"Phá Ma, ngươi đang làm cái gì đó?" Tiếng quát giận dữ của Thái Huyền từ trên vọng xuống. Sau những tầng mây đen dày đặc dần lộ ra khuôn mặt to lớn của Thái Huyền, đôi mắt giận dữ nhìn về phía Phá Ma.
Phong Vân Vô Kị nhẹ nhàng rơi xuống, cách Phá Ma mấy trăm trượng, không dám lại quá gần, cẩn thận nhìn chằm chằm vào Phá Ma.
Một cao thủ đế cấp đã có công lực mấy triệu năm, bất quản là hắn ta có hành động gì thì cũng đều khiến người ta không dám yên tâm.
"Tại sao lại giúp ta?" Phong Vân Vô Kị dùng thanh âm trào phúng nói.
"Giúp ngươi, hừ, đó cũng chính là ta tự giúp mình, nếu không thì ta cũng không có hứng thú giết hai tên phế vật kia… Thái Huyền chắc chắn là có một sơ hở rất lớn, hơn nữa sơ hở này lại nằm trên mình ngươi. Ngươi hãy mau mau suy nghĩ để tìm ra sơ hở của hắn ta, rồi nhất cử đánh đổ lĩnh vực của hắn. Khi đó muốn đi ra ngoài thì cũng không thành vấn đề rồi. "Phá Ma vừa đi về phía Phong Vân Vô Kị vừa nói.
"Hỗn trướng. Phá Ma, ngươi biết là ngươi đang làm gì hay không? Đó là ngươi có ý đồ khiêu chiến với ta! Đừng nghĩ là ta không thể làm gì được ngươi. Trong đám cao thủ đế cấp thì ngươi thuộc hàng có công lực đệ nhất, cũng có thể đạt đến thần cấp, nhưng đó là chuyện sau này! Đế cấp tuyệt đối không có khả năng khiêu chiến với một cao thủ thần cấp. Phá Ma, ngươi đúng là đang tự tìm đường hủy diệt!… Đừng có nghĩ trước giờ ta không động đến ngươi thì không có biện pháp động đến ngươi. Không sai, ta thừa nhận là trên thân thể ta có một căn bệnh rất nặng, không đủ để ta phát huy hoàn toàn tác dụng của lĩnh vực, nhưng muốn giết ngươi thì tối đa ta cũng chỉ hao phí một chút lĩnh vực chi lực mà thôi, có tệ hại hơn thì cũng chỉ là trầm thụy thêm mấy năm nữa mà thôi… Ngươi suy nghĩ kĩ chưa?"
"Ta giúp ngươi khôi phục công lực. Mau mau suy nghĩ đi. Trên thân thể của ngươi có thứ gì mà Thái Huyền cố kị? Suy nghĩ mau lên, nếu không, lão tử phanh thây ngươi!"
Phá Ma đạp chân một cái, liền biến mất rồi lại xuất hiện trước mặt Phong Vân Vô Kị ba xích, hai tay đặt lên trên hai vai Phong Vân Vô Kị.
Sắc mặt của Phong Vân Vô Kị liền biến đổi, tâm niệm chớp động. Công pháp duy nhất có hiệu quả là Liễu Nhứ Tùy Phong Thân Pháp, thân thể tức thì thả lỏng, sau đó bay lui về phía sau.
Phá Ma cười lạnh, tay phải đột nhiên gia tốc, đột phá trùng trùng không gian một cách không tưởng trực tiếp đặt lên vai Phong Vân Vô Kị.
"Công pháp của ngươi tuy thần kì nhưng chỉ cần thông qua tầng tầng không gian thì sẽ không làm xuất hiện chút gió nào, tới lúc đó thân pháp này của ngươi sẽ bị phá ngay… Hiện tại, tốt nhất là ngươi hãy thực thà một chút!" Phá Ma cười lạnh, chân khí cuồn cuộn dũng nhập vào trong thân thể Phong Vân Vô Kị. Đúng thế, là chân khí chứ không phải ma khí, đó chính là ma khí đã được chuyển hóa trước trong thân thể của Phá Ma, nên hoàn toàn có thể giúp đỡ Phong Vân Vô Kị.
