"Sư tôn!" Trì Thương vừa kinh hỉ nói vừa bay lướt tới, sau đó thì quỳ một chân trước thân thể của Phong Vân Vô Kị: "Sư phụ, cuối cùng thì người cũng đã tỉnh lại rồi, thực là khiến cho đồ nhi lo chết mất!"
"Độc Cô sư bá, Tây Môn sư bá, sư phụ tỉnh lại rồi!" Trì Thương mở miệng hô lên, trong mắt một phiến ướt át.
Trong lòng của Phong Vân Vô Kị không khỏi cảm động, vuốt ve đầu tóc của trì thương, cảm khái nói: "Khổ cho con rồi, Trì Thương!"
"Vô Kị, ngươi rốt cuộc cũng đã tỉnh lại rồi!" Ở bên cạnh lùa tới một cơn gió nhẹ, Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô thương lần lượt tiến vào và xuất hiện ở bên cạnh Phong Vân Vô Kị.
"Ừm, ta quay trở về rồi." Phong Vân Vô Kị gật đầu: "Mấy ngày này, có tình trạng gì nữa không?"
"Cái này thì không có." Độc Cô Vô Thương lắc lắc đầu, sau đó thì quan thiết hỏi: "Đó rốt cuộc là chuyện gì? Trên thên thể của ngươi rốt cuộc là đã sản sinh ra điều gì? Tại sao thân hình ngươi lại lẳng lẳng bất động, bọn ta căn bổn không hề cảm thấy linh hồn của ngươi ba động, hiện trạng chẳng khác gì một tử thi."
Phong Vân Vô Kị thở dài một cái, sau đó thì kéo mọi người ngồi xuống, sau đó thuật lại những tình tiết trong chuyến đi vừa rồi, nghe thấy cả thiên địa không ngờ là lại còn có một không gian như thế tồn tại, Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc cũng đều không ngừng chép lưỡi.
Đợi Phong Vân Vô Kị thuật lại xong, Độc Cô Vô Thương cảm khái nói: "Không có chuyện gì thì tốt, hiện giờ thì ngươi đã là chủ tâm cốt của cả Kiếm Vực, nếu như ngươi có chuyện gì xảy ra, chỉ e là cả Kiếm Vực sẽ sụp đổ trong thoáng chốc."
"Làm sao như thế được, không phải là còn có Độc Cô tiền bối và Tây Môn huynh hay sao?" Phong Vân Vô Kị thờ dài nói, sau đó thì đứng lên và nhìn quét qua tứ phía một lượt. Mắt trái nhìn thấy mọi thiên ma đều lần lượt bay về phía bên ngoài, tựa hồ như đang bị cái gì đó triệu hoán.
Gật gật đầu, Phong Vân Vô Kị nghênh đón gió trời, những sợi tóc ở trước trán tung bay theo gió: "Rốt cuộc cũng đã giải quyết xong xuôi, sau này thì Hoàng Kim Giáp Sĩ sẽ không còn gặp phải nguy hiểm từ việc tẩu hỏa nhập ma nữa. Ngoại ma đã trừ, đợi lát nữa thì ta sẽ đem bộ Hàn Băng Quyết ấn nhập vào trong đầu của bọn họ. Từ nay về sau, dù cho công lực có đề thẳng nhiều hơn đi chăng nữa, thì cũng không xảy ra vấn đề gì nữa."
"Sư phụ, thật như thế sao? Thế thì quá tốt rồi!" Trì Thương hưng phấn nói, thời gian ở chung với những Hoàng Kim Giáp Sĩ đó đủ để khiến cho Trì Thương và đám chiến sĩ nhiệt huyết đó kiến lập tình nghĩa như huynh đệ. Ở trong lòng của Trì Thương, những Hoàng Kim Giáp Sĩ đó đều là huynh đệ, từ trước giờ y chưa bao giờ xem bọn họ như là thuộc hạ.
"Ừm, hiện tại, cũng đã đến lúc ta mang Tuyết Vực Hàn Châu đi trả về!" Phong Vân Vô Kị thờ dài một cái, tay phải xòe ra, Tuyết Vực Hàn Châu từ trong lòng bay ra và đáp vào trong lòng bàn tay, hàn quang chói sáng bùng phát ra khắp tứ phía.
