- Ta cần sự giúp đỡ của các người.
Phong Vân Vô Kỵ trực tiếp nói, vẻ mặt rất nghiêm túc:
- Một sự giúp đỡ không hề bảo lưu.
Nam tử áo đen im lặng, hai hàng lông mày rậm nhíu lại thành một đoàn:
- Ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ không đưa ra yêu cầu này nhanh như vậy.
- Ta hi vọng cuộc nói chuyện của chúng ta có thể mang đến một chút kết quả cụ thể, chứ không phải chỉ là một phen hàn huyên. Ta cần sự giúp đỡ của các người, mà các người cũng cần ta, sự tình chính là như vậy.
Phong Vân Vô Kỵ bình tĩnh nói.
- Nhưng ngươi căn bản không biết rõ chúng ta, thậm chí cũng không hỏi qua tình huống của chúng ta thế nào… vậy mà đã thỉnh cầu giúp đỡ, ngươi không cảm thấy nhanh quá sao?
Lần này đến phiên lông mày của Phong Vân Vô Kỵ hơi nhăn lại:
- Trả lời ta một vấn đề! Các người… bất kể có tư tâm gì, mục đích tồn tại có phải cũng là vì nhân tộc?
- Không thể phủ nhận, chúng ta cũng có chút tư tâm, thế nhưng nói tóm lại, chúng ta tụ tập với nhau cũng là để chấn hưng nhân tộc.
Nam tử áo đen suy nghĩ một chút, sau đó thẳng thắn nói.
- Vậy thì được rồi!
Phong Vân Vô Kỵ kiên quyết nói:
- Ta thỉnh cầu các người giúp đỡ cũng không phải vì bản thân mình. Ta nghĩ, nếu như các người không phải là loại thế lực tổ chức vì tư lợi, hẳn là sẽ không cự tuyệt.
Nam tử áo đen muốn nói lại thôi, lần này quả thật Phong Vân Vô Kỵ hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động trong tay.
- Ngươi trở về đi!
Một giọng nói già nua vang lên. Hư không chung quanh nam tử áo đen trở nên vặn vẹo, sau đó một lão giả gầy yếu râu tóc bạc trắng, thân mặc áo bào trắng tinh, trên ngực vẽ một đồ án bát quái, trên áo phân bố vô số quẻ phù, bỗng nhiên xuất hiện phía sau nam tử áo đen. Áo bào phất lên, nam tử áo đen liền biến mất vô tung.
- Vô Kỵ! Yêu cầu của ngươi, ta hoàn toàn có thể đáp ứng.
Lão giả vừa xuất hiện cũng không nói những lời lời thừa, trực tiếp trả lời vấn đề của Phong Vân Vô Kỵ:
- Có điều…
- Có điều, về chiến tranh trong tộc, các người sẽ không ra tay có đúng không?
Phong Vân Vô Kỵ thản nhiên nói, vẻ mặt như núi sâu đầm cổ, bình tĩnh không một gợn sóng.
Lão giả ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phong Vân Vô Kỵ, sau đó trầm giọng nói:
- Không sai! Tranh đấu trong nội bộ Thái Cổ, chúng ta sẽ không tham dự vào. Lần này chỉ sợ ngươi phải thất vọng rồi.
- Ta vốn không định nhờ các người giúp ta đối phó với Chiến tộc, huống hồ, Chiến tộc chỉ sợ cũng không phải dễ dàng đối phó như vậy.
Phong Vân Vô Kỵ dáng vẻ thản nhiên, vô hình trung gây cho người khác một ấn tượng thâm sâu.
Thần sắc của lão giả cũng bắt đầu trở nghiêm túc:
- Ngươi rốt cuộc còn biết những gì?
- Không cần cảm thấy kỳ quái! Thời gian tồn tại của ta không lâu như các người, nhưng ít ra ta cũng biết, thế lực của Chiến tộc cũng không phải chỉ mới nổi lên vài tỷ năm, như vậy là đủ rồi… Mặc dù, biểu hiện của Chiến tộc hiện nay dường như cũng không cường hãn như trong tưởng tượng.
Phong Vân Vô Kỵ không vội nói, nhìn lướt qua lão giả, sau đó lên tiếng:
- Nếu như ngươi đã xuất hiện ở đây, vậy thì nhất định là có một số việc muốn nói cho ta biết. Nói đi! Ta xin kính cẩn lắng nghe.
Lão giả im lặng.Khi đối mặt với Phong Vân Vô Kỵ, ưu thế cua y gần như mất hết, căn bản không cách nào chèn ép khí thế của đối phương theo như suy tính.
- Quên đi! Thánh điện, quả nhiên vẫn là Thánh điện.
Lão giả cảm khái nói:
- Tranh đấu cùng bọn họ lâu như vậy, tại phương diện nhãn quang, chúng ta quả thật vẫn kém hơn.
Phong Vân Vô Kỵ trong lòng khẽ động, bắt đầu cẩn thận lắng nghe, trong lòng hiểu rõ, chỉ sợ đây lại là một bí mật của Thái Cổ.