Theo lời Thái Huyền nói, trong các cao thủ đế cấp thì Phá ma là người có công lực cao nhất. Vào thời khắc này, Phong Vân Vô Kị cuối cùng cũng có nhận thức sâu sắc. Đem bản thân chân khí chuyển hóa thành chân khí của đối phương, hơn nữa cho đi ngàn vạn năm công lực, nhưng bản thân lại như chẳng hề gì, trừ gã Phá Ma ở trước mắt ra thì Phong Vân Vô Kị chưa từng thấy người nào khác.
Một cỗ quang mang xán lạn từ trong nội thể Phong Vân Vô Kị bùng phát, kiếm ý vô thất xông thẳng lên trời. Từ hai bàn tay của Phá Ma đang ở trên vai Phong Vân Vô Kị hiện xuất hàng loạt những cái lỗ, nhưng tịnh không có máu chảy ra nên hiển nhiên là những lổ này không sâu, chỉ là đâm xuyên qua da mà thôi.
Trên thiên không, nét mặt Thái Huyền xuất hiện thần sắc hung ác, rồi dần dần ẩn đi, biến mất đằng sau các tầng mây.
"Các ngươi đúng là đang tự tay diệt vong!". Thanh âm băng lãnh, tràn ngập sát cơ của Thái Huyền từ trên truyền xuống. Trên mặt của Phá Ma chẳng hề có biểu tình gì, tựa hồ như chẳng thèm để ý đến sự uy hiếp của Thái Huyền.
Oanh long!
Cuồng phong nổi dậy khắp bốn phía, vân khí trên thiên không cuồn cuộn phiên dũng. Một thanh âm chấn động đột nhiên vang lên, sau đó là một đạo thiểm điện hắc sắc cự đại với đường dài đến cả trượng từ trên đỉnh đầu đánh xuống. Những nơi nó đi qua vang lên hàng loạt những thanh âm không gian phá diệt, mục tiêu không ngờ lại là nhắm vào Phong Vân Vô Kị đang liệu thương.
Oanh!
Ngay khi đạo hắc sắc lôi điện đó sắp đánh trúng Phong Vân Vô Kị thì Phá Ma đột nhiên ra tay đón lấy. Đạo thiểm điện đó đánh thẳng vào trên cánh tay của Phá Ma.
Xẹt xẹt!!
Cánh tay Phá Ma loáng một cái đã biến thành màu đen thui, từng làn khói từ trên cánh tay thô tráng bốc lên. Trên bề mặt cánh tay vẫn còn có mấy ngọn lửa đang cháy.
Một cỗ chân khí từ trong kinh mạch bên tay phải của Phá Ma bùng phát. Một tầng phong khí sắc bén thuận theo bề mặt của cánh tay xạ xuất. Chỉ nghe thấy bồng một tiếng, một cỗ hắc khí từ trên tay phải Phá Ma xuất ra, bề mặt cánh tay đang phủ một lớp cháy đen liền hóa thành một đám bụi tung bay theo gió, ở dưới lộ ra lớp da như thường.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL"Thái Huyền, ngươi dùng loại thủ đoạn đó để đối phó với ta?… Ngươi đúng là đánh giá ta quá thấp rồi đó!" Phá Ma ngẩng mặt lên trời lạnh lùng nói, trong ngữ khí không thể che giấu nổi nộ ý, là loại nộ ý sinh ra khi bị người khác miệt thị khiến cho lòng tự tôn thương hại.
