Đợi sau khi ma thức của Thiên Ma Đế rút đi, Phong Vân Vô Kỵ và Cổ Liệt Nhĩ mới thở phào một hơi. Ô Nạp Tư nhìn hai người chậm rãi đứng dậy, sắc mặt thấp thỏm bất an.
Cổ Liệt Nhĩ bước đến vỗ vỗ vào vai Ô Nạp Tư, lên tiếng:
- Ngươi làm rất tốt!
Thân thể đang căng thẳng của Ô Nạp Tư nguyên nhất thời thả lỏng ra, nhẹ nhàng thở một hơi. Ngay khi hắn vừa thở phào nhẹ nhõm, trường kích to lớn màu đen trên tay của Cổ Liệt Nhĩ đã như tia chớp xuyên thủng thân thể của hắn, từ một mặt khác đâm ra.
"A!"
Cặp mắt của Ô Nạp Tư trợn trừng, dường như không thể tin được nhìn Cổ Liệt Nhĩ:
- Ngươi, ngươi…
Cổ Liệt Nhĩ chậm rãi rút trường kích từ trong cơ thể Ô Nạp Tư ra. Theo trường kích rút ra, huyết thủy trong thân thể to lớn của Ô Nạp Tư cũng nhanh chóng rút đi, giống như bị một miếng bọt biển hút khô.
Cổ Liệt Nhĩ cười lạnh:
- Y đáp ứng tha cho ngươi một mạng, nhưng ta thì không!
Ô Nạp Tư nghe vậy sắc mặt trở nên trắng bệch. Tốc độ rút kích của Cổ Liệt Nhĩ càng nhanh hơn khiến cho khuôn mặt của hắn khô quắt lại. Đột nhiên trong lúc này, khóe miệng của hắn lại lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Sắc mặt Cổ Liệt Nhĩ khẽ biến đổi. Chỉ thấy Ô Nạp Tư nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ lên tiếng:
- Ha ha… Ngày hôm nay, hắn có thể chống lại mệnh lệnh… của ngươi… tương lai cũng có thể phản bội ngươi!… Cổ Liệt Nhĩ mà ra biết… và ngươi biết… không giống nhau đâu!
Sắc mặt Cổ Liệt Nhĩ nhất thời trở nên tái xanh. Hắn dùng lực mạnh, thân thể Ô Nạp Tư lập tức phát ra những tiếng lách cách, sau đó co rút lại, hóa thành một khối thịt trên mặt đất.
Cổ Liệt Nhĩ quay đầu lại nhìn Phong Vân Vô Kỵ, nhưng bên dưới giáp che mặt không thể nhìn thấy được vẻ mặt của đối phương.
- Chuẩn bị đi, trước tiên hãy thu phục những thủ hạ của người! Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây trước khi tên Thiên Ma Đế kia phát hiện sự khác thường… Càng nhanh càng tốt!
Phong Vân Vô Kỵ nói, ngữ khí phi thường bình thản.
Tay phải đang nắm chặt của Cổ Liệt Nhĩ thả lỏng ra, trong lòng thở phào một hơi, gật đầu nói:
- Nơi này quả thật không thể ở lâu, ta đi thu xếp một chút!
Dứt lời hắn liền thu trường kích lại, đi về hướng đám kia Ma Thần. Phía sau, bên dưới Sát Lục diện giáp, vẻ mặt của Phong Vân Vô Kỵ thoáng hiện lên một bóng ma. Ô Nạp Tư cuối cùng cũng thành công lưu lại trong lòng hắn một bóng ma.
Phong Vân Vô Kỵ xoay người đi về hướng tẩm cung của Ô Nạp Tư. Những chuyện tiếp theo đều giao cho Cổ Liệt Nhĩ thu xếp, đây lại là một quá trình uy hiếp và thu phục.
Sau khi hoàn thành công việc thu phục những bộ hạ cũ, Phong Vân Vô Kỵ và Cổ Liệt Nhĩ cũng không lập tức rời đi, mà vẫn như trước ở lại đệ tứ ma sơn mười ngày. Tất cả thủ hạ đều tuần tra như cũ, không có gì khác so với trước khi Ô Nạp Tư tử vong.
