suy yếu nên mới đi vội vàng như vậy. Nếu như ngươi còn chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi. Hỏi xong thì sẽ đến lượt ta. Ta còn có một việc muốn giao phó cho ngươi.

- Trong số bốn thánh thú, Thanh Long ở phía đông, đông có Đông Hải, rồng có nước là như cá trong vực, điều này có thể hiểu được. Phương tây là nơi có thái tuế trên không, chủ đạo là hung thần, Bạch Hổ ở tây cũng có thể lý giải. Vậy vì sao Chu Tước lại ở phía bắc? Theo ta được biết, Bắc Hải là nơi đặt mộ của Hiên Viên, hơn nữa Chu Tước vốn thuộc tính lửa, nắm giữ lửa trong thiên hạ, nhưng phía bắc Thái Cổ rõ ràng là nơi băng tuyết. Ngoài ra lúc đầu khi mới đến Thái Cổ, Huỳnh Hoặc tiền bối từng tặng ta bốn câu nói: Bắc Hải Hiên Viên khâu, Thương Ngô Uyên phía tây, Thương Khung tàng Minh Vực, Cửu Nghi có Phủ Sơn. Không biết phải giải thích thế nào?

Chu Tước Chí Tôn cười nói:

- Trước cuộc chiến thần ma chúng ta vốn không có chỗ ở cố định, cho nên cũng không có những câu này. Sau này bởi vì chúng ta phải chữa thương nên mới có bốn địa điểm đó. Bốn câu này là sau khi Thánh điện thành lập mới lưu truyền ra.

- Bắc Hải Hiên Viên khâu chắc ngươi đã biết rồi, đó chính là nơi Hiên Viên Chí Tôn nằm xuống, hài cốt của y đặt ở nơi đó.

Khi Chu Tước Chí Tôn nói những lời này, tiếng cười bỗng mất đi, thần sắc có hơi buồn bã:

- Đông Hải là một phiến nước mênh mông. Dựa theo di nguyện của Hiên Viên, y mong muốn được an táng tại lục địa, cho nên ta đã đem hài cốt của y an táng ở Bắc Hải. Hơn nữa ở đó ta có thể trông chừng nên cũng yên tâm hơn một chút.

- Thương Ngô Uyên phía tây, đó vốn là nơi Bạch Hổ Chí Tôn tu hành trước kia, cũng là nơi y lĩnh ngộ thánh lực. Có điều sau này vì muốn đề cao địa vị của Thánh điện, cho nên y đã dời nơi ngủ say đến bên dưới Thánh điện, hơn nữa có cao thủ Thánh điện trông chừng cũng an toàn hơn vài phần. Nhưng không nghĩ tới…

Chu Tước Chí Tôn dừng ngang câu chuyện, chuyển sang nói:

- Chúng ta đã quyết định, dùng pháp lực dời Thương Ngô Uyên, nơi y vốn tu hành đến một chỗ khác, lại dùng thánh lực mở rộng nó làm nơi ngủ say. Như vậy ba người cũng có thể trông chừng lẫn nhau. Hơn nữa bởi vì ta là phái nữ, cho nên bọn họ luôn vô tình hoặc cố ý ngăn cản công kích giúp ta. Vì thế trong ba người thì ta bị thương nhẹ nhất, mới có khả năng đi lại bên ngoài, chấn nhiếp Thiên Đường, đồng thời gây cho Thiên Đường và Ma Giới một hiện tượng giả tạo, khiến bọn chúng không biết được hư thật của bốn Chí Tôn chúng ta.

- Còn như ngươi vừa hỏi vì sao phương bắc là nơi của Chu Tước, nhưng lại là một mảnh đất băng giá, chuyện này càng dễ giải thích. Chu Tước chủ đạo là lửa, có thể tỏa ra nhiệt lượng vô tận, nhưng đồng thời cũng có thể hấp thu tất cả lực lượng thuộc tính lửa trong thiên hạ. Sau cuộc chiến thần ma, thánh thú Chu Tước cũng bị hao tổn, cho nên đã vô tình hấp thu nhiệt lượng chung quanh. Thiếu hụt thuộc tính lửa, phương bắc dĩ nhiên là trở thành nơi băng giá. Viêm Ma xuất thế từ nơi nào ngươi còn nhớ không?