Mặc dù Phong Vân Vô Kị đang toàn thần hấp nạp công lực do Phá Ma truyền vào, nhưng vẫn còn lưu lại bên ngoài một tia thần niệm. Tất cả mọi chuyện vừa phát sinh y vẫn biết được một cách rõ ràng. Nhìn thấy Phá Ma dễ dàng phá đi đạo lôi điện có uy lực vô cùng lớn đó, tâm lí y kinh hãi cực độ, đến khi nghe thấy Phá Ma nói ra những lời đó thì lại càng lạnh sống lưng: "Những tuyệt đại cao thủ đã sống không biết bao nhiêu tuế nguyệt rốt cuộc là cường đại đến mức độ nào! Loại công kích ở trình độ như thế mà lại không thể tạo cho bọn họ những thương hại có tính thực chất nào cả."
"Phá Ma, ngươi quá ngông cuồng rồi, ta vốn không muốn dùng loại công kích ở trình độ đó để đối phó ngươi… nhưng ngươi lại một lòng giúp đỡ tên tiểu tử đó để tìm ra sơ hở của ta. Được lắm, bổn tọa sẽ để các ngươi thấy được là các ngươi tìm ra sơ hở của bổn tọa trước hay là bổn tọa kích sát các ngươi trước!" Thanh âm của Thái Huyền không ngừng vang lên từ khắp trên trời dưới đất, bốn phương tám hướng, khắp không gian đều vang lên thanh âm của y.
Sau đó, khắp tứ phía trở nên trầm tịch, nhưng lúc này Phá Ma lại biến sắc, giương tai lắng nghe, nhưng khắp tứ phía chỉ là một phiến tĩnh lặng, chẳng hề có lấy nửa tiếng động nhỏ. Mây đen trên thiên không vốn đang không ngừng cuồn cuộn cũng bình tĩnh lại, cả sa mạc vô biên vô tận cũng không hề động đậy. Thiên địa trở thành một phiến tử tịch, duy chỉ có tiếng hô hấp khẽ khàng của bản thân vang lên.
Cũng chính vào lúc này, Phong Vân Vô Kị đột nhiên mở to mắt ra, trong mắt xạ ra một đạo quang mang nhũ bạch sắc dài cả xích. Phong Vân Vô Kị cảm giác thấy trong lồng ngực tràn trề sức sống, ngoài ra y còn cảm giác thấy những tiếng hô hấp của bản thân đều có thể chấn thiên động địa. Loại cảm ứng khống chế lực lượng cự đại như thế khiến cho trong lòng Phong Vân Vô Kị sảng khoái cực độ. Trong lòng Phong Vân Vô Kị biết được nhờ vào chân lực hùng hậu của Phá Ma, thực lực của bản thân lại được đề thăng không ít, không khỏi cảm kích nhìn về phía Phá Ma.
"Ngươi rốt cuộc cũng khôi phục rồi." Khi Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên thì cũng đúng lúc nghênh đón ánh mắt của Phá Ma, thấy trên mặt hắn ta lóe lên thần sắc ngạc nhiên, sau đó lại nhanh chóng khôi phục vẻ lãnh mạc và nghiêm túc nói.
Phong Vân Vô Kị gật đầu nói: "Cảm ơn đã viện thủ! Yêu cầu của ngươi ta sẽ cố gắng hoàn thành. Hà huống gì nó cũng chẳng hề mâu thuẫn với mục đích của ta."