Trong những ngày này, Sự mạnh mẽ của Thiên Ma Đế đã lưu lại cho Phong Vân Vô Kỵ ấn tượng vô cùng sâu sắc. Thừa dịp này, hắn trực tiếp hỏi Cổ Liệt Nhĩ về sức mạnh của Thiên Ma Đế. Mà Cổ Liệt Nhĩ thì lại đơn giản nói ra một số bí mật của toàn bộ Ma giới vương triều.
Theo nhận thức phổ biến, từ đệ nhị Ma giới đến đệ bát Ma giới đều thuộc đệ nhất Ma giới. Những tầng Ma giới này có quan hệ cân bằng với nhau. Chỉ có một tầng đệ cửu Ma giới là không thuộc đệ nhất Ma giới. Những kẻ sinh ra tại đệ nhất Ma giới, bất kể thực lực là Ma Đế cấp, Ma Hoàng cấp hay là gì khác, đám người Cổ Liệt Nhĩ đều có thói quen thêm vào một chữ phía trước danh tự, gọi là Địa Ma Đế, Địa Ma Hoàng. Còn từ đệ nhị đến đệ bát Ma giới, những kẻ có tu vi dưới cấp Ma Thần đều gọi chung là ma binh, chỉ có tu vi từ Ma Thần trở lên mới được phân chia đẳng cấp, phân biệt là Thiên Ma Thần, Thiên Ma Đế, Thiên Ma Hoàng …vv. Cách biệt giữa hai đẳng cấp giống như trời với đất, cho nên trước danh tự của loại Ma Đế Ma Hoàng này đều thêm vào một chữ Thiên.
Phong Vân Vô Kỵ đối chiếu những cao thủ Ma giới này với cao thủ của Thái Cổ, lập tức có chút lý giải về thực lực hai bên, trong lòng cũng hiểu rõ hơn.
Theo như lời Cổ Liệt Nhĩ nói, cường giả cấp bậc Thiên Ma Thần đều có lĩnh vực riêng biệt. Từ điểm này mà nói, so với cường giả Thần cấp hậu kỳ của nhân tộc cũng không sai biệt lắm.
Đến cấp bậc Thiên Ma Đế, mặc dù không có lĩnh vực của riêng mình, nhưng phương thức chiến đấu của bọn chúng đều không giống như phương thức bình thường. Hình thức công kích phổ thông hầu như rất khó thương hại đến chúng. Đám ma tộc này nắm giữ khá nhiều quy tắc có thể vận dụng trong chiến đấu. Nhìn vào trình độ này, cũng tương đương với khoảng Thần cấp trung kỳ của nhân tộc.
Còn đẳng cấp Thiên Ma Hoàng như Cổ Liệt Nhĩ, nắm giữ một bộ phận quy tắc, so với Thần cấp sơ kỳ của nhân tộc không sai biệt lắm. Có điều những kỹ xảo chiến đấu này đều cần công lực để duy trì, mà công lực của Cổ Liệt Nhĩ lại tiêu hao quá lớn, cho nên trong thời gian ngắn không thể thi triển được rất nhiều quy tắc chiến đấu.
Phong Vân Vô Kỵ từ miệng Cổ Liệt Nhĩ biết được thực lực của ba đẳng cấp này, sau đó cũng không còn hứng thú nữa. Chỉ cần suy đoán một chút, thực lực của Thiên Ma cũng vào khoảng giữa Thần cấp và Đế cấp, vô hạn tiếp cận với Thần cấp. Nhìn tình huống của Ô Nạp Tư, chỉ sợ cũng nắm giữ được một chút quy tắc, chỉ là những quy tắc này đều không thể vận dụng trong chiến đấu.
Quy tắc không thể vận dụng trong chiến đấu, dưới mắt của Phong Vân Vô Kỵ so với không nắm giữ cũng chẳng có gì khác nhau, hắn lập tức xếp Ô Nạp Tư vào Đế cấp.
