"Tại sao lại nói với ta những điều này." Phong Vân Vô Kị mấp máy bờ môi, cũng là dùng biện pháp truyền âm nhập mật đối với người mặc áo đen ở bên cạnh mà nói.
"Nhân vì ta ngửi thấy trên người của ngươi có mùi huyết tinh của tộc nhân, tại trên thân thể của ngươi, ta nhìn thấy hình ảnh của vô số thiên tư chi tài trong cả ngàn vạn năm thời gian, nhìn thấy những động huyệt còn trống đó không? Rất có khả năng, nó là để dành cho ngươi." Người này đạm nhiên nói.
"Ngươi là ai?" Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nói.
"Ta là ai có trọng yếu hay không? Trọng yếu là ở chỗ, ngươi đang đạp lên một con đường cũ của họ. Ngươi thân làm Kiếm Hoàng, cho đến hiện nay, hiện nay có nhiều người chết như thế tát là vì ngươi mà ra." Thanh âm của người đó đâm thẳng vào trong tâm lí của Phong Vân Vô Kị.
"Cố tri sao? Cựu thức sao? Nếu như đã biết thân phận của ta, tại sao còn giả vờ thần thần bí bí?" Phong Vân Vô Kị cười lạnh, dùng truyền âm nhập mật mà hồi đáp: "Chẳng lẽ không có ta, hay ta không làm Kiếm Hoàng thì mọi người cả trong Thái Cổ này sẽ cùng chung một lòng hay sao? Tề tâm hợp lực lại mà phói hợp với ma tộc để khi nhục nữ tử trong tộc? Ừm, Đại Tự Tại Bất Động tán nhân?"
Người dưới lớp áo đen này chính là Đại Tự Tại tán nhân, nghe thấy Phong Vân Vô Kị nói thế, trên mặt của Đại Tự Tại tán nhân có giật một lúc, lộ ra biểu tình thống khổ: "Đó cũng chính là lí do tại sao ta đến nơi này. Ta có tội, ta nguyện ý như thế, nhất thiết chỉ là vì an định của tộc ta, vì tộc ta mà tranh thủ thời gian."
"Thời gian?" Phong Vân Vô Kị cười lạnh: "Có thể khiến cho nhân khẩu của tộc ta nhiều hơn yêu ma hay sao? So với cả thiên sứ trên Thiên Đường, yêu ma ở Ma Giới, còn có cái Huyết tộc gì gì đó mà ta chưa biết tường tận, có thể nhiều hơn tổng số lượng của ba tộc gộp lại hay sao? Ức vạn năm trước, có thể kéo dài được hơi tàn cho tới bây giờ chẳng lẽ cũng là vì nhân số của tộc ta nhiều hơn cả đám yêu ma đó hay sao?"
Đại Tự Tại tán nhân thở dài một tiếng: "Đó chính là lí do tại sao Thánh Điện có thái độ đạm mạc với chiến tranh giữa bốn vực với nhau. Dựa vào uy vọng của Thánh Điện thì nếu như ra mặt, tình huống của cả Thái Cổ đã khác xa nhiều rồi, nhưng Thái Điện trước giờ vẫn nhận định rằng, chỉ có thông qua chùy luyện của sát lục mới có khả năng bồi dưỡng ra một chí tôn trong một thời gian ngắn, để thế vào vị trí trống của tứ đại chí tôn, nhưng lại không biết rằng bản thân sát lục tộc nhân, lí nào lại có thể tự tha thứ cho mình, chứ chưa nói đến trở thành chí tôn?"
"Nếu như ngươi đã biết đạo lí này, cớ sao lại trợ trụ vi ngược? Chẳng lẽ trên tay của ngươi chưa hề nhuốm máu của tộc nhân hay sao?" Phong Vân Vô Kị căm hận noi: "Tận mắt nhìn thấy nữ tử đó chết thảm ở trước mắt, chẳng lẽ ngươi có thể an lòng hay sao?"