"Rất tốt!" Phá Ma nói: "Ngươi rất thức thời. Ta ghét nhất là những người dài dòng mà chẳng biết thời vụ gì. Hiện tại thì nghe cho kĩ đây. Thời gian của chúng ta không có nhiều… đợi đến khi chân thân của Thái Huyền xuất hiện, cũng chính là lúc chúng ta diệt vong. Ở trong lĩnh vực của hắn ta, thực lực hắn ta gia tăng lên gấp mấy lần. Lão tử ở trong lĩnh vực này đã chịu không biết bao nhiêu khổ sở rồi. Dựa vào danh khí của Phá Ma ta thì ngoại trừ một vài người mà ta có chút cố kị ra thì Phá Ma ta có thể tung hoành khắp thiên địa, làm sao lại ở trong cái sa mạc nhỏ bé này mà khiêm cung khuất tất… Hy vọng thoát khỏi đây hoàn toàn đều là nằm ở ngươi … Ta đã chẳng chút để ý mà giết đi hai con chó săn kia, giúp ngươi thoát hiểm, cũng ra tay giúp đỡ ngươi không phục công lực, nên nếu như ngươi vô pháp thể hiện giá trị của ngươi thì ta cũng không chút để ý mà kích sát cả ngươi. Đối với thực lực của ta, ta rất tin tưởng, còn ngươi hiện tại có lẽ là cũng không còn nghi ngờ gì nữa chứ."
"Ngươi có thời gian uy hiếp ta, thì chi bằng đem những hiểu biết của ngươi về những thứ có liên quan đến lĩnh vực và cảnh giới nói cho ta biết rõ, ta biết càng nhiều thì khả năng thành công càng lớn." Phong Vân Vô kị chẳng chút khách khí, lạnh lùng hồi đáp.
"Được! Có khí phách… hiện tại quá bình tĩnh rồi, Thái Huyền chắc chắn là đang tế luyện bộ Thái Huyền Chiến Giáp của hắn. Một khi hắn ta hoàn thành thì tử kì của chúng ta cũng không còn xa nữa… đừng có hỏi tại sao ta không ngăn cản hắn ta tế luyện, ngươi không phải là đã xuất thủ rồi hay sao? Dựa vào tốc độ của ngươi tại sao lại không thể đánh trúng hắn ta! Nguyên nhân giống như nhau. Hiện tại thì hãy hỏi những thứ có ích đi, ngươi cần biết cái gì?" Phá Ma nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kị, nói xong phất cánh tay áo một cái, một quả cầu đen tuyền liền bao bọc lấy hai người vào trong: "Đó là năng lực mà ta có được sau khi lĩnh ngộ một chút về lĩnh vực, có thể cách tuyệt được thần thức nhìn lén."
Phong Vân Vô Kị khoanh chân ngồi xuống, một tay chống cằm ngưng thần suy nghĩ.
"Đế cấp!"
Phá Ma ở bên liền tức tốc đáp ngay: "Đế cấp, khống chế thiên địa chi lực, dung hợp lại với thiên địa, sau đó hóa thân thành thiên địa, thiên địa nguyên khí tùy ý cung cấp cho ta sử dụng."
"Tuyệt học?"
"Thiên địa chi lực rất to lớn, nhưng sức lực con người lại bạc nhược, chỉ khi đạt đến đế cấp trung hay hậu kì thì mới có thể nắm lấy tuyệt học của riêng đế cấp cảnh giới, khi dùng những tuyệt chiêu này thì những cao thủ đế cấp cùng cấp độ đều chắc chắn sẽ chết. Nhưng như ta đã nói, thiên địa chi lực rất mạnh, mà nhân chi lực lại bạc nhược. Muốn thôi động thiên địa chi lực để công kích đối thủ thì bản thân cần phải có một nhục thể cường hãn để gánh chịu áp lực sản sinh ra khi thôi động thiên địa chi lực. Trong tình huống bình thường thì những cao thủ đế cấp thường không thôi động thiên địa chi lực, bởi vì, nếu như nhục thân không đủ cường đại thì trong quá trình thôi động thiên địa chi lực thì sẽ bị bạo thể mà chết. Dù cho là cao thủ hậu kì của đế cấp, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ thì cũng tuyệt đối không dùng thân thể để thôi động thiên địa chi lực. Mỗi một lần sử dụng tuyệt học của đế cấp, nhẹ thì thụ trọng thương, nặng thì thân thể nổ tung mà chết, cả tro cũng không còn. Những cao thủ đế cấp thường chỉ sử dụng thiên địa chi lực để trói buộc, giảm bớt uy lực trong đòn công kích của đối phương, hơn nữa, khiến cho địch nhân trong phạm vi của phiến thiên địa mà bản thân khống chế vô pháp sử dụng chiêu thức có uy lực lớn, hoặc là hạ mức độ uy hiếp của đòn công kích xuống tới mức không đủ để uy hiếp đến thân thể."