Mười ngày sau, Cổ Liệt Nhĩ lấy danh nghĩa của Thiên Ma Hoàng, mượn danh nghĩa của Ni Cổ Lạp Tư đại đế, dẫn theo năm ngàn thủ hạ tu vi từ Ma Thần trở lên cùng với mười vạn ma binh rời khỏi đệ tứ ma sơn. Vào buổi tối ngày thứ mười hai, suốt đêm lên đường, chạy ra khỏi vùng đất bị mây đen bao phủ.
Ngay khi đám người Cổ Liệt Nhĩ vừa mới chạy được vài ngàn dặm, tại phương tây Ma vực, giải đất bị mây đen bao phủ đột nhiên ầm ầm rung chuyển. Đám người Phong Vân Vô Kỵ đứng trên một ngọn núi cao mấy ngàn trượng, chỉ nhìn thấy một cỗ cuồng phong như thực chất từ phương tây tràn đến, sau đó từ trong mây đen vang lên một tiếng gầm giận dữ. Trong tiếng gào thét, dường như có thứ gì đó vỡ tan, tiếng sụp đổ vang lên.
- Đệ tứ ma sơn đã không còn nữa rồi!
Cổ Liệt Nhĩ đứng trên một mỏm đá cao màu đen, lãnh đạm nói.
Phong Vân Vô Kỵ nghe được thân thể khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn về phía trước, trong lòng không khỏi hoảng sợ: "Ma thức của Thiên Ma Đế không ngờ lại đạt đến trình độ có thể làm sụp đổ một tòa ma sơn do nham thạch kiên cố nhất của Ma giới tạo thành!"
Quay đầu lại, đám người Phong Vân Vô Kỵ tăng tốc rời đi, đoàn người trùng trùng điệp điệp tiến về khu vực trung bộ Ma giới.
Toàn bộ khu vực biên giới của Ma giới hầu như đều bị các thế lực lớn chiếm lĩnh, đám người Phong Vân Vô Kỵ căn bản không dám dừng lại. Mười ba vương triều, bất kể là thế lực nào bọn họ cũng đều không thể đối phó nổi.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLMay mắn là Ma giới rất lớn, phi thường rộng lớn, so với Thái Cổ còn lớn hơn. Mà tham vọng của mười ba vương triều dường như cũng không phải là lớn, có lẽ chuẩn xác mà nói, bọn chúng chẳng hề để mắt đến đệ nhất Ma giới. Những thông đạo mới là thứ bọn chúng quan tâm nhất.
Trung bộ Ma giới vô cùng rộng lớn, các loại thế lực rắc rối phức tạp, vô số thế lực lớn nhỏ đan xen vào nhau. Cũng có những thế lực ma tộc cường đại độc lai độc vãng đi đến nơi này, không lệ thuộc vào bất cứ thế lực nào.
Lúc này, Phong Vân Vô Kỵ liền cảm giác được những ma thức bất đồng dày đặc trong hư không.
- Địa phương này rất tốt!
Phong Vân Vô Kỵ đứng phía trước đội ngũ, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Bầu trời của Ma giới không hề chói mắt, những phiến mây đen mờ nhạt lững lờ trôi: "Địa phương hỗn loạn chính là nơi tốt nhất để đục nước béo cò, hắc hắc…"
Trên một dãy núi khổng lồ cao ngàn trượng, Cổ Liệt Nhĩ ra lệnh cho mấy ngàn Ma Thần và ma binh đào núi, vận chuyển đất đá, bắt đầu xây dựng ma điện mới.
Một đại quân ma tộc khoảng mười vạn người xuất hiện tại nơi này thật sự chẳng phải là chuyện gì ghê gớm. Tại đệ nhất Ma giới, thủ hạ của một Ma Hoàng so với con số này cũng đã nhiều hơn. Chân chính khiến cho các thế lực khác lưu ý chính là ba ngàn cao thủ cấp Ma Thần. Có điều đáng tiếc là cao thủ trong đó thật sự không nhiều lắm, vì vậy các chúa tể của những thế lực chung quanh sau khi dùng ma thức đảo qua, liền không lưu ý đến nữa.