"Đã trải qua bao lâu rồi?" Phong Vân Vô Kị hỏi.
"Ngươi đã đứng ở đây gần ba tháng rồi!" Dộc Cô Vô Thương nói.
"A?!" Phong Vân Vô Kị cả kinh nói: "Thế đã từng có đệ tử của Tuyết Vực đến nơi này không?"
Độc Cô Vô Thương lắc lắc đầu: "Cái này thì không có, ta nhớ là ngươi đã từng nói qua, một tháng sau đó sẽ quay trở lại Tuyết Vực để trả hàn châu, không biết là tại sao bọn họ cũng không phái người tới nơi này."
"Hãy để tự thân ta đi trả vậy – bổn lai nói là một tháng, nhưng hiện tại đã mượn cả bốn tháng trời rồi. Viên Tuyết Vực Hàn Châu này rất là có ích đối với Tuyết Vực, hy vọng trong thời gian bốn tháng này ảnh hưởng của nó gây ra không lớn lắm, dù sao đi chẳng nữa thì cũng là ta đã thất ước!" Phong Vân Vô Kị thở dài một tiếng, tư vị làm người thất ước, đối với y mà nói là cực kì khó chịu.
"Ngươi đi đi, hiện tại thì ngươi cũng đã quay về, tình hình cũng đã trở nên đỡ hơn nhiều. Kiếm Vực đã có ta và Tây Môn thủ hộ rồi, đặc biệt là Tây Môn, sau khi y đột phá được hoàng cấp, kiếm đạo của y đã đạt đến một cấp độ khủng bố, có nhiều lúc, dù có ngay cả ta đối diện với y cũng không khỏi có cảm giác tâm kinh đảm chiến!" Độc Cô sảng lảng nói.
Phong Vân Vô Kị quay đầu lại, nhìn vào Tây Môn Y Bắc mà nói: "Tây Môn Huynh, cung hỉ huynh, huynh cuối cùng cũng đã đột phá đến đế cấp! Hiện tại có thể cải danh thành Kiếm Đế Tây Môn Y Bắc rồi!"
Trên khuôn mặt đạm nhiên của Tây Môn Y Bắc cũng lộ xuất nụ cười: "Đó hoàn toàn là công lao của Vô Kị huynh a, nếu như không có tâm đắc của huynh, thì e là nếu ta muốn đột phá đến đế cấp, còn cần phải qua một đoạn thời gian nữa."
Độc Cô cũng gật đầu nói: "Đúng thế!"
Phong Vân Vô Kị đạm nhiên mĩm cười, sau đó thì nói: "Tây Môn huynh, Độc Cô tiền bối, tất cả đành bái thác cho hai người vậy, ta đi một chốc rồi sẽ về ngay. Sau khi quay về, có lẽ là không li khai Kiếm Vực nữa đâu!"
"Thế sao?" Độc Cô Vô Thương, Tây Môn Y Bắc và Trì Thương đều nhìn nhau một cái, sau đó thì vui mừng nói: "Như thế thì quá tốt!"
Ở trong kí ức của chư nhân, mấy lần xảy ra chuyện lớn thì đều phát sinh trong lúc Phong Vân Vô Kị không có mặt, còn may là trong lúc tối hậu quan đầu thì Phong Vân Vô Kị đã kịp thời trở về.
"Ừm, ta đi trước đây!" Phong Vân Vô Kị nói xong thì đằng không bay đi hướng về phía Tuyết Vực.
Lần này thì Phong Vân Vô Kị cũng vẫn còn cái cảm giác bị ai đó giám thị nữa, tẫn quản là trong lòng không thể quen được, nhưng đó cũng là chuyện không có biện pháp.
Thẳng đường ngự phong bay đi, những Tuyết Vực đệ tử ở tại Tuyết Vực Thánh Điện khi nhìn thấy Phong Vân Vô Kị đều hừ lạnh một tiếng, sắc mặt đều không thiện ý cho lắm.