"Thần cấp?"
Trên mặt của Phá Ma xuất hiện vẻ do dự.
"Không muốn nói thì thôi." Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nhìn về phía Phá Ma.
"Không… thần cấp và đế cấp tịnh không có khác biệt rõ ràng lắm. Giống như ta, nếu như Thái Huyền không tàng thân ở trong lĩnh vực, lại vô tâm, mà ta có ý muốn giết hắn thì khi bị ta đánh lén hắn ta cũng phải chết chẳng nghi."
"Từ đế cấp tấn thăng lên thần cấp thì khả năng dung nạp chân khí trong thân thể được đề thăng lên không ít, hoàng cấp cao thủ bình thường thì có thể dung nạp tối đa là bốn ngàn năm trăm vạn năm công lực (45.000.000), hơn nữa là còn tùy vào sự đặc thù của bản thân công pháp. Cao thủ đế cấp thì tối cao là có thể dung nạp một ức tám ngàn vạn năm công lực (180.000.000), nhưng cũng có một vài người ngoại lệ, giống như ta, năm ức năm công lực là hạn độ mà thân thể của ta có thể dung nạp (500.000.000). Còn về cao thủ thần cấp thì lượng chân khí tối đa mà bọn họ có thể dung nạp là tám mươi ức năm (8.000.000.000)! Còn tiến lên cao hơn nữa, là cấp chí tôn, công lực đối với bọn họ mà nói đã không còn có ý nghĩa gì nữa. Nơi nào mà chí tôn đặt chân lên thì phiến thiên địa đó là của y, với lĩnh vực thì vung tay một cái là có thể phá, động niệm một cái là có thể tiếp quản cải sửa quy tắc. Còn như siêu việt chí tôn chính là cảnh giới của thần, có thân thể bất tử bất diệt, có năng lực định lập pháp tắc, chép chép." Trên mặt của Phá Ma hiện xuất thần tình khát khao, sau đó hốt nhiên hồi thần lại, lắc đầu nói: "Ta nói với ngươi những thứ này làm gì nhỉ? Tộc ta căn bổn không có thần gì cả, ngoại trừ …."
"Quy tắc -- rốt cuộc là cái gì, lĩnh vực lại là cái gì?" Phong Vân Vô Kị hỏi.
"Ta không biết! Ta chỉ là một cao thủ cấp đế, ngươi hỏi về phần thần cấp thì ta làm sao mà biết được. Còn về chút nhận thức này của ta thì cũng chỉ là do từ cái lĩnh vực gì gì đó của tên Thái Huyền hỗn trướng đó mà lĩnh ngộ ra một chút. Ngay cả hắn ta cũng đã nói rồi, cái lĩnh vực này căn bản không hoàn thiện, đối với quy tắc của lĩnh vực thì hắn ta lại càng nắm giữ ít đến đáng thương. Nếu không thì hắn ta cũng không đem thân thể để dung hợp lại với mặt đất đáng chết này làm gì. Làm thế cũng chính là tự trói mình, khiến cho bọn ta cũng phải chịu chung số phận!" Phá Ma càng nói càng tức tối, trong ngữ khí mang theo oán khí lẫn nộ ý bừng bừng: "Hay là nói sang bản thân ngươi đi, Thái huyền không dám ra tay đối với ngươi, mà lại thông qua bọn ta đối phó với ngươi, cho tới khi ta ra tay bóc trần ý đồ của hắn ta thì mới chuẩn bị tự mình ra tay… Trên thân thể của ngươi nhất định là có cái gì đó khiến cho hắn ta úy kị!"