Nửa tháng sau, một tòa ma cung khổng lồ đã sừng sững trên dãy núi, do mấy chục tòa núi đá cao ngàn trượng tạo thành. Sau cùng, Phong Vân Vô Kỵ dùng ma thức điều động chúng Ma Thần đào lên một khối huyền thiết thật lớn từ lòng đất, hòa tan với nước, sau đó từ trên đỉnh ma điện đổ xuống, dung hợp tất cả hắc nham làm một.
Nơi đại môn của ma điện, dựa theo đề xuất của Phong Vân Vô Kỵ, Cổ Liệt Nhĩ liền dùng nước thép chế tạo thành một chiếc đầu lâu thật lớn, dữ tợn nhe nanh há miệng. Phong cách của toàn bộ ma cung đơn giản mà quỷ dị, đặt trên đỉnh núi cao, tình cảnh trong vòng mấy vạn dặm đều thu vào tầm mắt.
Phần còn dư của khối huyền thiết to lớn kia được đúc thành thành tám chiếc đỉnh thật lớn, dựa theo tám phương vị đặt ở tám hướng của ma cung, trong đỉnh được đốt lửa hừng hực.
Bầu trời của Ma giới, mặc dù là ban ngày nhưng vẫn có chút mờ mịt, so với buổi tối không khác biệt bao nhiêu.
Phong Vân Vô Kỵ đứng thẳng bên bờ ma cung vừa xây dựng, nhìn về bình nguyên nhỏ bé phía xa xa, cỏ dại mọc đầy cùng những ngọn núi màu đen dày đặc, trầm mặc không nói gì. Phía sau, áo choàng màu đen rộng thùng thình theo gió tung bay. Hắn chậm rãi giơ hai tay lên, nhẹ nhàng gỡ chiếc mũ che mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn, khóe miệng mang theo một nụ cười tà dị.
Nhìn xuống bên dưới, ma thức đảo qua, những khí tức không đồng nhất lần lượt lướt qua trong đầu.
"Mang bộ khải giáp này lâu như vậy, cũng đến lúc thay đổi rồi!" Phong Vân Vô Kỵ thì thào. Theo giọng nói của hắn, những thanh âm giòn giã từ trên người vang lên, từng mảnh khải giáp giống như có sinh mệnh lần lượt tróc ra, bay sang bên cạnh cách đó không xa. Sát Lục khải giáp một lần nữa hợp lại làm một, trở thành một khải giáp hoàn chỉnh như trước.
"Chủ nhân, ta phải nhắc nhở ngài! Mặc dù thân thể của ngài còn chưa đạt đến Ma Thần cấp, nhưng ta vẫn theo yêu cầu của ngài tách khải giáp ra khỏi người. Nhưng có một chuyện ta phải nói cho ngài biết, trước khi thực lực của ngài đạt đến cấp bậc Sát lục chi chủ, vận hành được quy tắc của Ma giới thì tính mạng của ngài và Sát Lục chiến giáp đã hợp làm một. Nếu như Sát Lục chiến giáp bị người khác đoạt được, hậu quả… ngài có thể tự mình tưởng tượng!"
Phong Vân Vô Kỵ biến sắc, nhìn về phía chiến giáp hình người do Sát Lục chi hồn khống chế bên cạnh: "Còn có loại chuyện này?"
"Ngài đi đi, tạm thời không cần lo lắng! Nếu như thật sự gặp phải nguy hiểm, sợ rằng ngài cũng không giúp được ta!" Dứt lời, Sát Lục chiến giáp liền nhẹ nhàng vung tay lên. Cách đó mấy trăm dặm, một ngọn núi cao lớn đột nhiên ầm ầm nổ tung, đá vụn bắn ra kéo theo mấy chục ngọn núi chung quanh sụp đổ. Trong nháy mắt, bên ngoài trăm dặm xuất hiện một hố sâu thật lớn. Ma thức của Phong Vân Vô Kỵ đảo qua, phát hiện trong phạm vi mấy trăm dặm tất cả đều là khói bụi, không khỏi ngẩn người.
"Cái này, cái này…" Phong Vân Vô Kỵ giật mình.