Phong Vân Vô Kị biết do bản thân nuốt lời trước, nên cũng không dám nói cái gì, chỉ đành mở miệng nói: "Không biết là Hàn Yên tiên tử có ở đây hay không, lần này tại hạ tới đây để hoàn trả lại Tuyết Vực Hàn Châu, trong thời gian mượn có xảy ra một vài chuyện không thể dự trắc được, nên không kịp trả về đúng hẹn, mong chư vị bỏ qua cho."
"Tư ngươi đi gặp thánh nữ đi!" Một vị nữ tử Tuyết Vực quát lên.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vnPhong Vân Vô Kị rất là nghi hoặc, không hiểu là tại sao cô ta lại sản sinh giận dữ đến vậy, suy nghĩ một chốc, có lẽ cô ta động nộ là do bản thân nuốt lời, nên cũng không để ý, chỉ bước vào bên trong.
Vẫn là gian phòng trước đây, Phong Vân Vô Kị nhìn thấy được Ngạo Hàn Yên đang tự tu.
Một cổ u hương tùy theo làn khói trắng toát ra từ trong người của Ngạo Hàn Yên bốc lên, chúng liễu nhiễu không tản đi quang chu thân, khuôn mặt tuyệt mĩ thoắt ẩn thoắt hiện trong màn khí vụ, xác thật là đẹp đến mức không thuộc về nhân gian, chỉ là Ngạo Hàn Yên trong thời khắc này có sự khác biệt cực đại so với trước đây, khí tức cường liệt không chỉ một hai điểm mà thôi.
"Ngài đến rồi!" Thần thức mà Ngạo Hàn Yên lưu lại ngoài thân thể cảm giác thấy Phong Vân Vô Kị tới, màn vụ khí ngoài thân thể chầm chậm thu lại vào trong thân thể, u hương biến bố đầy phòng cũng theo đó mà dần dần trở nên nhạt hơn nhiều.
"Ừm." Phong Vân Vô Kị dừng chân ở trước thân người Ngạo Hàn Yên ba xích, sau đó thì ngồi xếp bằng xuống dưới: "Tại hạ đến đây để hoàn trả lại Tuyết Vực Hàn Châu, trong quá trình sử dụng xảy ra một vài chuyện không thể dự liệu được, nên đã thất ước, hy vọng tiên tử bỏ qua, ngoài ra tại hạ còn từ viên hàn châu này mà ngộ ra một thiên Hàn Băng Quyết, hy vọng nó có thể có chút giúp đỡ đối với tiên tử, cũng vì đó mà di bổ lỗi nuốt lời của tại hạ, đền bù tổn thất mang lại cho Tuyết Vực."
"Không cần thiết!" Ngạo Hàn Yên lạnh lùng đáp.
Phong Vân Vô Kị tức thì ngơ ngác, Ngạo Hàn Yên lúc này có thần thái đoan trang, sắc mặt lãnh mạc, đơn giản là một bức băng điêu ngọc trác vậy, cự tuyệt người từ ngoài ngàn dặm.
Phong Vân Vô Kị ngơ ngác trong chốc lát, trrong lòng rất là nghi hoặc, không biết là trên thân thể của vị Tuyết Vực thánh nữ này đã phát sinh chuyện gì mà lại khiến cho cô ấy trở nên lãnh mạc như thế, so với trước đây thì chẳng khác gì hay người khác nhau.
"Hàn Yên cô nương, không biết … là ở Tuyết Vực đã xảy ra chuyện gì, nếu như không giới ý thì cứ nói ra, nếu như tại hạ có khả năng giúp đỡ, tự thị chắc chắn là sẽ không cự tuyệt, hy vọng có thể bù đặp lại tổn thất do bản thân tạo thành đối với Tuyết Vực."
"Không cần nữa, Tuyết Vực Hàn Châu đâu?" Ngạo Hàn Yên lạnh lùng nói.
Phong Vân Vô Kị đưa Tuyết Vực Hàn Châu tới trước mà nói: "Ở đây!"
Ngạo Hàn Yên mở cái hộp đó ra, nhìn một lát tồi gật đầu nói: "Ừm, không sai, Kiếm Đế có thể đi được rồi."
