Thiên kiếp đã biến mất, biến mất có chút khó hiểu. Không ai biết vì sao thiên kiếp đủ để hủy diệt tất cả sinh vật và phi sinh vật trong khu vực này lại đột nhiên biến mất, nhưng bất kể ra sao, đệ tử Chiến tộc cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Nhưng tâm lý may mắn này vẫn chưa duy trì được bao lâu…
"Gào!"
Sau khi thiên kiếp qua đi, thân thể của Thái Cổ Ma Viên bỗng nhiên vang lên những tiếng răng rắc, thân thể vốn đã khổng lồ lại càng vươn cao hơn. Không biết có phải bởi vì Bổn Tôn xuất thủ dẫn đến việc độ kiếp của Thái Cổ Ma Viên có chút khó hiểu hay không, cũng không biết Thái Cổ Ma Viên có thể xem như đã vượt qua thiên kiếp hay không, nhưng nói chung, thân thể của hiện tại của nó so với trong truyền thuyết lại có chút chênh lệch.
Dựa vào tu vi Thần cấp của Chiến Phong tự nhiên có thể nhìn ra, thân thể của Thái Cổ Ma Viên hiện tại đã tiếp cận với vạn trượng, thân ảnh khổng lồ bao phủ hơn phân nửa Kiếm vực, khiến cho cả phiến khu vực này chìm trong bóng tối, nhưng tiếp cận với vạn trượng dù sao cũng không phải là vạn trượng.
Đối với Thái Cổ Ma Viên mà nói, một trượng tăng lên khi độ kiếp có ý nghĩa rất quan trọng, cho dù là một chút, cũng có thể dẫn đến chênh lệch rất lớn về lực lượng.
"Hy vọng chênh lệch vài tấc này có thể gây nên ảnh hưởng lớn đối với Thái Cổ Ma Viên, nếu không, Kiếm vực có được Thái Cổ Ma Viên quả thật là đáng sợ…" Chiến Phong ngã trên mặt đất, khuỷu tay chống xuống một hố lõm dưới thân. Ảnh hưởng của thiên kiếp đối với Thái Cổ Ma Viên không gì sánh được, đồng dạng cũng gây nên đả kích nghiêm trọng đối với cao thủ Thần cấp.
Chiến Phong vừa thức tỉnh không lâu lại bị trọng thương.
"Gào!"
Mặt đất rung chuyển trong tiếng gầm của Thái Cổ Ma Viên. Chiến Phong nhìn vào hai con mắt đỏ rực phía trên đỉnh đầu, còn có hai chiếc răng nanh trắng toát thật dài uốn lượn, cười khổ một tiếng, cố gắng đứng dậy.
- Tất cả Chiến tộc, đứng lên, chiến đấu cho ta! Chiến tộc chưa từng có chiến sĩ lâm trận rút lui, chỉ có chiến sĩ chết trận!
Chiến Phong quát lớn.
Những cao thủ Chiến tộc còn sót lại dưới tiếng thét của Chiến Phong đều lảo đảo đứng dậy, dần dần giống như có một cây cột đang chống đỡ thân thể, tất cả đều đứng thẳng người.
Cuồng phong nhưng dao sắc quét qua, nhưng mấy chục cao thủ Chiến tộc vẫn sừng sững bất động, sắc mặt nghiêm nghị, trong lòng bọn họ đều đã chuẩn bị hy sinh.
Nguồn truyện: Truyện FULL- Mặc kệ là Ma Viên hay là thứ gì, Chiến tộc từ trước đến giờ đều chưa từng lui bước, trước đây không có, sau này không có, hôm nay cũng sẽ không có…
Chiến Phong kiên quyết nói, đồng thời liếc mắt nhìn về phương bắc, có chút buồn bã: "Đế quân, hy vọng ánh mắt của ngài vẫn đang quan sát nơi này… Lần này, thuộc hạ cũng không biết nhiệm vụ đã hoàn thành… hay là thất bại…"
"A!"
Tất cả cao thủ Chiến tộc đồng loạt hét lớn một tiếng, khí thế toàn thân bừng lên. Từng cỗ đao khí mờ mịt phá thể bay ra, hóa thành những thanh đao to lớn. Ngay khi tiếng hét phát ra, sắc mặt của tất cả cao thủ Chiến tộc đều biến thành trắng bệch, ánh mắt trở nên đờ đẫn, khí tức sinh mệnh nhanh chóng biến mất trong từng thân thể, dung nhập tinh khí toàn thân vào trong một đao kia. Từng thanh đao to lớn cắt qua thiên địa, hội tụ lại với nhau, hình thành một thanh đao khổng lồ…
"Gào!"