Lão giả ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phong Vân Vô Kỵ vẫn không nhúc nhích. Từ trên mặt Phong Vân Vô Kỵ, y rất khó tìm được một chút nôn nóng và hiếu kỳ. Trong mắt y hiện lên thần sắc tán thưởng, liền lên tiếng:
- Ngươi chắc đã biết Vu tộc. Lịch sử phát triển của Thái Cổ nhân loại vô cùng phức tạp, ở giai đoạn đầu, mọi người đều điên cuồng theo đuổi lực lượng siêu việt tự nhiên, phương pháp theo đuổi khác nhau cũng sản sinh những chủng tộc khác nhau.
- Chiến tộc mà các ngươi nhìn thấy được sinh ra như thế, hỏa tộc sau lưng Phượng Phi và Vu tộc nhất mạch của Vu vực cũng là như vậy. Lúc tại Thánh điện, thị giả chắc đã nói qua cho qua ngươi, tu luyện pháp thuật tốc độ còn nhanh hơn võ đạo.
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu, vẻ mặt phi thường bình tĩnh, không thể nhìn ra động tĩnh trong lòng, nhưng trên thực tế, trong lòng lại là không ngừng kinh hãi: "Như vậy xem ra, mặc dù "bọn họ" không tham gia vào sự vụ của Thái Cổ, những vẫn luôn quan sát động thái toàn bộ Thái Cổ, ngay cả "Phượng Phi" cũng không thoát khỏi tai mắt của bọn họ."
Lão giả tiếp tục nói:
- Phóng mắt nhìn khắp Thái Cổ, ngươi có thể thấy được bao nhiêu người chân chính tu luyện qua pháp thuật?
- Ẩn cốc.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vnPhong Vân Vô Kỵ đột nhiên lên tiếng.
Lão giả trong lòng kinh ngạc, nhưng vẻ mặt lại không hề biến đổi, rất nhanh quan sát Phong Vân Vô Kỵ một chútt. Khi thấy đối phương giống như chỉ vô ý nói ra hai chữ này, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
- Ẩn cốc, chỉ có một ít người tu luyện pháp thuật…
Lão giả tóm lược một câu, sau đó nói tiếp:
- Toàn bộ Thái Cổ gần như đều là thiên hạ của võ giả, nhưng có mấy ai biết được, đã từng có một chi nhánh khổng lồ, lực lượng đủ để ngang hàng cùng với tu võ giả… đó là tu pháp giả.
- Lúc trước, từ khi nhân loại chạm đến Thần cấp lĩnh vực, đã định sẵn nội bộ sẽ bị phân liệt. Lúc đó, có một người kinh thế tuyệt tài, thần thông mà y lĩnh ngộ so với một số lãnh đạo đương thời còn thâm sâu hơn… mặc dù người biết được việc này cũng không nhiều.
- Tại Thái Cổ, đẳng cấp lực lượng phân chia thành Thái Cổ cấp, Hoàng cấp, Đế cấp và Thần cấp. Mỗi một cấp đều phải hao phí năm tháng dài đằng đẵng, đặc biệt là những người tư chất bình thường. Người bước vào Đế cấp đã rất ít ỏi, huống hồ là Thần cấp.
- Tộc nhân kinh thế tuyệt tài kia vẫn luôn suy nghĩ, làm các nào để phân tích Thần cấp ra, giải thích cho những đồng bào khác, để cho càng nhiều người có thể nắm giữ lực lượng Thần cấp. Thế nhưng cuối cùng, trong lúc vô ý y lai nhìn thấy chân tướng của nhân loại.
- Chân tướng?
Phong Vân Vô Kỵ ngập ngừng nói, chuyện này lại là nằm ngoài dự liệu của hắn.
- Ta tin, thời gian ngươi phi thăng mặc dù ngắn, nhưng chắc đã biết sự tồn tại của Chí Tôn. Như vậy chắc ngươi cũng biết, đối với nhân loại, uy hiếp lớn nhất không phải thần ma số lượng vượt xa nhân loại, mà là mười ba vị Chủ Thần sâu trong tất cả vị diện, tại thứ nguyên, ẩn tàng trong ánh sáng và bóng tối.
- Đúng vậy.
- Đối với Chủ Thần, cho đến tận bậy giờ, hiểu biết của chúng ta về lực lượng của bọn chúng vẫn còn rất hữu hạn, thế nhưng đối với một thứ khác là lực lượng tín ngưỡng, chúng ta lại biết rất kỹ càng, bởi vì nó có quan hệ trực tiếp với sự tồn tại của tu pháp giả chúng ta.
- Thần lực của Chủ Thần bắt nguồn từ lực lượng tín ngưỡng, mà chúng ta…
Lão giả một chữ dừng lại nói:
- Chính là nguồn gốc của tín ngưỡng.
- Cái gì!
Đáp án này, cho dù Phong Vân Vô Kỵ có bình tĩnh đến mấy, trên mặt cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh hãi. Hắn làm sao cũng không nghĩ đến, lão giả lại nói ra một đáp án như vậy.