Sắc mặt của Phong Vân Vô Kị có hơ biến đổi, biểu hiện của Ngạo Hàn Yên khiến cho trong lòng của y sản sinh một cảm giác cực kì khó chịu, nhưng vẫn phải cố gắng nhẫn nhịn cái cảm giác này, sau đó thì nói: "Nếu như thánh nữ không hoan nghênh, thì tại hạ đành cáo từ vậy!"
Ngạo Hàn Yên gật đầu, lạnh lùng nói: "Không tiễn!"
Sắc mặt của Phong Vân Vô Kị lại một lần nữa có hơi biến đổi, sau đó thì thân người nhoáng lên, biến mất khỏi đại sảnh ….
Ngay sau khi Phong Vân Vô Kị rời đi không lâu, Ngạo Hàn Yên đẩy Tuyết Vực Hàn Châu sang một bên, sau đó thì đứng dậy và nhìn vào phương hướng biến mất của Phong Vân Vô Kị, trong mắt là một phiến ướt át, thần sắc băng lãnh trên mặt cũng bị dung hóa toàn bộ: "Kẻ ngốc à … bảo trọng! Hy vọng chàng có thể thực hiện mộng tưởng của mình!"
"Hàn Yên, con quên mất lời thề của mình rồi hay sao? Mau mau tĩnh tu đi!" Một thanh âm băng lãnh từ trong băng điện truyền lại ….
Toàn thân Ngạo Hàn yên tức thì chấn động, sắc mặt rất nhanh sau đó đã hoán đổi một thần sắc băng lãnh, lạnh lùng đáp: "Dạ, sư phụ!"
"Ừm!" Trong băng điện truyền lại một thanh âm hài lòng.
Ngạo Hàn Yên vừa ngồi xuống không lâu thì ở dưới chân đột nhiên truyền lại một loạt những âm thanh kì dị ….
Xẹt xẹt!
Treen mặt đất bùng phát ra đạo đạo kiếm quang, trong ánh mắt chấn kinh của Ngạo Hàn Yên, trên mặt đất hiện ra một hàng chữ rồng bay phượng múa, phảng phật như có một cao thủ dùng kiếm đang cầm thần kiếm rồi khắc vào mặt đất. Một lúc lâu sau thì trên mặt đất đã bùng phát đầy tự tích, khiếm khí ngập tràn trong cả căn phòng.
Ngạo Hàn Yên nghiêng đầu nhìn vào những hàng chữ ở trước thân thể, sắc mặt có hơi biến đổi: "Hàn Băng Quyết!"
Chỉ nhìn lướt qua một cái thì Ngạo Hàn Yên đã nhìn thấy được thiên Hàn Băng Quyết do Phong Vân Vô Kị dùng kiếm khí lưu lại chính là một môn võ công bá đạo nhưng cao thâm, sau đó thì cô ấy ngẩng đầu lên mà nhìn về phía bên ngoài, thần sắc mê mang trong mắt của Ngạo Hàn Yên càng lúc càng thâm ….
Ngay sau khi Ngạo Hàn Yên phát ra tiếng kinh hô, thì một đạo thàn thức cường hãn từ trong điện phát ra tra thám, sau đó thì quét qua mặt đất một cái, tiếp đó thì một thanh âm dễ nghe của một nữ tử truyền lại: "Vị kiếm đế này … quả thật là kinh tài tuyệt diễm!"
*** *** ***
Chuyến đi tới Vực Ngợi Thiên Ma đã khiens cho chúng Hoàng Kim Giáp Sĩ của Kiếm Vực triệt để thoát khỏi mối nguy hiểm từ chuyện tẩu hỏa nhập ma, Kiếm Vực lại trở lại bình tĩnh như cũ, sau khi truyền lại thiên Hàn Băng Quyết cho chúng Hoàng Kim Giáp Sĩ và Trì Thương thì Phong Vân Vô Kị gác mọi chuyện qua một bên, rồi chuẩn bị bế quan.
Ầm ầm!
Một loạt những thanh âm vang dội truyền lại, cả Kiếm Vực đều trở nên chấn động, tất cả mọi thứ bất quá là do thân thể bàng đại của Thái Cổ Ma Viên chầm chậm chìm vào trong mặt đất, đất đá khắp xung quanh liền biến hóa như đã trở thành nước vậy, nó hướng tứ phía mà tản ra, nhưng dù có là như thế thì cả mặt đất cũng trở nên chấn động kịch liệt.