"Trên thân thể của ta? Chỗ duy nhất có thể có liên hệ chỉ là bộ công pháp mà ta tu luyện giống như y – Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công. Nhưng Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công của y còn cao hơn cả ta, ta làm sao có thể đánh bại y?"
"Ta làm sao mà biết được!" Phá Ma bực bội nói, thiên địa đột nhiên dần dần trở nên âm ám, bên dưới mặt sa mạc bốc lên vô số nhũng đạo hắc khí phiêu miểu. Trên mặt Phá Ma lộ xuất thần sắc vội vã: "Nghĩ mau, mau nghĩ đi, mau!!!… hắn ta sắp đi ra rồi! Đến lúc đó thì cả ngươi và ta đều phải chết! Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công đáng chết, không biết ai đã sáng tạo ra bộ tà công này chứ, chết cũng chết không được, hơn nữa càng đánh lại càng cường đại! Ngươi hỏi ta? Ngươi tu tập Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công mà chính ngươi cũng không biết, thì ta làm sao mà biết được!! Mau mau suy nghĩ nhanh lên!… nếu không thì trước khi Thái Huyền ra tay, ta sẽ phanh thây ngươi trước, dù sao thì ngươi và ta đều phải chết!"
Phong Vân Vô Kị im lặng, không thèm lí tới Phá Ma đang đột nhiên trở nên nóng nảy, chỉ lẳng lặng suy nghĩ về chuyện bản thân có thứ gì mà Thái Huyền cố kị. Nghĩ đi nghĩ lại thì y nhiên vẫn chỉ có Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công mới có thể liên hệ hai người lại với nhau.
"Trừ phi -- thứ mà Thái Huyền e sợ chính là Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công mà ta đang tu luyện. Nhưng không có khả năng! Nhưng ta và y đều đồng nguyên, nếu như dùng Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công để đối phó với người khác thì có lẽ còn hữu hiệu, nhưng muốn đối phó với người tu luyện nó mà lại có cảnh giới còn cao hơn cả ta thì khả năng cơ hồ như là không có. Rốt cuộc là ở chỗ nào đây, tại sao ta lại không thể nghĩ ra chứ…." Phong Vân Vô Kị thầm nghĩ trong lòng.
Phốc phốc phốc!!!
Bề mặt của sa mạc chẳng khác gì mặt nước đang sôi, chỗ nào chỗ nấy đều có bụi cát phụt lên trên không trung, bốc cao đến cả mấy trăm trượng chẳng khác gì nước phun lên cao. Trên thiên không, điện quang lấp lánh. Thiên địa lúc sáng lúc tối, khí tức nguy hiểm sung xích cả phiến thiên địa, hắc khí dưới bề mặt cát bốc lên càng lúc càng nhiều.
Sẹt oành! Sẹt oành! Sẹt oành!
Trên thiên không vang lên hàng loạt tiếng sấm. Mấy vạn đạo lôi đình đánh xuống mặt sa mạc ồ ạt như mưa, khiến cho màn sóng cát dày đặc bất tán dâng lên. Chí ít cũng có mấy trăm đạo lôi đình oanh kích lên trên quả cầu hắc sắc bao bọc quanh thân thể Phong Vân Vô Kị và Phá Ma, khiến cho cả quả cầu kịch liệt ba động, sắc mặt của Phá Ma liên tục biến đổi.
Ầm ầm!!
Sâu dưới mặt đất, vô số thanh âm vang rền truyền xuất tựa hồ như có vật gì đó to lớn đang muốn chui ra. Cả mặt sa mạc đều đang bắt đầu nhấp nhô chẳng khác gì mặt biển.
"Hắn ta sắp ra rồi! …." Phá Ma gầm lên nói!