Đại Tự Tại tán nhân lại tịnh không hề hồi đáp, như tự nói với bản thân mình mà nói: "Thời gian cụ thể thì ta cũng không còn nhớ nữa, có lẽ là mấy ngàn vạn năm về trước, Đao VỰc vực chủ và Ma Vực vực chủ nguyên bổn là tri kỷ chí giao, hai người khi còn trẻ đã từng kinh lịch qua thần ma đại chiến, nếu như không phải là may mắn thì sớm đã chết đi rồi. Tất cả mọi người còn sống sót trong trận đại chiến này, chỉ cần là một con người thì đều có mong muốn chấn hưng tộc ta. Đao Vực vực chủ và Ma Vực vực chủ đều nghĩ rằng, chỉ có cường lực thống nhất cả Thái Cổ, đem mọi tộc nhân tập hợp lại, sau đó thì đồng tâm hợp lực lại thì mới có hy vọng chấn hưng tộc ta. Trong qua trình này tất sẽ có thương vong, nhưng đều rất xứng đáng, hai ý tưởng cơ hồ như tương đồng, nhưng cuối cùng lại phân biệt kiến lập Đao Vực và Ma Vực, lúc này thì xuất hiện cục diện đỉnh lập, trong hai người không ai chịu nhận đối phương là người có khả năng lĩnh đạo tộc nhân đi lên con đường hưng vượng, cuộc đấu tranh trong nội bộ nhân tộc từ đây mà bắt đầu. Đến hiện nay, ngươi kiên slập vực thứ năm lại càng khiến cho tình huống càng trở nên phức tạp, dưới sự thầm cho phép của Thánh Điện, nếu như tình huống cứ phát triển như thế thì sẽ trở thành tranh chấp của cả ngũ vực, nhân tộc còn chưa đợi đến ngày ra mặt thì đã bị suy lạc bởi nội đấu rồi."
"Tại sao lại nói với ta những lời này?" Phong Vân Vô Kị hỏi.
"Ta hy vọng ngươi có thẻ gia nhạp với chúng ta, để cải biến tình huống hiện tại." Đại Tự Tại tán nhân xoay người lại, rồi ngẩng đầu lên nhìn vào Phong Vân Vô Kị.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn"Bọn ta? Ý ngươi chỉ cái gì? Trừ phi ngươi còn thuộc trong một thế lực naog khác nữa?"
Đại Tự Tại tán nhân đưa cánh tay ra khỏi y bào mà chỉ vào những người áo đen ở xung quanh, nói: "Đó chính là bọn ta …."
Đại Tự Tại tán nhân nói xong lời này thì vô số gã áo đen đồng thời xoay người lại nhìn vào Phong Vân Vô Kị.
"Tuy nhiên trong tay của ngươi đã nhuốm không ít măú của tộc nhân, nhưng ngươi lại mang lên cả trăm vạn tộc nhân phi thăng, ngươi là công thần của tộc ta, có lé trong số trăm vạn người đó, trong tương lại có lẽ sẽ sản sinh một hai vị chí tôn? Chúng ta cần phải vì bọn họ mà tạo ra càng thêm nhiều thời gian hơn."
Phong Vân Vô Kị im lặng, trong sự chú thị của Đại Tự Tại tán nhân, y ngẩng đầu lên, nhưng lại đáp lại một câu trả lời chẳng hề liên quan đến câu hỏi: "Đó là một tràng chiến tranh, không phải là trò chơi, chiến tranh trước giờ không thể không có thương vong, bất quản là nội bộ hay ngoại bộ."
"Như thế là ngươi muốn cự tuyệt?"
Phong Vân Vô Kị xoay người lại, khonh chân ngồi đó mà không đáp lại.