Những thanh âm cự đại đó vang lên không ngừng, trong mục quang của chư nhân thì thân thể bàng đại của Thái Cổ Ma Viên dần dần chìm vào trong mặt đất trước Kiếm Các mấy trăm trượng, tới khi chỉ còn lại cái đầu thì Thái Cổ Ma Viên đột nhiên ngừng lại, không tiếp tục trầm nhập xuống nữa, hai con mắt cự đại nhìn vào Phong Vân Vô Kị, nhãn thần nguyên bổn đang hung bạo nhưng khi nhìn về phía Phong Vân Vô Kị thì lại trở nên rất là ngoan ngoãn.
"Ngoan!" Phong Vân Vô Kị lắc lắc đầu, rồi bước tới, vuốt ve lấy đầu của nó mà nịnh: "Đi xuống dưới đi, đem công pháp mà ta truyền cho ngươi, ừm, chính là đường vận hành của năng lượng trong người của ngươi đó, phải nhớ kĩ nó, mỗi một ngày thì nhớ là phải luyện một lần, đợi sau khi ngươi luyện xong, chúng ta tự nhiên sẽ gặp lại!"
Hống!
Thái Cổ Ma Viên ngẩng đầu lên mà gầm một tiếng, những chiếc răng to dài theo đó cũng lộ ra, đám nước dãi trên răng cũng thuận theo dó mà nhỉu xuống dưới.
Phong Vân Vô Kị trừng mắt nhìn nó một cái, con Thái Cổ Ma Viên này lại liền trở nên ôn thuận, sau khi cúi đầu xuống thì khịt khịt mấy tiếng rồi cuối cùng thì cũng chui vào trong lòng đất.
Phong Vân Vô Kị dùng thần thức quét qua thì phát hiện con Thái Cỏ Ma Viên này càng lúc càng trầm sâu xuống, càng lúc càng sâu, cho đến khi cách mặt đất mấy trăm trượng thì dừng lại, cả thân thể bàng đại cũng theo đó mà biến mất khỏi sự cảm ứng của thần thức.
"Có lẽ, đó chính là bổn năng thiên sinh!" Phong Vân Vô Kị thầm nghĩ, sau đó thì chuyển thân người hướng về phía Kiếm Các, những Hoàng Kim Giáp Sĩ ở xung quanh cũng dần dần tản đi.
Đối với con Thái Cổ Ma Viên này thì Phong Vân Vô Kị chỉ dùng thần thức tra thám thân thể của nó một lần, đối với loại thàn thú này thì Phong Vân Vô Kị biết được: Những thần thú này thiên sinh nóng nảy, tính tình hung liệt, hung mãnh, tùy theo thời gian tích lũy thì bổn năng thiên sinh của nó sẽ càng được tăng cường. Có nhân duyên tương phùng với một con thần thú lúc còn nhỏ, lại có duyên gặp thêm lần nữa và thần phục nó, Phong Vân Vô Kị nhịn không được mà suy nghĩ, nếu như những loại hung thú như con Thái Cổ Ma Viên này biết tu luyện như con người, thì thực lực của nó sẽ tăng cường đến mức nào? Khi nó hoàn toàn trưởng thành thì phải chăng là sẽ càng cường đại hơn so với thần thú bình thường?!!
Chỉ luận tới những tin tức có được từ Thánh Điện, thì cũng đủ để khiến cho Phong Vân Vô Kị biết được con Thái CỔ Ma Viên ở thời kì trưởng thành có thể cường hãn đến đâu, nếu như nó có tu tập được võ công của nhân loại, thì chắc chắn là sẽ cường hãn hơn nhiều! Mỗi một khi suy nghĩ tới chỗ này thì Phong Vân Vô Kị lại hưng phấn khôn xiết, nhiệt huyết cung phí đằng, một con Thái Cổ Ma Viên như thế đúng là một trợ lực cự đại a!