"Đây chỉ là một phần ngàn thực lực của ta. Sát Lục chiến giáp trải qua nhiều đời chủ nhân như vậy, bản thân đã tích lũy một lượng sát lục chi khí vô cùng lớn. Ta làm Sát Lục chi hồn, có thể khống chế được cỗ lực lượng này. Ngài mặc dù là chủ nhân, nhưng chuẩn xác mà nói, bởi vì Sát Lục ma công chưa đạt đến tầng thứ hai, cho nên vẫn chưa được xem là Sát Lục chủ nhân chân chính, càng không cần nói đến Sát lục chi chủ. Có những lực lượng trước mắt ngài không thể nắm giữ được!"
Phong Vân Vô Kỵ nói không ra lời. Chiến giáp so với chủ nhân còn mạnh hơn, đây quả thật là không có thiên lý! Có điều hắn cũng ẩn ước nhận ra, loại tình huống này của Sát Lục chi hồn chỉ sợ cũng giống như hắc ám kim tự tháp hấp nạp một lượng lớn ma nguyên của Ma Thần. Bản thân mình hút một bộ phân, phong ấn một bộ phân, mà đại bộ phận đều dung nhập vào Sát Lục chi hồn.
"Bỏ đi, mặc kệ ngươi! So đo với một cái khí linh quả thật là không đáng mặt!" Phong Vân Vô Kỵ giơ tay phải lên, hút bộ hắc bào trên một mỏm đá vào trong tay. Cánh tay vung lên, bộ hắc bào liền bay lên trời, sau đó bị một cỗ hấp lực hút vào trên người Phong Vân Vô Kỵ.
"Chủ nhân không cần đố kị! Khí linh chúng ta không thể xem là cường đại, lực lượng mạnh mẽ đối với chúng ta cũng chẳng có ý nghĩa gì. Hơn nữa những năng lượng này chỉ sợ tương lai đều dùng trên người chủ nhân!" Sát Lục chi hồn nói có vẻ sâu xa.
"……" Phong Vân Vô Kỵ dứt khoát quay đầu, tay phải mở ra nắm lấy Kiếp Ma đao, từ đỉnh núi lao xuống, hóa thành một điểm đen dần dần biến mất trong phạm vi quan sát của ma cung…
Sau khi Phong Vân Vô Kỵ biến mất không lâu, Sát Lục chiến giáp chậm rãi xoay người lại. Tại ma cung, một nửa thân thể Cổ Liệt Nhĩ ẩn trong bóng tối, một nửa còn lại lộ ra ngoài điện.
- Chủ nhân nói, ngài đã biết ngươi đứng một bên!
Giọng nói của Sát Lục chi hồn ồm ồm giận dữ.
Cổ Liệt Nhĩ gật đầu:
- Ta biết!
- Chuyện của chủ nhân ngươi không cần nhúng tay vào! Nhớ kỹ lời hứa của ngươi, cũng không nên có tâm tư khác! Cho dù ngươi là một Thiên Ma Hoàng, nhưng ta nghĩ ngươi hẳn là biết sự tồn tại của ta!
Cổ Liệt Nhĩ trên mặt hiện lên thần sắc cung kính, cúi đầu nói:
- Đúng vậy thưa Sát Lục chi chủ vĩ đại!
Hắn khẽ gập chân phải khom người chậm rãi quỳ xuống.
- Rất tốt!
Sát Lục chi hồn gật đầu:
- Cứ làm tốt công việc của ngươi! Một trăm vạn năm sau ngươi có thể được tự do. Nhưng trước đó hãy làm tùy tùng của chủ nhân cho thật tốt, tương lai đối với ngươi nhất định sẽ có lợi. Mặt khác, chỉ cần ngươi không phản loạn, không lâu sau thực lực của ngươi cũng sẽ khôi phục!
- Ta hiểu rõ!
Cổ Liệt Nhĩ thành khẩn nói, trên mặt nhìn không ra nửa điểm dối trá và miễn cưỡng, dường như tất cả đã sớm nằm trong dự liệu của hắn.
Sát Lục chiến giáp từ bên cạnh Cổ Liệt Nhĩ bước qua, dưới thanh âm leng keng tiến vào trong ma điện…