"Ta hiểu rồi, nhiệm vụ lần này -- ta thất bại rồi … ta biết nếu như ở đây không phải là Bắc Hải Hiên Viên Khâu thì chắc chắn là ngươi sẽ chẳng hề do dự mà ra tay giết ta, trên sự thật thì đối với chuyện đó, ta cũng vô pháp tha thứ cho bản thân mình, cũng nên cấp cho lương tâm của mình một câu trả lời … tuy nhiên ngươi cự tuyệt gia nhập vào bọn ta, nhưng ta hy vọng, kiếm của ngươi có thể tận lượng mà hướng sang người ngoài."
Dứt lời, Đại Tự Tại tán nhân đứng người dậy, sải bước đi.
"Bệ hạ, tôi có tội!" Thanh âm bi sảng của Đại Tự Tại tán nhân truyền lại, trong lòng của Phong Vân Vô Kị cảm thấy một cổ bất an, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, xoay người lại, đưa tay hướng về phương hướng của Đại Tự Tại tán nhân mà hét: "Đừng …."
Vẫn là muộn rồi, đập vào mắt của Phong Vân Vô Kị là thân ảnh khôi ngô của Đại Tự tại tán nhân ngã xuống chẳng khác gì một cây đại thụ bị cắt gốc mà oanh nhiên ngã xuống.
Rất nhiều năm sau, Phong Vân Vô Kị y nhiên vẫn không ngừng hồi tưởng về bức tranh này, thân thẻ của Đại Tự Tại tán nhân một lần lại một lần ngã xuống trong đầu của Phong Vân Vô Kị, ngã xuống rồi ngã xuống ….
"Đúng thế, tôi cũng có tội!" Phong Vân Vô kị ngẩng đầu lên trên trời, trong lòng thầm nói: "Hãy đi đi, Đại Tự Tại tán nhân, ta có thể hứa với ông, kiếm trong tay của ta tất sẽ vung về phía yêu ma."
Ngày hôm nay, tâm thần của Phong Vân Vô Kị thủy chung vẫn bất định, những lới nói của Đại Tự Tại tán nhân không ngừng vang lên bên tai, tiếng gió càng lúc càng lớn ….
Xuyên qua quần người, bát tri bất giác Phong Vân Vô Kị đã đến bên bờ bắc hải, những tầng mây dày đặc trên thiên không liên tục bị cự phong lùa đi. Ở phía dưới, bắc hải vô tận như đang gào thét giận dữ, sóng dữ dang lên cảo cả trăm trượng như muốn hủy diệt mọi thứ.
Thở dài ra một hơi, Phong Vân Vô Kị tìm một bờ vách chìa ra phía biển độ hơn hai mươi trượng, sau đó thân hình búng lên một cái rồi đáp xuống đó, diện đối với bắc hải mà khoanh chân ngồi xuống.
Sóng dữ vỗ bờ, trong lòng của Phong Vân Vô Kị cũng ba động không ngớt chẳng khác gì sóng biển, tẫn quản trong lòng rất hy vọng ông ta chết đi, nhưng khi Đại Tự Tại tán nhân tự tuyệt trước mắt bản thân thì Phong Vân Vô Kị cảm thấy mang nhiên vô tận.
Xoạt xoạt! ….
Nước biển ập đến không xa dưới chân của Phong Vân Vô Kị, rồi lại chầm chậm rút xuống, một đợt rồi lại một đợt, trong lúc mơ màng, Phong Vân Vô Kị cảm giác thấy bắc hải này không phải bạo ngược giống như trong tưởng tượng của bản thân, mỗi một lần sóng biển vỗ bờ đều có quy luật của nó, trong lúc bất triu bất giác, Phong Vân Vô Kị dần dần nhập định, thần thức dưới sự dẫn đường của thanh âm dào dạt của sóng biển, chầm chậm phát ra khỏi nội thể, cùng với sóng biển cuồng bạo của bắc hải dung hợp lại làm một, ba động nhấp nhô và cuồn cuộn, thần thức càng thêm tiến sâu vào sâu trong đại hải ….