- Rất lâu trước kia, có một người kinh thế tuyệt tài, chúng ta gọi y là Phục Hy
Lão giả tiếp tục nói:
- Tại mức độ tiến vào Thần cấp, y còn đi sâu hơn so với bốn vị Chí Tôn. Lúc đó y phát hiện, vị diện được cấu thành từ vô số quy tắc, nhưng hạch tâm của vị diện lại là một loại năng lượng cổ quái. Trong quá trình tại vị diện đản sinh, loại năng lượng này và quy tắc kết hợp với nhau.
- Nhân loại chính là kết quả trực tiếp của loại năng lượng này. Khi tâm thần của Phục Hy phá vỡ Thái Cổ, trong hư không vô tận đã tìm được một nơi hỗn độn, ngộ được thái cực bát quái chi đạo… Chắc hẳn ngươi cũng biết Thái Cực đạo nhân, Thái Cực kiếm đạo của y chính là do Phục Hy đại nhân trong hư không vô tận truyền thụ cho. Có điều, bởi vì lúc đó tâm thần của y đã tiến vào cảnh giới vô ngã, cho nên từ đầu đến cuối y đều không hay biết. Thái cực kỳ thật chỉ là một bộ phận trong bát quái mà pháp tổ Phục Hy sáng lập rất lâu trước đây.
- Tại vị diện, Phục Hy đã thôi diễn được những chuyện phát sinh vào hai trăm tỷ năm sau khi chúng thần được sinh ra. Trong vũ trụ, loại "nguyên lực" nguyên thủy mà chư thần có thể trực tiếp hấp thu sau đó chuyển hóa thành thần lực, sau khi bị chư thần chia xẻ, đã không còn là năng lượng tinh thuần nữa.
- Uy năng của Chủ Thần là vô biên, thế nhưng bọn chúng cũng không thể trực tiếp từ vị diện hấp thu loại năng lượng cổ quái được sinh ra từ vũ trụ ban đầu. Mặc dù như vậy, chư thần lại phát hiện ra, tín ngưỡng của nhân loại dưới tác dụng của pháp tắc lại có thể không ngừng cung cấp nguyên lực cho bọn chúng, bởi vì… linh hồn của nhân loại chính là kết quả của loại nguyên lực này, linh hồn của nhân loại sinh ra tại vị diện chính là nguồn gốc của thần lực.
- Võ lực càng cao, lại càng cách loại năng lượng bản nguyên này càng xa. Nhân loại đản sinh cũng không phải là ngẫu nhiên. Nghe đồn hắc ám thâm uyên vốn đã sinh ra vị Chủ Thần thứ mười bốn, nhưng vì nhân loại đản sinh, loại năng lượng có quan hệ mật thiết với Chủ Thần thứ mười bốn đột nhiên giảm đi trên diện rộng, cho nên Chủ Thần thứ mười bốn sinh ra được nửa đường liền biến mất.
- Trong hư không hỗn độn, Pháp tổ Phục Hy thông qua thôi diễn dài đằng đẵng, mượn lực lượng hỗn độn bày bát quái, cuối cùng phát hiện một phương pháp khác có thể khiến cho những tộc nhân tư chất không cao cũng có thể nắm giữ được lực lượng cường đại
Lão giả nhìn về hướng Phong Vân Vô Kỵ, nghiêm nghị nói:
- Đó chính là pháp thuật.
- Nhân loại vốn từ vị diện sinh ra, nói cách khác, nhân loại và quy tắc cấu thành vị diện là cùng một nguồn. Nếu như đã cùng một nguồn, tự nhiên có thể nắm giữ được lực lượng thiên địa hạo hàn kia. Chỉ cần tinh thần khôi phục đến trạng thái ban đầu, hợp làm một với thiên địa, vậy thì có thể trực tiếp vận dụng lực lượng thiên địa, không còn phân biệt, cũng không còn bị hạn chế bởi chân khí.
- Theo pháp thuật sản sinh, dưới tình huống pháp tổ Phục Hy không hề dùng chân khí triển hiện ra cường đại lực lượng, rốt cuộc đã khiến cho một bộ phận tộc nhân tư chất bình thường đi theo. Sau đó bắt đầu có rất đông tộc nhân phá võ tu pháp, trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều tu pháp giả nắm giữ lực lượng hủy diệt cường đại đã xuất hiện. Mà lúc này…
Lão giả nghiêm nghị nói:
- Không thể tránh khỏi sinh ra tranh chấp, dẫn đến chiến tranh giữa tu pháp giả và tu võ giả. Khi đó, Thần Ma chi chiến chưa xảy ra.
- Lúc đó tứ đại Chí Tôn cho rằng, loại hành vi này của pháp tổ Phục Hy căn bản chính là biến tướng làm suy yếu tộc nhân. Tu pháp giả và tu võ giả gần như đi đến hai cực đoan hoàn toàn bất đồng, tu pháp thì không thể tu võ.
- Trường chiến tranh kia… cũng không có gì để nói. Ngươi chắc đã biết tình huống hiện nay… Thái Cổ là thiên hạ của người tu võ, còn pháp tổ Phục Hy thì dẫn theo một bộ phận tộc nhân khác, lưu lạc trong hư không vô tận…