Thái Cổ Ma Viên gầm lên một tiếng, nơi ngực đột nhiên xuất hiện một điểm sáng đỏ rực hình thoi giống như pha lê, bắn ra vạn đạo quang mang. Trên đỉnh đầu của Thái Cổ Ma Viên, bên trong hư không mờ mịt…
Một ngôi sao khổng lồ màu đỏ tía lơ lửng trên đầu. Trong hư không quanh người Thái Cổ Ma Viên, những ngôi sao đủ các màu sắc dần dần hiện lên từ hư vô. Từng luồng ánh sáng từ không trung chiếu vào người Thái Cổ Ma Viên, đồng thời sâu trong bộ lông của nó cũng phát ra những tầng ánh sáng màu tím dày đặc…
"Gào!"
Trong tiếng gầm vang vọng, Thái Cổ Ma Viên nghênh tiếp một đao do chúng cao thủ Chiến tộc dùng tinh khí hóa thành …
"Ầm ầm!"
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, hòa lẫn với mặt đất rung chuyển kịch liệt, tất cả đã tuyên bố những đệ tử Chiến tộc xâm nhập vào Kiếm vực toàn quân bị diệt. Duy nhất chứng minh bọn họ đã từng đến đây chỉ có những vết sẹo hẹp dài đang chảy máu trên người Thái Cổ Ma Viên, nhưng những vết thương này lại khép vào với tốc độ rất nhanh…
"Gào!"
Thái Cổ Ma Viên nhìn về phía bầu trời gầm lên, bên ngoài bộ lông phớt hiện ánh tím, hai cánh tay không ngừng đánh vào ngực, thanh âm bình bình truyền đi rất xa…
Dưới chân Thái Cổ Ma Viên, mặt đất nứt ra thành từng mảnh nhỏ, nham thạch nóng chảy cuồn cuộn pha lẫn khói trắng chảy xuôi trong những vết nứt dưới mặt đất, tất cả những ngọn núi và cây cối nhô lên khỏi mặt đất đều lần lượt đổ xuống…
Tất cả những điều này như đang tôn lên quá trình trưởng thành của Thái Cổ Ma Viên đã hoàn tất, từ nay trên Thái Cổ đại địa lại có thêm một tuyệt thế hung vật.
"Gào!"
Giết chóc luôn luôn là dục vọng lớn nhất thuộc về bản tính của Thái Cổ Ma Viên, sự đau đớn càng khiến cho loại cảm giác này bị kích thích gấp bội lần. Trong hai con mắt như chuông đồng, huyết sắc càng ngày càng nồng đậm, từng dòng nước dãi theo răng nanh rơi xuống…
Từng phiến kim quang phản chiếu vào trong con ngươi màu huyết hồng của Thái Cổ Ma Viên, nhanh chóng phân giải thành từng đám người ngã trên mặt đất…
"Ầm ầm!"
Thân hình của Thái Cổ Ma Viên hạ thấp xuống, bỗng nhiên phát lực, giống như một viên đạn pháo bắn về phía không trung. Tất cả Hoàng Kim giáp sĩ ngây ngốc nhìn Thái Cổ Ma Viên hóa thành một điểm đen trên bầu trời, càng ngày càng nhỏ, một lát sau lại từ nhỏ biến thành lớn, mang theo áp lực kinh người từ không trung hạ xuống. "Ầm" một tiếng, hai bàn chân to lớn nặng nề rơi xuống mặt đất phía trước đỉnh Nam Thăng không xa. Bên dưới chân, một khoảng đất lớn sụp xuống, nham thạch hỏa hồng tràn ra bốn phía, nhưng không hề tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đối với Thái Cổ Ma Viên da thô thịt dày.
"Gào!"
Chiếc đầu khổng lồ của Thái Cổ Ma Viên nghiêng về phía trước, gần như đến sát khuôn mặt của chúng Hoàng Kim giáp sĩ. Nhìn thấy cặp mắt màu huyết hồng, cảm giác được sự hung tàn và khí tức tàn khốc không chút nào che giấu và, Trì Thương trong lòng cả kinh: "Không hay, súc sinh này lẽ nào chẳng phân biệt được địch ta, ngay cả người nhà cũng muốn đối phó?"
Nghĩ đến đây, Trì Thương đột nhiên đứng dậy, bất chấp sự chênh lệch tuyệt đối với Thái Cổ mãnh thú này, chạy đến trước người chúng Hoàng Kim giáp sĩ, nhìn về phía chiếc đầu khổng lồ của Thái Cổ Ma Viên đang cúi xuống, cặp môi mấp máy…
- Súc sinh, còn không trở lại!