Bất quá Phong Vân Vô Kị cũng không dám quá tùy ý, Thái Cổ Ma Viên dù sao cũng bất đồng với con người, do có sự khác biệt về kinh mạch, nên công pháp cường đại nhất của nhân loại chưa chắc đã thích hợp với loại hung thú như thế, có lúc sẽ còn sản sinh những hiệu quả trái ngược.
Sau khi tra thám rõ cấu tạo thân thể của Thái Cổ Ma Viên xong, Phong Vân Vô Kị đã thôi diễn ra một bộ côn gphaps giản đơn, bộ công quyết này có cường đại hay không thì Phong Vân Vô Kị vô pháp phán định, nhưng chí thiểu cũng có thể để cho một con Thái Cổ Ma Viên tu luyện.
Đem bộ công pháp đó ấn nhập vào trong đầu của Thái Cổ Ma Viên, sau đó dừng cường lực thôi động năng lượng trong nội thể của nó, sau khi án chiếu theo khẩu quyết mà vận chuyển thì Phong Vân Vô Kị lệnh cho nó trầm nhập xuống mặt đất, vì thế nên mới xuất hiện tình cảnh như vừa rồi.
"Sư phụ, người lần này bế quan bao lâu?" Trì Thương bước tới và hỏi.
Phong Vân Vô Kị dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn lên trên trời, sau khi suy nhgix chốc lát thì nói: "Có lẽ là không lâu lắm, ước chừng khoảng độ một năm, trước mắt thì đệ thất trọng thiên của Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp đã hoàn thành được một nửa, một năm thời gian có lẽ là cũng đủ rồi, đến lúc đó thì ta cũng có thể xuất quan rồi -- -- con không cần phải lo lắng, lần này ta sẽ lưu một tia thần thức lại bên ngoài, chỉ cần có chuyện xảy ra thì ta sẽ lập tức biết ngay, dựa vào thực lực trước mắt của ta thì có lẽ cũng không có vấn đề gì lớn!"
Phong Vân Vô Kị vốn muốn nói là không có vấn đề gì, nhưng đột nhiên nghĩ tới người ở đông hải, dựa vào tu vi hiện tại của Phong Vân Vô Kị thì hiển nhiên là nhận ra tu vi của người đó đã đạt đến thần cấp. Dựa vào tu vi của người này mà chỉ là một người giữ cửa, như thế thì thế lực ở sau lưng của y sẽ cường đại đến mức nào, chuyện này cũng cần phải suy nghĩ cẩn thận, còn có những triều thánh giả*** ở Bắc Hải Hiên Viên Khâu nữa. Bình thời nhìn khắp cả Thái Cổ đại địa cũng không có mấy cường giả, nhưng mỗi một thời đoạn triêu thánh lại có nhiều cao thủ thần cấp xuất hiện ở nơi đó đến vậy, nếu thế thì cả Thái Cổ có bao nhiêu cao thủ thần cấp? Lúc bình thường sao lại không phát hiện ra?
*** người hành hương
Nghĩ đến chỗ này thì Phong Vân Vô Kị chuyển đổi thành không có vấn đề gì lớn, đồng thời trong lòng cũng dâng lên cảm giác nghi hoặc cực độ về Thái Cổ: "Có lẽ, tất cả mọi thứ mà ta nhìn thấy trước giờ đều chỉ là bề mặt của Thái Cổ mà thôi!"
Thở dài một tiếng, Phong Vân Vô Kị bay về phía Kiếm Các, sau đó thì bay thẳng lên trên tầng hai!
Chi ách!
Cánh cửa đóng lại, trong căn phòng liền trở thành một phiến hắc ám, từ trong đôi mắt cảu Phong Vân Vô Kị bạo xạ ra một phiến tinh mang, căn phòng tức thì bừng sáng, dần dần đôi mắt của Phong Vân Vô Kị cũng khép lại, khí tức toàn thân cũng càng lúc càng yếu nhược, càng lúc càng nhược, dần dần như hóa thành một khối đá. Mọi thứ trong phòng chỉ còn lại một phiến tịch mịch, chỉ có những làn gió nhẹ xuyên qua khe cửa mà lùa vào, theo đó là nhưng thanh âm rít khe khẽ vang lên trong căn phòng ….