- Phương tây.

- Không sai, chính là phương tây. Vốn những hung thú này, bao gồm cả Ly Loan đều phải xuất hiện từ phương bắc. Nhưng Chu Tước ở phương bắc chẳng những không phát ra nhiệt lượng, ngược lại còn hấp thu tất cả nhiệt lượng trong trời đất. Không nhận được nhiệt lượng do Chu Tước tỏa ra, những hung thú này chỉ có cách chuyển sang nương nhờ Bạch Hổ ở phương tây, mượn khí tức hung thần của Bạch Hổ để rèn luyện hung tính.

Phong Vân Vô Kỵ chợt hiểu ra.

- Cửu Nghi có Phủ Sơn, dĩ nhiên là nói đến nơi tu hành của Huyền Vũ Chí Tôn. Cửu Nghi chính là ám chỉ nơi cư ngụ của Cửu Vu tộc. Mọi người ở Thái Cổ chỉ biết rằng Vu tộc khác biệt với người tu võ, nhưng lại không biết Huyền Vũ Chí Tôn thật ra chính là anh em với thủy tổ sáng lập nên Vu tộc. Bất kể là pháp tu hay Vu tộc, lúc ban đầu bọn họ đều giống như những người khác, đều xuất thân từ người tu võ. Có điều sau đó bởi vì khả năng lĩnh ngộ của mọi người, có vài người không thể nắm giữ được lực lượng Thần cấp. Lúc ấy một bộ phận tộc nhân liền từ bỏ việc tu võ, chuyển sang nghiên cứu một số phương pháp có thể giúp cho những người khác nắm giữ được lực lượng cường đại. Vu thuật và pháp thuật liền hợp thời sinh ra. Thủy tổ sáng lập nên Vu tộc và Huyền Vũ Chí Tôn kia vốn là anh em, sau đó y mới bỏ việc tu võ và sáng lập nên vu thuật, tạo thành một nhánh huyết thống Vu tộc riêng. Nhưng lúc mới bắt đầu, Vu tộc vì từ bỏ việc tu võ nên rất suy yếu. Vì để chiếu cố em trai, Huyền Vũ Chí Tôn cũng không chuyển sang tu luyện vu thuật. Khi đó võ công của y đã rất cao. Cũng nhờ có Huyền Vũ, lúc pháp võ tranh đấu, nhánh Vu tộc khác biệt này mới có thể tiếp tục duy trì. Trước khi được thánh thú Huyền Vũ chấp nhận, vì để bảo vệ em trai và Vu tộc, Huyền Vũ Chí Tôn đã tu luyện một số võ học có tính phòng ngự rất mạnh. Khả năng phòng ngự của y, cho dù là hai vị Chí Tôn khác hợp sức cũng chưa chắc có thể phá được. Cũng vì nguyên nhân này nên không ai dám trêu chọc đến Vu tộc. Hơn nữa tính tình Huyền Vũ vốn khiêm tốn, rất được người khác tôn kính, cho nên Vu tộc vẫn tiếp tục trường tồn.

- Sau đó Huyền Vũ bị trọng thương trong cuộc chiến thần ma, Vu tộc liền nhận lấy nhiệm vụ bảo vệ bản thể của y. Tuy nói là Phủ Sơn, nhưng tại Thái Cổ lại có rất ít người biết vị trí cụ thể của nó, chỉ biết đại khái là ở Cửu Nghi. Sau khi vu pháp của Vu tộc hoàn thiện, bởi vì linh hồn vu pháp quái dị của bọn họ, cho nên rất ít người hỏi thăm về địa điểm kia, từ đó càng có ít người biết đến Phủ Sơn hơn. Về sau vì để bảo vệ bí mật này, cái đám Vu tộc đáng yêu đó thậm chí ngay cả Vu Tổ kế nhiệm, lúc truyền thừa vu lực cũng không nói cho hắn biết chỗ của Phủ Sơn. Ngoài ra rất ít người biết Phủ Sơn thật ra là tên binh khí của Huyền Vũ.