Một thanh âm băng lãnh không hề có cảm tình vang lên. Lời nói của Trì Thương sắp thoát ra khỏi miệng lại kẹt tại yết hầu. Hắn giật mình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mặt đất bỗng nhiên nứt ra, một bóng người quen thuộc mà xa lạ chậm rãi từ dưới đất trồi lên.
Nghe được thanh âm băng lãnh kia, Thái Cổ Ma Viên liền quay đầu lại, hai con mắt tàn tạo màu huyết hồng nhìn chằm chằm vào Bổn Tôn.
"Gào!"
Dưới sự chi phối của bản năng, Thái Cổ Ma Viên căn bản không biết sợ hãi bất cứ thứ gì, trong đầu chỉ còn lại ý nghĩ giết chóc. Nhìn thấy Bổn Tôn, Thái Cổ Ma Viên nhe răng ra, một quyền mang theo ánh tím trực tiếp nặng nề đánh xuống.
Trong ánh mắt của tất cả chiến sĩ Kiếm vực, sắc mặt của Bổn Tôn vẫn hờ hững, chậm rãi vươn một ngón tay ra, không nhanh không chậm chỉ về hướng Thái Cổ Ma Viên.
Một ngón tay, chỉ là một ngón tay, thân thể ẩn chưa lực lượng khổng lồ của Thái Cổ Ma Viên đột nhiên cứng đờ, một quyền đang đánh xuống cũng khựng lại giữa không trung. Tiếp đó những tiếng răng rắc vỡ vụn từ trong cơ thể của Thái Cổ Ma Viên phát ra. Trì Thương rõ ràng nhìn thấy, bên ngoài thân thể của Thái Cổ Ma Viên, từng khối cơ nhục theo một quy tắc nhất định không ngừng gồ lên, mỗi một khối cơ nhục nhô lên phát ra một tiếng như cốt thép đứt đoạn.
"Ngao!"
Cánh tay của Thái Cổ Ma Viên đang giơ lên không trung bỗng nhiên rũ xuống, trong miệng phát ra một tiếng kêu đau đớn. Ngón tay của Bổn Tôn chậm rãi hạ xuống, thân thể của Thái Cổ Ma Viên cũng theo đó từ từ áp xuống.
"Ầm ầm!"
Đầu gối gập lại, Thái Cổ Ma Viên nặng nề quỳ rạp xuống phía trên nham thạch hỏa hồng, từng luồng khói đen do bộ lông bị đốt cháy từ đầu gối bốc lên. Các khớp xương và sợi gân chung quanh đầu gối bị một cỗ lực lượng vô hình phá hủy khiến cho Thái Cổ Ma Viên lại phát ra một tiếng kêu đau đớn, hai tròng mắt màu huyết hồng dần dần tản đi, ánh mắt bắt đầu sáng trong.
- Còn muốn phản kháng sao?
Bổn Tôn lạnh lùng nhìn quái vật to lớn trước người, ngón tay đang vươn ra khẽ gập lại. Quy tắc tương liên với đầu ngón tay, xuyên qua phiến thiên địa nối liền với thân thể Thái Cổ Ma Viên bắt đầu tác dụng…
"Ầm ầm!"
Thân thể của Thái Cổ Ma Viên nặng nề ngã xuống khiến cho nham thạch nóng chảy tràn ra bốn phía. Theo lực lượng trong thân thể dần dần mất đi, Thái Cổ Ma Viên cuối cùng cũng khuất phục, thần sắc hung ác tàn nhẫn từ từ biến thành cầu khẩn, trong miệng phát ra những tiếng ô ô.
- Rất tốt!
Bổn Tôn vung tay lên, một luồng mây đỏ đột nhiên từ trong hư không bắn ra. Loại năng lượng tinh thuần dường như đã trải qua chuyển hóa này nhanh chóng tràn vào trong cơ thể Thái Cổ Ma Viên. Hai tròng mắt của Bổn Tôn mở lớn, lập tức hiện lên kết cấu thân thể của Thái Cổ Ma Viên, dưới ý thức dẫn đạo, những năng lượng hỏa hệ tinh thuần do mây đỏ khổng lồ biến thành không ngừng tràn vào cơ thể. Những nơi kiếp vân đi qua, thân thể của Thái Cổ Ma Viên lại phát ra những tiếng nổ giòn như rang đậu…
"Ngao!"
Thái Cổ Ma Viên nằm xuống mặt đất, bộ lông dựng đứng lên. Trong tiếng gầm vang dội, thân thể của nó một lần nữa vươn cao. Lần này, trong cơ thể Thái Cổ Ma Viên phát ra những thanh âm giống như hải triều, tiếp đó một đoàn hỏa diễm nóng rực từ dưới bộ lông của nó bắn ra, lượn quanh thân một vòng, sau đó mạnh mẽ bừng lên…
"Gào!"