Nói đến đây, Chu Tước không khỏi cười khẽ.

Phong Vân Vô Kỵ ngẩn ra. Bí mật này thật sự là có hơi…

- Thì ra là vậy, ta hiểu rồi.

- Nếu đã hiểu, vậy giờ đến phiên ta hỏi ngươi.

Chu Tước đột nhiên thay đổi thái độ. Hình ảnh Thương Khung trong ấn tượng của Phong Vân Vô Kỵ nhất thời sụp đổ.

- Tiền bối… cứ hỏi đi!

- Ngươi định lúc nào thì cưới con gái ta?

Chu Tước Chí Tôn nổi giận đùng đùng hỏi.

- A!

Phong Vân Vô Kỵ trợn mắt há mồm, ngay cả hơi thở trong lồng ngực cũng nhất thời hỗn loạn, thiếu chút nữa đau đến sốc hông.

- Phượng Phi là con gái của ta, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Tên ngu ngốc ngươi, để con gái ta phải chịu nhiều ủy khuất như vậy. Ngay cả người làm mẹ như ta ở một bên cũng không nhìn nổi nữa, phải mặc kệ cả đám thiên sứ của Thiên Đường kia chạy đến đây.

- Ngài… ngài và Hiên Viên Chí Tôn là… vợ chồng!

- Mẹ!

Giữa sườn núi bỗng vang lên một giọng nói thẹn thùng. Phong Vân Vô Kỵ theo tiếng nhìn lại, trông thấy Phượng Phi người mặc phượng bào đỏ như lửa đang lặng lẽ đứng giữa không trung, đầu hơi cúi xuống, tay ngọc che mặt, hai gò má ửng hồng, có một vẻ xinh đẹp và thẹn thùng không tả được.

Dáng vẻ này của Phượng Phi, Phong Vân Vô Kỵ trước giờ chưa từng thấy qua.

Chu Tước bất đắc dĩ thở dài:

- Con gái lớn phải lấy chồng chứ!

Đáp lại là một tiếng kêu hờn dỗi từ phía xa:

- Mẹ…

- Được rồi. Tiểu tử ngốc, mặc dù công lực của ngươi đạt đến Chí Tôn, nhưng về mặt tình cảm nam nữ thì chẳng khác nào đứa trẻ con. Ta cũng không trêu chọc ngươi nữa. Chuyện của Thái Cổ Bạch Hổ Chí Tôn đã nói rõ với ngươi. Bây giờ ta giao Phi nhi cho ngươi, sau này phải nhờ ngươi chiếu cố nó rồi.

- Tiền bối yên tâm, ta đã cam kết đương nhiên sẽ thực hiện.

- Chẳng lẽ chỉ vì cam kết sao?

- Ta sẽ chiếu cố nàng cả đời.

- Hi vọng ngươi thật sự có thể làm được điều này.

Lúc nói những lời này, Chu Tước dường như có ý tứ gì khác, nhưng Phong Vân Vô Kỵ cũng không suy nghĩ sâu xa.

- Phi nhi, mẹ đi đây. Trước kia có anh trai con trông nom, con luôn trách y là quá phiền hà. Bây giờ mẹ gởi gắm con cho người đàn ông này. Mẹ đi đây.

- Mẫu thân…

Trong mắt Phượng Phi có chút ươn ướt.

Chu Tước dùng hóa thân Thương Khung Chí Tôn nói chuyện với Phượng Phi, một nam một nữ, nhưng lại cứ xưng hô là mẹ con, quả thật có vẻ rất quái dị. Nhưng tình cảm chân thành giữa hai người lại khiến cho Phong Vân Vô Kỵ cảm thấy vô cùng tự nhiên.

"Bùng!"

Thương Khung Chí Tôn xoay người lại, từ trên dốc núi bay đi, sau mấy bước đột nhiên toàn thân hóa thành một chùm tro bụi, bên trong có một luồng thần thức bắn thẳng về hướng bắc, trở về với bản thể ở đó.

Giữa không trung chỉ còn lại một cây lưỡi hái tử thần to lớn rơi xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play