Thái Cổ Ma Viên nhanh chóng đứng lên, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm hưng phấn, bóng đen khổng lồ bên dưới thân càng kéo dài hơn…
Ma Viên vạn trượng, đây mới thực sự là Thái Cổ Ma Viên trưởng thành.
Bổn Tôn nhìn chằm chằm vào thân thể Thái Cổ Ma Viên. Trong con ngươi màu trắng bạc bên trái hiện lên cấu tạo thân thể Thái Cổ Ma Viên, còn trong con ngươi màu trắng bạc bên phải, một con Thái Cổ Ma Viên khác lại không ngừng lớn lên, trong nháy mắt trở về kích thước ban đầu, sau đó lại lớn lên lần nữa, cứ như vậy lặp đi lặp lại, bên ngoài thân thể của nó hiện lên vô số những sợi tơ…
- Thì ra là thế!
Bổn Tôn lạnh nhạt nói, sau đó vung tay lên, một vòng hư ảnh từ trong cơ thể bắn ra. Sau đó, Thái Cổ Ma Viên khổng lồ đang bốc cháy hừng hực bỗng nhiên biến mất không còn thấy tăm hơi. Kiếm vực lại khôi phục sáng trong…
Mặt đất dưới chân Bổn Tôn bỗng nhiên nứt ra, thân hình của hắn chậm rãi chìm vào bên trong…
Trên đỉnh Nam Thăng đang nghiêng ngả như muốn đổ, Trì Thương ngây ngốc nhìn nham thạch nóng chảy tràn ra bốn phía, những vết nứt ngang dọc, cùng với mặt đất bị phá tan thành từng mảnh nhỏ, lẩm bẩm nói: "Đây… còn là Kiếm vực sao?…"
Một trường độ kiếp đã hủy diệt tất cả cao thủ Chiến tộc tiến vào Kiếm vực, nhưng cũng hủy diệt cả Kiếm vực…
"Ầm ầm!"
Đột nhiên những tiếng ầm ầm từ lòng đất vang lên, sau đó trong ánh mắt khiếp sợ của chúng Hoàng Kim giáp sĩ, nham thạch đang tùy ý chảy xuôi trên mặt đất như bị một bàn tay vô hình khổng lồ khuấy động, nhanh chóng rút về lòng đất. Những vết nứt khổng lồ chia cắt Kiếm vực thành mấy trăm khu vực cũng bắt đầu khép lại.
Tiếng ầm ầm liên miên không dứt. Một cỗ lực lượng vô hình mở rộng ra, sau đó toàn bộ mặt đất dường như biến thành nước biển, bắt đầu nhấp nhô, một số nơi đột nhiên nhô lên, một số nơi khác lạ lõm xuống phía dưới. Địa hình không ngừng biến hóa, dần dần càng ngày càng ổn định. Cuối cùng khi tất cả ngừng lại, một Kiếm vực khác, một Kiếm vực trước khi xảy ra thiên kiếp bỗng nhiên xuất hiện trước mắt mọi người, so với trong ấn tượng chẳng hề khác biệt.
Bên dưới lòng đất, khí tức màu xanh lục nhạt dày đặc bỗng nhiên tràn ra, sau đó vang lên những tiếng tư tư như thực vật đang sinh trưởng. Phía trên mặt đất hoang vu, một vòng xanh lục nhanh chóng lan ra, dùng mắt thường có thể thấy được những thảm cỏ và đại thụ đang nhanh chóng mọc lên…
"Xoẹt xoẹt!"
Những thanh âm như dao sắc cắt qua phiến gỗ vang lên. Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy trên ngọn núi cách đó không xa, một tòa Kiếm các mới tinh lại xuất hiện trên đỉnh ngọn núi cao ngàn trượng, so với Kiếm các trước kia không có nhiều khác biệt, nếu có thì chỉ là một tòa Kiếm các hoàn toàn mới mà thôi…
"Ầm ầm!"
Đỉnh Nam Thăng nghiêng ngả cũng chậm rãi dựng lên…
Một lúc sau, tất cả lại trờ về yên tĩnh. Trì Thương đứng trên sườn núi của đỉnh Nam Thăng, đưa mắt nhìn tất cả, đột nhiên có cảm giác thoáng như giấc mộng…
Trong lòng đất, Bổn Tôn lặng lẽ ngồi xếp bằng, một ngón tay vươn ra, trong mắt hiện lên thần sắc nghi hoặc, lẩm bẩm nói: "Đây là quy tắc sao?"